Sau Khi Giải Nghệ, Ca Nhi Nổi Tiếng Nhờ Thêu Thùa
-
Chương 8: Thì ra hắn là đại minh tinh!
“Không đi được không?” Giọng nói của chàng trai trong trẻo mang theo một tia mềm mại, lời thốt ra chẳng có chút gợn sóng.
Vương Thế Cương trực tiếp bác bỏ: “Không được! Ngày mai nhất định cậu phải đi, cơ hội đã đưa tận miệng rồi, còn không mau ngoạm lấy?”
“Miệng nhỏ, ngoạm không nổi.” Ngạn Sơ uể oải lẩm bẩm.
“Cậu nói cái gì?”
“Không có gì.”
Ngạn Sơ cũng chẳng để bụng việc người đại diện nhét cơ hội này vào miệng người khác, hôm nay vừa hát vừa nhảy mệt muốn chết, ngày mai cậu chỉ muốn ngủ nướng, không muốn ra ngoài.
“Hôm nay những gì tôi nói với cậu, trước mắt đừng nói cho mấy người kia.”
“Tại sao?”
Vương Thế Cương không ngờ Ngạn Sơ bây giờ lại thích hỏi kỹ như vậy, trước kia hắn nói gì, cậu nhóc đều im lặng đồng ý, tiểu tử này quả nhiên không còn dễ dỗ như trước nữa rồi.
“Ờ thì, tôi đương nhiên là sợ mấy cậu ấy biết được sẽ mất cân bằng tâm lý. Tôi muốn tập trung bồi dưỡng cậu, tài nguyên trong nhóm mà muốn phân chia tuyệt đối công bằng là điều không thể nào.”
“Nhưng rồi bọn họ cũng sẽ biết.” Ngạn Sơ không hiểu biết sớm hay muộn thì khác nhau chỗ nào.
Vương Thế Cương thoáng chột dạ, sau đó lập tức làm bộ không kiên nhẫn nói: “Đừng hỏi nhiều nữa, dù sao thì bữa tiệc tối mai rất có lợi cho con đường tương lai của cậu, đừng có làm tôi thất vọng đấy!”
Cây rụng tiền nho nhỏ này đã bắt đầu tỏa sáng rồi, Vương Thế Cương đương nhiên phải tận dụng cho tốt. Nhân lúc tiểu tử này còn là tờ giấy trắng, hắn phải tưới tắm cho cây con này thật tốt.
Tại sao không cho Ngạn Sơ nói với các thành viên khác? Đương nhiên là vì hắn đã nhận ra sự bao che của mấy cậu nhóc kia dành cho Ngạn Sơ.
Ngạn Sơ thì ngốc nghếch, mấy người kia lại rất tinh ranh, tiệc tối trong giới giải trí là như thế nào, bọn họ rõ như ban ngày, lỡ như bọn họ ngăn cản không cho hắn đưa Ngạn Sơ đi thì thật sự hỏng bét.
Để tránh rắc rối không cần thiết, trước tiên phải giấu nhẹm mấy đứa nhỏ đó, ít nhất cũng phải đợi mọi chuyện đâu vào đấy đã.
Vương Thế Cương lại dặn dò Ngạn Sơ vài câu, sau đó mới để cậu rời đi.
Cuộc nói chuyện trước sau chỉ vỏn vẹn mười phút, Ngạn Sơ rất nhanh đã trở về ký túc xá, vừa kịp lúc nồi lẩu sôi.
“Ê! Tiểu Ngạn Tử, em về rồi à! Mau lại đây ngồi đi, thịt bò sắp chín rồi, nhanh nhanh tới ăn nào!” Vưu Kỳ ra sức vẫy tay.
Ngạn Sơ đi đến chỗ bọn họ cố ý chừa ra ngồi xuống, sắc mặt cuối cùng cũng không còn căng thẳng như khi đối mặt với người đại diện nữa.
Ở bên cạnh những người bạn này, Ngạn Sơ sẽ vô thức thả lỏng bản thân.
“Gia vị ở đây có thể tự lấy, muốn ăn gì thì ăn, bữa tiệc của anh em chúng ta cứ ăn thoải mái.” Dụ Thần Chu mỉm cười bày bát đũa.
Ngạn Sơ gật gật đầu, cái mũi cao thẳng đưa đến gần ngửi ngửi, mùi thơm của nồi lẩu dầu bò và nồi lẩu nấm quyện vào nhau chui vào khoang mũi khiến cậu lập tức thấy đói bụng.
Nhìn mọi người không nói không rằng bắt đầu ăn, cậu cũng không khách sáo nữa cầm đũa gắp thẳng vào nồi lẩu cay, gắp một miếng thịt bò được bao phủ bởi lớp dầu ớt đỏ au cho vào bát mình.
Cậu thổi vài cái, vừa định đưa vào miệng lại thấy ánh mắt của mọi người ngơ ngác nhìn chằm chằm mình.
“Sao, sao vậy?” Ngạn Sơ bối rối, buông đũa xuống.
Có phải trên mặt cậu dính gì bẩn không?
“Tiểu Ngạn Tử, chẳng phải em không ăn cay sao? Hôm nay gan to thế?”
Tất cả mọi người trong nhóm đều biết Ngạn Sơ là người quê ở Khê Thành, khẩu vị ở đó thiên về thanh đạm và ngọt.
Ngạn Sơ từng bị Vưu Kỳ lừa ăn một miếng bánh gạo cay, lần đó khiến cậu nhóc bị cay đến hỏng mất, tu một hơi hết năm chai nước.
Từ đó về sau mọi người đều biết Ngạn Sơ không ăn được cay, hơn nữa ngày thường cũng đúng là không thấy Ngạn Sơ ăn đồ cay bao giờ.
Gần đây Ngạn Sơ hình như thật sự thay đổi rất nhiều…
Ngạn Sơ biết rõ hành động của mình không phù hợp với nguyên chủ, nhưng vẫn thản nhiên nói: “Khẩu vị thay đổi rồi.”
Vưu Kỳ hưng phấn vô cùng: “Thấy chưa, thấy chưa! Đồ cay chính là phát minh vĩ đại nhất lịch sử ẩm thực loài người! Càng ăn càng thích! Nếu em đã ăn được cay rồi để hôm nào anh gửi đặc sản đầu thỏ cay về cho em thử nhé! Ngon bá cháy!”
Nghe Vưu Kỳ giới thiệu đủ loại món ăn ngon, miệng Ngạn Sơ tự động tiết nước miếng, theo bản năng tiếp tục gắp đồ ăn trong nồi lẩu cay.
Lỡ tay ăn quá giới hạn thường ngày.
Người đầu tiên phát hiện Ngạn Sơ có gì đó không ổn lại chính là Quan Sóc.
Cậu ta mím môi, nhịn không được “phụt” một tiếng: “Ngạn Sơ, môi cậu sưng vù lên rồi kìa.”
Tống Thức An cũng nhìn thấy Ngạn Sơ bị cay đến đỏ bừng cả mặt, vội vàng đứng dậy lấy một chai sữa chua, vẫn là giọng điệu ôn hòa: “Là bọn anh nhầm rồi, khẩu vị thay đổi không có nghĩa là ăn được cay.”
Vưu Kỳ cười ha hả: “Ôi trời ơi! Hahahaha… Xin lỗi, không nhịn được cười, hahaha, không nhịn được mất!”
Quan Sóc vội vàng bụm miệng tên nhóc này lại.
Dụ Thần Chu, người luôn luôn điềm tĩnh nhất lúc này cũng không nhịn nổi, anh cố gắng chịu đựng nhưng lại sợ Ngạn Sơ xấu hổ liền hỏi: “Có muốn đi rửa mặt một chút không, anh thấy em đổ mồ hôi rồi kìa.”
Ngạn Sơ lúc này như quả cherry chín mọng, nhất thời không phân biệt được là mặt mình bị cay đỏ hay bị ngại ngùng đỏ ửng nữa.
“Xin lỗi, em đi vệ sinh một lát.” Cậu “vút” một cái đứng bật dậy chạy thẳng vào toilet.
Cánh cửa toilet đóng lại ngăn cách tiếng cười nhịn đến nội thương của ba người bên ngoài.
Ngạn Sơ nhìn đôi môi sưng đỏ trong gương, suýt chút nữa thì bật cười thành tiếng.
“Sao lại thế này…”
Ngạn Sơ nhớ lại trước đây mỗi lần lén lút đi ăn đồ cay sau lưng người đại diện, ở bên ngoài cậu cũng là cái dạng này sao?
À đúng rồi, hôm đó ăn bún chua cay, vị tiên sinh kia đã trả tiền thay cậu còn bảo cậu đi uống sữa…chắc chắn là đã nhìn thấy bộ dạng thảm hại của cậu rồi.
Ký ức chết tiệt lại tấn công cậu theo một cách vô cùng xấu hổ.
May là người không quen biết, chỉ là gặp mặt một lần chắc là rất nhanh sẽ quên cậu thôi.
Ngạn Sơ rửa mặt trong toilet, chuẩn bị tâm lý kỹ càng rồi mới đi ra ngoài.
Lần này Vưu Kỳ không dám gắp đồ ăn trong nồi lẩu cay cho cậu nữa.
“Xin lỗi nha, Tiểu Ngạn Tử, coi như anh chưa từng giới thiệu món đó đi, đầu thỏ cay anh sẽ không gửi nữa, sợ dạ dày em không chịu nổi, nào, anh gắp cho em ít nấm ăn với canh nấm nhé.”
Lần này Vưu Kỳ gắp đầy đồ ăn trong nồi lẩu nấm, đưa bát cho Ngạn Sơ.
“Cảm ơn anh Vưu Kỳ.” Tuy trong lòng vẫn còn lưu luyến nồi lẩu cay nhưng nghĩ đến đôi môi vẫn còn sưng vù của mình Ngạn Sơ đành ngoan ngoãn ăn đồ trong bát.
Bữa lẩu kéo dài hai tiếng đồng hồ mới kết thúc, sau khi ăn uống no nê mấy người đồng loạt nằm vật vờ trên ghế sofa.
Mãi đến lúc này, Dụ Thần Chu mới mở miệng hỏi: “Vừa rồi anh Vương gọi em ra có chuyện gì gấp sao?”
Lý do không hỏi chuyện này vào lúc ăn cơm là bởi vì không muốn nói chuyện không liên quan trong bữa ăn vui vẻ.
Nhỡ đâu là chuyện công việc chỉ thêm mất vui.
Giờ phút này, một người đội trưởng hỏi han bằng sự quan tâm, đồng thời cũng là lo lắng Ngạn Sơ lại bị người đại diện gây khó dễ.
“Anh ấy muốn cho em đi đóng phim nhiều hơn.”
Nghĩ đến lời dặn dò của Vương Thế Cương, Ngạn Sơ qua loa trả lời.
“Với gương mặt này của em mà không đóng vài bộ phim thì đúng là uổng phí, coi như lão ta còn chút nhân tính, Tiểu Ngạn Tử nhà chúng ta sau này muốn nổi tiếng trong giới giải trí là chuyện dễ như trở bàn tay!”
Vưu Kỳ là người coi trọng ngoại hình, cậu ta vẫn luôn cảm thấy con đường của Ngạn Sơ rộng mở hơn bọn họ.
Sau này Ngạn Sơ muốn đóng phim, cậu ta hoàn toàn ủng hộ.
Nghe Ngạn Sơ nói vậy, mấy người rất ăn ý không hỏi sâu thêm nữa.
Chuyện này liên quan đến vấn đề công ty phân chia tài nguyên cho từng người bọn họ, cũng coi như là chuyện riêng tư.
Biết là có liên quan đến công việc sau này, Dụ Thần Chu cũng yên tâm.
Mọi người đều cho rằng việc Ngạn Sơ có nhiều việc để làm là chuyện tốt.
Nhưng trong lòng Ngạn Sơ lại như có linh cảm, mơ hồ cảm thấy người đại diện luôn hà khắc với nguyên chủ này sẽ không đột nhiên tốt bụng như vậy.
Kỳ thực cậu có thể không nghe lời Vương Thế Cương, nói hết mọi chuyện hôm nay cho mọi người biết.
Nhưng lý trí mách bảo cậu, nếu đây thật sự là chuyện không tốt, vạn nhất khiến mọi người gặp rắc rối thì phải làm sao?
Ngạn Sơ không muốn ảnh hưởng đến những người khác trong nhóm.
Mang theo tâm trạng phấp phỏng về ngày mai, Ngạn Sơ về phòng tắm rửa rồi đi ngủ.
Năng lượng hôm nay đã tiêu hao hết, cậu cần phải sạc đầy pin bằng giấc ngủ.
Chắc là tối nay ăn đồ cay nhiều quá, cả đêm Ngạn Sơ ngủ không ngon giấc.
Nửa đêm dạ dày có chút cồn cào nhưng vì quá buồn ngủ cậu đành cố nhịn tiếp tục ngủ, mơ mơ màng màng còn nằm mơ.
Mơ thấy anh chàng đẹp trai bao cậu ăn bún chua cay hôm đó tìm đến công ty, bắt cậu trả tiền.
Gương mặt tuấn tú mang theo chút chế giễu: “Này, môi cậu sưng thành xúc xích rồi kìa, uống sữa cũng không cứu vãn nổi đâu, lần sau đừng ăn cay nữa.”
Ngạn Sơ trong mơ sờ sờ đôi môi sưng vù của mình, vội vàng chạy đến trước gương, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu với đôi môi như mỏ vịt, trước mắt tối sầm sợ hãi hét lên.
Nỗi sợ hãi trong mơ và hiện thực kết nối với nhau, Ngạn Sơ bừng tỉnh, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
Cậu thở hổn hển vài hơi, đưa tay lau mồ hôi trên trán, một lúc lâu sau mắt mới nhìn rõ lại được, không còn mờ nhòe nữa.
Dạ dày hơi đau âm ỉ.
Nhìn đồng hồ, mới có 5 giờ sáng, nhưng cậu đã không ngủ được nữa bèn thức dậy luôn.
Rửa mặt xong, Ngạn Sơ uống một cốc nước ấm, thật ấm áp, cuối cùng cũng dễ chịu hơn một chút.
Không có việc gì làm, Ngạn Sơ quyết định ra ngoài đi dạo một vòng.
Từ lúc đến đây, cậu chưa từng nhìn thấy đường phố và chợ sớm lúc 5 giờ sáng, trời càng ngày càng lạnh, lần này Ngạn Sơ không còn tỏ ra mình ổn nữa. Cậu mặc một chiếc áo phao dáng dài màu đen, đội mũ len màu xanh, đeo khẩu trang che kín mít rồi mới ra khỏi cửa.
Mặt trời vẫn chưa hoàn toàn ló dạng, gió lạnh như dao cứa vào da thịt.
Trên đường lác đác vài hàng quán ăn sáng đã mở cửa đang bận rộn chuẩn bị.
Ngạn Sơ đi trên đường không mục đích, lúc đi đến một trạm xe buýt vô tình nhìn lên bảng quảng cáo liền nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
Gương mặt tuấn tú ấy, Ngạn Sơ không thể nào quên được.
“Là anh ấy…Đây là…”
“…Người đã mời mình ăn bún chua cay.”
“Vệ… Đình… Tiêu…”
Ngạn Sơ run run đọc từng chữ một, “Thì ra anh ấy là đại minh tinh.”
Vừa dứt lời, Ngạn Sơ quay đầu nhìn tòa nhà phía sau, lại phát hiện ra một tấm poster quảng cáo cỡ lớn của minh tinh nào đó.
Còn rất nhiều tấm.
Đang được treo san sát nhau trên mặt ngoài của khu phức hợp thương mại.
Ngạn Sơ ngây người, ngay sau đó ánh mắt khẽ lóe lên tia sáng như ngọn lửa nhỏ.
Đáng lẽ cậu nên nghĩ đến, dung mạo như vậy sao có thể là người bình thường được?
Khắp đường phố đều là poster của Vệ Đình Tiêu, người này thực sự rất nổi tiếng.
Nếu là ở Đại Vân, nếu chân dung một người bị dán đầy đường như vậy thì chỉ có thể là bị truy nã.
Sau khi xuyên không đến đây, Ngạn Sơ gần như không rời khỏi công ty, cho dù có ra ngoài cũng không đi quá xa, càng không ngó nghiêng lung tung.
Lúc di chuyển cùng nhóm cũng là đi xe, không để ý lắm đến những thứ bên đường.
Hôm nay đi bộ thong thả, mới khiến cậu phát hiện ra những phong cảnh…
…Và người chưa từng để ý đến.
Vương Thế Cương trực tiếp bác bỏ: “Không được! Ngày mai nhất định cậu phải đi, cơ hội đã đưa tận miệng rồi, còn không mau ngoạm lấy?”
“Miệng nhỏ, ngoạm không nổi.” Ngạn Sơ uể oải lẩm bẩm.
“Cậu nói cái gì?”
“Không có gì.”
Ngạn Sơ cũng chẳng để bụng việc người đại diện nhét cơ hội này vào miệng người khác, hôm nay vừa hát vừa nhảy mệt muốn chết, ngày mai cậu chỉ muốn ngủ nướng, không muốn ra ngoài.
“Hôm nay những gì tôi nói với cậu, trước mắt đừng nói cho mấy người kia.”
“Tại sao?”
Vương Thế Cương không ngờ Ngạn Sơ bây giờ lại thích hỏi kỹ như vậy, trước kia hắn nói gì, cậu nhóc đều im lặng đồng ý, tiểu tử này quả nhiên không còn dễ dỗ như trước nữa rồi.
“Ờ thì, tôi đương nhiên là sợ mấy cậu ấy biết được sẽ mất cân bằng tâm lý. Tôi muốn tập trung bồi dưỡng cậu, tài nguyên trong nhóm mà muốn phân chia tuyệt đối công bằng là điều không thể nào.”
“Nhưng rồi bọn họ cũng sẽ biết.” Ngạn Sơ không hiểu biết sớm hay muộn thì khác nhau chỗ nào.
Vương Thế Cương thoáng chột dạ, sau đó lập tức làm bộ không kiên nhẫn nói: “Đừng hỏi nhiều nữa, dù sao thì bữa tiệc tối mai rất có lợi cho con đường tương lai của cậu, đừng có làm tôi thất vọng đấy!”
Cây rụng tiền nho nhỏ này đã bắt đầu tỏa sáng rồi, Vương Thế Cương đương nhiên phải tận dụng cho tốt. Nhân lúc tiểu tử này còn là tờ giấy trắng, hắn phải tưới tắm cho cây con này thật tốt.
Tại sao không cho Ngạn Sơ nói với các thành viên khác? Đương nhiên là vì hắn đã nhận ra sự bao che của mấy cậu nhóc kia dành cho Ngạn Sơ.
Ngạn Sơ thì ngốc nghếch, mấy người kia lại rất tinh ranh, tiệc tối trong giới giải trí là như thế nào, bọn họ rõ như ban ngày, lỡ như bọn họ ngăn cản không cho hắn đưa Ngạn Sơ đi thì thật sự hỏng bét.
Để tránh rắc rối không cần thiết, trước tiên phải giấu nhẹm mấy đứa nhỏ đó, ít nhất cũng phải đợi mọi chuyện đâu vào đấy đã.
Vương Thế Cương lại dặn dò Ngạn Sơ vài câu, sau đó mới để cậu rời đi.
Cuộc nói chuyện trước sau chỉ vỏn vẹn mười phút, Ngạn Sơ rất nhanh đã trở về ký túc xá, vừa kịp lúc nồi lẩu sôi.
“Ê! Tiểu Ngạn Tử, em về rồi à! Mau lại đây ngồi đi, thịt bò sắp chín rồi, nhanh nhanh tới ăn nào!” Vưu Kỳ ra sức vẫy tay.
Ngạn Sơ đi đến chỗ bọn họ cố ý chừa ra ngồi xuống, sắc mặt cuối cùng cũng không còn căng thẳng như khi đối mặt với người đại diện nữa.
Ở bên cạnh những người bạn này, Ngạn Sơ sẽ vô thức thả lỏng bản thân.
“Gia vị ở đây có thể tự lấy, muốn ăn gì thì ăn, bữa tiệc của anh em chúng ta cứ ăn thoải mái.” Dụ Thần Chu mỉm cười bày bát đũa.
Ngạn Sơ gật gật đầu, cái mũi cao thẳng đưa đến gần ngửi ngửi, mùi thơm của nồi lẩu dầu bò và nồi lẩu nấm quyện vào nhau chui vào khoang mũi khiến cậu lập tức thấy đói bụng.
Nhìn mọi người không nói không rằng bắt đầu ăn, cậu cũng không khách sáo nữa cầm đũa gắp thẳng vào nồi lẩu cay, gắp một miếng thịt bò được bao phủ bởi lớp dầu ớt đỏ au cho vào bát mình.
Cậu thổi vài cái, vừa định đưa vào miệng lại thấy ánh mắt của mọi người ngơ ngác nhìn chằm chằm mình.
“Sao, sao vậy?” Ngạn Sơ bối rối, buông đũa xuống.
Có phải trên mặt cậu dính gì bẩn không?
“Tiểu Ngạn Tử, chẳng phải em không ăn cay sao? Hôm nay gan to thế?”
Tất cả mọi người trong nhóm đều biết Ngạn Sơ là người quê ở Khê Thành, khẩu vị ở đó thiên về thanh đạm và ngọt.
Ngạn Sơ từng bị Vưu Kỳ lừa ăn một miếng bánh gạo cay, lần đó khiến cậu nhóc bị cay đến hỏng mất, tu một hơi hết năm chai nước.
Từ đó về sau mọi người đều biết Ngạn Sơ không ăn được cay, hơn nữa ngày thường cũng đúng là không thấy Ngạn Sơ ăn đồ cay bao giờ.
Gần đây Ngạn Sơ hình như thật sự thay đổi rất nhiều…
Ngạn Sơ biết rõ hành động của mình không phù hợp với nguyên chủ, nhưng vẫn thản nhiên nói: “Khẩu vị thay đổi rồi.”
Vưu Kỳ hưng phấn vô cùng: “Thấy chưa, thấy chưa! Đồ cay chính là phát minh vĩ đại nhất lịch sử ẩm thực loài người! Càng ăn càng thích! Nếu em đã ăn được cay rồi để hôm nào anh gửi đặc sản đầu thỏ cay về cho em thử nhé! Ngon bá cháy!”
Nghe Vưu Kỳ giới thiệu đủ loại món ăn ngon, miệng Ngạn Sơ tự động tiết nước miếng, theo bản năng tiếp tục gắp đồ ăn trong nồi lẩu cay.
Lỡ tay ăn quá giới hạn thường ngày.
Người đầu tiên phát hiện Ngạn Sơ có gì đó không ổn lại chính là Quan Sóc.
Cậu ta mím môi, nhịn không được “phụt” một tiếng: “Ngạn Sơ, môi cậu sưng vù lên rồi kìa.”
Tống Thức An cũng nhìn thấy Ngạn Sơ bị cay đến đỏ bừng cả mặt, vội vàng đứng dậy lấy một chai sữa chua, vẫn là giọng điệu ôn hòa: “Là bọn anh nhầm rồi, khẩu vị thay đổi không có nghĩa là ăn được cay.”
Vưu Kỳ cười ha hả: “Ôi trời ơi! Hahahaha… Xin lỗi, không nhịn được cười, hahaha, không nhịn được mất!”
Quan Sóc vội vàng bụm miệng tên nhóc này lại.
Dụ Thần Chu, người luôn luôn điềm tĩnh nhất lúc này cũng không nhịn nổi, anh cố gắng chịu đựng nhưng lại sợ Ngạn Sơ xấu hổ liền hỏi: “Có muốn đi rửa mặt một chút không, anh thấy em đổ mồ hôi rồi kìa.”
Ngạn Sơ lúc này như quả cherry chín mọng, nhất thời không phân biệt được là mặt mình bị cay đỏ hay bị ngại ngùng đỏ ửng nữa.
“Xin lỗi, em đi vệ sinh một lát.” Cậu “vút” một cái đứng bật dậy chạy thẳng vào toilet.
Cánh cửa toilet đóng lại ngăn cách tiếng cười nhịn đến nội thương của ba người bên ngoài.
Ngạn Sơ nhìn đôi môi sưng đỏ trong gương, suýt chút nữa thì bật cười thành tiếng.
“Sao lại thế này…”
Ngạn Sơ nhớ lại trước đây mỗi lần lén lút đi ăn đồ cay sau lưng người đại diện, ở bên ngoài cậu cũng là cái dạng này sao?
À đúng rồi, hôm đó ăn bún chua cay, vị tiên sinh kia đã trả tiền thay cậu còn bảo cậu đi uống sữa…chắc chắn là đã nhìn thấy bộ dạng thảm hại của cậu rồi.
Ký ức chết tiệt lại tấn công cậu theo một cách vô cùng xấu hổ.
May là người không quen biết, chỉ là gặp mặt một lần chắc là rất nhanh sẽ quên cậu thôi.
Ngạn Sơ rửa mặt trong toilet, chuẩn bị tâm lý kỹ càng rồi mới đi ra ngoài.
Lần này Vưu Kỳ không dám gắp đồ ăn trong nồi lẩu cay cho cậu nữa.
“Xin lỗi nha, Tiểu Ngạn Tử, coi như anh chưa từng giới thiệu món đó đi, đầu thỏ cay anh sẽ không gửi nữa, sợ dạ dày em không chịu nổi, nào, anh gắp cho em ít nấm ăn với canh nấm nhé.”
Lần này Vưu Kỳ gắp đầy đồ ăn trong nồi lẩu nấm, đưa bát cho Ngạn Sơ.
“Cảm ơn anh Vưu Kỳ.” Tuy trong lòng vẫn còn lưu luyến nồi lẩu cay nhưng nghĩ đến đôi môi vẫn còn sưng vù của mình Ngạn Sơ đành ngoan ngoãn ăn đồ trong bát.
Bữa lẩu kéo dài hai tiếng đồng hồ mới kết thúc, sau khi ăn uống no nê mấy người đồng loạt nằm vật vờ trên ghế sofa.
Mãi đến lúc này, Dụ Thần Chu mới mở miệng hỏi: “Vừa rồi anh Vương gọi em ra có chuyện gì gấp sao?”
Lý do không hỏi chuyện này vào lúc ăn cơm là bởi vì không muốn nói chuyện không liên quan trong bữa ăn vui vẻ.
Nhỡ đâu là chuyện công việc chỉ thêm mất vui.
Giờ phút này, một người đội trưởng hỏi han bằng sự quan tâm, đồng thời cũng là lo lắng Ngạn Sơ lại bị người đại diện gây khó dễ.
“Anh ấy muốn cho em đi đóng phim nhiều hơn.”
Nghĩ đến lời dặn dò của Vương Thế Cương, Ngạn Sơ qua loa trả lời.
“Với gương mặt này của em mà không đóng vài bộ phim thì đúng là uổng phí, coi như lão ta còn chút nhân tính, Tiểu Ngạn Tử nhà chúng ta sau này muốn nổi tiếng trong giới giải trí là chuyện dễ như trở bàn tay!”
Vưu Kỳ là người coi trọng ngoại hình, cậu ta vẫn luôn cảm thấy con đường của Ngạn Sơ rộng mở hơn bọn họ.
Sau này Ngạn Sơ muốn đóng phim, cậu ta hoàn toàn ủng hộ.
Nghe Ngạn Sơ nói vậy, mấy người rất ăn ý không hỏi sâu thêm nữa.
Chuyện này liên quan đến vấn đề công ty phân chia tài nguyên cho từng người bọn họ, cũng coi như là chuyện riêng tư.
Biết là có liên quan đến công việc sau này, Dụ Thần Chu cũng yên tâm.
Mọi người đều cho rằng việc Ngạn Sơ có nhiều việc để làm là chuyện tốt.
Nhưng trong lòng Ngạn Sơ lại như có linh cảm, mơ hồ cảm thấy người đại diện luôn hà khắc với nguyên chủ này sẽ không đột nhiên tốt bụng như vậy.
Kỳ thực cậu có thể không nghe lời Vương Thế Cương, nói hết mọi chuyện hôm nay cho mọi người biết.
Nhưng lý trí mách bảo cậu, nếu đây thật sự là chuyện không tốt, vạn nhất khiến mọi người gặp rắc rối thì phải làm sao?
Ngạn Sơ không muốn ảnh hưởng đến những người khác trong nhóm.
Mang theo tâm trạng phấp phỏng về ngày mai, Ngạn Sơ về phòng tắm rửa rồi đi ngủ.
Năng lượng hôm nay đã tiêu hao hết, cậu cần phải sạc đầy pin bằng giấc ngủ.
Chắc là tối nay ăn đồ cay nhiều quá, cả đêm Ngạn Sơ ngủ không ngon giấc.
Nửa đêm dạ dày có chút cồn cào nhưng vì quá buồn ngủ cậu đành cố nhịn tiếp tục ngủ, mơ mơ màng màng còn nằm mơ.
Mơ thấy anh chàng đẹp trai bao cậu ăn bún chua cay hôm đó tìm đến công ty, bắt cậu trả tiền.
Gương mặt tuấn tú mang theo chút chế giễu: “Này, môi cậu sưng thành xúc xích rồi kìa, uống sữa cũng không cứu vãn nổi đâu, lần sau đừng ăn cay nữa.”
Ngạn Sơ trong mơ sờ sờ đôi môi sưng vù của mình, vội vàng chạy đến trước gương, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu với đôi môi như mỏ vịt, trước mắt tối sầm sợ hãi hét lên.
Nỗi sợ hãi trong mơ và hiện thực kết nối với nhau, Ngạn Sơ bừng tỉnh, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
Cậu thở hổn hển vài hơi, đưa tay lau mồ hôi trên trán, một lúc lâu sau mắt mới nhìn rõ lại được, không còn mờ nhòe nữa.
Dạ dày hơi đau âm ỉ.
Nhìn đồng hồ, mới có 5 giờ sáng, nhưng cậu đã không ngủ được nữa bèn thức dậy luôn.
Rửa mặt xong, Ngạn Sơ uống một cốc nước ấm, thật ấm áp, cuối cùng cũng dễ chịu hơn một chút.
Không có việc gì làm, Ngạn Sơ quyết định ra ngoài đi dạo một vòng.
Từ lúc đến đây, cậu chưa từng nhìn thấy đường phố và chợ sớm lúc 5 giờ sáng, trời càng ngày càng lạnh, lần này Ngạn Sơ không còn tỏ ra mình ổn nữa. Cậu mặc một chiếc áo phao dáng dài màu đen, đội mũ len màu xanh, đeo khẩu trang che kín mít rồi mới ra khỏi cửa.
Mặt trời vẫn chưa hoàn toàn ló dạng, gió lạnh như dao cứa vào da thịt.
Trên đường lác đác vài hàng quán ăn sáng đã mở cửa đang bận rộn chuẩn bị.
Ngạn Sơ đi trên đường không mục đích, lúc đi đến một trạm xe buýt vô tình nhìn lên bảng quảng cáo liền nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
Gương mặt tuấn tú ấy, Ngạn Sơ không thể nào quên được.
“Là anh ấy…Đây là…”
“…Người đã mời mình ăn bún chua cay.”
“Vệ… Đình… Tiêu…”
Ngạn Sơ run run đọc từng chữ một, “Thì ra anh ấy là đại minh tinh.”
Vừa dứt lời, Ngạn Sơ quay đầu nhìn tòa nhà phía sau, lại phát hiện ra một tấm poster quảng cáo cỡ lớn của minh tinh nào đó.
Còn rất nhiều tấm.
Đang được treo san sát nhau trên mặt ngoài của khu phức hợp thương mại.
Ngạn Sơ ngây người, ngay sau đó ánh mắt khẽ lóe lên tia sáng như ngọn lửa nhỏ.
Đáng lẽ cậu nên nghĩ đến, dung mạo như vậy sao có thể là người bình thường được?
Khắp đường phố đều là poster của Vệ Đình Tiêu, người này thực sự rất nổi tiếng.
Nếu là ở Đại Vân, nếu chân dung một người bị dán đầy đường như vậy thì chỉ có thể là bị truy nã.
Sau khi xuyên không đến đây, Ngạn Sơ gần như không rời khỏi công ty, cho dù có ra ngoài cũng không đi quá xa, càng không ngó nghiêng lung tung.
Lúc di chuyển cùng nhóm cũng là đi xe, không để ý lắm đến những thứ bên đường.
Hôm nay đi bộ thong thả, mới khiến cậu phát hiện ra những phong cảnh…
…Và người chưa từng để ý đến.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook