Sau Khi Giải Nghệ, Ca Nhi Nổi Tiếng Nhờ Thêu Thùa
-
Chương 126: Tự hào về cậu
Không lâu sau, Ngạn Sơ vội vàng tắt livestream.
Cậu chạy ra phòng khách, nằm vật ra sofa, hai chân co ro lại, tai nóng bừng, cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Vệ Đình Tiêu mỉm cười ném điện thoại sang một bên, bước tới ôm cậu vào lòng.
“Em nên nghĩ thế này, mọi người đã biết chúng ta rất yêu thương nhau rồi, sau này anh và em ra ngoài cũng không cần phải giấu diếm nữa, anh sẽ đường đường chính chính nắm tay em đi hẹn hò… Hơn nữa, họ nói cũng không sai, chúng ta là song hướng thầm mến.” Vệ Đình Tiêu vừa nói vừa nâng mặt Ngạn Sơ lên hôn một cái.
“Nhưng mà vừa rồi vẫn hơi ngại, biết vậy… đã không treo bức tranh thêu đó trong phòng, nên cất vào tủ rồi.” Ngạn Sơ lầm bầm.
“Bức tranh thêu đẹp như vậy cất trong tủ thì phí quá, nên treo ra trưng bày chứ.” Vệ Đình Tiêu chẳng thấy ngại ngùng gì, dù sao hắn cũng mặt dày mày dạn.
Mọi người biết được thì đã sao? Hắn còn mong tất cả mọi người đều biết họ yêu nhau tha thiết, thế nên…
Mấy cư dân mạng cứ thích gọi người khác là vợ yêu có thể nào tự biết thân biết phận một chút không?
Ngạn Sơ mất một tiếng đồng hồ mới dần dần chấp nhận sự việc.
Tin tức bùng nổ trong ngày hôm nay quá nhiều, vừa lộ thân phận vừa bị mọi người phát hiện mặt trái của bức tranh thêu song diện là chân dung Vệ ảnh đế.
Ngạn Sơ nói cậu muốn yên tĩnh.
Hôm nay ngủ một giấc thật ngon, ngày mai thức dậy lại là một cậu hoàn toàn mới.
Nhanh lên! Quên hết mấy chuyện xấu hổ này đi!!
…
Buổi tối, Ngạn Sơ nhận được tin nhắn của ba mình, không ngờ ông ấy nói hôm nay không về nghỉ ngơi.
Mắt Ngạn Sơ sáng lên, ba cậu đây là… cuối cùng cũng dọn về ở chung với ba Mạnh rồi?
Ngạn Sơ vui vẻ trả lời “Vâng”, rồi chúc ngủ ngon.
Cậu nằm trên giường lướt điện thoại một lúc, quả nhiên top tìm kiếm hôm nay đều là của bọn họ.
Khắp nơi đều là những khoảnh khắc ngọt ngào được cư dân mạng soi ra.
Còn có người suy đoán họ đã kết hôn.
Đoán hay lắm! Lần sau đừng đoán nữa!
Từng người một đều là thám tử, nói đâu trúng đó.
May mà không có ai nói ra chuyện hoang đường hơn.
Bí mật mang thai của Ngạn Sơ có lẽ cư dân mạng có nghĩ nát óc cũng không đoán ra được.
Cậu ôm lấy “bí mật” của mình nghiêng đầu ngủ thiếp đi trên giường.
Vệ Đình Tiêu tắm xong đi ra thì thấy thiếu niên trên giường ngủ say sưa, hắn dịu dàng nhìn Ngạn Sơ một lúc, cúi xuống hôn lên trán cậu.
Lấy thêm một chiếc chăn từ trong tủ ra đặt bên cạnh Ngạn Sơ.
Vì trước đó đã xảy ra “thảm án”, hắn không dám lại gần Ngạn Sơ lắm.
Trước đây đều là ôm nhau ngủ chung một chăn, bây giờ lại ra nông nỗi này.
Vệ Đình Tiêu uất ức đắp chăn nằm xuống, sao bây giờ chỉ số hạnh phúc lại giảm xuống thế này?
Vệ Đình Tiêu đang chìm vào giấc ngủ thì bỗng nhiên cảm thấy chăn của mình bị người ta vén lên.
Giây phút cảm nhận được hơi lạnh, ngay sau đó một nguồn nhiệt áp sát vào người hắn.
Vệ Đình Tiêu giật mình tỉnh giấc, cơn buồn ngủ tan biến hết.
Cúi đầu nhìn đường nét quen thuộc trong lòng, Vệ Đình Tiêu ôm trán muốn khóc mà không ra nước mắt.
Ngạn Sơ căn bản không hề tỉnh dậy, là đang trong mơ chui vào lòng hắn, họ đã quen với việc ôm nhau ngủ khiến Ngạn Sơ ngay cả trong mơ cũng vô thức dựa vào hắn.
Vệ Đình Tiêu không biết nên vui hay nên buồn.
Thôi được rồi, tối nay khỏi ngủ luôn đi, là đàn ông đích thực thì hãy luyện “nhẫn thuật”.
…
Ngày hôm sau.
Ngạn Sơ nhận được điện thoại của Hiệp hội Thủ công mỹ nghệ, đối phương chân thành mời cậu đến hiệp hội để chia sẻ và giao lưu kinh nghiệm thêu thùa.
Ngạn Sơ lịch sự cảm ơn một hồi, đồng ý việc này.
Cậu nói với Vệ Đình Tiêu, Vệ Đình Tiêu cũng bày tỏ sự tán thành.
“Địa chỉ ở đâu? Một lát anh đưa em đi, anh chưa từng đến đó, có được dẫn theo người nhà không?” Vệ Đình Tiêu mỉm cười hỏi.
“Hình như được, để em hỏi xem, vừa nãy có một vị họ Nghiêm đã kết bạn với em.” Ngạn Sơ nói, cúi đầu gõ chữ trên điện thoại.
“Những điều này sau này sẽ là các mối quan hệ của em trong giới này, những cuộc thi kiểu này vẫn rất có lợi.” Vệ Đình Tiêu phân tích.
“Em cũng nghĩ vậy, nên lúc nãy người ta gọi điện mời em, em cũng không do dự mà đồng ý ngay.” Trong lòng Ngạn Sơ nghĩ, nhân lúc bụng còn chưa lộ rõ, tranh thủ ra ngoài tiếp xúc nhiều hơn, mấy tháng nữa sẽ không thể chạy nhảy khắp nơi thế này được.
“Người ta đồng ý rồi, còn nói hoan nghênh anh đến tham quan.” Ngạn Sơ cong môi nói.
“Đã muốn tham dự buổi học công khai của thầy Ngạn, anh phải ăn mặc chỉnh tề một chút, không thể làm em mất mặt được.” Vệ Đình Tiêu cố ý ho khan hai tiếng, nói bằng giọng điệu đùa cợt.
“Bớt giỡn đi, trước mặt các bậc tiền bối em nào dám xưng là thầy, anh đến đó thì đừng có nói lung tung trước mặt người khác.” Ngạn Sơ trừng mắt nhìn hắn, đứng dậy đi thay quần áo.
Bây giờ cậu mặc quần áo rộng là hoàn toàn có thể che được bụng, không nhìn ra dấu hiệu mang thai, hơn nữa người bình thường cũng sẽ không nghĩ theo hướng đó, cho dù có nhìn ra cũng chỉ nghĩ là cậu béo bụng thôi.
Vệ Đình Tiêu nhìn bóng lưng thanh tú của Ngạn Sơ, chỉ cảm thấy cậu tràn đầy sức sống của tuổi trẻ, đâu giống một người đang mang thai hai đứa nhỏ chứ? Vẫn như trước thanh xuân phơi phới.
“Em thay xong rồi, đi thôi.”
“Anh đi lấy xe.”
Hai người nhanh chóng đến địa chỉ trụ sở của Hiệp hội Thủ công mỹ nghệ, không ngờ lại là một ngôi nhà tường gạch đỏ trong khu phố cổ ở Bắc Kinh.
Nhìn bề ngoài có vẻ cổ kính nhưng bên trong vẫn là trang trí và thiết bị hiện đại.
Một người đàn ông trung niên đeo kính đã đứng đợi sẵn ở cửa.
Thấy Ngạn Sơ và Vệ Đình Tiêu đi tới, không cần bọn họ tự giới thiệu Nghiêm Hạng Minh đã trực tiếp bước lên nói: “Hai người đến rồi.”
Thực sự là bởi vì hai người này quá nổi bật, vóc dáng đẹp, chiều cao cũng tương xứng, khí chất toát ra không giống người bình thường, rất dễ nhận ra.
Ngạn Sơ: “Là… Nghiêm tiên sinh?”
Nghiêm Hạng Minh: “Phải, là tôi, tôi tên Nghiêm Hạng Minh, cuộc gọi sáng nay là tôi gọi.”
Ngạn Sơ đưa tay ra, “Xin chào, xin chào, tôi tên là Ngạn Sơ, đây là người yêu của tôi, Vệ Đình Tiêu.”
Nghiêm Hạng Minh bắt tay Ngạn Sơ, cười nói: “Tôi biết tên của hai người, bài Weibo hôm qua là tôi đăng lại của vị Vệ ảnh đế này, thực sự xin lỗi, theo thói quen đã dùng tên thật của cậu, vì ở đây cậu đã là người nổi tiếng rồi.”
Ngạn Sơ ngẩn người, hóa ra… chính vị Nghiêm tiên sinh này đã vạch trần thân phận của cậu.
Ngạn Sơ: “Không sao, không sao, cảm ơn ông đã khen ngợi tôi trên Weibo.”
Vệ Đình Tiêu tiếp lời: “Ông đừng gọi tôi là Vệ ảnh đế, tôi không dám nhận, ở đây tôi chỉ là người ngoài nghề, ông cứ gọi tôi là Tiểu Vệ đi.”
Trong hiệp hội phần lớn đều là những người lớn tuổi, Vệ Đình Tiêu nào dám ra vẻ ta đây.
Những nghệ nhân này đáng được kính trọng, Vệ Đình Tiêu cũng đến đây với tâm thế tìm hiểu và học hỏi.
Ngạn Sơ càng nghĩ như vậy.
Đã nói là giao lưu lẫn nhau thì không có chuyện ai làm thầy ai làm trò, bọn họ đang bình đẳng thảo luận về nghệ thuật thủ công đều là vì sự nghiệp phát triển của nghề thủ công truyền thống.
Hai người được Nghiêm Hạng Minh dẫn vào một phòng họp lớn, bên trong kê vài dãy bàn dài.
Lúc Ngạn Sơ bọn họ vào đã có khoảng mười mấy người có mặt.
Thấy Ngạn Sơ, một số người trong đó rất ngạc nhiên.
“Vị này chẳng lẽ là…”
“Là Ngạn Sơ?”
“A! Tưởng cậu ấy trẻ nhưng không ngờ lại trẻ đến vậy? Cậu ấy… chắc đã đủ tuổi rồi chứ?”
“Hôm qua ông không lên mạng à? Người ta là tuổi trẻ tài cao, tương lai đầy hứa hẹn đấy!”
Ngạn Sơ bị một nhóm “bậc trưởng bối” vây quanh, cậu mỉm cười bắt tay chào hỏi bọn họ.
Sao lại có cảm giác như đi chúc Tết họ hàng vậy?
Nghiêm Hạng Minh đứng cạnh Ngạn Sơ, giới thiệu tên từng người cho cậu, còn giải thích: “Hầu hết bọn họ đều tham gia bình chọn tác phẩm của cậu, là ban giám khảo của cuộc thi này, việc cậu được chọn là giải Đặc biệt là được toàn bộ phiếu bầu đấy.”
Ngạn Sơ thụ sủng nhược kinh, lại cúi người xuống liên tục nói “Cảm ơn”.
“Đừng khách sáo, cháu à, đó là vinh dự mà cháu xứng đáng được nhận.” Lúc này, một cụ già trông có vẻ lớn tuổi nhất mỉm cười đi tới.
Nghiêm Hạng Minh nói: “Đây là Từ Trường Tuy, Từ lão, ông ấy là chuyên gia nghiên cứu lĩnh vực này, ông ấy rất xem trọng cháu.”
Từ Trường Tuy xua tay: “Đừng tâng bốc tôi nữa, tôi cũng không tính là chuyên gia, tôi chỉ là người lý thuyết suông, người ta Tiểu Ngạn là thực hành, lợi hại hơn tôi nhiều.”
Ngạn Sơ được khen đến mức đỏ mặt, “Ông… quá lời rồi ạ.”
Từ Trường Tuy nói: “Đừng khiêm tốn, mọi người ở đây, họ đều nghĩ như vậy, tôi vừa gọi cháu là Tiểu Ngạn, cháu không ngại chứ?”
Ngạn Sơ: “Đương nhiên là được ạ.”
Từ Trường Tuy: “Tiểu Ngạn này, cháu học thêu từ ai vậy?”
Ngạn Sơ đã chuẩn bị sẵn câu trả lời từ trước: “Cháu học từ bà nội ạ.”
Cậu giải thích với mọi người rằng bà nội cậu là người kế thừa nghề thêu Tô Châu, mọi người mới chợt hiểu ra.
Đứa nhỏ này coi như là kế thừa nghề thủ công của gia đình, đúng là “hậu sinh khả úy”.
Với độ tuổi hiện tại của Ngạn Sơ, cậu còn rất nhiều tiềm năng phát triển, năng lực trong tương lai cũng không thể đo lường được.
Trong thời gian sau đó, Ngạn Sơ chân thành chia sẻ kinh nghiệm thêu của mình với mọi người.
Mọi người đều có thể nhìn ra đứa trẻ này thật sự có thiên phú.
Thiên phú cộng với sự yêu thích và nỗ lực, viên ngọc này làm sao không thể tỏa sáng rực rỡ chứ?
“Tiểu Ngạn, cháu có muốn gia nhập hiệp hội của chúng tôi không?” Từ Trường Tuy hỏi.
Ngạn Sơ sững người, đương nhiên là cậu muốn rồi.
Đến đây giao lưu với các bậc thầy trong nghề, Ngạn Sơ cảm thấy mình đã tìm được tổ chức.
Được trò chuyện với những người cùng chí hướng về những thứ mình yêu thích là một điều vô cùng hạnh phúc.
Ngạn Sơ theo bản năng nhìn về phía Vệ Đình Tiêu, nhận được ánh mắt khẳng định của hắn.
Ngạn Sơ: “Từ lão, cháu rất muốn gia nhập.”
Từ Trường Tuy không hề bất ngờ trước quyết định của Ngạn Sơ, ông nhìn thấy trong ánh mắt của thiếu niên sự yêu thích dành cho thêu thùa, “Vậy thì lát nữa để Hạng Minh dẫn cháu đi điền thông tin, không phức tạp lắm, làm rất nhanh thôi.”
Nghiêm Hạng Minh chính là người phụ trách những việc lặt vặt này, ông rất vui lòng phục vụ Ngạn Sơ.
“Cậu đi theo tôi.”
Ngạn Sơ đi theo.
Nghiêm Hạng Minh cảm khái: “Nếu cậu đến, cậu sẽ trực tiếp phá kỷ lục độ tuổi trẻ nhất ở đây đấy, thành viên trẻ nhất của chúng tôi cũng đã 35 tuổi rồi, cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
Ngạn Sơ: “Cháu 21 tuổi ạ.”
Nghiêm Hạng Minh kêu lên: “Trạc tuổi con trai tôi đấy, thằng bé đó suốt ngày lông bông, nếu nó có một nửa tài năng của cậu, tôi cũng đỡ phải đau đầu.”
Ngạn Sơ: “Chú đừng nói vậy, ai cũng có mặt mạnh của riêng mình, con trai chú nhất định cũng có, chỉ là có thể chưa được khai phá thôi.”
Ngạn Sơ cảm thấy mình hơi chiếm lợi thế, dù sao kỹ năng này cậu đã có từ kiếp trước, cũng là học từ nhỏ, thực ra quá trình cũng không hề dễ dàng, chỉ là cậu biết tìm niềm vui trong gian khổ, và dần dần yêu thích thêu thùa.
Nghiêm Hạng Minh: “Cậu nói đúng, trò chuyện với cậu, tôi thấy một ông chú già như tôi cũng không minh mẫn bằng cậu thanh niên này.”
Ngạn Sơ: “Không dám, cháu cũng còn rất nhiều điều cần học hỏi từ các bậc tiền bối.”
Ngạn Sơ điền xong thông tin đăng ký, liền thấy Nghiêm Hạng Minh gõ bàn phím trước một chiếc máy tính có vẻ không được nhanh nhạy lắm.
“Tôi nhập thông tin của cậu vào, chờ một chút.”
Năm phút sau, Nghiêm Hạng Minh lấy ra một tấm thẻ hội viên từ trong tủ đưa cho Ngạn Sơ.
Vệ Đình Tiêu từ đầu đến cuối đều theo dõi.
Hiệp hội này xem ra độ nổi tiếng thật sự không cao, gia nhập dễ dàng như vậy sao?
Tuy nhiên, vị Từ lão vừa nãy hắn biết, chứng tỏ hiệp hội này thành viên không nhiều, nhưng đều là những nghệ sĩ lão thành, nghệ nhân lâu năm.
Trên đường về, Ngạn Sơ mệt mỏi ngủ thiếp đi trên xe.
Hôm nay danh sách bạn bè WeChat của cậu lại nhiều thêm không ít người.
Làm nghề nào cũng không dễ dàng, Vệ Đình Tiêu hiểu được sự vất vả của Ngạn Sơ nhưng cũng vô cùng tự hào về cậu.
Người hắn yêu luôn nỗ lực, luôn phấn đấu vì ước mơ và mục tiêu của mình.
Là một người chồng, điều Vệ Đình Tiêu phải làm là ủng hộ Ngạn Sơ vô điều kiện, làm hậu phương vững chắc cho cậu.
Xe dừng lại, Ngạn Sơ vẫn chưa tỉnh, Vệ Đình Tiêu cởi dây an toàn cho cậu, bế cậu lên.
Lúc đóng cửa có chút tiếng động, người trong lòng khẽ run lông mi, mở hé mắt, thấy là Vệ Đình Tiêu lại nhắm mắt lại.
Vệ Đình Tiêu cúi xuống hôn lên mắt thiếu niên, “An tâm ngủ đi thầy Ngạn.”
Cậu chạy ra phòng khách, nằm vật ra sofa, hai chân co ro lại, tai nóng bừng, cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Vệ Đình Tiêu mỉm cười ném điện thoại sang một bên, bước tới ôm cậu vào lòng.
“Em nên nghĩ thế này, mọi người đã biết chúng ta rất yêu thương nhau rồi, sau này anh và em ra ngoài cũng không cần phải giấu diếm nữa, anh sẽ đường đường chính chính nắm tay em đi hẹn hò… Hơn nữa, họ nói cũng không sai, chúng ta là song hướng thầm mến.” Vệ Đình Tiêu vừa nói vừa nâng mặt Ngạn Sơ lên hôn một cái.
“Nhưng mà vừa rồi vẫn hơi ngại, biết vậy… đã không treo bức tranh thêu đó trong phòng, nên cất vào tủ rồi.” Ngạn Sơ lầm bầm.
“Bức tranh thêu đẹp như vậy cất trong tủ thì phí quá, nên treo ra trưng bày chứ.” Vệ Đình Tiêu chẳng thấy ngại ngùng gì, dù sao hắn cũng mặt dày mày dạn.
Mọi người biết được thì đã sao? Hắn còn mong tất cả mọi người đều biết họ yêu nhau tha thiết, thế nên…
Mấy cư dân mạng cứ thích gọi người khác là vợ yêu có thể nào tự biết thân biết phận một chút không?
Ngạn Sơ mất một tiếng đồng hồ mới dần dần chấp nhận sự việc.
Tin tức bùng nổ trong ngày hôm nay quá nhiều, vừa lộ thân phận vừa bị mọi người phát hiện mặt trái của bức tranh thêu song diện là chân dung Vệ ảnh đế.
Ngạn Sơ nói cậu muốn yên tĩnh.
Hôm nay ngủ một giấc thật ngon, ngày mai thức dậy lại là một cậu hoàn toàn mới.
Nhanh lên! Quên hết mấy chuyện xấu hổ này đi!!
…
Buổi tối, Ngạn Sơ nhận được tin nhắn của ba mình, không ngờ ông ấy nói hôm nay không về nghỉ ngơi.
Mắt Ngạn Sơ sáng lên, ba cậu đây là… cuối cùng cũng dọn về ở chung với ba Mạnh rồi?
Ngạn Sơ vui vẻ trả lời “Vâng”, rồi chúc ngủ ngon.
Cậu nằm trên giường lướt điện thoại một lúc, quả nhiên top tìm kiếm hôm nay đều là của bọn họ.
Khắp nơi đều là những khoảnh khắc ngọt ngào được cư dân mạng soi ra.
Còn có người suy đoán họ đã kết hôn.
Đoán hay lắm! Lần sau đừng đoán nữa!
Từng người một đều là thám tử, nói đâu trúng đó.
May mà không có ai nói ra chuyện hoang đường hơn.
Bí mật mang thai của Ngạn Sơ có lẽ cư dân mạng có nghĩ nát óc cũng không đoán ra được.
Cậu ôm lấy “bí mật” của mình nghiêng đầu ngủ thiếp đi trên giường.
Vệ Đình Tiêu tắm xong đi ra thì thấy thiếu niên trên giường ngủ say sưa, hắn dịu dàng nhìn Ngạn Sơ một lúc, cúi xuống hôn lên trán cậu.
Lấy thêm một chiếc chăn từ trong tủ ra đặt bên cạnh Ngạn Sơ.
Vì trước đó đã xảy ra “thảm án”, hắn không dám lại gần Ngạn Sơ lắm.
Trước đây đều là ôm nhau ngủ chung một chăn, bây giờ lại ra nông nỗi này.
Vệ Đình Tiêu uất ức đắp chăn nằm xuống, sao bây giờ chỉ số hạnh phúc lại giảm xuống thế này?
Vệ Đình Tiêu đang chìm vào giấc ngủ thì bỗng nhiên cảm thấy chăn của mình bị người ta vén lên.
Giây phút cảm nhận được hơi lạnh, ngay sau đó một nguồn nhiệt áp sát vào người hắn.
Vệ Đình Tiêu giật mình tỉnh giấc, cơn buồn ngủ tan biến hết.
Cúi đầu nhìn đường nét quen thuộc trong lòng, Vệ Đình Tiêu ôm trán muốn khóc mà không ra nước mắt.
Ngạn Sơ căn bản không hề tỉnh dậy, là đang trong mơ chui vào lòng hắn, họ đã quen với việc ôm nhau ngủ khiến Ngạn Sơ ngay cả trong mơ cũng vô thức dựa vào hắn.
Vệ Đình Tiêu không biết nên vui hay nên buồn.
Thôi được rồi, tối nay khỏi ngủ luôn đi, là đàn ông đích thực thì hãy luyện “nhẫn thuật”.
…
Ngày hôm sau.
Ngạn Sơ nhận được điện thoại của Hiệp hội Thủ công mỹ nghệ, đối phương chân thành mời cậu đến hiệp hội để chia sẻ và giao lưu kinh nghiệm thêu thùa.
Ngạn Sơ lịch sự cảm ơn một hồi, đồng ý việc này.
Cậu nói với Vệ Đình Tiêu, Vệ Đình Tiêu cũng bày tỏ sự tán thành.
“Địa chỉ ở đâu? Một lát anh đưa em đi, anh chưa từng đến đó, có được dẫn theo người nhà không?” Vệ Đình Tiêu mỉm cười hỏi.
“Hình như được, để em hỏi xem, vừa nãy có một vị họ Nghiêm đã kết bạn với em.” Ngạn Sơ nói, cúi đầu gõ chữ trên điện thoại.
“Những điều này sau này sẽ là các mối quan hệ của em trong giới này, những cuộc thi kiểu này vẫn rất có lợi.” Vệ Đình Tiêu phân tích.
“Em cũng nghĩ vậy, nên lúc nãy người ta gọi điện mời em, em cũng không do dự mà đồng ý ngay.” Trong lòng Ngạn Sơ nghĩ, nhân lúc bụng còn chưa lộ rõ, tranh thủ ra ngoài tiếp xúc nhiều hơn, mấy tháng nữa sẽ không thể chạy nhảy khắp nơi thế này được.
“Người ta đồng ý rồi, còn nói hoan nghênh anh đến tham quan.” Ngạn Sơ cong môi nói.
“Đã muốn tham dự buổi học công khai của thầy Ngạn, anh phải ăn mặc chỉnh tề một chút, không thể làm em mất mặt được.” Vệ Đình Tiêu cố ý ho khan hai tiếng, nói bằng giọng điệu đùa cợt.
“Bớt giỡn đi, trước mặt các bậc tiền bối em nào dám xưng là thầy, anh đến đó thì đừng có nói lung tung trước mặt người khác.” Ngạn Sơ trừng mắt nhìn hắn, đứng dậy đi thay quần áo.
Bây giờ cậu mặc quần áo rộng là hoàn toàn có thể che được bụng, không nhìn ra dấu hiệu mang thai, hơn nữa người bình thường cũng sẽ không nghĩ theo hướng đó, cho dù có nhìn ra cũng chỉ nghĩ là cậu béo bụng thôi.
Vệ Đình Tiêu nhìn bóng lưng thanh tú của Ngạn Sơ, chỉ cảm thấy cậu tràn đầy sức sống của tuổi trẻ, đâu giống một người đang mang thai hai đứa nhỏ chứ? Vẫn như trước thanh xuân phơi phới.
“Em thay xong rồi, đi thôi.”
“Anh đi lấy xe.”
Hai người nhanh chóng đến địa chỉ trụ sở của Hiệp hội Thủ công mỹ nghệ, không ngờ lại là một ngôi nhà tường gạch đỏ trong khu phố cổ ở Bắc Kinh.
Nhìn bề ngoài có vẻ cổ kính nhưng bên trong vẫn là trang trí và thiết bị hiện đại.
Một người đàn ông trung niên đeo kính đã đứng đợi sẵn ở cửa.
Thấy Ngạn Sơ và Vệ Đình Tiêu đi tới, không cần bọn họ tự giới thiệu Nghiêm Hạng Minh đã trực tiếp bước lên nói: “Hai người đến rồi.”
Thực sự là bởi vì hai người này quá nổi bật, vóc dáng đẹp, chiều cao cũng tương xứng, khí chất toát ra không giống người bình thường, rất dễ nhận ra.
Ngạn Sơ: “Là… Nghiêm tiên sinh?”
Nghiêm Hạng Minh: “Phải, là tôi, tôi tên Nghiêm Hạng Minh, cuộc gọi sáng nay là tôi gọi.”
Ngạn Sơ đưa tay ra, “Xin chào, xin chào, tôi tên là Ngạn Sơ, đây là người yêu của tôi, Vệ Đình Tiêu.”
Nghiêm Hạng Minh bắt tay Ngạn Sơ, cười nói: “Tôi biết tên của hai người, bài Weibo hôm qua là tôi đăng lại của vị Vệ ảnh đế này, thực sự xin lỗi, theo thói quen đã dùng tên thật của cậu, vì ở đây cậu đã là người nổi tiếng rồi.”
Ngạn Sơ ngẩn người, hóa ra… chính vị Nghiêm tiên sinh này đã vạch trần thân phận của cậu.
Ngạn Sơ: “Không sao, không sao, cảm ơn ông đã khen ngợi tôi trên Weibo.”
Vệ Đình Tiêu tiếp lời: “Ông đừng gọi tôi là Vệ ảnh đế, tôi không dám nhận, ở đây tôi chỉ là người ngoài nghề, ông cứ gọi tôi là Tiểu Vệ đi.”
Trong hiệp hội phần lớn đều là những người lớn tuổi, Vệ Đình Tiêu nào dám ra vẻ ta đây.
Những nghệ nhân này đáng được kính trọng, Vệ Đình Tiêu cũng đến đây với tâm thế tìm hiểu và học hỏi.
Ngạn Sơ càng nghĩ như vậy.
Đã nói là giao lưu lẫn nhau thì không có chuyện ai làm thầy ai làm trò, bọn họ đang bình đẳng thảo luận về nghệ thuật thủ công đều là vì sự nghiệp phát triển của nghề thủ công truyền thống.
Hai người được Nghiêm Hạng Minh dẫn vào một phòng họp lớn, bên trong kê vài dãy bàn dài.
Lúc Ngạn Sơ bọn họ vào đã có khoảng mười mấy người có mặt.
Thấy Ngạn Sơ, một số người trong đó rất ngạc nhiên.
“Vị này chẳng lẽ là…”
“Là Ngạn Sơ?”
“A! Tưởng cậu ấy trẻ nhưng không ngờ lại trẻ đến vậy? Cậu ấy… chắc đã đủ tuổi rồi chứ?”
“Hôm qua ông không lên mạng à? Người ta là tuổi trẻ tài cao, tương lai đầy hứa hẹn đấy!”
Ngạn Sơ bị một nhóm “bậc trưởng bối” vây quanh, cậu mỉm cười bắt tay chào hỏi bọn họ.
Sao lại có cảm giác như đi chúc Tết họ hàng vậy?
Nghiêm Hạng Minh đứng cạnh Ngạn Sơ, giới thiệu tên từng người cho cậu, còn giải thích: “Hầu hết bọn họ đều tham gia bình chọn tác phẩm của cậu, là ban giám khảo của cuộc thi này, việc cậu được chọn là giải Đặc biệt là được toàn bộ phiếu bầu đấy.”
Ngạn Sơ thụ sủng nhược kinh, lại cúi người xuống liên tục nói “Cảm ơn”.
“Đừng khách sáo, cháu à, đó là vinh dự mà cháu xứng đáng được nhận.” Lúc này, một cụ già trông có vẻ lớn tuổi nhất mỉm cười đi tới.
Nghiêm Hạng Minh nói: “Đây là Từ Trường Tuy, Từ lão, ông ấy là chuyên gia nghiên cứu lĩnh vực này, ông ấy rất xem trọng cháu.”
Từ Trường Tuy xua tay: “Đừng tâng bốc tôi nữa, tôi cũng không tính là chuyên gia, tôi chỉ là người lý thuyết suông, người ta Tiểu Ngạn là thực hành, lợi hại hơn tôi nhiều.”
Ngạn Sơ được khen đến mức đỏ mặt, “Ông… quá lời rồi ạ.”
Từ Trường Tuy nói: “Đừng khiêm tốn, mọi người ở đây, họ đều nghĩ như vậy, tôi vừa gọi cháu là Tiểu Ngạn, cháu không ngại chứ?”
Ngạn Sơ: “Đương nhiên là được ạ.”
Từ Trường Tuy: “Tiểu Ngạn này, cháu học thêu từ ai vậy?”
Ngạn Sơ đã chuẩn bị sẵn câu trả lời từ trước: “Cháu học từ bà nội ạ.”
Cậu giải thích với mọi người rằng bà nội cậu là người kế thừa nghề thêu Tô Châu, mọi người mới chợt hiểu ra.
Đứa nhỏ này coi như là kế thừa nghề thủ công của gia đình, đúng là “hậu sinh khả úy”.
Với độ tuổi hiện tại của Ngạn Sơ, cậu còn rất nhiều tiềm năng phát triển, năng lực trong tương lai cũng không thể đo lường được.
Trong thời gian sau đó, Ngạn Sơ chân thành chia sẻ kinh nghiệm thêu của mình với mọi người.
Mọi người đều có thể nhìn ra đứa trẻ này thật sự có thiên phú.
Thiên phú cộng với sự yêu thích và nỗ lực, viên ngọc này làm sao không thể tỏa sáng rực rỡ chứ?
“Tiểu Ngạn, cháu có muốn gia nhập hiệp hội của chúng tôi không?” Từ Trường Tuy hỏi.
Ngạn Sơ sững người, đương nhiên là cậu muốn rồi.
Đến đây giao lưu với các bậc thầy trong nghề, Ngạn Sơ cảm thấy mình đã tìm được tổ chức.
Được trò chuyện với những người cùng chí hướng về những thứ mình yêu thích là một điều vô cùng hạnh phúc.
Ngạn Sơ theo bản năng nhìn về phía Vệ Đình Tiêu, nhận được ánh mắt khẳng định của hắn.
Ngạn Sơ: “Từ lão, cháu rất muốn gia nhập.”
Từ Trường Tuy không hề bất ngờ trước quyết định của Ngạn Sơ, ông nhìn thấy trong ánh mắt của thiếu niên sự yêu thích dành cho thêu thùa, “Vậy thì lát nữa để Hạng Minh dẫn cháu đi điền thông tin, không phức tạp lắm, làm rất nhanh thôi.”
Nghiêm Hạng Minh chính là người phụ trách những việc lặt vặt này, ông rất vui lòng phục vụ Ngạn Sơ.
“Cậu đi theo tôi.”
Ngạn Sơ đi theo.
Nghiêm Hạng Minh cảm khái: “Nếu cậu đến, cậu sẽ trực tiếp phá kỷ lục độ tuổi trẻ nhất ở đây đấy, thành viên trẻ nhất của chúng tôi cũng đã 35 tuổi rồi, cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
Ngạn Sơ: “Cháu 21 tuổi ạ.”
Nghiêm Hạng Minh kêu lên: “Trạc tuổi con trai tôi đấy, thằng bé đó suốt ngày lông bông, nếu nó có một nửa tài năng của cậu, tôi cũng đỡ phải đau đầu.”
Ngạn Sơ: “Chú đừng nói vậy, ai cũng có mặt mạnh của riêng mình, con trai chú nhất định cũng có, chỉ là có thể chưa được khai phá thôi.”
Ngạn Sơ cảm thấy mình hơi chiếm lợi thế, dù sao kỹ năng này cậu đã có từ kiếp trước, cũng là học từ nhỏ, thực ra quá trình cũng không hề dễ dàng, chỉ là cậu biết tìm niềm vui trong gian khổ, và dần dần yêu thích thêu thùa.
Nghiêm Hạng Minh: “Cậu nói đúng, trò chuyện với cậu, tôi thấy một ông chú già như tôi cũng không minh mẫn bằng cậu thanh niên này.”
Ngạn Sơ: “Không dám, cháu cũng còn rất nhiều điều cần học hỏi từ các bậc tiền bối.”
Ngạn Sơ điền xong thông tin đăng ký, liền thấy Nghiêm Hạng Minh gõ bàn phím trước một chiếc máy tính có vẻ không được nhanh nhạy lắm.
“Tôi nhập thông tin của cậu vào, chờ một chút.”
Năm phút sau, Nghiêm Hạng Minh lấy ra một tấm thẻ hội viên từ trong tủ đưa cho Ngạn Sơ.
Vệ Đình Tiêu từ đầu đến cuối đều theo dõi.
Hiệp hội này xem ra độ nổi tiếng thật sự không cao, gia nhập dễ dàng như vậy sao?
Tuy nhiên, vị Từ lão vừa nãy hắn biết, chứng tỏ hiệp hội này thành viên không nhiều, nhưng đều là những nghệ sĩ lão thành, nghệ nhân lâu năm.
Trên đường về, Ngạn Sơ mệt mỏi ngủ thiếp đi trên xe.
Hôm nay danh sách bạn bè WeChat của cậu lại nhiều thêm không ít người.
Làm nghề nào cũng không dễ dàng, Vệ Đình Tiêu hiểu được sự vất vả của Ngạn Sơ nhưng cũng vô cùng tự hào về cậu.
Người hắn yêu luôn nỗ lực, luôn phấn đấu vì ước mơ và mục tiêu của mình.
Là một người chồng, điều Vệ Đình Tiêu phải làm là ủng hộ Ngạn Sơ vô điều kiện, làm hậu phương vững chắc cho cậu.
Xe dừng lại, Ngạn Sơ vẫn chưa tỉnh, Vệ Đình Tiêu cởi dây an toàn cho cậu, bế cậu lên.
Lúc đóng cửa có chút tiếng động, người trong lòng khẽ run lông mi, mở hé mắt, thấy là Vệ Đình Tiêu lại nhắm mắt lại.
Vệ Đình Tiêu cúi xuống hôn lên mắt thiếu niên, “An tâm ngủ đi thầy Ngạn.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook