Buổi chiều trên con đường chính của trường Đại học Y, đâu đâu cũng thấy những nhóm sinh viên qua lại, một ánh nhìn bất chợt cũng đủ thu hết khung cảnh của hai người họ vào mắt.  

Vu Thanh Đường đưa mắt nhìn quanh, rồi quay lại nhìn Từ Bách Chương, “Đông người quá.”  

Từ Bách Chương đứng dậy, bước về phía đám đông.  

Khoảng cách hơi xa, Vu Thanh Đường không nghe được họ nói gì với nhau, vài phút sau, Từ Bách Chương quay lại, trên tay cầm theo hai tấm tờ rơi.  

Vu Thanh Đường nhận lấy một tờ, là tờ rơi quảng bá chương trình của câu lạc bộ kịch nói, trong ký ức của anh, hai người chưa từng nói về chủ đề này.  

“Muốn đi xem không?” Vu Thanh Đường hỏi.  

Từ Bách Chương không trả lời, chỉ nhìn vào cây kem anh đang cầm, “Ăn xong rồi?”  

Vu Thanh Đường xoay xoay chiếc ốc quế giòn, lại nhớ đến trò đùa ngây ngô thuở trước, “Coi như xong rồi đi.”  

Chiếc ốc quế bị cướp mất, bên trái anh là dòng sông, bên phải là dòng người.  

Vu Thanh Đường cúi đầu xuống xem tờ rơi, gió từ sông thổi nhè nhẹ vào người, tờ rơi trong tay tựa như một tấm màn ngăn cách, tạo ra thế giới riêng tư mà anh tưởng tượng.  

“Thanh Đường, ngẩng đầu lên.”  

“Hả?”  

Anh chỉ khẽ chớp mắt, đã nhìn thấy tên buổi kịch tối nay.  

[Yêu một chú tê giác.]

Từ Bách Chương khom lưng, nghiêng đầu hôn lên đôi môi mà Vu Thanh Đường vừa khẽ dâng lên, nhận lấy nụ hôn bị chậm trễ suốt 12 năm.  

Hương vị vani và chocolate.  

Tựa như tờ giấy mỏng có thể che khuất mọi thứ, phảng phất như không nghe thấy gì từ thế giới bên ngoài.  

Trong chớp mắt ngắn ngủi, môi chỉ khẽ chạm, lưỡi chưa kịp dính vào, nhưng cơ thể lại bừng lên như nước mới sôi, từng chiếc bong bóng hồng phấn lăn tăn khắp người.  

Vu Thanh Đường cầm hai tấm tờ rơi, tay còn lại bị Từ Bách Chương nắm chặt, dẫn đi ngược hướng dòng người.  

Tay kia của Từ Bách Chương vẫn cầm chiếc ốc quế còn “dở dang.”  

Răng khẽ cắn vào phần vỏ ốc quế giòn, có tiếng “rộp” vang lên, Vu Thanh Đường cảm thấy ngứa ngáy, tựa như Từ Bách Chương đang cắn vào môi mình vậy.  

Anh kéo khẩu trang lên, giật lấy chiếc mũ lưỡi trai của Từ Bách Chương, lồng ngực nóng bừng đến đáng sợ, từng hơi thở như tràn ra hơi nóng.  

Vu Thanh Đường vẫy vẫy tay, “Hơi nóng.”  

Từ Bách Chương làm bộ phớt lờ, nắm tay càng chặt hơn, “Anh không thấy nóng.”  

Vu Thanh Đường bỏ cuộc, không giãy giụa nữa, “Chúng ta đi đâu vậy?”  

Từ Bách Chương hơi hất cằm, “Tới rồi.”  

Vào một ngày nắng đẹp rạng rỡ, bầu trời tỏa ánh sáng xanh lam, khung cảnh trước mắt tựa như chỉ có thể nhìn thấy qua lớp kính lọc.

Một con đường rộng mấy chục mét trải dài, hai bên là hàng cây long não san sát, tán lá rậm rạp của chúng hòa thành một tấm thảm xanh mướt. Giữa thời tiết ngày hè, những cây long não của Đại học Y phát triển mạnh mẽ, cành lá rậm rạp, đây chính là điểm check-in nổi tiếng mang tính biểu tượng của trường.  

Long não thường trồng phổ biến ở miền Nam, hiếm thấy ở các thành phố miền Bắc, nhưng Đại học Y lại sở hữu khu rừng long não lớn nhất miền Bắc.  

Từ Bách Chương giải thích, “Cây long não thuộc họ Lauraceae, chi Cinnamomum, là loại cây gỗ lớn thường xanh, lá của nó có chứa linalool và camphor nên có mùi thơm đặc biệt, thường được gọi là hương long não.”  

“Rễ, quả, cành và lá của cây long não đều có thể dùng làm thuốc, có tác dụng khu phong, tán hàn, bổ tim, giảm co thắt.”  

Từ Bách Chương: “12 năm trước em từng nói, mọi người đều thích mùi thơm của cây long não, nhưng em lại đặc biệt thích âm thanh của gió thổi qua các tán lá, nghe như những lời tỏ tình thì thầm trong gió. Nếu có thể nắm tay ai đó đi qua nơi này, chắc chắn sẽ rất lãng mạn.”  

Vu Thanh Đường không phải không thích mùi của cây long não, mà vì khi đó cách một cái màn hình, có thể nhìn có thể nghe, nhưng không thể ngửi được.  

Anh chưa từng đặt chân đến Đại học Y, cũng không dám đến.  

“Lúc đó anh liền muốn nói với em, tên anh cũng có một chữ ‘Chương’.” Từ Bách Chương quay lại nhìn thẳng vào mắt anh, “Vu Thanh Đường, anh tên Từ Bách Chương, chữ ‘Chương’ trong cây long não.”

Em nghe thấy rồi chứ?  

Vu Thanh Đường siết chặt tay Từ Bách Chương, tựa trán lên vai hắn, “Em nghe thấy rồi.”  

Gió vẫn liên tục thổi qua những tán cây, mùi hương long não lan tỏa khắp không gian. Trong các gân lá dường như vẫn lưu lại từng nét bút, từng lời tỏ tình khẽ khàng.  

Đi qua khu rừng long não, trước mặt là dãy nhà giảng đường.  

Vu Thanh Đường tò mò, “Tiếp theo đi đâu?”  

Lại đi thêm một đoạn nữa, Từ Bách Chương mới lên tiếng, “Trước đây em hỏi anh, trường này có chỗ nào ban ngày cũng tối đen không?”  

Họ dừng lại trước tòa nhà tổng hợp.  

Từ Bách Chương: “Anh đã trả lời em rằng phòng cộng hưởng từ, phòng siêu âm, phòng kiểm tra thích ứng với bóng tối, và phòng xét nghiệm Wood đều rất tối.”  

Nhưng em nói: “Chưa đủ, em muốn tìm một nơi tối đến mức giơ tay không thấy ngón, một nơi không có ai làm phiền, tốt nhất là một nơi em chưa từng đến, hoàn cảnh càng xa lạ càng kích thích.”  

“Em còn nói, muốn lén lút vào cùng anh, cửa phải có thể khóa trái, cách âm phải thật tốt, không gian càng nhỏ càng tốt.”  

“Em nói em muốn ở nơi đó, cùng anh đến tận cùng thời gian.”  

Từ Bách Chương dẫn anh vào tòa nhà tổng hợp, ấn thang máy lên tầng cao nhất, “Anh đã tìm phòng chiếu phim, tầng hầm, sân thượng, phía sau cửa, tòa nhà bỏ hoang, hầm trú ẩn và mọi góc không người khác.”  

Ra khỏi thang máy, Từ Bách Chương nắm tay anh bước sâu vào bên trong, dừng lại trước cánh cửa gỗ trắng ở cuối hành lang.  

Từ Bách Chương lấy ra chìa khóa, xoay nhẹ mở cửa, “Cuối cùng anh cũng tìm được nơi mà em từng nhắc đến.”  

Chưa kịp ngắm nhìn không gian, Vu Thanh Đường đã bị kéo vào bóng tối, phía sau vang lên tiếng đóng cửa và khóa cửa rõ mồn một.  

Căn phòng không có cửa sổ, tối đen đến mức không thể nhận biết được khoảng cách hay phương hướng, trong không khí phảng phất một chút mùi giấy cũ.  

Vu Thanh Đường bị ép sát vào tường, cánh tay anh trượt qua tay vịn của chiếc ghế gần đó. Sự mờ mịt trong không gian xa lạ làm anh bất giác cảm thấy hoảng sợ, ngay cả bóng dáng Từ Bách Chương cũng không thấy được.  

Hai tay anh bị nâng lên, rồi được đặt trên vai Từ Bách Chương.  

Hơi thở ẩm ướt phảng phất vị kem vani chocolate chạm đến bên môi.  

“Nơi này tối đen, chật hẹp, bí mật, cách âm, cửa đã khóa, cũng không có ai cả.” Giọng Từ Bách Chương vang vọng trong không gian nhỏ hẹp, rơi ngay bên tai anh, “Anh tìm được rồi, em định làm gì đây?”  

Từng tế bào trong cơ thể như bị chia làm đôi, một nửa đang căng thẳng, nửa còn lại đang ảo não vì những lời nói hoang đường của bản thân năm đó.  

Mi mắt anh khẽ giật, hơi thở của Từ Bách Chương phả lên hàng mi, như luồng gió thổi tắt ngọn nến sinh nhật. Khi ngọn nến tắt, anh sẽ bị bóng tối nuốt trọn.  

“Em chỉ nói linh tinh thôi, anh đừng tưởng thật mà.”  

Khi ấy anh tin chắc rằng mình sẽ không bao giờ gặp được người ấy, nên mới dám buông lời vô trách nhiệm, nói năng ngông cuồng mà không cần lo đến việc phải giữ lời hứa.  

“Nhưng anh lỡ tin rồi.” Bàn tay Từ Bách Chương đặt lên eo anh, như mang theo sức mạnh ác ma, “Em muốn ở trên hay dưới, hoặc là, cùng một lúc.”  

Trái tim Vu Thanh Đường như bị ném vào trong bóng tối, thình thịch thình thịch nhảy loạn, “Bách Chương, em không biết đây là đâu, lỡ như có người phát hiện thì sao?”  

“Sẽ không có ai đâu.” Từ Bách Chương đè chặt lấy anh, tuy cơ thể anh không sứt mẻ chút nào, nhưng vòng tay của Từ Bách Chương mạnh mẽ không một kẽ hở, “Em muốn đứnglàm, hay ngồi?”  

“Em tự chọn, chủ động tiến lên đi.”  

“Ưm… Bách Chương.”  

“Vu Thanh Đường, đây là thứ em nợ anh.”  

Hắn vòng tay qua cổ Vu Thanh Đường, môi chạm vào nhau như một phần tiếp nối của nụ hôn ban nãy. Ngoài miệng thì hung hăng, nhưng hành động… Vu Thanh Đường cũng không biết liệu đây có được tính là không buông tha hay không.  

Ngang ngược ép buộc, rõ ràng là đang trả thù, dù không cưỡng ép tiến xa hơn nhưng hắn cũng không hề nương tay. Hắn chỉ giữ anh lại, giam anh trong góc tối chật hẹp, hôn lên mọi nơi, chạm vào mọi ngóc ngách, nhưng không làm rách quần áo.  

Vu Thanh Đường căng thẳng đến mức không thở nổi, như thể anh thật sự xuyên về 12 năm trước, khi danh tính thật của anh bị lộ, anh khoá trên giận dữ kéo anh vào một không gian kín đáo.  

Không lời giải thích nào có tác dụng, không sự van xin nào được đáp lại, anh khoá trên cướp lấy hơi thở, cướp đi nụ hôn đầu, dù anh có van nài cầu xin, tất cả chỉ là phí công vô ích.  

Điều đối phương muốn chưa bao giờ là một lời xin lỗi vô nghĩa, hắn muốn chỉ là trả thù mà thôi.  

Khi Vu Thanh Đường lau khô mồ hôi trên người, cả hai nắm tay nhau rời khỏi tòa nhà, bầu trời bên ngoài đã tối đen.  

Trong ánh sáng mờ ảo, khó mà phân biệt được ai với ai, xung quanh có lác đác vài nhóm người, cũng không ít cặp đôi tay trong tay.  

Vu Thanh Đường kéo cao cổ áo, cố gắng che đi dấu hôn trên cổ. Anh khẽ mím môi, thầm oán giận trong lòng, “Sưng lên rồi.”  

Từ xa xa, anh nghe được một giai điệu nhịp nhàng vang lên.  

Phía trước là quảng trường âm nhạc, buổi tối cuối tuần thường có rất nhiều sinh viên tụ tập khiêu vũ.  

Từ Bách Chương: “Năm đó em từng hỏi anh đã bao giờ đến quảng trường âm nhạc chưa, anh trả lời là chưa.”  

Em nói: “Có lẽ chúng ta có thể cùng đi, nhảy múa trong nền nhạc vui nhộn, chờ đến khi giai điệu dịu dàng vang lên, chúng ta sẽ tìm một góc tối nhất, lén lút nắm tay nhau.’ “

“Em còn nói: ‘Đàn anh, nhân lúc em không chú ý, anh có thể kéo tay em, ôm eo em vào lòng. Một khi đã dính sát vào nhau, em nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời, mặc anh muốn làm gì cũng không trốn.’ ”  

Từ Bách Chương chạm trán mình vào trán Vu Thanh Đường, bàn tay vòng lấy eo anh, lần theo vạt áo chạm vào phía trên, “Em có trốn không?”  

Vu Thanh Đường lắc đầu, eo áp sát vào bụng dưới của Từ Bách Chương, “Không trốn.”  

Từ Bách Chương nghiêng đầu, hơi thở phả vào tai anh, làm đỏ rực cả vành tai, “Em biết khiêu vũ không?”  

Vu Thanh Đường lắc đầu.  

“Anh vốn dĩ cũng không biết.” Từ Bách Chương tay trái ôm eo, tay phải nắm lấy tay anh, “Vì ngày hôm nay, anh đã học hết tất cả các điệu nhảy.”  

Từng bản nhạc nối tiếp nhau vang lên, Vu Thanh Đường nương theo bước chân đong đưa của Từ Bách Chương, cơ thể như dính trên người hắn, giả bộ như bản thân bình tĩnh, không chút xao động.

***

8 giờ rưỡi tối, sự nhộn nhịp của chợ đêm trải dài từ đầu phố đến tận cuối ngõ.  

Từ Bách Chương kéo anh đi, bắt đầu từ đầu phố, “Năm đó em hỏi anh, bánh gạo chiên ngon hơn hay bánh quế hoa ngon hơn, mì khô cay ngon hơn hay mì lạnh nướng ngon hơn, bánh đậu xanh với bánh đậu đỏ nên chọn cái nào, chè khoai dẻo hay chè bột sắn ngon hơn, còn takoyaki thì nên thêm sốt mayonnaise hay sốt wasabi…”  

“Lúc em hỏi, anh chưa từng thử qua. Nhưng sau đó, để có câu trả lời chính xác, anh đã thử mỗi món ít nhất ba lần.”  

“Bánh quế hoa rất ngọt, còn bánh gạo chiên thì cứng.” Từ Bách Chương cầm miếng bánh rắc đường đưa cho anh, “Bánh quế hoa ngon hơn.”  

“Mì lạnh nướng đậm vị cà chua, còn mì khô cay thì hơi cay.”  

Từ Bách Chương đưa cho anh chiếc bánh gói trong giấy dầu, “Mùa hè thì ăn bánh đậu xanh cho mát, còn vào đông thì ăn bánh đậu đỏ để bổ khí. Chè khoai dẻo và chè bột sắn, chắc em sẽ thích cả hai.”  

“Về takoyaki, anh hy vọng em thêm sốt mayonnaise, nhưng chắc chắn em sẽ thích sốt wasabi hơn.”  

Vu Thanh Đường một tay cầm ly chè bột sắn, tay kia là nửa miếng bánh đậu xanh còn dở.  

Từ Bách Chương cắn nốt phần bánh anh không ăn hết, sau đó đưa viên takoyaki phết wasabi đến miệng anh, “Ăn lúc nóng mới ngon.”  

Từ Bách Chương vừa nói vừa kéo anh đi, ăn từ đầu phố đến cuối phố.  

Khi anh ăn hết ly chè, Từ Bách Chương nhận lấy vỏ ly ném vào thùng rác, rồi tiếp tục nắm tay anh đi ngược hướng.  

“Chưa về nhà sao?” Vu Thanh Đường hỏi.  

Từ Bách Chương dừng bước, ngẩng đầu nhìn phía trước, “Đêm nay chúng ta ở đây.”  

Đó là một khách sạn nhỏ đối diện trường.  

Phòng 203.  

Năm đó khi gọi video, Từ Bách Chương cũng ở đây.  

Căn phòng không rộng như ở nhà, cũng chẳng sang trọng như khách sạn năm sao trong những chuyến du lịch.  

Phòng tắm không có bồn, vách tường sạch sẽ bóng loáng.  

Vu Thanh Đường tắm trước, ngồi bên mép giường, anh mở điện thoại và đeo tai nghe.  

Giống như chưa bao giờ xem các chương trình thời sự của chính mình, trước giờ anh cũng chưa từng nghe lại kịch truyền thanh mà mình lồng tiếng.  

Cửa phòng tắm mở ra, Từ Bách Chương quấn khăn quanh eo, ngồi xuống cạnh anh, “Nghe gì thế?”  

Vu Thanh Đường tháo tai nghe bên trái đưa cho hắn, nhấn nút bắt đầu.  

Căn phòng ngủ chỉ vài mét vuông, giường đôi chiếm gần hết không gian, chỉ có chiếc đèn đầu giường màu champagne cũ kỹ đang sáng.  

Cả hai ngồi cạnh nhau, không ai nói một lời, cùng lặng lẽ nghe hết 26 phút của bộ kịch.

Câu chuyện của nhân vật chính đã kết thúc, nhưng cả hai là người trong cuộc, trong lòng họ đều hiểu rõ, chỉ khi bộ kịch khép lại, câu chuyện của họ mới thực sự bắt đầu.  

Từ Bách Chương không chỉ lưu lại nội dung của kịch truyền thanh mà còn giữ cả những đoạn trò chuyện sau đó.  

Từ Bách Chương tháo tai nghe, nhấn nút tạm dừng, “Ngủ thôi.”  

Hắn tắt đèn đầu giường, nằm thẳng ở phía ngoài giường.  

Vu Thanh Đường nhắm mắt, cố tìm chút buồn ngủ, nhưng trong lòng anh tin chắc rằng, Từ Bách Chương nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh như vậy.  

Nằm chưa được 5 phút.  

“Thanh Đường.”  

Giọng nói của Từ Bách Chương như có thể xé toạc màn đêm, dù đã 12 năm trôi qua, giọng nói ấy vẫn khiến anh say đắm.  

“Dạ?” Vu Thanh Đường có thể cảm nhận được cổ họng mình đang run lên.  

“Sau khi chặn anh, em đã làm gì?”  

“Ra ngoài giúp mẹ hái rau.” Vu Thanh Đường cố đưa ra lời giải thích vu vơ, “Lúc ấy mẹ đột nhiên về nhà, em thấy rất chột dạ, cũng rất căng thẳng.”  

Anh không dám ở lại trong phòng ngủ, không dám đối mặt với bố mẹ, lại càng không dám đối mặt với người đang ở đầu bên kia mạng internet.  

Trong lòng vẫn còn chút hưng phấn chưa lắng dịu, nhưng đồng thời cũng tràn ngập cảm giác tội lỗi.  

“Nếu mẹ không về, có phải em sẽ không chặn anh nhanh như vậy không?”  

“Có lẽ.”  

Vì thỏa mãn dục vọng, dù biết là sai, nhưng anh vẫn lưu luyến không muốn rời bỏ.  

“Lúc đó em định giấu anh đến bao giờ? Có nghĩ đến việc gặp anh không?”  

“Em không biết.”  

Anh không dám nghĩ đến.  

Vu Thanh Đường cố tình chuyển hướng câu chuyện, “Còn anh thì sao? Sau khi bị em chặn, anh đã làm gì?”  

“Cũng giống như bây giờ, nằm trên giường, suy nghĩ xem đã xảy ra chuyện gì, liệu anh có làm sai điều gì không.”  

Hắn tự hỏi tại sao mình lại bị chặn, có phải mình đã nói gì sai không.

Hắn nằm như thế suốt cả ngày, cho đến khi lễ tân khách sạn gọi lên nhắc rằng nếu không trả phòng, hắn sẽ phải thanh toán tiền cho ngày tiếp theo.  

Vu Thanh Đường khẽ nói: “Anh không sai, tất cả là lỗi của em.”  

Từ Bách Chương nắm lấy tay Vu Thanh Đường, “Ngày hôm đó em làm thế nào? Dùng tay sao.”  

Ở tuổi 18, trong suy nghĩ của Vu Thanh Đường, hành động đó thật sự là điều đáng xấu hổ, chí ít, anh nghĩ mình không nên làm như vậy.  

“Thanh Đường, trả lời anh.”  

Vu Thanh Đường gồng tay, đầu ngón tay bấm sâu vào mu bàn tay mình, “Em có.”  

“Sau đó thì sao? Không có anh, em có làm tiếp không?”  

“Không.”  

Từ Bách Chương xoay người anh lại, dùng đầu gối đè lên bụng dưới của anh, “Vậy khi khó chịu, em làm thế nào? Dùng dụng cụ à? Em dùng ra sao?”  

“Không… em không dùng.” Vu Thanh Đường lắc đầu, cố gắng giải thích, “Chỉ có anh, thật sự chỉ có anh thôi.”  

“Thanh Đường à, là 11 năm, không phải 11 ngày. Anh không tin em có thể nhịn lâu như thế.” Từ Bách Chương rút dây thắt áo choàng tắm, cúi người ép lên người anh, cắn lên vai anh, “Thanh Đường, đừng nói dối anh.”  

Vu Thanh Đường ngửa cổ, dòng máu trong cơ thể như sôi lên khiến làn da anh nóng bừng, “Kẹp chân… kẹp chân lại thì… sẽ đỡ hơn.”  

“Kẹp thế nào?” Từ Bách Chương lướt tay xuống, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại như ra lệnh, “Kẹp cho anh xem.”  

“Bách Chương, đừng mà…”  

“Thanh Đường, gọi anh Bách Chương.”  

“Anh Bách Chương ơi, như vậy không được…”  

“Vu Thanh Đường, đây cũng là em nợ anh.”  

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương