"Tại sao họ lại biết cha anh là ai?"
Trì Nghiêu sững sờ nhìn màn hình, trong đầu ngay lập tức xuất hiện vô số câu hỏi.
Trần Băng Phong đã nói anh định sẵn sẽ đi trên con đường này, không ai có thể thay đổi được, là có ý này sao?
Bạc Cận, người có thể là alpha cha ruột của anh, cũng từng là một con dao trong tay bọn họ?
Sắc mặt Cảnh Hi trở nên nghiêm trọng: "Tiểu Hồng, còn quyền hạn ẩn nào khác không?"
【Đang phân tích —— hiện tại chưa phát hiện quyền hạn ẩn ——】
Thông tin gen của các sĩ quan được lưu trữ trong hệ thống quân đội, các cơ quan chính phủ thông thường không có quyền truy cập, ngay cả khi tổ chức này có thông tin gen của Trì Nghiêu, cũng không thể đối chiếu với Bạc Cận.
Khả năng chỉ có hai, tổ chức đã nắm được thông tin gen của Bạc Cận từ trước khi ông trở thành sĩ quan, hoặc sau khi Bạc Cận trở thành sĩ quan thì họ cũng có quyền truy cập thông tin này.
Khả năng đầu tiên ám chỉ vấn đề về thân phận của Bạc Cận, khả năng thứ hai ám chỉ vấn đề về thân phận của kẻ đứng sau.
Đây là bước đột phá lớn nhất mà họ có được trong thời gian gần đây.
Nhưng đối với Trì Nghiêu, những điều này không phải là quan trọng nhất.
Cha của anh có thể cũng là một thể cải tạo, điều này đã đủ khiến người ta nghẹt thở.
Nghĩ đến đây, Cảnh Hi vươn tay ôm lấy Trì Nghiêu.
Hương rượu ngọt ngào thoang thoảng trong không khí, kéo Trì Nghiêu trở về thực tại.
Không ngờ chuyện này lại có liên quan đến anh nhiều hơn anh tưởng, nhưng bây giờ không phải là lúc để suy sụp.
"Sao không nói gì?" Trì Nghiêu không nhìn thấy được biểu cảm của Cảnh Hi, xoa đầu cậu.
Đáp lại anh là một cái ôm siết chặt hơn.
Trì Nghiêu khẽ cười: "Anh còn chưa buồn mà, sao em lại buồn hơn anh rồi, lúc này không phải nên nói gì đó để an ủi anh sao?"
Cảnh Hi: "Em đang nghĩ."
Trì Nghiêu: "..."
Không bảo em phải thật thà như vậy.
Cảnh Hi nới lỏng một chút, nhìn thẳng vào mắt anh.
"Mọi kết quả, em đều sẽ cùng anh đối mặt."
Nhìn thấy hình ảnh của mình trong đôi mắt cậu, Trì Nghiêu nghiêng đầu hôn lên môi cậu.
"Câu này em nói rất nhiều lần rồi, sợ anh không nhớ sao?"
Cảnh Hi: "Lời quan trọng, tất nhiên phải nói nhiều lần."
Trì Nghiêu mỉm cười, nhưng ánh mắt dần trở nên lạnh lùng.
Nếu anh không phải do vận xui mà bị bắt đến đây, mà là có âm mưu từ trước, thì mục đích của họ là gì? Trước khi chết, Bạc Cận đóng vai trò gì trong tổ chức này?
"Nghiêu Nghiêu?"
Lần đầu tiên thấy anh mất tập trung khi hôn, Cảnh Hi biết rằng lời an ủi của cậu không có tác dụng, nhưng điều cậu có thể làm chỉ là sớm điều tra rõ sự thật.
Nhìn thấy sự lo lắng trong mắt Cảnh Hi, Trì Nghiêu biết đối phương lại nghĩ nhiều rồi.
Anh lưu lại tập hồ sơ này, rồi tiếp tục cùng Cảnh Hi tiến vào bên trong.
"Nếu Bạc Cận là người cải tạo, thì vai trò của ông ta trong quân đội liệu có giống với Trần Băng Phong và Lý Bác không?"
Ánh mắt Trì Nghiêu lướt qua phòng nghiên cứu trống rỗng, nói qua loa: "Năm đó Bạch Dật kiên quyết bắt ông ấy đi đường vòng, là vì biết được bí mật của ông ấy, phát hiện ra âm mưu gì sao?"
Nói Bạc Cận là đồ đệ yêu quý của Bạch Dật cũng không ngoa, Bạc Cận có vấn đề, Bạch Dật cũng có nghi ngờ lớn.
Nhưng cái chết của Bạc Cận lại là do Bạch Dật gián tiếp gây ra.
"Cũng có thể ngược lại, Bạch Dật tìm cớ bắt ông ấy đi đường vòng để thực hiện nhiệm vụ bất hợp pháp nào đó, nhưng giữa chừng lại xảy ra sự cố."
Cảnh Hi suy ngẫm: "Hơn nữa, nhiệm vụ này rất quan trọng, buộc họ phải mạo hiểm."
Phòng thí nghiệm này lớn hơn Cảnh Hi tưởng tượng, đi mãi mà vẫn chưa tới cuối.
"Đây là lối đi bên trong à?" cậu hỏi.
Trì Nghiêu gật đầu, chỉ đại một cánh cửa nhỏ: "Từ những cửa bên này có thể ra ngoài, nhưng bên ngoài không vào được."
Cảnh Hi lại nghĩ đến mê cung ở công viên trò chơi trên không, cũng phân thành hai mặt âm dương.
Thiên đường và địa ngục chỉ cách nhau một bức tường.
Đi ngang qua một phòng phẫu thuật, Trì Nghiêu dừng bước.
Cảnh Hi theo ánh nhìn của anh: "Sao vậy?"
Trì Nghiêu: "Đó là nơi anh chịu cải tạo."
Cảnh Hi tim đập mạnh, vô thức nắm chặt tay anh.
"Đừng nhìn nữa, đi thôi."
Trì Nghiêu nắm tay cậu đi vào bên trong.
"Vào xem thử, biết đâu có manh mối gì."
Phòng phẫu thuật vô cùng lạnh lẽo, đầy mùi kim loại, không chút hơi ấm.
Ở giữa đặt một chiếc bàn phẫu thuật, bên cạnh là vài con dao mổ vứt lộn xộn trên bàn, trong tủ thuốc các hộp đều đã trống rỗng, tất cả chai lọ chỉ có dán số, không hề có tên thuốc hay bảng thành phần.
Sợ Trì Nghiêu chạm vào nơi gợi lại ký ức đau buồn, Cảnh Hi nhẹ giọng nói: "Để em tìm, anh đi nơi khác xem thử đi."
Trì Nghiêu: "Không cần, lâu rồi anh đã không còn cảm giác gì nữa."
Như nhớ ra điều gì, anh bổ sung: "Chỉ nhớ đồ ăn ở đây rất ngon, ngon hơn nhiều so với bình thường."
Cảnh Hi: "..."
Có thể nghĩ đến ăn, xem ra thực sự không còn cảm giác gì nữa.
Bên trong phòng phẫu thuật có một văn phòng nhỏ, ngăn cách bằng cửa kim loại, tài liệu và các thiết bị đầu cuối đã sớm bị dọn đi.
Trì Nghiêu đi một vòng, chỉ thấy một đống rác trong phòng chứa đồ ở góc.
"Nơi này không có gì." Trì Nghiêu quay người bước ra.
"Chờ đã."
Ánh mắt Cảnh Hi rơi vào đống rác, cậu bước nhanh tới.
Cậu lục lọi trong đống giẻ bẩn, rút ra một chiếc áo phông màu xanh.
Chiếc áo rất nhỏ, trông giống áo cho trẻ con sáu, bảy tuổi.
Cảnh Hi lật cổ áo, tìm thấy một miếng nhãn vải mềm.
"Sao vậy?"
Phòng chứa quá nhỏ, Trì Nghiêu chỉ có thể chen vào phía sau cậu.
Cảnh Hi đứng dậy, đưa chiếc áo ra trước mặt Trì Nghiêu: "Đây là áo của em."
Trì Nghiêu: "Của em?"
Nghe anh hỏi vậy, Cảnh Hi biết ngay anh đã quên rồi, giải thích: "Lúc anh ở nhà em, mặc toàn là đồ của em thôi."
Nói cách khác, đây là bộ đồ anh mặc khi bị bắt đến đây sao?
Trì Nghiêu nhìn chiếc áo phông màu xanh, hoàn toàn không có ấn tượng gì.
"Đây là áo ba em đặt may riêng, toàn đế quốc chỉ có một cái này thôi." Sợ anh không tin, Cảnh Hi bổ sung: "Lúc đó anh cao quá khổ, toàn mặc đồ ba em dự định cho em mặc lúc sáu, bảy tuổi."
Trì Nghiêu: "..."
Ba em rốt cuộc đã tích trữ bao nhiêu đồ trẻ con?
Cảnh Hi: "Lúc đó em cao đúng chuẩn, anh lại cao hơn nhiều, em liền mặc định anh lớn hơn em, nên đã gọi anh là anh trai suốt bao lâu."
Trì Nghiêu: "... Sao nào, bây giờ cảm thấy thiệt thòi à?"
Cảnh Hi với gương mặt nghiêm nghị: "Thật sự có hơi."
Trì Nghiêu: "..."
Thế còn thích anh thì sao?
Cảnh Hi nhìn chiếc áo trong tay, cau mày: "Em đang nghĩ, tốc độ phát triển của anh có bị ảnh hưởng bởi gen, nên mới lúc nhanh lúc chậm."
Trong tập hồ sơ đã xác định Trì Nghiêu là người cải tạo thế hệ thứ hai, tạm hiểu là đời con cháu của người cải tạo.
Vì quá trình cải tạo diễn ra ở cấp độ gen, nên rất có thể sẽ ảnh hưởng đến đời sau.
Trì Nghiêu nghiêm túc hồi tưởng lại quá trình phát triển của mình từ bé đến lớn, nhưng khi nghe tới vài chữ cuối, anh đột ngột bị ngắt mạch suy nghĩ.
"Lúc nhanh lúc chậm?"
"Khi anh năm tuổi, chiều cao vượt chuẩn rất nhiều, nhưng não bộ lại không phát triển sớm, thậm chí còn hơi chậm, và thời kỳ mẫn cảm của anh cũng kéo dài đến tận bây giờ..."
Cảnh Hi tổng kết: "Tốc độ phát triển của anh khác hẳn người bình thường."
Phòng chứa đồ quá chật, Trì Nghiêu kéo cậu ra ngoài, nửa thật nửa đùa: "Thời kỳ mẫn cảm của anh kéo dài lâu vậy không phải là để đợi em sao?"
Cảnh Hi đang cẩn thận gấp lại chiếc áo, bị câu tán tỉnh bất ngờ này làm cho lúng túng.
"Tuyến thể của anh cũng là để dành cho em cắn hả?"
Trì Nghiêu: "..."
Trì Nghiêu: "Đừng có ngày nào cũng nghĩ đến tuyến thể của người ta, giữ chút kiềm chế đi."
Cảnh Hi bước tới gần: "Vậy sau này anh đừng có nghiến răng lên tuyến thể của em nữa."
Trì Nghiêu: "..."
Đi tới một khu vực rộng rãi hơn, Trì Nghiêu mở cánh cửa kim loại trước mặt, bên trong là một phòng hồ sơ, nhưng giờ đã bị dọn sạch.
Anh đi tới góc đặt thiết bị đầu cuối.
"Thử xem cái máy ở đây."
"Ừm."
Cảnh Hi đặt áo sang một bên, dùng cách cũ để xâm nhập vào hệ thống.
Khi thấy những dòng dữ liệu màu đỏ, Trì Nghiêu liếc nhìn chiếc áo một chút, ngán ngẩm nói: "Cái áo bẩn thế này mà cũng muốn mang về thờ à?"
Cảnh Hi đáp: "Em muốn thử thu thập dấu vân tay trên này."
Trì Nghiêu: "Qua bao nhiêu năm rồi, còn thu thập được à?"
Cảnh Hi: "Cứ thử xem sao."
Vài phút sau, màn hình hiện ra rất nhiều thư mục.
Cảnh Hi tiện tay mở một cái, bên trong là một tệp hình ảnh. Sau khi bấm vào, cậu nhìn thấy nội dung bên trong mà giật mình.
"Bản thiết kế của đấu trường dưới đáy biển."
Trì Nghiêu chỉ cần nhìn lướt qua một cái là nhận ra ngay.
Đấu trường dưới đáy biển được xây dựng trên một tàu ngầm khổng lồ, có thể di chuyển bất kỳ lúc nào, lại có trường từ tự nhiên che chắn, tìm kiếm nó rất khó khăn.
Cảnh Hi lại mở một thư mục khác, lần này vẫn là một đấu trường, góc trên bên trái của bản vẽ có ghi mã số "N612".
"Đây là mã số hành tinh?" Trì Nghiêu khẽ nheo mắt lại.
Cảnh Hi lập tức tìm kiếm "N9", quả nhiên hiện ra bản thiết kế của một sòng bạc ngầm, gần như giống hệt với nơi họ đã từng đến trước đó.
Với những dữ liệu này, họ có thể nhổ tận gốc tất cả các địa điểm kiếm lợi bất hợp pháp đang nằm rải rác.
Cảnh Hi nhanh chóng sao chép nội dung.
【Hoàn thành 50% —— Hoàn thành 75% ——】
Đột nhiên có tiếng bước chân rất nhỏ truyền tới, cả hai lập tức thay đổi ánh mắt.
Trì Nghiêu ra hiệu, di chuyển nhẹ nhàng về phía cửa.
Tiếng bước chân ngày càng rõ, dường như có người từ nhiều hướng khác nhau đang đến gần.
Người đầu tiên bước tới cửa, Trì Nghiêu nhanh chóng lấy dao găm trong túi chân ra, chém mạnh khi khẩu súng vừa ló ra, đồng thời đạp ngược cửa ra ngoài.
"Ugh ——!"
Người đầu tiên bị cánh cửa hất ngược ra ngoài.
Lập tức có tiếng vật nặng rơi xuống, tiếng bước chân trở nên dồn dập hơn.
Rất nhanh sau đó, bên ngoài vang lên tiếng súng, một cánh cửa khác bị mở ra.
Những người xông vào đều đeo mặt nạ đen, mặc trên người bộ đồ tác chiến màu đen mà Trì Nghiêu rất quen thuộc.
Pằng!
Con dao găm trong tay Trì Nghiêu bay vút ra, cắm thẳng vào cổ tay của kẻ đó.
Anh nhanh chóng cúi thấp người né tránh đạn, di chuyển linh hoạt giữa các bàn điều khiển và kệ đựng đồ.
Chỉ trong nháy mắt, những kẻ đeo mặt nạ đen đã mất dấu anh.
Chúng vội vàng xem xét xung quanh, cảnh giác tạo thành một vòng tròn phòng thủ.
"Ugh ——!"
Tiếng hét đau đớn vang lên, tiếp theo là tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Những kẻ đeo mặt nạ đen nhanh chóng quay lại, giơ súng lên, nhưng một kẻ đứng cạnh kệ đã bị cắt đứt động mạch cổ, máu phun ra tung tóe trên chiếc kệ trắng tinh, trông cực kỳ chói mắt.
"Á ——!"
Lại một tiếng hét nữa vang lên, những kẻ đeo mặt nạ đen như thể tê liệt, quay người bắn loạn xạ.
Kẻ bị cắt cổ, chưa kịp ngã xuống đã bị đồng bọn bắn thành cái sàng.
"Phá hủy hệ thống ngay!"
Một kẻ đeo mặt nạ đen hét lên, những kẻ khác lập tức di chuyển về phía hệ thống điều khiển.
Tiếng súng vang lên liên tục, nhưng chiếc bàn đặt hệ thống điều khiển vẫn nguyên vẹn.
"Có chuyện gì vậy?!" Một kẻ trong nhóm hốt hoảng hét lớn.
"Đến giờ mới nghĩ đến chuyện phá hủy hệ thống à?" Trì Nghiêu nhàn nhã bước ra từ sau kệ, đứng cạnh bàn điều khiển, giễu cợt, "Ban nãy làm gì rồi?"
Đám người đeo mặt nạ đen hoảng sợ, tất cả đều lùi lại nửa bước, tay cầm súng run rẩy, ngón tay đặt trên cò nhưng không thể bóp.
"Trì, Trì Nghiêu! Sao cậu lại giúp người ngoài?!"
Vút!
"Á ——! Tay tôi!"
Tiếng súng vang lên, cổ tay của kẻ vừa nói bị bắn thủng, khẩu súng rơi xuống đất.
Trì Nghiêu cười khẩy: "Ai là người ngoài?"
Một kẻ đeo mặt nạ đen khác căng thẳng quan sát xung quanh, lớn tiếng nói: "Cạu là người của chúng tôi! Tỉnh táo lại đi!"
Vút!
"Á ——!" Kẻ đeo mặt nạ này cũng bị bắn trúng cổ tay.
Vợ ghen rồi à?
Trì Nghiêu cười khẽ, dường như có thể tưởng tượng ra vẻ mặt lạnh lùng của Cảnh Hi lúc này.
"Tôi là đoàn trưởng của Cực Ảnh, chỉ thế thôi." Trì Nghiêu nhướn mắt nhìn về phía chúng, nói nhẹ nhàng, "Muốn lôi kéo tôi à, các người cũng xứng sao?"
Chỉ một ánh mắt cũng đủ khiến đám người đeo mặt nạ đen run sợ.
Hai ví dụ đầy máu me đã hiện ra, không ai dám mở miệng nói thêm lời nào nữa.
【Hoàn thành 86% ——】
Trong lúc đám mặt nạ đen tấn công, Trì Nghiêu nghe thấy tiếng của hệ thống nhỏ phát ra từ phía hệ thống lớn.
Những kẻ đeo mặt nạ đen đang cầm súng nhưng không dám nổ súng vào anh.
Khi lưỡi dao của đối phương lao tới trước mặt, Trì Nghiêu giơ tay lên đỡ, lưỡi dao va vào móng thép, phát ra âm thanh chói tai.
Trì Nghiêu cười thản nhiên: "Trước kia không cho tôi đi, bây giờ tôi quay lại thăm chốn cũ lại không cho à? Các người coi tôi là dễ bắt nạt lắm sao?"
Kẻ đeo mặt nạ chỉ cảm thấy một cú vung tay nhẹ của anh, con dao trong tay đã bị chặt thành năm đoạn.
"..."
Đây mà là dễ bắt nạt à?!
Cảnh Hi đứng tựa vào kệ, nhìn ra ngoài qua khe hở.
Trì Nghiêu thậm chí không cần rút súng, đối phó với hai mươi kẻ đeo mặt nạ đen chẳng khác gì đang chơi đùa.
Ánh mắt Cảnh Hi chú ý tới một bóng đen.
Một kẻ đeo mặt nạ đen ở phía sau cùng đang lặng lẽ lẩn ra ngoài cửa.
Có thể những người trong tổ chức U Linh ai cũng có nỗi khổ riêng, nhưng điều đó không làm giảm tội ác của họ.
Trước kia gặp tổ chức U Linh, Trì Nghiêu không phải lần nào cũng ra tay tàn nhẫn, trừ khi chúng chạm đến giới hạn của anh.
Nhưng bây giờ, anh đã không còn đủ kiên nhẫn nữa.
Khi trong đầu vang lên thông báo hoàn thành 100%, tất cả những kẻ đeo mặt nạ đen đều ngã xuống.
Trì Nghiêu lau vết máu trên móng thép, ném tên cuối cùng vừa bị đập bất tỉnh xuống đất.
"Đến sớm không đến, đến muộn không đến, lại chọn ngay lúc chúng ta tới để phá hoại." Trì Nghiêu hừ lạnh một tiếng, "Chúng ta lại bị gài bẫy nữa sao?"
Cảnh Hi liếc ra ngoài cửa, bước ra khỏi kệ, lạnh lùng nói: "Đừng bận tâm, lấy được bản vẽ là được."
Ánh mắt cảnh giác nhìn ra phía cửa, Trì Nghiêu chậm rãi hỏi: "Khôi phục được bao nhiêu rồi?"
Cảnh Hi: "Xóa quá triệt để rồi, tối đa chỉ có thể khôi phục 10%."
Trì Nghiêu: "Kỹ thuật khôi phục này không ổn rồi."
Cảnh Hi nhạt giọng: "Đây đã là trình độ cao nhất của quân đội."
Trong lúc nói chuyện, hai người từ cánh cửa khác bước ra ngoài.
Tên đeo mặt nạ đen run rẩy nấp sau cánh cửa, đợi đến khi xung quanh không còn động tĩnh mới gõ một chuỗi mật mã lên thiết bị liên lạc.
Chuỗi mật mã này chỉ trong vài phút ngắn ngủi, qua vài lần chuyển tiếp, cuối cùng đã được truyền đến quân khu.
Trong một căn biệt thự xa hoa, một beta mặc quân phục trung tá ghi lại chuỗi mật mã này rồi nhanh chóng đi về phía ban công tầng hai.
"Thưa ngài, bên kia truyền tin tới rồi!"
Trên ban công, một ông lão nằm trên ghế bập bênh, quay lưng về phía hắn.
"Trì Nghiêu đã đến?"
Trung tá: "Vâng, cậu ta đã khôi phục thiết bị đầu cuối của phòng lưu trữ hồ sơ, có lẽ đã đánh cắp 10% dữ liệu."
Tay ông lão đang xoay hạt óc chó bỗng khựng lại, trong lòng bàn tay phát ra tiếng răng rắc.
"Không phải nói chắc chắn không thể khôi phục được sao?"
Nghe thấy sự lạnh lùng trong giọng nói của ông lão, thân thể trung tá căng cứng, cố gắng không để mình run rẩy.
"Năm đó những người kia xác nhận là như vậy, có lẽ mấy năm gần đây kỹ thuật khôi phục đã được cải thiện."
Ông lão đung đưa ghế bập bênh, nhìn ra bầu trời xanh mây trắng bên ngoài, một lúc sau mới mở miệng: "Đánh cắp thì cũng đánh cắp rồi, 10% không đáng là gì."
Trung tá kinh ngạc, khó tin.
Giá trị của Trì Nghiêu còn cao hơn cả 10% lợi ích sao?
Ở phía bên kia, Trì Nghiêu và Cảnh Hi rời khỏi căn cứ, hội hợp với những người khác.
"Hề Hề đâu?" Cảnh Hi nhìn quanh, chỉ có con chó là chưa quay về.
Thuộc hạ của Ám Bộ nghe vậy mà ngơ ngác.
Hề Hề là ai?
"Có lẽ đi tìm con sói cái của nó rồi." Trì Nghiêu nhìn về phía những người khác, "Mấy người lên chiến cơ chờ đi."
Nhìn họ rời đi, thành viên Ám Bộ: "......!"
Hề Hề là Ẩn Vệ?
Một con chó vốn bá đạo lại đột nhiên biến thành điệu đà thế này.
Trì Nghiêu liếc nhìn bộ quần áo được Cảnh Hi bọc trong giấy.
"Sao lúc nãy không đưa cho họ?"
Cảnh Hi: "Em không yên tâm."
Trên bộ quần áo này, có lẽ sẽ kiểm tra được nhiều manh mối quý giá, là chứng cứ có thể giữ lại.
"Anh biết nó ở đâu chứ?" Cảnh Hi hỏi.
Trong lúc nói chuyện, hai người đi tới rìa vách đá.
Chỗ này không cao lắm, chỉ khoảng mấy chục mét.
Trì Nghiêu cúi đầu nhìn xuống, khẽ gật đầu về phía một chỗ nào đó.
"Kia, ở đó."
Cảnh Hi nhìn theo hướng anh chỉ.
Ở bên cạnh một thác nước nhỏ, cạnh cái hang đầy cỏ dại, cậu thấy một đám lông chó quen thuộc.
Trì Nghiêu vòng tay ôm eo Cảnh Hi, để Tiểu Hắc biến thành thiết bị phóng.
"Ôm chặt."
Cảnh Hi bất ngờ, theo phản xạ đẩy anh ra, nhưng sau khi nhận ra tình huống, cậu liền thuận theo ôm lấy.
Trì Nghiêu buộc dây thừng vào mặt đất, nhảy xuống, đùa giỡn: "Cho dù là anh, rơi xuống từ độ cao mấy chục mét này cũng sẽ vỡ nát, em cẩn thận đấy, có chết cũng phải chết đẹp."
Cảnh Hi lạnh mặt: "...... Em vẫn chưa quen."
Bình thường cậu luôn là người bảo vệ người khác, rất ít khi bị người khác bảo vệ.
Sau khi chạm đất, họ lặng lẽ tiến lại gần Vệ Ẩn, nó đang nấp sau một đống đá, bám móng vuốt trước nhìn trộm vào trong hang.
Trước cửa hang, một con sói trắng xinh đẹp đang liếm lông, một con sói xám khác từ trong hang đi ra, nằm bên cạnh nó cùng liếm lông, ngoài bãi đất trước hang, còn có một bầy sói con nằm quây quần.
"U u u ——"
Bên tai vang lên tiếng rên rỉ nhỏ, Trì Nghiêu và Cảnh Hi đồng thời nhìn về phía Ẩn Vệ, thấy nó rũ tai, nước mắt lưng tròng.
Trì Nghiêu/Cảnh Hi: "......"
Tội nghiệp thật.
Trì Nghiêu sững sờ nhìn màn hình, trong đầu ngay lập tức xuất hiện vô số câu hỏi.
Trần Băng Phong đã nói anh định sẵn sẽ đi trên con đường này, không ai có thể thay đổi được, là có ý này sao?
Bạc Cận, người có thể là alpha cha ruột của anh, cũng từng là một con dao trong tay bọn họ?
Sắc mặt Cảnh Hi trở nên nghiêm trọng: "Tiểu Hồng, còn quyền hạn ẩn nào khác không?"
【Đang phân tích —— hiện tại chưa phát hiện quyền hạn ẩn ——】
Thông tin gen của các sĩ quan được lưu trữ trong hệ thống quân đội, các cơ quan chính phủ thông thường không có quyền truy cập, ngay cả khi tổ chức này có thông tin gen của Trì Nghiêu, cũng không thể đối chiếu với Bạc Cận.
Khả năng chỉ có hai, tổ chức đã nắm được thông tin gen của Bạc Cận từ trước khi ông trở thành sĩ quan, hoặc sau khi Bạc Cận trở thành sĩ quan thì họ cũng có quyền truy cập thông tin này.
Khả năng đầu tiên ám chỉ vấn đề về thân phận của Bạc Cận, khả năng thứ hai ám chỉ vấn đề về thân phận của kẻ đứng sau.
Đây là bước đột phá lớn nhất mà họ có được trong thời gian gần đây.
Nhưng đối với Trì Nghiêu, những điều này không phải là quan trọng nhất.
Cha của anh có thể cũng là một thể cải tạo, điều này đã đủ khiến người ta nghẹt thở.
Nghĩ đến đây, Cảnh Hi vươn tay ôm lấy Trì Nghiêu.
Hương rượu ngọt ngào thoang thoảng trong không khí, kéo Trì Nghiêu trở về thực tại.
Không ngờ chuyện này lại có liên quan đến anh nhiều hơn anh tưởng, nhưng bây giờ không phải là lúc để suy sụp.
"Sao không nói gì?" Trì Nghiêu không nhìn thấy được biểu cảm của Cảnh Hi, xoa đầu cậu.
Đáp lại anh là một cái ôm siết chặt hơn.
Trì Nghiêu khẽ cười: "Anh còn chưa buồn mà, sao em lại buồn hơn anh rồi, lúc này không phải nên nói gì đó để an ủi anh sao?"
Cảnh Hi: "Em đang nghĩ."
Trì Nghiêu: "..."
Không bảo em phải thật thà như vậy.
Cảnh Hi nới lỏng một chút, nhìn thẳng vào mắt anh.
"Mọi kết quả, em đều sẽ cùng anh đối mặt."
Nhìn thấy hình ảnh của mình trong đôi mắt cậu, Trì Nghiêu nghiêng đầu hôn lên môi cậu.
"Câu này em nói rất nhiều lần rồi, sợ anh không nhớ sao?"
Cảnh Hi: "Lời quan trọng, tất nhiên phải nói nhiều lần."
Trì Nghiêu mỉm cười, nhưng ánh mắt dần trở nên lạnh lùng.
Nếu anh không phải do vận xui mà bị bắt đến đây, mà là có âm mưu từ trước, thì mục đích của họ là gì? Trước khi chết, Bạc Cận đóng vai trò gì trong tổ chức này?
"Nghiêu Nghiêu?"
Lần đầu tiên thấy anh mất tập trung khi hôn, Cảnh Hi biết rằng lời an ủi của cậu không có tác dụng, nhưng điều cậu có thể làm chỉ là sớm điều tra rõ sự thật.
Nhìn thấy sự lo lắng trong mắt Cảnh Hi, Trì Nghiêu biết đối phương lại nghĩ nhiều rồi.
Anh lưu lại tập hồ sơ này, rồi tiếp tục cùng Cảnh Hi tiến vào bên trong.
"Nếu Bạc Cận là người cải tạo, thì vai trò của ông ta trong quân đội liệu có giống với Trần Băng Phong và Lý Bác không?"
Ánh mắt Trì Nghiêu lướt qua phòng nghiên cứu trống rỗng, nói qua loa: "Năm đó Bạch Dật kiên quyết bắt ông ấy đi đường vòng, là vì biết được bí mật của ông ấy, phát hiện ra âm mưu gì sao?"
Nói Bạc Cận là đồ đệ yêu quý của Bạch Dật cũng không ngoa, Bạc Cận có vấn đề, Bạch Dật cũng có nghi ngờ lớn.
Nhưng cái chết của Bạc Cận lại là do Bạch Dật gián tiếp gây ra.
"Cũng có thể ngược lại, Bạch Dật tìm cớ bắt ông ấy đi đường vòng để thực hiện nhiệm vụ bất hợp pháp nào đó, nhưng giữa chừng lại xảy ra sự cố."
Cảnh Hi suy ngẫm: "Hơn nữa, nhiệm vụ này rất quan trọng, buộc họ phải mạo hiểm."
Phòng thí nghiệm này lớn hơn Cảnh Hi tưởng tượng, đi mãi mà vẫn chưa tới cuối.
"Đây là lối đi bên trong à?" cậu hỏi.
Trì Nghiêu gật đầu, chỉ đại một cánh cửa nhỏ: "Từ những cửa bên này có thể ra ngoài, nhưng bên ngoài không vào được."
Cảnh Hi lại nghĩ đến mê cung ở công viên trò chơi trên không, cũng phân thành hai mặt âm dương.
Thiên đường và địa ngục chỉ cách nhau một bức tường.
Đi ngang qua một phòng phẫu thuật, Trì Nghiêu dừng bước.
Cảnh Hi theo ánh nhìn của anh: "Sao vậy?"
Trì Nghiêu: "Đó là nơi anh chịu cải tạo."
Cảnh Hi tim đập mạnh, vô thức nắm chặt tay anh.
"Đừng nhìn nữa, đi thôi."
Trì Nghiêu nắm tay cậu đi vào bên trong.
"Vào xem thử, biết đâu có manh mối gì."
Phòng phẫu thuật vô cùng lạnh lẽo, đầy mùi kim loại, không chút hơi ấm.
Ở giữa đặt một chiếc bàn phẫu thuật, bên cạnh là vài con dao mổ vứt lộn xộn trên bàn, trong tủ thuốc các hộp đều đã trống rỗng, tất cả chai lọ chỉ có dán số, không hề có tên thuốc hay bảng thành phần.
Sợ Trì Nghiêu chạm vào nơi gợi lại ký ức đau buồn, Cảnh Hi nhẹ giọng nói: "Để em tìm, anh đi nơi khác xem thử đi."
Trì Nghiêu: "Không cần, lâu rồi anh đã không còn cảm giác gì nữa."
Như nhớ ra điều gì, anh bổ sung: "Chỉ nhớ đồ ăn ở đây rất ngon, ngon hơn nhiều so với bình thường."
Cảnh Hi: "..."
Có thể nghĩ đến ăn, xem ra thực sự không còn cảm giác gì nữa.
Bên trong phòng phẫu thuật có một văn phòng nhỏ, ngăn cách bằng cửa kim loại, tài liệu và các thiết bị đầu cuối đã sớm bị dọn đi.
Trì Nghiêu đi một vòng, chỉ thấy một đống rác trong phòng chứa đồ ở góc.
"Nơi này không có gì." Trì Nghiêu quay người bước ra.
"Chờ đã."
Ánh mắt Cảnh Hi rơi vào đống rác, cậu bước nhanh tới.
Cậu lục lọi trong đống giẻ bẩn, rút ra một chiếc áo phông màu xanh.
Chiếc áo rất nhỏ, trông giống áo cho trẻ con sáu, bảy tuổi.
Cảnh Hi lật cổ áo, tìm thấy một miếng nhãn vải mềm.
"Sao vậy?"
Phòng chứa quá nhỏ, Trì Nghiêu chỉ có thể chen vào phía sau cậu.
Cảnh Hi đứng dậy, đưa chiếc áo ra trước mặt Trì Nghiêu: "Đây là áo của em."
Trì Nghiêu: "Của em?"
Nghe anh hỏi vậy, Cảnh Hi biết ngay anh đã quên rồi, giải thích: "Lúc anh ở nhà em, mặc toàn là đồ của em thôi."
Nói cách khác, đây là bộ đồ anh mặc khi bị bắt đến đây sao?
Trì Nghiêu nhìn chiếc áo phông màu xanh, hoàn toàn không có ấn tượng gì.
"Đây là áo ba em đặt may riêng, toàn đế quốc chỉ có một cái này thôi." Sợ anh không tin, Cảnh Hi bổ sung: "Lúc đó anh cao quá khổ, toàn mặc đồ ba em dự định cho em mặc lúc sáu, bảy tuổi."
Trì Nghiêu: "..."
Ba em rốt cuộc đã tích trữ bao nhiêu đồ trẻ con?
Cảnh Hi: "Lúc đó em cao đúng chuẩn, anh lại cao hơn nhiều, em liền mặc định anh lớn hơn em, nên đã gọi anh là anh trai suốt bao lâu."
Trì Nghiêu: "... Sao nào, bây giờ cảm thấy thiệt thòi à?"
Cảnh Hi với gương mặt nghiêm nghị: "Thật sự có hơi."
Trì Nghiêu: "..."
Thế còn thích anh thì sao?
Cảnh Hi nhìn chiếc áo trong tay, cau mày: "Em đang nghĩ, tốc độ phát triển của anh có bị ảnh hưởng bởi gen, nên mới lúc nhanh lúc chậm."
Trong tập hồ sơ đã xác định Trì Nghiêu là người cải tạo thế hệ thứ hai, tạm hiểu là đời con cháu của người cải tạo.
Vì quá trình cải tạo diễn ra ở cấp độ gen, nên rất có thể sẽ ảnh hưởng đến đời sau.
Trì Nghiêu nghiêm túc hồi tưởng lại quá trình phát triển của mình từ bé đến lớn, nhưng khi nghe tới vài chữ cuối, anh đột ngột bị ngắt mạch suy nghĩ.
"Lúc nhanh lúc chậm?"
"Khi anh năm tuổi, chiều cao vượt chuẩn rất nhiều, nhưng não bộ lại không phát triển sớm, thậm chí còn hơi chậm, và thời kỳ mẫn cảm của anh cũng kéo dài đến tận bây giờ..."
Cảnh Hi tổng kết: "Tốc độ phát triển của anh khác hẳn người bình thường."
Phòng chứa đồ quá chật, Trì Nghiêu kéo cậu ra ngoài, nửa thật nửa đùa: "Thời kỳ mẫn cảm của anh kéo dài lâu vậy không phải là để đợi em sao?"
Cảnh Hi đang cẩn thận gấp lại chiếc áo, bị câu tán tỉnh bất ngờ này làm cho lúng túng.
"Tuyến thể của anh cũng là để dành cho em cắn hả?"
Trì Nghiêu: "..."
Trì Nghiêu: "Đừng có ngày nào cũng nghĩ đến tuyến thể của người ta, giữ chút kiềm chế đi."
Cảnh Hi bước tới gần: "Vậy sau này anh đừng có nghiến răng lên tuyến thể của em nữa."
Trì Nghiêu: "..."
Đi tới một khu vực rộng rãi hơn, Trì Nghiêu mở cánh cửa kim loại trước mặt, bên trong là một phòng hồ sơ, nhưng giờ đã bị dọn sạch.
Anh đi tới góc đặt thiết bị đầu cuối.
"Thử xem cái máy ở đây."
"Ừm."
Cảnh Hi đặt áo sang một bên, dùng cách cũ để xâm nhập vào hệ thống.
Khi thấy những dòng dữ liệu màu đỏ, Trì Nghiêu liếc nhìn chiếc áo một chút, ngán ngẩm nói: "Cái áo bẩn thế này mà cũng muốn mang về thờ à?"
Cảnh Hi đáp: "Em muốn thử thu thập dấu vân tay trên này."
Trì Nghiêu: "Qua bao nhiêu năm rồi, còn thu thập được à?"
Cảnh Hi: "Cứ thử xem sao."
Vài phút sau, màn hình hiện ra rất nhiều thư mục.
Cảnh Hi tiện tay mở một cái, bên trong là một tệp hình ảnh. Sau khi bấm vào, cậu nhìn thấy nội dung bên trong mà giật mình.
"Bản thiết kế của đấu trường dưới đáy biển."
Trì Nghiêu chỉ cần nhìn lướt qua một cái là nhận ra ngay.
Đấu trường dưới đáy biển được xây dựng trên một tàu ngầm khổng lồ, có thể di chuyển bất kỳ lúc nào, lại có trường từ tự nhiên che chắn, tìm kiếm nó rất khó khăn.
Cảnh Hi lại mở một thư mục khác, lần này vẫn là một đấu trường, góc trên bên trái của bản vẽ có ghi mã số "N612".
"Đây là mã số hành tinh?" Trì Nghiêu khẽ nheo mắt lại.
Cảnh Hi lập tức tìm kiếm "N9", quả nhiên hiện ra bản thiết kế của một sòng bạc ngầm, gần như giống hệt với nơi họ đã từng đến trước đó.
Với những dữ liệu này, họ có thể nhổ tận gốc tất cả các địa điểm kiếm lợi bất hợp pháp đang nằm rải rác.
Cảnh Hi nhanh chóng sao chép nội dung.
【Hoàn thành 50% —— Hoàn thành 75% ——】
Đột nhiên có tiếng bước chân rất nhỏ truyền tới, cả hai lập tức thay đổi ánh mắt.
Trì Nghiêu ra hiệu, di chuyển nhẹ nhàng về phía cửa.
Tiếng bước chân ngày càng rõ, dường như có người từ nhiều hướng khác nhau đang đến gần.
Người đầu tiên bước tới cửa, Trì Nghiêu nhanh chóng lấy dao găm trong túi chân ra, chém mạnh khi khẩu súng vừa ló ra, đồng thời đạp ngược cửa ra ngoài.
"Ugh ——!"
Người đầu tiên bị cánh cửa hất ngược ra ngoài.
Lập tức có tiếng vật nặng rơi xuống, tiếng bước chân trở nên dồn dập hơn.
Rất nhanh sau đó, bên ngoài vang lên tiếng súng, một cánh cửa khác bị mở ra.
Những người xông vào đều đeo mặt nạ đen, mặc trên người bộ đồ tác chiến màu đen mà Trì Nghiêu rất quen thuộc.
Pằng!
Con dao găm trong tay Trì Nghiêu bay vút ra, cắm thẳng vào cổ tay của kẻ đó.
Anh nhanh chóng cúi thấp người né tránh đạn, di chuyển linh hoạt giữa các bàn điều khiển và kệ đựng đồ.
Chỉ trong nháy mắt, những kẻ đeo mặt nạ đen đã mất dấu anh.
Chúng vội vàng xem xét xung quanh, cảnh giác tạo thành một vòng tròn phòng thủ.
"Ugh ——!"
Tiếng hét đau đớn vang lên, tiếp theo là tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Những kẻ đeo mặt nạ đen nhanh chóng quay lại, giơ súng lên, nhưng một kẻ đứng cạnh kệ đã bị cắt đứt động mạch cổ, máu phun ra tung tóe trên chiếc kệ trắng tinh, trông cực kỳ chói mắt.
"Á ——!"
Lại một tiếng hét nữa vang lên, những kẻ đeo mặt nạ đen như thể tê liệt, quay người bắn loạn xạ.
Kẻ bị cắt cổ, chưa kịp ngã xuống đã bị đồng bọn bắn thành cái sàng.
"Phá hủy hệ thống ngay!"
Một kẻ đeo mặt nạ đen hét lên, những kẻ khác lập tức di chuyển về phía hệ thống điều khiển.
Tiếng súng vang lên liên tục, nhưng chiếc bàn đặt hệ thống điều khiển vẫn nguyên vẹn.
"Có chuyện gì vậy?!" Một kẻ trong nhóm hốt hoảng hét lớn.
"Đến giờ mới nghĩ đến chuyện phá hủy hệ thống à?" Trì Nghiêu nhàn nhã bước ra từ sau kệ, đứng cạnh bàn điều khiển, giễu cợt, "Ban nãy làm gì rồi?"
Đám người đeo mặt nạ đen hoảng sợ, tất cả đều lùi lại nửa bước, tay cầm súng run rẩy, ngón tay đặt trên cò nhưng không thể bóp.
"Trì, Trì Nghiêu! Sao cậu lại giúp người ngoài?!"
Vút!
"Á ——! Tay tôi!"
Tiếng súng vang lên, cổ tay của kẻ vừa nói bị bắn thủng, khẩu súng rơi xuống đất.
Trì Nghiêu cười khẩy: "Ai là người ngoài?"
Một kẻ đeo mặt nạ đen khác căng thẳng quan sát xung quanh, lớn tiếng nói: "Cạu là người của chúng tôi! Tỉnh táo lại đi!"
Vút!
"Á ——!" Kẻ đeo mặt nạ này cũng bị bắn trúng cổ tay.
Vợ ghen rồi à?
Trì Nghiêu cười khẽ, dường như có thể tưởng tượng ra vẻ mặt lạnh lùng của Cảnh Hi lúc này.
"Tôi là đoàn trưởng của Cực Ảnh, chỉ thế thôi." Trì Nghiêu nhướn mắt nhìn về phía chúng, nói nhẹ nhàng, "Muốn lôi kéo tôi à, các người cũng xứng sao?"
Chỉ một ánh mắt cũng đủ khiến đám người đeo mặt nạ đen run sợ.
Hai ví dụ đầy máu me đã hiện ra, không ai dám mở miệng nói thêm lời nào nữa.
【Hoàn thành 86% ——】
Trong lúc đám mặt nạ đen tấn công, Trì Nghiêu nghe thấy tiếng của hệ thống nhỏ phát ra từ phía hệ thống lớn.
Những kẻ đeo mặt nạ đen đang cầm súng nhưng không dám nổ súng vào anh.
Khi lưỡi dao của đối phương lao tới trước mặt, Trì Nghiêu giơ tay lên đỡ, lưỡi dao va vào móng thép, phát ra âm thanh chói tai.
Trì Nghiêu cười thản nhiên: "Trước kia không cho tôi đi, bây giờ tôi quay lại thăm chốn cũ lại không cho à? Các người coi tôi là dễ bắt nạt lắm sao?"
Kẻ đeo mặt nạ chỉ cảm thấy một cú vung tay nhẹ của anh, con dao trong tay đã bị chặt thành năm đoạn.
"..."
Đây mà là dễ bắt nạt à?!
Cảnh Hi đứng tựa vào kệ, nhìn ra ngoài qua khe hở.
Trì Nghiêu thậm chí không cần rút súng, đối phó với hai mươi kẻ đeo mặt nạ đen chẳng khác gì đang chơi đùa.
Ánh mắt Cảnh Hi chú ý tới một bóng đen.
Một kẻ đeo mặt nạ đen ở phía sau cùng đang lặng lẽ lẩn ra ngoài cửa.
Có thể những người trong tổ chức U Linh ai cũng có nỗi khổ riêng, nhưng điều đó không làm giảm tội ác của họ.
Trước kia gặp tổ chức U Linh, Trì Nghiêu không phải lần nào cũng ra tay tàn nhẫn, trừ khi chúng chạm đến giới hạn của anh.
Nhưng bây giờ, anh đã không còn đủ kiên nhẫn nữa.
Khi trong đầu vang lên thông báo hoàn thành 100%, tất cả những kẻ đeo mặt nạ đen đều ngã xuống.
Trì Nghiêu lau vết máu trên móng thép, ném tên cuối cùng vừa bị đập bất tỉnh xuống đất.
"Đến sớm không đến, đến muộn không đến, lại chọn ngay lúc chúng ta tới để phá hoại." Trì Nghiêu hừ lạnh một tiếng, "Chúng ta lại bị gài bẫy nữa sao?"
Cảnh Hi liếc ra ngoài cửa, bước ra khỏi kệ, lạnh lùng nói: "Đừng bận tâm, lấy được bản vẽ là được."
Ánh mắt cảnh giác nhìn ra phía cửa, Trì Nghiêu chậm rãi hỏi: "Khôi phục được bao nhiêu rồi?"
Cảnh Hi: "Xóa quá triệt để rồi, tối đa chỉ có thể khôi phục 10%."
Trì Nghiêu: "Kỹ thuật khôi phục này không ổn rồi."
Cảnh Hi nhạt giọng: "Đây đã là trình độ cao nhất của quân đội."
Trong lúc nói chuyện, hai người từ cánh cửa khác bước ra ngoài.
Tên đeo mặt nạ đen run rẩy nấp sau cánh cửa, đợi đến khi xung quanh không còn động tĩnh mới gõ một chuỗi mật mã lên thiết bị liên lạc.
Chuỗi mật mã này chỉ trong vài phút ngắn ngủi, qua vài lần chuyển tiếp, cuối cùng đã được truyền đến quân khu.
Trong một căn biệt thự xa hoa, một beta mặc quân phục trung tá ghi lại chuỗi mật mã này rồi nhanh chóng đi về phía ban công tầng hai.
"Thưa ngài, bên kia truyền tin tới rồi!"
Trên ban công, một ông lão nằm trên ghế bập bênh, quay lưng về phía hắn.
"Trì Nghiêu đã đến?"
Trung tá: "Vâng, cậu ta đã khôi phục thiết bị đầu cuối của phòng lưu trữ hồ sơ, có lẽ đã đánh cắp 10% dữ liệu."
Tay ông lão đang xoay hạt óc chó bỗng khựng lại, trong lòng bàn tay phát ra tiếng răng rắc.
"Không phải nói chắc chắn không thể khôi phục được sao?"
Nghe thấy sự lạnh lùng trong giọng nói của ông lão, thân thể trung tá căng cứng, cố gắng không để mình run rẩy.
"Năm đó những người kia xác nhận là như vậy, có lẽ mấy năm gần đây kỹ thuật khôi phục đã được cải thiện."
Ông lão đung đưa ghế bập bênh, nhìn ra bầu trời xanh mây trắng bên ngoài, một lúc sau mới mở miệng: "Đánh cắp thì cũng đánh cắp rồi, 10% không đáng là gì."
Trung tá kinh ngạc, khó tin.
Giá trị của Trì Nghiêu còn cao hơn cả 10% lợi ích sao?
Ở phía bên kia, Trì Nghiêu và Cảnh Hi rời khỏi căn cứ, hội hợp với những người khác.
"Hề Hề đâu?" Cảnh Hi nhìn quanh, chỉ có con chó là chưa quay về.
Thuộc hạ của Ám Bộ nghe vậy mà ngơ ngác.
Hề Hề là ai?
"Có lẽ đi tìm con sói cái của nó rồi." Trì Nghiêu nhìn về phía những người khác, "Mấy người lên chiến cơ chờ đi."
Nhìn họ rời đi, thành viên Ám Bộ: "......!"
Hề Hề là Ẩn Vệ?
Một con chó vốn bá đạo lại đột nhiên biến thành điệu đà thế này.
Trì Nghiêu liếc nhìn bộ quần áo được Cảnh Hi bọc trong giấy.
"Sao lúc nãy không đưa cho họ?"
Cảnh Hi: "Em không yên tâm."
Trên bộ quần áo này, có lẽ sẽ kiểm tra được nhiều manh mối quý giá, là chứng cứ có thể giữ lại.
"Anh biết nó ở đâu chứ?" Cảnh Hi hỏi.
Trong lúc nói chuyện, hai người đi tới rìa vách đá.
Chỗ này không cao lắm, chỉ khoảng mấy chục mét.
Trì Nghiêu cúi đầu nhìn xuống, khẽ gật đầu về phía một chỗ nào đó.
"Kia, ở đó."
Cảnh Hi nhìn theo hướng anh chỉ.
Ở bên cạnh một thác nước nhỏ, cạnh cái hang đầy cỏ dại, cậu thấy một đám lông chó quen thuộc.
Trì Nghiêu vòng tay ôm eo Cảnh Hi, để Tiểu Hắc biến thành thiết bị phóng.
"Ôm chặt."
Cảnh Hi bất ngờ, theo phản xạ đẩy anh ra, nhưng sau khi nhận ra tình huống, cậu liền thuận theo ôm lấy.
Trì Nghiêu buộc dây thừng vào mặt đất, nhảy xuống, đùa giỡn: "Cho dù là anh, rơi xuống từ độ cao mấy chục mét này cũng sẽ vỡ nát, em cẩn thận đấy, có chết cũng phải chết đẹp."
Cảnh Hi lạnh mặt: "...... Em vẫn chưa quen."
Bình thường cậu luôn là người bảo vệ người khác, rất ít khi bị người khác bảo vệ.
Sau khi chạm đất, họ lặng lẽ tiến lại gần Vệ Ẩn, nó đang nấp sau một đống đá, bám móng vuốt trước nhìn trộm vào trong hang.
Trước cửa hang, một con sói trắng xinh đẹp đang liếm lông, một con sói xám khác từ trong hang đi ra, nằm bên cạnh nó cùng liếm lông, ngoài bãi đất trước hang, còn có một bầy sói con nằm quây quần.
"U u u ——"
Bên tai vang lên tiếng rên rỉ nhỏ, Trì Nghiêu và Cảnh Hi đồng thời nhìn về phía Ẩn Vệ, thấy nó rũ tai, nước mắt lưng tròng.
Trì Nghiêu/Cảnh Hi: "......"
Tội nghiệp thật.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook