Nghỉ ngơi một đêm trong ngôi miếu đổ nát, ngày thứ hai trời vừa mới tờ mờ sáng đã tiếp tục cưỡi ngựa lên đường.
Thỉnh thoảng cưỡi ngựa thì không sao, nhưng cưỡi ngựa lâu trong một thời gian dài thì Khương Tuế Ngọc thật sự chịu không nổi.
Chỉ trong hai ngày, nàng ăn không ngon ngủ không yên, mắt thường cũng có thể thấy cả người nàng tiều tụy đi rất nhiều.
Thôi Mạch Chu đi ở phía sau lưng nàng, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc một cái, thấy nàng lắc lư trên lưng ngựa, suýt chút nữa còn ngã xuống, trái tim không kìm được mà đập dồn dập, nhìn thấy nàng cuối cùng cũng đã bình yên vô sự ngồi trên lưng ngựa, cả người như vừa trút được một gánh nặng.
"Đi lâu như vậy cũng có chút mệt mỏi, không bằng nghỉ tạm một lát?" Thôi Mạch Chu đề nghị.
Trưởng thị vệ lấy tay lau mồ hôi trên mặt, ngửa đầu híp mắt nhìn mặt trời chói chang trên cao, liếm đôi môi khô khốc, ra lệnh cho thuộc hạ nghỉ ngơi tại chỗ.
Cổ họng Khương Tuế Ngọc khát đến mức sắp bốc khói, nhìn thấy một túi nước, tưởng là của mình nên cầm lên uống.
Thôi Mạch Chu mới vừa nói được vài câu với trưởng thị vệ, quay lại đã thấy túi nước mình đặt trên hòn đá biến mất, đưa mắt nhìn xung quanh, cuối cùng phát hiện nó trong tay Khương Tuế Ngọc đang núp trong bóng râm.
Đôi môi nàng đỏ bừng vì nước, hầu kết của Thôi Mạch Chu động đậy, nuốt lại những lời vừa muốn thốt ra ban nãy, lúng túng nhìn sang chỗ khác, quay mặt đi.
Đương nhiên Khương Tuế Ngọc hoàn toàn không biết hành động và suy nghĩ vừa rồi của hắn, nàng chỉ biết cả người nàng bây giờ thoải mái hơn rất nhiều.
Lộ trình thực sự khiến nàng vô cùng mệt mỏi, ngồi ngựa nhiều, sườn chân cũng bị ma sát đến nỗi rách da, mồ hôi còn chảy vào miệng vết thương cực kì xót.
Nghỉ ngơi xong lại lập tức lên đường, thông thường muốn đi đến Lê Châu phải mất khoảng năm đến sáu ngày, bây giờ lại buộc phải đi trong vòng ba ngày.
Sau khi đến thành Lê Châu, vì để che giấu tai mắt người khác, Khương Tuế Ngọc vào khách điếm cùng với Thôi Mạch Chu và trưởng thị vệ.
Những tên thị vệ còn lại thì cải trang thành vài đám người khác nhau, lục tục tìm nơi qua đêm.
Đang chuẩn bị mấy việc vặt, Khương Tuế Ngọc cùng Thôi Mạch Chu đi hỏi thăm không ít dân địa phương xung quanh, sau đó mới tìm hiểu một chút về tin tức của hắn.
Thì ra Mạnh thần y Mạnh Tân Vân cũng giống như bao y giả khác, không phải tính tình kì quặc mà là đam mê khác hẳn với người thường, ông ta xem bệnh cho mọi người hoàn toàn dựa vào tâm trạng, không ham tiền tài cũng không sợ cường quyền.
Trước đây một tên huyện quan địa phương đã ép buộc Mạnh thần y phải xem bệnh cho thiếp thất của hắn ta, ông ta liền từ chối.
Sau đó hình như bên trên có người đang bảo vệ ông ta, cho nên việc này mới không thể giải quyết.
Hoàng hôn hiu quạnh, khói bếp lượn lờ, phía cuối chân trời có vài cánh chim mỏi bay về rừng, Khương Tuế Ngọc cùng Thôi Mạch Chu dựa theo tin tức hỏi thăm được, tìm đến nơi ở của Mạnh Tân Vân.
Bên trong là một cái sân nhỏ, trên bờ tường còn mọc xiên ra một cây đào.
Khương Tuế Ngọc và Thôi Mạch Chu nhìn nhau, Thôi Mạch Chu nhẹ nhàng gõ cửa theo quy củ.
Có lẽ nghe thấy có người lạ gõ cửa, mấy con chó vàng mập mạp trong sân đua nhau sủa, tiếng này so với tiếng nọ càng ngày càng to.
Một lúc sau, trong viện truyền ra thanh âm chậm rì rì của một người đàn ông trung niên: "Ai đó?"
"Vãn bối Thôi Mạch Chu, con trai bạn cũ Thôi Văn của thần y, có chuyện muốn nhờ nên đến đây gặp ngài." Thôi Mạch Chu cung kính nói.
Mạnh Tân Vân nằm ở trên giường phe phẩy chiếc quạt, chợt nghe thấy tên của bạn tốt ngày xưa, vểnh lỗ tai lên vừa nghe vừa nghĩ: Chẳng phải gia đình Thôi huynh đã bị lưu đày rồi sao, con trai ở đâu ra?
Ông ta chưa từng nghe nói việc hoang đường của Trường Nhạc Huyện chúa cường đoạt Thôi lang quân ở Thượng Kinh, nên nghĩ như vậy cũng rất bình thường.
Chắc chỉ là một tên không biết xấu hổ giả mạo thành con trai bạn tốt đến lừa gạt mà thôi, ông ta hừ một cái, giương giọng nói: "Ta không quen ngươi, mau đi đi."
Khương Tuế Ngọc nói giúp Thôi Mạch Chu vài lời: "Chúng ta thật sự đến từ Thượng Kinh, hắn cũng là Thôi Mạch Chu hàng thật giá thật!"
Nàng lại tiếp tục nói thêm vài lời hay.
Mạnh Tân Vân càng lớn tuổi, tính tình càng thêm kì lạ, ghét nhất là bị người làm phiền không thôi, dứt khoát đi ra mở cửa.
Vào lúc ông ta vừa xuất hiện trong tầm mắt, ánh mắt của Khương Tuế Ngọc và Thôi Mạch Chu lập tức sáng lên, nhưng đâu ngờ rằng, câu đầu tiên mà ông ta nói sau khi mở cửa là nói với lũ chó: "Tụi nhỏ này, có phải bọn chúng quá ồn hay không."
Lũ chó vàng kêu hai tiếng "Gâu gâu" giống như đồng ý.
Sau đó, chúng nó bắt đầu hung hăng nhìn chằm chằm Khương Tuế Ngọc cùng Thôi Mạch Chu, biểu hiện cực kỳ kiên quyết.
Trực giác của Khương Tuế Ngọc nói rằng: "Chạy mau!"
Sau khi hét lớn, lòng bàn chân nàng như được bôi dầu mà chạy trước.
Nàng thật sự chẳng nghĩa khí gì cả, Thôi Mạch Chu sửng sốt một lát, ngay sau đó đuổi theo.
Chúng nó có vẻ rất quen thuộc khi làm việc này, vừa sủa như điên vừa đuổi theo, lại còn không biết mệt.
Nếu mấy con chó màu vàng này là của người khác thì không sao, nhưng chúng lại là của Mạnh thần y, nếu làm chúng nó bị thương, gây ra hiềm khích, vậy chẳng phải sẽ phản tác dụng sao? Cho nên hai người bọn họ chỉ có thể chọn cách chạy trốn, không thể chủ động tấn công.
Cứ bị lũ chó đuổi mãi cũng không phải cách hay, Khương Tuế Ngọc nảy ra một ý tưởng, lấy đà, dùng chân leo lên bờ tường, Thôi Mạch Chu thấy thế cũng leo lên, bên dưới chân tường là lũ chó đang sủa.
Trường Nhạc Huyện chúa độc đoán và đáng thương cùng đệ nhất công tử Thượng Kinh trước kia bây giờ chỉ có thể ngồi cuộn tròn trên tường chờ lũ chó rời đi.
Dù có xấu xa đến đâu cũng không thể quấy nhiễu dân chúng được, đành phải chờ đến khi sắc trời tối lại rồi dùng khinh công trở về vậy.
May là lũ chó chờ ở đó không lâu, thấy nhàm chán nên bỏ đi.
Lần đầu tiên trong đời Khương Tuế Ngọc cùng Thôi Mạch Chu được trải nghiệm cảm giác bị nhiều con chó đuổi theo, nên sau khi trở lại khách điếm, hai người đều ngầm hiểu mà không nhắc đến việc này.
Khi trưởng thị vệ dò hỏi bọn họ mọi chuyện thế nào, bọn họ chỉ có thể qua loa trả lời rằng thần y không ở nhà.
????ìm t????u????ện ha???? tại ++ t????umt????u????e n.????N ++
Ban ngày quá mức mệt nhọc nên khi Khương Tuế Ngọc dùng cơm chiều xong, không còn thời gian suy nghĩ những chuyện khác, chỉ muốn lên giường ngủ.
Mới nằm xuống chưa được bao lâu, chuẩn bị đi vào mộng đẹp, đột nhiên một tiếng đập cửa vang lên, Khương Tuế Ngọc bị đánh thức nên vô cùng cáu kỉnh, đứng dậy khoác áo, lúc mở cửa nhìn hắn ta với vẻ mặt không chút hòa nhã.
"Có chuyện gì?" Nàng miễn cưỡng hỏi.
Có lẽ Thôi Mạch Chu vừa mới tắm rửa xong, mái tóc dài ẩm do hơi nước, lông mi dài khẽ run, mặt mày đẹp như tranh vẽ: "Ta quấy rầy Huyện chúa nghỉ ngơi là muốn hỏi một việc."
"Có việc mau nói, đừng quấy rầy giấc ngủ của ta." Khương Tuế Ngọc che miệng ngáp một cái.
"Huyện chúa mau xem, đây có phải đồ của người không?"
Hắn vừa nói vừa lấy ra một túi tiền, Khương Tuế Ngọc muốn nhìn rõ ràng nên cúi sát xuống, một hương khí nhàn nhạt đột nhiên xông mạnh vào khoang mũi.
Ánh mắt của Khương Tuế Ngọc dần dần mê ly choáng váng cùng ngây dại, bây giờ cả người giống như con rối.
"Huyện chúa?" Thôi Mạch Chu thử gọi nhẹ một tiếng, thấy nàng không có phản ứng, hắn biết đã thành công.
Ánh mắt Thôi Mạch Chu lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng: "Ngươi là Trường Nhạc Huyện chúa?"
"Không phải." Khương Tuế Ngọc đột nhiên trả lời.
"Tên của ngươi là Khương Tuế Ngọc?"
"Đúng vậy."
Thôi Mạch Chu giấu đi sóng to gió lớn nơi đáy mắt, hỏi: "Ngươi đến từ đâu?"
[Ký chủ, cô mau tỉnh táo lại đi, đừng bị nam phụ thôi miên, mà nói tất cả mọi chuyện ra!!!]
Mặc cho hệ thống kêu gọi như thế nào, hai mắt nàng vẫn trong trạng thái vô thần.
"Ta đến từ..."
Ánh mắt Khương Tuế Ngọc vẫn trống rỗng, đang định mở miệng trả lời, đột nhiên lại bị trưởng thị vệ ngắt lời: "Huyện chúa, Thôi lang quân, đêm như vậy rồi còn chưa quay về nghỉ ngơi sao?"
Bị phá hỏng chuyện tốt, ánh mắt Thôi Mạch Chu lạnh băng mà liếc tên đầu sỏ gây tội kia một cái,vẻ mặt của trưởng thị vệ mù tịt, chỉ cảm thấy lạnh gáy, vội vàng lui xuống.
Huyệt Thái Dương bỗng đau xót, Khương Tuế Ngọc tỉnh táo lại, vẻ mặt hơi thất thần.
Nàng vừa rồi đã làm cái gì, tại sao một chút ấn tượng cũng không có?
Trong tiềm thức tràn đầy thanh âm hệ thống cám ơn trời đất.
[Hu hu hu, ký chủ, rốt cuộc cô cũng tỉnh táo lại rồi.
Nam phụ hắn thôi miên cô, muốn cô nói bí mật ra, suýt chút nữa hắn đã thành công rồi.].
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook