9.
“DJ, giúp tôi tăng âm lượng lên, để không khí hôm nay cháy hơn bao giờ hết!
Tôi đứng trên sân khấu, mồ hôi chảy như suối, không ngừng khuấy động không khí theo điệu nhạc.
“Sau đây để phục vụ các vị khách quý, MC xin phép được gửi tặng các vị một bài Rap say đắm lòng người. Bài hát đầu tiên, xin được dành cho Nguy Lương lão sư, người đang nhận được sự chú ý của toàn bộ các vị khán giả ở đây!”
Các vị khán giả bên dưới nhiệt tình gào thét.
Năm anh em hồ lô cả mặt vui cười toe toét chạy qua kéo Nguy Lương lên sân khấu.
Cậu ấy dùng quạt che kín nửa dưới khuôn mặt, tỏ vẻ cuộc đời không còn gì luyến tiếc, miệng thì thầm:
"Sớm muộn gì nhóm các ngươi bức cho phát điên, phát điên,..."
Tôi uống nước bọt, phát hiện kịch bản không viết chữ nào là chữ rap cả, má nó, Thực sự bắt tôi phải tùy cơ ứng biến đấy à.
Được rồi.
"Mọi người cùng tôi nào…Put your hands up!"
Khóe môi tôi giật giật, nhìn về phía Nguy Lương:
"Đã đến lúc bắt đầu."
Anh cầm quạt che nốt cả nửa mặt trên, bàn tay thon dài khẽ run rẩy.
"Nguy trong Nguy Hiểm, Lương trong Lương Bạc (Lạnh bạc), vị quân vương đầy niềm kiêu hãnh, người có thể khiến cả già trẻ gái trai đều điên cuồng vì bản thân, người mà số thư tình anh ấy nhận được còn nhiều hơn số muối mà bạn đã ăn..."
Tôi gào thét trong khoảng thời gian bằng một bài hát, cảm thấy bản thân phát huy không tồi, nếu có thầy hướng dẫn ở đây, khẳng định sẽ khen năng lực đội quần của tôi lại tiến bộ lên một tầng cao mới rồi.
Một em gái dễ thương giơ tay tay hét to:
"Có thể gọi tên 5 anh chồng hồ lôcủa tôi không? Tôi thêm tiền!"
"Tất nhiên có thể, đó là niềm vinh dự của tôi!"
...
Sau khi kết thúc chủ đề chính của sự kiện, tôi lau mồ hôi đi xuống dưới sân khấu nhìn quanh:
"Ể? Vừa rồi trên sân khấu bắn rap kích động quá không chú ý. Nguy Lương đâu rồi?"
Nhân viên phụ trách mảng ánh sáng sân khấu nói với tôi:
“À, bị năm đứa bầu hồ lô khiêng đi mất rồi”.
Tôi:"……"
10.
Trước cổng triển lãm anime, hai quả bầu hồ lô mặt mày lo lắng đặt mỹ nhân tóc dài trắng lên xe ba bánh, miệng còn không gào thét:
“Đại ca, Đại ca cố lên, cố gắng chịu đựng thêm một chút”.
Tôi cực kỳ hoảng sợ, chạy tới vội vã hỏi:
"Cậu ấy bị sao vậy? Có cần hô hấp nhân tạo không? Tôi biết, tôi biết, tôi học qua rồi!"
Ngụy Lương khẽ hé mắt, lấy tay đè chặt đôi môi đang dần dần tiến tới gần của tôi:
"Dừng miệng."
"Cậu đè lên thạch cao bó bột của tôi rồiii."
Bầu hồ lô đầu húi cua và đầu hồ lô đuôi sói đau khổ khóc lóc thất thanh:
"Ca, anh tỉnh lại là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi."
Tình huynh đệ này quả là sâu đậm cảm động trời đất, làm tôi nhịn không được mà cũng chuẩng bị rơi lệ, bất ngờ lại bị đôi mắt như đã mất đi ánh sáng của Ngụy Lương nhìn chằm chằm.
Tôi:"……"
Cậu ta: “Lực sát thương tinh thần của cậu, quá nhiên là mạnh nhất.”
Tôi ngượng ngùng gãi đầu:
“Thành thật mà nói. tôi mới thể hiện ra 3 phần công lực thôi, hehe.”
Triển lãm anime kết thúc, năm anh em hồ lô đã sớm cưỡi xe chạy mất.
Tôi đạp xe ba bánh, hướng về phía hoàng hôn, mãn nguyện hỏi Ngụy Lương ở phía sau:
"Hay là cùng đi ăn tối, hôm nay tôi một ngụm kiếm được hai vạn, để tôi mời cậu."
"Ừm."
Giọng nói của cậu theo làn gió bay đến bên tai tôi.
Tôi: “Giáo bá đại ca, cậu có vui không?”
Cậu ấy không chút để ý từ cổ họng phát ra một tiếng cười nhẹ, chọc cho lòng người ngứa ngáy.
Chọc cho tôi không tập trung nổi.
Dường như có một hạt giống đang len lỏi nảy mầm trong trái tim tôi, quẩn quanh trái tim, chầm chậm sinh trưởng.
Tôi hình như… Rơi vào cđ tình yêu rồi…
11.
"Mương, mương, phía trước, mương!"
Tôi hướng về phía hoàng hôn rực rỡ, cảm thấy gương mặt bản thân dường như cũng đang bị ánh mặt trời thiêu đốt:
“Được rồi được rồi, go, go, go. Giáo bá, sao tự dưng cậu hoạt bát vậy—”
Rầm!
Cộp cộp cộp…
Người qua đường mặt đầy hoài nghi nhìn quả dưa lăn đến bên chân mình: "?"
Anh ta ngẩng đầu lên kêu lên:
“Trời ơi, Có một nàng tiên tóc trắng từ bay trên trời, xin nhận của tại hạ một lạy”.
Tại một bệnh viện nào đó.
Trên đầu tôi lại được gia cố thêm một tấm gạc mới, muốn khóc mà không được, đưa cho Nguy Lương thêm một cái cố định cánh tay.
"Một cái bị trật khớp và một cái bị gãy."
Bộ tóc giả của Nguy Lương đã bị đâm cho bay mất rồi, bây giờ biểu tình không rõ là đang khóc hay đang cười, dù sao nhìn trạng thái tinh thần có vẻ như không tốt chút nào.
Cậu ấy chậm rãi mở miệng:
“Tôi rút lại câu nói lực sát thương tinh thần của cậu là mạnh nhất lại.”
"Cậu thực sự là một thiên tài sát thương vật lý đấy."
Xấu hổ đến nỗi tôi muốn lập tức chạy về ký túc xá, vùi đầu trong chăn ngạt chếc bản thân cho đỡ xấu hổ.
Tôi cúi đầu thấp giọng nói:
“Vậy, cậu có cần tớ gọi đám anh em vệ sĩ đến chăm sóc cậu không?”
Cậu ta không chút do dự đáp:
"Đừng gọi, thế gian này đã đủ ồn ào rồi."
Tôi xấu hổ gật đầu, lại hỏi:
“Vậy tớ cũng đi, ngày mai tớ sẽ đến thăm cậu, không làm phiền cậu nữa…”
Cậu ngước mắt lên:
"Cậu đừng hòng chạy."
Tôi: "Được rồi."
Lăn qua lăn lại, cuối cùng cũng đến bảy giờ tối, tôi nhớ ra hình như Nguy Lương cả ngày nay vẫn chưa ăn gì:
“Giáo bá, tớ mua cháo rồi, câu ăn chút đi.”
Cậu ấy nhìn về phía hai cánh tay đã bị gói thành hai cái chày của bản thân, không nói không rằng.
Tôi nói rất hiểu chuyên nói:
“Để tớ, tớ đút cho cậu”.
Thành thật mà nói,kể từ hồi cha sinh mẹ đẻ đến giờ, lần đầu tiên tôi có cảm giác mình như một người mẹ.
Vì vậy, một thìa lại một thìa, lúc đó, trong mắt tôi tất cả đều là hình ảnh đôi môi mỏng của giáo bá khẽ hé ra rồi đóng lại.
Khi tỉnh táo lại, tôi nhận ra mình đã đút cho cậu ấy hết ba bát cháo trứng thịt nạc lớn, một bát cháo đậu đỏ, một bát canh mộc nhĩ và hạt sen——
Nguy Lương: “Tớ sắp nôn ra rồi.”
Tôi: “Xin lỗi, tai tớ hình như hồi nãy bị đụng xe hỏng rồi, không chú ý…”
12.
Nguy Lương bị bác sĩ gọi đi.
Lũ bạn cùng phòng tôi đang thi nhau oanh tạc trong nhóm Wechat. Tôi lướt qua đống tin nhắn:
Xì trum xanh lục khập khiễng gợi cảm:
“Du Mễ? Cậu định cả đêm không về hả?”
Mặt trời đỏ cô độc:
“Em gái, cậu….”
Trà đắng màu vàng:
“Kí.ch thích! Thật quá kí.ch thích!”
Bánh bao khoai môn tím:
“Cậu lại say rượu làm bậy à? Nhanh vậy đã đem con trai nhà người ta chén sạch rồi?”
Ta đội rất nhiều mũ xanh:
“He he, Du Mễ, nhớ kiểm tra ba lô của cậu nha ~”
Ờ ha, hôm nay lúc trước khi chạy ra khỏi phòng, Tiểu Lục đã ném gì đó vào balo tôi và dặn tôi phải chú ý an toàn.
Để tôi xem xem là cái gì nào.
“Nữ khùng, vừa rồi bác sĩ bảo tuy rằng cậu hiện tại chưa có vấn đề gì, những không thể đảm bảo sau này không có triệu trứng khác, não —”
Ngụy Lương nghiêng người bước vào cửa, đang nói lại đột nhiên dừng lại, đồng tử khẽ run rẩy:
“Cậu, cậu đây là muốn làm trò gì?”
Tôi không biết liệu bản thân có bị chấn động não không, hiện giờ nghĩ lại, có lẽ có bị ha.
Bằng không, sao tôi có thể ngu ngốc như vậy, có tật giật mình đem cao su Tiểu Lục nhét cho đưa cho, “soạt” một cái giấu ra sau lưng.
Lại còn ngập ngừng một chút rồi hỏi một câu giấu đầu hở đuôi:
“Nếu tớ nói đây là quả bóng bay nhỏ đặc chế cho người lớn, cậu có tin không?”
Éc.
Cậu ấy như hóa đá rồi, không khí trở nên im lặng đến khó tả.
Vành tai cậu ấy đỏ bừng, muốn lấy tay che mặt, lại phát hiện nhấc không nổi cánh tay.
Tôi:
“Không sao đâu, tớ vứt xuống gầm giường rồi.”
Tiểu Lục còn tiếp tục gửi tin nhắn thoại cho tôi:
“Các cậu “làm” trước yêu sau. có gì đâu mà phải ngại?”
Tay tôi run lên ấn nhầm vào nút tăng âm lượng lên mức cao nhất.
Ngụy Lương:
“Hay là cậu gọi giúp tôi đám anh em vệ sĩ đến đi…”
“DJ, giúp tôi tăng âm lượng lên, để không khí hôm nay cháy hơn bao giờ hết!
Tôi đứng trên sân khấu, mồ hôi chảy như suối, không ngừng khuấy động không khí theo điệu nhạc.
“Sau đây để phục vụ các vị khách quý, MC xin phép được gửi tặng các vị một bài Rap say đắm lòng người. Bài hát đầu tiên, xin được dành cho Nguy Lương lão sư, người đang nhận được sự chú ý của toàn bộ các vị khán giả ở đây!”
Các vị khán giả bên dưới nhiệt tình gào thét.
Năm anh em hồ lô cả mặt vui cười toe toét chạy qua kéo Nguy Lương lên sân khấu.
Cậu ấy dùng quạt che kín nửa dưới khuôn mặt, tỏ vẻ cuộc đời không còn gì luyến tiếc, miệng thì thầm:
"Sớm muộn gì nhóm các ngươi bức cho phát điên, phát điên,..."
Tôi uống nước bọt, phát hiện kịch bản không viết chữ nào là chữ rap cả, má nó, Thực sự bắt tôi phải tùy cơ ứng biến đấy à.
Được rồi.
"Mọi người cùng tôi nào…Put your hands up!"
Khóe môi tôi giật giật, nhìn về phía Nguy Lương:
"Đã đến lúc bắt đầu."
Anh cầm quạt che nốt cả nửa mặt trên, bàn tay thon dài khẽ run rẩy.
"Nguy trong Nguy Hiểm, Lương trong Lương Bạc (Lạnh bạc), vị quân vương đầy niềm kiêu hãnh, người có thể khiến cả già trẻ gái trai đều điên cuồng vì bản thân, người mà số thư tình anh ấy nhận được còn nhiều hơn số muối mà bạn đã ăn..."
Tôi gào thét trong khoảng thời gian bằng một bài hát, cảm thấy bản thân phát huy không tồi, nếu có thầy hướng dẫn ở đây, khẳng định sẽ khen năng lực đội quần của tôi lại tiến bộ lên một tầng cao mới rồi.
Một em gái dễ thương giơ tay tay hét to:
"Có thể gọi tên 5 anh chồng hồ lôcủa tôi không? Tôi thêm tiền!"
"Tất nhiên có thể, đó là niềm vinh dự của tôi!"
...
Sau khi kết thúc chủ đề chính của sự kiện, tôi lau mồ hôi đi xuống dưới sân khấu nhìn quanh:
"Ể? Vừa rồi trên sân khấu bắn rap kích động quá không chú ý. Nguy Lương đâu rồi?"
Nhân viên phụ trách mảng ánh sáng sân khấu nói với tôi:
“À, bị năm đứa bầu hồ lô khiêng đi mất rồi”.
Tôi:"……"
10.
Trước cổng triển lãm anime, hai quả bầu hồ lô mặt mày lo lắng đặt mỹ nhân tóc dài trắng lên xe ba bánh, miệng còn không gào thét:
“Đại ca, Đại ca cố lên, cố gắng chịu đựng thêm một chút”.
Tôi cực kỳ hoảng sợ, chạy tới vội vã hỏi:
"Cậu ấy bị sao vậy? Có cần hô hấp nhân tạo không? Tôi biết, tôi biết, tôi học qua rồi!"
Ngụy Lương khẽ hé mắt, lấy tay đè chặt đôi môi đang dần dần tiến tới gần của tôi:
"Dừng miệng."
"Cậu đè lên thạch cao bó bột của tôi rồiii."
Bầu hồ lô đầu húi cua và đầu hồ lô đuôi sói đau khổ khóc lóc thất thanh:
"Ca, anh tỉnh lại là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi."
Tình huynh đệ này quả là sâu đậm cảm động trời đất, làm tôi nhịn không được mà cũng chuẩng bị rơi lệ, bất ngờ lại bị đôi mắt như đã mất đi ánh sáng của Ngụy Lương nhìn chằm chằm.
Tôi:"……"
Cậu ta: “Lực sát thương tinh thần của cậu, quá nhiên là mạnh nhất.”
Tôi ngượng ngùng gãi đầu:
“Thành thật mà nói. tôi mới thể hiện ra 3 phần công lực thôi, hehe.”
Triển lãm anime kết thúc, năm anh em hồ lô đã sớm cưỡi xe chạy mất.
Tôi đạp xe ba bánh, hướng về phía hoàng hôn, mãn nguyện hỏi Ngụy Lương ở phía sau:
"Hay là cùng đi ăn tối, hôm nay tôi một ngụm kiếm được hai vạn, để tôi mời cậu."
"Ừm."
Giọng nói của cậu theo làn gió bay đến bên tai tôi.
Tôi: “Giáo bá đại ca, cậu có vui không?”
Cậu ấy không chút để ý từ cổ họng phát ra một tiếng cười nhẹ, chọc cho lòng người ngứa ngáy.
Chọc cho tôi không tập trung nổi.
Dường như có một hạt giống đang len lỏi nảy mầm trong trái tim tôi, quẩn quanh trái tim, chầm chậm sinh trưởng.
Tôi hình như… Rơi vào cđ tình yêu rồi…
11.
"Mương, mương, phía trước, mương!"
Tôi hướng về phía hoàng hôn rực rỡ, cảm thấy gương mặt bản thân dường như cũng đang bị ánh mặt trời thiêu đốt:
“Được rồi được rồi, go, go, go. Giáo bá, sao tự dưng cậu hoạt bát vậy—”
Rầm!
Cộp cộp cộp…
Người qua đường mặt đầy hoài nghi nhìn quả dưa lăn đến bên chân mình: "?"
Anh ta ngẩng đầu lên kêu lên:
“Trời ơi, Có một nàng tiên tóc trắng từ bay trên trời, xin nhận của tại hạ một lạy”.
Tại một bệnh viện nào đó.
Trên đầu tôi lại được gia cố thêm một tấm gạc mới, muốn khóc mà không được, đưa cho Nguy Lương thêm một cái cố định cánh tay.
"Một cái bị trật khớp và một cái bị gãy."
Bộ tóc giả của Nguy Lương đã bị đâm cho bay mất rồi, bây giờ biểu tình không rõ là đang khóc hay đang cười, dù sao nhìn trạng thái tinh thần có vẻ như không tốt chút nào.
Cậu ấy chậm rãi mở miệng:
“Tôi rút lại câu nói lực sát thương tinh thần của cậu là mạnh nhất lại.”
"Cậu thực sự là một thiên tài sát thương vật lý đấy."
Xấu hổ đến nỗi tôi muốn lập tức chạy về ký túc xá, vùi đầu trong chăn ngạt chếc bản thân cho đỡ xấu hổ.
Tôi cúi đầu thấp giọng nói:
“Vậy, cậu có cần tớ gọi đám anh em vệ sĩ đến chăm sóc cậu không?”
Cậu ta không chút do dự đáp:
"Đừng gọi, thế gian này đã đủ ồn ào rồi."
Tôi xấu hổ gật đầu, lại hỏi:
“Vậy tớ cũng đi, ngày mai tớ sẽ đến thăm cậu, không làm phiền cậu nữa…”
Cậu ngước mắt lên:
"Cậu đừng hòng chạy."
Tôi: "Được rồi."
Lăn qua lăn lại, cuối cùng cũng đến bảy giờ tối, tôi nhớ ra hình như Nguy Lương cả ngày nay vẫn chưa ăn gì:
“Giáo bá, tớ mua cháo rồi, câu ăn chút đi.”
Cậu ấy nhìn về phía hai cánh tay đã bị gói thành hai cái chày của bản thân, không nói không rằng.
Tôi nói rất hiểu chuyên nói:
“Để tớ, tớ đút cho cậu”.
Thành thật mà nói,kể từ hồi cha sinh mẹ đẻ đến giờ, lần đầu tiên tôi có cảm giác mình như một người mẹ.
Vì vậy, một thìa lại một thìa, lúc đó, trong mắt tôi tất cả đều là hình ảnh đôi môi mỏng của giáo bá khẽ hé ra rồi đóng lại.
Khi tỉnh táo lại, tôi nhận ra mình đã đút cho cậu ấy hết ba bát cháo trứng thịt nạc lớn, một bát cháo đậu đỏ, một bát canh mộc nhĩ và hạt sen——
Nguy Lương: “Tớ sắp nôn ra rồi.”
Tôi: “Xin lỗi, tai tớ hình như hồi nãy bị đụng xe hỏng rồi, không chú ý…”
12.
Nguy Lương bị bác sĩ gọi đi.
Lũ bạn cùng phòng tôi đang thi nhau oanh tạc trong nhóm Wechat. Tôi lướt qua đống tin nhắn:
Xì trum xanh lục khập khiễng gợi cảm:
“Du Mễ? Cậu định cả đêm không về hả?”
Mặt trời đỏ cô độc:
“Em gái, cậu….”
Trà đắng màu vàng:
“Kí.ch thích! Thật quá kí.ch thích!”
Bánh bao khoai môn tím:
“Cậu lại say rượu làm bậy à? Nhanh vậy đã đem con trai nhà người ta chén sạch rồi?”
Ta đội rất nhiều mũ xanh:
“He he, Du Mễ, nhớ kiểm tra ba lô của cậu nha ~”
Ờ ha, hôm nay lúc trước khi chạy ra khỏi phòng, Tiểu Lục đã ném gì đó vào balo tôi và dặn tôi phải chú ý an toàn.
Để tôi xem xem là cái gì nào.
“Nữ khùng, vừa rồi bác sĩ bảo tuy rằng cậu hiện tại chưa có vấn đề gì, những không thể đảm bảo sau này không có triệu trứng khác, não —”
Ngụy Lương nghiêng người bước vào cửa, đang nói lại đột nhiên dừng lại, đồng tử khẽ run rẩy:
“Cậu, cậu đây là muốn làm trò gì?”
Tôi không biết liệu bản thân có bị chấn động não không, hiện giờ nghĩ lại, có lẽ có bị ha.
Bằng không, sao tôi có thể ngu ngốc như vậy, có tật giật mình đem cao su Tiểu Lục nhét cho đưa cho, “soạt” một cái giấu ra sau lưng.
Lại còn ngập ngừng một chút rồi hỏi một câu giấu đầu hở đuôi:
“Nếu tớ nói đây là quả bóng bay nhỏ đặc chế cho người lớn, cậu có tin không?”
Éc.
Cậu ấy như hóa đá rồi, không khí trở nên im lặng đến khó tả.
Vành tai cậu ấy đỏ bừng, muốn lấy tay che mặt, lại phát hiện nhấc không nổi cánh tay.
Tôi:
“Không sao đâu, tớ vứt xuống gầm giường rồi.”
Tiểu Lục còn tiếp tục gửi tin nhắn thoại cho tôi:
“Các cậu “làm” trước yêu sau. có gì đâu mà phải ngại?”
Tay tôi run lên ấn nhầm vào nút tăng âm lượng lên mức cao nhất.
Ngụy Lương:
“Hay là cậu gọi giúp tôi đám anh em vệ sĩ đến đi…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook