Ngoài cửa, trong miệng Cố Chiêu Lương ngậm điếu thuốc, nghe thấy tiến bước chân lại gần, dáng vẻ thờ ơ kiêu ngạo trên khuôn mặt hắn trong nháy mắt biết mất.
"Chú." Cố Chiêu Lương kinh ngạc nhìn Nghiêm Ngộ Sâm.

Bình thường chẳng phải ngoại trừ thứ ba đến thứ sau, những ngày còn lại tuyệt đối sẽ không thấy mặt Nghiêm Ngộ Sâm hay sao, không chỉ mình hắn không gặp được, ngay cả thư ký riêng thân cận của Nghiêm Ngộ Sâm cũng không có khả năng gặp được.

Mà hôm nay là thứ bảy, chú hắn lại bất ngờ lộ diện, đúng thật là sống lâu mới thấy...
Nghiêm Ngộ Sâm lạnh lùng đáp ừm: "Cấm hút thuốc những nơi công cộng."
Nói xong, anh lấy đi điếu thuốc còn trên miệng hắn tiện tay ném vào thùng rác.
Cố Chiêu Lương: "....."
"Cậu tìm Đường Trì?" Nghiêm Ngộ Sâm rút khăn ướt trong túi tao nhã lau tay.
"Đúng vậy, tối hôm qua cậu ta tự ý rời khỏi trại huấn luyện, theo quy định nên bị giáng cấp." Cố Chiêu Lương nhìn Nghiêm Ngộ Sâm: "Nhưng bởi vì tối qua chú gửi tin nhắn cho đạo diễn, khiến chúng ta có chút bất đồng trong việc trừng phạt Đường Trì, vì vậy muốn gọi Đường Trì qua cùng nhau nói chuyện."
Nghiêm Ngộ Sâm ánh mắt thâm trầm, ngữ khí hờ hững mơ hồ lộ ra tia âm lãnh: "Bỏ qua tôi, trực tiếp tìm đến học viên của tôi đàm luận? Cậu đang diễn hài hửm?"
Cố Chiêu Lương giải thích nói: "Tối qua tôi muốn cùng chú đàm luận một chút, nhưng tôi gọi điện tới chú lại không bắt máy."
"Vì vậy cậu đang trách tôi không nhận điện nhận điện thoại của cậu sao?" Nghiêm Ngộ Sâm nở nụ cười chế nhạo, bất chợt, đôi mắt đột nhiên lạnh lẽo: "Tôi hỏi cậu, khi cậu gọi vào tối qua, lúc đó là mấy giờ?"
"Mười một giờ tối..." Cố Chiêu Lương nói được một nửa, liền nuốt một nửa còn lại trở về.

"Sao không nói chuyện?" Nghiệm Ngô Sâm lạnh nhạt nhìn hắn: "Cố Chiêu Lương, tôi nhớ không lầm đã cảnh cáo cậu không chỉ một lần, sau hai giờ chiều thứ sáu hàng tuần cho tới sáng thứ hai tuần sau, không quản chuyện gì lớn, ngay cả trời sập cũng không được gọi điện cho tôi.

Nhưng ba giờ chiều hôm qua, cậu nhờ tôi đem đồ ăn đưa cho Giang Miện, buổi tối mười giờ lại gọi cho tôi đàm luận về chuyện giáng cấp học viên, cậu muốn tôi nói thế nào với cậu đây?"
"Ngày hôm qua vì tôi quá tức giận, nhất thời quên mất điều này, tôi nhận sai.

Nhưng..." Cố Chiêu Lương cau mày: "Tôi hiện tại không hiểu, chú chán ghét Đường Trì như vậy, hai người rất nhanh sẽ ly hôn, đâu cần thiết phải bảo vệ cậu ta chứ."
"Rất nhanh ly hôn chú không phải đã ly hôn, nếu chưa ly, cậu ấy còn là vợ của tôi, không bảo vệ cậu ấy thì bảo vệ ai?" Nghiêm Ngộ Sâm nhướng mày, nhàn nhạt hỏi.
Cố Chiêu Lương bật cười: "Người khác không biết, tôi còn không biết sao? Cậu ta kết hôn giả với chú, bất quá bởi vì thích tôi, muốn giật lấy tôi từ tay Tiểu Miện, bất quá chỉ là một mối quan hệ tiền bạc không hơn, chú hà tất gì phải chân tình như vậy?"
"Cố Chiêu Lương, cậu biết tại sao cậu nổi tiếng trong giới giải trí, nhưng nhân duyên với người khá lại kém như vậy không?" Nghiêm Ngộ Sâm thâm trầm nhìn Cố Chiêu Lương: "Cũng bởi vì cái miệng này của cậu khiến người ta chán ghét."
Cố Chiêu Lương sững sờ, mặc dù mối quan hệ chú cháu của hắn cùng Nghiêm Ngộ Sâm không quá thân thiết, nhưng cũng chưa đủ tệ vì một người ngoài mà nói nặng nề với hắn như vậy.
"Tôi biết cậu ấy không thích tôi, cho nên mới cùng tôi kết hôn giả, hơn nữa tôi cũng rất rõ ràng, mục đích cậu ấy kết hôn với tôi là vì cậu, nhưng cậu hà tất gì luôn ở trước mặt tôi nhắc nhở nhiều lần, bạn đời hợp pháp của tôi cũng luôn nghĩ tới cháu trai mình hay không?" Nghiêm Ngộ Sâm khó chịu nói: "Cố Chiêu Lương, tôi cảnh cáo cậu, nếu như cậu không quản tốt được cái miệng của mình, tôi sẽ khiến Giang Miện mãi mãi không được bước chân vào giới giải trí, còn cậu, ban đầu tôi làm thế nào nâng cậu lên đến vị trí ảnh đế hiện tại, thì tôi đây cũng sẽ đẩy cậu xuống được."
Cố Chiêu Lương không đồng ý: "Chú đừng đùa với tôi, tôi biết chú không phải người vì việc công mà trả thù riêng."
"Đừng cho rằng cậu hiểu rõ về tôi." Ánh mắt Nghiêm Ngộ Sâm trở nên u ám mà Cố Chiêu Lương chưa từng thấy trước đây: "Bản thân tôi còn không hiểu chính mình."
"Về Đường Trì, tôi sẽ luôn giữ cậu ấy ở lại, không để cậu ấy lên lớp A, nhưng đồng thời, cũng sẽ không để cậu ấy xuống lớp dưới, sau này việc của cậu là đừng xen vào chuyện của cậu ấy." Lạnh giọng nói xong, Nghiêm Ngộ Sâm quay trở lại phòng tập.
Cố Chiêu Lương ngây ngốc đứng tại chỗ, nghĩ mãi không ra kết quả, đến cùng Đường Trì đã cho chú hắn uống thuốc mê hồn gì?
........

Vừa vào phòng tập, Nghiêm Ngộ Sâm nhìn Đường Trì đang luyện tập trong bộ quần áo rộng ngắn tay.
Trên sống mũi cao đẹp đẽ, nổi một tầng mồ hôi mịn sáng, dưới lớp áo sơ mi ngắn tay ướt đẫm mồ hôi, đem những đường nét cơ thể gợi cảm như ẩn như hiện.
Nghiêm Ngộ Sâm cảm giác người có chút khô nóng, nhưng cùng lúc đó, trong đầu không ngừng hiện lên câu nói của Cố Chiêu Lương, Đường Trì bởi vì yêu thích hắn mới cùng anh thành lập hợp đồng kết hôn giả, dường như đã kích hoạt công tắc kỳ nào đó.
Đường Trì vì thích Cố Chiêu Lương, cho nên mới cùng anh kết hôn.
Cậu ấy thích cháu ngoại trai của anh, không phải thích anh.
Chuẩn bị bữa sáng cho anh là giả.
Vậy tin nhắn quan tâm kia cũng là giả.
Đều là giả!
Cậu ấy không không phải đang quan tâm tôi!
Cậu ấy chỉ muốn leo lên giường Cố Chiêu Lương!
Cậu ấy không quan tâm tôi!
Không quan tâm tôi!
.......
Một lần, lại một lần.

Vừa mới đè ép cơn tức giận lại một lần nữa dồn nén đầy khoang ngực.
Đồng thời cơn tức giận vừa bốc hơi, ý thức cũng bắt đầu vượt khỏi tầng kiểm soát của bản thân, trong đầu vẫn luôn có âm thanh nói chuyện, anh muốn cố gắng nghe rõ, nhưng lại tốn đi sức lực rất lớn, cũng chỉ bắt được vài từ ngắn ngủi——
Đồ vật của tôi, ngay cả khi trên danh nghĩa thuộc về tôi, chỉ cần là của tôi đều không cho phép người khác nhìn, muốn nhốt lại, đúng, nhốt lại.
Nhốt lại!
Nhốt lại!!!!
........
"Nghiêm Ngộ Sâm!" Thời điểm bóng người đứng bên cạnh cửa ngã xuống, Đường Trì cấp tốc chạy tới.
"Nghiêm Ngộ Sâm! Anh tỉnh lại đi! Nghiêm Ngộ Sâm!" Đường Trì hô vài tiếng đều không có phản ứng, ấn huyệt nhân trung — giữa mũi và miệng cũng vô dụng, vội la lên: "Tiêu Hàn, mau gọi xe cấp cứu."
Đường Trì sợ Nghiêm Ngộ Sâm có chuyện bất trắc, ôm Nghiêm Ngộ Sâm vào trong lồng ngực, không dám lộn xộn.
Sau hai phút, đội cấp cứu đến, đưa Nghiêm Ngộ Sâm rời đi.
"Các cậu tiếp tục luyện tập, tôi đi theo là được." Đường Trì cùng các học viên nói xong, đi theo đội cấp cứu lên xe cứu thương.
Sau khi bác sĩ kiểm tra khẩn cấp một lần, cau mày: "Ngoại trừ nhịp tim đập nhanh, phương diện cơ năng trên cơ thể cũng không có gì bất thường, tại sao anh ta lại ngất xỉu?"
"Anh ta chỉ đứng, đột nhiên ngất xỉu, còn lại tôi không biết chi tiết." Đường Trì lo lắng hỏi: "Bác sĩ tình hình anh ta thế nào?"
Bác sĩ lắc đầu: "Hiện tại không rõ ràng, phải chờ kết quả kiểm tra đưa ra mới biết được."
Nhưng sau khi đến bệnh viện, khả năng phải làm kiểm tra toàn bộ một lần, bỏ ra rất nhiều thời gian, chỉ thiếu bổ não bộ Nghiêm Ngộ Sâm ra nhìn, vẫn không tìm thấy bất cứ vấn đề gì.
"Các anh có phải làm sai rồi không, nếu không có vấn đề gì, tại sao anh ta vẫn chưa tỉnh?" Đường Trì bối rối nhìn Nghiêm Ngộ Sâm mặc quần áo bệnh nhân nằm trên giường mê man hồi lâu chưa tỉnh.
Bác sĩ lắc đầu: "Chúng tôi vẫn không rõ, nhưng kết quả kiểm tra cho thấy sức khỏe của cậu ta rất tốt, cho nên có lẽ chỉ đơn thuần..." Bác sĩ nghĩ một chút nói: "Đang ngủ."
Đường Trì: "..."

Anh đùa tôi đấy à? Nhà ai có thể ngủ như chết thế kia?
"Tôi đùa thôi." Bác sĩ ha ha cười.
Đường Trì lườm anh ta một cái, trò đùa này chẳng vui chút nào.
Bác sĩ hiếu kỳ nhìn cậu: "Xin hỏi cậu là người nhà của bệnh nhân?"
"Ừm, tôi là...!chồng của anh ta." Đường Trì hơi do dự nói.
Bác sĩ "À" lên một tiếng, sảng khoái đưa tờ hóa đơn: "Vậy làm phiền cậu ký tên vào đây, sau đó xuống tầng một để nộp viện phí."
Nhìn vào số tiền trên tờ hóa đơn, khóe miệng Đường Trì giật giật, sớm biết thế liền để mấy người của tổ tiết mục đưa tiền trước rồi đi.
Cuối cùng, cậu dự định ứng trước tiền sinh hoạt tháng sau từ Đường Việt, sau đó giải quyết hóa đơn viện phí.
Nhưng chi phí nhiều như vậy, chỉ sợ tháng sau lại cạp đất mà ăn....!Đường Trì hậm hực lấy một chậu nước ấm, đi vào phòng bệnh, giúp Nghiêm Ngộ Sâm lau người.
Mặc dù kết quả kiểm tra không có vấn đề, nhưng bác sĩ nói tốt hơn hết nên dùng nước ấm để lau người.
Lau được một nửa, cổ tay Đường Trì đột nhiên bị một bàn tay thon dài nắm lấy.
Ngẩng đầu lên, trực tiếp đối mặt với cái nhìn thiêu đốt của Nghiêm Ngộ Sâm, Đường Trì lập tức thở phào nhẹ nhõm: "Anh rốt cuộc cũng tỉnh rồi."
Nghiêm Ngộ Sâm không nói chuyện, chỉ lẳng lặng chăm chăm nhìn Đường Trì.
Đường Trì bị anh nhìn khiến toàn thân sởn hết gai ốc, xem như bản thân có đẹp hơn nữa, cũng không nhất thiết phải dùng ánh mắt đó nhìn cậu đi.
"Anh là ai?" Nghi hoặc, khuôn mặt thanh lãnh của Nghiêm Ngộ Sâm hiện tại khó có thể dùng lời để diễn tả...!Bệnh hoang tưởng.
Đường Trì: "????"
Đây là...!mất trí nhớ? Mẹ nó, không cần cẩu huyết như vậy chứ, cũng không bị đụng phải đầu a!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương