Sau Khi Học Bá Mất Trí Nhớ
-
Chương 52: Phiên ngoại 03
Sáng sớm hôm sau, Địch Lâm Thâm tỉnh dậy từ rất sớm.
Hôm qua Ngu Đào uống rượu, sáng nay hắn định nấu tí cháo, trộn hai món rau trộn, lại hấp một cái bánh gatô, để buổi sáng Ngu Đào có thể có chút khẩu vị.
Ngu Đào ngủ rất say, không hề có ý muốn tỉnh.
Địch Lâm Thâm nhét chăn cho cậu, liền nhẹ nhàng đi rửa mặt xuống lầu.
Hôm nay ánh nắng rất đẹp, nghìn dặm không mây.
Địch Lâm Thâm mở cửa sổ phòng khách và phòng bếp ra cho thoáng.
Hôm qua Ninh Phi cúp điện thoại liền ngủ, Địch Lâm Thâm và Ngu Đào đều rất bất đắc dĩ, không quấy rầy cậu, chỉ chừa cho cậu ly nước mật ong trên bàn trà, mở cửa phòng khách ra, để Ninh Phi lên lầu liền biết phòng khách ở đâu.
Sáng nay nhìn, nước mật ong đã uống hết, người không ở trên ghế sô pha, lúc Địch Lâm Thâm xuống lầu thấy cửa phòng khách đã đóng, hiển nhiên Ninh Phi đã qua phòng khách ngủ rồi.
Làm bữa sáng xong, Ngu Đào và Ninh Phi cũng lần lượt rời giường.
Hai người trông đều ủ rũ ỉu xìu, Địch Lâm Thâm nghĩ lần sau không nên mua vang sủi bọt nữa.
Ăn được một nửa, điện thoại Ninh Phi reng.
Ninh Phi nhận điện thoại, nghe Ninh Phi nói, bên đấy hẳn là người gọi điện tối qua.
Ninh Phi đang nói địa chỉ chỗ này với hắn, tiện cho đối phương tới đón.
Cúp điện thoại, Ngu Đào khuấy khuấy cháo, hỏi: “Là người gọi điện cho cậu tối qua à?”
“Ừm.” Ninh Phi mỉm cười gật đầu.
“Ai vậy? Hồi trước không nghe cậu nhắc qua.” Dù sao cũng ở nước ngoài, cha mẹ Ninh Phi không ở cạnh, bởi vậy có chuyện gì Ngu Đào cũng thấy nên hỏi cho rõ.
Ninh Phi nói: “Là người anh hàng xóm của tớ hồi nhỏ, tên Hình Doãn Ngôn, lớn hơn tớ một tuổi. Lúc ấy điều kiện nhà tớ bình thường, ở khu dân dư phổ thông thôi. Thiết bị của khu dân cư loại ấy tuy không tốt như khu mới bây giờ, nhưng tình cảm hàng xóm rất nặng, rất quen thuộc lẫn nhau, hôm nào trẻ con cũng chơi chung thành nhóm, Hình Doãn Ngôn là đứa trẻ cầm đầu lúc bấy giờ, ai cũng thích chơi với anh ta.”
“Anh ta là gia đình đơn thân, cha mẹ ly dị từ sớm. Lúc tớ học lớp sáu tiểu học, mẹ anh ta kết hôn với người nước ngoài, liền dẫn anh ta ra nước ngoài theo.”
“Mấy năm đầu, nhà tớ có liên lạc với mẹ anh ta, sau này dần dần liền mất liên lạc. Sau đó nữa cha tớ đi làm ăn, nhà tớ cũng chuyển đi, ít qua lại với hàng xóm cũ. Bởi thế đã rất lâu không có tin tức của anh ta rồi.”
“Không ngờ lại gặp được ở đây, anh ta và mẹ, cha dượng anh ta đều ở đây, cũng học ở trường tớ xin nhập học, giờ đang học nghiên cứu sinh. Có hôm tụi tớ đi trên hành lang thì gặp nhau, anh ta liếc một cái liền nhận ra tớ, rồi liên lạc lại.”
“Thì ra là vậy.” Nếu đã quen nhau từ trước, ít nhiều vẫn có thể yên tâm hơn chút.
“Tuy đã rất lâu không liên lạc, nhưng không hề thấy xa lạ tí nào. Mẹ tớ và mẹ anh ta liên hệ lại, giờ liên lạc dễ hơn trước, mẹ tớ cũng rất vui.”
Hình Doãn Ngôn rất quan tâm cậu, cậu có thể thích ứng bên này nhanh như vậy, cũng nhờ có Hình Doãn Ngôn.
“Có người có thể chăm sóc cậu, tụi tớ cũng yên lòng.” Ngu Đào nói.
Ba người ăn xong, Hình Doãn Ngôn đến.
Chiều cao của Hình Doãn Ngôn và Địch Lâm Thâm không khác nhau lắm, gương mặt rất đẹp trai, cũng nhiều hơn mấy phần chín chắn.
Ninh Phi chính thức giới thiệu cho họ.
Sau khi biết Ngu Đào và Địch Lâm Thâm là một đôi, Hình Doãn Ngôn rõ ràng lộ vẻ thở phào nhẹ nhõm. Biến hóa ấy Ngu Đào và Địch Lâm Thâm đều nhận ra, nhưng cũng chỉ hai mắt nhìn nhau một cái, không nói gì.
Chờ Ninh Phi và Hình Doãn Ngôn đi, Địch Lâm Thâm mới hỏi: “Thấy thế nào?”
“Có vấn đề.” Ngu Đào suy nghĩ, “Ánh mắt Hình Doãn Ngôn nhìn Ninh Phi không đơn thuần.”
Địch Lâm Thâm: “Tuy nói bạn từ nhỏ biết tận gốc rễ, rất làm người ta yên tâm. Nhưng dù sao nhiều năm không gặp, ai biết có thể tin hay không?”
Đừng trách hắn có lòng tiểu nhân, chuyện này không phải chưa từng có qua.
“Nói cũng đúng, vẫn phải để ý một chút.” Ngu Đào gật gật đầu.
Sau khi khai giảng, mọi người đều bận rộn.
Ngu Đào và Ninh Phi vẫn duy trì cách ngày gọi một cú điện thoại, chí ít mỗi hai tuần là tụ hợp một lần. Mỗi lần tụ họp, Hình Doãn Ngôn đều tới, dần dà, Ngu Đào và Địch Lâm Thâm cũng hiểu Hình Doãn Ngôn được hơn chút.
Hình Doãn Ngôn vì đến đây hồi còn khá nhỏ, nên về mặt tư tưởng thì không khác gì với người trẻ tuổi bên này, rất giỏi tiếng Anh, hoàn toàn không nghe ra giọng của người nước ngoài.
Hình Doãn Ngôn rất lịch sự, cực kỳ tốt với Ninh Phi, mặt nào cũng rất cẩn thận, là loại người càng ở chung, càng phát hiện ra ưu điểm.
Ngu Đào không nhìn ra Ninh Phi nghĩ như thế nào, cũng ngại hỏi.
Lỡ như người ta hai bên đều không có ý đó, vậy hỏi chẳng phải tăng thêm xấu hổ ư?
Chẳng qua, nếu họ không hỏi gì, người nên tiến tới với nhau vẫn sẽ tiến tới với nhau.
Lúc họ học nghiên cứu sinh năm hai, Ninh Phi và Hình Doãn Ngôn xác định quan hệ.
Thì ra Hình Doãn Ngôn vẫn luôn rất thích Ninh Phi, hồi nhỏ đã thích, nhưng khi ấy có thể càng nhiều hơn chỉ là thấy vừa mắt với người bạn chơi này, hợp với mình. Nhưng ra nước ngoài mấy năm, hắn vẫn nhớ về Ninh Phi. Chỉ là mấy năm mới tới, phải thích ứng hoàn cảnh bên này, thích ứng ngôn ngữ, ở chung với bạn học, quen bạn mới… đã làm hắn bận tíu tít, mẹ hắn cũng thế, nên không thể liên lạc với nhà họ Ninh mãi.
Sau khi hắn tốt nghiệp đại học, không phải không muốn về nước xem Ninh Phi. Nhưng hắn không biết nơi ở của Ninh Phi. Hơn nữa sợ rằng nhiều năm sau tiếp xúc lại, sẽ phá hủy ấn tượng vốn có, chẳng bằng giữ lại ấn tượng ấy trong khoảng thời gian tươi đẹp nhất.
Không ngờ, lại gặp Ninh Phi trong trường, còn liếc một cái liền nhận ra cậu, đây không phải là duyên phận thì là gì?
Một khắc ấy, Hình Doãn Ngôn cảm thấy trái tim mình vừa nóng cháy vừa mềm mại.
Chẳng qua lúc đó, niềm vui gặp lại người bạn chơi khi nhỏ chiếm hàng đầu, khiến hắn quên mất bản thân mình quan tâm Ninh Phi dường như nhiều hơn người khác.
Sau đó, qua một năm ở chung, Hình Doãn Ngôn cảm thấy mỗi lần ở chung với Ninh Phi, đều làm hắn thấy tốt đẹp hơn lần trước, càng vui vẻ hơn. Mà càng tiếp xúc, Hình Doãn Ngôn lại càng muốn gần Ninh Phi hơn một ít.
Hắn biết, đây là tình yêu.
Dù cho sau này Ninh Phi có làm hắn thất vọng, cũng không thể nào làm hắn lùi bước hoặc dừng bước tình yêu.
Hình Doãn Ngôn là gay, chuyện này hắn mới lên đại học liền phát hiện, cũng đã come out với gia đình.
Cha dượng tôn trọng hắn, mẹ hắn tuy đau lòng mấy ngày, nhưng biết điều này không thể thay đổi, không nên vì thế mà làm con trai đau khổ, nên chuyện này cứ thế mà qua.
Trong một thời cơ mình thấy đã chín muồi, Hình Doãn Ngôn tỏ tình với Ninh Phi.
Mà Ninh Phi trong quá trình ở chung với Hình Doãn Ngôn, cũng dần bị Hình Doãn Ngôn thu hút. Cậu biết Hình Doãn Ngôn thích con trai, nhưng cậu không phải loại người dám chủ động tỏ tình, chỉ có thể dùng cách của mình để tốt với Hình Doãn Ngôn. Nhưng không ngờ, Hình Doãn Ngôn cũng thích cậu, nên cậu đương nhiên không có lý do không đồng ý. Bởi vậy hai người liền thuận lý thành chương cùng nhau tiến tới.
Ngu Đào và Địch Lâm Thâm nghĩ như vậy rất tốt, có thể có thêm một người chăm sóc Ninh Phi, Ninh Phi còn tìm được hạnh phúc của mình, đúng là một công đôi việc.
Bạn bè đạt được hạnh phúc, là nên thấy vui, nhưng dần dà, Địch Lâm Thâm liền phát hiện chuyện này hình như không có gì phải vui cả.
Bởi vì hai người hẹn hò sẽ biến thành bốn người, hai người đi đăng ký kết hôn, cũng biến thành hai cặp đi chung, thậm chí địa điểm tuần trăng mật cũng đặt chung một chỗ…
Đúng, sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, Ngu Đào và Địch Lâm Thâm đi đăng ký kết hôn.
Ở bên này, người đồng tính không phải công dân nước, cũng có thể nhận giấy hôn thú, sau khi kết hôn sẽ được hưởng quyền lợi và nghĩa vụ theo luật pháp đất nước quy định.
Bước ra từ nơi đăng ký, Địch Lâm Thâm nắm tay Ngu Đào, nói: “Tốt quá.”
“Ừm.” Ngu Đào cười đáp.
“Em muốn làm lễ cưới như thế nào?” Vấn đề này họ chưa từng thảo luận qua.
“Đơn giản chút là được. Mình tìm một nhà thờ, mời cha xứ làm chứng là đủ.” Ngu Đào mỉm cười nói: “Để người nhà sang đây không phải không được, nhưng phải sắp xếp chung thời gian thì rất phiền. Mà giờ em đang rất muốn về nước, ở đây chờ năm ba tháng để chuẩn bị lễ cưới thật không đáng. Nếu về thì em cũng không muốn phô trương, người hai nhà cùng ăn bữa cơm là được.”
Họ có một nhận thức chung, hôn nhân cũng chỉ là hình thức, là đối ngoại, mà đối nội, làm sao để chung sống hạnh phúc, làm sao để yêu nhau trọn đời, là hai người cần cùng nhau nỗ lực. Bởi thế phô bày cho người ngoài xem, Ngu Đào không để ý, hai người lẫn nhau, mới là ý nghĩa thực tế lớn nhất.
“Có đơn giản lắm không?” Địch Lâm Thâm cũng đồng ý đối nội mới quan trọng hơn, nhưng không làm gì cả, vẫn cứ thấy thiệt thòi cho Ngu Đào.
“Không, như thế rất tốt.”
Địch Lâm Thâm suy nghĩ chút, “Nếu không thì vầy đi. Tụ họp bạn học năm nay mình mời, tuyên bố tin kết hôn của mình, thế nào?”
Chuyện họ ở bên nhau không phải là bí mật ở lớp A6, kết hôn mời các bạn ăn một bữa cũng phải.
“Được.” Ngu Đào không dị nghị.
“Vậy mình đi ăn bữa ngon trước, chúc mừng chút nhé.” Địch Lâm Thâm cười nói.
“Ừm.”
Lúc này, Hình Doãn Ngôn lái xe tới, “Đi, đi ăn cơm.”
Hắn và Ninh Phi đi đăng ký đúng là cải lương không bằng bạo lực, vừa nghe hai người đó muốn đi đăng ký, hắn liền đề nghị Ninh Phi đi chung với họ. Hình Doãn Ngôn và Ninh Phi từng nói qua về việc này, Ninh Phi cũng đồng ý đăng ký kết hôn với hắn, nhưng mãi không xác định được ngày lành tháng tốt, hôm nay đúng lúc, không cần chọn nữa.
“Chúng tôi mời.” Địch Lâm Thâm lên xe, nói.
“Vậy sao được? Vẫn nên để chúng tôi mời.” Hình Doãn Ngôn nghĩ hôm nay hắn mới là người được lợi nhất, rốt cuộc danh chính ngôn thuận lừa Ninh Phi về nhà.
“Chúng tôi kết hôn, đương nhiên là chúng tôi mời.”
“Chúng tôi cũng kết hôn mà, vẫn nên để chúng tôi mời.”
Địch Lâm Thâm và Hình Doãn Ngôn vì chuyện ai mời mà cãi nhau năm phút, cuối cùng quyết định AA. (chia đều)
Ngày tổ chức nghi lễ, ánh nắng tươi sáng, gió nhẹ vi vu.
Trong nhà thờ, là bốn người họ.
Ngu Đào và Địch Lâm Thâm tiến hành nghi lễ trước, Hình Doãn Ngôn và Ninh Phi làm khách mời ở phía dưới.
Rồi ngược lại.
Sau khi nghi lễ kết thúc, bốn người ngồi song song.
“Tuần trăng mật hai người đặt khách sạn ở đâu vậy?” Hình Doãn Ngôn hỏi.
“Làm gì?” Địch Lâm Thâm hỏi.
“Đi chung chứ gì, có thêm bạn bè.”
“Anh nghĩ là đám cưới tập thể hả?”
“Thế nào, không phải tốt lắm à?”
“Tốt cái gì mà tốt? Anh có tí dáng vẻ của tuần trăng mật đi được không?”
“Đâu có chung một phòng, còn có thể ăn sáng chung nữa, tốt quá mà đúng không?”
“…”
Bên này Địch Lâm Thâm tuy không quá bằng lòng, nhưng Ngu Đào thấy rất không tệ, liền nói cho Ninh Phi.
Vì thế du lịch tuần trăng mật.
Địch Lâm Thâm và Ngu Đào xuống lầu đi về phía cạnh biển, còn chưa đi bao xa, liền nhìn thấy Hình Doãn Ngôn và Ninh Phi đang nắm tay nhau đi dạo ở đằng trước.
Địch Lâm Thâm muốn đổi một con đường, kết quả bị Hình Doãn Ngôn mắt sắc nhìn thấy, giơ tay chào hỏi họ, “Hi, lát nữa ăn trưa chung nhé.”
Địch Lâm Thâm vẻ mặt cạn lời, thầm nghĩ: Cứ ở đây hai ngày trước đã, rồi đổi chỗ đi tuần trăng mật lần nữa!
Ngu Đào trái lại rất vui vẻ, tiến lên chung với Ninh Phi, cùng nhau đi về phía trước.
Địch Lâm Thâm bất đắc dĩ, chỉ có thể cùng Hình Doãn Ngôn đi ở đằng sau —— tuần trăng mật này, hệt như đang đi du lịch theo đoàn, tim mệt hết sức!
Hôm qua Ngu Đào uống rượu, sáng nay hắn định nấu tí cháo, trộn hai món rau trộn, lại hấp một cái bánh gatô, để buổi sáng Ngu Đào có thể có chút khẩu vị.
Ngu Đào ngủ rất say, không hề có ý muốn tỉnh.
Địch Lâm Thâm nhét chăn cho cậu, liền nhẹ nhàng đi rửa mặt xuống lầu.
Hôm nay ánh nắng rất đẹp, nghìn dặm không mây.
Địch Lâm Thâm mở cửa sổ phòng khách và phòng bếp ra cho thoáng.
Hôm qua Ninh Phi cúp điện thoại liền ngủ, Địch Lâm Thâm và Ngu Đào đều rất bất đắc dĩ, không quấy rầy cậu, chỉ chừa cho cậu ly nước mật ong trên bàn trà, mở cửa phòng khách ra, để Ninh Phi lên lầu liền biết phòng khách ở đâu.
Sáng nay nhìn, nước mật ong đã uống hết, người không ở trên ghế sô pha, lúc Địch Lâm Thâm xuống lầu thấy cửa phòng khách đã đóng, hiển nhiên Ninh Phi đã qua phòng khách ngủ rồi.
Làm bữa sáng xong, Ngu Đào và Ninh Phi cũng lần lượt rời giường.
Hai người trông đều ủ rũ ỉu xìu, Địch Lâm Thâm nghĩ lần sau không nên mua vang sủi bọt nữa.
Ăn được một nửa, điện thoại Ninh Phi reng.
Ninh Phi nhận điện thoại, nghe Ninh Phi nói, bên đấy hẳn là người gọi điện tối qua.
Ninh Phi đang nói địa chỉ chỗ này với hắn, tiện cho đối phương tới đón.
Cúp điện thoại, Ngu Đào khuấy khuấy cháo, hỏi: “Là người gọi điện cho cậu tối qua à?”
“Ừm.” Ninh Phi mỉm cười gật đầu.
“Ai vậy? Hồi trước không nghe cậu nhắc qua.” Dù sao cũng ở nước ngoài, cha mẹ Ninh Phi không ở cạnh, bởi vậy có chuyện gì Ngu Đào cũng thấy nên hỏi cho rõ.
Ninh Phi nói: “Là người anh hàng xóm của tớ hồi nhỏ, tên Hình Doãn Ngôn, lớn hơn tớ một tuổi. Lúc ấy điều kiện nhà tớ bình thường, ở khu dân dư phổ thông thôi. Thiết bị của khu dân cư loại ấy tuy không tốt như khu mới bây giờ, nhưng tình cảm hàng xóm rất nặng, rất quen thuộc lẫn nhau, hôm nào trẻ con cũng chơi chung thành nhóm, Hình Doãn Ngôn là đứa trẻ cầm đầu lúc bấy giờ, ai cũng thích chơi với anh ta.”
“Anh ta là gia đình đơn thân, cha mẹ ly dị từ sớm. Lúc tớ học lớp sáu tiểu học, mẹ anh ta kết hôn với người nước ngoài, liền dẫn anh ta ra nước ngoài theo.”
“Mấy năm đầu, nhà tớ có liên lạc với mẹ anh ta, sau này dần dần liền mất liên lạc. Sau đó nữa cha tớ đi làm ăn, nhà tớ cũng chuyển đi, ít qua lại với hàng xóm cũ. Bởi thế đã rất lâu không có tin tức của anh ta rồi.”
“Không ngờ lại gặp được ở đây, anh ta và mẹ, cha dượng anh ta đều ở đây, cũng học ở trường tớ xin nhập học, giờ đang học nghiên cứu sinh. Có hôm tụi tớ đi trên hành lang thì gặp nhau, anh ta liếc một cái liền nhận ra tớ, rồi liên lạc lại.”
“Thì ra là vậy.” Nếu đã quen nhau từ trước, ít nhiều vẫn có thể yên tâm hơn chút.
“Tuy đã rất lâu không liên lạc, nhưng không hề thấy xa lạ tí nào. Mẹ tớ và mẹ anh ta liên hệ lại, giờ liên lạc dễ hơn trước, mẹ tớ cũng rất vui.”
Hình Doãn Ngôn rất quan tâm cậu, cậu có thể thích ứng bên này nhanh như vậy, cũng nhờ có Hình Doãn Ngôn.
“Có người có thể chăm sóc cậu, tụi tớ cũng yên lòng.” Ngu Đào nói.
Ba người ăn xong, Hình Doãn Ngôn đến.
Chiều cao của Hình Doãn Ngôn và Địch Lâm Thâm không khác nhau lắm, gương mặt rất đẹp trai, cũng nhiều hơn mấy phần chín chắn.
Ninh Phi chính thức giới thiệu cho họ.
Sau khi biết Ngu Đào và Địch Lâm Thâm là một đôi, Hình Doãn Ngôn rõ ràng lộ vẻ thở phào nhẹ nhõm. Biến hóa ấy Ngu Đào và Địch Lâm Thâm đều nhận ra, nhưng cũng chỉ hai mắt nhìn nhau một cái, không nói gì.
Chờ Ninh Phi và Hình Doãn Ngôn đi, Địch Lâm Thâm mới hỏi: “Thấy thế nào?”
“Có vấn đề.” Ngu Đào suy nghĩ, “Ánh mắt Hình Doãn Ngôn nhìn Ninh Phi không đơn thuần.”
Địch Lâm Thâm: “Tuy nói bạn từ nhỏ biết tận gốc rễ, rất làm người ta yên tâm. Nhưng dù sao nhiều năm không gặp, ai biết có thể tin hay không?”
Đừng trách hắn có lòng tiểu nhân, chuyện này không phải chưa từng có qua.
“Nói cũng đúng, vẫn phải để ý một chút.” Ngu Đào gật gật đầu.
Sau khi khai giảng, mọi người đều bận rộn.
Ngu Đào và Ninh Phi vẫn duy trì cách ngày gọi một cú điện thoại, chí ít mỗi hai tuần là tụ hợp một lần. Mỗi lần tụ họp, Hình Doãn Ngôn đều tới, dần dà, Ngu Đào và Địch Lâm Thâm cũng hiểu Hình Doãn Ngôn được hơn chút.
Hình Doãn Ngôn vì đến đây hồi còn khá nhỏ, nên về mặt tư tưởng thì không khác gì với người trẻ tuổi bên này, rất giỏi tiếng Anh, hoàn toàn không nghe ra giọng của người nước ngoài.
Hình Doãn Ngôn rất lịch sự, cực kỳ tốt với Ninh Phi, mặt nào cũng rất cẩn thận, là loại người càng ở chung, càng phát hiện ra ưu điểm.
Ngu Đào không nhìn ra Ninh Phi nghĩ như thế nào, cũng ngại hỏi.
Lỡ như người ta hai bên đều không có ý đó, vậy hỏi chẳng phải tăng thêm xấu hổ ư?
Chẳng qua, nếu họ không hỏi gì, người nên tiến tới với nhau vẫn sẽ tiến tới với nhau.
Lúc họ học nghiên cứu sinh năm hai, Ninh Phi và Hình Doãn Ngôn xác định quan hệ.
Thì ra Hình Doãn Ngôn vẫn luôn rất thích Ninh Phi, hồi nhỏ đã thích, nhưng khi ấy có thể càng nhiều hơn chỉ là thấy vừa mắt với người bạn chơi này, hợp với mình. Nhưng ra nước ngoài mấy năm, hắn vẫn nhớ về Ninh Phi. Chỉ là mấy năm mới tới, phải thích ứng hoàn cảnh bên này, thích ứng ngôn ngữ, ở chung với bạn học, quen bạn mới… đã làm hắn bận tíu tít, mẹ hắn cũng thế, nên không thể liên lạc với nhà họ Ninh mãi.
Sau khi hắn tốt nghiệp đại học, không phải không muốn về nước xem Ninh Phi. Nhưng hắn không biết nơi ở của Ninh Phi. Hơn nữa sợ rằng nhiều năm sau tiếp xúc lại, sẽ phá hủy ấn tượng vốn có, chẳng bằng giữ lại ấn tượng ấy trong khoảng thời gian tươi đẹp nhất.
Không ngờ, lại gặp Ninh Phi trong trường, còn liếc một cái liền nhận ra cậu, đây không phải là duyên phận thì là gì?
Một khắc ấy, Hình Doãn Ngôn cảm thấy trái tim mình vừa nóng cháy vừa mềm mại.
Chẳng qua lúc đó, niềm vui gặp lại người bạn chơi khi nhỏ chiếm hàng đầu, khiến hắn quên mất bản thân mình quan tâm Ninh Phi dường như nhiều hơn người khác.
Sau đó, qua một năm ở chung, Hình Doãn Ngôn cảm thấy mỗi lần ở chung với Ninh Phi, đều làm hắn thấy tốt đẹp hơn lần trước, càng vui vẻ hơn. Mà càng tiếp xúc, Hình Doãn Ngôn lại càng muốn gần Ninh Phi hơn một ít.
Hắn biết, đây là tình yêu.
Dù cho sau này Ninh Phi có làm hắn thất vọng, cũng không thể nào làm hắn lùi bước hoặc dừng bước tình yêu.
Hình Doãn Ngôn là gay, chuyện này hắn mới lên đại học liền phát hiện, cũng đã come out với gia đình.
Cha dượng tôn trọng hắn, mẹ hắn tuy đau lòng mấy ngày, nhưng biết điều này không thể thay đổi, không nên vì thế mà làm con trai đau khổ, nên chuyện này cứ thế mà qua.
Trong một thời cơ mình thấy đã chín muồi, Hình Doãn Ngôn tỏ tình với Ninh Phi.
Mà Ninh Phi trong quá trình ở chung với Hình Doãn Ngôn, cũng dần bị Hình Doãn Ngôn thu hút. Cậu biết Hình Doãn Ngôn thích con trai, nhưng cậu không phải loại người dám chủ động tỏ tình, chỉ có thể dùng cách của mình để tốt với Hình Doãn Ngôn. Nhưng không ngờ, Hình Doãn Ngôn cũng thích cậu, nên cậu đương nhiên không có lý do không đồng ý. Bởi vậy hai người liền thuận lý thành chương cùng nhau tiến tới.
Ngu Đào và Địch Lâm Thâm nghĩ như vậy rất tốt, có thể có thêm một người chăm sóc Ninh Phi, Ninh Phi còn tìm được hạnh phúc của mình, đúng là một công đôi việc.
Bạn bè đạt được hạnh phúc, là nên thấy vui, nhưng dần dà, Địch Lâm Thâm liền phát hiện chuyện này hình như không có gì phải vui cả.
Bởi vì hai người hẹn hò sẽ biến thành bốn người, hai người đi đăng ký kết hôn, cũng biến thành hai cặp đi chung, thậm chí địa điểm tuần trăng mật cũng đặt chung một chỗ…
Đúng, sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, Ngu Đào và Địch Lâm Thâm đi đăng ký kết hôn.
Ở bên này, người đồng tính không phải công dân nước, cũng có thể nhận giấy hôn thú, sau khi kết hôn sẽ được hưởng quyền lợi và nghĩa vụ theo luật pháp đất nước quy định.
Bước ra từ nơi đăng ký, Địch Lâm Thâm nắm tay Ngu Đào, nói: “Tốt quá.”
“Ừm.” Ngu Đào cười đáp.
“Em muốn làm lễ cưới như thế nào?” Vấn đề này họ chưa từng thảo luận qua.
“Đơn giản chút là được. Mình tìm một nhà thờ, mời cha xứ làm chứng là đủ.” Ngu Đào mỉm cười nói: “Để người nhà sang đây không phải không được, nhưng phải sắp xếp chung thời gian thì rất phiền. Mà giờ em đang rất muốn về nước, ở đây chờ năm ba tháng để chuẩn bị lễ cưới thật không đáng. Nếu về thì em cũng không muốn phô trương, người hai nhà cùng ăn bữa cơm là được.”
Họ có một nhận thức chung, hôn nhân cũng chỉ là hình thức, là đối ngoại, mà đối nội, làm sao để chung sống hạnh phúc, làm sao để yêu nhau trọn đời, là hai người cần cùng nhau nỗ lực. Bởi thế phô bày cho người ngoài xem, Ngu Đào không để ý, hai người lẫn nhau, mới là ý nghĩa thực tế lớn nhất.
“Có đơn giản lắm không?” Địch Lâm Thâm cũng đồng ý đối nội mới quan trọng hơn, nhưng không làm gì cả, vẫn cứ thấy thiệt thòi cho Ngu Đào.
“Không, như thế rất tốt.”
Địch Lâm Thâm suy nghĩ chút, “Nếu không thì vầy đi. Tụ họp bạn học năm nay mình mời, tuyên bố tin kết hôn của mình, thế nào?”
Chuyện họ ở bên nhau không phải là bí mật ở lớp A6, kết hôn mời các bạn ăn một bữa cũng phải.
“Được.” Ngu Đào không dị nghị.
“Vậy mình đi ăn bữa ngon trước, chúc mừng chút nhé.” Địch Lâm Thâm cười nói.
“Ừm.”
Lúc này, Hình Doãn Ngôn lái xe tới, “Đi, đi ăn cơm.”
Hắn và Ninh Phi đi đăng ký đúng là cải lương không bằng bạo lực, vừa nghe hai người đó muốn đi đăng ký, hắn liền đề nghị Ninh Phi đi chung với họ. Hình Doãn Ngôn và Ninh Phi từng nói qua về việc này, Ninh Phi cũng đồng ý đăng ký kết hôn với hắn, nhưng mãi không xác định được ngày lành tháng tốt, hôm nay đúng lúc, không cần chọn nữa.
“Chúng tôi mời.” Địch Lâm Thâm lên xe, nói.
“Vậy sao được? Vẫn nên để chúng tôi mời.” Hình Doãn Ngôn nghĩ hôm nay hắn mới là người được lợi nhất, rốt cuộc danh chính ngôn thuận lừa Ninh Phi về nhà.
“Chúng tôi kết hôn, đương nhiên là chúng tôi mời.”
“Chúng tôi cũng kết hôn mà, vẫn nên để chúng tôi mời.”
Địch Lâm Thâm và Hình Doãn Ngôn vì chuyện ai mời mà cãi nhau năm phút, cuối cùng quyết định AA. (chia đều)
Ngày tổ chức nghi lễ, ánh nắng tươi sáng, gió nhẹ vi vu.
Trong nhà thờ, là bốn người họ.
Ngu Đào và Địch Lâm Thâm tiến hành nghi lễ trước, Hình Doãn Ngôn và Ninh Phi làm khách mời ở phía dưới.
Rồi ngược lại.
Sau khi nghi lễ kết thúc, bốn người ngồi song song.
“Tuần trăng mật hai người đặt khách sạn ở đâu vậy?” Hình Doãn Ngôn hỏi.
“Làm gì?” Địch Lâm Thâm hỏi.
“Đi chung chứ gì, có thêm bạn bè.”
“Anh nghĩ là đám cưới tập thể hả?”
“Thế nào, không phải tốt lắm à?”
“Tốt cái gì mà tốt? Anh có tí dáng vẻ của tuần trăng mật đi được không?”
“Đâu có chung một phòng, còn có thể ăn sáng chung nữa, tốt quá mà đúng không?”
“…”
Bên này Địch Lâm Thâm tuy không quá bằng lòng, nhưng Ngu Đào thấy rất không tệ, liền nói cho Ninh Phi.
Vì thế du lịch tuần trăng mật.
Địch Lâm Thâm và Ngu Đào xuống lầu đi về phía cạnh biển, còn chưa đi bao xa, liền nhìn thấy Hình Doãn Ngôn và Ninh Phi đang nắm tay nhau đi dạo ở đằng trước.
Địch Lâm Thâm muốn đổi một con đường, kết quả bị Hình Doãn Ngôn mắt sắc nhìn thấy, giơ tay chào hỏi họ, “Hi, lát nữa ăn trưa chung nhé.”
Địch Lâm Thâm vẻ mặt cạn lời, thầm nghĩ: Cứ ở đây hai ngày trước đã, rồi đổi chỗ đi tuần trăng mật lần nữa!
Ngu Đào trái lại rất vui vẻ, tiến lên chung với Ninh Phi, cùng nhau đi về phía trước.
Địch Lâm Thâm bất đắc dĩ, chỉ có thể cùng Hình Doãn Ngôn đi ở đằng sau —— tuần trăng mật này, hệt như đang đi du lịch theo đoàn, tim mệt hết sức!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook