Sau Khi Đối Thủ Một Mất Một Còn Mang Thai Con Của Tôi
-
Chương 42: Một mình cô, quả bất địch chúng (*), sẽ bị đánh rất thảm
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
(*) Ít người không thể chống lại nhiều người.
Doãn lão gia: "Ba và mẹ con vừa mới trở về, con cũng nên trò chuyện một chút rồi mới nói chuyện công việc, vậy không tốt sao?"
Doãn tiểu thư: "Ba và mẹ con vừa mới trở về, một câu chào hỏi cũng không có, liền muốn nhấc chân chuồn mất?"
"Nói cái gì mà chuồn mất, ba mẹ muốn đi lên lầu thay quần áo..."
"Không vội, nhận lấy những thứ này xong rồi đi lên lầu cũng không muộn." Doãn Tân nói xong liền đem đồ từ trong tay Tôn Ngang trực tiếp bàn giao vào trong tay của Doãn Thừa.
Nhưng mà thời điểm Doãn lão gia chân chính đem đồ vật cầm ở trong tay, muốn ném cũng ném không xong, ngược lại cũng không vội vàng rời đi.
"Nhiều như vậy sao?"
"Có bao nhiêu chứ?" Lúc này Doãn Tân mới một thân nhẹ nhàng quay đầu lại đi đến bên người Triệu Tiểu Tiên, thuận tiện nhìn đồ ăn thừa ở trêи bàn vốn dĩ chắc là cơm trưa tình yêu của mình. "Thời điểm lúc trước khi ba bàn giao lại cho con, còn gấp bốn năm lần cái này."
Doãn Tân nắm lấy tay của Triệu Tiểu Tiên, lúc này mới đưa ra lời giải thích: "Tôi biết bọn họ đã trở lại cho nên tất nhiên phải trở về, tránh cho bọn họ làm khó dễ cô."
"Cái này mẹ thề, thật sự không có." Lâm Thư giơ lên hai ngón tay, rõ ràng là đang thề, nhưng lại giống như đang làm ký hiệu chữ "V".
Triệu Tiểu Tiên cũng nhịn không được cười nói: "Chú và dì đều..." Nàng vừa mới nói ra mấy chữ này, lại kêu bản thân dừng lại, suy nghĩ hình như mọi người ở đây đều đang đặc biệt kỳ quái chăm chú nhìn nàng, hơi mất tự nhiên sửa lại lời nói: "Ba mẹ đều rất tốt."
Hình như lúc này Triệu Tiểu Tiên mới cảm nhận được sâu sắc tâm tình của Doãn Tân thời điểm kêu ba mẹ của nàng là "ba mẹ", lần đầu tiên thật đúng là có chút không mở miệng được.
"Không có việc gì không có việc gì, kêu nhiều sẽ thành thói quen." Ngược lại Lâm Thư thật ra rất dễ nói chuyện, đại khái bởi vì người bị yêu cầu phải tiếp quản công ty chính là Doãn Thừa chứ không phải là bà, cho nên áp lực không có lớn như vậy, còn có tâm tình đùa giỡn cùng con dâu.
Doãn Tân: "Cho nên đây là lý do mà hai người ăn luôn cơm trưa tình yêu của con hay sao?"
Lâm Thư:...
"Mẹ cũng lên lầu thay quần áo."
Lâm Thư làm như không liên quan, xoay người đi lên lầu, lưu lại một mình Doãn lão đang liếc mắt nhìn mấy văn kiện này đến vô cùng rầu rĩ.
Một thời gian dài như vậy không có xử lý những chuyện này, chợt vừa nhìn thấy những cái chữ nhỏ chi chít, trong đầu liền mơ hồ.
Tài nấu nướng của con dâu nhỏ này đúng là không tồi, nhưng mà vẫn nên phê bình một chút, nếu không phải do Doãn Tân đã mang thai, thì ông đâu cần phải ở cái tuổi này gặp chuyện như vậy?
Doãn Tân được tiện nghi còn muốn nói thêm hai câu châm chọc: "Tôi nói ngài cũng đừng làm cái mặt ưu sầu như vậy, còn chưa đến tuổi về hưu mà, làm nhiều thêm một hai năm thì có gì đâu, còn có thể hoạt động đầu óc lâu hơn, tránh cho khi về già liền kém trí nhớ."
Doãn Thừa muốn đem đống văn kiện trong tay trực tiếp ném lên mặt Doãn Tân.
Cũng may Triệu Tiểu Tiên làm một người con dâu ngoan ngoãn, lén kéo kéo tay áo của Doãn Tân, ý bảo cô ấy thấy tốt thì nên thu lại.
"Không có việc gì." Doãn Tân vỗ vỗ mu bàn tay của Triệu Tiểu Tiên, sau đó lại ủy khuất xoa xoa bụng. "Còn có gì cho tôi ăn không?"
"Ách... Cho tôi một chút thời gian." Triệu Tiểu Tiên nói xong liền rời đi.
"Tôi giúp cô a."
Nói là muốn hỗ trợ, kết quả với cái thân thể lúc này của Doãn Tân căn bản là không vào được phòng bếp, không đến hai phút đã bị mùi khói dầu mỡ làm cho không chịu nổi, từng cơn buồn nôn lại xuất hiện,
Lão đồng chí Doãn ngược lại đang xem tài liệu ở gần đó, tạo một nơi làm việc đơn giản ở trong phòng khách. Sau khi Doãn Tân trì hoãn được cơn cuộn trào kia ở bên trong dạ dày, mới đi đến bên cạnh ba mình rồi ngồi xuống, dùng khẩu khí mà rất lâu trước đây lão Doãn đã nói chuyện với cô, một chữ cũng không thiếu đem trả lại: "Có gì không hiểu cứ hỏi, ngàn vạn lần đừng kiềm nén."
"..." Lông mày của Doãn lão nhíu lại thành hình chữ bát. "Con có phải là do mẹ con sinh ra để trả thù ba hay không?"
"Vậy ba tự đi hỏi mẹ con."
Doãn Thừa giương mắt nhìn Doãn Tân một cái, sau đó lại giống như rất vui mừng kéo kéo khóe miệng. "Công ty hoạt động cũng không tồi a."
"Được sự dạy bảo của ngài." Doãn Tân nói chuyện có thứ tự, nhân tiện phong kín lời nói tiếp theo của lão gia tử. "Nhưng mà càng tốt, bây giờ là thời kỳ đặc biệt, cũng không thể không thoái vị nhường hiền."
"...Sinh một đứa bé cần bao lâu a?"
"Mang thai mười tháng lại phải ở cữ gì gì đó, dù thế nào cũng phải..." Doãn Tân đếm đếm đầu ngón tay. "Hai năm đi."
Lão phụ thân giơ tay lên, gõ đầu Doãn Tân một cái.
"Mang thai đã bao lâu rồi?"
"Một tháng?" Doãn Tân nói: "Như vậy thì giảm giá cho ba một cái, còn lại một năm lẻ mười một tháng."
"...Có phải ba nên cảm ơn con hay không?"
"Ôi, người một nhà không nói hai lời, cảm ơn thì không cần, liền miễn đi."
"..." Tức giận đến răng đau.
Doãn Tân sốt ruột giải trừ chức vụ, nói thẳng ra thì cũng không phải riêng vì thời gian mang thai bồi dưỡng thân thể. Trêи thực tế chân chính chờ đến một ngày không cần phải đi làm hay là không cần sáng sớm phải ra khỏi cửa, thậm chí so với bất kỳ thời điểm nào trong dĩ vãng đều tràn trề tinh lực, cái loại cảm giác này đại khái giống như là sau khi thi đại học xong, rốt cuộc có thể được nghỉ dài hạn.
Tuy rằng kết hôn đã được một khoảng thời gian, nhưng Doãn Tân vẫn luôn cảm thấy rất tiếc nuối, nguyên nhân bởi vì công việc, cẩn thận hồi tưởng lại một chút, thời gian hai người của cô và Triêu Tiểu Tiên ở bên nhau quả thật là có thể đếm được trêи đầu ngón tay. Thời điểm lúc ban đầu còn chưa hòa giải thì coi như thôi đi, sau này hai người lại đến gần nhau thêm một chút, liền cảm thấy thời gian thật sự không đủ dùng.
Buổi tối đơn thuần ôm nhau ngủ thì có thể giải quyết được chuyện gì?
Cho dù ngẫu nhiên sẽ phiên phiên vân, phúc phúc vũ, ngày hôm sau còn mệt mỏi gần chết, đau đớn không muốn sống phải uống cà phê nghỉ ngơi.
Hiện tại thì quá tốt rồi, đại xá thiên hạ.
Buổi tối ngày hôm trước, Doãn Tân và Triệu Tiểu Tiên lên kế hoạch xong cho hành trình của ngày hôm sau, ăn cơm, xem phim, đi dạo trung tâm mua sắm. Trước tiên đem toàn bộ những việc hẹn hò của những đôi yêu nhau bù đắp lại hết, nếu thời gian không đủ, ngày kia lại tiếp tục.
Bởi vì chuyện này, cả hai người đều hưng phấn đến không ngủ được cả một đêm, hưng phấn đến nửa đêm đột nhiên bốn mắt nhìn nhau, sau đó lại thương lượng có muốn thêm một chút vào hành trình trước đó hay không.
Nhưng đến cuối cùng, lý trí của Doãn phu nhân vẫn kịp thời nhớ ra chuyện vợ của mình đang mang thai, lại đem những ý niệm ở dưới đáy lòng xoa xoa rồi lại đè xuống, thuận tiện dùng lời lẽ nghiêm túc giáo ɖu͙ƈ một chút Doãn Tân đang có cùng suy nghĩ.
Đại khái cũng may nhờ có như vậy, thời điểm lúc mặt trời mọc, hai người các nàng mới có thể thuận lợi nhanh nhẹn dứt khoát bò dậy từ trêи giường.
Thời điểm Doãn Tân và Triệu Tiểu Tiên hẹn hò, bên người đều không dẫn theo người khác, cho dù là vệ sĩ hay là trợ lý, lúc này chỉ thấy có vẻ đặc biệt phiền toái.
Cho nên ngay khi hai người cao hứng phấn chấn bước lên xe, lại đột nhiên nhìn thấy bên trong kính chiếu hậu, khi Du Lý ở phía sau bước lên xe, sắc mặt đều không tránh khỏi trầm xuống.
Doãn Tân:...
"Cô làm gì vậy?"
Trong khi nói chuyện, đại vệ sĩ Du vẫn ngồi bất động vững vàng sừng sững: "Đi ra ngoài một chuyến, mua chút đồ vật." Cô vừa nói hợp tình hợp lý vừa liếc mắt nhìn Doãn Tân một cái. "Tiện đường, quá giang xe."
"...Cô có thể lái một chiếc khác." Doãn Tân dựa vào lí lẽ để tranh luận: "Trong bãi đậu xe không chọn được chiếc nào cô thích hay sao?"
"Lười lái xe."
Doãn Tân quả thật là cảm thấy buồn cười chính mình, biết rõ cái đầu óc ngay thẳng của Du Lý sẽ không thay đổi, thời gian hao phí để ngồi đây đoán chừng là không thể nói rõ, dứt khoát không trì hoãn thêm nữa.
Mắt thấy Doãn Tân bất đắc dĩ khởi động xe, Triệu Tiểu Tiên quay đầu lại dựa vào ghế hỏi: "Cô muốn mua cái gì vậy?"
Du Lý nhìn Triệu Tiểu Tiên rồi suy nghĩ một chút, theo bản năng muốn trả lời, nhưng lý trí lại nói cho cô biết vẫn là đừng nên nói.
Ngược lại Triệu Tiểu Tiên vô cùng tò mò, hình như nàng chưa từng nhìn thấy qua Du Lý mua cái thứ gì, hay là đặc biệt đi ra ngoài mua đồ. Nhu yếu phẩm dùng trong sinh hoạt Doãn gia có rất nhiều, nếu như cô ấy cần gì thì tùy tiện lấy dùng là được, còn về phần những đồ dùng khác...
Triệu Tiểu Tiên cảm thấy cái loại người giống như Du Lý, chắc là ngoại trừ đồ dùng nhu yếu phẩm trong sinh hoạt hằng ngày, thì không còn cần thứ gì khác.
"Còn có bí mật a?" Triệu Tiểu Tiên hiếu kỳ hỏi, biểu tình lại ý tứ sâu xa. "Không phải là cái món đồ chơi nhỏ thần bí nào chứ?"
Doãn Tân:...
Du Lý:...?
Hiển nhiên Doãn tổng đã rất hiểu rõ còn đang xấu hổ không biết nên nói cái gì, kết quả Du Lý với vẻ mặt lờ mờ còn truy vấn tìm hiểu đến cùng, hỏi một câu: "Cái gì gọi là món đồ chơi nhỏ thần bí?"
Triệu Tiểu Tiên:...
Nàng nghi ngờ thời điểm Du Lý cùng cái cô bạn gái cũ kia ở bên nhau, có phải là bách lập đồ hay không.
Nhìn vẻ mặt hồn nhiên của người kia, Triệu Tiểu Tiên cũng không muốn dạy hư Du Lý, vì vậy tùy tiện tìm một lời giải thích. "Chỉ là một món đồ chơi dùng để giết thời gian."
"Nha..." Du Lý cái hiểu cái không gật gật đầu, sau đó phủ nhận nói: "Không phải." Cô do dự một chút nhưng mà cuối cùng vẫn thẳng thắn nói: "Tôi muốn đi mua một cái lắc tay."
"Lắc tay??" Cái đáp án này quả thật là so với món đồ chơi nhỏ còn làm cho người khác kinh ngạc hơn. Triệu Tiểu Tiên không nhịn được lại hỏi: "Mua lắc tay làm gì?"
Du Lý một thân so với bất kỳ người nào khác đều là tự nhiên, không có trang điểm, đừng nói cái loại trang sức như là lắc tay này, ngay cả bông tai hay nhẫn đều không đeo.
"Tặng người." Tiếp sau đó Du Lý lời ít mà ý nhiều nói.
Trong ánh mắt của Triệu Tiểu Tiên sáng ngời, dường như rất nhanh liền phản ứng lại, không nhịn được muốn cười nói: "Không phải là tặng cho Lục Nguyệt Hi chứ?"
Triệu Tiểu Tiên chính là tâm huyết dâng trào thuận miệng hỏi, còn mang theo chút ý tứ trêu ghẹo xem náo nhiệt, ai ngờ sau khi Du Lý nghe xong liền ngay cả một chút phản ứng cũng không có, thậm chí vẻ mặt còn khó xử gật đầu.
"Trời ạ, đây là cái tin bát quái thần kỳ gì vậy." Hai mắt của Triệu Tiểu Tiên đã trợn tròn lên. "Hai người tiến triển nhanh như vậy sao? Đợi một chút, trước tiên nói cho rõ, nếu như là Lục Nguyệt Hi, hai người cũng không dễ dàng nhận được lời chúc phúc của tôi như vậy..."
Du Lý:...?
"Hình như cô lý giải sai rồi."
Triệu Tiểu Tiên: "Cái gì?"
Bị ăn một trái dưa thật lớn, Du Lý hơi hơi nhíu mày, giống như là nghĩ đến chuyện gì khiến cho người khác phải thở dài. "Có một ngày khi cô ấy cứ quấn lấy tôi, tôi cảm thấy rất bực bội."
"Sau đó thì sao?"
"Không nhớ rõ." Du Lý buồn bực nói.
Triệu Tiểu Tiên:?
"Cho nên cô đang nói cái gì?"
Du Lý đỡ trán nói: "Tôi không nhớ rõ lúc ấy đang làm gì, hình như là không cẩn thận đụng trúng cô ấy một chút, cũng hình như là cái côn lò xo trong tay đụng trúng cô ấy một chút... Cụ thể tôi cũng không biết là có đụng trúng hay không." Cô nói tiếp, có một chút rối rắm xuất hiện ở trêи gương mặt ngàn năm không đổi. "Sau đó cái lắc tay của cô ấy liền rơi xuống đất, nói là bị tôi đụng làm rớt, còn bị hỏng nữa..."
"Cho nên thật sự là hỏng rồi?"
"Tôi nhìn thử một chút, chắc là đã bị hỏng rồi, bị đứt ra." Du Lý nói.
Triệu Tiểu Tiên: "Sau đó cô ta muốn cô bồi thường?"
"Cái đó thì không có."
Triệu Tiểu Tiên nổi lên một giây thám tử trêи người, sờ sờ cằm giống như là đang suy tư.
Tại sao nàng lại cảm thấy cái đồ ngốc tử này càng giống như là bị người khác sắp xếp kịch bản? Cái lắc tay gì mà lại không chắc chắn như vậy, mới vừa đụng vào một chút liền bị đứt?
"Cái lắc tay đó là loại gì a?"
Triệu Tiểu Tiên hỏi xong liền nhìn thấy Du Lý sờ soạng túi tiền một chút: "Cái này."
Nha, Lục Nguyệt Hi vậy mà còn đem chứng cứ lưu lại.
Triệu Tiểu Tiên cầm lấy xem thử một chút, xác thật là cái nút thắt bị hỏng rồi, thoạt nhìn cũng xác thật là bị kéo đứt, nhưng mà chỉ nhìn như thế này, thật đúng là khó phân biệt được là do Du Lý làm đứt hay là do bản thân Lục Nguyệt Hi tự biên tự diễn.
Trước mắt ngoại trừ chuyện này, hiển nhiên là còn một cái trọng điểm khác.
Triệu Tiểu Tiên không khỏi vô cùng lo lắng nhìn Du Lý một cái. "Chỉ là cô chắc chắn muốn bồi thường?"
"Làm sao vậy?"
"Cô có biết cái lắc tay này là thương hiệu gì không?"
"Biết." Du Lý gật gật đầu. "Cô ấy đã nói với tôi, tôi đã ghi chú lại."
"...Vậy cô có biết, cái lắc tay này bao nhiêu tiền hay không?"
Du Lý sửng sốt một chút, ngược lại lắc lắc đầu. "Không biết." Lúc này cô mới nắm bắt được trọng điểm. "Rất đắt sao?"
Triệu Tiểu Tiên kéo kéo khóe miệng. "Cũng không tính là quá đắt."
Du Lý hơi thở phào nhẹ nhõm một chút.
Triệu Tiểu Tiên: "Cũng chính là một tuần tiền lương của cô."
Du Lý vừa mới thở ra một hơi lại nói tiếp: "Một trăm ngàn??"
"Nếu như tôi nhớ không lầm, giá chính thức được niêm yết là chín mươi chín ngàn chín trăm chín mươi tám đồng."
Du Lý:...
Nhân tiện thì giá trị của hai đồng kia ở đâu?
Đại vệ sĩ Du quanh năm vì cuộc sống sinh hoạt khốn khổ trong nháy mắt rơi vào trầm tư, sau đó giương mắt nhìn về phía tài xế Doãn trong kính chiếu hậu. "Còn có thể quay đầu lại hay không?"
Tài xế Doãn lạnh lùng "A" một tiếng đại diện cho câu trả lời.
Xe tự nhiên là không có khả năng quay đầu lại, sau đó Du Lý liền suy nghĩ cặn kẽ cái ý nghĩ muốn mua lại một cái mới.
"Cô đến cửa hàng, nhờ người ta sửa lại một chút cũng được, chắc là có thể sửa được."
"Cần bao nhiêu tiền?" Để phòng ngừa lại có thêm một cái tám chục một trăm ngàn, Du Lý hỏi thăm trước.
"Cái này thì rẻ hơn nhiều, đoán chừng không cần bao nhiêu tiền, khoảng mấy trăm? Mấy ngàn?"
So sánh với nhau, cái con số này tựa hồ làm cho Du Lý hơi yên tâm một chút, cô đem cái lắc tay bỏ lại vào trong túi, cuối cùng nói một câu tương đối phù hợp với thân phận: "Cho nên hôm nay, hai người thật sự không cần tôi đi theo?"
"Không cần, không phải đã có tôi ở đây rồi sao?" Doãn Tân nói.
"Cô chỉ có một mình, quá bất địch chống." Sở trường rút kinh nghiệm, Du Lý nhấn mạnh nói: "Sẽ bị đánh rất thảm."
Khóe miệng của Doãn tổng không khỏi run rẩy một chút. "Không phải ngày nào tôi cũng có thể đụng phải mấy loại tình huống như thế có được hay không?"
"Lỡ như thì sao?"
"Không có lỡ như." Doãn Tân tức giận nói: "Đại tỷ, cô mong tôi tốt một chút đi."
"Không phải tôi mong cô không tốt." Du Lý mặt không biểu cảm, phát biểu ý kiến của mình: "Nếu tôi không nói với cô, cô có phát hiện cô bị người khác đi theo suốt một đường hay không?"
Doãn Tân:...
"Cô nói cái gì?"
Cằm của Du Lý nâng lên rồi hạ xuống. "Có một chiếc xe vẫn luôn đi theo cô, đã đi theo mấy con phố, chỉ là cách khá xa, khả năng là cô không có chú ý."
Nói đến chỗ này, Doãn Tân và Triệu Tiểu Tiên đều theo bản năng nhìn vào kính chiếu hậu, hướng về chiếc xe ở phía sau, trêи đường có rất nhiều xe, mật độ dày đặc, thoạt nhìn thật đúng là cái gì cũng không thể nhìn ra được.
Nhưng mà Doãn Tân hoàn toàn tin tưởng vào tư chất nghề nghiệp của Du Lý, cô ấy nói có người theo sau, thì nhất định không phải là lời nói bậy.
"Có người sao cô không chịu nói sớm?" Để đi qua mấy con phố rồi mới nói.
Du Lý nhàn nhạt nói: "Vừa rồi không rảnh."
Vẻ mặt của Doãn Tân chịu thua, vấn đề tình cảm hay là lắc tay thì tương đối quan trọng hơn?
Doãn Tân không khỏi có chút nóng nảy. "Cô mau nói đi, là chiếc nào!"
Mới vừa hỏi xong, Doãn Tân liền phát hiện được Du Lý giống như là hận không tranh, khẽ thở dài một cái, ngụ ý không thể nghi ngờ chính là "Cái loại vấn đề nhỏ này mà cô cũng nhìn không ra".
"Từ chỗ này của cô về sau, hàng thứ năm, là chiếc xe Wuling Hongguang màu đỏ kia."
Doãn Tân nhíu mày nhìn qua, ngược lại xác thật nhìn thấy được một góc mui xe của một chiếc xe màu đỏ, chỉ là... "Làm gì có chiếc Wuling Hongguang nào?"
"Cũng có thể không phải là Wuling, cách khá xa không thấy rõ lắm."
"..."
Doãn Tân đặc biệt giảm tốc độ xe lại, có ý đồ tìm kiếm góc độ để hoàn toàn nhìn rõ chiếc xe kia, kết quả phát hiện là chiếc Porsche.
"Là người xấu sao, là người xấu sao??" Vẻ mặt của Triệu Tiểu Tiên lo lắng sốt ruột, suy nghĩ xem có phải là có cái thế lực hắc ám nào đó biết Doãn tổng đi ra ngoài một mình, cho nên liền âm thầm ra tay chuẩn bị bắt cóc tống tiền hay không?
Du Lý nghiêm túc trả lời nói: "Không cần lo lắng, tôi và Doãn Tân, hai người chắc là có thể đánh thắng được."
"Đánh cái gì mà đánh?" Doãn tổng đau đầu nói, sau khi nhìn thấy rõ ràng chuyện gì xảy ra với chiếc xe kia, một giây trước còn lo lắng một chút nhưng ngay lập tức liền tiêu tan không còn chút gì, đồng thời tiếp đó là một sự bất đắc dĩ to lớn cùng một cơn tắc nghẽn tim.
"Tại sao lại đem cái người phụ nữ kia quên mất." Doãn Tân nói thầm.
"Cái người phụ nữ kia" ở trong miệng của Doãn Tân không phải là ai khác, mà chính là Lâm Thư.
Sáng sớm không biết phát thần kinh cái gì, đột nhiên không kịp đề phòng liền chơi trò theo dõi.
Không cần nói, nếu không phải do Du Lý nói ra, Doãn Tân thật đúng là không phát hiện được.
Theo sát sau đó, dọc đường đi vô số lần thúc giục tài xế ngàn vạn lần đừng để mất dấu, Lâm Thư đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, vừa nhìn thấy trêи điện thoại hiển thị "Cục cưng bảo bối", cả người đều không nhịn được mà run lên một chút.
"Alô?" Nhưng vì để tránh cho bị lộ tẩy, bà vẫn vô cùng bình tĩnh nhận điện thoại, bộ dáng giả vờ như mới vừa tỉnh ngủ, ngáp một cái.
Doãn Tân: ...Điệu bộ cũng ra dáng ghê.
"Mẹ đang ở đâu?"
Lâm Thư: "Ở nhà ngủ a."
Doãn Tân: "Cái phần sơn ở phía trước xe kia mẹ dự định khi nào sẽ đi sửa lại?"
Lâm Thư: "...A?"
"Một chiếc xe Porsche đang tốt đẹp bị mẹ làm cho giống như một chiếc Wuling Hongguang."
Lâm Thư: "..."
Doãn Tân: "Con sẽ đi lối ra dưới cầu vượt, đừng có đi nhầm làn đường."
Sau khi nói hết lời, Doãn tổng rất không kiên nhẫn tắt điện thoại, năm phút đồng hồ sau lập tức quẹo qua lối ra, tiếp tục lái xe thẳng về phía trước.
Triệu Tiểu Tiên vươn cổ ra phía sau nhìn thử, mắt thấy chiếc xe Porsche màu đỏ kia bởi vì tạm thời không có cách nào đổi làn xe chạy, bị một chiếc xe khác ở phía sau chắn làm cho không có khả năng đi lối ra cầu vượt. Cách lớp kính phản quang, Triệu Tiểu Tiên có một loại ảo giác có thể nhìn thấy được người ngồi ở bên trong đang đấm ngực giậm chân giơ ngón tay giữa.
"Cứ mặc kệ như vậy?"
Doãn Tân lại thở dài một hơi: "Thời gian dài như vậy, vẫn là không có trí nhớ lâu."
Triệu Tiểu Tiên đột nhiên cảm thấy Doãn Tân thật đúng là muốn hãm hại ai đều sẽ không nương tay, so sánh với nhau, khả năng bản thân mình xem như là còn may mắn hơn những người khác.
"Cô nói xem, mẹ cô tại sao lại muốn đi theo chúng ta?"
"Nhàn rỗi."
Triệu Tiểu Tiên: "Là bởi vì lý do này?"
"Ân." Doãn Tân không hề hoài nghi. "Hiện tại ba tôi phải đi công ty làm việc, không có ai ở cùng bà ấy, cho nên không phải sẽ đem hết sự chú ý chuyển lên trêи người của chúng ta hay sao? Cô có tin hay không, nếu không phải là chúng ta phát hiện ra bà ấy, một lát nữa ở trong trung tâm thương mại bà ấy sẽ làm như ngẫu nhiên gặp được chúng ta."
Nhưng mà sự thật là, cho dù đã phát hiện từ trước, sau khi dạo xong hai tầng trong trung tâm thương mại, hai người các nàng vẫn là "ngẫu nhiên gặp được" Lâm Thư.
Đang đứng tại chỗ sững sốt, Doãn Tân thậm chí còn hoài nghi người phụ nữ này có phải là đã gắn máy định vị ở trêи người các cô hay không.
"Tại sao mẹ lại đến đây?" Tâm tình hẹn hò vui vẻ trong nháy mắt liền bị cái vị khách không mời mà đến này đánh cho tan tác, thật vất vả mới ngóng trông Du Lý rời đi, không nghĩ đến mẹ ruột nhà mình mới chân chính đúng là một cái âm hồn không tan.
"Ai da, con đang nói cái gì vậy, mẹ cũng là đúng lúc đến đây đi dạo, chỉ là do trùng hợp." Lâm Thư vừa nói vừa cười ha hả, nắm lấy cánh tay của Triệu Tiểu Tiên. "Con dâu nhỏ nhà chúng ta hôm nay trang điểm thật xinh đẹp."
Triệu Tiểu Tiên bị khen đến đỏ mặt, nhưng vẫn cảm thấy hơi hơi kiêu ngạo một chút, còn
không quên dùng phương thức kinh doanh có qua có lại nói: "Mẹ cũng rất xinh đẹp, đặc biệt nhìn còn rất trẻ."
"Cái miệng nhỏ này thật ngọt."
Doãn Tân:...
"Cho nên hôm nay mẹ đến đây làm gì?"
"Không phải đã nói rồi hay sao, đi dạo phố a." Lâm Thư nói xong cúi đầu nhìn túi đồ ở trong tay của hai người. "Mẹ xem thử đã mua cái gì."
Bởi vì có sự tham gia của mẹ ruột, Doãn Tân rất nhanh liền xuất hiện một loại ảo giác bản thân mình có thể là người thừa.
Triệu Tiểu Tiên và Lâm Thư nhìn qua thật đúng là kỳ phùng địch thủ, đối với các biểu tượng của các sản phẩm không sót một thứ nào, hai người một bộ dạng chỉ hận là gặp nhau quá muộn màng, mặc kệ là chủ đề gì đều có thể nhanh chóng trò chuyện được với nhau.
Trở thành trợ lý xách đồ, bà chủ Doãn cúi đầu nhìn hai tay mình đang bị bao vây, ngay lập tức rất hoài nghi người mang thai rốt cuộc có phải là bản thân mình hay không.
"Tôi nói hai người, đừng có quá đáng như vậy có được hay không?"
"A, Doãn Tân, cô nhìn thử xem cái nón này có đẹp hay không?" Triệu Tiểu Tiên ở một bên mắt điếc tai ngơ, vừa thử đội nón vừa lôi kéo Doãn Tân đi đến trước gương.
"Đẹp a." Mặc dù rất mệt mỏi, nhưng Doãn tổng cũng không quên tâng bốc vợ của mình. "Cô mang cái gì nhìn cũng đẹp."
"Vậy còn mẹ, vậy còn mẹ?" Lâm Thư cũng chen một chân vào hỏi.
Ánh mắt của Doãn Tân cũng không thèm nhìn qua, sắc mặt trong nháy mắt liền trầm xuống một chút. "Hỏi chồng của mẹ đi."
"Hừ, keo kiệt!"
Trong khi nói chuyện, Triệu Tiểu Tiên lại lấy một chiếc mũ tai mèo từ trêи giá xuống, Doãn Tân vốn tưởng rằng nàng muốn tự mình đội lên đầu, kết quả Triệu Tiểu Tiên lại đội lên trêи đầu của cô.
Vẻ mặt nghiêm túc của Doãn Tân cùng với cái món đồ cực kỳ đáng yêu này thật không ngờ lại có thể hợp nhau đến như vậy, Triệu Tiểu Tiên nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Doãn Tân ở trong gương, sửng sốt trong chốc lát rồi bắt đầu che bụng cười ha hả.
Thuận tiện không thể nghi ngờ, mẹ chồng nàng dâu điên cuồng chụp lại khoảnh khắc đen tối nhất trong lịch sử của Doãn tổng.
Doãn Tân không biết bản thân mình bị coi như là người mẫu sống, đeo bao nhiêu món đồ kỳ kỳ quái quái, nói chung khi cô vô ý nhìn thấy máy ảnh của Triệu Tiểu Tiên và Lâm Thư, số lượng ảnh trong ngày do hai người chụp đã đột phá hơn một trăm tấm, tám mươi phần trăm ở trong đó đoán chừng đều là những tấm hình chụp dìm hàng cô.
Sau khi đi dạo mệt mỏi, ba người liền tìm một quán cà phê rồi ngồi xuống, Doãn tổng phụ trách đợi lấy nước ở quầy bar, Triệu Tiểu Tiên và Lâm Thư phụ trách giao lưu thành quả nghệ thuật của nhau.
"Ai, cái tấm này đẹp, đặc biệt đáng yêu!"
"Con cũng cảm thấy cái này không tệ, cái tai mèo này phối hợp với cái biểu tình này thật sự rất tuyệt!"
...............
Doãn Tân:...
Mặc dù bản thân mình là cái đương sự bị đàm luận kia, nhưng mà Doãn Tân cảm thấy cho dù chính mình đang ngồi trước mặt hai người phụ nữ này thì cũng không khác gì với không khí.
Vì muốn giành lấy sự chú ý, Doãn Tân không khỏi hơi nâng cao âm lượng. "Hai vị phu nhân, Cappuccino của hai vị đã xong."
Lâm Thư: "Cái tấm này có thể dùng làm màn hình chờ."
Triệu Tiểu Tiên: "Có thể có thể, nhưng mà có phải là không tốt lắm không, nếu như không cẩn thận bị người khác nhìn thấy...?"
"Không có việc gì không có việc gì, còn có khóa màn hình."
"A cũng đúng."
Doãn Tân:...
Được rồi, bị xem nhẹ cũng đủ triệt để.
Bị cô lập trong chốc lát, Doãn Tân cam chịu uống một ngụm xử lý hết nửa ly nước, sau đó ngồi ngồi một hồi cũng không nhịn được lòng hiếu kỳ đang dâng lên.
"Chụp cái dạng gì vậy a, cho con xem thử."
Lâm Thư vừa trốn tránh vừa xua tay: "Ai nha, con cũng đừng xem."
"Ảnh chụp của con, con không thể xem?"
Lâm Thư: "Nghe mẹ đi, đây là vì tốt cho con."
Doãn Tân:?
Nhưng mà càng là như vậy, quyết tâm muốn nhìn thấy của Doãn Tân không thể nghi ngờ càng thêm mãnh liệt.
Chỉ là đầu tiên Doãn Tân giả vờ như không có gì, bộ dáng nhún vai một cái, sau đó thừa dịp đối phương buông lỏng cảnh giác không kịp đề phòng mới đột nhiên vươn tay ra, một tay đoạt lấy cái điện thoại di động ở trong tay Lâm Thư đem qua đây.
"Chết tiệt!" Chính là thời điểm Doãn Tân đột nhiên phải chịu một cái kϊƈɦ thích nào đó, cũng sẽ không nhịn được bùng nổ. Cô vừa lắc lư cánh tay cản trở hành động muốn đoạt lại điện thoại di động của đối phương, vừa không thể tin nổi liếc nhìn album ảnh của Lâm Thư.
------------------------------
Ngày 09-12-2020
(*) Ít người không thể chống lại nhiều người.
Doãn lão gia: "Ba và mẹ con vừa mới trở về, con cũng nên trò chuyện một chút rồi mới nói chuyện công việc, vậy không tốt sao?"
Doãn tiểu thư: "Ba và mẹ con vừa mới trở về, một câu chào hỏi cũng không có, liền muốn nhấc chân chuồn mất?"
"Nói cái gì mà chuồn mất, ba mẹ muốn đi lên lầu thay quần áo..."
"Không vội, nhận lấy những thứ này xong rồi đi lên lầu cũng không muộn." Doãn Tân nói xong liền đem đồ từ trong tay Tôn Ngang trực tiếp bàn giao vào trong tay của Doãn Thừa.
Nhưng mà thời điểm Doãn lão gia chân chính đem đồ vật cầm ở trong tay, muốn ném cũng ném không xong, ngược lại cũng không vội vàng rời đi.
"Nhiều như vậy sao?"
"Có bao nhiêu chứ?" Lúc này Doãn Tân mới một thân nhẹ nhàng quay đầu lại đi đến bên người Triệu Tiểu Tiên, thuận tiện nhìn đồ ăn thừa ở trêи bàn vốn dĩ chắc là cơm trưa tình yêu của mình. "Thời điểm lúc trước khi ba bàn giao lại cho con, còn gấp bốn năm lần cái này."
Doãn Tân nắm lấy tay của Triệu Tiểu Tiên, lúc này mới đưa ra lời giải thích: "Tôi biết bọn họ đã trở lại cho nên tất nhiên phải trở về, tránh cho bọn họ làm khó dễ cô."
"Cái này mẹ thề, thật sự không có." Lâm Thư giơ lên hai ngón tay, rõ ràng là đang thề, nhưng lại giống như đang làm ký hiệu chữ "V".
Triệu Tiểu Tiên cũng nhịn không được cười nói: "Chú và dì đều..." Nàng vừa mới nói ra mấy chữ này, lại kêu bản thân dừng lại, suy nghĩ hình như mọi người ở đây đều đang đặc biệt kỳ quái chăm chú nhìn nàng, hơi mất tự nhiên sửa lại lời nói: "Ba mẹ đều rất tốt."
Hình như lúc này Triệu Tiểu Tiên mới cảm nhận được sâu sắc tâm tình của Doãn Tân thời điểm kêu ba mẹ của nàng là "ba mẹ", lần đầu tiên thật đúng là có chút không mở miệng được.
"Không có việc gì không có việc gì, kêu nhiều sẽ thành thói quen." Ngược lại Lâm Thư thật ra rất dễ nói chuyện, đại khái bởi vì người bị yêu cầu phải tiếp quản công ty chính là Doãn Thừa chứ không phải là bà, cho nên áp lực không có lớn như vậy, còn có tâm tình đùa giỡn cùng con dâu.
Doãn Tân: "Cho nên đây là lý do mà hai người ăn luôn cơm trưa tình yêu của con hay sao?"
Lâm Thư:...
"Mẹ cũng lên lầu thay quần áo."
Lâm Thư làm như không liên quan, xoay người đi lên lầu, lưu lại một mình Doãn lão đang liếc mắt nhìn mấy văn kiện này đến vô cùng rầu rĩ.
Một thời gian dài như vậy không có xử lý những chuyện này, chợt vừa nhìn thấy những cái chữ nhỏ chi chít, trong đầu liền mơ hồ.
Tài nấu nướng của con dâu nhỏ này đúng là không tồi, nhưng mà vẫn nên phê bình một chút, nếu không phải do Doãn Tân đã mang thai, thì ông đâu cần phải ở cái tuổi này gặp chuyện như vậy?
Doãn Tân được tiện nghi còn muốn nói thêm hai câu châm chọc: "Tôi nói ngài cũng đừng làm cái mặt ưu sầu như vậy, còn chưa đến tuổi về hưu mà, làm nhiều thêm một hai năm thì có gì đâu, còn có thể hoạt động đầu óc lâu hơn, tránh cho khi về già liền kém trí nhớ."
Doãn Thừa muốn đem đống văn kiện trong tay trực tiếp ném lên mặt Doãn Tân.
Cũng may Triệu Tiểu Tiên làm một người con dâu ngoan ngoãn, lén kéo kéo tay áo của Doãn Tân, ý bảo cô ấy thấy tốt thì nên thu lại.
"Không có việc gì." Doãn Tân vỗ vỗ mu bàn tay của Triệu Tiểu Tiên, sau đó lại ủy khuất xoa xoa bụng. "Còn có gì cho tôi ăn không?"
"Ách... Cho tôi một chút thời gian." Triệu Tiểu Tiên nói xong liền rời đi.
"Tôi giúp cô a."
Nói là muốn hỗ trợ, kết quả với cái thân thể lúc này của Doãn Tân căn bản là không vào được phòng bếp, không đến hai phút đã bị mùi khói dầu mỡ làm cho không chịu nổi, từng cơn buồn nôn lại xuất hiện,
Lão đồng chí Doãn ngược lại đang xem tài liệu ở gần đó, tạo một nơi làm việc đơn giản ở trong phòng khách. Sau khi Doãn Tân trì hoãn được cơn cuộn trào kia ở bên trong dạ dày, mới đi đến bên cạnh ba mình rồi ngồi xuống, dùng khẩu khí mà rất lâu trước đây lão Doãn đã nói chuyện với cô, một chữ cũng không thiếu đem trả lại: "Có gì không hiểu cứ hỏi, ngàn vạn lần đừng kiềm nén."
"..." Lông mày của Doãn lão nhíu lại thành hình chữ bát. "Con có phải là do mẹ con sinh ra để trả thù ba hay không?"
"Vậy ba tự đi hỏi mẹ con."
Doãn Thừa giương mắt nhìn Doãn Tân một cái, sau đó lại giống như rất vui mừng kéo kéo khóe miệng. "Công ty hoạt động cũng không tồi a."
"Được sự dạy bảo của ngài." Doãn Tân nói chuyện có thứ tự, nhân tiện phong kín lời nói tiếp theo của lão gia tử. "Nhưng mà càng tốt, bây giờ là thời kỳ đặc biệt, cũng không thể không thoái vị nhường hiền."
"...Sinh một đứa bé cần bao lâu a?"
"Mang thai mười tháng lại phải ở cữ gì gì đó, dù thế nào cũng phải..." Doãn Tân đếm đếm đầu ngón tay. "Hai năm đi."
Lão phụ thân giơ tay lên, gõ đầu Doãn Tân một cái.
"Mang thai đã bao lâu rồi?"
"Một tháng?" Doãn Tân nói: "Như vậy thì giảm giá cho ba một cái, còn lại một năm lẻ mười một tháng."
"...Có phải ba nên cảm ơn con hay không?"
"Ôi, người một nhà không nói hai lời, cảm ơn thì không cần, liền miễn đi."
"..." Tức giận đến răng đau.
Doãn Tân sốt ruột giải trừ chức vụ, nói thẳng ra thì cũng không phải riêng vì thời gian mang thai bồi dưỡng thân thể. Trêи thực tế chân chính chờ đến một ngày không cần phải đi làm hay là không cần sáng sớm phải ra khỏi cửa, thậm chí so với bất kỳ thời điểm nào trong dĩ vãng đều tràn trề tinh lực, cái loại cảm giác này đại khái giống như là sau khi thi đại học xong, rốt cuộc có thể được nghỉ dài hạn.
Tuy rằng kết hôn đã được một khoảng thời gian, nhưng Doãn Tân vẫn luôn cảm thấy rất tiếc nuối, nguyên nhân bởi vì công việc, cẩn thận hồi tưởng lại một chút, thời gian hai người của cô và Triêu Tiểu Tiên ở bên nhau quả thật là có thể đếm được trêи đầu ngón tay. Thời điểm lúc ban đầu còn chưa hòa giải thì coi như thôi đi, sau này hai người lại đến gần nhau thêm một chút, liền cảm thấy thời gian thật sự không đủ dùng.
Buổi tối đơn thuần ôm nhau ngủ thì có thể giải quyết được chuyện gì?
Cho dù ngẫu nhiên sẽ phiên phiên vân, phúc phúc vũ, ngày hôm sau còn mệt mỏi gần chết, đau đớn không muốn sống phải uống cà phê nghỉ ngơi.
Hiện tại thì quá tốt rồi, đại xá thiên hạ.
Buổi tối ngày hôm trước, Doãn Tân và Triệu Tiểu Tiên lên kế hoạch xong cho hành trình của ngày hôm sau, ăn cơm, xem phim, đi dạo trung tâm mua sắm. Trước tiên đem toàn bộ những việc hẹn hò của những đôi yêu nhau bù đắp lại hết, nếu thời gian không đủ, ngày kia lại tiếp tục.
Bởi vì chuyện này, cả hai người đều hưng phấn đến không ngủ được cả một đêm, hưng phấn đến nửa đêm đột nhiên bốn mắt nhìn nhau, sau đó lại thương lượng có muốn thêm một chút vào hành trình trước đó hay không.
Nhưng đến cuối cùng, lý trí của Doãn phu nhân vẫn kịp thời nhớ ra chuyện vợ của mình đang mang thai, lại đem những ý niệm ở dưới đáy lòng xoa xoa rồi lại đè xuống, thuận tiện dùng lời lẽ nghiêm túc giáo ɖu͙ƈ một chút Doãn Tân đang có cùng suy nghĩ.
Đại khái cũng may nhờ có như vậy, thời điểm lúc mặt trời mọc, hai người các nàng mới có thể thuận lợi nhanh nhẹn dứt khoát bò dậy từ trêи giường.
Thời điểm Doãn Tân và Triệu Tiểu Tiên hẹn hò, bên người đều không dẫn theo người khác, cho dù là vệ sĩ hay là trợ lý, lúc này chỉ thấy có vẻ đặc biệt phiền toái.
Cho nên ngay khi hai người cao hứng phấn chấn bước lên xe, lại đột nhiên nhìn thấy bên trong kính chiếu hậu, khi Du Lý ở phía sau bước lên xe, sắc mặt đều không tránh khỏi trầm xuống.
Doãn Tân:...
"Cô làm gì vậy?"
Trong khi nói chuyện, đại vệ sĩ Du vẫn ngồi bất động vững vàng sừng sững: "Đi ra ngoài một chuyến, mua chút đồ vật." Cô vừa nói hợp tình hợp lý vừa liếc mắt nhìn Doãn Tân một cái. "Tiện đường, quá giang xe."
"...Cô có thể lái một chiếc khác." Doãn Tân dựa vào lí lẽ để tranh luận: "Trong bãi đậu xe không chọn được chiếc nào cô thích hay sao?"
"Lười lái xe."
Doãn Tân quả thật là cảm thấy buồn cười chính mình, biết rõ cái đầu óc ngay thẳng của Du Lý sẽ không thay đổi, thời gian hao phí để ngồi đây đoán chừng là không thể nói rõ, dứt khoát không trì hoãn thêm nữa.
Mắt thấy Doãn Tân bất đắc dĩ khởi động xe, Triệu Tiểu Tiên quay đầu lại dựa vào ghế hỏi: "Cô muốn mua cái gì vậy?"
Du Lý nhìn Triệu Tiểu Tiên rồi suy nghĩ một chút, theo bản năng muốn trả lời, nhưng lý trí lại nói cho cô biết vẫn là đừng nên nói.
Ngược lại Triệu Tiểu Tiên vô cùng tò mò, hình như nàng chưa từng nhìn thấy qua Du Lý mua cái thứ gì, hay là đặc biệt đi ra ngoài mua đồ. Nhu yếu phẩm dùng trong sinh hoạt Doãn gia có rất nhiều, nếu như cô ấy cần gì thì tùy tiện lấy dùng là được, còn về phần những đồ dùng khác...
Triệu Tiểu Tiên cảm thấy cái loại người giống như Du Lý, chắc là ngoại trừ đồ dùng nhu yếu phẩm trong sinh hoạt hằng ngày, thì không còn cần thứ gì khác.
"Còn có bí mật a?" Triệu Tiểu Tiên hiếu kỳ hỏi, biểu tình lại ý tứ sâu xa. "Không phải là cái món đồ chơi nhỏ thần bí nào chứ?"
Doãn Tân:...
Du Lý:...?
Hiển nhiên Doãn tổng đã rất hiểu rõ còn đang xấu hổ không biết nên nói cái gì, kết quả Du Lý với vẻ mặt lờ mờ còn truy vấn tìm hiểu đến cùng, hỏi một câu: "Cái gì gọi là món đồ chơi nhỏ thần bí?"
Triệu Tiểu Tiên:...
Nàng nghi ngờ thời điểm Du Lý cùng cái cô bạn gái cũ kia ở bên nhau, có phải là bách lập đồ hay không.
Nhìn vẻ mặt hồn nhiên của người kia, Triệu Tiểu Tiên cũng không muốn dạy hư Du Lý, vì vậy tùy tiện tìm một lời giải thích. "Chỉ là một món đồ chơi dùng để giết thời gian."
"Nha..." Du Lý cái hiểu cái không gật gật đầu, sau đó phủ nhận nói: "Không phải." Cô do dự một chút nhưng mà cuối cùng vẫn thẳng thắn nói: "Tôi muốn đi mua một cái lắc tay."
"Lắc tay??" Cái đáp án này quả thật là so với món đồ chơi nhỏ còn làm cho người khác kinh ngạc hơn. Triệu Tiểu Tiên không nhịn được lại hỏi: "Mua lắc tay làm gì?"
Du Lý một thân so với bất kỳ người nào khác đều là tự nhiên, không có trang điểm, đừng nói cái loại trang sức như là lắc tay này, ngay cả bông tai hay nhẫn đều không đeo.
"Tặng người." Tiếp sau đó Du Lý lời ít mà ý nhiều nói.
Trong ánh mắt của Triệu Tiểu Tiên sáng ngời, dường như rất nhanh liền phản ứng lại, không nhịn được muốn cười nói: "Không phải là tặng cho Lục Nguyệt Hi chứ?"
Triệu Tiểu Tiên chính là tâm huyết dâng trào thuận miệng hỏi, còn mang theo chút ý tứ trêu ghẹo xem náo nhiệt, ai ngờ sau khi Du Lý nghe xong liền ngay cả một chút phản ứng cũng không có, thậm chí vẻ mặt còn khó xử gật đầu.
"Trời ạ, đây là cái tin bát quái thần kỳ gì vậy." Hai mắt của Triệu Tiểu Tiên đã trợn tròn lên. "Hai người tiến triển nhanh như vậy sao? Đợi một chút, trước tiên nói cho rõ, nếu như là Lục Nguyệt Hi, hai người cũng không dễ dàng nhận được lời chúc phúc của tôi như vậy..."
Du Lý:...?
"Hình như cô lý giải sai rồi."
Triệu Tiểu Tiên: "Cái gì?"
Bị ăn một trái dưa thật lớn, Du Lý hơi hơi nhíu mày, giống như là nghĩ đến chuyện gì khiến cho người khác phải thở dài. "Có một ngày khi cô ấy cứ quấn lấy tôi, tôi cảm thấy rất bực bội."
"Sau đó thì sao?"
"Không nhớ rõ." Du Lý buồn bực nói.
Triệu Tiểu Tiên:?
"Cho nên cô đang nói cái gì?"
Du Lý đỡ trán nói: "Tôi không nhớ rõ lúc ấy đang làm gì, hình như là không cẩn thận đụng trúng cô ấy một chút, cũng hình như là cái côn lò xo trong tay đụng trúng cô ấy một chút... Cụ thể tôi cũng không biết là có đụng trúng hay không." Cô nói tiếp, có một chút rối rắm xuất hiện ở trêи gương mặt ngàn năm không đổi. "Sau đó cái lắc tay của cô ấy liền rơi xuống đất, nói là bị tôi đụng làm rớt, còn bị hỏng nữa..."
"Cho nên thật sự là hỏng rồi?"
"Tôi nhìn thử một chút, chắc là đã bị hỏng rồi, bị đứt ra." Du Lý nói.
Triệu Tiểu Tiên: "Sau đó cô ta muốn cô bồi thường?"
"Cái đó thì không có."
Triệu Tiểu Tiên nổi lên một giây thám tử trêи người, sờ sờ cằm giống như là đang suy tư.
Tại sao nàng lại cảm thấy cái đồ ngốc tử này càng giống như là bị người khác sắp xếp kịch bản? Cái lắc tay gì mà lại không chắc chắn như vậy, mới vừa đụng vào một chút liền bị đứt?
"Cái lắc tay đó là loại gì a?"
Triệu Tiểu Tiên hỏi xong liền nhìn thấy Du Lý sờ soạng túi tiền một chút: "Cái này."
Nha, Lục Nguyệt Hi vậy mà còn đem chứng cứ lưu lại.
Triệu Tiểu Tiên cầm lấy xem thử một chút, xác thật là cái nút thắt bị hỏng rồi, thoạt nhìn cũng xác thật là bị kéo đứt, nhưng mà chỉ nhìn như thế này, thật đúng là khó phân biệt được là do Du Lý làm đứt hay là do bản thân Lục Nguyệt Hi tự biên tự diễn.
Trước mắt ngoại trừ chuyện này, hiển nhiên là còn một cái trọng điểm khác.
Triệu Tiểu Tiên không khỏi vô cùng lo lắng nhìn Du Lý một cái. "Chỉ là cô chắc chắn muốn bồi thường?"
"Làm sao vậy?"
"Cô có biết cái lắc tay này là thương hiệu gì không?"
"Biết." Du Lý gật gật đầu. "Cô ấy đã nói với tôi, tôi đã ghi chú lại."
"...Vậy cô có biết, cái lắc tay này bao nhiêu tiền hay không?"
Du Lý sửng sốt một chút, ngược lại lắc lắc đầu. "Không biết." Lúc này cô mới nắm bắt được trọng điểm. "Rất đắt sao?"
Triệu Tiểu Tiên kéo kéo khóe miệng. "Cũng không tính là quá đắt."
Du Lý hơi thở phào nhẹ nhõm một chút.
Triệu Tiểu Tiên: "Cũng chính là một tuần tiền lương của cô."
Du Lý vừa mới thở ra một hơi lại nói tiếp: "Một trăm ngàn??"
"Nếu như tôi nhớ không lầm, giá chính thức được niêm yết là chín mươi chín ngàn chín trăm chín mươi tám đồng."
Du Lý:...
Nhân tiện thì giá trị của hai đồng kia ở đâu?
Đại vệ sĩ Du quanh năm vì cuộc sống sinh hoạt khốn khổ trong nháy mắt rơi vào trầm tư, sau đó giương mắt nhìn về phía tài xế Doãn trong kính chiếu hậu. "Còn có thể quay đầu lại hay không?"
Tài xế Doãn lạnh lùng "A" một tiếng đại diện cho câu trả lời.
Xe tự nhiên là không có khả năng quay đầu lại, sau đó Du Lý liền suy nghĩ cặn kẽ cái ý nghĩ muốn mua lại một cái mới.
"Cô đến cửa hàng, nhờ người ta sửa lại một chút cũng được, chắc là có thể sửa được."
"Cần bao nhiêu tiền?" Để phòng ngừa lại có thêm một cái tám chục một trăm ngàn, Du Lý hỏi thăm trước.
"Cái này thì rẻ hơn nhiều, đoán chừng không cần bao nhiêu tiền, khoảng mấy trăm? Mấy ngàn?"
So sánh với nhau, cái con số này tựa hồ làm cho Du Lý hơi yên tâm một chút, cô đem cái lắc tay bỏ lại vào trong túi, cuối cùng nói một câu tương đối phù hợp với thân phận: "Cho nên hôm nay, hai người thật sự không cần tôi đi theo?"
"Không cần, không phải đã có tôi ở đây rồi sao?" Doãn Tân nói.
"Cô chỉ có một mình, quá bất địch chống." Sở trường rút kinh nghiệm, Du Lý nhấn mạnh nói: "Sẽ bị đánh rất thảm."
Khóe miệng của Doãn tổng không khỏi run rẩy một chút. "Không phải ngày nào tôi cũng có thể đụng phải mấy loại tình huống như thế có được hay không?"
"Lỡ như thì sao?"
"Không có lỡ như." Doãn Tân tức giận nói: "Đại tỷ, cô mong tôi tốt một chút đi."
"Không phải tôi mong cô không tốt." Du Lý mặt không biểu cảm, phát biểu ý kiến của mình: "Nếu tôi không nói với cô, cô có phát hiện cô bị người khác đi theo suốt một đường hay không?"
Doãn Tân:...
"Cô nói cái gì?"
Cằm của Du Lý nâng lên rồi hạ xuống. "Có một chiếc xe vẫn luôn đi theo cô, đã đi theo mấy con phố, chỉ là cách khá xa, khả năng là cô không có chú ý."
Nói đến chỗ này, Doãn Tân và Triệu Tiểu Tiên đều theo bản năng nhìn vào kính chiếu hậu, hướng về chiếc xe ở phía sau, trêи đường có rất nhiều xe, mật độ dày đặc, thoạt nhìn thật đúng là cái gì cũng không thể nhìn ra được.
Nhưng mà Doãn Tân hoàn toàn tin tưởng vào tư chất nghề nghiệp của Du Lý, cô ấy nói có người theo sau, thì nhất định không phải là lời nói bậy.
"Có người sao cô không chịu nói sớm?" Để đi qua mấy con phố rồi mới nói.
Du Lý nhàn nhạt nói: "Vừa rồi không rảnh."
Vẻ mặt của Doãn Tân chịu thua, vấn đề tình cảm hay là lắc tay thì tương đối quan trọng hơn?
Doãn Tân không khỏi có chút nóng nảy. "Cô mau nói đi, là chiếc nào!"
Mới vừa hỏi xong, Doãn Tân liền phát hiện được Du Lý giống như là hận không tranh, khẽ thở dài một cái, ngụ ý không thể nghi ngờ chính là "Cái loại vấn đề nhỏ này mà cô cũng nhìn không ra".
"Từ chỗ này của cô về sau, hàng thứ năm, là chiếc xe Wuling Hongguang màu đỏ kia."
Doãn Tân nhíu mày nhìn qua, ngược lại xác thật nhìn thấy được một góc mui xe của một chiếc xe màu đỏ, chỉ là... "Làm gì có chiếc Wuling Hongguang nào?"
"Cũng có thể không phải là Wuling, cách khá xa không thấy rõ lắm."
"..."
Doãn Tân đặc biệt giảm tốc độ xe lại, có ý đồ tìm kiếm góc độ để hoàn toàn nhìn rõ chiếc xe kia, kết quả phát hiện là chiếc Porsche.
"Là người xấu sao, là người xấu sao??" Vẻ mặt của Triệu Tiểu Tiên lo lắng sốt ruột, suy nghĩ xem có phải là có cái thế lực hắc ám nào đó biết Doãn tổng đi ra ngoài một mình, cho nên liền âm thầm ra tay chuẩn bị bắt cóc tống tiền hay không?
Du Lý nghiêm túc trả lời nói: "Không cần lo lắng, tôi và Doãn Tân, hai người chắc là có thể đánh thắng được."
"Đánh cái gì mà đánh?" Doãn tổng đau đầu nói, sau khi nhìn thấy rõ ràng chuyện gì xảy ra với chiếc xe kia, một giây trước còn lo lắng một chút nhưng ngay lập tức liền tiêu tan không còn chút gì, đồng thời tiếp đó là một sự bất đắc dĩ to lớn cùng một cơn tắc nghẽn tim.
"Tại sao lại đem cái người phụ nữ kia quên mất." Doãn Tân nói thầm.
"Cái người phụ nữ kia" ở trong miệng của Doãn Tân không phải là ai khác, mà chính là Lâm Thư.
Sáng sớm không biết phát thần kinh cái gì, đột nhiên không kịp đề phòng liền chơi trò theo dõi.
Không cần nói, nếu không phải do Du Lý nói ra, Doãn Tân thật đúng là không phát hiện được.
Theo sát sau đó, dọc đường đi vô số lần thúc giục tài xế ngàn vạn lần đừng để mất dấu, Lâm Thư đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, vừa nhìn thấy trêи điện thoại hiển thị "Cục cưng bảo bối", cả người đều không nhịn được mà run lên một chút.
"Alô?" Nhưng vì để tránh cho bị lộ tẩy, bà vẫn vô cùng bình tĩnh nhận điện thoại, bộ dáng giả vờ như mới vừa tỉnh ngủ, ngáp một cái.
Doãn Tân: ...Điệu bộ cũng ra dáng ghê.
"Mẹ đang ở đâu?"
Lâm Thư: "Ở nhà ngủ a."
Doãn Tân: "Cái phần sơn ở phía trước xe kia mẹ dự định khi nào sẽ đi sửa lại?"
Lâm Thư: "...A?"
"Một chiếc xe Porsche đang tốt đẹp bị mẹ làm cho giống như một chiếc Wuling Hongguang."
Lâm Thư: "..."
Doãn Tân: "Con sẽ đi lối ra dưới cầu vượt, đừng có đi nhầm làn đường."
Sau khi nói hết lời, Doãn tổng rất không kiên nhẫn tắt điện thoại, năm phút đồng hồ sau lập tức quẹo qua lối ra, tiếp tục lái xe thẳng về phía trước.
Triệu Tiểu Tiên vươn cổ ra phía sau nhìn thử, mắt thấy chiếc xe Porsche màu đỏ kia bởi vì tạm thời không có cách nào đổi làn xe chạy, bị một chiếc xe khác ở phía sau chắn làm cho không có khả năng đi lối ra cầu vượt. Cách lớp kính phản quang, Triệu Tiểu Tiên có một loại ảo giác có thể nhìn thấy được người ngồi ở bên trong đang đấm ngực giậm chân giơ ngón tay giữa.
"Cứ mặc kệ như vậy?"
Doãn Tân lại thở dài một hơi: "Thời gian dài như vậy, vẫn là không có trí nhớ lâu."
Triệu Tiểu Tiên đột nhiên cảm thấy Doãn Tân thật đúng là muốn hãm hại ai đều sẽ không nương tay, so sánh với nhau, khả năng bản thân mình xem như là còn may mắn hơn những người khác.
"Cô nói xem, mẹ cô tại sao lại muốn đi theo chúng ta?"
"Nhàn rỗi."
Triệu Tiểu Tiên: "Là bởi vì lý do này?"
"Ân." Doãn Tân không hề hoài nghi. "Hiện tại ba tôi phải đi công ty làm việc, không có ai ở cùng bà ấy, cho nên không phải sẽ đem hết sự chú ý chuyển lên trêи người của chúng ta hay sao? Cô có tin hay không, nếu không phải là chúng ta phát hiện ra bà ấy, một lát nữa ở trong trung tâm thương mại bà ấy sẽ làm như ngẫu nhiên gặp được chúng ta."
Nhưng mà sự thật là, cho dù đã phát hiện từ trước, sau khi dạo xong hai tầng trong trung tâm thương mại, hai người các nàng vẫn là "ngẫu nhiên gặp được" Lâm Thư.
Đang đứng tại chỗ sững sốt, Doãn Tân thậm chí còn hoài nghi người phụ nữ này có phải là đã gắn máy định vị ở trêи người các cô hay không.
"Tại sao mẹ lại đến đây?" Tâm tình hẹn hò vui vẻ trong nháy mắt liền bị cái vị khách không mời mà đến này đánh cho tan tác, thật vất vả mới ngóng trông Du Lý rời đi, không nghĩ đến mẹ ruột nhà mình mới chân chính đúng là một cái âm hồn không tan.
"Ai da, con đang nói cái gì vậy, mẹ cũng là đúng lúc đến đây đi dạo, chỉ là do trùng hợp." Lâm Thư vừa nói vừa cười ha hả, nắm lấy cánh tay của Triệu Tiểu Tiên. "Con dâu nhỏ nhà chúng ta hôm nay trang điểm thật xinh đẹp."
Triệu Tiểu Tiên bị khen đến đỏ mặt, nhưng vẫn cảm thấy hơi hơi kiêu ngạo một chút, còn
không quên dùng phương thức kinh doanh có qua có lại nói: "Mẹ cũng rất xinh đẹp, đặc biệt nhìn còn rất trẻ."
"Cái miệng nhỏ này thật ngọt."
Doãn Tân:...
"Cho nên hôm nay mẹ đến đây làm gì?"
"Không phải đã nói rồi hay sao, đi dạo phố a." Lâm Thư nói xong cúi đầu nhìn túi đồ ở trong tay của hai người. "Mẹ xem thử đã mua cái gì."
Bởi vì có sự tham gia của mẹ ruột, Doãn Tân rất nhanh liền xuất hiện một loại ảo giác bản thân mình có thể là người thừa.
Triệu Tiểu Tiên và Lâm Thư nhìn qua thật đúng là kỳ phùng địch thủ, đối với các biểu tượng của các sản phẩm không sót một thứ nào, hai người một bộ dạng chỉ hận là gặp nhau quá muộn màng, mặc kệ là chủ đề gì đều có thể nhanh chóng trò chuyện được với nhau.
Trở thành trợ lý xách đồ, bà chủ Doãn cúi đầu nhìn hai tay mình đang bị bao vây, ngay lập tức rất hoài nghi người mang thai rốt cuộc có phải là bản thân mình hay không.
"Tôi nói hai người, đừng có quá đáng như vậy có được hay không?"
"A, Doãn Tân, cô nhìn thử xem cái nón này có đẹp hay không?" Triệu Tiểu Tiên ở một bên mắt điếc tai ngơ, vừa thử đội nón vừa lôi kéo Doãn Tân đi đến trước gương.
"Đẹp a." Mặc dù rất mệt mỏi, nhưng Doãn tổng cũng không quên tâng bốc vợ của mình. "Cô mang cái gì nhìn cũng đẹp."
"Vậy còn mẹ, vậy còn mẹ?" Lâm Thư cũng chen một chân vào hỏi.
Ánh mắt của Doãn Tân cũng không thèm nhìn qua, sắc mặt trong nháy mắt liền trầm xuống một chút. "Hỏi chồng của mẹ đi."
"Hừ, keo kiệt!"
Trong khi nói chuyện, Triệu Tiểu Tiên lại lấy một chiếc mũ tai mèo từ trêи giá xuống, Doãn Tân vốn tưởng rằng nàng muốn tự mình đội lên đầu, kết quả Triệu Tiểu Tiên lại đội lên trêи đầu của cô.
Vẻ mặt nghiêm túc của Doãn Tân cùng với cái món đồ cực kỳ đáng yêu này thật không ngờ lại có thể hợp nhau đến như vậy, Triệu Tiểu Tiên nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Doãn Tân ở trong gương, sửng sốt trong chốc lát rồi bắt đầu che bụng cười ha hả.
Thuận tiện không thể nghi ngờ, mẹ chồng nàng dâu điên cuồng chụp lại khoảnh khắc đen tối nhất trong lịch sử của Doãn tổng.
Doãn Tân không biết bản thân mình bị coi như là người mẫu sống, đeo bao nhiêu món đồ kỳ kỳ quái quái, nói chung khi cô vô ý nhìn thấy máy ảnh của Triệu Tiểu Tiên và Lâm Thư, số lượng ảnh trong ngày do hai người chụp đã đột phá hơn một trăm tấm, tám mươi phần trăm ở trong đó đoán chừng đều là những tấm hình chụp dìm hàng cô.
Sau khi đi dạo mệt mỏi, ba người liền tìm một quán cà phê rồi ngồi xuống, Doãn tổng phụ trách đợi lấy nước ở quầy bar, Triệu Tiểu Tiên và Lâm Thư phụ trách giao lưu thành quả nghệ thuật của nhau.
"Ai, cái tấm này đẹp, đặc biệt đáng yêu!"
"Con cũng cảm thấy cái này không tệ, cái tai mèo này phối hợp với cái biểu tình này thật sự rất tuyệt!"
...............
Doãn Tân:...
Mặc dù bản thân mình là cái đương sự bị đàm luận kia, nhưng mà Doãn Tân cảm thấy cho dù chính mình đang ngồi trước mặt hai người phụ nữ này thì cũng không khác gì với không khí.
Vì muốn giành lấy sự chú ý, Doãn Tân không khỏi hơi nâng cao âm lượng. "Hai vị phu nhân, Cappuccino của hai vị đã xong."
Lâm Thư: "Cái tấm này có thể dùng làm màn hình chờ."
Triệu Tiểu Tiên: "Có thể có thể, nhưng mà có phải là không tốt lắm không, nếu như không cẩn thận bị người khác nhìn thấy...?"
"Không có việc gì không có việc gì, còn có khóa màn hình."
"A cũng đúng."
Doãn Tân:...
Được rồi, bị xem nhẹ cũng đủ triệt để.
Bị cô lập trong chốc lát, Doãn Tân cam chịu uống một ngụm xử lý hết nửa ly nước, sau đó ngồi ngồi một hồi cũng không nhịn được lòng hiếu kỳ đang dâng lên.
"Chụp cái dạng gì vậy a, cho con xem thử."
Lâm Thư vừa trốn tránh vừa xua tay: "Ai nha, con cũng đừng xem."
"Ảnh chụp của con, con không thể xem?"
Lâm Thư: "Nghe mẹ đi, đây là vì tốt cho con."
Doãn Tân:?
Nhưng mà càng là như vậy, quyết tâm muốn nhìn thấy của Doãn Tân không thể nghi ngờ càng thêm mãnh liệt.
Chỉ là đầu tiên Doãn Tân giả vờ như không có gì, bộ dáng nhún vai một cái, sau đó thừa dịp đối phương buông lỏng cảnh giác không kịp đề phòng mới đột nhiên vươn tay ra, một tay đoạt lấy cái điện thoại di động ở trong tay Lâm Thư đem qua đây.
"Chết tiệt!" Chính là thời điểm Doãn Tân đột nhiên phải chịu một cái kϊƈɦ thích nào đó, cũng sẽ không nhịn được bùng nổ. Cô vừa lắc lư cánh tay cản trở hành động muốn đoạt lại điện thoại di động của đối phương, vừa không thể tin nổi liếc nhìn album ảnh của Lâm Thư.
------------------------------
Ngày 09-12-2020
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook