Sau Khi Cự Long Vực Sâu Thức Tỉnh
161: Công Dụng Khác Của Chiến Lợi Phẩm


Trên người thiếu niên dáng người mảnh khảnh khoác áo khoác ngoài màu đen, góc áo quá dài bị gió đêm cuốn lên, lay động trong gió.
Cậu ngửa đầu nhìn chăm chú Ngựa Xương Khô trước mặt, đáy mắt đen nhánh phản chiếu ánh lửa:
"Tốt lắm."
Thời An thu hồi hỏa diễm trên đầu ngón tay, cậu nhẹ nhàng ra lệnh: "Đi ra ngoài đi."
Ngựa Xương Khô hí lên một tiếng, trước mắt bao người, nó vậy mà lại thật sự xoay người đi ra ngoài.

Vó ngựa nặng nề giẫm lên mặt đất, mỗi một bước đều khiến mặt đất chấn động lắc lư.
Năng lực giả trong đại sảnh trợn mắt há hốc mồm, chỉ có thể ngớ người nhìn chằm chằm loài vong linh kinh khủng kia biến mất trong màn đêm.
Thiếu niên xoay người.
Đường nét gương mặt thiếu niên nhu hòa vô hại, trên gương mặt vẫn còn mang theo nét buồn ngủ vẫn chưa tan, vừa rồi cổ áo bị gió thổi hơi tản ra, lộ ra cần cổ tinh tế.
Dưới chân là máu tươi còn ẩm ướt và phần tàn chi nát vụn.
"..."
Mặt tiền khách sạn hỗn độn lặng yên như tờ.

Tất cả năng lực giả đều kinh ngạc và nghi ngờ nhìn chằm chằm thiếu niên chỉ với sức lực của bản thân đã ngăn chặn được đợt tấn công của loài vong linh.
Thiếu niên này là ai?
Sao cậu ấy lại làm được điều đó?

Không ai biết đáp án, cũng không ai dám hỏi.

Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn thiếu niên từng bước một đi vào trong khách sạn, sau đó thiếu niên dừng lại trước mặt Mục Hành.
"Em lạnh quá."
Thiếu niên ngáp một cái, vươn tay về phía người đàn ông tóc bạc, mang theo chút giọng mũi mềm mại.
Người đàn ông vươn tay ôm thiếu niên vào trong ngực, anh bọc hoàn toàn bàn tay của thiếu niên vào trong lòng bàn tay rộng lớn của mình:
"Còn hiện tại?"
Nhóm năng lực giả: "........."
Xin hỏi chúng tôi đã phạm phải tội gì? Sao hơn nửa đêm lại phải ở chỗ này ăn thức ăn cho chó?
***
Ngày hôm sau.
Mục Hành và Thời An ra khỏi khách sạn.
Thời An: "Chờ em một chút."
Cậu huýt sáo một tiếng, sau giây phút im lặng ngắn ngủi, mặt đất truyền đến âm thanh chấn động.

Ngay sau đó, tiếng vó ngựa nặng nề lộc cộc truyền đến từ phía xa.
Ngựa Xương Khô từ đằng xa chạy tới.

Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, loài vong linh cao lớn có vẻ càng thêm đáng sợ hơn so với khi ở trong bóng đêm.

Trên xương cốt trắng hếu lơ lửng một màu xanh đen, trên xương sườn và xương đùi nhô ra gai xương, ngọn lửa xanh tím nhảy nhót sâu trong hốc mắt u ám đen kịt.
"Nó sẽ chở chúng ta đi tìm vị trí của vết nứt."
Thời An chỉ chỉ Ngựa Xương Khô: "Tiếp theo chúng ta có thể cưỡi nó để đi đường á."
"..."
Mục Hành ngước mắt nhìn con Ngựa Xương Khô hình thể khổng lồ trước mặt, anh chậm rãi mở miệng hỏi: "...!Cưỡi?"
"Đúng rồi."
Thời An tiến về phía trước một cách đương nhiên, cậu đưa tay vỗ vỗ đầu Ngựa Xương Khô.
Hỏa diễm trong hốc mắt của Ngựa Xương Khô nhịp nhàng nhảy nhót theo từng cú vỗ.

Nó cúi đầu xuống, dịu dàng ngoan ngoãn phì mũi một cái, thoạt nhìn có một loại nhu thuận quỷ dị.
Thời An nhìn Mục Hành, nghiêng đầu nói:
"Dù sao cũng đâu phải chúng ta chưa từng cưỡi qua đâu."
Mục Hành: "?"
"...!Đương nhiên, lúc đó hình thể của nó nhỏ hơn hiện giờ một xíu."
Thời An dừng lại, cậu giương mắt quan sát Ngựa Xương Khô trước mặt, chậm rãi bổ sung.
"À, hơn nữa nó cũng không có mấy thứ này."
Cậu giơ tay lên, nắm chặt gai xương trên người Ngựa Xương Khô.
Một tiếng "Rắc" vang lên, gai xương kia cứ vậy trực tiếp bị ngón tay mảnh khảnh của thiếu niên cưỡng ép bẻ gãy.
Tuy loài vong linh không cảm nhận được đau đớn, nhưng không biết vì sao, Mục Hành lại thấy được vẻ hoảng sợ từ ngọn lửa đang điên cuồng nhảy nhót sâu trong hốc mắt của nó.
Rất nhanh sau đó, Thời An bẻ gãy toàn bộ gai xương ảnh hưởng đến việc cưỡi ngựa trên người Ngựa Xương Khô..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương