Ánh mắt Cảnh Hi dừng lại ở cái tên này, trong một lúc không biết nên thấy vui mừng hay kinh hãi.

Xuân Cầm nói cô đến căn cứ 810 là vì Bạc Cận.

Họ đã xác nhận rằng Bạc Cận chưa chết, nhưng không ngờ ông ấy lại ở gần như vậy.

Bao nhiêu năm nay ông ta giấu kín thân phận và cấu kết với U Linh là vì điều gì?

Ông ta có biết thân phận của Trì Nghiêu không?

Cố tình đưa ra manh mối, là muốn Trì Nghiêu làm gì?

Cảnh Hi chăm chú nhìn vào hồ sơ này hồi lâu, sau đó đóng lại thiết bị và quay lại nằm trên ghế sofa.

Người đang ngủ vô thức siết chặt cậu vào lòng.

Cảnh Hi tựa đầu vào ngực Trì Nghiêu, nhìn trần nhà đăm chiêu.

Dù Bạc Cận có mưu đồ gì, cậu cũng không cho phép ông ta gây hại cho Trì Nghiêu.

Khi hai người trở lại khoang chỉ huy, Tiểu Hắc dẫn theo hai con khác từ ngoài bay về.

【Tiểu Hắc: Phát hiện 15 lỗi, đã hoàn thành sửa chữa, hiện đang vận hành bình thường.】

Trì Nghiêu lật xem dữ liệu thử nghiệm của chúng khi ra ngoài dạo chơi.

Độ chính xác tăng hơn 30 lần so với chương trình phát hiện hiện đang sử dụng trên chiến hạm.

"Thế là đủ rồi."

Cảnh Hi gật đầu, đích thân gửi chương trình cho Bùi Chấn Nhạc, đảm bảo không có sai sót ở khâu trung gian.

Rất nhanh, yêu cầu cuộc gọi từ Bùi Chấn Nhạc đã gửi đến.

"Chương trình đã nhận được, tôi sẽ thông báo ngay lập tức."

Nhóm giám sát đã được cử đến trước đó rất tiện cho việc triển khai nhiệm vụ này.

Trì Nghiêu: "Nếu phát hiện ra vấn đề, ông còn có nhân lực không?"

Để ngăn chặn U Linh trà trộn, hệ thống đồn trú các nơi đã cơ bản tê liệt, gần đây lại có nhiều hành tinh đồng thời bùng phát thú triều, nếu thực sự phát hiện phân thể của quái vật này, việc đối phó sẽ là một vấn đề lớn.

Nói đến chuyện này, Bùi Chấn Nhạc bực bội vuốt tóc.

"Tôi sẽ họp ngay, bảo lão Triệu và lão Bạch điều quân."

Cảnh Hi: "Cho Thượng Tướng Bạch điều quân?"

Dù hiện tại chưa đủ bằng chứng xác đáng để buộc tội, nhưng việc Bạch Dật có vấn đề gần như đã chắc chắn.

Bảo đối phương điều quân để đối phó với chính mình là điều không thể.

Bùi Chấn Nhạc trầm ngâm nói: "Ông ta mà có động thái thì càng tốt, chỉ sợ ông ta không làm gì."

Cách thăm dò này tất nhiên rất hiệu quả, nhưng tiền đề là phía mình phải có đủ quân lực hỗ trợ.

Cảnh Hi nhìn về phía Trì Nghiêu: "Có nên bàn bạc với thượng tướng Lâm hỏi mượn một ít quân không?"

Trì Nghiêu khoanh tay tựa người vào bàn, lắc đầu: "Còn có phương án thích hợp hơn."

Nhìn biểu cảm của anh, Cảnh Hi gần như hiểu ngay lập tức.

"Là tinh tặc sao?"

Trì Nghiêu gật đầu: "Chúng ta không biết tổ chức kia còn chiêu trò gì tiếp theo, bộ phận ngầm không thể lộ diện quá sớm. Ngược lại, các tinh tặc phân bố rất rộng, gần như mỗi chòm sao đều có ít nhất hai nhóm tinh tặc có tên tuổi hoạt động, bây giờ lại đang là thời điểm họ hào hứng nhất, giao nhiệm vụ này là hợp lý."

Anh cho rằng tinh tặc phù hợp hơn còn vì một lý do khác, đó là tính khó lường.

Chỉ cần khiến đối thủ không thể đánh giá được thực lực thật sự, coi như đã thắng một nửa.

Cảnh Hi tựa vào bên cạnh anh: "Nhưng bọn họ chưa từng được huấn luyện bài bản, tố chất cơ thể không đồng đều, giao nhiệm vụ riêng lẻ e rằng không ổn."

Lần trước khi dọn dẹp các điểm tập kết của tinh tặc, đoàn tinh tặc đã phối hợp hành động cùng bộ phận ngầm, chỉ có điều người của bộ phận ngầm ngụy trang thành tinh tặc trà trộn vào.

Lần này nếu bộ phận ngầm không ra mặt, chỉ dựa vào tinh tặc đoàn, nhỡ mà có sai sót ở bất kỳ khâu nào, sẽ dẫn đến một loạt phản ứng dây chuyền, đến lúc đó, họ sẽ rơi vào thế bị động.

"Điều này không cần lo."

Bùi Chấn Nhạc tiếp lời, "Nếu có thể huy động được đoàn tinh tặc, có thể để đội giám sát hỗ trợ bên cạnh."

Trì Nghiêu: "Được, cứ làm vậy đi."

Cắt đứt liên lạc, anh gọi Lưu Vũ tới.

"Thiết bị chắn sóng sửa đổi thế nào rồi?"

Lưu Vũ: "Bộ phận ngầm và đội ngũ chuyên gia của Phi Long đang nghiên cứu, vừa rồi ngài Trác nói là đã bắt đầu thử nghiệm."

Trì Nghiêu đi tới đài giám sát, mở lại những hình ảnh giám sát trước đó.

Dù nó có kích thước rất lớn, nhưng hiện tại ngoài dây leo ký sinh và sóng âm, nó chưa thể hiện thêm bất kỳ tính năng tấn công nào khác.

"Anh nghĩ có thể bắt đầu hành động rồi." Trì Nghiêu nói nhỏ.

Cảnh Hi bước tới bên cạnh, ngước nhìn cánh rừng lơ lửng trong hình ảnh.

"Em đã bảo mọi người sẵn sàng nghênh chiến rồi."

Việc nó có khuếch tán hay không vẫn chưa rõ, càng kéo dài họ càng bị động.

Sự tồn tại của nó không phải chỉ một hai ngày, nếu thật sự có sức tấn công mạnh mẽ và có thể tự do di chuyển giữa các hành tinh, Bạch Kình Tọa e rằng đã bị hủy diệt từ lâu.

Sự tiến hóa và hoàn thiện của một loài cần thời gian rất dài, ngay cả loài nhân tạo cũng vậy.

Trì Nghiêu: "Cực Ảnh làm tiên phong, Phi Long hỗ trợ phía sau, bộ phận ngầm chịu trách nhiệm canh giữ phòng tuyến, phòng ngừa trường hợp nó đột nhiên phân tách, khiến thực thể phân tách trốn thoát."

Anh vừa nói vừa đánh dấu vị trí đứng của từng đoàn trên bản đồ, đồng thời tiến hành mô phỏng chiến tranh trong đầu.

Dùng thiết bị gây nhiễu để làm suy yếu sóng âm, sẽ không gây nguy hiểm quá lớn cho thành viên của Cực Ảnh, chỉ cần nó không phát tán pheromone quá mạnh, là có thể nắm chắc phần thắng.

Đang nói thì Cừu Sương và Xuân Cầm bước vào.

"Chúng tôi muốn thêm chất ức chế chống lại nhân thú vào dược phẩm."

Cừu Sương mở một báo cáo, "Nếu nó cũng là sản phẩm của phòng thí nghiệm, thì loại chất ức chế này chắc chắn có hiệu quả."

Lúc trước khi phát hiện nhân thú, Trì Nghiêu đã yêu cầu họ nghiên cứu loại thuốc có thể áp chế khả năng của nhân thú.

Dù nói là nhân thú, xét về bản chất, nó vẫn là dã thú.

Một khi bùng phát, sẽ mất kiểm soát giống như lần đầu tiên ở 820.

Xuân Cầm: "Biết đâu có thể có tác dụng kiềm chế pheromone của nó, nhưng hiện tại chúng ta không có thời gian để thử nghiệm chi tiết hơn."

Trì Nghiêu nghiêng đầu nhìn Cảnh Hi: "Em thấy sao?"

Cảnh Hi xem qua báo cáo rồi gật đầu: "Có thể làm được."

Cừu Sương ngáp một cái, thức đêm dài ngày khiến giọng nói của cô có chút khàn khàn.

"Nếu các cậu đồng ý, vậy chúng tôi sẽ đi pha thuốc."

Cảnh Hi: "Vất vả rồi."

Cừu Sương mỉm cười: "Nếu cảm thấy chúng tôi vất vả, thì sau khi trở về nhớ mời chúng tôi đến nhà cậu ăn cơm."

Cảnh Hi: "Cái này phải hỏi ý kiến của Nghiêu Nghiêu."

Cừu Sương: "..."

Trì Nghiêu mặt lạnh từ chối thẳng thừng.

"Tất nhiên là không được, con gái tôi vừa mới sinh, không tiện tiếp khách."

Cừu Sương: "......"

Sau khi xác định xong kế hoạch, Cảnh Hi triệu tập các thành viên chủ chốt của Phi Long để tổ chức cuộc họp triển khai trước chiến dịch, còn Trì Nghiêu mở lại nhóm liên minh tinh tặc.

Từ sau khi thực hiện nhiệm vụ dọn dẹp các điểm tập kết, nhóm này ngày nào cũng ồn ào như một cái chợ.

"Không biết bao giờ mới có nhiệm vụ tiếp theo."

"Đừng nói lại phải quay về trồng trọt nhé?"

"Biết vậy thì đã đánh chậm lại rồi, còn chưa đã ghiền đã kết thúc mất tiêu."

"Quân đội vừa công bố nhiều hành tinh bị thú triều tấn công mà? Chúng ta có thể chủ động xin chi viện không?"

Khi nhóm đang sôi nổi thảo luận, bỗng nhiên có tin nhắn của Trì Nghiêu hiện lên.

"Có nhiệm vụ mới, độ khó cao, ai muốn tham gia thì bấm phím 1."

Màn hình khựng lại 0,5 giây, rồi lập tức bị spam bởi một loạt số "1".

Mọi thứ đã sẵn sàng.

Trước khi xuất phát, Cảnh Hi giúp Trì Nghiêu kiểm tra trang bị trên người anh.

"Cẩn thận nhé."

Nhìn vào đôi mắt của cậu lộ rõ vẻ lo lắng không thể che giấu, Trì Nghiêu mở rộng vòng tay kéo cậu vào lòng.

"Nhớ chú ý động thái của C86."

Sau khi tiến vào C85, có thể giữa họ sẽ bị mất liên lạc do tín hiệu gián đoạn, rất nhiều thông tin tình báo không thể truyền đạt kịp thời.

Cảnh Hi hiểu ý anh khi nhắc đến C86.

Nghĩ đến Trương Sinh, cậu mấp máy môi, nhưng lời vừa đến miệng lại nuốt trở vào.

Xuất chinh cận kề, không thể để Trì Nghiêu phân tâm.

Cực Ảnh tách ra từ Phi Long, mang theo một chiến hạm đầy gà bay vào bầu khí quyển của C85.

Dù đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng sóng âm mạnh và sự nhiễu loạn pheromone vẫn khiến hầu hết các thành viên của Cực Ảnh cảm thấy khó chịu.

Trì Nghiêu: "Hắc ca, hạ xuống ba nghìn mét, thả gà xuống."

Tiểu Hắc: 【Okk】

Chiến hạm hộ tống gà đã được kích hoạt chế độ không người lái, do Tiểu Hắc thay thế AI Võ Thần điều khiển.

Nhìn chiến hạm lơ lửng trên không trung của khu rừng, cửa khoang đáy từ từ mở ra, Trì Nghiêu chăm chú nhìn vào màn hình giám sát, sắc mặt nghiêm nghị.

Lần này số lượng con mồi nhiều hơn, nhưng dây leo ký sinh vẫn tiêu hóa rất nhanh.

Không cần nhìn dữ liệu đo lường, Trì Nghiêu cũng có thể cảm nhận rõ ràng sóng âm và pheromone đang suy yếu đi rõ rệt.

Trì Nghiêu: "Hạ cánh, chuẩn bị khai chiến."

Thời gian để lại cho bọn họ không còn nhiều.

Theo kế hoạch đã định sẵn, hạm đội thay đổi đội hình bao vây khu rừng này, kích hoạt chế độ oanh tạc.

Tiểu Hắc: "Nồng độ pheromone đã giảm xuống mức thấp nhất trong lịch sử, chất ức chế đã có hiệu quả."

Ngay khi thông báo của Tiểu Hắc lóe lên trong đầu, Trì Nghiêu giơ tay ra hiệu, ra lệnh khai chiến.

Qua màn hình giám sát, Trì Nghiêu gần như có thể nghe thấy tiếng nổ vang trời bên ngoài.

Khu rừng ngay lập tức bị khói đen bao trùm.

Vòng oanh tạc đầu tiên kéo dài suốt nửa tiếng.

Khi khói tan, khu rừng đã không còn tồn tại, phần lớn cây cối đã biến thành than đen.

"Anh, mấy sợi dây leo đó vẫn còn!"

Có người hét lên.

Trì Nghiêu nhìn về phía màn hình.

Giữa đống tro tàn, dây leo ký sinh dần dần chui ra từ dưới đất.

Những sợi dây leo này có thể bị chặt đứt bằng dao, không lý nào lại có thể chống lại được bom đạn.

"Là mới."

Trì Nghiêu nhíu mày.

Những sợi dây leo này chỉ to bằng cánh tay người trưởng thành, khác hoàn toàn so với lúc trước.

"Ném bom tiếp." Trì Nghiêu ra lệnh.

Sau một giờ, giữa đống đất cháy lõm xuống, lại có những sợi dây leo mới chui lên.

Trì Nghiêu nhìn vào dữ liệu kiểm tra.

Kể từ khi ăn thịt gà, dao động sóng âm của nó không lớn, nồng độ pheromone cũng duy trì ở mức rất thấp.

Nói cách khác, hiện tại nó có thể đang trong trạng thái tê liệt, nhưng những sợi dây leo mới mọc ra lại không bị ảnh hưởng.

Trì Nghiêu mở video, liên lạc với Lệ Viễn và Phương Lương.

"Các cậu tự dẫn đội, xuống mục tiêu, chờ chỉ thị của tôi."

Lệ Viễn/Phương Lương: "Rõ!"

Theo ba tọa độ mà Trương Sinh cung cấp, họ chia làm ba đội, lần lượt hạ cánh.

Tàu chiến hạ xuống, Trì Nghiêu bước ra khỏi khoang đầu tiên.

Mùi khét nồng xộc vào mũi, hòa lẫn với mùi máu tanh và các mùi lạ khác, vô cùng khó chịu.

Vừa bước ra vài bước, xung quanh đã có những sợi dây leo ký sinh di chuyển về phía anh.

Trì Nghiêu giảm tốc độ, rút dao quân sự ra cắt ngang.

Dây leo đứt rơi xuống đất, vết cắt không chảy ra chất lỏng màu đỏ tươi.

"Tất cả mọi người chia nhau ra, quét sạch dây leo ký sinh ở từng khu vực." Anh ra lệnh qua tần số chung.

Nửa giờ sau, giọng của Phương Lương vang lên trong tai anh.

"Những sợi dây leo này dường như giết không hết."

Ngay sau đó là giọng điệu bực bội của Lệ Viễn.

"Chặt rồi nó lại mọc ra, chặt rồi nó lại mọc ra, tôi bực chết mất!"

Dây leo ký sinh bản chất là thực vật ký sinh, nếu sau khi chặt mà nó vẫn có khả năng tái sinh mạnh mẽ như vậy, chỉ có thể chứng tỏ vật chủ vẫn chưa chết.

Trì Nghiêu ra lệnh cho nhóm của mình tiếp tục ở nguyên tại chỗ, còn anh thì đi về phía "con mắt".

Vị trí của "con mắt" ban đầu đã trở thành một gò đất nhỏ, bề mặt toàn bộ đều đen kịt, dường như chẳng còn gì sót lại.

Trì Nghiêu giơ tay ra, Tiểu Hắc bay vào lòng bàn tay anh và biến thành một thanh đao dài.

Anh quan sát một lúc, sau khi xác nhận vị trí, anh dốc sức đâm mạnh mũi đao xuống.

Cảm giác từ mũi đao truyền lại không quá cứng rắn.

Trì Nghiêu thử tiếp tục đâm xuống, cảm giác thấy mũi đao có điều khác lạ, dường như bị thứ gì đó cuốn lấy, thân đao bắt đầu rung nhẹ.

Anh nhíu mày, vừa rút đao ra vừa lùi nhanh lại.

Chất lỏng đỏ tươi phun lên, bắn tung tóe khắp mặt đất cháy, một sợi dây leo ký sinh phóng vọt qua, để lại một vết thương dài trên mu bàn tay anh.

Trì Nghiêu vung đao chém đứt nó, ánh mắt thoáng thấy dưới đất có thứ gì đó đang chuyển động, anh nhìn kỹ.

Ở nơi bị chất lỏng đỏ tươi bắn vào, những dây leo ký sinh nhỏ đang bắt đầu mọc lên.

Tốc độ phát triển này gần bằng tốc độ hồi phục vết thương của anh rồi.

Trì Nghiêu nhíu mày, nhìn về phía lưỡi đao.

Trong màu đỏ, dường như có thứ gì đó cũng đang ngọ nguậy.

Tiểu Hắc: "Ọe——kinh quá đi mất."

Trì Nghiêu: "......"

Ngay khi anh định hất đám bẩn thỉu trên lưỡi đao đi, thứ gì đó đang ngọ nguậy không biết va vào đâu mà bất ngờ khô héo, không còn động đậy nữa.

Trì Nghiêu giơ thanh đao dài lên trước mặt, phát hiện gần đó có vết máu bắn ra từ mu bàn tay của anh.

Dây leo ký sinh... sợ máu của anh?

Kể từ sau khi được cải tạo, anh đã biết cơ thể mình không thể dùng lẽ thường để giải thích.

Máu của người cải tạo bình thường là độc với người thường, chỉ cần dính một chút sẽ khiến da thịt lở loét.

Nhưng hôm nay anh mới biết, hóa ra đối với thực vật đột biến cũng có tác dụng.

Ở nơi bị dao đâm, gò đất lại chui ra vài sợi dây leo ký sinh nhỏ, đang tham lam hút lấy chất lỏng đỏ tươi trào ra.

Ánh mắt Trì Nghiêu lướt qua mu bàn tay của mình, rồi tiến lên vài bước.

Lưỡi đao lướt qua lòng bàn tay, máu rơi xuống dây leo ký sinh.

Dây leo ký sinh như bị bỏng, bất ngờ vặn vẹo dữ dội, rồi từ từ héo khô.

Chỉ trong chốc lát, vết thương trên lòng bàn tay của Trì Nghiêu đã liền lại, không thể ép ra máu nữa.

Anh chú ý quan sát mặt đất xung quanh, theo sự héo rũ của những sợi dây leo, những mầm ký sinh mọc lên gần đó cũng biến mất.

Chỉ bấy nhiêu máu thôi vẫn chưa thấy rõ hiệu quả gì đáng kể.

Trì Nghiêu đang định cứa thêm một nhát nữa, thì đột nhiên xung quanh bắt đầu rung chuyển dữ dội, dưới chân truyền đến tiếng động lạ, giống như tiếng gió bão quét qua khu rừng.

Trong tần số chung vang lên từng tiếng la hét.

"Động đất rồi!"

"Chết tiệt, mặt đất nứt ra rồi! Làm sao bây giờ?!"

"Bám vào thân cây, đừng để rơi xuống hố!"

Lệ Viễn: "Lão đại, còn tiếp tục chặt dây leo nữa không?"

Lớp đất cháy chậm rãi sụt xuống, dần dần nứt ra từ giữa.

Ở vị trí của "con mắt" ban đầu, xuất hiện một khe hở rộng vài mét, nhưng bên trong tối đen, thể thủy tinh đỏ tươi ban đầu đã không còn.

Trì Nghiêu nhìn về phía đó, khẽ nói: "Đầu tiên hãy đảm bảo an toàn cho thành viên trong đội."

Trên chiến hạm Phi Long, Cảnh Hi ngồi trên ghế chỉ huy nhìn chằm chằm vào màn hình giám sát, vẻ mặt căng thẳng.

Sau một thời gian mất liên lạc ngắn, màn hình đã khôi phục.

Thấy Trì Nghiêu rạch tay, Cảnh Hi vô thức siết chặt tay lại.

Mặt đất bất ngờ nứt ra, Cảnh Hi đứng phắt dậy, trầm giọng nói: "Nó phân tách rồi, cẩn thận!"

Giọng nói đầy lo lắng của Cảnh Hi vang lên bên tai, Trì Nghiêu dùng mũi dao đâm vào thân cây để giữ thăng bằng cơ thể.

"Đừng lo, không sao đâu."

Vừa nói xong, giọng của Lệ Viễn và Phương Lương cũng vang lên gần như cùng lúc.

Lệ Viễn: "Lão đại, dây leo ký sinh bên này bỗng dưng khô héo!"

Phương Lương: "Dây leo ký sinh khô héo đột ngột, không thấy có dây leo mới xuất hiện."

Trì Nghiêu: "Xem ngoài dây leo ký sinh còn có sinh vật nào khác không."

Lệ Viễn/Phương Lương: "Rõ!"

Trì Nghiêu chuyển kênh liên lạc với Cảnh Hi.

"Hi Hi, nó nứt ra mấy khối?"

Cảnh Hi: "Bốn khối, ba tọa độ mà Trương Sinh đưa đều nằm trên ba khối, còn khối phía sau bên phải anh đang dâng lên!"

Trì Nghiêu quay đầu, quả nhiên thấy khối đất đằng xa đã nâng lên hơn một mét.

"Máu của anh có thể tác động lên nó."

Nhưng Cảnh Hi không đồng ý với cách làm này.

"Khối này diện tích chưa bằng một phần mười ban đầu, để em giải quyết."

Trên bàn điều khiển lúc này đã mô phỏng ra quỹ đạo nâng lên của khối đất này.

"Không được."

Trì Nghiêu nhanh chóng chạy về phía đó, "Không thể nổ, nứt càng nhiều càng nguy hiểm."

Môi Cảnh Hi mím lại, hai tay siết chặt.

"Nhưng mà—"

"Anh muốn thử lại lần nữa."

Trì Nghiêu nhảy lên, tìm kiếm chỗ để ra tay, "Em gọi Cừu Thiên Lâm qua đây, chỗ anh ta còn mẫu máu của anh không?"

Cảnh Hi: "Còn."

Trì Nghiêu: "Em nói tình hình với anh ta, xem anh ta có cách nào làm ra chất thay thế không."

Diện tích đất cháy rất lớn, Trì Nghiêu dựa vào trực giác chạy về một hướng, trong đầu vang lên giọng của Tiểu Hắc.

【Sóng âm ở đây không giống nhau.】

Trì Nghiêu lập tức dừng lại, giơ dao đâm mạnh xuống đất.

Cũng như vừa nãy, dây leo ký sinh kèm theo chất lỏng đỏ tươi bắn ra.

Xem ra khối đất này vẫn còn "sống".

Trì Nghiêu rạch tay vào lưỡi dao, ép máu vào kẽ đất.

Chỉ trong chốc lát, những dây leo đang vung vẩy khô héo và teo lại, mặt đất từ độ cao trăm mét nhanh chóng rơi xuống.

Từ độ cao này mà ngã xuống, cho dù là dã thú biến dị cũng có thể bị nội thương.

Tiểu Hắc biến trở lại thành quả cầu tròn bám vào Trì Nghiêu, chuyển sang chế độ giáp bảo hộ và cất cánh vào khoảnh khắc cuối cùng.

"Bụp!"

Kèm theo tiếng nổ lớn, khói bụi bay mù mịt.

"Chết tiệt! Trên quần áo toàn là tro than, về thế nào cũng bị Xuân Cầm mắng cho coi." Giọng oán thán của Lệ Viễn truyền tới.

Phương Lương: "Lão đại, cậu không sao chứ?!"

"Không sao."

Trì Nghiêu lơ lửng cách mặt đất hai mươi mét, nhìn lớp đất cháy ngập trong khói đen, giọng bình thản: "Hắc ca, kích hoạt quét hồng ngoại nhiệt cảm."

Vừa dứt lời, mắt trái của anh chuyển sang chế độ cảm ứng nhiệt.

Dưới lớp đất cháy này, khu vực màu đỏ đang giảm nhiệt nhanh chóng và dần dần biến mất.

Tiểu Hắc: 【Sóng âm biến mất rồi.】

Trì Nghiêu: "Ừ."

Pháo hạt tử cũng không có tác dụng, ngược lại vài giọt máu của anh lại khiến con quái vật này kết thúc, cảm xúc của anh có phần phức tạp.

Máu của anh độc như vậy, chẳng phải Hi Hi mỗi ngày đều như bước đi trên ranh giới sống chết sao?

Một giờ sau, chiến hạm Phi Long đáp xuống xung quanh khu vực đất cháy này.

Các đội chuyên gia và binh lính bắt đầu hoạt động nhịp nhàng, tiến hành khảo sát và thu thập mẫu.

Cảnh Hi sau khi ban hành chỉ thị, liền xuống chiến hạm tìm Trì Nghiêu.

Lữ Mông nhìn bóng lưng cậu rời đi, tuy vẫn là gương mặt không biểu cảm đó, nhưng bước chân vội vã đã không giấu được sự gấp gáp của cậu lúc này.

Chỉ cần liên quan đến Trì Nghiêu, lão đại luôn không thể giữ được vẻ bình thản.

Trước đây là vậy, bây giờ cũng thế.

Tìm quanh một vòng, cuối cùng Cảnh Hi cũng tìm thấy Trì Nghiêu đang ngẩn người trên một nhánh cây thấp.

"Tay anh thế nào rồi?"

Cảnh Hi định chạm vào tay anh, nhưng vừa chạm vào đã bị tránh đi.

Trì Nghiêu vô thức rụt tay lại, nhưng khi thấy ánh mắt đầy nghi hoặc của Cảnh Hi, anh có chút lúng túng.

"Máu của anh đã giết chết nó."

Nếu Trì Nghiêu dùng giọng điệu thường ngày pha chút cợt nhả để nói câu này, Cảnh Hi có lẽ sẽ bật cười mắng anh một câu "khoe mẽ."

Nhưng lúc này, đôi mắt mông lung của Trì Nghiêu khiến cậu đau lòng.

Trì Nghiêu nhìn vào lòng bàn tay mình, cười khổ: "Rốt cuộc anh là loại quái vật gì?"

Mỗi lần anh cảm thấy mình đã tiến gần hơn một chút đến cái gọi là "người bình thường," thì hiện thực lại tàn nhẫn kéo dài khoảng cách này ra.

Cảnh Hi nắm chặt tay anh, thần sắc nghiêm túc: "Anh không phải là quái vật."

Trì Nghiêu nhìn về phía các đội đang bận rộn tìm kiếm trên mặt đất cháy.

"Họ tạo ra những thứ này để làm gì?"

Cảnh Hi nhảy lên ngồi bên cạnh anh.

"Có lẽ đều là sản phẩm của dục vọng."

Trì Nghiêu ngẩn người một lúc, tâm trạng lắng xuống, nhìn sang Cảnh Hi.

Ánh sáng từ trên ngọn cây chiếu xuống, tạo nên những bóng râm loang lổ.

Cảnh Hi tắm trong ánh nắng, sạch sẽ đến mức khiến Trì Nghiêu không dám chạm vào.

"Sao thế, mặt em có dính gì à?" Cảnh Hi hỏi.

"Anh muốn hôn em." Trì Nghiêu có chút uất ức, "Nhưng anh sợ độc em."

Cảnh Hi bị biểu cảm của anh làm bật cười, trong đầu cậu hiện lên hình ảnh con sói trắng bị kẹt không vào được khoang máy giáp.

Cậu nghiêng người, tránh khỏi chóp mũi của Trì Nghiêu, khẽ hôn lên khóe miệng anh, Cảnh Hi trêu đùa: "Trước đó ai nói là muốn tập luyện mấy môn thể thao an toàn lắm cơ mà?"

Trì Nghiêu: "..."

"Lão đại!"

Lữ Mông từ xa chạy tới, "Dưới lớp đất cháy vẫn còn dây leo ký sinh, nhưng không có tính tấn công, đốt cái là hết."

Cảnh Hi: "Có dấu hiệu sinh mạng khác không?"

Lữ Mông lắc đầu: "Hiện tại tất cả thiết bị thăm dò đều không phát hiện ra."

Công tác thu dọn kéo dài đến nửa đêm.

Phía trước khu vực đất cháy sáng rực đèn đuốc, Trì Nghiêu và Cảnh Hi ngồi trong lều tạm thời, thảo luận về chủ đề "nó."

Cừu Thiên Lâm từ chiến hạm bước xuống, mang theo thiết bị đi về phía lều.

"Có phát hiện gì sao?" Cảnh Hi hỏi.

Cừu Thiên Lâm liếc nhìn Trì Nghiêu: "Báo cáo xét nghiệm tổ chức của nó đã có, trong máu của nó, enzyme tái sinh HP6 cao gấp ba mươi triệu lần so với người bình thường, gấp năm ngàn lần so với dã thú biến dị cấp năm, nếu không thể ngay lập tức hóa hơi nó, các vụ nổ thông thường đều không đủ để gây chết người."

Lượng enzyme tái sinh càng cao, khả năng tự phục hồi càng mạnh.

Trì Nghiêu: "Vậy tại sao máu của tôi lại có thể giết chết nó?"

Cừu Thiên Lâm quay đầu nhìn Trì Nghiêu: "Trong máu của anh cũng có nồng độ HP6 cao. Khi nó hấp thụ, giống như việc nhóm máu khác nhau được truyền vào cùng một cơ thể, gây ra hàng loạt phản ứng thải ghép, cuối cùng HP6 trong máu của nó bị tiêu diệt, dẫn đến cái chết."

Lệ Viễn đang nghe lén ở bên cạnh, mặt đầy ngơ ngác.

"Nói cách khác, máu của nó không đấu lại được máu của lão đại đúng không."

Cừu Thiên Lâm đẩy gọng kính: "Có thể nói như vậy, nhưng trong điều kiện bình thường, dù có phản ứng thải ghép cũng sẽ không nhanh như thế. Tôi đoán có liên quan đến việc sử dụng chất ức chế trước đó."

Cảnh Hi: "Có cách nào tạo ra thuốc thay thế không?"

Dù máu của Trì Nghiêu có tác dụng, cũng không thể lần nào cũng bắt Trì Nghiêu chảy máu.

Xét trên khía cạnh chiến tranh, cách làm này hoàn toàn không khả thi.

Cừu Thiên Lâm: "Có thể làm, nhưng cần thời gian."

Hắn lại nhìn Trì Nghiêu một lần nữa: "Không ngờ người thiếu tướng Cảnh nói đến lại là anh, thảo nào lần trước tôi cảm thấy khí tức của anh có chút kỳ lạ."

Trì Nghiêu lười biếng đáp: "Làm thân cũng vô ích, muốn lấy máu của tôi thì phải hỏi Cảnh Hi."

Cừu Thiên Lâm: "..."

Ý đồ của hắn lộ liễu đến thế sao?

Dù sao thì cũng coi như đã tìm ra cách đối phó với nó, tất cả mọi người cuối cùng cũng có thể tạm thời thở phào.

Đến gần sáng, sau khi Cảnh Hi báo cáo với Bùi Chấn Nhạc, cậu trở về khoang nghỉ ngơi, Trì Nghiêu đang ngồi trên đầu giường ngẩn ngơ.

"Ngủ sớm đi." Cảnh Hi kéo chăn nằm xuống.

Trì Nghiêu xoay người lại, chống cằm, nghịch tóc dài của cậu.

"Ngày mai anh muốn đi xem C86."

Cảnh Hi: "Ừ."

Thấy anh lại bắt đầu thất thần, Cảnh Hi đặt tay lên mu bàn tay anh.

"Trì Nghiêu."

Trì Nghiêu: "Ừ?"

Giọng Cảnh Hi rất thấp: "Trương Sinh có lẽ là..."

Còn chưa nói xong, miệng đã bị che lại.

Trì Nghiêu cúi xuống nhìn cậu, cười nhẹ: "Em muốn nói gì?"

Cảnh Hi: "..."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương