Môi thiếu niên mát lạnh mềm mại, mang theo hơi thở lành lạnh, như bông tuyết vừa chạm vào môi liền tan.
Mục Hành dùng lòng bàn tay nóng hổi đè lại phần gáy thiếu niên, khiến cậu nghiêng người về phía trước.
"...Hưm."
Thời An run run như bị phỏng.
Trong cổ họng cậu tràn ra tiếng lẩm bẩm khe khẽ, lông mi dài khẽ run, ánh nước dưới đáy mắt lấp lánh.
Bị cảm giác xa lạ tập kích, Thời An mờ mịt không biết phải làm gì muốn lui về phía sau, như động vật nhỏ bị ép đến bước đường cùng, cậu cuộn người lại theo bản năng nhưng lại có một cánh tay bên hông ngăn cản, bị đối phương cứng rắn giam vào trong lồng ngực.
Mục Hành dùng ngón tay cái vuốt ve gương mặt thiếu niên.
Xúc cảm nhẵn mịn và lành lạnh khi chạm vào lại tan ra, lây nhiễm độ ấm trên đầu ngón tay.
Giống như ranh giới giữa sự sống và cái chết đã trở nên mờ nhạt.
Giống như anh đã mạnh mẽ kéo thiếu niên từ Minh giới* lạnh băng về nhân thế, giấu vào trong ngực, dùng bàn tay ủ ấm.
(*Minh giới: cõi chết)
Giống như...!em ấy chưa từng tử vong.
Mục Hành nắm chặt ngón tay.
Dưới hàng mi trắng bạc, hai con ngươi càng thêm u ám thâm trầm, như bầu trời xám xanh trước khi mưa bão ập tới.
Anh không kiềm chế nổi mà trở nên thô bạo, răng nanh sắc nhọn cắn xuống, giữa môi và răng nếm được mùi máu tanh nhàn nhạt, vị rỉ sắt chậm rãi lan ra.
Lòng bàn tay anh dùng sức, thiếu niên bị ép ngẩng đầu lên, tiếp nhận nụ hôn thô bạo lại đau đớn này.
...Đau quá.
Thời An nhíu mày, đồng tử tan rã dần lấy lại sự tỉnh táo.
Cậu nhìn người đàn ông gần trong gang tấc trước mặt, mờ mịt trừng mắt.
...?
Đây là...!tình huống gì hả?
Dường như vì trừng phạt thiếu niên không tập trung, Mục Hành khẽ cắn môi dưới thiếu niên một cái.
"A...!ưm." Thời An nhíu mày, vô thức rụt người lại.
Lông mi Mục Hành run lên.
Anh buông Thời An ra, rủ mắt nhìn chằm chằm đôi môi của thiếu niên đã bị mình hôn qua.

Anh dùng bụng ngón tay vuốt ve môi dưới của thiếu niên, phảng phất như muốn nhào nặn ra sắc đỏ tươi:

"...Đau không?"
Huyết tế, có đau không?
Đáy mắt Mục Hành hiện lên một tia đau xót.
Anh nín thở, vô thức cắn chặt răng, cảm thấy một cỗ đau đớn miên man lan ra từ lồng ngực mình.
Tử vong, có đau không?
"...!!!"
Lúc này Thời An mới chậm chạp phản ứng lại.
Bên hông, sau gáy, trên môi, nhiệt độ cơ thể của nhân loại đang tùy ý xâm chiếm giác quan của cậu, trong nháy mắt, cảm giác nóng rát lan ra khắp người.
Cậu cảm thấy mặt mình đỏ bừng, làn da như bị ngọn lửa thiêu đốt, nóng đến mức đầu óc cậu run cả lên.
Thời An tay chân luống cuống lùi về sau.
May mà Mục Hành vẫn còn thương tích trong người, sức lực vẫn chưa hoàn toàn khôi phục nên Thời An mới có thể thoát ra khỏi lồng ngực anh.
Thời An bụm lấy đôi môi đã bị cắn của mình, hô hấp dồn dập, trong đầu một mảnh hỗn độn.
C-chuyện gì đang xảy ra thế này?
Sao mọi việc lại phát triển thành tình cảnh hiện tại?
Thời An là con rồng cuối cùng của chủng tộc Cự Long vực sâu, cậu không rõ những Cự Long vực sâu sống chung với nhau thế nào, nhưng cậu đã sống trong xã hội loài người được một thời gian, vậy nên cậu vẫn hiểu rõ về khái niệm hôn môi.
Giữa nhân loại với nhau, đây dường như là một hành vi không bình thường, là một loại phương thức biểu đạt thân mật.
Vậy nên...!vì sao?
Vì sao Mục Hành lại làm vậy?
Diện tích hang động tối đen như mực cũng không lớn lắm, hiện tại lại như trở nên càng thêm chật chội, không khí đọng lại, tràn ngập một loại cảm giác căng thẳng cực độ không nói nên lời, khiến cậu cảm thấy cả người không được tự nhiên.
Sau sự kích thích ngắn ngủi, Thời An tỉnh táo lại từ trong trạng thái kì phát tình hỗn loạn, khôi phục lại thần trí ở một mức độ nhất định.
Đột nhiên, Thời An chợt trừng lớn hai mắt, dường như cậu nhớ tới điều gì đó.
A!!!
Đuôi, cái đuôi!
Thời An vô thức đưa tay sờ sau lưng mình.
Quả nhiên, cái đuôi rồng to bự vẫn chưa được thu hồi, nó đang lắc lư trái phải theo cảm xúc của cậu.
Thời An hít sâu một hơi.
Cậu ngẩng đầu nhìn Mục Hành đối diện mình.
Thế nhưng kì quái là người đàn ông trước mặt dường như không có phản ứng quá lớn với cái đuôi của cậu, giống như anh hoàn toàn không hề phát hiện nó...

Quả thực giống như đang trúng huyễn thuật.
Thời An cảm thấy hoang mang, cẩn thận từng li từng tí nhích người về phía trước.
Mục Hành chậm rãi nâng mắt, anh dùng cặp mắt xanh lam thâm trầm u ám nhìn chăm chú thiếu niên trước mặt, ánh mắt thoáng có chút mất tập trung, giọng nói trầm thấp, mang theo chút khàn khàn không dễ nhận ra: "...Xin lỗi."
Thời An: "?"
Hả?
Trong lúc Thời An thất thần, người đàn ông trước mặt lại lần nữa vươn tay, nắm lấy cổ tay thiếu niên kéo người về.
Thời An cả kinh: "Đợi...!đợi đã!"
Nhưng Mục Hành lại như không nghe thấy, anh trực tiếp kéo Thời An vào trong ngực.
Anh dùng hai tay ôm chặt lấy eo Thời An, cái trán nóng hổi dựa vào trong hõm vai cậu, giọng khàn khàn:
"Xin lỗi."
Thời An ngơ ngác.
Hơi thở lành lạnh mà quen thuộc trên thân người đàn ông vờn quanh người cậu, nhiệt độ cơ thể ấm áp bọc chặt lấy Thời An.
Cậu do dự vươn tay ra, sờ lên mái tóc dài trơn mượt của Mục Hành, có chút không quá chắc chắn nói:
"...Không, không sao cả?"
Thế nhưng hành động này lại như đã kích thích tới phản ứng của Mục Hành, Thời An cảm thấy cánh tay bên hông mình bỗng siết chặt lại.
Gốc đuôi mẫn cảm yếu ớt bị sượt qua, một dòng điện cổ quái chạy tán loạn khắp thân thể.
"Ưm!"
Thời An trợn tròn hai mắt, không chịu nổi rên lên một tiếng, eo lại lần nữa mềm nhũn, cả thân rồng tan ra trong ngực Mục Hành.
Cậu nằm trên vai Mục Hành, gương mặt đỏ thẫm, đáy mắt mịt mờ hơi nước, vẻ mờ mịt và tỉnh táo đang giãy giụa đánh nhau.
Không được...
Không được không được không được.
Bàn tay nóng hổi của Mục Hành di chuyển, nắm lấy cái đuôi của Thời An.
Anh nhíu mày, dường như cũng không rõ tay mình sờ trúng cái gì, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.
Nhiệt độ cơ thể ấm áp của nhân loại ủ nóng vảy rồng lạnh băng.
Đầu ngón tay của người đàn ông không quá nhẵn mịn, mang theo vết chai mỏng, vuốt ve khe hở nhỏ bé giữa vảy rồng, bụng ngón tay mềm mại hơi dùng sức đè xuống, móng tay cứng rắn cào nhẹ, không mang theo chút ác ý tìm tòi nghiên cứu, nhưng anh vuốt ve rất tỉ mỉ, cả quá trình kéo dài, vô cùng chậm rãi.
"Buông...!buông tay, mau buông tay!"

Thời An gấp đến sắp khóc rồi.
Cậu không biết phải làm sao thở phì phò, gương mặt nóng hầm hập như lửa thiêu, toàn thân run lên, phảng phất như bị cảm giác kì quái mãnh liệt kia xâm chiếm cắn nuốt lí trí.
Đáng sợ quá, đáng sợ quá.
Nhưng cậu đã sớm mất hết sức lực, dù có dùng cách nào cũng không thể tránh khỏi bàn tay của Mục Hành.
Thời gian càng trôi qua, sự tỉnh táo dưới đáy mắt Thời An càng tan rã.
Ánh sáng đỏ thẫm chợt lóe lên dưới đáy mắt Thời An.
Đồng tử dựng thẳng đỏ tươi và con ngươi đen nhánh của nhân loại thay nhau xuất hiện trong mắt cậu, giống như hai luồng sức mạnh đang đấu đá nhau.
Bản năng của thân thể dần chiếm lấy cơ thể.
Thời An cảm thấy mình chìm chìm nổi nổi giữa đại dương rộng lớn không thấy bến bờ, dù có thế nào cũng không thể thoát khỏi việc sa xuống đầm lầy.
Lòng bàn tay nóng hổi của Mục Hành dán lên eo Thời An, nhiệt độ cao tỏa ra phảng phất như muốn ủ ấm đến khi cậu tan chảy, gân cốt trở nên mềm nhũn, toàn thân không còn chút sức lực.
Muốn chạy trốn...
Nhưng lại càng muốn được sờ nhiều hơn.
Thời An gian nan thở hổn hển, khắc chế xúc động muốn dựa sát lại của bản thân, ngón tay mảnh khảnh vô thức siết chặt, vì dùng sức mà hiện ra chút trắng bệch.
Mục Hành cong ngón tay, dịu dàng nâng cằm Thời An lên, bụng ngón tay nhẹ nhàng đặt lên trên môi cậu, từng chút cạy mở hàm rang của thiếu niên, đầu ngón tay xoa nắn trêu đùa đầu lưỡi mềm mại ướt át.

Ánh mắt anh u ám, cực kì có tính xâm lược cắn nuốt sạch sẽ thiếu niên trước mặt.
Anh cúi người, im hơi lặng tiếng hôn lên vệt nước mắt trên gò má thiếu niên.
Thời An rưng rưng nước mắt tùy ý Mục Hành động chạm.
Không biết vì sao, cậu loáng thoáng có một cảm giác kì lạ.
Nếu hiện tại không rời đi, sẽ...
...phát sinh một việc rất tồi tệ.
Thời An cố gắng chớp mắt, dùng toàn lực kéo lí trí trở về khỏi trạng thái hỗn loạn.
Phải rời đi.
Phải chạy thoát.
Cậu bắt đầu đứt quãng niệm gì đó, ngôn ngữ cổ xưa mơ hồ tràn ra khỏi cổ họng Thời An, quanh quẩn trong hang động nhỏ hẹp.
Cuối cùng, sau khi ngâm một đoạn khá dài, mí mắt Mục Hành từng chút rủ xuống, hô hấp cũng dần ổn định.
Dường như anh lại lần nữa chìm vào giấc ngủ sâu.
Lúc này Thời An mới lảo đảo thoát khỏi tay Mục Hành.
Cậu đáng thương ôm cái đuôi to của chính mình, cả thân rồng co rúc trong một góc hang động.

Thời An chớp mắt vài cái, từng giọt nước mắt to rơi xuống.
Nước mắt rớt lên cái đuôi, bộp một tiếng, cậu run rẩy, thoạt nhìn vô cùng ủy khuất.

Lúc ma trùng và khói đen trở về đã thấy cảnh tượng này.
Thiếu niên vạt áo lộn xộn, hốc mắt đỏ ửng, bờ môi đỏ thẫm còn mang theo vết cắn, đang ôm cái đuôi của bản thân khóc dữ dội.
Ma trùng: "!!!"
Nó căng thẳng lao tới: "Đại nhân, ngài sao thế!"
Thời An thút thít, ôm cái đuôi lắc đầu.
"Ta, ta không sao."
Ma trùng và khói đen mờ mịt liếc nhìn nhau.
Bởi vì quá gấp rút, chúng nó dùng tốc độ nhanh nhất để tìm kiếm vật liệu.

Hơn nữa hai đứa nó một đứa có thể phân thân ra vô số con rối trùng, một đứa bản thể là sương mù có mặt ở mọi nơi.

Theo lí thì thời gian chúng rời đi cũng không quá lâu, sao lại có thể...
Đột nhiên, hai đứa như chợt ý thức được điều gì.
Ma trùng chậm rãi quay đầu nhìn Mục Hành đang ngủ say.
Mí mắt người đàn ông nhắm chặt, nhưng tư thế hoàn toàn khác với lúc chúng rời đi, mái tóc bạc dài như thác chảy rủ xuống trên vai, vạt áo cũng hơi lộn xộn.
Quả thực vừa nhìn đã hiểu khi nãy xảy ra chuyện gì.
Ma trùng khiếp sợ tột cùng nổi giận hét lên: "— Cầm thú!!!"
Khói đen cũng lòng đầy căm phẫn: "Đúng, đồ cầm thú!!!"
Tên khốn, thật sự quá khốn khiếp.
Thời An hít mũi một cái, trong giọng nói còn mang theo chút nức nở: "Kì thật anh ấy cũng không làm gì đâu...!Hơn nữa anh ấy cũng không cố ý, ta cảm thấy lúc đó anh ấy không tỉnh táo."
— Thật ra Thời An cũng không nói dối.
Vừa rồi kì thật không xảy ra gì cả, hơn nữa dường như Mục Hành cũng không ý thức được bản thân đang vuốt ve cái gì, so với đùa giỡn lưu manh khi thanh tỉnh thì lại càng giống như hành động vô thức hơn.
Ngoài ra...
Thời An mím môi, đột nhiên nhớ tới hai câu "Xin lỗi" của Mục Hành.
Người đàn ông rủ mắt, dùng ánh mắt cực kì phức tạp nhìn cậu, trong mắt anh có một loại cảm xúc mà Thời An không hiểu nổi, như mặt biển u ám, cắn nuốt sạch sẽ mọi ánh sáng.
Thế nhưng, sự bi thương và yếu ớt trên người anh lại không phải giả.
Dù hiện tại nhớ lại, một vị trí nào đó trong lòng như bị cào nhẹ một cái, khiến Thời An cảm thấy có chút không quen.
"..."
Ánh mắt của ma trùng và khói đen nhìn Mục Hành càng thêm phẫn nộ và xem thường, như đang nhìn một tra nam lừa gạt tình cảm đứa con nhà mình.
— Không bằng cầm thú!!!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương