Lúc này ở nông thôn vẫn chưa đến mùa vụ, dân làng chủ yếu chỉ ra đồng cuốc cỏ, tưới nước vào buổi sáng và buổi tối, còn lại đều ở đâu mát mẻ thì ở đó. Nhà họ Lục ở gần ngã tư đường chính của làng, gần nhà có một cây cổ thụ tầm trăm năm tuổi, dưới gốc cây quanh năm râm mát, là nơi dân làng thường đến hóng mát vào mùa hè. Hôm nay cũng không ngoại lệ, vì vậy khi Lục Kiêu đẩy vợ con ngồi ở ghế sau đi tới, đã bị một đám đông vây quanh. Bà Lục phe phẩy quạt từ trong đám đông đi ra đón, trước tiên nhìn con trai, trong mắt thoáng chốc lấp lánh lệ, đột nhiên bị đứa bé trong lòng Tô Ngọc Kiều hấp dẫn sự chú ý. Bà do dự muốn bế đứa cháu trai chưa gặp mấy lần, nhưng lại sợ con dâu ba từ chối.

Lục Kiêu nhìn ra Tô Ngọc Kiều không thoải mái, quay đầu nói với mẹ mình là có chuyện gì thì về nhà nói sau. Bà Lục đáp một tiếng, vội vàng tươi cười đi trước dẫn đường. Tô Ngọc Kiều do dự không biết có nên xuống xe tự đi không, bị nhiều người nhìn như vậy cô khá ngượng ngùng.

“Không cần đâu, em cứ ngồi đi, chỉ còn một đoạn đường nữa thôi. ”

Lục Kiêu vững vàng đỡ xe đạp, chọn những chỗ bằng phẳng, tiếp tục đẩy họ đến trước cửa nhà họ Lục.

Năm nay nhà họ Lục mới đổ xi măng, trong sân không có chút bùn đất nào, Lục Kiêu đẩy cô một đường, lúc xuống xe chân vẫn sạch sẽ.

Thấy Lục Kiêu đã lâu không về nhà, cả nhà họ Lục đều vây quanh, người một câu người một câu quan tâm anh, tất nhiên cũng không bỏ sót Tô Ngọc Kiều bên cạnh anh.

Chỉ là bà Lục và Trương Tiểu Hồng đều không biết nên đối xử với cô như thế nào, lời nói không được tự nhiên như khi nói chuyện với Lục Kiêu.

Tô Ngọc Kiều bế con trai suốt dọc đường, đến nhà họ Lục thì đặt bé xuống.

Bà Lục nhìn đứa cháu trai đáng yêu mà ngứa ngáy trong lòng, cuối cùng không nhịn được hỏi cô con dâu ba:

“Ngọc Kiều, mẹ có thể bế Tiểu Bảo không?”

“Tất nhiên là được. ” Tô Ngọc Kiều gật đầu đáp.

Đừng nói là nhà họ Lục không biết nên đối xử với cô như thế nào, Tô Ngọc Kiều cũng thấy ngại, trước đây cô không ở nhà họ Lục mấy ngày, mỗi lần cũng hầu như không nói chuyện với họ, quan hệ thực ra không tốt lắm.

“Đứa trẻ này con nuôi tốt thật, nhìn khuôn mặt nhỏ này, trắng trẻo sạch sẽ ngoan ngoãn thật. ”

Tiểu Bảo không hề sợ người lạ, theo ý mẹ, chủ động đến gần bà.

Ông bà cháu hòa thuận với nhau, Lục Kiêu đứng dậy mang hết hành lý của cả nhà vào căn phòng trước đây của anh. Căn phòng này nhà cửa ngày nào cũng dọn dẹp, lúc nào cũng có thể ở được. Bây giờ trong đám người này, Tô Ngọc Kiều ngoài thân thiết với con trai thì anh là người cô quen nhất, tự nhiên nhìn thấy hành động của anh, cô cũng nghĩ đến chuyện tối nay phải ở chung phòng với anh, tai không khỏi nóng lên.

Lần này Tô Ngọc Kiều về nhà tuy vẫn ít nói nhưng so với thái độ trước đây của cô thì đã được coi là dễ gần rồi, nhà họ Lục rất khoan dung với cô, không nhất nhất kéo cô nói chuyện, lúc ăn cơm cũng cố gắng làm thật thịnh soạn. Bà Lục để ăn mừng con trai con dâu về nhà, đã đặc biệt giết thịt con heo, còn bảo chị dâu cả đi mua đậu phụ, mua cá. Buổi tối, biết cô con dâu ba thích sạch sẽ, bà Lục đã sớm chùi sạch nồi, đun cho cô một nồi nước lớn để cô tắm.

Lục Kiêu khiên từng thùng nước tắm vào cho cô, Tô Ngọc Kiều không nói không rằng lấy quần áo để thay, trước tiên tắm cho con trai Tiểu Bảo, sau đó cô mới vào tắm. Ra ngoài, trên người đã thay một bộ đồ ngủ áo quần dài, chất liệu là lụa băng mát, nhưng áo dài quần dài, vào đêm hè vẫn rất nóng. Nhưng Tô Ngọc Kiều vẫn kiên quyết mặc bộ đồ này đi ngủ, nhiều nhất là xắn tay áo và ống quần lên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương