Về phòng, Địch Lâm Thâm kéo Ngu Đào, nhìn vẻ mặt cậu, hỏi: “Không sao chứ?”

Ngu Đào lắc đầu một cái. Hôm nay Địch Lâm Thâm và Du Mỹ Hề oán bà Đới thành như vậy, cơn giận những năm qua, cậu đã tan đi không ít. Nhưng mà…

“Ba cậu chắc biết chuyện của mình rồi, cậu đã nghĩ nên đối phó như thế nào chưa?” Ngu Đào rất lo, sợ Địch Lâm Thâm ăn đòn, cũng sợ hắn và cha hắn ầm ĩ.

Địch Lâm Thâm cũng không ngờ việc này cứ thế mà bị cha hắn biết. Tuy cha hắn nhất định sẽ xác nhận với hắn, hắn cũng có thể phủ nhận, để tạm thời lắng lại chuyện này. Nhưng nếu vậy, lại đặt Ngu Đào ở đâu chứ?

Bởi vậy nếu cha hắn hỏi, hắn nhất định sẽ thừa nhận chuyện này. Còn sau đó… cùng lắm thì đến nhà anh hắn ở là được.

Nhéo nhéo mặt Ngu Đào, Địch Lâm Thâm cười nói: “Không sao đâu, cùng lắm thì tớ qua nhà cậu ở rể.”

Ngu Đào bật cười, trong lòng trái lại thật sự thả lỏng hơn chút.

Không qua một lát, Địch Sĩ Nghĩa tới gõ cửa phòng hai người, gọi Địch Lâm Thâm ra ngoài.

Hai cha con đến phòng Địch Sĩ Nghĩa.

“Ngồi đi.” Địch Sĩ Nghĩa biểu hiện coi như bình tĩnh.

Chuyện hôm nay thật sự không nằm trong dự đoán của ông, ông cũng không chuẩn bị nói chuyện với Địch Lâm Thâm ngay lúc này. Nhưng chuyện đã đến bước này, ông không cần làm kẻ ngốc nữa, nên nhìn ra cũng đều nhìn ra rồi, không nói ra, sẽ thành tâm sự.

Địch Lâm Thâm ngồi trên ghế sô pha, không mở miệng.

Địch Sĩ Nghĩa im lặng một lát, hỏi: “Con và Ngu Đào…”

Địch Lâm Thâm gật đầu, “Chúng con ở bên nhau, đã một khoảng thời gian.”

Bởi vì cha hắn rất bình tĩnh, nên hắn cũng rất bình tĩnh, không định nổi giận để khiến cha đồng ý.

Đáp án này đã nằm trong dự đoán của Địch Sĩ Nghĩa, nhưng ông vẫn không thể hiểu, vì sao con ông lại thích con trai.

“Con biết, ở trong nước, chuyện này không được tất cả mọi người chấp nhận, tình cảnh của con sẽ khá khó khăn, người giao du sau này cũng sẽ trở nên rất hẹp.” Địch Sĩ Nghĩa bắt đầu nói với Địch Lâm Thâm từ tình hình chung.

“Con biết. Nhưng con thích Ngu Đào, rất rất thích. Ba đừng trách Ngu Đào, là con thích cậu ấy trước, cũng là con tỏ tình trước. Con và Ngu Đào tuy đều là đồng tính, nhưng chúng con cũng là con người, chúng con gặp nhau, với con mà nói không có gì khiến con vui mừng hơn chuyện ấy cả.” Địch Lâm Thâm thản nhiên bày tỏ ý nghĩ của mình, cũng gánh hết trách nhiệm lên người mình.

“Chuyện trước đây của Ngu Đào, có thể ba không rõ. Nhưng con hi vọng ba đồng ý cũng được, không đồng ý cũng được, đừng như cha mẹ Đới Diệc Bắc. Không thì con nhất định sẽ cắt đứt qua lại với cả nhà.”

Địch Sĩ Nghĩa nhíu mày, “Ba chưa nói gì hết, con đặt lời hung ác ở đây với ba làm gì?”

Địch Lâm Thâm không phản bác, cũng không tranh luận.

“Dì Du và anh con đã sớm biết?” Trên đường về ông suy nghĩ, nhìn biểu hiện bình tĩnh của Du Mỹ Hề và Địch Lâm Chiêu, chỉ bất mãn với nhà họ Đới, ông cảm thấy hai người đó đã sớm biết.

“Ừm. Con không phải cố ý, chỉ là ngẫu nhiên bị phát hiện. Sau đó con xin họ đừng nói với ba, cũng sợ ảnh hưởng đến Ngu Đào.” Địch Lâm Thâm vẫn ôm trách nhiệm vào hết, “Anh luôn rất tốt với con, giúp con là khẳng định. Ba đừng trách dì Du, con thấy dì ấy bị kẹp ở giữa thật sự rất khó khăn. Tuy con không quá thân với dì ấy, nhưng đã bắt đầu chậm rãi đón nhận dì, bởi vậy hai người hãy sống vui vẻ đi, đừng tranh cãi ầm ĩ. Trách nhiệm của chuyện này đều đặt trên người con, không liên quan tới ai khác.”

Địch Lâm Thâm có trách nhiệm như vậy trái lại làm Địch Sĩ Nghĩa rất vui mừng. Tuy con trai là đồng tính, không phải chuyện đáng để vui, nhưng nhìn con trai đang học thân thiết với người nhà, ông cũng không giận được.

“Con… là trời sinh ư?” Địch Sĩ Nghĩa hỏi.

Địch Lâm Thâm lắc đầu một cái, “Con cũng không nói được. Nhưng kể từ khi nhìn thấy mẹ con ngoại tình, con đã bắt đầu chán ghét phụ nữ trên tâm lý, trên sinh lý cũng bắt đầu bài xích. Có lẽ chuyện đó đã bẻ cong con, có lẽ chuyện đó đã kích phát xu hướng tính dục vốn có của con. Dù sao bắt đầu từ lúc ấy, con càng muốn nhìn ngắm con trai hơn, con gái có thể không tiếp xúc thì không tiếp xúc.”

Địch Sĩ Nghĩa bỗng chốc không biết nên nói gì mới phải. Bất kể có phải vì mẹ ngoại tình tạo thành xu hướng tính dục thay đổi hay không, trong đấy, ông đều có trách nhiệm không thể trốn được.

Là do ông quá bận rộn, không trông nom được gia đình, khiến con trai mình bị tổn thương.

Ban đầu mẹ Địch Lâm Thâm ngoại tình khá bí mật.

Nhưng rất không khéo, có lần, mẹ hắn đưa đối tượng ngoại tình về nhà, hôm đó người hầu trong nhà đều nghỉ hết. Địch Lâm Thâm té bị thương ở nhà trẻ, nên được cô giáo đưa về nhà sớm.

Trên người Địch Lâm Thâm có chìa khóa, cô giáo không biết mẹ hắn có ở nhà không, trước đó có gọi điện lại không ai nghe. Thế nên mới mở cửa vào nhà.

Địch Lâm Thâm chạy chậm một mạch lên lầu tìm mẹ, cô giáo cảm thấy tùy tiện lên lầu sẽ không lễ phép, muốn gọi điện cho Địch Sĩ Nghĩa.

Kết quả Địch Lâm Thâm đẩy cửa phòng ra, liền thấy mẹ đang lăn chung với một ông chú xa lạ.

Khi đó Địch Lâm Thâm vẫn chưa hiểu lắm, nhưng phản ứng đầu tiên theo bản năng là buồn nôn, biết rõ đây là không đúng.

Lúc Địch Sĩ Nghĩa nhận điện thoại của cô giáo, cũng đúng lúc vào nhà, tối nay ông vốn phải đi công tác, hành lý đã cầm đi công ty, chuẩn bị tan việc sẽ trực tiếp ra sân bay.

Nhưng lại phát hiện có một phần tài liệu quan trọng bị bỏ quên ở nhà, vì thế ông liền về sớm lấy, mới vào cửa đã nghe thấy tiếng Địch Lâm Thâm thét chói tai.

Chuyện sau đó cứ thế mà bị đưa ra ánh sáng…

Địch Sĩ Nghĩa nhìn Địch Lâm Thâm, cảm thấy thật sự không trách được con, muốn trách cũng phải tự trách bản thân mình và mẹ Địch Lâm Thâm.

Nếu mình có trách nhiệm, vậy thì phải gánh trách nhiệm này, đồng ý xu hướng tính dục của con, đấy là sự lựa chọn tốt nhất cho ông và Địch Lâm Thâm.

“Được, ba biết rồi.” Địch Sĩ Nghĩa thở ra thật dài, “Con và Ngu Đào sống tốt, ba cũng không nói gì. Nhưng Ngu Đào người ta muốn vào trường đại học trọng điểm, con đừng kéo chân sau người ta, biết chưa?”

Địch Lâm Thâm không ngờ cha cứ thế mà đồng ý, tức khắc lộ ý cười, “Dạ biết. Cảm ơn ba.”

Địch Sĩ Nghĩa cười vỗ đầu Địch Lâm Thâm một cái, “Hai đứa như vậy, ở trong nước tóm lại cũng sẽ bị gò bó. Nhịn mấy năm trước đi, đại học con cũng phải học giỏi cho ba. Chờ tốt nghiệp, ba sẽ đưa con và Ngu Đào ra nước ngoài học nghiên cứu sinh, tiền trong nhà ra. Tìm nước nào hợp pháp hóa hôn nhân đồng tính, thế thì hai đứa cũng có thể tự do hơn chút.”

“Dạ.” Nhận được sự đồng ý của cha, hắn thật sự vô cùng vui mừng!

“Được rồi, về phòng ăn cơm nhanh đi học đi.” Địch Sĩ Nghĩa khoát tay một cái với Địch Lâm Thâm.

“Dạ biết rồi.” Địch Lâm Thâm cười đáp, rời khỏi phòng Địch Sĩ Nghĩa.

Nhìn con trai mình vui tươi hớn hở rời đi, khóe miệng Địch Sĩ Nghĩa vẫn giương lên, ông đã bao lâu rồi chưa từng nhìn thấy Địch Lâm Thâm vui như vậy qua? Địch Lâm Thâm hoạt bát như vậy, mới là đứa con thứ hai của ông chứ.

Song, trong lòng ông cũng suy tính, nếu con trai ông lừa đi Ngu Đào, theo lễ phép và tôn trọng, nhà họ sao cũng phải ăn bữa cơm với nhà Ngu Đào, chính thức quen biết nhau mới phải. Nhưng vẫn nên chờ thi đại học xong đi, cùng nhau chúc mừng chắc tốt hơn nhiều.

Về phòng, Địch Lâm Thâm không kịp chờ đợi chia sẻ tin tốt này với Ngu Đào.

Ngu Đào rất vui, cũng rất ngạc nhiên, không ngờ lại thuận lợi đến thế.

Địch Lâm Thâm ôm eo cậu, nói: “Chuyện của mình đúng là ngay cả người qua đường cũng rõ, cậu không thể bỏ tớ lại nửa đường đâu đấy.”

Ngu Đào mím môi cười nói: “Cậu cũng vậy.”

“Ừm.” Địch Lâm Thâm ôm lấy cậu, trong lòng vô cùng thỏa mãn.

Khóe miệng Ngu Đào không nén được mà cong lên, tuy hôm nay gặp người nhà họ Đới làm cậu rất không vui, nhưng Địch Sĩ Nghĩa đồng ý đã khiến cho cậu vứt hết người nhà họ Đới ra sau đầu, nếu cha mẹ cậu biết, chắc chắn cũng sẽ rất mừng.

Lúc này, cửa phòng bị gõ vang.

Ngu Đào đẩy Địch Lâm Thâm ra, đi mở cửa trước.

Ngoài cửa, Địch Vu Tư ôm bài tập của mình, nói với Ngu Đào: “Anh Ngu Đào, em làm bài chung với hai anh nhé. Em có mấy bài không biết, anh dạy em được không?”

Chuyện này nào có gì mà không được chứ? Ngu Đào vừa định đáp, liền nghe Địch Lâm Thâm ở trong nói: “Vu Tư, mau vào đi, anh dạy em làm bài tập.”

Hôm nay tâm tình hắn tốt bất ngờ, phụ đạo bài tập cho em trai thôi mà, một bữa ăn sáng.

Sau khi Địch Vu Tư vào cửa, nhìn anh hai cười thấy răng không thấy mắt, thầm nghĩ: Anh hai dạy mình làm bài, thứ hai thầy chấm bài mình sẽ không ăn trứng ngỗng chứ?!

Lúc chập tối, Du Mỹ Hề gọi điện kêu họ xuống ăn cơm.

Ngu Đào đối diện với Địch Sĩ Nghĩa sau khi Địch Lâm Thâm come out, tóm lại vẫn có hơi ngại ngùng.

Địch Sĩ Nghĩa lại biểu hiện rất tự nhiên, cười nói: “Nhanh ngồi đi, chú dì gọi mấy món rồi, tụi con xem còn muốn thêm gì nữa thì gọi.”

Địch Lâm Thâm đưa thực đơn cho Ngu Đào.

Ngu Đào và Địch Vu Tư cùng nhau lật thực đơn, Địch Lâm Thâm cũng đến gần nhìn xem.

Người một nhà ở chung hòa thuận lại tự nhiên, Địch Sĩ Nghĩa thấy như vậy rất tốt. Những chuyện khác chỉ là chuyện nhỏ, người một nhà có thể hòa thuận vui vẻ ở bên nhau, đều mạnh hơn những thứ khác.

Cuối tuần trôi qua rất nhanh.

Địch Lâm Thâm và Ngu Đào trực tiếp về trường.

Trước khi đi, Địch Sĩ Nghĩa đưa tiền tiêu vặt cho Địch Lâm Thâm. Một mặt là khen ngợi thành tích thi của hắn tiến bộ, mặt khác là bây giờ Địch Lâm Thâm không còn độc thân nữa, truyền thống của nhà họ Địch họ, mình nghèo chứ không thể để vợ con nghèo. Thêm tiền tiêu vặt cho Địch Lâm Thâm, cũng là tính vào luôn phần của Ngu Đào, để Địch Lâm Thâm nên mua gì cho Ngu Đào thì mua, nên ăn thì ăn, đừng keo kiệt.

Giải quyết chuyện come out, hai người chẳng khác nào không còn nỗi lo về sau, càng thêm cố gắng học hành.

Kể từ bài thi thử số hai, điểm học quan trọng liền ngay trên bài thầy cô áp. Học sinh có thể có người phát huy vượt xa bình thường trong kỳ thi đại học này hay không, có quan hệ rất lớn với bài mà thầy cô áp.

Mà Ngu Đào thì tìm hết mấy bài thi đại học trong những năm gần đây, áp đề cho Địch Lâm Thâm. Điểm thầy cô áp là nhằm vào tất cả học sinh, còn điểm cậu áp là nhằm vào Địch Lâm Thâm, nếu thật sự áp trúng, hiệu quả khẳng định càng tốt hơn. Trên Ngữ văn và tiếng Anh, Ngu Đào chủ yếu áp bài làm văn, một khi lạc đề, sẽ mất đi số điểm lớn.

Bài thi thử số ba, bài này cũng căn cứ vào hình thức ra bài của kỳ thi đại học, so với hai bài trước, thì khó hơn không ít.

Cũng vì muốn học sinh thích ứng với kỳ thi đại học sớm hơn, bao gồm thời gian thi, thời gian đến, và giấy chứng nhận với văn phòng phẩm nhất định phải mang theo đều dựa theo kỳ thi đại học.

Trước bài thi thử số ba, thầy Khuất có tìm Ngu Đào nói về việc cử đi học. Bởi vì trường cử đi học không phải đại học C, cho nên Ngu Đào từ chối không chút do dự.

Ninh Phi cũng vì nguyên nhân này, cũng không muốn vị trí này.

Bác Minh không còn học sinh phù hợp để cử đi học nữa, vì thế vị trí này liền gác lại.

Thi xong bài thi thử số ba, điểm ra chậm hơn trước, giáo viên chấm thi cũng sẽ nghiêm trị.

Sau khi có điểm, ngay cả Ngu Đào cũng không còn cao điểm như trước, nhưng vẫn đứng nhất toàn trường.

Lúc này Địch Lâm Thâm không còn tiến bộ nữa, giảm mất năm điểm so với bài thi thử số hai.

Nhưng Ngu Đào không lo, vì độ khó của bài thi đặt ngay đó, cậu có thành tích này, Địch Lâm Thâm chỉ ít đi năm điểm, thật ra đã coi như là tiến bộ.

Nháy mắt, kỳ thi đại học đến gần.

Bác Minh nghỉ một tuần, một tuần này giáo viên đều ở trường, học sinh có vấn đề gì, có thể đến văn phòng hỏi thầy cô bất cứ lúc nào.

Ngu Sổ và Mai Mãn Chi biết nhà họ Địch đồng ý, đều rất mừng. Không phải sắp thi đại học rồi à? Vì thế ngay hôm nghỉ, Mai Mãn Chi liền làm một bàn lớn thức ăn, bảo họ về nhà ăn cơm.

“Mẹ tớ nấu cơm ngon, nhưng cậu cũng nên vừa vừa phải, đừng ăn nhiều quá đấy.” Lúc về nhà, Ngu Đào nhắc nhở Địch Lâm Thâm.

“Đây là gì? Muốn tớ bị đói à?” Địch Lâm Thâm cười nói.

“Không phải, trước khi thi phải chú ý ăn uống.” Ngu Đào nói.

Địch Lâm Thâm xoa xoa tóc cậu, cười nói: “Biết rồi. Trở về cũng sẽ bảo nhà tớ làm thanh đạm một tí, mình ăn khỏe mạnh chút.”

“Cũng không thể quá thanh đạm, không thì sẽ nhanh đói, không còn lòng dạ nào để học nữa.”

Địch Lâm Thâm cười khẽ, “Vật nhỏ cậu đây sao khó phục vụ thế hả?”

“Cũng… cũng khá ổn mà, đều là điều cần thiết.” Ngu Đào ngẫm lại, hình như mình yêu cầu nhiều quá thật.

Địch Lâm Thâm nắm tay Ngu Đào, “Được rồi, đừng nghĩ mấy chuyện này nữa. Hãy nghĩ xem thi xong mình đi đâu chơi đi.”

“Cậu muốn ra ngoài chơi à?” Chuyện này trước đây Địch Lâm Thâm chưa từng đề cập với cậu.

“Đương nhiên phải ra ngoài rồi. Cực khổ lâu như vậy, sao cũng phải thả lỏng tí chứ.”

“Vậy đến chỗ nào nhiều đồ ăn vặt đi.”

“Hoặc đi cạnh biển…”

“Nếu không mình tìm vùng nông thôn nào đó ở cũng không tệ…”



Địch Lâm Thâm không ra ý kiến, mặc cho Ngu Đào suy nghĩ, dù sao lúc đấy Ngu Đào muốn đi đâu, hắn liền đi theo đó…

(*) Áp đề: Dạng kiểu như giáo viên sẽ cho mình biết nên học cái gì, bài nào có khả năng ra thi, bài nào hay ra thi vân vân. Mình không rõ VN mình gọi là gì nên tạm để thành vậy nhé. Vì kỳ trước mình quên để chú thích nên giờ mình nhớ để lại chú thích cho các bạn hiểu hơn về từ này.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương