Kỷ Lê: “………”

Kỷ Lê hỏi: “Anh thích xem cái này sao?”

Thật đúng là không nhìn ra được đó……

“Anh tình cờ thấy ở công ty có người xem nên cũng xem thử.” Thẩm Thuật Bạch thành thật đáp.

“Anh có dùng điện thoại giờ không?” Kỷ Lê đột nhiên hỏi.

“Tạm thời thì không.”

Vừa dứt lời, Kỷ Lê liền đưa điện thoại của mình cho anh: “Vậy anh chơi điện thoại của em đi, em chơi của anh. Em cũng muốn đọc truyện này!”

Bị bắt quả tang đọc tiểu thuyết, còn bị xử phạt công khai, Thẩm Thuật Bạch chỉ đành đáp: “Ừ.”

……

Ba giờ sáng, Thẩm Thuật Bạch còn đang làm việc, đột nhiên anh đóng máy tính lại rồi đặt lên đầu giường.

Anh nhìn Kỷ Lê vẫn đang cầm điện thoại rồi xoa xoa đầu cậu, ánh mắt rất dịu dàng.

Kỷ Lê ngủ thực sự rất ngon, đang đọc tiểu thuyết thì ngủ gật khiến giấc mơ của cậu toàn cốt truyện cưỡng chế yêu, lại còn thỉnh thoảng nói mơ không cần gì đó.

……

Sáng sớm hôm sau có tiếng gõ cửa.

Thẩm Thuật Bạch vừa cầm điện thoại xin nghỉ phép cho Kỷ Lê liền cau mày ra mở cửa.

Người hầu gõ cửa cũng không muốn quấy rầy hai người, nhưng…..

“Tiên sinh, bên ngoài có người tự xưng là người thân của phu nhân, có cần mở cửa cho họ không ạ?”

Nghe lời này, chút không kiên nhẫn trong lòng Thẩm Thuật Bạch cũng dần tan đi.

“Mời họ vào phòng khách ngồi.” Anh lạnh nhạt đáp.

“Thưa vâng.” Người hầu đáp lời.

……

Thực ra ba mẹ Tạ đã tới tỉnh G từ sớm rồi, họ thuê một khách sạn gần đây, rửa mặt mũi xong chờ tới 10h mới tới, dù sao cũng chỉ mới nhận nhau đêm qua, tới sớm quá cũng không ổn.

Sau khi bấm chuông, nói rõ thân phận và ý định tới đây cho người hầu, họ liền kiên nhẫn chờ.

Cuối cùng cũng mở cổng.

Người hầu dẫn họ vào: “Mời hai vị vào phòng khách chờ chút, tiên sinh sẽ xuống ngay.”

Tiên sinh trong miệng người hầu tất nhiên là Thẩm Thuật Bạch.

Ba mẹ Tạ an tĩnh ngồi chờ trên sofa.

Một lúc sau, Thẩm Thuật Bạch xuống lầu, anh đã thay áo ngủ, giờ đang mặc một chiếc sơ mi màu trắng cùng quần tây màu lam, quần áo vô cùng đơn giản nhưng mặc trên người anh lại có một cảm giác quý khí đến khó tả.

“Đã đợi lâu.” Anh ngồi đối diện ba mẹ Tạ.

“Là do chúng tôi tùy tiện quấy rầy.” Đã lâu ba Tạ không gặp Thẩm Thuật Bạch, trước kia ông đã thấy người trẻ tuổi này vô cùng tốt, cũng rất coi trọng anh, hôm nay tiếp xúc gần lại càng cảm thấy người này không có điểm gì để chê.

Thẩm Thuật Bạch nhìn ba Tạ, thật lâu sau mới nói: “Không quấy rầy.”

Ba mẹ Tạ: “……….” Hình như họ vừa thấy ánh mắt Thẩm Thuật Bạch có hơi miễn cưỡng thì phải…..

“Haha.” Ba Tạ xấu hổ cười hai tiếng, muốn hoãn bớt bầu không khí này lại, “Lại nói tiếp, lần gần nhất tôi gặp cậu đã là một năm trước, khi đó tôi còn chưa biết tương lai chúng ta sẽ trở thành thông gia mà đã cảm thấy cậu rất không tồi, giờ gặp lại lại càng thấy ổn!”

“Quá khen rồi.” Thẩm Thuật Bạch đáp.

Không khí dần dần xấu hổ…..

Một tiếng bước chân từ trên cầu thang xuống.

“Đại Bạch, sao anh lại xuống nhà?” Kỷ Lê xoa mắt, giọng còn hơi ngái ngủ.

Đây là giọng nam, ba mẹ Tạ hơi sửng sốt, sao lại là giọng nam? Cháu gái họ đâu?

Thẩm Thuật Bạch vội đứng dậy bước tới chỗ Kỷ Lê: “Sao lại tỉnh rồi? Ồn đến em sao?”

“Không.” Kỷ Lê lắc đầu, “Là do em xoay người ôm anh nhưng không thấy, nên em tỉnh….”

Thẩm Thuật Bạch ấm lòng, ánh mắt nhìn Kỷ Lê dịu dàng tới mức như muốn tan thành nước.

Ba mẹ Tạ làm bóng đèn: “……..” Hình như họ hơi dư thừa rồi……

Kỷ Lê vừa định tiến lại ôm Thẩm Thuật Bạch một cái.

“Lê.” Thẩm Thuật Bạch ngăn cậu lại.

“Dạ?” Kỷ Lê không hiểu.

“Có người tới.” Thẩm Thuật Bạch nhắc cậu.

Kỷ Lê dừng lại.

Giờ cậu mới chú ý tới hai người trong phòng khách.

Ba mẹ Tạ xấu hổ mỉm cười.

Thẩm Thuật Bạch nắm tay Kỷ Lê dẫn cậu lại đây.

Lần đầu tiên Kỷ Lê nhìn thấy thân thích trong truyền thuyết, cậu hơi hồi hộp, ngồi dính sát vào Thẩm Thuật Bạch, như muốn tìm kiếm cảm giác an toàn trên người anh vậy.

“Con chính là Kỷ Lê phải không?” Mẹ Tạ ôn hòa nhìn Kỷ Lê, trong lòng đã chấp nhận việc cháu gái mình trở thành cháu trai.

Kỷ Lê lễ phép mỉm cười: “Vâng, là con ạ.”

Ba Tạ bên cạnh ho khan hai tiếng, hòng giảm bớt phản ứng của mình.

Nhưng ông cũng không biết phải nói gì, mãi sau mới mở miệng: “Nhìn tiểu Lê thật ngoan.”

“Dạ.” Kỷ Lê thẹn thùng đáp.

Ba Tạ nhìn Kỷ Lê thẹn thùng, có chút hoảng hốt nhớ đến hình ảnh trong ký ức: “Không thể tưởng tượng được là đã qua nhiều năm như vậy, em gái ta đã có con rồi.”

Mẹ Tạ vui vẻ nhìn Kỷ Lê: “Con lớn lên rất giống mẹ con.”

Kỷ Lê đã không còn nhớ rõ diện mạo của mẹ mình rồi, cậu hơi hơi cười, không đáp lời.

“Vậy mẹ con giờ ở đâu? Sao lại không có tin tức gì?” Ba Tạ nhìn xung quanh, không thấy cô em gái mà mình vẫn nuông chiều đâu liền hỏi.

Bị hỏi về việc của mẹ, Kỷ Lê có hơi khó mở miệng.

Thẩm Thuật Bạch đáp thay cậu: “Mẹ vợ đã không còn nữa.”

Ánh mắt ba Tạ dừng lại, hoảng hốt hỏi lại: “Không còn nữa?”

Mẹ Tạ cũng ngây người, cô em chồng đã không còn nữa? Cô bé được người nhà nuông chiều, ngẫu nhiên cũng khiến người ta thương xót kia đã không còn nữa?

“Là chuyện rất lâu trước kia rồi.” Kỷ Lê nói tiếp.

Khi ba Tạ nghe được những lời này, một người đàn ông đã từng trải qua nhiều chuyện như ông cũng đỏ hốc mắt: “Những gì các con nói đều là sự thật sao?”

Kỷ Lê thấy ông như vậy, tuy không đành lòng nhưng vẫn gật đầu: “Vâng.”

“Sao có thể! Trước kia con bé là người khỏe mạnh nhất nhà, tuy có hơi tùy hứng, nhưng khám sức khỏe hàng năm, nó vẫn luôn là người khỏe nhất!” Ba Tạ không thể tin nổi, nhiều năm như vậy đã qua, ông không nhận được bất cứ tin tức gì, ông còn nghĩ em gái mình không chịu nhận sai nên mới không về nhà, không ngờ…..

Kỷ Lê không có cảm xúc bi thương như họ, cậu chẳng có mấy ấn tượng gì với mẹ mình, không phải đánh mình thì cũng là ôm mình khóc thút thít. Trước nay cậu không ngờ thì ra mẹ mình cũng có người nhà, hơn nữa lại yêu thương bà như vậy.

“Có phải con bé bị bệnh nan y gì không? Khoa học bây giờ không thể chữa khỏi sao?” Mẹ Tạ cảm thấy chỉ có bệnh nan y mới có thể khiến cô em chồng mình ra đi, con bé vẫn luôn hoạt bát lại khỏe mạnh, sao có thể đi sớm như vậy được.

Kỷ Lê nắm chặt tay Thẩm Thuật Bạch, nhớ lại quá khứ đầy máu kia: “Mẹ con…..tự sát.”

Vừa nói xong, hai người kia đều dừng lại.

Tự sát?

“Không thể nào!” Ba Tạ không tin.

Mẹ Tạ cũng không thể tin nổi.

“Uyển Ninh luôn ghét nhất những người coi thường tính mạng mình, nó còn nói những người chỉ vì chút việc nhỏ đã tự sát chính là lãng phí sinh mệnh tốt đẹp, sao nó có thể tự sát được?” Ba Tạ vô cùng đau lòng.

Em chồng mình trong ký ức của mẹ Tạ cũng tuyệt đối không phải người sẽ coi thường sinh mệnh, bị thương chút xíu cũng còn kêu đau, sao có thể tự sát được?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương