Sau Khi Cự Long Vực Sâu Thức Tỉnh
-
105: Không Thấy Gì Cả
Editor: Lam Phi Ngư
Chuyện, chuyện gì xảy ra với lễ tiết nhân loại thế này?
Đầu Thời An thoáng trống rỗng, cậu bối rối chống tay trên ngực Mục Hành.
Quần áo của Mục Hành rất mỏng, nhiệt độ cơ thể lan ra từ vị trí hai người tiếp xúc, nóng đến mức cậu không biết nên phản ứng thế nào.
Thời An luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp...
Năm ngón tay thon dài hữu lực của người đàn ông ấn chặt phần gáy thiếu niên, bụng ngón tay nóng rực, mang theo chút run rẩy mơ hồ.
"Hé miệng."
Giọng Mục Hành khàn khàn, âm thanh trầm thấp từ tính, mang theo chút dỗ dành.
Anh dùng ngón tay bóp nhẹ phần gáy trắng mịn của thiếu niên:
"Ngoan nào."
Thân thể Thời An mềm nhũn, trong cổ họng tràn ra tiếng nức nở nghẹn ngào nhỏ vụn.
Cậu cảm thấy cả thân rồng như đang bị ném vào ngâm trong nước nóng sôi ùng ục, đầu óc choáng váng.
Thời An mơ màng bị cạy mở hàm răng.
Đầu lưỡi bị mút đến run lên, nước bọt chưa kịp nuốt trượt dọc xuống theo khóe miệng.
Nơi tiếp xúc truyền đến nhiệt độ nóng bỏng, lan ra bò trên từng tấc da thịt, như muốn thiêu cháy cậu từ trong ra ngoài.
Kì lạ quá.
Có chút giống cảm giác trong kì phát tình, nhưng lại như có chút khác biệt.
Lí trí của cậu không bị thiêu đốt sạch sẽ như lần trước, nhưng loại cảm giác nửa mê nửa tỉnh này ngược lại càng khiến cậu cảm nhận được nhiều hơn.
Thời gian thấm thoát trôi qua, Thời An đã bị Mục Hành ghìm vào trong ngực.
Tay người đàn ông vẫn luôn bồi hồi quanh eo cậu, lòng bàn tay ấm áp nóng bỏng dán lên vòng eo căng cứng mềm dẻo, bàn tay men theo vạt áo trượt vào bên trong.
"Ưm!"
Thiếu niên khẽ run lên, muốn cuộn thân thể lại theo bản năng, khóe mắt ửng hồng, càng tăng thêm vẻ đáng yêu và đáng thương.
Ánh mắt Mục Hành tối sầm.
Anh hiểu nếu bây giờ mình không dừng lại, thì rất có thể sẽ không dừng lại được nữa.
Mục Hành rủ mắt, nhìn chăm chú thật sâu Thời An trong lòng ngực mình.
Lông mi thiếu niên run run, hai con ngươi đen nhánh bị phủ một tầng hơi nước, ánh mắt mờ mịt, hơi thở dồn dập, như một động vật nhỏ bị bắt nạt tàn nhẫn, khiến người ta không nhịn được muốn bắt nạt nhiều hơn nữa để ngắm nhìn.
Mục Hành cảm nhận được một cảm giác nóng rang từ dưới bụng vọt lên.
Ít nhất, hiện tại anh không thể làm vậy.
Hơn nữa cũng không thể nào làm ở chỗ này.
Mục Hành nhắm mắt lại, dùng lực tự chủ mạnh mẽ ngăn cản hành động tiếp theo của bản thân, tạm ngưng nụ hôn này.
Ánh mắt Mục Hành vừa sâu lại tối, mang theo chút tính xâm lược khó có thể kiềm chế.
Anh chậm rãi giơ tay lên, dùng bụng ngón tay lau sạch vết ướt bên môi Thời An, trong nháy mắt, khi đầu ngón tay lướt qua khóe môi thiếu niên thì không chút dấu vết khẽ dừng lại.
Rất mềm.
Mục Hành nâng cằm thiếu niên lên, nhẹ nhàng mút môi dưới của Thời An, giọng khàn khàn nói: "...Không sao cả, sau này sẽ quen thôi."
Anh sẽ dạy em từng chút một.
Thời An khẽ chớp mắt, thở gấp lấy không khí.
Cuối cùng cậu không nhịn được, có chút mờ mịt hỏi Mục Hành: "...Anh, anh cũng làm vậy người khác sao?"
Đây thật sự là lễ nghi ư?
Không đúng lắm nhỉ?
Đầu ngón tay Mục Hành hơi dừng lại, anh nhíu mày nói: "Đương nhiên là không."
Chẳng lẽ anh đã để lại cho Thời An loại ấn tượng này à?
...???
Vậy việc này là lễ nghi, nhưng lại không phải lễ nghi dành cho tất cả mọi người?
Điều này thật sự khiến Thời An cảm thấy hỗn loạn.
Có gì đó sai sai á? Tuyệt đối là có chỗ nào đó không đúng lắm?
Mục Hành dùng bụng ngón tay vuốt ve đường cong quai hàm của thiếu niên, đôi mắt hơi nheo lại, nói: "Vậy nên ngoại trừ anh, em không thể làm việc này với người ngoài, biết không?"
Dưới cái nhìn chăm chú của Mục Hành, Thời An ngơ ngác khẽ gật đầu.
Đúng lúc này, cửa lớn bị đẩy mở từ bên ngoài, Trác Phù đứng tại cửa ra vào, nhìn chăm chú tình cảnh khiến người khác không khỏi suy nghĩ trước mặt, rơi vào im lặng: "..."
"Tôi không quấy rầy hai người chứ?"
Bàn tay đặt trên eo Thời An của Mục Hành hơi siết chặt lại, không có chút ý muốn thả lỏng, đôi mắt xanh lam lạnh băng híp lại, chậm rãi ra lệnh:
"Cậu có chuyện gì không? Nói đi."
Trác Phù: "..."
Tôi không thấy gì cả.
Nếu không phải vì việc này thật sự khẩn cấp, Trác Phù quả thật không muốn chọc Mục Hành ngay tại thời điểm xúi quẩy như thế này.
Trác Phù dùng tốc độ nhanh nhất nói: "Phía nam khu trung ương kiểm tra thấy dấu vết của vết nứt vực sâu mới, giá trị chấn động ma lực khá lớn, có lẽ cần phái người đến đó kiểm tra."
Mục Hành thoáng sững sốt: "Sao?"
Khi Ôn Dao nhận được tin rồi đến, đập vào mắt là một hình ảnh hỗn loạn.
Mục Hành tự khoác thêm áo khoác ngoài lên người, mặc cho Trác Phù bên cạnh đang nói đến mỏi miệng nhưng anh vẫn là dáng vẻ hờ hững không chút lung lay, hiển nhiên đã quyết tâm muốn tự mình đi giải quyết công việc.
Mà Thời An lại đang cúi đầu ngồi trên giường, đang xuất thần không biết suy nghĩ điều gì.
Trác Phù thấy Ôn Dao như thấy được ân nhân cứu mạng: "Dao Dao, rốt cuộc cô cũng đến rồi! Xin cô đi khuyên nhủ trưởng quan của mình đi, vết thương của cậu ta thật sự không thích hợp để ra ngoài làm việc đâu..."
Ôn Dao nhíu mày: "Đừng có gọi tôi là Dao Dao."
"..." Trên mặt Trác Phù lộ ra biểu cảm bị tổn thương.
Ôn Dao quay đầu nhìn Mục Hành, nói: "Nhưng mà Trác Phù nói đúng đấy ạ, trưởng quan.
Hiện tại ngài không thích hợp đi ra ngoài làm việc.
Chấn động của vết nứt vực sâu vừa mới xuất hiện thôi, có lẽ vẫn chưa kịp khuếch trương, không bằng công việc thăm dò lần này để tôi chịu trách nhiệm dẫn người —"
Mục Hành đeo găng tay lên, lạnh nhạt trừng mắt: "Lấy số người hiện có à?"
Sau lần giao chiến ở khu Ewen, binh sĩ dưới trướng Mục Hành bị thương khá nặng, số người bị thương rất nhiều, đến hiện tại vẫn còn không ít người chưa về đơn vị.
Mà quan trọng hơn là lần này Mục Hành có một loại dự cảm.
Tuy đến hiện tại cục quản lí vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ nguyên nhân và quy luật xuất hiện vết nứt vực sâu, nhưng...
Gần đây vết nứt vực sâu xuất hiện quá mức thường xuyên.
Trước kia, trong một khu vực về cơ bản thì mấy năm, thậm chí mấy chục năm cũng không nhất định sẽ xuất hiện một lần.
Nhưng năm nay anh vừa xử lí sạch sẽ vết nứt vực sâu bên trong Học viện năng lực giả, chưa đến nửa năm vết nứt thứ hai đã xuất hiện trong cùng một khu.
Không giống như một sự trùng hợp.
"..." Ôn Dao nghẹn lời.
Cô quay đầu nhìn Thời An xin giúp đỡ, hi vọng thiếu niên có thể nói gì đó.
Chỉ thấy thiếu niên không biết đã ngẩng đầu lên từ lúc nào, cậu như có điều suy nghĩ nhìn về phía bên này, đôi mắt đen nhánh, không nhìn ra cậu đang suy nghĩ gì.
Cô nghe thấy Thời An mở miệng hỏi:
"Ừm...!tôi có thể đi cùng không?"
"Cái gì?!" Ôn Dao và Trác Phù trừng mắt, hiển nhiên hai người không ngờ thiếu niên sẽ đưa ra yêu cầu như vậy.
Mục Hành nhíu mày, quả quyết từ chối: "Không được."
Gần đây, trong khoảng thời gian nằm dưỡng thương ở bệnh viện, Thời An phát hiện từ sau khi cậu hấp thu toàn bộ ma lực trong xác rồng của mình thì thực lực không hề có dấu vết tăng trưởng nữa.
Về phần nguyên nhân tại sao, Thời An rất rõ ràng.
Ma lực trong vực sâu và ma lực trên đại lục có bản chất cấu tạo khác nhau.
Tuy sau khi đến đại lục cậu không bị suy yếu như mấy loài vực sâu khác, nhưng tốc độ tăng trưởng ma lực sẽ bị kiềm lại.
Lúc trước ở khu Ewen, nguyên nhân cậu có thể không chút cố kị sử dụng ma lực và long diễm chủ yếu là vì xác rồng vẫn đang liên tục cung cấp ma lực cho cậu.
Hiện tại tuy cậu đã thành công hấp thu xác rồng, mạnh hơn khoảng thời gian mình vừa tỉnh lại rất nhiều nhưng Thời An hiểu rõ, ở trên đại lục mà chờ ma lực hồi phục một cách tự nhiên thì thật sự quá chậm.
Nếu cậu không thể tìm được cách thức mới để hồi phục ma lực thì ma lực chứa đựng trong cơ thể cậu sớm muộn gì cũng có ngày bị tiêu hao đến không còn một mảnh.
Đến lúc đó đừng nói đến việc khôi phục thực lực hay đoạt lại tài bảo, có thể tự bảo vệ bản thân hay không cũng là một vấn đề.
Mà sự xuất hiện lần này của vết nứt vực sâu đối với Thời An quả thật chính là một sự trợ giúp kịp lúc.
Thời An nhớ tới chính mình ngày trước từng phát hiện mắt vực sâu trong vết nứt vực sâu.
Thứ đó ẩn chứa ma lực thuần khiết đến từ vực sâu, vì lần trước cậu hành động quá mức lỗ mãng, chưa kịp cẩn thận nghiên cứu nên sử dụng thế nào đã hấp thu toàn bộ ma lực ẩn chứa trong đó.
Cũng vì rời khỏi vực sâu mà bị ép phun mắt vực sâu ra ngoài.
Nếu lần này cậu có thể quan sát nó với khoảng cách gần...!nói không chừng cậu thật sự có thể tìm được phương pháp hấp thu nó.
Nhưng mà, dù lần này không thể hấp thu như lần trước cũng không sao cả.
Dù sao đối với Thời An, chỉ cần đứng bên trong vết nứt vực sâu thôi thì thực lực của cậu cũng đã tăng lên rồi.
Thời An nghiêm túc nói: "Tôi rất mạnh."
Ôn Dao khẽ giật mình, chợt nhớ tới lời Triệu Xã từng nói trước đó ở khu Ewen.
Triệu Xã nói rằng, Thời An rất mạnh, thậm chí có thể mạnh hơn tất cả bọn họ.
Hơn nữa...!ở hẻm núi phía nam, Thời An còn một thân một mình dẫn dắt sự chú ý của phần lớn lính đánh thuê.
Ôn Dao bỗng cảm thấy kì lạ khi nhớ lại tình cảnh lần đầu tiên cô nhìn thấy Thời An.
Lúc ấy, trong đại sảnh buổi tiệc ở nhà chính Thời gia, trong bóng tối, vô số trùng mặt người ngửa mặt lên trời, toàn bộ chết sạch.
Mà chính giữa đống thi thể sâu dày đặc đó có một thiếu niên đang đứng, thoạt nhìn vô cùng không ăn khớp với hoàn cảnh xung quanh.
Vẻ mặt thiếu niên bình thản, không chút tổn thương.
Có lẽ...!Triệu Xã không hề nói quá.
Thời An cũng không nói dối.
Ôn Dao nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu, chậm rãi nói: "Tôi đồng ý."
Mục Hành nhướng mày, ngước mắt nhìn Ôn Dao.
Ôn Dao hơi co rúm nhưng vẫn kiên trì nói tiếp: "Thưa trưởng quan, ngài nói đúng.
Hiện tại chúng ta thật sự thiếu nhân lực, vì vậy bây giờ chúng ta nên sử dụng tất cả mọi nguồn lực có thể dùng được.
Huống chi Thời An đã từng thể hiện thực lực của cậu ấy tại khu Ewen —"
Đầu lông mày của Mục Hành lại càng nhíu chặt hơn.
Ôn Dao vẻ mặt chính trực nói: "Hay là, ngài không tin Thời An?"
Câu nói này khiến ánh mắt mọi người đều rơi lên trên người Mục Hành, bao gồm cả Thời An.
Mục Hành: "..."
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, anh nhéo mi tâm của mình, hít sâu một hơi, bất đắc dĩ nói:
"...Cứ vậy đi."
Thời An hoan hô một tiếng, cậu nhảy xuống giường bệnh: "Tốt quá!"
Tuyệt vời, thật sự quá tuyệt vời.
Trác Phù đứng bên cạnh tấm tắc lấy làm lạ.
Đây là lần đầu tiên Trác Phù thấy Mục Hành chịu nhường bước, quả thực là kì cảnh thế gian.
Trác Phù cảm thấy mình nên ghi chép lại cảnh tượng này, lưu truyền cho đời sau, bảo tồn đời đời.
Thời An bước nhanh tới, cậu ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Mục Hành:
"Sau khi xong việc chúng ta có thể đi ăn kem không?"
Mục Hành mím môi, không nhịn được dùng bàn tay vuốt mái tóc mềm mại của thiếu niên, tròng mắt xanh lam dịu đi, khóe môi không tự giác cong lên:
"...Được."
Quả thực như hai người so với dáng vẻ bất cận nhân tình khi nãy.
Ôn Dao: "..."
Trác Phù: "..."
Hai tụi tôi thật sự không thấy gì cả.
Hết chương 70.
Tác giả có lời muốn nói: Thức ăn cho chó số lượng lớn đây, đóng gói mang đi nhé, xin cảm ơn.
Editor: Chị gái Ôn Dao thuyền trưởng muôn năm ~.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook