Khi Trì Nghiêu về đến nhà, Cảnh Hi đang loay hoay trong bếp, mèo lớn dẫn theo mèo con đứng ngồi trên quầy bếp, chỉ cần trong bếp có động tĩnh là chúng lại giật mình.
Vừa cảnh giác vừa chăm chú quan sát.
Một mùi thơm không ra thơm, hôi không hẳn hôi lan tỏa trong không khí.
Trì Nghiêu lặng lẽ lùi lại một bước, nhưng vẫn quá muộn.
Cảnh Hi với gương mặt của anh nhìn sang: "Về sớm thế?"
Trì Nghiêu: "......"
"Ừ."
Anh cam chịu bước vào, tiện tay nhấc một con mèo con ôm vào lòng mà vuốt ve.
Yểu Yểu nhìn chằm chằm con mèo con trong lòng anh, càng nhìn càng thấy quen quen, quay đầu đếm, trời ạ, thiếu mất một đứa.
"Meo!"
Nó gầm gừ, phóng thẳng tới.
Trì Nghiêu thuận tay bắt lấy, ôm cả mèo mẹ lẫn mèo con.
"Con mèo này có vẻ biết anh không phải em."
Cảnh Hi ngẩng lên từ video dạy nấu ăn: "Nói thế nào?"
Trì Nghiêu: "Dù anh có đội lốt em, nó vẫn không có chút thiện cảm nào với anh."
Cảnh Hi bất lực lắc đầu: "Người ta nói mèo có linh tính, có khi nó thật sự nhìn ra điều gì đó."
Trì Nghiêu bước đến trước bếp, bàn nấu ăn trước mặt là một mớ hỗn độn.
"Nấu gì thế?"
Cảnh Hi chỉ vào công thức trên màn hình: "Súp gà nấm này, trên đó bảo là ngay cả người mới học cũng có thể dễ dàng làm theo, em định chờ anh về là có thể vừa vặn ăn."
Trì Nghiêu nhìn qua công thức, mở nắp nồi canh ra xem thử.
Cảnh Hi hơi lo lắng, có chút hồi hộp: "Thế nào? Em làm đúng theo hướng dẫn mà."
Trì Nghiêu cười nhẹ: "Nguyên liệu đơn giản, đúng là người mới cũng có thể làm được."
Cảnh Hi mỉm cười, nhưng còn chưa kịp cười hẳn thì nghe Trì Nghiêu nói tiếp: "Nhưng em là cấp độ sát thủ, thôi bỏ đi."
Cảnh Hi: "......"
Trì Nghiêu đưa con mèo và chiếc áo khoác quân phục vừa cởi cho cậu, xắn tay áo: "Thiếu tướng đây vẫn nên bảo vệ quốc gia, còn vào bếp thì để anh lo."
Cảnh Hi không cam lòng, bèn vùng vẫy nói: "Học thêm chút nữa, chắc chắn sẽ học được."
Trì Nghiêu cười nhẹ: "Anh sợ em chưa học được, cái dạ dày của anh đã bỏ nhà đi rồi."
Cảnh Hi: "..."
Cảnh Hi ôm mèo, tựa vào bên cạnh anh: "Vậy sau này anh nấu ăn, em rửa bát."
Trì Nghiêu cười. Một người vợ ngoan thế này, đương nhiên phải thưởng bằng một nụ hôn.
Nhưng vừa quay đầu lại, anh nhìn thấy gương mặt của chính mình, dưới ánh mắt nghi hoặc của Cảnh Hi, anh lập tức quay lại, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Cảnh Hi: "Bạch Dật nói thế nào?"
Nhắc đến Bạch Dật, tay Trì Nghiêu đang thái rau khựng lại một chút.
"Ông ta nói mọi chuyện đều là ngoài ý muốn."
Cảnh Hi: "Ngoài ý muốn?"
Trì Nghiêu: "Lúc đầu ông ta lập nhóm chuyên gia y học, mục tiêu là nghiên cứu các chi giả, nhằm kết hợp gene của con người và thú hoang dã, thể hiện đồng thời đặc tính của cả hai loài."
Cho dù sử dụng tế bào của chính mình để nuôi cấy, thì các chi giả do Viện Nghiên cứu Sinh học Trung ương phát triển vẫn không gây trở ngại cho các hoạt động hàng ngày, nhưng trong một số hoạt động cần độ chính xác cao, vẫn có sự khác biệt so với tay chân nguyên bản.
Cảnh Hi tựa lưng vào quầy bếp, nói một cách bâng quơ: "Ý tưởng đó không tệ. Đế quốc không có nội chiến quy mô lớn, cũng không có chiến tranh bên ngoài, chỉ có chiến tranh với thú hoang. Một phần lớn binh sĩ bị thương là do thú hoang cắn mất chi. Dù có gắn chi giả, họ cũng không thể quay lại vị trí cũ."
"Nếu như lời Bạch Dật nói là thật, thì loại chi giả đó có tính hồi phục và khả năng tương thích cao hơn, về sức mạnh, sự linh hoạt và độ bền cũng vượt xa người bình thường. Tiếc rằng ông ta bị quyền lực làm mờ mắt, rất nhanh liền mất phương hướng."
Trì Nghiêu cho nguyên liệu vào nồi hầm, lau tay, dựa vào quầy bếp cùng với Cảnh Hi, "Họ nhanh chóng không còn thỏa mãn với việc thử nghiệm trên các tổ chức cơ thể rời rạc, chuyển mục tiêu sang thú hoang sống, kết quả tạo ra những con quái vật không thể bị giết."
Cảnh Hi: "Để đối phó với quái vật, nên mới nghiên cứu người cải tạo?"
"Ông ta muốn chúng ta tin như vậy."
Trì Nghiêu cười khẩy, "Nếu như năm đó ông ta báo cáo trung thực lên quân đội, thì sự việc đã không đến mức này. Chính vì lòng tham, ông ta mới tự cho mình một lý do cao cả để phung phí mạng sống của người khác."
Cảnh Hi: "Một bước sai, bước nào cũng sai."
Trì Nghiêu: "Ông ta có vô số cơ hội để quay đầu, con đường này là do ông ta tự chọn."
Cảnh Hi: "Ông ta có nhắc gì đến Thiếu tướng Bạc không?"
Trì Nghiêu trêu chọc con mèo con đang thò đầu ra, buột miệng nói: "Ông ấy và Trần Băng Phong đều là do Bạch Dật cài vào quân đội, nhiệm vụ của ông ấy là chèn ép nhà họ Cảnh, nếu cần thiết thì trừ khử cha em."
Thấy Cảnh Hi gật đầu chậm rãi, không có biểu hiện gì đặc biệt, Trì Nghiêu hỏi: "Em không thấy đáng sợ sao?"
"Hiển nhiên, Thiếu tướng Bạc không làm thế, nếu không thì đã không có em rồi."
Cảnh Hi nói khẽ, "Các đại quý tộc ở Đế đô tinh đều là sản phẩm lịch sử để lại, hư danh có thừa, thực quyền chẳng bao nhiêu, đấu đá ngầm giữa họ chưa bao giờ ngừng lại. Không biết bao nhiêu người đã phải chịu thiệt vì hệ thống này, chi bằng xóa bỏ nó."
Trì Nghiêu gật đầu tán thành: "Đúng vậy, không có lợi ích, chỉ toàn chuyện phiền phức, bỏ đi còn hơn."
Để bảo vệ Cảnh Hi, Cảnh Sâm không ngại nhờ vả Cừu Thiên Lâm, gán cho con trai mình cái danh mắc bệnh tâm thần.
Bây giờ nhìn lại, không thể không nói quyết định đó cực kỳ sáng suốt.
Bạch Dật từ lâu đã phát điên, nếu ông ta giết được Cảnh Sâm, và sau đó lại xuất hiện một Cảnh Hi hoàn hảo hơn, ai biết được khi nào ông ta sẽ ra tay hạ độc.
Không nói đến Bạch Dật, các đại quý tộc khác thấy nhà họ Cảnh gặp nạn, chắc chắn cũng sẽ nhân cơ hội giẫm đạp một phen.
Tiếng báo hiệu trên bếp vang lên, Trì Nghiêu xoay người vặn nhỏ lửa.
"Đúng rồi, anh Nhung có biết cha em trở về không?"
Cảnh Hi: "Đã thông báo với ông bà nội rồi, nhưng bác sĩ Cừu đang giúp cha điều trị, thời gian này ông vẫn phải ở trong khoang y tế."
Trì Nghiêu cười nhẹ: "Gặp được con trai và con dâu, họ chắc hẳn sẽ rất vui."
Rõ ràng chỉ là một nụ cười bình thường, vậy mà lại khiến Cảnh Hi nhói lòng.
Cậu rướn người qua, tựa đầu vào lưng Trì Nghiêu: "Sẽ có một ngày cả nhà đoàn tụ."
Trì Nghiêu: "Ừ."
Sau khi ăn trưa, Trì Nghiêu trở lại cơ thể của mình.
Sau vài lần kiểm soát có ý thức, kỹ năng hoán đổi của anh ngày càng thành thạo.
"Anh định dùng thuốc," Trì Nghiêu nói.
Ánh mắt Cảnh Hi thoáng qua một tia sáng.
"Hôm nay sao?"
Trì Nghiêu: "Đợi em đi làm đã."
Cảnh Hi nhíu mày: "Không được, anh ở nhà một mình, lỡ có chuyện gì thì sao?"
Trì Nghiêu xoa cằm: "Chắc là không sao đâu."
Nhưng Cảnh Hi vẫn không chịu nhượng bộ.
Vì vụ án của Bạch Dật, có rất nhiều việc phải xử lý. Khó khăn lắm mới đến giờ đi làm buổi chiều, Bùi Chấn Nhạc đang nghĩ xem có nên gọi video cho Cảnh Hi để thăm dò xem người ở phía bên kia hiện giờ là ai, thì ông nhận được giấy xin nghỉ.
【Người nhà không khỏe, xin nghỉ buổi chiều.】
Bùi Chấn Nhạc nhìn đi nhìn lại chữ "người nhà", tức đến mức đau đầu.
Xem ra đã hoán đổi lại rồi, nhưng không chịu đi làm thì cũng bằng thừa!
【Cậu có thể dẫn người nhà đến làm việc cùng.】
Dòng tin nhắn đã được gõ xong, nhưng ngón tay của ông lại dừng trên nút gửi suốt nửa ngày, rồi lại lẳng lặng xóa đi.
Người nhà này dữ quá, thôi bỏ đi.
"Thống soái, đừng lười biếng nữa."
Phó quan đặt một chồng hồ sơ lên bàn làm việc: "Đây là những tài liệu cần phê duyệt trước giờ tan ca chiều nay."
Bùi Chấn Nhạc: "..."
Để tăng tốc độ, bên cạnh bàn làm việc của Bùi Chấn Nhạc đã thêm một cái bàn nhỏ cho phó quan ngồi làm việc.
Bùi Chấn Nhạc cầm hồ sơ lên xem, tài liệu đầu tiên liên quan đến Quân đoàn Huyền Vũ.
Năm đó Quân đoàn Huyền Vũ mất tích, đến thời hạn thì tự động hủy bỏ hộ khẩu, bây giờ họ đã quay trở lại, vấn đề hộ khẩu và quân tịch lại trở thành vấn đề nan giải.
Nhớ đến chuyện này, ông hỏi phó quan: "Tài liệu liên quan đến Bạc Cận đã thu thập đến đâu rồi?"
Phó quan đang sắp xếp hai chồng hồ sơ lớn trên bàn mình, đáp: "Cơ bản đã xong, một hai ngày nữa sẽ chuyển giao cho cơ quan tư pháp."
Tưởng rằng cấp trên tiếc tài năng của Bạc Cận, phó quan lại bổ sung thêm: "Mặc dù động cơ ban đầu của anh ấy khi vào quân đội không trong sáng, nhưng hiện tại vẫn chưa thu thập được bằng chứng bất lợi cho hắn. Toàn bộ Quân đoàn Huyền Vũ đã ký tên vào bản kiến nghị, mong giảm án cho anh ấy. Bên Thượng tướng Lâm cũng đã cung cấp rất nhiều tài liệu, có lẽ có thể bào chữa cho anh ấy vô tội."
Một người dù có suy nghĩ tà ác thế nào, chỉ cần chưa thực hiện thì không thể xác định là có tội, động cơ cũng vậy.
Bất kể Bạc Cận tiến vào quân đội với mục đích gì, chỉ cần chưa làm ra hành vi trái pháp luật, thì không thể coi là có tội.
Bùi Chấn Nhạc nói: "Đến lúc đó, tư liệu đưa cho tôi xem trước. Chuyện này của cậu ấy không xử lý cho đàng hoàng là không được."
Phó quan nghe xong, không khỏi cảm thán: "Anh ấy năm đó cũng là nhân vật phong vân của quân bộ, bất kể thế nào, có thể quay lại cũng tốt."
Bùi Chấn Nhạc hừ một tiếng: "Nếu cậu ta mà vào tù, thằng nhóc Trì Nghiêu đó chắc phải đến ngay trong đêm để đập tan tòa nhà văn phòng của tôi mất."
Phó quan thắc mắc: "Trì Nghiêu và Thiếu tướng Bạc có quan hệ tốt vậy sao?"
Hai người cách biệt tuổi tác rất lớn, cùng lắm cũng chỉ trong lần chiến tranh này mới có dịp tiếp xúc.
Bùi Chấn Nhạc nói một cách đầy thâm ý: "Bạc Cận là cha cậu ta, cậu nói xem?"
Xoảng.
Tài liệu rơi vung vãi khắp nơi.
Phó quan mắt đờ đẫn: "Ngài, ngài nói Trì Nghiêu là con của, của thiếu tướng Bạc?"
Căn nhà nhỏ của Cảnh Hi trong khu quân sự.
Cảnh Hi bị nhốt ngoài cửa, lo lắng đi qua đi lại.
Năm chú mèo con mơ mơ màng màng đi theo sau cậu, xếp hàng đi vòng quanh.
Trong phòng khách, Trì Nghiêu mở ống tiêm của dược phẩm phục hồi, tiêm vào cánh tay mình.
Chỉ chưa đầy một phút, cơn đau dữ dội quen thuộc lan khắp toàn thân, tỏa ra đến đầu ngón tay.
"Chết tiệt, rốt cuộc đã cải tiến cái gì vậy chứ?"
Trì Nghiêu khẽ chửi thề, nghiến răng chịu đựng.
Tâm trạng cùng với cơn đau dần trở nên bực bội, anh có thể cảm nhận được tin tức tố của mình đang thoát ra ngoài, nhưng cũng chẳng thể quan tâm nữa.
Trong phòng chỉ có một mình anh, lại còn mở hệ thống lọc khí, tin tức tố sẽ không gây ảnh hưởng gì.
Anh biết cảm xúc này chỉ là do tác dụng của thuốc, ép mình điều chỉnh hơi thở để tâm trạng ổn định lại.
Xoẹt.
Sau lưng truyền đến tiếng vải rách, khóe mắt ạh thấy thứ gì đó màu trắng, Trì Nghiêu nghiêng đầu nhìn qua, hóa ra là một cái đuôi sói dài hơn người.
Trì Nghiêu: "............"
Sau tai là đến đuôi à?
Tuyệt đối không thể để Cảnh Hi nhìn thấy.
Cảnh Hi đợi bên ngoài nửa tiếng, mãi không thấy Trì Nghiêu ra, cậu càng đợi càng lo lắng.
Đột nhiên trong phòng truyền đến tiếng vật nặng rơi xuống đất, mấy con mèo con bị dọa sợ, meo meo kêu chạy tìm mẹ.
Cảnh Hi nhanh chân bước đến trước cửa, gấp gáp gõ cửa.
"Trì Nghiêu? Trì Nghiêu, anh thế nào rồi?!"
Nhưng mãi không nghe thấy tiếng Trì Nghiêu trả lời.
Cảnh Hi cắn răng, không muốn đợi nữa.
Việc thử thuốc vốn đã tiềm ẩn nguy cơ lớn về an toàn, nếu phát hiện không kịp thời, hậu quả cậu không thể gánh vác nổi.
"Tiểu Hồng, mở cửa!"
【Khóa đã được mở.】
Cảnh Hi đẩy cửa bước vào, căn phòng bừa bộn không chịu nổi, nhưng Trì Nghiêu lại không thấy đâu.
"Trì Nghiêu?!"
Cảnh Hi chạy đến cửa sổ, nhưng cửa sổ đã được khóa kín, không có bất kỳ dấu vết bị phá vỡ nào.
【Phòng tắm có tiếng nước.】
Nghe được nhắc nhở của Tiểu Hồng, Cảnh Hi mới hoàn hồn lại.
Phòng tắm đóng cửa, có ánh sáng hắt ra từ bên trong.
Cảnh Hi đứng trước cửa, mấy lần ngón tay co lại, cố gắng giữ cho đầu ngón tay đang run rẩy ổn định.
"Trì Nghiêu?"
"Anh không sao."
Giọng Trì Nghiêu từ bên trong truyền ra, nghe không có gì bất thường.
Cảnh Hi thở phào một hơi.
"Cảm thấy thế nào rồi? Có cần liên lạc với bác sĩ Cừu không?"
"Không cần."
Cảnh Hi vẫn không yên tâm, tay đặt lên tay nắm cửa.
"Em vào được không?"
"Không được!"
Cảnh Hi: "......"
Giấu đầu hở đuôi, có vấn đề rồi.
Theo tính cách của Trì Nghiêu, nếu là bình thường, anh có khi còn đứng trước mặt cậu, mình trần ướt sũng mà hỏi dáng người mình có đẹp không.
Nhưng nếu cố tình xông vào, thằng nhóc này nhất định sẽ tức giận.
Phải làm sao đây?
Đột nhiên ngực quặn đau, Cảnh Hi bám lấy cửa mà lảo đảo.
Tay bỗng trống rỗng, cậu suýt nữa đâm vào tường.
Cảm nhận được làn nước lạnh dội xuống đầu, Cảnh Hi thoáng ngẩn ngơ, rất nhanh đã hiểu ra.
Cậu lại hoán đổi thân xác với Trì Nghiêu rồi.
Cậu tiện tay tắt nước, khóe mắt thấy cái gì đó màu trắng đang cử động, quay đầu nhìn qua, hai mắt trừng lớn.
Đây là——!
Trì Nghiêu vốn nghĩ rằng mình đã trốn thoát, không ngờ vừa chớp mắt đã xuất hiện ở bên ngoài phòng tắm.
"......"
Tại sao? Anh đâu có muốn hoán đổi chứ?
Nghe tiếng mở cửa, Trì Nghiêu cứng đờ mặt, da đầu tê rần.
Thấy Trì Nghiêu ngồi xổm trong góc tường, im thin thít, Cảnh Hi cũng ngồi xổm xuống theo.
"Trừ đuôi ra, còn chỗ nào không thoải mái không?"
Trì Nghiêu: "Không còn nữa."
Cảnh Hi: "Ừm."
Cảm nhận được người bên cạnh đứng dậy, Trì Nghiêu quay đầu nhìn qua, thấy cậu khoác áo choàng tắm, cái đuôi to lộ ra từ vạt áo.
"Em, em định làm gì?"
Cảnh Hi vẫy vẫy cái đuôi: "Lông đuôi nhiều quá, phải sấy khô."
Trì Nghiêu: "......"
Trì Nghiêu thử hoán đổi lại hai người, nhưng đợi đến lúc Cảnh Hi sấy khô lông đuôi rồi, vẫn không thành công.
Cảnh Hi vỗ vỗ vai anh, an ủi: "Không sao, đừng tự tạo áp lực quá, em không để ý đâu."
Nói xong, cậu ôm cái đuôi ngồi xuống ghế sô pha, đắm chìm trong việc vuốt ve đuôi đến mê mẩn.
Trì Nghiêu: "......"
Em không thể nói là không để ý, phải nói là rất vui vẻ chứ?
Trì Nghiêu tức giận hầm hầm gọi video cho tên lang băm.
Vừa kết nối liền nổi trận lôi đình.
"Không phải anh nói loại dược phẩm phục hồi này đã được cải tiến rồi sao? Tại sao dùng xong phản ứng còn lớn hơn lần đầu, có phải anh là đồ vô dụng không?!"
Cừu Thiên Lâm nhìn chằm chằm cái đuôi trắng to, ánh mắt sáng rực.
"Trong quá trình sử dụng thuốc, trạng thái cơ thể các phương diện sẽ liên tục điều chỉnh, xuất hiện tình trạng cảm xúc không ổn định hoặc thú hóa một phần là chuyện bình thường."
Trì Nghiêu: "Nhưng mẹ nó giờ không chỉ thú hóa, chúng tôi còn không đổi lại được linh hồn nữa rồi!"
Cừu Thiên Lâm lúc này mới nhận ra cách dùng từ của anh có chút kỳ lạ.
Hắn có chút đăm chiêu, dò hỏi: "Cậu là Trì Nghiêu?"
Trì Nghiêu cười nhạt: "Anh mới phát hiện ra sao?!"
Cừu Thiên Lâm đẩy nhẹ gọng kính, vẻ mặt chăm chú: "Đây là một đề tài nghiên cứu rất hay, cậu có thể—"
Chưa đợi hắn nói hết câu, Trì Nghiêu đã ngắt kết nối.
Cảnh Hi hỏi: "Anh ta nói gì?"
Trì Nghiêu: "..."
Hóa ra nãy giờ em không hề nghe à?
Việc hoán đổi trở nên không thể kiểm soát, giống như lúc mới bắt đầu, chỉ là tần suất giờ cao hơn nhiều.
Có lẽ nhận ra thái độ của mình chưa đúng, Cừu Thiên Lâm nhanh chóng nhắn tin, nói rằng sự bất ổn này chỉ là tạm thời, ngắn thì vài ngày, dài thì khoảng một tháng sẽ ổn định lại.
Nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, nhất là khi công việc tại quân bộ bận rộn như vậy, Cảnh Hi không thể cứ nghỉ phép ở nhà mãi.
Cuối cùng, không còn cách nào khác, họ quyết định mỗi sáng tỉnh dậy, ai đang dùng cơ thể của Cảnh Hi thì người đó đi làm.
Vì thế, quân bộ lại bắt đầu râm ran đồn đoán—Cảnh Hi lại tái phát bệnh.
Nhiều lúc, mới vài phút trước còn rất bình thường, nhưng ngay sau đó lại cười một cách phong tình, hành vi và lời nói khác hẳn, trông cứ như mắc chứng rối loạn nhân cách ngày càng trầm trọng.
Sáng hôm đó, cuộc họp định kỳ của cấp cao quân đội diễn ra, có người nhắc đến việc khen thưởng cho các đoàn tinh tặc.
"Trên mạng, nhiệt độ từ khi chiến tranh bắt đầu đến giờ vẫn rất cao, dân chúng đều mong chờ quân đội sẽ đưa ra chính sách khen thưởng thế nào, tôi nghĩ không nên kéo dài quá lâu."
Vấn đề này vừa nêu ra, các sĩ quan khác cũng lần lượt bày tỏ quan điểm.
"Nói thẳng ra, đoàn tinh tặc không được đào tạo chuyên nghiệp, nhưng trong trận chiến này, họ thể hiện rất xuất sắc."
"Tôi có thể thấy được thành ý của họ. Hành tinh mà tôi phụ trách, một phần ba số người tị nạn là nhờ tinh tặc đoàn hỗ trợ di dời."
"Nhưng chỉ khen thưởng thôi thì không ổn, vì trong số họ nhiều người có tiền án tiền sự."
"Chúng ta nên đặt ra tiêu chuẩn thưởng phạt rõ ràng."
Bùi Chân Nhạc nhìn sang Lâm Trình Đức và Triệu Hoành Nghĩa ngồi hai bên: "Các ông có ý kiến gì không?"
Lâm Trình Đức mỉm cười: "Cực Ảnh trước khi Trì Nghiêu tiếp quản đều do Ám Bộ quản lý, về tinh tặc tôi cũng có đôi lời. Việc để cho tinh tặc có không gian sinh tồn thích hợp là rất cần thiết từ góc độ an ninh quốc gia."
Câu nói vừa dứt, trong phòng họp vang lên những tiếng hít thở sâu.
Cực Ảnh trước đây do thượng tướng Lâm quản sao?!
Vậy là Trì Nghiêu đã giành lại Cực Ảnh từ tay ông ấy?!
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng họ không dám hỏi.
Triệu Hoành Nghĩa nhìn sang Lâm Trình Đức: "Ông quản tinh tặc đoàn làm gì?"
Lâm Trình Đức: "Tinh tặc dễ ẩn nấp hơn so với Ám Bộ, tiện cho việc hành động."
Triệu Hồng Nghĩa: "Vậy mà ông cũng không giữ nổi một đoàn tinh tặc?"
Lâm Trình Đức liếc mắt: "Người quản lý là tôi chọn."
Triệu Hoành Nghĩa nhíu mày: "Ông chọn một kẻ gai góc như thế để quản lý đoàn tinh tặc, quay lại chống đối quân đội?"
Lâm Trình Đức cười nhẹ: "Có cậu ấy ở đó, cũng tốt để khiến những binh sĩ ưu tú của chúng ta luôn cảnh giác, không lơ là."
Triệu Hoành Nghĩa không tin nổi: "Vậy những gì cậu ta làm đều do ông chỉ đạo?"
"Đúng vậy."
Lâm Trình Đức không mảy may để ý gật đầu, "Tiện thể răn đe những kẻ không nghe lời."
Ồ!
Bảo sao Trì Nghiêu làm việc gì cũng không sợ ai, hóa ra sau lưng anh có đại nhân chống lưng!
Vài câu nói ngắn gọn, Lâm Trình Đức đã gánh hết mọi việc mà Trì Nghiêu gây ra, quan trọng hơn là không ai có thể bắt lỗi ông ta.
Cấp trên cử người đi thử thách và răn đe cấp dưới, thì có gì sai?
Dù có sai, cũng không đến mức phạm tội.
Bùi Chấn Nhạc giữ nét mặt nghiêm túc nghe toàn bộ cuộc đối thoại, cố gắng lắm mới không đảo mắt.
Lão già này để bảo vệ đồ đệ, điều gì cũng có thể nói ra được, thật không biết xấu hổ.
Hoàng Hạo dè dặt chạm nhẹ vào Cảnh Hi ngồi bên cạnh.
"Lão đại, Trì Nghiêu thật sự không cố tình đùa giỡn chúng ta chứ?"
Trì Nghiêu bật cười, lười biếng đáp: "Ừ, đánh là thương mắng là yêu, mấy người phải cảm nhận được tâm ý của cậu ấy."
Hoàng Hạo: "..."
Đánh Hoành vậy cũng quá nặng tay rồi.
Triệu Hồng Nghĩa: "Tôi không phản đối việc khen thưởng tinh tặc, nhưng phạm vi thưởng phải được giới hạn nghiêm ngặt."
Nhìn thấy nụ cười phong lưu của Cảnh Hi, Bùi Chấn Nhạc đã đoán được phần nào, liếc mắt ra hiệu về phía cậu.
"Cảnh Hi, cậu có ý kiến gì không?"
Trì Nghiêu: "Thứ họ mong muốn nhất là hộ tịch."
Bùi Trấn Nhạc nhướng mày, từ tốn gật đầu: "Đúng vậy, không có hộ tịch thì không kết hôn được, tìm người yêu cũng phải làm rể, thật là thảm."
Trì Nghiêu: "..."
Trì Nghiêu cười nhạt: "Tôi cũng nghĩ vậy, hay là dựa vào mức độ cống hiến mà xếp hạng, trước hết cấp cho Trì Nghiêu nhà tôi một hộ tịch, tôi cũng chuẩn bị làm rể rồi."
Bùi Chấn Nhạc giật giật khóe mắt: "..."
Những người khác đồng loạt nhìn sang anh, vẻ mặt ai nấy đều như gặp ma.
"!!!"
Ý gì đây?
Cảnh Hi định làm rể nhà ai?!
Vừa cảnh giác vừa chăm chú quan sát.
Một mùi thơm không ra thơm, hôi không hẳn hôi lan tỏa trong không khí.
Trì Nghiêu lặng lẽ lùi lại một bước, nhưng vẫn quá muộn.
Cảnh Hi với gương mặt của anh nhìn sang: "Về sớm thế?"
Trì Nghiêu: "......"
"Ừ."
Anh cam chịu bước vào, tiện tay nhấc một con mèo con ôm vào lòng mà vuốt ve.
Yểu Yểu nhìn chằm chằm con mèo con trong lòng anh, càng nhìn càng thấy quen quen, quay đầu đếm, trời ạ, thiếu mất một đứa.
"Meo!"
Nó gầm gừ, phóng thẳng tới.
Trì Nghiêu thuận tay bắt lấy, ôm cả mèo mẹ lẫn mèo con.
"Con mèo này có vẻ biết anh không phải em."
Cảnh Hi ngẩng lên từ video dạy nấu ăn: "Nói thế nào?"
Trì Nghiêu: "Dù anh có đội lốt em, nó vẫn không có chút thiện cảm nào với anh."
Cảnh Hi bất lực lắc đầu: "Người ta nói mèo có linh tính, có khi nó thật sự nhìn ra điều gì đó."
Trì Nghiêu bước đến trước bếp, bàn nấu ăn trước mặt là một mớ hỗn độn.
"Nấu gì thế?"
Cảnh Hi chỉ vào công thức trên màn hình: "Súp gà nấm này, trên đó bảo là ngay cả người mới học cũng có thể dễ dàng làm theo, em định chờ anh về là có thể vừa vặn ăn."
Trì Nghiêu nhìn qua công thức, mở nắp nồi canh ra xem thử.
Cảnh Hi hơi lo lắng, có chút hồi hộp: "Thế nào? Em làm đúng theo hướng dẫn mà."
Trì Nghiêu cười nhẹ: "Nguyên liệu đơn giản, đúng là người mới cũng có thể làm được."
Cảnh Hi mỉm cười, nhưng còn chưa kịp cười hẳn thì nghe Trì Nghiêu nói tiếp: "Nhưng em là cấp độ sát thủ, thôi bỏ đi."
Cảnh Hi: "......"
Trì Nghiêu đưa con mèo và chiếc áo khoác quân phục vừa cởi cho cậu, xắn tay áo: "Thiếu tướng đây vẫn nên bảo vệ quốc gia, còn vào bếp thì để anh lo."
Cảnh Hi không cam lòng, bèn vùng vẫy nói: "Học thêm chút nữa, chắc chắn sẽ học được."
Trì Nghiêu cười nhẹ: "Anh sợ em chưa học được, cái dạ dày của anh đã bỏ nhà đi rồi."
Cảnh Hi: "..."
Cảnh Hi ôm mèo, tựa vào bên cạnh anh: "Vậy sau này anh nấu ăn, em rửa bát."
Trì Nghiêu cười. Một người vợ ngoan thế này, đương nhiên phải thưởng bằng một nụ hôn.
Nhưng vừa quay đầu lại, anh nhìn thấy gương mặt của chính mình, dưới ánh mắt nghi hoặc của Cảnh Hi, anh lập tức quay lại, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Cảnh Hi: "Bạch Dật nói thế nào?"
Nhắc đến Bạch Dật, tay Trì Nghiêu đang thái rau khựng lại một chút.
"Ông ta nói mọi chuyện đều là ngoài ý muốn."
Cảnh Hi: "Ngoài ý muốn?"
Trì Nghiêu: "Lúc đầu ông ta lập nhóm chuyên gia y học, mục tiêu là nghiên cứu các chi giả, nhằm kết hợp gene của con người và thú hoang dã, thể hiện đồng thời đặc tính của cả hai loài."
Cho dù sử dụng tế bào của chính mình để nuôi cấy, thì các chi giả do Viện Nghiên cứu Sinh học Trung ương phát triển vẫn không gây trở ngại cho các hoạt động hàng ngày, nhưng trong một số hoạt động cần độ chính xác cao, vẫn có sự khác biệt so với tay chân nguyên bản.
Cảnh Hi tựa lưng vào quầy bếp, nói một cách bâng quơ: "Ý tưởng đó không tệ. Đế quốc không có nội chiến quy mô lớn, cũng không có chiến tranh bên ngoài, chỉ có chiến tranh với thú hoang. Một phần lớn binh sĩ bị thương là do thú hoang cắn mất chi. Dù có gắn chi giả, họ cũng không thể quay lại vị trí cũ."
"Nếu như lời Bạch Dật nói là thật, thì loại chi giả đó có tính hồi phục và khả năng tương thích cao hơn, về sức mạnh, sự linh hoạt và độ bền cũng vượt xa người bình thường. Tiếc rằng ông ta bị quyền lực làm mờ mắt, rất nhanh liền mất phương hướng."
Trì Nghiêu cho nguyên liệu vào nồi hầm, lau tay, dựa vào quầy bếp cùng với Cảnh Hi, "Họ nhanh chóng không còn thỏa mãn với việc thử nghiệm trên các tổ chức cơ thể rời rạc, chuyển mục tiêu sang thú hoang sống, kết quả tạo ra những con quái vật không thể bị giết."
Cảnh Hi: "Để đối phó với quái vật, nên mới nghiên cứu người cải tạo?"
"Ông ta muốn chúng ta tin như vậy."
Trì Nghiêu cười khẩy, "Nếu như năm đó ông ta báo cáo trung thực lên quân đội, thì sự việc đã không đến mức này. Chính vì lòng tham, ông ta mới tự cho mình một lý do cao cả để phung phí mạng sống của người khác."
Cảnh Hi: "Một bước sai, bước nào cũng sai."
Trì Nghiêu: "Ông ta có vô số cơ hội để quay đầu, con đường này là do ông ta tự chọn."
Cảnh Hi: "Ông ta có nhắc gì đến Thiếu tướng Bạc không?"
Trì Nghiêu trêu chọc con mèo con đang thò đầu ra, buột miệng nói: "Ông ấy và Trần Băng Phong đều là do Bạch Dật cài vào quân đội, nhiệm vụ của ông ấy là chèn ép nhà họ Cảnh, nếu cần thiết thì trừ khử cha em."
Thấy Cảnh Hi gật đầu chậm rãi, không có biểu hiện gì đặc biệt, Trì Nghiêu hỏi: "Em không thấy đáng sợ sao?"
"Hiển nhiên, Thiếu tướng Bạc không làm thế, nếu không thì đã không có em rồi."
Cảnh Hi nói khẽ, "Các đại quý tộc ở Đế đô tinh đều là sản phẩm lịch sử để lại, hư danh có thừa, thực quyền chẳng bao nhiêu, đấu đá ngầm giữa họ chưa bao giờ ngừng lại. Không biết bao nhiêu người đã phải chịu thiệt vì hệ thống này, chi bằng xóa bỏ nó."
Trì Nghiêu gật đầu tán thành: "Đúng vậy, không có lợi ích, chỉ toàn chuyện phiền phức, bỏ đi còn hơn."
Để bảo vệ Cảnh Hi, Cảnh Sâm không ngại nhờ vả Cừu Thiên Lâm, gán cho con trai mình cái danh mắc bệnh tâm thần.
Bây giờ nhìn lại, không thể không nói quyết định đó cực kỳ sáng suốt.
Bạch Dật từ lâu đã phát điên, nếu ông ta giết được Cảnh Sâm, và sau đó lại xuất hiện một Cảnh Hi hoàn hảo hơn, ai biết được khi nào ông ta sẽ ra tay hạ độc.
Không nói đến Bạch Dật, các đại quý tộc khác thấy nhà họ Cảnh gặp nạn, chắc chắn cũng sẽ nhân cơ hội giẫm đạp một phen.
Tiếng báo hiệu trên bếp vang lên, Trì Nghiêu xoay người vặn nhỏ lửa.
"Đúng rồi, anh Nhung có biết cha em trở về không?"
Cảnh Hi: "Đã thông báo với ông bà nội rồi, nhưng bác sĩ Cừu đang giúp cha điều trị, thời gian này ông vẫn phải ở trong khoang y tế."
Trì Nghiêu cười nhẹ: "Gặp được con trai và con dâu, họ chắc hẳn sẽ rất vui."
Rõ ràng chỉ là một nụ cười bình thường, vậy mà lại khiến Cảnh Hi nhói lòng.
Cậu rướn người qua, tựa đầu vào lưng Trì Nghiêu: "Sẽ có một ngày cả nhà đoàn tụ."
Trì Nghiêu: "Ừ."
Sau khi ăn trưa, Trì Nghiêu trở lại cơ thể của mình.
Sau vài lần kiểm soát có ý thức, kỹ năng hoán đổi của anh ngày càng thành thạo.
"Anh định dùng thuốc," Trì Nghiêu nói.
Ánh mắt Cảnh Hi thoáng qua một tia sáng.
"Hôm nay sao?"
Trì Nghiêu: "Đợi em đi làm đã."
Cảnh Hi nhíu mày: "Không được, anh ở nhà một mình, lỡ có chuyện gì thì sao?"
Trì Nghiêu xoa cằm: "Chắc là không sao đâu."
Nhưng Cảnh Hi vẫn không chịu nhượng bộ.
Vì vụ án của Bạch Dật, có rất nhiều việc phải xử lý. Khó khăn lắm mới đến giờ đi làm buổi chiều, Bùi Chấn Nhạc đang nghĩ xem có nên gọi video cho Cảnh Hi để thăm dò xem người ở phía bên kia hiện giờ là ai, thì ông nhận được giấy xin nghỉ.
【Người nhà không khỏe, xin nghỉ buổi chiều.】
Bùi Chấn Nhạc nhìn đi nhìn lại chữ "người nhà", tức đến mức đau đầu.
Xem ra đã hoán đổi lại rồi, nhưng không chịu đi làm thì cũng bằng thừa!
【Cậu có thể dẫn người nhà đến làm việc cùng.】
Dòng tin nhắn đã được gõ xong, nhưng ngón tay của ông lại dừng trên nút gửi suốt nửa ngày, rồi lại lẳng lặng xóa đi.
Người nhà này dữ quá, thôi bỏ đi.
"Thống soái, đừng lười biếng nữa."
Phó quan đặt một chồng hồ sơ lên bàn làm việc: "Đây là những tài liệu cần phê duyệt trước giờ tan ca chiều nay."
Bùi Chấn Nhạc: "..."
Để tăng tốc độ, bên cạnh bàn làm việc của Bùi Chấn Nhạc đã thêm một cái bàn nhỏ cho phó quan ngồi làm việc.
Bùi Chấn Nhạc cầm hồ sơ lên xem, tài liệu đầu tiên liên quan đến Quân đoàn Huyền Vũ.
Năm đó Quân đoàn Huyền Vũ mất tích, đến thời hạn thì tự động hủy bỏ hộ khẩu, bây giờ họ đã quay trở lại, vấn đề hộ khẩu và quân tịch lại trở thành vấn đề nan giải.
Nhớ đến chuyện này, ông hỏi phó quan: "Tài liệu liên quan đến Bạc Cận đã thu thập đến đâu rồi?"
Phó quan đang sắp xếp hai chồng hồ sơ lớn trên bàn mình, đáp: "Cơ bản đã xong, một hai ngày nữa sẽ chuyển giao cho cơ quan tư pháp."
Tưởng rằng cấp trên tiếc tài năng của Bạc Cận, phó quan lại bổ sung thêm: "Mặc dù động cơ ban đầu của anh ấy khi vào quân đội không trong sáng, nhưng hiện tại vẫn chưa thu thập được bằng chứng bất lợi cho hắn. Toàn bộ Quân đoàn Huyền Vũ đã ký tên vào bản kiến nghị, mong giảm án cho anh ấy. Bên Thượng tướng Lâm cũng đã cung cấp rất nhiều tài liệu, có lẽ có thể bào chữa cho anh ấy vô tội."
Một người dù có suy nghĩ tà ác thế nào, chỉ cần chưa thực hiện thì không thể xác định là có tội, động cơ cũng vậy.
Bất kể Bạc Cận tiến vào quân đội với mục đích gì, chỉ cần chưa làm ra hành vi trái pháp luật, thì không thể coi là có tội.
Bùi Chấn Nhạc nói: "Đến lúc đó, tư liệu đưa cho tôi xem trước. Chuyện này của cậu ấy không xử lý cho đàng hoàng là không được."
Phó quan nghe xong, không khỏi cảm thán: "Anh ấy năm đó cũng là nhân vật phong vân của quân bộ, bất kể thế nào, có thể quay lại cũng tốt."
Bùi Chấn Nhạc hừ một tiếng: "Nếu cậu ta mà vào tù, thằng nhóc Trì Nghiêu đó chắc phải đến ngay trong đêm để đập tan tòa nhà văn phòng của tôi mất."
Phó quan thắc mắc: "Trì Nghiêu và Thiếu tướng Bạc có quan hệ tốt vậy sao?"
Hai người cách biệt tuổi tác rất lớn, cùng lắm cũng chỉ trong lần chiến tranh này mới có dịp tiếp xúc.
Bùi Chấn Nhạc nói một cách đầy thâm ý: "Bạc Cận là cha cậu ta, cậu nói xem?"
Xoảng.
Tài liệu rơi vung vãi khắp nơi.
Phó quan mắt đờ đẫn: "Ngài, ngài nói Trì Nghiêu là con của, của thiếu tướng Bạc?"
Căn nhà nhỏ của Cảnh Hi trong khu quân sự.
Cảnh Hi bị nhốt ngoài cửa, lo lắng đi qua đi lại.
Năm chú mèo con mơ mơ màng màng đi theo sau cậu, xếp hàng đi vòng quanh.
Trong phòng khách, Trì Nghiêu mở ống tiêm của dược phẩm phục hồi, tiêm vào cánh tay mình.
Chỉ chưa đầy một phút, cơn đau dữ dội quen thuộc lan khắp toàn thân, tỏa ra đến đầu ngón tay.
"Chết tiệt, rốt cuộc đã cải tiến cái gì vậy chứ?"
Trì Nghiêu khẽ chửi thề, nghiến răng chịu đựng.
Tâm trạng cùng với cơn đau dần trở nên bực bội, anh có thể cảm nhận được tin tức tố của mình đang thoát ra ngoài, nhưng cũng chẳng thể quan tâm nữa.
Trong phòng chỉ có một mình anh, lại còn mở hệ thống lọc khí, tin tức tố sẽ không gây ảnh hưởng gì.
Anh biết cảm xúc này chỉ là do tác dụng của thuốc, ép mình điều chỉnh hơi thở để tâm trạng ổn định lại.
Xoẹt.
Sau lưng truyền đến tiếng vải rách, khóe mắt ạh thấy thứ gì đó màu trắng, Trì Nghiêu nghiêng đầu nhìn qua, hóa ra là một cái đuôi sói dài hơn người.
Trì Nghiêu: "............"
Sau tai là đến đuôi à?
Tuyệt đối không thể để Cảnh Hi nhìn thấy.
Cảnh Hi đợi bên ngoài nửa tiếng, mãi không thấy Trì Nghiêu ra, cậu càng đợi càng lo lắng.
Đột nhiên trong phòng truyền đến tiếng vật nặng rơi xuống đất, mấy con mèo con bị dọa sợ, meo meo kêu chạy tìm mẹ.
Cảnh Hi nhanh chân bước đến trước cửa, gấp gáp gõ cửa.
"Trì Nghiêu? Trì Nghiêu, anh thế nào rồi?!"
Nhưng mãi không nghe thấy tiếng Trì Nghiêu trả lời.
Cảnh Hi cắn răng, không muốn đợi nữa.
Việc thử thuốc vốn đã tiềm ẩn nguy cơ lớn về an toàn, nếu phát hiện không kịp thời, hậu quả cậu không thể gánh vác nổi.
"Tiểu Hồng, mở cửa!"
【Khóa đã được mở.】
Cảnh Hi đẩy cửa bước vào, căn phòng bừa bộn không chịu nổi, nhưng Trì Nghiêu lại không thấy đâu.
"Trì Nghiêu?!"
Cảnh Hi chạy đến cửa sổ, nhưng cửa sổ đã được khóa kín, không có bất kỳ dấu vết bị phá vỡ nào.
【Phòng tắm có tiếng nước.】
Nghe được nhắc nhở của Tiểu Hồng, Cảnh Hi mới hoàn hồn lại.
Phòng tắm đóng cửa, có ánh sáng hắt ra từ bên trong.
Cảnh Hi đứng trước cửa, mấy lần ngón tay co lại, cố gắng giữ cho đầu ngón tay đang run rẩy ổn định.
"Trì Nghiêu?"
"Anh không sao."
Giọng Trì Nghiêu từ bên trong truyền ra, nghe không có gì bất thường.
Cảnh Hi thở phào một hơi.
"Cảm thấy thế nào rồi? Có cần liên lạc với bác sĩ Cừu không?"
"Không cần."
Cảnh Hi vẫn không yên tâm, tay đặt lên tay nắm cửa.
"Em vào được không?"
"Không được!"
Cảnh Hi: "......"
Giấu đầu hở đuôi, có vấn đề rồi.
Theo tính cách của Trì Nghiêu, nếu là bình thường, anh có khi còn đứng trước mặt cậu, mình trần ướt sũng mà hỏi dáng người mình có đẹp không.
Nhưng nếu cố tình xông vào, thằng nhóc này nhất định sẽ tức giận.
Phải làm sao đây?
Đột nhiên ngực quặn đau, Cảnh Hi bám lấy cửa mà lảo đảo.
Tay bỗng trống rỗng, cậu suýt nữa đâm vào tường.
Cảm nhận được làn nước lạnh dội xuống đầu, Cảnh Hi thoáng ngẩn ngơ, rất nhanh đã hiểu ra.
Cậu lại hoán đổi thân xác với Trì Nghiêu rồi.
Cậu tiện tay tắt nước, khóe mắt thấy cái gì đó màu trắng đang cử động, quay đầu nhìn qua, hai mắt trừng lớn.
Đây là——!
Trì Nghiêu vốn nghĩ rằng mình đã trốn thoát, không ngờ vừa chớp mắt đã xuất hiện ở bên ngoài phòng tắm.
"......"
Tại sao? Anh đâu có muốn hoán đổi chứ?
Nghe tiếng mở cửa, Trì Nghiêu cứng đờ mặt, da đầu tê rần.
Thấy Trì Nghiêu ngồi xổm trong góc tường, im thin thít, Cảnh Hi cũng ngồi xổm xuống theo.
"Trừ đuôi ra, còn chỗ nào không thoải mái không?"
Trì Nghiêu: "Không còn nữa."
Cảnh Hi: "Ừm."
Cảm nhận được người bên cạnh đứng dậy, Trì Nghiêu quay đầu nhìn qua, thấy cậu khoác áo choàng tắm, cái đuôi to lộ ra từ vạt áo.
"Em, em định làm gì?"
Cảnh Hi vẫy vẫy cái đuôi: "Lông đuôi nhiều quá, phải sấy khô."
Trì Nghiêu: "......"
Trì Nghiêu thử hoán đổi lại hai người, nhưng đợi đến lúc Cảnh Hi sấy khô lông đuôi rồi, vẫn không thành công.
Cảnh Hi vỗ vỗ vai anh, an ủi: "Không sao, đừng tự tạo áp lực quá, em không để ý đâu."
Nói xong, cậu ôm cái đuôi ngồi xuống ghế sô pha, đắm chìm trong việc vuốt ve đuôi đến mê mẩn.
Trì Nghiêu: "......"
Em không thể nói là không để ý, phải nói là rất vui vẻ chứ?
Trì Nghiêu tức giận hầm hầm gọi video cho tên lang băm.
Vừa kết nối liền nổi trận lôi đình.
"Không phải anh nói loại dược phẩm phục hồi này đã được cải tiến rồi sao? Tại sao dùng xong phản ứng còn lớn hơn lần đầu, có phải anh là đồ vô dụng không?!"
Cừu Thiên Lâm nhìn chằm chằm cái đuôi trắng to, ánh mắt sáng rực.
"Trong quá trình sử dụng thuốc, trạng thái cơ thể các phương diện sẽ liên tục điều chỉnh, xuất hiện tình trạng cảm xúc không ổn định hoặc thú hóa một phần là chuyện bình thường."
Trì Nghiêu: "Nhưng mẹ nó giờ không chỉ thú hóa, chúng tôi còn không đổi lại được linh hồn nữa rồi!"
Cừu Thiên Lâm lúc này mới nhận ra cách dùng từ của anh có chút kỳ lạ.
Hắn có chút đăm chiêu, dò hỏi: "Cậu là Trì Nghiêu?"
Trì Nghiêu cười nhạt: "Anh mới phát hiện ra sao?!"
Cừu Thiên Lâm đẩy nhẹ gọng kính, vẻ mặt chăm chú: "Đây là một đề tài nghiên cứu rất hay, cậu có thể—"
Chưa đợi hắn nói hết câu, Trì Nghiêu đã ngắt kết nối.
Cảnh Hi hỏi: "Anh ta nói gì?"
Trì Nghiêu: "..."
Hóa ra nãy giờ em không hề nghe à?
Việc hoán đổi trở nên không thể kiểm soát, giống như lúc mới bắt đầu, chỉ là tần suất giờ cao hơn nhiều.
Có lẽ nhận ra thái độ của mình chưa đúng, Cừu Thiên Lâm nhanh chóng nhắn tin, nói rằng sự bất ổn này chỉ là tạm thời, ngắn thì vài ngày, dài thì khoảng một tháng sẽ ổn định lại.
Nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, nhất là khi công việc tại quân bộ bận rộn như vậy, Cảnh Hi không thể cứ nghỉ phép ở nhà mãi.
Cuối cùng, không còn cách nào khác, họ quyết định mỗi sáng tỉnh dậy, ai đang dùng cơ thể của Cảnh Hi thì người đó đi làm.
Vì thế, quân bộ lại bắt đầu râm ran đồn đoán—Cảnh Hi lại tái phát bệnh.
Nhiều lúc, mới vài phút trước còn rất bình thường, nhưng ngay sau đó lại cười một cách phong tình, hành vi và lời nói khác hẳn, trông cứ như mắc chứng rối loạn nhân cách ngày càng trầm trọng.
Sáng hôm đó, cuộc họp định kỳ của cấp cao quân đội diễn ra, có người nhắc đến việc khen thưởng cho các đoàn tinh tặc.
"Trên mạng, nhiệt độ từ khi chiến tranh bắt đầu đến giờ vẫn rất cao, dân chúng đều mong chờ quân đội sẽ đưa ra chính sách khen thưởng thế nào, tôi nghĩ không nên kéo dài quá lâu."
Vấn đề này vừa nêu ra, các sĩ quan khác cũng lần lượt bày tỏ quan điểm.
"Nói thẳng ra, đoàn tinh tặc không được đào tạo chuyên nghiệp, nhưng trong trận chiến này, họ thể hiện rất xuất sắc."
"Tôi có thể thấy được thành ý của họ. Hành tinh mà tôi phụ trách, một phần ba số người tị nạn là nhờ tinh tặc đoàn hỗ trợ di dời."
"Nhưng chỉ khen thưởng thôi thì không ổn, vì trong số họ nhiều người có tiền án tiền sự."
"Chúng ta nên đặt ra tiêu chuẩn thưởng phạt rõ ràng."
Bùi Chân Nhạc nhìn sang Lâm Trình Đức và Triệu Hoành Nghĩa ngồi hai bên: "Các ông có ý kiến gì không?"
Lâm Trình Đức mỉm cười: "Cực Ảnh trước khi Trì Nghiêu tiếp quản đều do Ám Bộ quản lý, về tinh tặc tôi cũng có đôi lời. Việc để cho tinh tặc có không gian sinh tồn thích hợp là rất cần thiết từ góc độ an ninh quốc gia."
Câu nói vừa dứt, trong phòng họp vang lên những tiếng hít thở sâu.
Cực Ảnh trước đây do thượng tướng Lâm quản sao?!
Vậy là Trì Nghiêu đã giành lại Cực Ảnh từ tay ông ấy?!
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng họ không dám hỏi.
Triệu Hoành Nghĩa nhìn sang Lâm Trình Đức: "Ông quản tinh tặc đoàn làm gì?"
Lâm Trình Đức: "Tinh tặc dễ ẩn nấp hơn so với Ám Bộ, tiện cho việc hành động."
Triệu Hồng Nghĩa: "Vậy mà ông cũng không giữ nổi một đoàn tinh tặc?"
Lâm Trình Đức liếc mắt: "Người quản lý là tôi chọn."
Triệu Hoành Nghĩa nhíu mày: "Ông chọn một kẻ gai góc như thế để quản lý đoàn tinh tặc, quay lại chống đối quân đội?"
Lâm Trình Đức cười nhẹ: "Có cậu ấy ở đó, cũng tốt để khiến những binh sĩ ưu tú của chúng ta luôn cảnh giác, không lơ là."
Triệu Hoành Nghĩa không tin nổi: "Vậy những gì cậu ta làm đều do ông chỉ đạo?"
"Đúng vậy."
Lâm Trình Đức không mảy may để ý gật đầu, "Tiện thể răn đe những kẻ không nghe lời."
Ồ!
Bảo sao Trì Nghiêu làm việc gì cũng không sợ ai, hóa ra sau lưng anh có đại nhân chống lưng!
Vài câu nói ngắn gọn, Lâm Trình Đức đã gánh hết mọi việc mà Trì Nghiêu gây ra, quan trọng hơn là không ai có thể bắt lỗi ông ta.
Cấp trên cử người đi thử thách và răn đe cấp dưới, thì có gì sai?
Dù có sai, cũng không đến mức phạm tội.
Bùi Chấn Nhạc giữ nét mặt nghiêm túc nghe toàn bộ cuộc đối thoại, cố gắng lắm mới không đảo mắt.
Lão già này để bảo vệ đồ đệ, điều gì cũng có thể nói ra được, thật không biết xấu hổ.
Hoàng Hạo dè dặt chạm nhẹ vào Cảnh Hi ngồi bên cạnh.
"Lão đại, Trì Nghiêu thật sự không cố tình đùa giỡn chúng ta chứ?"
Trì Nghiêu bật cười, lười biếng đáp: "Ừ, đánh là thương mắng là yêu, mấy người phải cảm nhận được tâm ý của cậu ấy."
Hoàng Hạo: "..."
Đánh Hoành vậy cũng quá nặng tay rồi.
Triệu Hồng Nghĩa: "Tôi không phản đối việc khen thưởng tinh tặc, nhưng phạm vi thưởng phải được giới hạn nghiêm ngặt."
Nhìn thấy nụ cười phong lưu của Cảnh Hi, Bùi Chấn Nhạc đã đoán được phần nào, liếc mắt ra hiệu về phía cậu.
"Cảnh Hi, cậu có ý kiến gì không?"
Trì Nghiêu: "Thứ họ mong muốn nhất là hộ tịch."
Bùi Trấn Nhạc nhướng mày, từ tốn gật đầu: "Đúng vậy, không có hộ tịch thì không kết hôn được, tìm người yêu cũng phải làm rể, thật là thảm."
Trì Nghiêu: "..."
Trì Nghiêu cười nhạt: "Tôi cũng nghĩ vậy, hay là dựa vào mức độ cống hiến mà xếp hạng, trước hết cấp cho Trì Nghiêu nhà tôi một hộ tịch, tôi cũng chuẩn bị làm rể rồi."
Bùi Chấn Nhạc giật giật khóe mắt: "..."
Những người khác đồng loạt nhìn sang anh, vẻ mặt ai nấy đều như gặp ma.
"!!!"
Ý gì đây?
Cảnh Hi định làm rể nhà ai?!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook