5 năm trước.
Thật sự là một khoảng thời gian rất dài rất dài.
Từ trước đến nay Tang Kiều không thích hồi tưởng quá khứ, dù sao thì nhân sinh của cậu cũng không có kỷ niệm tốt đẹp gì.
Khi Phó Trung kể cho cậu nghe xong câu chuyện từ đầu tới cuối.
Tang Kiều thực sự dừng rất lâu, mới chậm rãi đào lại được đoạn ký ức kia từ trong đầu ra, tỉ mỉ ôn lại một lần.
Nhưng đáng tiếc cậu phát hiện.
Cậu thật sự không nhớ rõ lắm.
Đối với Tang Kiều thời niên thiếu mà nói, đoạn hồi ức kia có lẽ còn không vui sướng bằng việc nhặt được nhiều hơn mười mấy cái chai nhựa, hộp các tông, hay phát hiện ra mấy gói đồ ăn vặt đã hết hạn bên cạnh thùng rác.
Tang Kiều nhớ rằng đúng là mình từng giúp một nam sinh trông giống sinh viên ưu tú đánh nhau với mấy thằng bố đời trong một con hẻm, cũng nhớ rằng buổi tối của hơn mười ngày sau đều sẽ tiện đường đưa học sinh kia đi một đoạn.
Nhưng cậu sớm đã không còn nhớ rõ bộ dáng của Phó Hành Chu nữa.
Cái người kia trong trí nhớ, cùng với tuổi thơ vỡ nát thành từng mảnh của Tang Kiều đã dần chìm trong thế giới chen chúc mà hối hả này.
Nhiều năm không nhắc đến.
Nhưng mà.
Phó Trung ngồi ở đầu bàn bên kia sắc mặt nghiêm túc nhìn cậu, như thể đã diễn thuyết xong, đang chờ đợi câu trả lời của cậu đối với đoạn hồi ức này.
Tang Kiều cực kỳ nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng mở miệng nói: "Ừm......!Năm đó hình như đúng là cháu có nói với hắn học tập cho tốt, nghiêm túc đọc sách."
Đối với Tang Kiều khi đó mà nói.
Mỗi ngày có thể ngồi trong lớp học, quả thật là một chuyện rất hạnh phúc.
Cho nên hồi ấy cậu luôn nghĩ.
Nếu như mình không thể đọc sách, vậy giúp đỡ người khác để người ta đọc sách cho giỏi, cũng coi như là bản thân miễn cưỡng làm được chút chuyện tốt đi.
Chỉ là rất nhanh, Tang Kiều liền từ biểu tình của Phó Trung phát hiện hình như mình không đưa ra câu trả lời chính xác.
Bởi vì sắc mặt Phó lão gia tử tối sầm lại, hơn nữa nói với cậu: "Chỉ có một câu này? Cháu không có gì khác muốn nói sao?"
Mặt mày ông lão hồng hào, nói chuyện trung khí mười phần.
Nhất là khi đấu tranh vì cháu trai, ngữ khí quả thực cao vô cùng.
Tang Kiều chột dạ cúi đầu, nỗ lực nghẹn nửa ngày: "Phó Hành Chu......!Là một người rất tốt rất tốt."
Phó Trung: "......"
Phó Trung đột nhiên đập bàn một cái: "Nếu nó tốt như vậy, cháu không có tí suy nghĩ nào khác với nó à?!"
Tang Kiều bị dọa đến run cả người, lắc đầu như trống bỏi: "Cháu cháu cháu......!Cháu không xứng!"
Phó Trung như không nghe rõ lời nói của Tang Kiều, nhíu mày, hỏi lại một lần nữa: "Cái gì?"
Tang Kiều nuốt nước bọt, ngẩng cổ lên: "Cháu......!Cháu không thể.

Cháu không xứng với Phó Hành Chu, cháu quá kém cỏi, không thể."
Phó Trung: "......"
Trước khi Phó Trung đào cái hố này cho Tang Kiều, cũng đã lường trước các câu trả lời có thể xảy ra.
Chỉ là không nghĩ rằng Tang Kiều sẽ trả lời như vậy.
Phó Trung hiếm khi trầm mặc một lúc, ngồi thẳng người trên ghế sôpha rồi ngừng lại vài giây, đặt ánh mắt lên người đối diện.
Bởi vì Phó Hành Chu, để tìm được Tang Kiều, Phó Trung cũng đã xem qua những video giám sát đó nhiều lần.
Hành động cử chỉ của người trước mặt cùng thiếu niên trong video giám sát kia hầu như không có gì khác, ngay cả động tác nhỏ như lúc khẩn trương vô thức niết lỗ tai đều giống nhau như đúc.
Chẳng qua trong đôi mắt thiếu niên còn thấy được chút ánh sáng.
Mà người trước mặt——
Cậu ngồi đó, nhìn không thấy sự sống, cũng không thấy ánh sáng.
Giống như chỉ miễn cưỡng tồn tại.
Đã không còn bất kỳ mong đợi gì đối với thế giới này, cũng không còn khát khao nào nữa.
Nhưng cho dù như vậy.
Cũng như thể đã tốn hết toàn bộ sức lực của cậu.
Phó Trung từng lên chiến trường, cũng gặp qua người liều chết bỏ mạng, hội kiến lãnh đạo cấp quốc gia, cũng cùng không ít nhà tư bản uống trà.
Trong số ngàn vạn người mà ông đã từng gặp.
Ánh mắt như vậy, ông chỉ nhìn thấy trên những người đang tuyệt vọng.
Nhưng Tang Kiều còn quá trẻ.
Trẻ đến nỗi Phó Trung đột nhiên có chút sợ hãi rằng thiếu niên này có thể vào một ngày nào đó sẽ không thể bám trụ được nữa.
Con người ai cũng có lòng tự trọng và tự ái.
Phàm là chỉ cần có thể để mắt đến bản thân một chút, đều sẽ không bình tĩnh như thế trước mặt người ngoài, tự mình dẫm vào bùn đất hèn mọn.
Phó Trung càng lo lắng.
Nếu có một ngày Tang Kiều thật sự xảy ra chuyện gì, như vậy Phó Hành Chu......
Phó Trung thu tay trên bàn, nói với Tang Kiều: "Đứng lên."
Tang Kiều: "???"
Phó Trung nghiêm khắc nói: "Đứng lên nói chuyện cùng ông, đứng lên!"

Tang Kiều: "......"
Tang Kiều đặc biệt thành thật đứng lên.
Phó Trung vẫn không hài lòng: "Thẳng lưng, hai chân khép lại, hai tay buông thẳng, giữ nguyên cho ông!"
Tang Kiều: "......"
Tang Kiều điều chỉnh tư thế nửa ngày, tủi thân đứng thẳng.
Tuy tuổi đã lớn, nhưng Phó Trung càng già càng dẻo dai, lưng nhìn qua còn thẳng hơn cả Tang Kiều.
Phó Trung đi đến bên người Tang Kiều, vặn vặn bờ vai của cậu: "Đứng thẳng!"
Tang Kiều: "Vâng ạ......!Phó gia gia."
Phó Trung nghiêm khắc nói: "Gọi gia gia."
Tang Kiều: "......!Dạ, gia gia."
Phó Trung không cho Tang Kiều thả lỏng, Tang Kiều cũng không dám động.
An an phận phận đứng gần mười phút.
Phó Trung rốt cuộc xụ mặt đi tới trước mặt Tang Kiều: "Thế này không phải khá tốt à?"
Loại đứng kiểu này là một thứ khiến người ta đặc biệt mệt mỏi.
Tang Kiều cảm giác mình đứng thẳng đến sắp siêu thoát rồi, nhất thời cũng chưa nghe hiểu Phó Trung nói gì: "......!Dạ?"
Phó Trung cau mày: "Có thể chịu khổ, có thể kiên trì, sao lại không xứng với Hành Chu?"
Tang Kiều: "......"
Tố chất thân thể của Tang Kiều không quá tốt cho những trận đánh nhỏ lẻ, lúc đánh nhau toàn bằng ý chí không muốn sống.
Trong chốc lát được nghỉ, mồ hôi lạnh trên trán cậu chảy từng giọt từng giọt.
Phó Trung đỡ Tang Kiều, ấn cậu trở về ghế: "Hành Chu chọn cháu, tự nhiên có ý nghĩa của nó."
Thấy Tang Kiều không nói gì.
Phó Trung lại nói: "Cháu không phải nó, cháu cũng không thể thay nó lựa chọn thích hay không thích cháu, yêu hay không yêu cháu."
"Nhưng mà, Tang Kiều à, thậm chí Phó Hành Chu đã chắc chắn rằng chính nó yêu cháu, nguyện ý tìm cháu năm năm."
Phó Trung thở dài, "Nhưng cháu không tin, ngay cả một cơ hội cũng không cho liền phán nó tử hình luôn.

Như này đối với nó cũng không công bằng, cháu nói xem có phải không?"
Một già một trẻ dường như không ai thuyết phục được ai.
Phó Trung đen mặt rời khỏi phòng bệnh.
Qua hồi lâu, vài vị hộ lý mới cẩn thận đẩy cửa bước vào, giúp Tang Kiều thu dọn nốt đồ vật còn lại trong phòng.
Toàn bộ gian phòng tràn ngập áp suất thấp.
Nhóm hộ lý yên tĩnh như gà ai bận việc nấy, chờ đến khi thu dọn xong tất cả đồ vật, lại nói chuyện cùng bác sĩ điều dưỡng, trong lúc bận rộn không ai chú ý tới Tang Kiều.
Sau khi hoàn thành giấy xuất viện, Raven lái xe đến.
Thời điểm hộ lý và mấy người vệ sĩ mang theo hành lý đã đóng gói xong chuẩn bị rời đi cùng Tang Kiều——
Mới nhìn đến tờ giấy nhỏ mà cậu để lại trên bàn.
【Tôi đi ra ngoài một chút, buổi tối sẽ về nhà đúng giờ.

Cảm ơn mọi người, không cần lo lắng cho tôi.】
Chữ nhỏ xiêu xiêu vẹo vẹo chia làm hai dòng, trên giấy còn tùy tiện lấy một quả táo từ rổ ra đè lên.
Sắc mặt Raven lập tức không quá đẹp: "Để mấy người chăm sóc cậu ấy, mấy người chăm sóc là thế này sao?"
Hộ lý và vệ sĩ hai mặt nhìn nhau.
Raven bước nhanh ra ngoài cửa, gọi điện cho Phó Hành Chu, sau đó vội vàng trở về phòng bệnh: "Tang tiên sinh cũng đã nhắn tin với ông chủ rồi, mấy người mang đồ về trước đi, ngoài ra tốt nhất nên cầu nguyện buổi tối Tang tiên sinh về nhà đúng giờ, đi thôi."
Hộ lý và vệ sĩ: "......"
Trời gần đến hoàng hôn, gió mạnh gào thét.
Từ bệnh viện đa khoa đến phòng khám bác sĩ Luân phải chạy từ phía đông Bắc thành đến phía tây.
Còn không khóa, hẳn là chưa tan làm.
Tang Kiều nắm chặt áo lông vũ trên người, đẩy cửa, dò đầu ra nhìn xung quanh một vòng.
Nam trợ lý phụ trách quầy đăng ký đang ngồi tại chỗ, nhìn thấy Tang Kiều sắc mặt lập tức thay đổi: "Hôm nay cậu không có hẹn trước!"
Tang Kiều tươi cười hiền lành, gật gật đầu, đóng kỹ cửa rồi ngồi đối diện nam trợ lý: "Đúng vậy, là vì tôi vô cùng nhớ mấy người, cho nên mới đến xem."
Nam trợ lý: "......"
Mặt nam trợ lý viết đầy chữ "cậu", đang định mở miệng, cửa phòng khám bên trong đột nhiên mở ra.
Luân Dĩ Nam vừa mới nói chuyện xong với bệnh nhân cuối, tự mình tiễn người ra ngoài.
Giây đầu tiên đẩy cửa ra.
Vừa vặn đụng phải ánh mắt hiền từ của Tang Kiều.
Luân Dĩ Nam: "......"
Luân Dĩ Nam thở dài một tiếng, tiễn người bệnh khỏi cửa.
Sau đó xoay người trở lại bên cạnh Tang Kiều, không nhanh không chậm tung ra một câu: "Nếu cậu tới tìm tôi lấy thuốc, vậy thật xin lỗi, Phó tiên sinh đã giúp cậu lấy thuốc của đợt điều trị tiếp theo rồi."
Tang Kiều: "?"

Tang Kiều: "Gì cơ?"
Luân Dĩ Nam chậm rãi pha cho mình một tách trà: "Không sai đâu, trước kia là bởi vì không có cách nào, nên mới đành phải đưa thuốc cho cậu.

Hiện tại người nhà có thể giúp bác sĩ là tôi kiểm soát liều lượng thuốc mà bệnh nhân sử dụng, tôi cực kỳ yên tâm."
Tang Kiều: "......"
Cả người Tang Kiều sửng sốt, ngay sau đó bật dậy như con mèo bị kẹp đuôi: "Tại sao anh lại nói cho hắn biết tôi uống thuốc!?"
Luân Dĩ Nam ngẩng đầu: "Tang tiên sinh, làm người phải đúng tình hợp lý.

Tôi có nói cho hắn à? Nếu không phải cậu dùng thuốc quá liều phải vào bệnh viện, Phó Hành Chu làm sao biết?"
Tang Kiều: "......"
Lý luận cùng bác sĩ tâm lý quả nhiên là việc phiền nhất.
Đập anh ta một cái là nhanh nhất.
Luân Dĩ Nam như thể đoán được ý tưởng của Tang Kiều, đặt tách trà xuống, mở miệng nói: "Tang Kiều, tôi khuyên cậu đừng hành động thiếu suy nghĩ.

Bệnh suy tim cấp của cậu còn chưa hồi phục đến mười ngày đâu, cậu đoán nếu như cậu động thủ lại tự đưa chính mình vào bệnh viện, Phó Hành Chu còn có thể dễ nói chuyện như lần này hay không, nhẹ nhàng cho cậu xuất viện?"
Tang Kiều: "......"
Tang Kiều ngồi trở lại ghế: "Vậy anh đưa thuốc cho tôi đi!"
Luân Dĩ Nam vẫy vẫy tay với trợ lý nam, đối phương liền gật đầu vào phòng khám.
Luân Dĩ Nam hỏi: "Tại sao lại đưa cho cậu?"
Tang Kiều đúng lý hợp tình duỗi tay: "Bệnh tâm thần cũng là bệnh, phải uống thuốc kịp thời, đây không phải là điều đầu tiên anh nói với tôi sao!"
Luân Dĩ Nam gật đầu: "Không sai, thuốc cậu đang để ở nhà.

Phó Hành Chu mang theo giấy kết hôn của hai người đến chỗ tôi lấy."
Tang Kiều: "......"
Tang Kiều đã dùng thuốc ít nhất hơn hai năm.
Người bệnh tâm thần thường có sự ỷ lại thuốc, mà Tang Kiều ngừng thuốc đã gần mười ngày.
Hơn nữa Phó Hành Chu biết chuyện rồi......
Cảm xúc Tang Kiều dần dần bắt đầu nôn nóng.
Cậu đứng lên đi lại trong phòng hai vòng, cắn môi dưới, nói với Luân Dĩ Nam: "Bác sĩ Luân, anh cho tôi một phần thuốc được không?"
Luân Dĩ Nam không gật đầu, cũng không từ chối, ngược lại hỏi: "Vì sao?"
Ngón tay của Tang Kiều liên tục nắm chặt vào góc áo, dường như cố gắng bình tĩnh lại cảm xúc của bản thân: "Không vì gì cả......!Trước kia anh đều trực tiếp đưa cho tôi, lần này......"
Luân Dĩ Nam: "Cho nên lần này tôi đổi ý.

Tôi là bác sĩ chính của cậu, đương nhiên......"
"Không được!"
Tang Kiều đột nhiên đứng lên.
Cậu ngắt lời Luân Dĩ Nam.
Bởi vì đột nhiên đứng lên, ngón tay không cẩn thận xẹt qua cuốn sách đặt trên bàn khám chữa bệnh, nhất thời cứa thành một vết máu.
Tang Kiều lại không để ý tới.
Cậu đi đến trước mặt Luân Dĩ Nam, tay đang chảy máu vô thức siết chặt vạt áo: "Luân Dĩ Nam, tôi không thể nổi điên trước mặt Phó Hành Chu anh hiểu không? Tôi không thể phát bệnh tâm thần trước mặt hắn! Tôi......"
Nếu đây là một chương trình học tâm lý chuyên nghiệp.
Như vậy giảng viên nhất định sẽ nói cho sinh viên biết rằng cảnh tượng trước mặt họ chính là triệu chứng điển hình khi phát bệnh của người bệnh rối loạn nhân cách ranh giới.
Chỉ tiếc Luân Dĩ Nam cũng không bị Tang Kiều dọa đến.
Hắn cao hơn Tang Kiều, trạng thái thể chất cũng tốt hơn cậu.
Bởi vậy dễ như trở bàn tay mà túm lấy bàn tay chảy máu của Tang Kiều, nhanh chóng khử trùng rồi băng bó.
Sau đó.
Luân Dĩ Nam nói: "Vì sao không thể?"
Tang Kiều bị hỏi đến ngẩn ra một chút, không trả lời.
Luân Dĩ Nam buông tay Tang Kiều, đứng lên: "Bởi vì cậu sợ hắn nhìn thấy bộ dạng của cậu, cảm thấy cậu là người điên? Cảm thấy cậu đáng sợ? Không còn thích cậu, không còn yêu cậu—— Tang Kiều, trước đây cậu không có như vậy."
Tang Kiều mờ mịt: "Tôi không phải......"
Luân Dĩ Nam: "Tang Kiều, cậu rất để ý Phó Hành Chu, cậu thích Phó Hành Chu sao?"
Tang Kiều theo bản năng lập tức phủ nhận: "Tôi không thích."
Luân Dĩ Nam nói: "Là không thích, hay là không thể thích? Là không yêu hắn, hay là cảm thấy không dám yêu hắn?"
Tang Kiều: "......"

Luân Dĩ Nam: "Cậu lo lắng rằng một ngày nào đó trong tương lai hắn không còn yêu cậu, không thích cậu, không cần cậu nữa, phải không?"
Tang Kiều: "......"
Giống như bị rút hết sức lực.
Tang Kiều suy sụp ngồi xuống đất.
Máu từ vết thương trên tay chậm rãi rỉ ra lớp băng mỏng, dưới ánh đèn mang theo chút mùi tanh của máu.
Tang Kiều lo lắng lắc đầu, chậm rãi nói: "Tôi không thể thích hắn, Luân Dĩ Nam, tôi liều mạng tồn tại, vất vả lắm mới sống tới hôm nay.

Tôi......"
Luân Dĩ Nam nói: "Cho nên cậu rất sợ hãi, cậu sợ.

Cậu không tin tưởng chính mình, càng không tin tưởng Phó Hành Chu."
Luân Dĩ Nam nói: "Nhưng mà Tang Kiều, cậu tự hỏi bản thân mình xem, nếu bỏ lỡ Phó Hành Chu, cậu có hối hận không?"
Tang Kiều không nói gì.
Luân Dĩ Nam kéo Tang Kiều từ dưới đất, dẫn cậu tới khu khám bệnh.
Sau đó lấy chai truyền.
Kim tiêm bén nhọn đâm vào mu bàn tay của Tang Kiều, dưới một lớp mô mỏng.
Màu đỏ tươi chảy ngược ra, lại bị chất lỏng ép về cơ thể.
Luân Dĩ Nam đặt túi sưởi ấm dưới lòng bàn tay Tang Kiều: "Truyền dịch an thần, nhưng cũng không giúp mấy với trạng thái hiện tại của cậu.

Ngủ một giấc, tỉnh dậy suy nghĩ cho kỹ.

Có vài lựa chọn cả đời người chỉ có thể làm một lần thôi, đừng để bản thân phải hối hận."
Có lẽ là bởi vì số cuộc hẹn trước hôm nay không nhiều lắm.
Trong phòng không có người bệnh khác.
Cơ thể của Tang Kiều đã sinh ra tình trạng kháng thuốc an thần nghiêm trọng.
Cậu cũng không có ngủ, chỉ trầm mặc ngồi ở đó, mãi cho đến khi dịch truyền trong chai hết.
Tang Kiều tự rút kim tiêm, cầm chai truyền trống không cùng kim tiêm đi ra, nhấc nắp thùng rác y tế lên rồi ném vào.
Luân Dĩ Nam đang đeo kính ngồi trên bàn đọc tư liệu trong máy, dường như cũng không ngạc nhiên chút nào khi Tang Kiều tự rút kim tiêm.
Hắn đẩy đẩy mắt kính: "Phải đi rồi?"
Tang Kiều gật đầu.
Luân Dĩ Nam chỉ vào góc tường: "Cầm ô đi, bên ngoài trời mưa."
Tang Kiều không khách khí chọn chiếc ô đen lớn nhất, ôm tới trước cửa phòng khám, đột nhiên mở miệng: "Bác sĩ Luân."
Luân Dĩ Nam có chút không kiên nhẫn ngẩng đầu lên, có lệ nói: "Chuyện gì vậy?"
Tang Kiều quơ quơ ô trong tay: "Cảm ơn anh, mặc dù lần mua thuốc gần nhất cũng không giảm giá cho tôi."
Luân Dĩ Nam: "......"
Luân Dĩ Nam: "Biến đi."
Tang Kiều nghe lời lăn.
Đêm ở Bắc thành buông xuống rất sớm.
Còn chưa tới 10 giờ tối, ánh trăng đã treo trên đầu.
Chỉ là cơn mưa tầm tã khiến ánh trăng trở nên mờ ảo, ngay cả cảnh vật ngoài cửa sổ cũng nhìn không rõ.
Trời mưa to, việc làm ăn của cửa hàng bán hoa không tốt lắm.
Tiếng mưa rơi càng lúc càng lớn, mặt ô bị gõ ra từng tiếng lộp bộp nặng nề.
Tiếp theo những giọt mưa lớn từ bốn phương tám hướng rơi xuống, bắn tung tóe vào góc áo.
Tang Kiều chạy qua hơn mười lăm cửa hàng hoa hiện trên bản đồ, rốt cuộc tìm được một nhà còn mở cửa.
Chắc là thấy cậu bị xối đến chật vật.
Bà chủ lớn tuổi một bên gói hoa, một bên đưa khăn lông cho Tang Kiều: "Thanh niên này, may là cháu nhanh chân đấy, chậm mười phút thì bác đã đóng cửa rồi! Nhưng mà hoa hôm nay cũng sắp bán hết, bác gói nốt cho cháu nhé!"
Tang Kiều cười hai tiếng, đôi môi tái nhợt như sắp hoà thành cùng màu với da.
Cậu nhận lấy hoa, lại mở ô, cẩn thận dùng chiếc ô to màu đen che đi hoa ở dưới.
Đằng sau vẫn còn nghe thấy giọng nói của bà chủ: "Ài bác nói này thanh niên, cháu như vậy không được, người rốt cuộc quý trọng hơn hoa......"
Tang Kiều chạy vào trong làn mưa, thanh âm trong trẻo cũng phiêu vào mưa bụi: "Không phải! Hoa quan trọng ạ!"
Bà chủ: "......"
Mưa to vậy cũng không gọi xe được, cũng may là chuyến xe công cộng cuối ngày vẫn đến đúng giờ.
Trên xe hầu như không có khách.
Tang Kiều kéo mũ lên, cẩn thận ôm hoa đi đến hàng ghế cuối.
Lén lút lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn cho Raven: "Trợ lý Raven, Phó Hành Chu đã về nhà chưa?"
Raven nhắn lại cực nhanh: "Không có, ở công ty.

Tang tiên sinh ngài ở đâu? Tôi lập tức đến đón ngài."
Tang Kiều vươn tay, lau lau sương mù trên mặt kính xe buýt, sau đó nhẹ nhàng cong cong khóe môi, gõ chữ: "Không cần đâu."
Xe buýt dừng ở trung tâm CBD.
Cửa xe mở ra, chỉ có mỗi Tang Kiều xuống.
Trạm xe này tương đối gần với tổng bộ Phó thị.
Tang Kiều bảo hộ hoa ở trong ngực, lại mở ô che chở nó.
Một đường bước nhanh dẫm lên vũng nước đọng trên mặt đường.
Dù cho trong cơn mưa tầm tã.
Đèn ở tổng bộ Phó thị vẫn rực rỡ như cũ, bừng sáng trong bóng đêm ảm đạm mờ mịt.

Có lẽ bộ dạng Tang Kiều bị xối thành gà rớt vào nồi canh thật sự làm người ta nhìn không được.
Thế nên cậu vừa mới bước vào tòa nhà Phó thị, đã bị bảo vệ đứng cửa chặn lại: "Cậu muốn làm gì?!"
Tang Kiều lau nước mưa theo tóc chảy xuống, lại cẩn thận nhìn nhìn hoa trong lồng ngực, hai mắt sáng ngời: "Tôi tìm Phó Hành Chu!"
Hai người bảo vệ có chút kinh ngạc: "Tìm Phó tổng? Thời gian này Phó tổng không tiếp khách, ngày mai cậu đến đi."
Tang Kiều sợ hoa trong lồng ngực bị mưa xối hỏng, nửa người lộ trong mưa, lại duỗi tay để hoa được che dưới mái hiên.
Cậu nhìn bảo vệ trước mặt, nghĩ nghĩ: "Tôi có chuyện rất quan trọng tìm Phó Hành Chu......"
Mưa càng lúc càng lớn, ô của Tang Kiều hơn phân nửa đều đặt ở hoa.
Hai bảo vệ ít nhiều có chút không đành lòng, ngữ khí chậm lại: "Tiên sinh, không phải chúng tôi không cho ngài vào.

Chúng tôi có quy định, ngài về đi, sáng mai lại đến, ngài xem được không?"
Tang Kiều hắt xì một cái, lúc này mới ra mình còn có điện thoại.
Cậu nhanh chóng tìm điện thoại trong túi, kết quả tìm nửa ngày cũng không thấy, tám phần là không cẩn thận đánh rơi ở đâu rồi.
Tang Kiều vội vàng ra khỏi bệnh viện, trên người cũng không mặc nhiều.
Lúc này bị đông lạnh đến có chút khổ sở hít hít mũi, lễ phép mở miệng nói với bảo vệ: "Vậy các anh có thể giúp tôi gọi điện thoại cho anh ấy không......!Gọi xong tôi nói là được."
Bảo vệ: "......"
Các nhân viên bảo vệ nào có số của Phó Hành Chu, nhưng lại thấy Tang Kiều thật sự đáng thương: "Như vậy đi, tiên sinh.

Tôi giúp ngài gọi điện cho trợ lý Raven, nếu hắn biết ngài, chúng tôi sẽ để ngài vào.

Nhưng nếu không quen biết, ngài cũng đừng làm khó dễ chúng tôi, vậy được không?"
Tang Kiều nhanh chóng gật đầu.
Điện thoại của Raven lúc nào cũng hoạt động 24 giờ, vài giây đã nhấc máy: "Xin chào, ai vậy?"
Hai bảo vệ nhìn nhau: "Là như thế này, trợ lý Raven, hiện tại có một vị tiên sinh họ Tang đang chờ ở dưới tầng.

Nói có chuyện quan trọng......"
Raven gần như lập tức nói: "Họ Tang?"
Bảo vệ đáp: "Phải.

Là một người rất gầy......"
Raven: "Mời cậu ấy vào! Ông chủ lập tức xuống ngay!"
Bảo vệ: "???"
Ông chủ?
Xuống ngay?
Điện thoại ngắt kết nối.
Hai bảo vệ sửng sốt vài giây, lập tức giúp Tang Kiều kéo cửa kính nặng nề của tổng bộ Phó thị ra.
Cả người Tang Kiều đều là nước mưa.
Lúc đi vào, để lại một chuỗi dấu chân loang lổ nước trên nền đá cẩm thạch sạch sẽ ban đầu.
Hai vị bảo vệ trong đó có một người dẫn Tang Kiều vào.
Còn chưa đi đến trung tâm đại sảnh.
Đã thấy thang máy chuyên dụng cho tổng tài chậm rãi mở ra——
Phó Hành Chu bước ra khỏi cửa, theo sau là Raven.
Bảo vệ: "......"
Má ơi.
Ông chủ tự mình xuống dưới thật kìa.
Bảo vệ nhịn không được nghĩ tới hành động vừa nãy của mình, sau đó cảm thấy khả năng là sắp không giữ được việc rồi.
Nhưng mà.
Bảo vệ còn chưa kịp châm một cây nến cho mình.
Liền nghe thấy người thanh niên bên cạnh mở miệng hô: "Phó Hành Chu!"
Đại sảnh của tổng bộ Phó thị cao tầm mấy chục mét, đèn chùm thủy tinh là chủ tịch đời trước Phó Trung tự mình sai người từ Italy chọn lựa làm ra, lộng lẫy bắt mắt.
Mà từ góc độ bảo vệ nhìn lại, rõ ràng là người thanh niên vừa rồi bước vào cùng hắn càng thêm lóa mắt.
Nước mưa vẫn còn nhỏ giọt theo từng sợi tóc của cậu, lăn dài trên gương mặt, lọt vào trong quần áo đơn bạc.
Tang Kiều bỏ ô che mưa, chạy tới trước mặt Phó Hành Chu.
Sau đó cực kỳ cực kỳ cẩn thận lấy bó hoa mà cậu đã bảo hộ suốt một đường từ trong ngực ra.
Đó là một bó hoa hồng đỏ.
Bó hoa không lớn, chất lượng hoa hồng nhìn qua cũng hoàn toàn không phải là hàng thượng hạng.
Có lẽ chỉ là mua ở cửa hàng nhỏ, cho nên chỉ có giấy gói đơn giản, cách trang trí thông thường trên mạng, ngay cả xếp hoa cũng là kiểu phổ biến nhất.
Nhưng đôi mắt của Tang Kiều sáng ngời mà động lòng người.
Toàn thân cậu trên dưới toàn bộ ướt đẫm, cả người như vừa mới vớt từ trong nước ra, nhìn chật vật mà đáng thương.
Bởi vì lạnh cho nên phát run.
Tang Kiều đưa bó hoa hồng kia đến trước mặt Phó Hành Chu, nâng lên cao.
Có vài giọt mưa còn vương trên cánh hoa hồng.
Mà Tang Kiều dường như bởi vì giọt mưa bé nhỏ không đáng kể này mà có chút bất an.
Cậu vươn tay, nhẹ nhàng lau cánh hoa hồng mềm mại, có chút xin lỗi ngẩng đầu lên nhìn về phía Phó Hành Chu, nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi, em......"
Tang Kiều do dự trong chốc lát, vẫn tiếp tục nói: "Hoa em tặng anh không có đẹp như của anh tặng......!Vậy, vậy anh còn nguyện ý ở bên em không?".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương