Giống như dự đoán của Cảnh Hi, khi Lâm Trình Đức nhìn thấy đống bản thiết kế khu vui chơi kia, ông không thể ngồi yên.
Mỗi một khu vui chơi đều cần rất nhiều thời gian, sức lực và vật lực để tìm ra, vậy mà hai tên nhóc này một lần ném ra tất cả, ai mà bình tĩnh được?
"Làm sao lấy được chúng? Dữ liệu của tổ chức đó sao mà dễ đánh cắp thế?"
Trong phòng họp, Lâm Trình Đức tò mò hỏi.
"Là căn cứ của 810," Cảnh Hi trả lời, "Trì Nghiêu bị bắt đi và cải tạo tại đó."
Lâm Trình Đức ngẩn người, không khỏi nhìn về phía Trì Nghiêu, ánh mắt đầy sự dò hỏi về tính xác thực của chuyện này.
"Nơi đó đã bị bỏ hoang rồi."
Trì Nghiêu bình thản nói, "Nhưng không hiểu sao lại không bị phá hủy, toàn bộ dữ liệu này là do Cảnh Hi khôi phục từ hệ thống."
Lâm Trình Đức càng nghe càng ngạc nhiên.
Căn cứ bị bỏ hoang, đồ đạc đã bị dọn sạch, không thể nào còn lưu lại dữ liệu hệ thống.
Cho dù có xóa, chắc chắn cũng là xóa vĩnh viễn, không để lại chút dấu vết nào.
Không ngờ những dữ liệu này lại có thể được khôi phục.
Ông nhìn về phía Cảnh Hi: "Bây giờ kỹ thuật phục hồi của quân đội cao cấp đến vậy sao?"
Trì Nghiêu lười nhác đáp: "Không phải kỹ thuật của quân đội, là kỹ thuật của Cảnh Hi giỏi thôi."
Lâm Trình Đức: "......"
Trì Nghiêu ngồi thẳng dậy: "Toàn bộ giám sát những khu vực đó đều do phía ông phụ trách, người có đủ không?"
Nghe anh hỏi thế, Lâm Trình Đức có cảm giác bị xem thường.
"Chỉ bấy nhiêu chỗ thôi? Thêm mười lần nữa, cậu xem lông mày tôi có nhíu một chút nào không?"
Già rồi nên thích khoác lác.
Trì Nghiêu lười đáp lại: "Khi người của ông sẵn sàng, tôi tính triển khai một hành động chung, trước tiên là dọn dẹp một phần."
Lúc trước ở căn cứ, bọn họ đã tuyên bố, nếu không hành động, ngược lại sẽ khiến kẻ đứng sau sinh nghi.
Lâm Trình Đức đồng ý vô cùng sảng khoái: "Người sẽ đến đầy đủ trước 0 giờ tối nay, cần dọn dẹp những chỗ nào, tôi nghe cậu!"
"Được."
Trì Nghiêu nhìn về phía Cảnh Hi: "Cảnh Hi, gửi cho ông ta phương án mà chúng ta đã bàn bạc."
Lâm Trình Đức thấy bọn họ phối hợp ăn ý, không giống như tinh tặc và quân nhân, mà giống chiến hữu nhiều năm.
Sau buổi thảo luận, khi bước ra khỏi phòng họp, Lâm Trình Đức vỗ vỗ vai Cảnh Hi, không khỏi cảm thán: "A Nghiêu có người bạn như cậu, đã tiến bộ hơn nhiều, nhìn trông cũng thuận mắt hơn."
Cảnh Hi mặt không cảm xúc: "Tôi và anh ấy không phải bạn."
Trì Nghiêu bước ra, hất tay Lâm Trình Đức: "Nói chuyện thì cứ nói, đừng động tay động chân."
Lâm Trình Đức: "......"
Xin rút lại lời nói vừa rồi.
Khi Lâm Trình Đức bận rộn sắp xếp binh lực, thiết bị đầu cuối của Trì Nghiêu rung lên, là tin nhắn từ nhóm tinh tặc.
Viper: 【Người này là tổng giám đốc Trương Sinh của Giáp Ngư, ba năm trước chúng tôi từng mua kính ngắm của hắn.】
Chó Săn: 【Đúng rồi, là Trương Sinh, tôi từng thấy mặt hắn trên mạng.】
Mãnh Hổ: 【Lão đại, ngài muốn mua phụ kiện à? Đoàn của chúng tôi có đấy! Ngài thích món nào cứ việc lấy!】
Trì Nghiêu lướt sơ qua, ngoài việc nói Trương Sinh là tổng giám đốc của Giáp Ngư, không có thêm thông tin gì khác.
Trì Nghiêu: 【Ô g ta có từng hoạt động trong giới tinh tặc không?】
Sau khi gửi tin nhắn, gần như ngay lập tức, rất nhiều tin nhắn trả lời đã tới.
Viper: 【Chúng tôi chưa từng gặp.】
Chó Săn: 【Lần hợp tác đó là đi theo hợp đồng chính quy, với thực lực của Giáp Ngư thì không cần làm mấy việc mờ ám.】
Mãnh Hổ: 【Chưa từng gặp, hu hu】
"Thế nào?"
Cảnh Hi bước tới, đưa cho Trì Nghiêu một ly nước, ánh mắt lướt qua màn hình của anh: "Không ai biết à?"
Trì Nghiêu nhận lấy, uống nửa ly rồi đặt xuống bàn.
"Đám cơ bắp này, hỏi chẳng khác gì hỏi không."
Cảnh Hi suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: "Với tài lực của Trương Sinh hiện tại, nếu hắn từng làm tinh tặc, chắc chắn rất nhiều người sẽ nhớ."
Nhớ đến kẻ sa cơ thất thế thì khó, nhưng nhớ đến người thành công thì dễ hơn.
Dù sao cảm xúc ghen tỵ, ai mà tránh được.
Trì Nghiêu nhìn vào những tin nhắn nhảy lên trên màn hình: "Hắc ca, xem có ai khác đang xin vào nhóm thì cho họ vào đi."
Tiểu Hắc: 【Không phải chỉ mở cửa một giờ thôi sao?】
Trì Nghiêu: "Nói chơi vậy thôi, sao phải làm nghiêm túc thế?"
Tiểu Hắc: 【......】
Hiếm khi Trì Nghiêu xuất hiện trong nhóm, các đoàn tinh tặc đều mong muốn anh chú ý đến mình ngay lần đầu tiên.
Viper là người đầu tiên đăng một tấm ảnh.
Trong lúc chờ thêm người vào nhóm, Trì Nghiêu tiện tay mở ảnh ra.
Trong ảnh là một vùng đất hoang mênh mông, không thấy điểm dừng, một nhóm đàn ông lực lưỡng, cháy nắng đến nứt cả môi, đang đổ mồ hôi như mưa. Một ông già đội nón cỏ, trông có vẻ nho nhã, đang cầm bình tưới nước cho những mầm cây nhỏ.
Trì Nghiêu phóng to lên, chỉ vào người này và nói với Cảnh Hi: "Đây là lão đại của Viper."
Cảnh Hi liếc qua: "Trông có vẻ là người có học thức."
Trì Nghiêu bật cười: "Giả vờ đấy."
Có Viper mở đầu, các tinh tặc đoàn khác cũng bắt đầu ồ ạt đăng ảnh.
Trì Nghiêu nhanh chóng thấy phiền, đang định bảo bọn họ đừng gửi nữa thì nghe Cảnh Hi nói: "Anh chọn vài tấm gửi cho em đi."
Trì Nghiêu nhướn mày: "Làm gì?"
Cảnh Hi mở trang cá nhân trên mạng xã hội của mình.
"Đăng bài."
Trì Nghiêu nhìn cậu chọn ảnh, soạn một dòng chữ rồi nhấn gửi, lập tức thả một cái thích và bình luận.
Nhanh tay gõ từ "bà xã" xong, anh lại xóa đi và nhập lại một dòng khác.
"Cảm ơn Thiếu tướng Cảnh đã luôn ủng hộ [vỗ tay]"
Cảnh Hi liếc qua thấy anh nhấn gửi, liền tìm bình luận đó trong mục ưu tiên đặc biệt và nhấn trả lời.
"Tất cả là nhờ Trì tiên sinh dẫn dắt, xin hãy tiếp tục cố gắng [bắt tay]"
Bình luận này nhanh chóng leo lên vị trí top, nhưng phần bình luận bên dưới lại thay đổi theo chiều hướng khác.
"Lại thấy hai người đang tự khen lẫn nhau rồi!"
"Bề ngoài thì khách sáo, trong lòng thì chuẩn bị tung đòn mạnh?"
"Tôi cứ có cảm giác bọn họ sắp đánh nhau đến nơi rồi."
"Có cảm giác như tình anh em bằng nhựa quá."
"Lần đầu tiên thấy Trì Nghiêu nói những câu quá nghiêm túc thế này, có phải trợ lý gõ hộ không?"
"Thấy mọi người cũng nghĩ vậy, giờ tôi có thể yên tâm rời đi rồi."
Thấy những bình luận này, Trì Nghiêu: "......"
Cảnh Hi dựa vào người anh, cằm tì lên vai: "Chẳng ai tin chúng ta có thể hoà thuận, thật đáng buồn."
Trì Nghiêu quay đầu, chạm nhẹ vào mũi cậu.
"Chúng ta đúng là không giống những người có thể làm bạn."
Ánh mắt Cảnh Hi lướt qua khuôn mặt Trì Nghiêu.
"Không làm bạn được cũng không sao, miễn có thể làm bạn đời là đủ."
Âm báo vang lên, Trì Nghiêu nhìn về phía màn hình của Cảnh Hi.
Bùi Chấn Nhạc thả thích, còn để lại bình luận dưới dòng bình luận hot đầu tiên.
"Tôi xin làm chứng, bọn họ đã lâu không đánh nhau rồi."
Chưa kịp để Cảnh Hi trả lời, âm báo lại vang lên, lần này là Cảnh Nhung thả thích và trả lời Bùi Chấn Nhạc.
"Họ vừa mới đánh nhau cách đây không lâu."
Cảnh Hi: "......"
Ông nội, người tham gia vào đây làm gì?
Không lâu sau, Bùi Chấn Nhạc trả lời lại.
"Ông ấy nói bậy thôi, lời tôi đáng tin hơn."
Cảnh Hi: "......"
Cái này mà cũng cãi nhau được sao?
Trì Nghiêu âm thầm thả thích cho Cảnh Nhung, bật cười: "Ông nội chắc sợ chúng ta lộ chuyện, đang cố giải vây cho chúng ta đấy."
Cảnh Hi có thể tưởng tượng ra được cảnh ông nội mình lo lắng, vừa nghĩ lời vừa lẩm bẩm chửi rủa.
Hành động của Ám Bộ thật không có gì phải bàn cãi, chưa đến 0 giờ mà toàn bộ nhân sự đã vào vị trí.
Trì Nghiêu, Cảnh Hi và Lâm Trình Đức đứng trước đài giám sát, nhìn lên hàng trăm màn hình giám sát ảo đang lơ lửng trên không trung.
Mỗi màn hình đại diện cho một khu vui chơi.
Bản thiết kế đã đánh dấu các hành tinh và tọa độ nơi đặt khu vui chơi, ngoài một vài nơi khó tìm tốn thêm chút thời gian, còn lại đều đã tìm thấy.
Trì Nghiêu chỉ vào 852-a và 861-g, những nơi gần nhất, nói: "Chúng ta sẽ đến hai nơi này, các hành tinh trong phạm vi di chuyển 3 tiếng sẽ do người của Phi Long và Cực Ảnh đảm nhiệm, vào 5 giờ sáng mai sẽ hành động đồng loạt."
Lâm Trình Đức nói: "Người của Phi Long có thể ra mặt, nhưng Cực Ảnh thì không hợp lắm thì phải?"
"Có gì mà không hợp."
Trì Nghiêu cười khẩy, "Những kẻ cầm đầu tổ chức đó chắc chắn không ai nghĩ tôi sẽ đứng về phía họ."
Lâm Trình Đức lập tức hiểu ra.
Trong mắt tổ chức đó, việc Cực Ảnh và Phi Long liên kết có lẽ chỉ đơn thuần là Trì Nghiêu lợi dụng sức mạnh quân đội để trả thù, không dễ gì nghĩ đến khả năng hai bên hợp tác với nhau.
Dù sao, Trì Nghiêu và Cảnh Hi vốn được coi là kẻ thù không đội trời chung, đó là sự thật hiển nhiên.
Nghĩ đến đây, Lâm Trình Đức khoanh tay sau lưng, nghiêm giọng: "Chú ý an toàn."
Trong khoang tàu, Trì Nghiêu giúp Cảnh Hi siết lại ống tay áo.
"Để Lệ Viễn theo em, có vấn đề gì thì đừng cố chống đỡ."
Để tránh nguy cơ người thú hóa, Trì Nghiêu đã đưa một phần người của Cực Ảnh cho Cảnh Hi, đồng thời bản thân cũng dẫn theo một nhóm người của Phi Long.
Cảnh Hi nói: "Anh mới là người không được làm bừa."
Trì Nghiêu ôm lấy cậu, hôn nhẹ lên mặt, nói khẽ: "Nếu có nguy hiểm, hãy lập tức liên hệ với anh."
Cảnh Hi gật đầu.
Cả hai vẫn chưa rời xa, nhưng cảm giác không nỡ đã bắt đầu len lỏi.
Nhưng nhiệm vụ lần này không cho phép họ dây dưa thêm.
Hai người mỗi người bước lên một tàu chiến của quân đội.
Khi đã bước lên bậc thang, Trì Nghiêu quay lại, vừa lúc Cảnh Hi cũng đang nhìn về phía ann.
Cậu mỉm cười làm khẩu hình, rồi xoay người bước vào trong khoang.
Cửa khoang đóng lại, giải mã khẩu hình đó xong, tai Cảnh Hi liền hơi đỏ lên.
"Lão đại, ngài không khỏe à?" Kim Trạch lo lắng hỏi, "Còn 2 tiếng nữa là đến nơi, hay để tôi bảo họ hầm một con gà——"
"Không cần."
Cảnh Hi mặt lạnh đi nhanh vào trong, "Gọi mọi người lại, họp."
Kim Trạch: "Rõ!"
Tại phòng họp chính, Cảnh Hi phóng to bản thiết kế của khu vui chơi mà họ phụ trách lên không trung.
Khu vui chơi lần này tương tự với khu vui chơi trên không lần trước, chỉ khác là khu này chỉ khi đến thời gian mở cửa nhất định mới bay lên không trung.
Lần trước có Lý Bác và Trần Băng Phong làm song đảm bảo, dù có bay lên không trung cũng không bị phát hiện.
Cảnh Hi nói: "Hành động lần này lấy bắt giữ làm chính——"
Tất cả mọi người đều cẩn thận ghi chép.
Cảnh Hi nói xong kế hoạch tác chiến, nhìn về phía tất cả: "Có ai có câu hỏi không?"
Hồi lâu chẳng ai nói gì.
Kim Trạch giơ tay: "Kế hoạch của cậu đã rất chi tiết, không có gì cần bổ sung."
Những người khác lập tức đồng tình.
Cảnh Hi đứng dậy: "Được rồi, vậy thì cứ theo kế hoạch này mà thực hiện—"
Cậu vừa chuẩn bị rời đi thì bị Kim Trạch gọi lại.
Hắn cùng Hàn Hữu Thăng nhìn nhau, rồi ngập ngừng nói: "Lão đại, rốt cuộc Trì Nghiêu là người thế nào vậy? Tại sao Thượng tướng Lâm lại đối xử với cậu ấy—"
Tốt chẳng khác gì con trai ruột.
Câu sau hắn không dám nói ra, nhưng tất cả mọi người trong phòng đều có cùng suy nghĩ.
Đứng ở vị trí cao, có gia thế tốt không thể chê trách, một vị thượng tướng như vậy lại đối với Trì Nghiêu thân thiết đến mức ấy, thật sự là khó mà giải thích nổi.
Không phải nói Trì Nghiêu không xứng, mà là hai người họ giống như đến từ hai thế giới hoàn toàn khác nhau, vốn dĩ không nên có sự giao thoa.
Cho dù có giao thoa, thì cũng không nên theo kiểu như thế này.
Từ khi Lâm Trình Đức xuất hiện, Cảnh Hi đã nhận ra mọi người đều có rất nhiều câu hỏi trong lòng.
"Nếu tôi không trả lời, liệu có ảnh hưởng gì đến nhiệm vụ lần này không?"
Hàn Hữu Thăng gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Không ảnh hưởng gì, nhưng cứ nghĩ mãi cũng khó chịu lắm."
Kim Trạch cùng những người khác đồng tình: "Đúng rồi, nếu là bí mật thì thôi vậy."
Cảnh Hi không biểu lộ cảm xúc gì, bình thản đáp: "Bây giờ vẫn chưa phải lúc nói cho các anh biết."
Kim Trạch và mọi người đều tỏ vẻ "biết ngay mà", trông cực kỳ thất vọng.
Tò mò hại chết mèo mà!
"Nhưng—"
Hử?
Mọi người lập tức mở to mắt, căng tai ra nghe.
Ánh mắt Cảnh Hi lóe lên nét cười.
"Rồi sẽ có một ngày, anh ấy sẽ từ phía đối diện bước đến bên tôi."
Mọi người: "......"
Tưởng chừng mong đợi, hóa ra lại bị nhồi đầy thức ăn cho chó?
Lão đại, đừng học lão đại bên kia mà sống không có đạo lý chứ!
Cuộc họp kết thúc, Kim Trạch lợi dụng việc từng hợp tác với Lệ Viễn, tiến tới khoác vai gã.
"Anh em, chắc hẳn anh biết được chút gì chứ?"
Lệ Viễn hừ một tiếng: "Nói thừa, không xem tôi ở Cực Ảnh bao nhiêu năm rồi à?"
Nghe gã nói vậy, mọi người lập tức tụ lại xung quanh.
"Anh Viễn, hé lộ chút thông tin đi, tiết lộ thì là con chó!"
Lệ Viễn: "......"
Mặc kệ là mèo hay chó chứ?
Kim Trạch nhìn trái nhìn phải như kẻ trộm, mắt sáng rực lên, hạ giọng: "Lão Lệ, lão đại của anh liệu có phải có mối quan hệ huyết thống gì với thượng tướng của chúng tôi không?"
Câu hỏi này rất kín đáo, nhưng mọi người của Phi Long đều hiểu ngay.
Một thượng tướng nắm trong tay quyền lực to lớn lại phải đi nịnh bợ một tinh tặc? Nếu không có lợi ích sâu sắc thì chắc chắn là con trai ruột rồi còn gì.
Nhưng Lệ Viễn lại không hiểu ý.
Gã giả bộ suy tư một hồi: "Cũng không phải là không có khả năng đó."
Hô!
Tất cả mọi người đều đồng loạt hít sâu.
Quả nhiên là thế rồi!
Trì Nghiêu đúng là đứa con trai thất lạc nhiều năm của Thượng tướng Lâm!
"Chả trách—" Kim Trạch tặc lưỡi lắc đầu, "Già rồi mới có con, bảo sao lại chiều chuộng thế—"
Lệ Viễn: "?"
Trên một phi thuyền khác, Trì Nghiêu, người đột nhiên có thêm một người cha, gọi tất cả mọi người tập trung lại.
Các binh sĩ của Phi Long đứng giữa một đám tinh tặc đủ màu sắc, không thể không nói là có chút lạc lõng.
Dáng đứng của họ thẳng tắp, tinh thần phấn chấn, so với đám Cực Ảnh lười biếng, có người đứng không đứng đàng hoàng, ăn uống tán gẫu đủ cả, khác biệt một trời một vực.
Thấy ánh mắt Trì Nghiêu nhìn qua, các binh sĩ không nhịn được mà lưng càng thẳng hơn.
Ra ngoài làm nhiệm vụ tuyệt đối không thể để chỉ huy mất mặt.
"Không cần căng thẳng thế." Trì Nghiêu hất cằm về phía Phương Lương, "Cậu cho họ làm quen với nhóm đi."
Phương Lương: "Rõ."
Các binh sĩ nhìn về phía Phương Lương.
Dáng vẻ bảnh bao, không có vẻ gì lưu manh, trong số người của Cực Ảnh xem ra là khá đàng hoàng, bỗng thấy thêm phần thân thiết.
Phương Lương vỗ tay ra hiệu cho đám anh em Cực Ảnh: "Vẫn theo quy tắc cũ, cho thấy sự nhiệt tình nào!"
Mọi người của Cực Ảnh: "Rõ!"
Các binh sĩ: "......"
Thật đáng sợ, muốn về nhà quá huhu—
Chỉ một lát sau, các binh sĩ đã cùng những đàn em của Cực Ảnh khoác vai nhau, uống nước ăn thịt, sau ba ly nước, bắt đầu chém gió.
Sau màn trao đổi chân tình chân ý, nhìn đối phương ai cũng thuận mắt hơn hẳn.
Phương Lương hài lòng gật đầu.
Xây dựng đội ngũ rất thành công, chỉ có điều hơi tốn nước.
Chờ đại đội xuất phát, Trì Nghiêu tiến vào khoang chính.
Trên bàn điều khiển, màn hình ảo hiển thị khu vui chơi mà họ sắp tấn công.
Nơi đó là một sòng bạc giả trang thành khu dân cư bình thường, người xem thì cá cược, người tham gia thì đánh cược mạng sống.
Trì Nghiêu xem xét tình hình phân bố nhân viên của Ám Bộ trên màn hình ảo.
Lần hành động này theo một nghĩa nào đó là lời cảnh báo gửi đến tổ chức kia, trong khi chúng đã có sự chuẩn bị thì phải mạnh mẽ đột phá, vì vậy Ám Bộ chỉ phụ trách giám sát, không tiện ra tay.
Lưu Vũ từ bàn điều khiển bước đến.
"Vừa rồi đã tra qua, cả thị trấn nơi khu dân cư này tọa lạc đều bị họ mua lại, đây là thông tin về bên mua."
Trì Nghiêu nhận lấy xem qua.
Tổ chức đó tất nhiên không thể dùng danh nghĩa cấp cao trực tiếp mua đất, hồ sơ trên giấy tờ dĩ nhiên là một công ty mà anh không quen biết.
Trì Nghiêu trả lại cho hắn: "Tra xét công ty này, xem có liên hệ gì với quân đội không."
"Đang tra rồi."
Lưu Vũ nói xong, ngập ngừng một chút, "Trước đây cậu hỏi chúng tôi về chuyện của Thiếu tướng Bạc, có phải đã biết điều gì không?"
Ánh mắt Trì Nghiêu lúc này mới rời khỏi màn hình, chuyển sang nhìn hắn.
"Anh muốn biết không?"
Lưu Vũ gật đầu.
Trì Nghiêu: "Vậy anh trả lời tôi trước, Lưu Tư Thần có quan hệ gì với anh?"
Lưu Vũ: "......"
Quả nhiên muốn lấy tin từ tên này, không dễ dàng gì.
"Không trả lời được? Vậy đổi câu khác." Trì Nghiêu thờ ơ nói, "Cậu ta thật sự là nhân viên nghiên cứu của tổ chức đó?"
Lưu Vũ: "......"
Câu hỏi này còn khó trả lời hơn.
Trì Nghiêu đứng dậy: "Vậy chỉ còn cách để Cảnh Hi khởi tố cậu ta về tội phản quốc—"
"Khoan đã!"
Lưu Vũ gọi anh lại, đưa tay lau mặt, thở dài: "Thằng bé hồi đại học đã tham gia một tổ chức tên "Liên minh kẻ mất tích", chuyên đi tìm người mất tích, tôi không ngăn được, đành mặc kệ."
Trì Nghiêu dừng bước, đôi mắt hơi nheo lại: "Liên minh Kẻ Mất Tích?"
Lưu Vũ gật đầu: "Nghe nói lúc đầu chỉ là một nhóm nhỏ gồm thân nhân của những người mất tích, họ sử dụng mối quan hệ của mình để chia sẻ manh mối về những người mất tích, và giúp đỡ lẫn nhau tìm người."
Thấy Trì Nghiêu ngồi lại, Lưu Vũ hồi tưởng về quá khứ, sắc mặt buồn bã: "Năm quân đoàn gặp chuyện, vợ tôi vừa mang thai đứa thứ hai, sau đó vì nhiều lý do, tôi đã không thể liên lạc với gia đình trong một thời gian dài. Họ đều nghĩ rằng tôi đã chết."
Trì Nghiêu: "Vậy nên khi cậu ta nghe nói có tổ chức như vậy, đã tham gia vào?"
Lưu Vũ gật đầu: "Đến khi tôi để ý thì thằng bé đã gia nhập vào tổ chức này rồi, tôi đã khuyên can, nhưng thằng bé không nghe."
Có bao nhiêu người bị bắt vào tổ chức đó để cải tạo, thì cũng có bấy nhiêu người mất đi người thân đang tìm kiếm.
Trì Nghiêu trước đây cũng từng để ý đến việc này một thời gian, nhưng sau khi phát hiện không có ai tìm mình, thì anh cũng không quan tâm nữa.
"Hứa Châu cũng là người của tổ chức này?"
Lưu Vũ: "Có lẽ là vậy, tôi không biết rõ lắm, thằng bé không muốn chia sẻ với tôi."
Dù đã tìm thấy người cha mất tích bao năm, nhưng những tháng ngày không có cha bên cạnh thì không thể thay đổi.
Cố gắng hết sức để tìm thấy, nhưng khi tìm ra rồi, lại phát hiện chẳng thể nào gần gũi lại được.
Trì Nghiêu đột nhiên nhớ lại khoảng thời gian Cảnh Hi luôn nhìn anh với vẻ muốn nói gì đó nhưng lại thôi, giờ nghĩ lại, có lẽ là vì sợ hãi?
Sợ anh biết sự thật rồi vẫn không có chút thiện cảm nào với đối phương.
Thấy Trì Nghiêu không nói gì, Lưu Vũ lo rằng anh không tin, liền vội nói: "Một số thông tin tình báo mà Ám Bộ có được đều là do thằng bé cung cấp, thằng bé không thể có sức mạnh lớn đến vậy, tôi nghĩ tổ chức của thằng bé đã thông qua thằng bé để truyền tin."
Đối với những lời của hắn, Trì Nghiêu không tỏ thái độ.
Tổ chức Liên minh Kẻ Mất Tích này anh chưa từng nghe nói, nhưng nếu Lưu Tư Thần có thể cung cấp thông tin cho Ám Bộ, thì vụ giao dịch ở nhà máy lần này...
Nghĩ kỹ lại, đúng là thuận lợi quá mức.
Khi đến hành tinh mục tiêu, Trì Nghiêu đứng trên đài cao, ánh mắt quét qua hàng ngũ bên dưới.
Mọi người đều đã sẵn sàng, ngay cả Ẩn Vệ cũng đã kích hoạt bộ giáp, trên gương mặt đều hiện rõ vẻ háo hức muốn đánh nhau.
Đến giờ hẹn, giọng Trì Nghiêu đầy lười biếng.
"Xuất phát ——"
Mỗi một khu vui chơi đều cần rất nhiều thời gian, sức lực và vật lực để tìm ra, vậy mà hai tên nhóc này một lần ném ra tất cả, ai mà bình tĩnh được?
"Làm sao lấy được chúng? Dữ liệu của tổ chức đó sao mà dễ đánh cắp thế?"
Trong phòng họp, Lâm Trình Đức tò mò hỏi.
"Là căn cứ của 810," Cảnh Hi trả lời, "Trì Nghiêu bị bắt đi và cải tạo tại đó."
Lâm Trình Đức ngẩn người, không khỏi nhìn về phía Trì Nghiêu, ánh mắt đầy sự dò hỏi về tính xác thực của chuyện này.
"Nơi đó đã bị bỏ hoang rồi."
Trì Nghiêu bình thản nói, "Nhưng không hiểu sao lại không bị phá hủy, toàn bộ dữ liệu này là do Cảnh Hi khôi phục từ hệ thống."
Lâm Trình Đức càng nghe càng ngạc nhiên.
Căn cứ bị bỏ hoang, đồ đạc đã bị dọn sạch, không thể nào còn lưu lại dữ liệu hệ thống.
Cho dù có xóa, chắc chắn cũng là xóa vĩnh viễn, không để lại chút dấu vết nào.
Không ngờ những dữ liệu này lại có thể được khôi phục.
Ông nhìn về phía Cảnh Hi: "Bây giờ kỹ thuật phục hồi của quân đội cao cấp đến vậy sao?"
Trì Nghiêu lười nhác đáp: "Không phải kỹ thuật của quân đội, là kỹ thuật của Cảnh Hi giỏi thôi."
Lâm Trình Đức: "......"
Trì Nghiêu ngồi thẳng dậy: "Toàn bộ giám sát những khu vực đó đều do phía ông phụ trách, người có đủ không?"
Nghe anh hỏi thế, Lâm Trình Đức có cảm giác bị xem thường.
"Chỉ bấy nhiêu chỗ thôi? Thêm mười lần nữa, cậu xem lông mày tôi có nhíu một chút nào không?"
Già rồi nên thích khoác lác.
Trì Nghiêu lười đáp lại: "Khi người của ông sẵn sàng, tôi tính triển khai một hành động chung, trước tiên là dọn dẹp một phần."
Lúc trước ở căn cứ, bọn họ đã tuyên bố, nếu không hành động, ngược lại sẽ khiến kẻ đứng sau sinh nghi.
Lâm Trình Đức đồng ý vô cùng sảng khoái: "Người sẽ đến đầy đủ trước 0 giờ tối nay, cần dọn dẹp những chỗ nào, tôi nghe cậu!"
"Được."
Trì Nghiêu nhìn về phía Cảnh Hi: "Cảnh Hi, gửi cho ông ta phương án mà chúng ta đã bàn bạc."
Lâm Trình Đức thấy bọn họ phối hợp ăn ý, không giống như tinh tặc và quân nhân, mà giống chiến hữu nhiều năm.
Sau buổi thảo luận, khi bước ra khỏi phòng họp, Lâm Trình Đức vỗ vỗ vai Cảnh Hi, không khỏi cảm thán: "A Nghiêu có người bạn như cậu, đã tiến bộ hơn nhiều, nhìn trông cũng thuận mắt hơn."
Cảnh Hi mặt không cảm xúc: "Tôi và anh ấy không phải bạn."
Trì Nghiêu bước ra, hất tay Lâm Trình Đức: "Nói chuyện thì cứ nói, đừng động tay động chân."
Lâm Trình Đức: "......"
Xin rút lại lời nói vừa rồi.
Khi Lâm Trình Đức bận rộn sắp xếp binh lực, thiết bị đầu cuối của Trì Nghiêu rung lên, là tin nhắn từ nhóm tinh tặc.
Viper: 【Người này là tổng giám đốc Trương Sinh của Giáp Ngư, ba năm trước chúng tôi từng mua kính ngắm của hắn.】
Chó Săn: 【Đúng rồi, là Trương Sinh, tôi từng thấy mặt hắn trên mạng.】
Mãnh Hổ: 【Lão đại, ngài muốn mua phụ kiện à? Đoàn của chúng tôi có đấy! Ngài thích món nào cứ việc lấy!】
Trì Nghiêu lướt sơ qua, ngoài việc nói Trương Sinh là tổng giám đốc của Giáp Ngư, không có thêm thông tin gì khác.
Trì Nghiêu: 【Ô g ta có từng hoạt động trong giới tinh tặc không?】
Sau khi gửi tin nhắn, gần như ngay lập tức, rất nhiều tin nhắn trả lời đã tới.
Viper: 【Chúng tôi chưa từng gặp.】
Chó Săn: 【Lần hợp tác đó là đi theo hợp đồng chính quy, với thực lực của Giáp Ngư thì không cần làm mấy việc mờ ám.】
Mãnh Hổ: 【Chưa từng gặp, hu hu】
"Thế nào?"
Cảnh Hi bước tới, đưa cho Trì Nghiêu một ly nước, ánh mắt lướt qua màn hình của anh: "Không ai biết à?"
Trì Nghiêu nhận lấy, uống nửa ly rồi đặt xuống bàn.
"Đám cơ bắp này, hỏi chẳng khác gì hỏi không."
Cảnh Hi suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: "Với tài lực của Trương Sinh hiện tại, nếu hắn từng làm tinh tặc, chắc chắn rất nhiều người sẽ nhớ."
Nhớ đến kẻ sa cơ thất thế thì khó, nhưng nhớ đến người thành công thì dễ hơn.
Dù sao cảm xúc ghen tỵ, ai mà tránh được.
Trì Nghiêu nhìn vào những tin nhắn nhảy lên trên màn hình: "Hắc ca, xem có ai khác đang xin vào nhóm thì cho họ vào đi."
Tiểu Hắc: 【Không phải chỉ mở cửa một giờ thôi sao?】
Trì Nghiêu: "Nói chơi vậy thôi, sao phải làm nghiêm túc thế?"
Tiểu Hắc: 【......】
Hiếm khi Trì Nghiêu xuất hiện trong nhóm, các đoàn tinh tặc đều mong muốn anh chú ý đến mình ngay lần đầu tiên.
Viper là người đầu tiên đăng một tấm ảnh.
Trong lúc chờ thêm người vào nhóm, Trì Nghiêu tiện tay mở ảnh ra.
Trong ảnh là một vùng đất hoang mênh mông, không thấy điểm dừng, một nhóm đàn ông lực lưỡng, cháy nắng đến nứt cả môi, đang đổ mồ hôi như mưa. Một ông già đội nón cỏ, trông có vẻ nho nhã, đang cầm bình tưới nước cho những mầm cây nhỏ.
Trì Nghiêu phóng to lên, chỉ vào người này và nói với Cảnh Hi: "Đây là lão đại của Viper."
Cảnh Hi liếc qua: "Trông có vẻ là người có học thức."
Trì Nghiêu bật cười: "Giả vờ đấy."
Có Viper mở đầu, các tinh tặc đoàn khác cũng bắt đầu ồ ạt đăng ảnh.
Trì Nghiêu nhanh chóng thấy phiền, đang định bảo bọn họ đừng gửi nữa thì nghe Cảnh Hi nói: "Anh chọn vài tấm gửi cho em đi."
Trì Nghiêu nhướn mày: "Làm gì?"
Cảnh Hi mở trang cá nhân trên mạng xã hội của mình.
"Đăng bài."
Trì Nghiêu nhìn cậu chọn ảnh, soạn một dòng chữ rồi nhấn gửi, lập tức thả một cái thích và bình luận.
Nhanh tay gõ từ "bà xã" xong, anh lại xóa đi và nhập lại một dòng khác.
"Cảm ơn Thiếu tướng Cảnh đã luôn ủng hộ [vỗ tay]"
Cảnh Hi liếc qua thấy anh nhấn gửi, liền tìm bình luận đó trong mục ưu tiên đặc biệt và nhấn trả lời.
"Tất cả là nhờ Trì tiên sinh dẫn dắt, xin hãy tiếp tục cố gắng [bắt tay]"
Bình luận này nhanh chóng leo lên vị trí top, nhưng phần bình luận bên dưới lại thay đổi theo chiều hướng khác.
"Lại thấy hai người đang tự khen lẫn nhau rồi!"
"Bề ngoài thì khách sáo, trong lòng thì chuẩn bị tung đòn mạnh?"
"Tôi cứ có cảm giác bọn họ sắp đánh nhau đến nơi rồi."
"Có cảm giác như tình anh em bằng nhựa quá."
"Lần đầu tiên thấy Trì Nghiêu nói những câu quá nghiêm túc thế này, có phải trợ lý gõ hộ không?"
"Thấy mọi người cũng nghĩ vậy, giờ tôi có thể yên tâm rời đi rồi."
Thấy những bình luận này, Trì Nghiêu: "......"
Cảnh Hi dựa vào người anh, cằm tì lên vai: "Chẳng ai tin chúng ta có thể hoà thuận, thật đáng buồn."
Trì Nghiêu quay đầu, chạm nhẹ vào mũi cậu.
"Chúng ta đúng là không giống những người có thể làm bạn."
Ánh mắt Cảnh Hi lướt qua khuôn mặt Trì Nghiêu.
"Không làm bạn được cũng không sao, miễn có thể làm bạn đời là đủ."
Âm báo vang lên, Trì Nghiêu nhìn về phía màn hình của Cảnh Hi.
Bùi Chấn Nhạc thả thích, còn để lại bình luận dưới dòng bình luận hot đầu tiên.
"Tôi xin làm chứng, bọn họ đã lâu không đánh nhau rồi."
Chưa kịp để Cảnh Hi trả lời, âm báo lại vang lên, lần này là Cảnh Nhung thả thích và trả lời Bùi Chấn Nhạc.
"Họ vừa mới đánh nhau cách đây không lâu."
Cảnh Hi: "......"
Ông nội, người tham gia vào đây làm gì?
Không lâu sau, Bùi Chấn Nhạc trả lời lại.
"Ông ấy nói bậy thôi, lời tôi đáng tin hơn."
Cảnh Hi: "......"
Cái này mà cũng cãi nhau được sao?
Trì Nghiêu âm thầm thả thích cho Cảnh Nhung, bật cười: "Ông nội chắc sợ chúng ta lộ chuyện, đang cố giải vây cho chúng ta đấy."
Cảnh Hi có thể tưởng tượng ra được cảnh ông nội mình lo lắng, vừa nghĩ lời vừa lẩm bẩm chửi rủa.
Hành động của Ám Bộ thật không có gì phải bàn cãi, chưa đến 0 giờ mà toàn bộ nhân sự đã vào vị trí.
Trì Nghiêu, Cảnh Hi và Lâm Trình Đức đứng trước đài giám sát, nhìn lên hàng trăm màn hình giám sát ảo đang lơ lửng trên không trung.
Mỗi màn hình đại diện cho một khu vui chơi.
Bản thiết kế đã đánh dấu các hành tinh và tọa độ nơi đặt khu vui chơi, ngoài một vài nơi khó tìm tốn thêm chút thời gian, còn lại đều đã tìm thấy.
Trì Nghiêu chỉ vào 852-a và 861-g, những nơi gần nhất, nói: "Chúng ta sẽ đến hai nơi này, các hành tinh trong phạm vi di chuyển 3 tiếng sẽ do người của Phi Long và Cực Ảnh đảm nhiệm, vào 5 giờ sáng mai sẽ hành động đồng loạt."
Lâm Trình Đức nói: "Người của Phi Long có thể ra mặt, nhưng Cực Ảnh thì không hợp lắm thì phải?"
"Có gì mà không hợp."
Trì Nghiêu cười khẩy, "Những kẻ cầm đầu tổ chức đó chắc chắn không ai nghĩ tôi sẽ đứng về phía họ."
Lâm Trình Đức lập tức hiểu ra.
Trong mắt tổ chức đó, việc Cực Ảnh và Phi Long liên kết có lẽ chỉ đơn thuần là Trì Nghiêu lợi dụng sức mạnh quân đội để trả thù, không dễ gì nghĩ đến khả năng hai bên hợp tác với nhau.
Dù sao, Trì Nghiêu và Cảnh Hi vốn được coi là kẻ thù không đội trời chung, đó là sự thật hiển nhiên.
Nghĩ đến đây, Lâm Trình Đức khoanh tay sau lưng, nghiêm giọng: "Chú ý an toàn."
Trong khoang tàu, Trì Nghiêu giúp Cảnh Hi siết lại ống tay áo.
"Để Lệ Viễn theo em, có vấn đề gì thì đừng cố chống đỡ."
Để tránh nguy cơ người thú hóa, Trì Nghiêu đã đưa một phần người của Cực Ảnh cho Cảnh Hi, đồng thời bản thân cũng dẫn theo một nhóm người của Phi Long.
Cảnh Hi nói: "Anh mới là người không được làm bừa."
Trì Nghiêu ôm lấy cậu, hôn nhẹ lên mặt, nói khẽ: "Nếu có nguy hiểm, hãy lập tức liên hệ với anh."
Cảnh Hi gật đầu.
Cả hai vẫn chưa rời xa, nhưng cảm giác không nỡ đã bắt đầu len lỏi.
Nhưng nhiệm vụ lần này không cho phép họ dây dưa thêm.
Hai người mỗi người bước lên một tàu chiến của quân đội.
Khi đã bước lên bậc thang, Trì Nghiêu quay lại, vừa lúc Cảnh Hi cũng đang nhìn về phía ann.
Cậu mỉm cười làm khẩu hình, rồi xoay người bước vào trong khoang.
Cửa khoang đóng lại, giải mã khẩu hình đó xong, tai Cảnh Hi liền hơi đỏ lên.
"Lão đại, ngài không khỏe à?" Kim Trạch lo lắng hỏi, "Còn 2 tiếng nữa là đến nơi, hay để tôi bảo họ hầm một con gà——"
"Không cần."
Cảnh Hi mặt lạnh đi nhanh vào trong, "Gọi mọi người lại, họp."
Kim Trạch: "Rõ!"
Tại phòng họp chính, Cảnh Hi phóng to bản thiết kế của khu vui chơi mà họ phụ trách lên không trung.
Khu vui chơi lần này tương tự với khu vui chơi trên không lần trước, chỉ khác là khu này chỉ khi đến thời gian mở cửa nhất định mới bay lên không trung.
Lần trước có Lý Bác và Trần Băng Phong làm song đảm bảo, dù có bay lên không trung cũng không bị phát hiện.
Cảnh Hi nói: "Hành động lần này lấy bắt giữ làm chính——"
Tất cả mọi người đều cẩn thận ghi chép.
Cảnh Hi nói xong kế hoạch tác chiến, nhìn về phía tất cả: "Có ai có câu hỏi không?"
Hồi lâu chẳng ai nói gì.
Kim Trạch giơ tay: "Kế hoạch của cậu đã rất chi tiết, không có gì cần bổ sung."
Những người khác lập tức đồng tình.
Cảnh Hi đứng dậy: "Được rồi, vậy thì cứ theo kế hoạch này mà thực hiện—"
Cậu vừa chuẩn bị rời đi thì bị Kim Trạch gọi lại.
Hắn cùng Hàn Hữu Thăng nhìn nhau, rồi ngập ngừng nói: "Lão đại, rốt cuộc Trì Nghiêu là người thế nào vậy? Tại sao Thượng tướng Lâm lại đối xử với cậu ấy—"
Tốt chẳng khác gì con trai ruột.
Câu sau hắn không dám nói ra, nhưng tất cả mọi người trong phòng đều có cùng suy nghĩ.
Đứng ở vị trí cao, có gia thế tốt không thể chê trách, một vị thượng tướng như vậy lại đối với Trì Nghiêu thân thiết đến mức ấy, thật sự là khó mà giải thích nổi.
Không phải nói Trì Nghiêu không xứng, mà là hai người họ giống như đến từ hai thế giới hoàn toàn khác nhau, vốn dĩ không nên có sự giao thoa.
Cho dù có giao thoa, thì cũng không nên theo kiểu như thế này.
Từ khi Lâm Trình Đức xuất hiện, Cảnh Hi đã nhận ra mọi người đều có rất nhiều câu hỏi trong lòng.
"Nếu tôi không trả lời, liệu có ảnh hưởng gì đến nhiệm vụ lần này không?"
Hàn Hữu Thăng gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Không ảnh hưởng gì, nhưng cứ nghĩ mãi cũng khó chịu lắm."
Kim Trạch cùng những người khác đồng tình: "Đúng rồi, nếu là bí mật thì thôi vậy."
Cảnh Hi không biểu lộ cảm xúc gì, bình thản đáp: "Bây giờ vẫn chưa phải lúc nói cho các anh biết."
Kim Trạch và mọi người đều tỏ vẻ "biết ngay mà", trông cực kỳ thất vọng.
Tò mò hại chết mèo mà!
"Nhưng—"
Hử?
Mọi người lập tức mở to mắt, căng tai ra nghe.
Ánh mắt Cảnh Hi lóe lên nét cười.
"Rồi sẽ có một ngày, anh ấy sẽ từ phía đối diện bước đến bên tôi."
Mọi người: "......"
Tưởng chừng mong đợi, hóa ra lại bị nhồi đầy thức ăn cho chó?
Lão đại, đừng học lão đại bên kia mà sống không có đạo lý chứ!
Cuộc họp kết thúc, Kim Trạch lợi dụng việc từng hợp tác với Lệ Viễn, tiến tới khoác vai gã.
"Anh em, chắc hẳn anh biết được chút gì chứ?"
Lệ Viễn hừ một tiếng: "Nói thừa, không xem tôi ở Cực Ảnh bao nhiêu năm rồi à?"
Nghe gã nói vậy, mọi người lập tức tụ lại xung quanh.
"Anh Viễn, hé lộ chút thông tin đi, tiết lộ thì là con chó!"
Lệ Viễn: "......"
Mặc kệ là mèo hay chó chứ?
Kim Trạch nhìn trái nhìn phải như kẻ trộm, mắt sáng rực lên, hạ giọng: "Lão Lệ, lão đại của anh liệu có phải có mối quan hệ huyết thống gì với thượng tướng của chúng tôi không?"
Câu hỏi này rất kín đáo, nhưng mọi người của Phi Long đều hiểu ngay.
Một thượng tướng nắm trong tay quyền lực to lớn lại phải đi nịnh bợ một tinh tặc? Nếu không có lợi ích sâu sắc thì chắc chắn là con trai ruột rồi còn gì.
Nhưng Lệ Viễn lại không hiểu ý.
Gã giả bộ suy tư một hồi: "Cũng không phải là không có khả năng đó."
Hô!
Tất cả mọi người đều đồng loạt hít sâu.
Quả nhiên là thế rồi!
Trì Nghiêu đúng là đứa con trai thất lạc nhiều năm của Thượng tướng Lâm!
"Chả trách—" Kim Trạch tặc lưỡi lắc đầu, "Già rồi mới có con, bảo sao lại chiều chuộng thế—"
Lệ Viễn: "?"
Trên một phi thuyền khác, Trì Nghiêu, người đột nhiên có thêm một người cha, gọi tất cả mọi người tập trung lại.
Các binh sĩ của Phi Long đứng giữa một đám tinh tặc đủ màu sắc, không thể không nói là có chút lạc lõng.
Dáng đứng của họ thẳng tắp, tinh thần phấn chấn, so với đám Cực Ảnh lười biếng, có người đứng không đứng đàng hoàng, ăn uống tán gẫu đủ cả, khác biệt một trời một vực.
Thấy ánh mắt Trì Nghiêu nhìn qua, các binh sĩ không nhịn được mà lưng càng thẳng hơn.
Ra ngoài làm nhiệm vụ tuyệt đối không thể để chỉ huy mất mặt.
"Không cần căng thẳng thế." Trì Nghiêu hất cằm về phía Phương Lương, "Cậu cho họ làm quen với nhóm đi."
Phương Lương: "Rõ."
Các binh sĩ nhìn về phía Phương Lương.
Dáng vẻ bảnh bao, không có vẻ gì lưu manh, trong số người của Cực Ảnh xem ra là khá đàng hoàng, bỗng thấy thêm phần thân thiết.
Phương Lương vỗ tay ra hiệu cho đám anh em Cực Ảnh: "Vẫn theo quy tắc cũ, cho thấy sự nhiệt tình nào!"
Mọi người của Cực Ảnh: "Rõ!"
Các binh sĩ: "......"
Thật đáng sợ, muốn về nhà quá huhu—
Chỉ một lát sau, các binh sĩ đã cùng những đàn em của Cực Ảnh khoác vai nhau, uống nước ăn thịt, sau ba ly nước, bắt đầu chém gió.
Sau màn trao đổi chân tình chân ý, nhìn đối phương ai cũng thuận mắt hơn hẳn.
Phương Lương hài lòng gật đầu.
Xây dựng đội ngũ rất thành công, chỉ có điều hơi tốn nước.
Chờ đại đội xuất phát, Trì Nghiêu tiến vào khoang chính.
Trên bàn điều khiển, màn hình ảo hiển thị khu vui chơi mà họ sắp tấn công.
Nơi đó là một sòng bạc giả trang thành khu dân cư bình thường, người xem thì cá cược, người tham gia thì đánh cược mạng sống.
Trì Nghiêu xem xét tình hình phân bố nhân viên của Ám Bộ trên màn hình ảo.
Lần hành động này theo một nghĩa nào đó là lời cảnh báo gửi đến tổ chức kia, trong khi chúng đã có sự chuẩn bị thì phải mạnh mẽ đột phá, vì vậy Ám Bộ chỉ phụ trách giám sát, không tiện ra tay.
Lưu Vũ từ bàn điều khiển bước đến.
"Vừa rồi đã tra qua, cả thị trấn nơi khu dân cư này tọa lạc đều bị họ mua lại, đây là thông tin về bên mua."
Trì Nghiêu nhận lấy xem qua.
Tổ chức đó tất nhiên không thể dùng danh nghĩa cấp cao trực tiếp mua đất, hồ sơ trên giấy tờ dĩ nhiên là một công ty mà anh không quen biết.
Trì Nghiêu trả lại cho hắn: "Tra xét công ty này, xem có liên hệ gì với quân đội không."
"Đang tra rồi."
Lưu Vũ nói xong, ngập ngừng một chút, "Trước đây cậu hỏi chúng tôi về chuyện của Thiếu tướng Bạc, có phải đã biết điều gì không?"
Ánh mắt Trì Nghiêu lúc này mới rời khỏi màn hình, chuyển sang nhìn hắn.
"Anh muốn biết không?"
Lưu Vũ gật đầu.
Trì Nghiêu: "Vậy anh trả lời tôi trước, Lưu Tư Thần có quan hệ gì với anh?"
Lưu Vũ: "......"
Quả nhiên muốn lấy tin từ tên này, không dễ dàng gì.
"Không trả lời được? Vậy đổi câu khác." Trì Nghiêu thờ ơ nói, "Cậu ta thật sự là nhân viên nghiên cứu của tổ chức đó?"
Lưu Vũ: "......"
Câu hỏi này còn khó trả lời hơn.
Trì Nghiêu đứng dậy: "Vậy chỉ còn cách để Cảnh Hi khởi tố cậu ta về tội phản quốc—"
"Khoan đã!"
Lưu Vũ gọi anh lại, đưa tay lau mặt, thở dài: "Thằng bé hồi đại học đã tham gia một tổ chức tên "Liên minh kẻ mất tích", chuyên đi tìm người mất tích, tôi không ngăn được, đành mặc kệ."
Trì Nghiêu dừng bước, đôi mắt hơi nheo lại: "Liên minh Kẻ Mất Tích?"
Lưu Vũ gật đầu: "Nghe nói lúc đầu chỉ là một nhóm nhỏ gồm thân nhân của những người mất tích, họ sử dụng mối quan hệ của mình để chia sẻ manh mối về những người mất tích, và giúp đỡ lẫn nhau tìm người."
Thấy Trì Nghiêu ngồi lại, Lưu Vũ hồi tưởng về quá khứ, sắc mặt buồn bã: "Năm quân đoàn gặp chuyện, vợ tôi vừa mang thai đứa thứ hai, sau đó vì nhiều lý do, tôi đã không thể liên lạc với gia đình trong một thời gian dài. Họ đều nghĩ rằng tôi đã chết."
Trì Nghiêu: "Vậy nên khi cậu ta nghe nói có tổ chức như vậy, đã tham gia vào?"
Lưu Vũ gật đầu: "Đến khi tôi để ý thì thằng bé đã gia nhập vào tổ chức này rồi, tôi đã khuyên can, nhưng thằng bé không nghe."
Có bao nhiêu người bị bắt vào tổ chức đó để cải tạo, thì cũng có bấy nhiêu người mất đi người thân đang tìm kiếm.
Trì Nghiêu trước đây cũng từng để ý đến việc này một thời gian, nhưng sau khi phát hiện không có ai tìm mình, thì anh cũng không quan tâm nữa.
"Hứa Châu cũng là người của tổ chức này?"
Lưu Vũ: "Có lẽ là vậy, tôi không biết rõ lắm, thằng bé không muốn chia sẻ với tôi."
Dù đã tìm thấy người cha mất tích bao năm, nhưng những tháng ngày không có cha bên cạnh thì không thể thay đổi.
Cố gắng hết sức để tìm thấy, nhưng khi tìm ra rồi, lại phát hiện chẳng thể nào gần gũi lại được.
Trì Nghiêu đột nhiên nhớ lại khoảng thời gian Cảnh Hi luôn nhìn anh với vẻ muốn nói gì đó nhưng lại thôi, giờ nghĩ lại, có lẽ là vì sợ hãi?
Sợ anh biết sự thật rồi vẫn không có chút thiện cảm nào với đối phương.
Thấy Trì Nghiêu không nói gì, Lưu Vũ lo rằng anh không tin, liền vội nói: "Một số thông tin tình báo mà Ám Bộ có được đều là do thằng bé cung cấp, thằng bé không thể có sức mạnh lớn đến vậy, tôi nghĩ tổ chức của thằng bé đã thông qua thằng bé để truyền tin."
Đối với những lời của hắn, Trì Nghiêu không tỏ thái độ.
Tổ chức Liên minh Kẻ Mất Tích này anh chưa từng nghe nói, nhưng nếu Lưu Tư Thần có thể cung cấp thông tin cho Ám Bộ, thì vụ giao dịch ở nhà máy lần này...
Nghĩ kỹ lại, đúng là thuận lợi quá mức.
Khi đến hành tinh mục tiêu, Trì Nghiêu đứng trên đài cao, ánh mắt quét qua hàng ngũ bên dưới.
Mọi người đều đã sẵn sàng, ngay cả Ẩn Vệ cũng đã kích hoạt bộ giáp, trên gương mặt đều hiện rõ vẻ háo hức muốn đánh nhau.
Đến giờ hẹn, giọng Trì Nghiêu đầy lười biếng.
"Xuất phát ——"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook