Sau Khi Được Các Anh Trai Đoàn Sủng Ta Trở Mình Rồi
-
Chương 63: Anh Thời Độ
Tác giả: Tô Nhàn Nịnh
Edit by Freya
Bùi Doãn Ca còn chưa kịp gắp đồ ăn, đã nghe thấy một câu như thế.
Về sau.
Giọng điệu người đàn ông không nhanh không chậm, lười biếng âm cuối, ái muội đến trêu chọc màng tai cô, "Nhưng mà, anh vẫn thích Doãn Doãn hơn."
Trong lúc nhất thời.
Tất cả ánh mắt đều tụ tập lên người cô, từ khϊếp sợ đến khó có thể tin.
Tình huống như thế nào??
Hai người này quen biết!?
Bỗng dưng.
Tần Hữu Kiều sắc mặt xanh hồng đan xen, biểu tình nan kham đến cực điểm, theo bản năng nhìn về phía Bùi Doãn Ca.
Bùi Doãn Ca sao có thể quen người đàn ông như vậy??
Lúc ông nội nhắc đến họ Hoắc, cô ta đột nhiên nhớ lại, bạn cô ta từng nhắc đến chuyện Hoắc gia.
Đặc biệt là tổng tài bây giờ của Hoắc thị, Hoắc Thời Độ.
Mặc dù bây giờ cô ta là thiên kim Tần gia, cũng biết, bản thân và người đàn ông này chênh lệch bao nhiêu.
Cô ta lại tận mắt nhìn thấy, người đàn ông tuấn mỹ tự phụ này, ngữ điệu thân mật gọi Bùi Doãn Ca ' Doãn Doãn '.
"Ca Nhi, các cháu...... Quen nhau?"
Ông nội Tần là người đầu tiên phản ứng lại, cũng có chút khó có thể tin hỏi.
"......"
Bùi Doãn Ca nhìn mắt Hoắc Thời Độ, không bao lâu cười nói, "Ngẫu nhiên quen biết."
Nghe lời này.
Ngu Hàn Nhiên bên cạnh, lại nhìn về phía Bùi Doãn Ca.
Những người khác bán tín bán nghi, cho rằng này hai người có lẽ không có gì, nhưng y đối với tính tình của Độ gia rất rõ ràng!
Không có gì nói, luôn luôn không gần nữ sắc Độ gia có thể chủ động??
Nhưng nói trở về, cô bé này rất đáng chú ý rất xinh đẹp......
Bỗng nhiên.
Ông nội Tần cười nói, "Vậy chắc là Ca Nhi nhà chúng tôi gây phiền phức cho Hoắc tiên sinh rồi."
"Không phiền phức."
Bỗng chốc.
Anh cười như có như không, giọng nói rõ ràng từ tính, thản nhiên trêu chọc.
"Doãn Doãn, nhìn thấy thấy anh sao không gọi?"
"......"
Bùi Doãn Ca bình tĩnh lại, nhìn anh cười nói, "Anh Thời Độ."
Giọng nói dễ nghe, không tính là quá ngọt, lại không hiểu thấu có chút phong tình.
Nhưng một tiếng ' anh Thời Độ ' này, lại bỗng chốc làm con ngươi của người đàn ông tối sầm lại, che khuất ánh sáng.
Yết hầu có chút ngứa.
Một lát qua đi, anh lại vân đạm phong khinh.
Mà Tần Hữu Kiều lại nhịn không được mở miệng.
"Hoắc tiên sinh, em tên Tần Hữu Kiều."
Sắc mặt đỏ lên, "Có thể gọi em Kiều Kiều."
Hoắc Thời Độ mí mắt cũng không chuyển một chút, cực kỳ có lệ ừ một tiếng, tỏ vẻ đã biết.
Đãi ngộ khác nhau như trời với đất, trực tiếp làm sắc mặt Tần Hữu Kiều chuyển từ đỏ sang trắng, hàm răng cắn chặt môi!
Nhìn Tần Hữu Kiều hốc mắt đỏ lên, Tần mẫu liền lập tức cười nói, "Hoắc tiên sinh người như vậy, nhất định từ nhỏ đến lớn đều rất ưu tú.
Kiều Kiều nhà chúng tôi cũng vậy, bất luận ở phương diện nào cũng sẽ không kém người khác."
Nói đến đây, Tần mẫu giống như liếc qua Bùi Doãn Ca bên cạnh.
Lại không phát hiện, mắt người đàn ông trở nên lạnh hơn.
Mà những lời này của Tần mẫu, ngay cả Ngu Hàn Nhiên cũng nhíu mày.
Sao lại thế này, vị Tần phu nhân này!?
Cảm giác cái người tên Kiều Kiều kia, mới là mới là con gái ruột của bà.
Người còn lại giống như Lọ Lem và mẹ kế.
"Được rồi! Cô là đương gia chủ mẫu giờ giống cái dạng gì??"
Ông nội Tần thấy Tần mẫu gấp không chờ nổi muốn để Tần Hữu Kiều quen mắt trước mặt Hoắc Thời Độ, sắc mặt trầm xuống!
"Đây không phải sợ Hoắc tiên sinh ở đây quá buồn, nên để Kiều Kiều và Hoắc tiên sinh tâm sự." Tần mẫu ngượng ngùng nói.
"Hoắc tiên sinh còn cần cô nhọc lòng?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook