Tóm lại Khương Minh Nguyệt kiên quyết không tin những chuyện trong mơ là thật, không chừng là người viết cuốn tiểu thuyết này ghen tị với cô, cố ý vu khống cô.


Nghĩ thông suốt những điều này, Khương Minh Nguyệt thở phào một hơi, tâm trạng dần bình tĩnh lại.


Bình tĩnh lại rồi, cô lại nghĩ đến thủ phạm khiến cô nửa đêm bị đưa đến bệnh viện, nằm không yên nữa.


Khương Minh Nguyệt ngồi dậy xuống giường, khoác chiếc áo khoác Điền Tiểu Quyên đưa cho cô lúc ở bệnh viện, đi đến trạm y tá trực ban cuối hành lang mượn điện thoại.


Được y tá trực ban đồng ý, Khương Minh Nguyệt cầm ống nghe bấm một dãy số ngắn, chờ người bên kia bắt máy.


Cuộc gọi không được suôn sẻ, có lẽ vì bây giờ là nửa đêm, người trực ban bên kia ngủ mất rồi, gọi đến cuộc thứ ba mới được bắt máy.



"Alo? Tìm ai?" Nửa đêm bị người ta quấy rầy giấc ngủ, giọng của ông lão trực ban bên kia rất khó chịu.


Khương Minh Nguyệt hít sâu một hơi: "Xin chào, làm phiền ông gọi anh Diệp Xuyên nghe điện thoại giúp, tôi là người yêu của anh ấy.

"

"Chờ đấy!"

Bụp!

Bên kia nói xong, trực tiếp cúp máy.


Khương Minh Nguyệt đặt ống nghe xuống, lại cảm ơn y tá ở trạm trực ban, rồi hỏi có thể mượn điện thoại dùng thêm một lúc nữa không.



Y tá trực ban chính là người vừa rút kim cho cô khi nãy, nghe vậy liền gật đầu cho cô dùng, dù sao giờ này cũng chẳng có mấy người gọi điện.


Điện thoại vừa cúp không bao lâu đã đổ chuôngi.


Vừa bắt máy, không đợi Khương Minh Nguyệt lên tiếng, trong ống nghe đã truyền đến một giọng nam trẻ tuổi, giọng điệu có chút gấp gáp hỏi: "Nguyệt Nguyệt? Bây giờ em ở đâu?"

Bình thường Khương Minh Nguyệt gọi điện cho anh phần lớn đều dùng số máy bàn ở bốt điện thoại của trường nhưng vừa rồi Diệp Xuyên vừa nghe đã nhận ra đây là số lạ, giờ này, Khương Minh Nguyệt nên ở trường mới đúng.


Y tá ngẩng đầu lên ngáp một cái, quay lại đã thấy cô gái nhỏ vừa rồi còn khá bình tĩnh, vừa nghe điện thoại xong thì mắt đã đỏ hoe, biểu cảm trên mặt cũng trở nên tủi thân, giọng nói thì nũng nịu, vừa như giận dỗi vừa như làm nũng, cả người đều trở nên tươi tắn hẳn lên.


"Diệp Xuyên! Có phải anh không yêu em nữa không?"

Diệp Xuyên ở đầu dây bên kia nghe vậy thì lập tức thả lỏng, sau đó phủ nhận: "Không có, em gọi điện ở đâu vậy? Nói cho anh biết em đang ở đâu trước đi, anh qua tìm em.

"

Khương Minh Nguyệt mím môi, không nói thêm gì nữa: "Em ở bệnh viện.

"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương