Nhìn thấy Nguyên Thác đến, Đồng Tuyển tùy tiện lấy ra một quyển sách che mặt, lặng lẽ chú ý tới phương hướng của anh.

Cậu không cần đối phương biết những chuyện này là do mình làm, chỉ cần Nguyên Thác có thể thành thật ngồi vào chỗ của mình, đón nhận lòng tốt này, làm cho cậu có thể tăng thêm một chút may mắn là được rồi.

Tặng đồ gì gì đó rất dễ bị từ chối, cách làm này là an toàn nhất.

Rất nhanh, Đồng Tuyển nhận ra rằng mình còn xanh và non lắm.

Nguyên Thác nhìn bộ bàn ghế sạch sẽ và ngay ngắn trước mặt.

Chỉ chốc lát sau, Đồng Tuyển từ bên cạnh nhìn thấy, lông mày của đối phương nhíu một cái, mang theo một luồng thái độ thiếu kiên nhẫn.

"Ê!" Nguyên Thác gõ mặt bàn một cái, hỏi nam sinh cùng bàn: "Cậu có thấy ai đụng đến bàn của tôi không?"
Bạn cùng bàn của anh đầu cũng không dám ngẩng, vùi vào sách lắc đầu liên tục.

Nguyên Thác nóng nảy "chậc" một tiếng, cũng tìm một cái giẻ ướt, dùng tốc độ nhanh nhất, lau lại chỗ ngồi của mình.

Động tác của anh khá là thuần thục, Đồng Tuyển hì hục làm hơn nửa giờ, nhưng Nguyên Thác chưa đầy 10 phút đã làm xong.

Sau đó, anh ném giẻ lau về chỗ cũ, yên tâm ngồi xuống.

Đồng Tuyển: "..."
Như này cũng được à?
Bạn nhỏ, vì sao? Vì sao phải như vậy hả tiểu bảo bối vai chính ơi!
Tôi lau không sạch sẽ ư? Độ sáng mặt bàn không đủ lóa mắt ư? Góc của ghế không thẳng hàng với đường gạch lát nền ư? Ư ư ư ư?
Nguyên Thác không thèm nhìn ai cả, chỉ bình tĩnh lấy ra bài tập của mình, có điều là trên mặt hơi mỉm cười.

Chiêu lừa gạt này đã không còn mới mẻ nữa, cuộc sống của anh vốn tồn tại cùng xa lánh và ác ý.

Bởi vì trước đây mẹ anh là một người điên, đã từng hại người, anh cũng là một thằng điên con, những người xung quanh đều sợ hãi, tránh như thấy dịch bệnh vậy, hoặc cứ vài lần lại gây một vài phiền toái không lớn không nhỏ cho anh.


Dưới tình huống như vậy, đi đến lớp, chào đón mình không phải là bừa bộn khắp nơi, mà lại là bàn ghế sạch sẽ ngay ngắn, thật sự là chẳng khác nào nói cho Nguyên Thác biết, có âm mưu.

Sau khi trải qua những chuyện tan vỡ trong mộng, Nguyên Thác nhất thời không còn tâm tình để mà so đo chuyện này, lúc này mới tự lau lại cái bàn một lần cho xong chuyện.

Đồng Tuyển không ngờ rằng đầu năm nay làm việc tốt cũng thật khó khăn.

Nhưng không cho cậu nhiều thời gian để ảo não, chuông vào tiết vang lên giục giã, giáo viên Vật Lý bước vào với một chồng bài tập dày cộp.

Học sinh phía dưới hợp thời thở dài một tiếng cường điệu.

"Đừng căng thẳng, đống này không phải làm trên lớp, đây là bài tập về nhà của các em."
Lời an ủi của cô dạy Lý cũng không khiến người ta vui nổi, hết chuyện để nói lại hỏi han: "Các bạn học, bài tập ngày hôm qua đã làm xong hết chưa?"
Học sinh không có tinh thần kéo dài giọng, tỏ vẻ đáp lại: "Xong rồi ạ —— "
Đồng Tuyển không lên tiếng, cậu chỉ kịp chép luyện tập 2, nhưng nhìn qua thấy so với luyện tập 3 có vẻ khó hơn một chút, đủ để giáo viên giảng hết tiết này.

Cô Vật Lý nói: "Được, làm là tốt rồi.

Chúng ta để lại luyện tập 2, cách khoảng hai hoặc ba trang giấy, luyện tập 3 so với luyện tập 2 tương đối đơn giản, hôm nay chữa nó đi.

Bắt đầu từ luyện tập 3, cô sẽ gọi các bạn trả lời, nếu sai cô sẽ giảng giải.

Không có ý kiến gì chứ?"
Cậu giương mắt nhìn bài mình chép không nói nên lời.

Đồng Tuyển: "..."
Cậu không khỏi phát ra kháng nghị: "Tại sao lại muốn chữa luyện tập 3 trước ạ, phải theo trình tự chứ cô ơi!"
Âm thanh yếu ớt này chìm trong tiếng của những người khác: "Vâng, chữa thôi chữa thôi."
Cô Vật Lý nói: "Rồi, câu hỏi đầu tiên, vậy thì bắt đầu từ Quách Đình, sau đó cứ theo lần lượt."
Quách Đình nói: "Thưa cô, câu 1 em chọn A."
Bắt đầu đã sai rồi.

Lúc thường cô Vật Lý tính tình khá tốt, sau khi bật chế độ dạy học liền biến thành đại ma vương, nhíu mày nói:
"Câu trả lời chính xác của câu này là D, tại sao em lại chọn A? Thi tháng lần trước tôi đã nói qua dạng đề tương tự như này rồi, em nhớ lại xem tôi đã nói những gì."
Quách Đình lắp ba lắp bắp: "Cô, cô nói..."
Ánh mắt cô Vật Lý sắc bén: "Hả? Là không nghe giảng, hay là quên mất rồi."
Dưới áp lực như này, các bạn còn lại trong lòng âu sầu, tranh thủ thời gian ít ỏi ở dưới đối chiếu đáp án thật nhanh.

Quách Đình ở hàng đầu dãy sát cửa ra vào, bên trái Đồng Tuyển, Đồng Tuyển vội vàng đếm đếm, sau đó thở phào nhẹ nhõm.

—— Hoàn hảo, đến lượt cậu trả lời là câu hỏi lựa chọn, không khó đối phó.

Cậu hỏi Dương Tân Minh, trực tiếp chép tất cả các lựa chọn, tâm lý vững vàng thoải mái hơn nhiều.

Sau khi Đồng Tuyển chép xong, Quách Đình đã ngồi xuống, nữ sinh ngồi sau bốn bàn lại đứng lên trả lời câu tiếp:
"Thưa cô, câu này em chọn B."
Cô Vật Lý không công bố đáp án chính xác: "Ngồi xuống đi, bạn học tiếp theo trả lời câu này đi, đáp án của em có giống bạn không?"
Đồng Tuyển: "...?"
Sao lại đổi lượt rồi?
Bỏ lỡ một người cũng không sao, bỏ lỡ câu hỏi lựa chọn chuyển sang câu hỏi điền vào chỗ trống mới là chuyện lớn!
Lúc này, khuỷu tay bị người đụng một cái, Đồng Tuyển quay đầu, đối diện một đôi mắt tràn ngập đồng tình.

Đó là bạn cùng bàn của cậu, hình như tên là Nguyễn Sướng.

Trong ấn tượng thì nguyên chủ cùng cậu bạn này không nói chuyện với nhau, Đồng Tuyển cũng chưa kịp cùng đối phương khai thông tình cảm.

Sau khi Nguyễn Sướng đến lớp, tận mắt chứng kiến bạn cùng bàn sáng nay bận rộn (chép bài), vốn dĩ không muốn nói chuyện cùng, mà thật sự có chút không nhìn nổi nữa.

Thấy Đồng Tuyển nhìn sang, hắn có chút mất tự nhiên nói: "Cậu, lát nữa nếu muốn thì cứ nhìn bài tôi này, trừ câu 18 với 19 ra thì mấy câu còn lại tôi đều làm hết rồi."
Sau khi nói xong, hắn tang thương mà thở dài, có chút thông cảm bổ sung một câu: "Chép cả buổi sáng lại không trúng bài cô giảng...!Cậu thật sự quá xui xẻo."
Đồng Tuyển: "..."

Đâu chỉ như vậy bạn nhỏ à, cậu không nhìn thấy tình cảnh bi thảm khi lau bàn vào sáng sớm của tôi đâu.

Nguyễn Sướng đặt tay lên bài làm, nửa đưa nửa không, trong ánh mắt cũng đang quan sát, dù sao thật vật vả nói xong một câu, nếu như bị từ chối, cũng mất mặt quá đi.

Nghĩ đến tính cách thường ngày của Đồng Tuyển, hắn nói xong kì thực lại có chút hối hận.

Đồng Tuyển nở nụ cười.

Kì thực không chỉ riêng nguyên chủ sợ sệt tự ti, xung quanh cũng không ít bạn học không có ác ý với hắn như vậy, chỉ là không biết nên bắt chuyện như thế nào.

"Vậy thì tốt quá." Đồng Tuyển nói với Nguyễn Sướng: "Cảm ơn nghe."
Nguyễn Sướng vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lí cho việc đối phương kinh hãi liếc nhìn mình một cái, sau đó lại cúi thấp đầu, không ngờ tới thế mà lại thành công đáp lời.

Hắn cũng cười, tâm tình vui vẻ: "Ây dà không có gì, vậy cậu chép nhanh đi.

Không chép kịp thì lấy bài của tôi đọc là được."
Cô Vật Lý nhanh chóng viết lên bảng đen một loạt công thức, dùng thước gõ bốp bốp bốp lên bảng, cơ hồ là tức đến nổ phổi khi dạy đám học trò não cá vàng này của cô.

Những câu hỏi này đối với Nguyên Thác thì quá đơn giản, anh không nghe nhiều, vô tình quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Đồng Tuyển nở nụ cười với Nguyễn Sướng.

Dù là anh cũng không khỏi bất ngờ, nụ cười trên môi đối phương, hoàn toàn khác với vẻ u ám và điên cuồng phá phách trong trí nhớ của anh.

Hương vị thơm dịu ngọt ngào của trà sữa không hẹn mà lại lướt qua tim anh một lần nữa, có lẽ đó là hơi ấm đầu tiên sau khi hiểu ra sự thật dối trá, cho nên anh nhớ rõ vô cùng.

Nhưng người người đều là mang lớp mặt nạ, rồi sẽ thay đổi cả thôi, cho dù là cha mẹ ruột của anh cũng đều như vậy, huống chi là người khác?
Nguyên Thác hờ hững rũ mắt xuống, tìm sách Ngữ Văn của mình trong cặp.

Những gì cô Vật Lý giảng anh đều nhớ, anh cũng không muốn phí thời gian trên lớp, định tranh thủ dành thời gian học thuộc hai bài luận văn cổ của Trung Quốc, để buổi tối có thời gian tìm việc mới.

Ngoài việc kiếm tiền, anh còn phải bày mưu tính kế một chút, lên kế hoạch thật tốt để đối phó với cha mình.

Trong cặp không có sách Ngữ Văn, Nguyên Thác nhớ ra ngày hôm qua hình như để quên trên trường, liền tìm trong ngăn bàn.

Từ khi Nguyễn Sướng nói rằng Đồng Tuyển có thể lấy bài của mình mà đọc, quá trình đọc kết quả trở nên suôn sẻ hơn một cách khó hiểu.

Những câu hỏi tiếp theo không sai nhiều, rất nhanh liền đến câu 17, mà vị trí Đồng Tuyển cách đó năm, sáu người.

Sau khi học sinh phụ trách câu 17 trả lời xong, cô Vật Lý nói: "Chuẩn rồi, đáp án này là chính xác..."
Nguyễn Sướng thở phào nhẹ nhõm, cười híp mắt nói: "Chúng ta an toàn rồi.

Câu 18, 19 không trúng đến đây đâu."
Theo lẽ thường đúng là như vậy, mà làm sao Đồng Tuyển có thể yên tâm vào vận may của mình được.

Sự lo lắng của cậu trở thành sự thật.

Cô Vật Lý bỗng chuyển đề tài: "Bạn học tiếp theo, em có ý tưởng khác không? Nói cho cô biết cách giải của em nào."
Nụ cười đọng lại trên mặt Nguyễn Sướng: "Vãi cứt!"
Hai người trơ mắt nhìn lực lượng tiền tuyến thiện chiến không ngừng ngã xuống, câu 17 mãi không xong, câu 18, con số đáng sợ, đang tấn công về phía bọn họ.

Nguyễn Sướng muốn điên: "Ai trong các cậu làm được câu 18 và 19, cho nhìn một chút, nhanh lên a a a quác quác!!"
"Đậu má không làm được!"
Dương Tân Minh bên cạnh cũng rất căng thẳng: "Này là hai câu khó nhất, tôi cũng không làm được nên bỏ trống.

Tính thế nào cũng không nghĩ sẽ đến lượt chúng ta éc éc!"
Hệ thống sâu kín nói: [Đây chính là kết cục cho việc không chăm chỉ hoàn thành bài tập nha.]
Đồng Tuyển: "Đúng rồi, ta còn có ngươi! Điểm có thể đổi được đáp án không?"
Hệ thống: [...!Học tập không chính mình nỗ lực, cùng thi cử gian lận khác biệt gì?]
Hít thở không thông.

Trước có câu hỏi vật lý, sau có hệ thống, thế giới vật hy sinh khiến người ta tuyệt vọng.


Cuối cùng Nguyên Thác cũng tìm được quyển sách Ngữ Văn trong ngăn bàn, vừa cầm quyển sách này trong tay, anh đã có thể cảm thấy được điều gì đó không đúng.

Chẳng có gì ngạc nhiên khi bàn ghế của anh bị động thì sách giáo khoa làm sao có khả năng may mắn thoát khỏi?
Nguyên Thác nhướng mày, lấy ra sách giáo khoa, sau đó sửng sốt.

Đúng là sách của anh bị người ta xé rách, nhưng cuốn sách bị xé rách thô bạo kia đã được cẩn thận tỉ mỉ dán lại từng trang bằng băng keo.

Nguyên Thác mở sách ra, phát hiện thậm chí ngay cả vết nứt ở mỗi từ đều được căn chỉnh cẩn thận, vì vậy nó sẽ không ảnh hưởng đến việc đọc của anh.

Vậy là, bộ bàn ghế đã được sắp xếp gọn gàng vừa rồi...?
Giống như một người bộ hành bôn ba trên sa mạc vô biên, vừa khát lại vừa đói, một cốc nước đột nhiên xuất hiện trước mặt anh ta.

Anh cảnh giác, hoài nghi, giãy giụa, cho là đã nhận được nọc độc cám dỗ, uống hết một hơi, lại phát hiện đó là nước trong ngọt ngào.

Tâm trạng lúc này, thật sự là khó có thể dùng lời diễn tả được.

Trong lòng cũng tràn đầy cảm xúc phức tạp, trong phòng học này, chắc chắn không chỉ có mình Nguyên Thác.

Đồng Tuyển trơ mắt nhìn bạn học phía trước trả lời xong câu hỏi rồi ngồi xuống, cô Vật Lý nhìn đề bài, nói rằng: "Tiếp, câu thứ 18——"
Cái loại cảm giác cho dù lên tận trời xanh, xuống tận hoàng tuyền cũng không thể tìm được người có đáp án, chỉ có thể trơ mặt tuyệt vọng chờ chết thật sự quá kinh khủng, Đồng Tuyển vốn đã nhắm mắt buông tay từ bỏ đấu tranh tìm đường sống rồi, lại nghe thấy câu nói tiếp theo của giáo viên truyền đến:
"Hai câu 18 và 19 này, đều tương đối khó, thời gian của chúng ta có hạn, thôi để cô giảng luôn."
Khắp chốn vui mừng, tuyệt xứ phùng sinh.

*
Đồng Tuyển thở phào nhẹ nhõm, vừa định thần lại thì cảm thấy cơ đùi đau nhức vì căng thẳng.

Cùng lúc đó, âm thanh hệ thống vang lên trong đầu:
[Đạt được thành tựu: Sửa chữa hai quyển sách giáo khoa cho nam chính √
Tiến độ nhiệm vụ: 2%
Phần thưởng nhiệm vụ: Gửi tặng Âu khí "Hỏi đều trả lời, làm bài đều đúng", thời gian kéo dài trong một tiết học.]
[Chúc mừng kí chủ thành công mở khóa "Đầu tóc", trả lại ngài kiểu tóc mượt mà mát mẻ!]
Ảnh động khủng bố lần thứ hai xuất hiện, lần này vẫn là mô phỏng bộ dáng của nhân vật phản diện Đồng Tuyển, ở tại chỗ, vừa nhảy nhót vừa hất tóc, theo động tác của nhân vật phản diện, tóc trên đầu bay lả tả xuống đất, số tóc trên đỉnh đầu giảm đi nhanh chóng.

Thậm chí bên cạnh còn phối thêm nhạc: "Nhìn tóc đẹp này, mềm mại bóng loáng, nhìn kiểu tóc này, tươi mới sành điệu ~ "
Đồng Tuyển dứt khoát nhấn X trước khi hoàn toàn bị hói.

Dù thế nào đi nữa, sáng nay cuối cùng cũng không vô ích, trong lòng vừa vui sướng vừa cảm kích quay đầu nhìn Nguyên Thác.

Nguyên Thác đang yên tĩnh cúi đầu đọc sách, cầm trên tay, chính là quyển sách giáo khoa Ngữ Văn được dán keo.

Mặt anh không chút thay đổi, mặt mày lãnh đạm, nhưng trên đỉnh đầu, bong bóng tâm trạng màu hồng mà không ai có thể nhìn thấy đang từ từ nổi lên.

Mấy quả bong bóng bay lơ lửng tới trước mặt Đồng Tuyển, sau đó với một tiếng "bốp" nhẹ, chúng nổ tung và tan biến vào ánh nắng ban mai của buổi sáng.

Nhìn thấy cảnh này, Đồng Tuyển thậm chí có cảm xúc như một ông nông dân cảm động khi phát hiện lúa mì mình dày công vất vả gieo hạt, cuối cùng cũng kết bông.

Nhân vật chính, anh là người tốt.

* tuyệt xử phùng sinh: tìm được đường sống trong chỗ chết..


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương