Thẩm Thu Vãn cắn môi, hạ giọng nói: "... Không."

Sức mạnh của tu sĩ Kim Đan còn phải bảo mật, sao có thể để lộ trạng thái suy tàn của mình trước khi chết với người khác được. Đừng nói đến anh ta chỉ là một tiểu bối thế hệ mới, ngay cả các trưởng lão tông môn cũng chỉ có thể thấy mặt đối phương khi lão tổ muốn ra mặt.

Thấy Vân Tử Túc có vẻ đã chắc chắn là do lão tổ Kim Đan đã ra tay, Thẩm Thu Vãn thân ở Thanh Dịch tông khó tránh khỏi còn đôi chút lưỡng lự: "Nhưng lão tổ đã từng dự đoán sẽ có một chân nhân Kim Đan mới xuất hiện, vị tu sĩ Kim Đan này còn chưa lộ diện, liệu có khả năng là kẻ này gây ra không...?"

Vân Tử Túc nói: "Tu sĩ Kim Đan mới không thuộc Ngũ đại tông môn, vậy cũng chỉ có thể giả sử gã là người của Chính Thống tông. Nhưng nếu thật sự là do Chính Thống tông giở trò, tại sao nội bộ các anh lại xuất hiện nhiều tình huống khiến người ta nghi ngờ như vậy?"

"Cũng không nhất định phải là người của Chính Thống tông," Thẩm Thu Vãn muốn giải thích, "Xét tình huống hiện giờ, sức mạnh của một tu sĩ Kim Đan phải bằng hơn nửa huyền môn, nếu Chính Thống tông thật sự có một vị lão tổ như vậy, hẳn bọn họ đã sớm lật con át chủ bài này, chứ không phải sợ bóng sợ gió như hiện tại."

"Thế nên trước mắt bọn tôi suy đoán, vị tu sĩ Kim Đan mới này có thể là một vị tản tu, Ngũ đại tông môn và Chính thống tông đều có ý định giành giật vị này." Thẩm Thu Vãn nói, "Ngay cả lão tổ cũng đã nói rõ ràng khi triệu tập các trưởng lão đến giao phó hậu sự, nếu tìm được vị chân nhân Kim Đan này, nhất định phải cung kính đối đãi."

"Trước kia lão tổ ở lại trong phủ, không mở cửa cho người bên trong tông môn, mà khi ấy người lại nói phải dùng những thứ này làm điều kiện trao đổi với vị chân nhân Kim Đan mới, nếu đối phương bằng lòng gia nhập Thanh Dịch tông, Thanh Dịch tông có thể trao ra hết quyền lợi và truyền thừa của lão tổ Kim Đan, coi những điều kiện này như tiền cược mời người mới gia nhập Thanh Dịch tông."

Thẩm Thu Vãn nói xong, thở dài một cái: "Thế nên mặc dù tôi không chứng kiến lão tổ qua đời, nhưng tôi thấy, người đã chắp tay nhường lại đồ của mình cho kẻ khác, chắc hẳn sẽ không nán lại nhân thế lâu hơn nữa..."

Nhưng suy nghĩ của Vân Tử Túc lại hoàn toàn trái ngược với anh ta.

Nghe lời Thẩm Thu Vãn, rốt cuộc Vân Tử Túc cũng nghĩ thông, rõ ràng thuật pháp ẩn nấp của cậu không có sai sót, vậy mà tại sao khi luyện thành thể chất thuần linh, vẫn có người đoán ra một chân nhân Kim Đan khác sẽ xuất hiện.

Cậu cười nhạt: "Thẩm Thu Vãn, chẳng lẽ anh vẫn chưa phát hiện hàm ý thật sự của những lời này à?"

Thẩm Thu Vãn sửng sốt.

Anh ta có một suy nghĩ bất an lờ mờ, nhưng suy nghĩ này quả thực quá độ kỳ ba, đến mức đã hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi tiếp nhận của anh ta.

Vân Tử Túc kiên nhẫn chờ anh ta từ từ tiêu hóa, từ khi kẻ nọ dám động đến Hàn Dịch, dầm đỡ giữa bọn họ đã hoàn toàn bay biến.

"Kính cẩn lễ phép mời người vào Thanh Dịch tông, truyền thừa cho gã tất cả tri thức, chắp tay dâng tặng toàn bộ quyền lợi trong tông môn---- anh có thể nói lão ta là vì sự phát triển tương lai của Thanh Dịch tông, nên mới công chính liêm minh mà dâng hiến chính mình. Nhưng lão cứ vậy chắc chắn kẻ này sẽ một lòng một dạ với Thanh Dịch tông à? Nếu lão thật sự lo nghĩ cho Thanh Dịch tông, chẳng lẽ lão chưa từng nghĩ đến khả năng dẫn sói vào nhà hay sao?"

Vân Tử Túc lạnh lùng nói: "So với thể loại tài đức hơn người, bản thân tôi càng tin vào khả năng còn lại---- sở dĩ lão tổ của các anh rộng rãi như vậy, cũng là bởi căn bản chẳng có tu sĩ Kim Đan thứ hai nào hết."

Bởi vậy nên thật ra Vân Tử Túc không hề bị bại lộ, từ đầu đến cuối, đây đều chỉ là mưu đồ của tên lão tổ Kim Đan kia.

"Lão ta giao phó những điều này, chỉ để lót đường cho mình sau khi đoạt xác mà thôi, giúp mình thuận lợi trở lại Thanh Dịch tông, tiếp tục hưởng thụ đãi ngộ tôn quý như trước."

Thẩm Thu Vãn á khẩu không thể tiếp lời.

Xét từ góc độ cảm tính, anh ta còn chưa sẵn sàng tiếp nhận tình huống này, nhưng lý trí đã bắt đầu phân tích toàn bộ.

Bằng sự hiểu biết của anh ta về A Hạ, ngay cả Hạ Không Sơn cũng không tra ra được tài liệu cụ thể, thì còn ai có thể nắm chắc? Hơn nữa xem ra trong đội giám sát huyền môn không chỉ có một nội gián, nếu không có đủ lợi lộc, tại sao bọn họ lại bị dụ dỗ mê hoặc... Thẩm Thu Vãn càng nghĩ càng lạnh lòng.

"Khi tôi vừa đạt được thân phận đại đệ tử, đã từng gặp lão tổ một lần."

Thẩm Thu Vãn thấp giọng nói: "Cảm giác rúng động và kính sợ ngày ấy, đến tận bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ. Tôi không thể tưởng tượng được, người sẽ dính dáng đến chuyện đoạt xác."

Vân Tử Túc giễu cợt: "Thích thể hiện trước mặt tiểu bối, chẳng trách sống uổng mấy trăm mùa thu sang mà cũng không đột phá nổi Kim Đan."

Tuổi thọ của tu sĩ Trúc Cơ kỳ cao nhất là hai trăm, Kim Đan kỳ sẽ tăng lên năm trăm tuổi, cơ thể gương giả có năng lượng sơ kỳ Kim Đan, tương đương ba trăm năm không làm nên trò trống gì. Rốt cuộc tại sao người này có thể đạt đến Kim Đan, cũng là một chuyện cần phải bàn bạc lại.

Tuy nhiên ít ra thì lão cũng sống xấp xỉ năm trăm năm, biết một vài pháp thuật đặc thù cũng không quái lạ, Vân Tử Túc không tra được vị trí của Hàn Dịch, chỉ e không thoát khỏi liên quan đến người này.

Nghĩ vậy, Vân Tử Túc bèn hỏi: "Trước kia lão ở đâu?"

"Không rõ địa chỉ cụ thể," Thẩm Thu Vãn nói, "Nhưng tông môn nằm ở Bắc thành, hẳn là lão tổ ở đấy."

"Vậy hậu duệ hoặc đồ đệ của lão thì sao, có ở Lâm thành không?"

Thẩm Thu Vãn suy nghĩ một hồi, đoạn nói: "Có, nếu tôi nhớ không nhầm, hẳn là ngay gần công viên Tây Giao."

Vân Tử Túc khẽ nhích đầu ngón tay, một luồng vu tảo ngưng tụ thành sợi dây đỏ xuất hiện trên ngón út của cậu.

"Đi"

___________

Sáng hôm sau, Chu Đặc đến công ty như thường lệ. Hàn Dịch không có mặt, phần lớn văn bản cần ký tên đều do y đại diện xử lý.

Chu Đặc đang sai bảo các trợ lý khác theo thói quen, kết quả một phần văn kiện vừa được chuyển đi, đã bị Hàn Phó đột ngột đến công ty cản lại.

Hàn Phó ngồi trên ghế đứng đầu trong phòng hội nghị, dò xét mọi người bên trong khắp một lượt, ông ta trầm giọng hỏi: "Hàn Dịch không có ở đây, là ai đã ký văn kiện này?"

Trong phòng có các trợ lý của Hàn Dịch và vài quản lý dự án tạm thời không bận việc gì, trong công ty còn hai vị phó tổng giám đốc, không khéo ở chỗ, hôm nay bọn họ lại phải ra ngoài.

Mặc dù trên danh nghĩa công ty này không thuộc nhà họ Hàn, nhưng không ai không biết thân phận Hàn Phó, dù ngoài mặt không liên hệ gì, thì lời Hàn Phó nói cũng không ai dám không nghe.

Trong phòng yên tĩnh một hồi, một trợ lý liếc nhìn Chu Đặc, khẽ báo: "Là trợ lý Chu ký giúp."

Ánh mắt Hàn Phó rơi trên người Chu Đặc.

Ngồi trên chức vị cao lâu năm, sức uy hiếp của Hàn Phó cũng không phải thứ người bình thường chống chịu được. Chu Đặc đang định mở miệng, Hàn Phó đã trực tiếp vung tay, đập tập tài liệu nặng nề kia trước mặt y.

"Cậu lên làm tổng giám đốc rồi à, hay là đổi tên thành Hàn Dịch rồi? Người không có ở đây mà cũng dám trực tiếp ký tên, thế rồi chẳng mấy hôm nữa, cả cái công ty này đều phải nghe theo cậu hết có phải không?"

Bị khiển trách nóng rần cả mặt, Chu Đặc theo bản năng siết chặt nắm đấm.

Theo quy định, Hàn Dịch không ở đây, các hạng mục trong công ty sẽ giao cho hội đồng quản trị xử lý, những chuyện vụn vặt không quá quan trọng, sẽ giao cho quản lý và các phó tổng giám đốc, trước kia mỗi lần Hàn Dịch ra ngoài, đều sẽ bàn giao xong rồi mới rời đi.

Nhưng lần này hắn đi vội vã, phó tổng giám đốc cũng không ở đây, Chu Đặc liền trực tiếp dùng tên Hàn Dịch ký lên văn kiện.

Trước kia cũng không phải chưa từng xảy ra tình huống này, nhìn vào kết quả, cũng không quá sai lệch, dẫu sao quyết sách chiến lược đã bàn xong, Hàn Dịch cũng chỉ xem qua cơ bản. Nhưng xét theo quy trình, đây tuyệt đối là vượt cấp, Chu Đặc chỉ nghĩ Hàn Dịch trở lại sẽ không thể nào khiển trách y, mà chẳng ngờ đâu tự dưng xuất hiện một vị tuyệt đỉnh nhà giàu.

Sau một tràng mắng mỏ trút xuống, ai nấy trong phòng đều câm như hến. Hàn Phó vẫn chưa nguôi giận, bảo trợ lý ở lại, chỉ cho các quản lý còn phải làm việc rời đi.

Từng viên trợ lý lần lượt được Hàn Phó gọi vào hỏi chuyện, chỉ có Chu Đặc từ đầu đến cuối không được điểm tên. Nhìn những kẻ còn không dám nhìn mặt mình lúc đi ra, đáy lòng Chu Đặc ngày càng chìm xuống.

Y nghĩ cũng biết những tên trợ lý này sẽ nói gì trước mặt Hàn Phó---- bọn họ đã sớm không hài lòng với y, trước kia ngại chức vụ trợ lý giám đốc của Chu Đặc, hơn nữa y quen biết Hàn Dịch lâu nhất, hai người còn có quan hệ bạn học cùng đại học, nên cũng không dám đắc tội.

Nhưng lần này là trước mặt Hàn Phó...

Tận đến cuối cùng, Hàn Phó mới gọi Chu Đặc đang đứng một mình ngoài cửa.

Chu Đặc còn đang nghĩ xem nên cứu vãn tình hình ra sao, Hàn Phó đã vứt cho y một lời.

"Vị trí trợ lý giám đốc này cậu đừng ngồi nữa, tôi đã bổ nhiệm người mới, bây giờ cậu nhường phòng làm việc lại đi."

Chu Đặc có phòng làm việc độc lập, còn là gian gần phòng làm việc của Hàn Dịch nhất.

Dĩ nhiên Chu Đặc không hài lòng, trên thực tế, vì những chuyện trước kia của Hàn Dịch, mà y đã bớt kính sợ Hàn Phó hơn hẳn so với những người khác trong công ty.

"Cấp trên của tôi là Hàn tiên sinh," Chu Đặc nói, "Ông không có quyền quyết định thay đổi chức vụ của tôi..."

Y mạnh miệng như vậy, Hàn Phó vốn đã bình tĩnh lại vừa nghe xong liền đùng đùng nổi giận.

"Cấp trên của cậu là con trai tôi! Làm sao, tôi không có quyền chẳng lẽ cậu có?" Hàn Phó lạnh lùng nói, "Vậy bây giờ tôi sa thải cậu, để xem nó trở lại sẽ nói thế nào!"

Chu Đặc sững sờ, Hàn Phó đã bắt đầu cho người đi tìm bản hợp đồng ký với Chu Đặc.

"Công ty sẽ trả cho cậu phí vi phạm hợp đồng, bây giờ, lập tức rời khỏi nơi này cho tôi."

Hàn Phó dẫn thư ký theo cùng, dưới sự chỉ huy của ông ta, chưa đến nửa giờ, đồ đạc của Chu Đặc đã bị nhét qua loa vào hòm. Trước mắt mọi người, Chu Đặc cứ vậy ôm hòm bị đuổi ra ngoài. Dọc đường còn không ít người không rõ tình hình chào hỏi y, vừa mới lên tiếng gọi trợ lý giám đốc, đã bị một câu "Cậu ta bị sa thải rồi" của thư ký đằng sau chặn trở về.

Đến khi rời khỏi tòa nhà công ty, thư ký mới không tiếp tục đi theo Chu Đặc nữa. Nhưng đối với Chu Đặc chưa bao giờ phải gặp tình huống này, đây chính là một sự sỉ nhục.

Bên ngoài nắng gắt, phía sau là những ánh mắt tò mò ngạc nhiên như gai chọc. Đầu óc Chu Đặc ong ong, một hồi lâu mới hồi phục lại, nhọc nhằn bắt một chiếc xe rời khỏi nơi này.

Y lẩm bẩm liên tục khuyên bản thân không cần tức giận, đến khi cúi đầu nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, mới miễn cưỡng bình tĩnh hơn đôi chút.

Dù sao chưa đến ba tiếng nữa, Hàn Dịch sẽ là của y.

Chu Đặc tạm thời bỏ đồ vào chỗ ở của mình, đoạn dứt khoát chạy đến công viên Tây Giao trước giờ hẹn.

Công viên Tây Giao có diện tích rộng lớn, cảnh sắc tươi đẹp. Cổng phía đông còn có một quảng trường không nhỏ tấp nập dòng người.

Khu vực bên dưới quảng trường này, được xây dựng một hầm trú ẩn công cộng để đề phòng bất trắc. Tuy nhiên lại có một không gian cực lớn đã bị phong tỏa.

Do bị phong tỏa nhiều năm, hơn nữa còn nằm dưới lòng đất, nên qua một thời gian dài, khu vực này trở nên u ám, dù thường xuyên có người đi vào trạm tàu điện ngầm từ lối đi bên cạnh hầm trú, thì cũng sẽ không cố tình tiến vào bên trong.

Vậy mà hôm nay, bên trong khu vực lạnh lẽo không thấy mặt trời ấy, lại có một ngọn đèn treo được thắp sáng.

Dưới ánh đèn thảm đạm, một thanh niên mặt không biểu cảm đứng đó, bên cạnh người này còn có một lão già tóc bạc tuổi tác đã cao, lưng lão còng đến độ sắp cong thành một góc chín mươi độ, đôi mắt sắc lẹm lộ ra từ giữa những nếp nhăn nhúm chất chồng.

Nếu có người khác ở đây, e rằng sẽ nhận ra, bề ngoài lão già này có ba phần tương tự với đại trưởng lão Chính thống tông chặn đánh Ngũ đại tông môn ở Khương Đường ngày trước.

Tay lão cầm một chiếc ấn bằng ngọc, miệng lẩm bẩm, thanh niên bên người chỉ đứng không nhúc nhích, tựa như một pho tượng không có sự sống.

Thời gian dần trôi, ấn ngọc trong tay lão già dần xuất hiện những kẽ nứt, kẽ nứt ngày càng sâu, nước ngọc sáng bóng cũng ngày càng khô quắt.

Đến khi ấn ngọc bạc đi trông như khối đá, vị trí trống không trước mặt hai người, mới đột ngột hiện lên một luồng sáng lóa mắt.

Luồng sáng này đầu cuối nối liền, uốn thành một vòng tròn, nhìn thẳng qua vòng tròn, thứ đập vào mắt sẽ không còn là khu vực nền đất mờ sáng nữa----

Đấy là một khoảng đen kịt, nhưng lại giống một hang núi ngoại ô không thật không lấy tiền.

Lão già ho nhẹ một tiếng, đệ tử chờ đợi đã lâu sau lưng lập tức tiến lên, cẩn thận bước qua vòng tròn ánh sáng. Cậu ta đặt chân lên nền đất hang núi, bật đèn pin tiếp tục đi sâu vào, rất nhanh đã bị màn đen dày đặc nuốt chửng.

Lão già kiên nhẫn chờ đợi, không biết đã qua bao lâu, hang động mới lại xuất hiện ánh sáng. Tiếng vang nặng nề truyền ra, đệ tử miệng cắn đèn pin hổn hà hổn hển kéo theo một người máu me be bét.

Đến khi đệ tử và người máu ra khỏi hang động, lão già mới niệm thần chú, ánh sáng nhạt dần, biến mất cùng hang động.

Bốn phía lại trở nên yên ả, không nhìn ra có gì khác lạ.

"Sao rồi?" Giọng nói cằn cỗi khản đặc vang lên.

"Bẩm lão tổ, đệ tử tìm được kẻ này bên cạnh hang ổ của chim cưu ưng." Đệ tử cung kính báo, "Xương đùi phải và xương cánh tay trái của cậu ta đều vỡ nát, trên người có mười ba vết rách do bị chim cưu ưng cào xé, khi được tìm thấy đã hôn mê bất tỉnh. Đệ tử kéo cậu ta trở về, nhưng cậu ta vẫn không hề tỉnh lại."

Lão già hướng ánh nhìn hung ác lên người máu bất động, tình trạng của người này đã không thể chỉ dùng từ thê thảm để hình dung, sợ là để thêm chốc lát, anh ta sẽ tắt thở.

Giơ tay bảo đệ tử lui đi, lão già hài lòng nói với thanh niên bên cạnh: "Đi đi, xé nát ý thức của nó."

Thanh niên có vẻ mặt đông cứng tiến lên mấy bước, túm cổ áo xách người máu dưới đất lên.

Động tác của gã có thể nói là thô bạo, nhưng người máu không hề phản ứng, chỉ nặng trĩu buông thõng hai tay. Thanh niên lật người lại, ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống, rơi trên mặt hai người, hắt ra dung mạo bọn họ.

Mặc dù một người hôn mê một tên tỉnh táo, một người be bét máu me một kẻ sạch sẽ tinh tươm. Nhưng dưới ánh đèn, bề ngoài hai người lại giống nhau như tạc.

Gương giả dò xét mạch đập bên cổ Hàn Dịch, nhịp đập nơi này đã cực kỳ yếu ớt.

Gã yên lòng thả người rơi trở về mặt đất, đầu đối phương va vào nền đá phát ra một tiếng "cốp", nhưng vẫn không có phản ứng gì.

Gương giả ấn lên tâm khẩu đối phương, linh lực hội tụ trong lòng bàn tay gã.

Hàn Dịch bị năng lượng động trúng đột ngột mở mắt.

Nhưng gương giả không hề nhìn đến, lão già cũng chỉ bình chân như vại chờ một bên.

Giữa đau đớn cực hạn, Hàn Dịch có giãy giụa hay kêu gào thảm thiết cũng là chuyện thường tình.

Hàn Dịch bị thương quá nặng, bọn họ đã sớm buông lỏng cảnh giác, dĩ nhiên không thấy đối phương tỉnh lại.

Vậy nên bọn họ cũng không nhận ra rằng, trên khuôn mặt đẫm máu, trong con ngươi vừa mở bừng, đã lóe lên một tia sáng lạnh buốt sắc ngọt như đao.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương