Phần 5:

Đôi mắt ta chợt mở to, ta lao về phía trước và gõ nhẹ vào ổ khóa cửa cung điện.

Đó là đứa con gái bốn tuổi của đại tỷ ta, nó bị hành quyết vào lúc ba giờ mười lăm, lúc đó đã quá giờ Thân, lẽ ra nó phải chết dưới lưỡi kiếm với tư cách là một thành viên của gia tộc Mạnh.

Bùi Thanh véo mặt ta áp vào khe cửa để ta nhìn rõ hơn:

"Nếu ngươi sống, nó sẽ sống."

“Nếu ngươi chết, nó sẽ chết, gia tộc Mạnh sẽ kết thúc mà không có người thừa kế.”

Hắn ta ném bữa ăn trước mặt tôi:

"Ăn nó đi."

Ta chộp lấy chiếc bánh hấp nhét vào miệng như điên, vừa nôn vừa ăn.

Sau ngày hôm đó, Bùi Thanh lại tỏ ra "lòng thương xót".

Bây giờ, đồ ăn ở Lãnh Cung ngon hơn nhiều, hắn ta còn gửi cho ta rất nhiều giấy mực, đồng thời cho phép ta chép kinh và đốt để cầu nguyện an ủi linh hồn cả nhà.

Ta cảm thấy tiếc và quyết định đưa ra một số lời an ủi thiết thực.


Vì vậy, ta bắt đầu gấp các thỏi.

Người nhà ta đã chết nhiều như vậy nên ta đốt hết nồi này đến nồi khác từ đêm đến sáng, không đủ chi tiêu nửa tháng của hơn trăm người ở cõi âm.

Ta lặp đi lặp lại một hành động một cách tê liệt, cho đến khi các ngón tay của ta nổi lên những vết phồng rộp máu và tầm nhìn của ta bị mờ hoặc thậm chí biến mất.

Nha hoàn riêng của ta bước tới nắm tay ta:

"Tiểu thư, dừng lại đi, người đã mấy đêm không ngủ rồi."

Bàn tay của nàng ấy khéo léo hơn ta, chỉ cần bấm vài cái, nàng ấy đã gấp ra một vật kỳ lạ có hai chiếc sừng và đưa cho ta với vẻ cố ý nịnh nọt:

"Tiểu thư, nhìn xem, đây là cái gì?"

Vừa nhìn thấy, mắt tôi lập tức chìm xuống, tim tôi đau như bị đâm.

Ân Viễn biết mình đang tự chuốc lấy thất bại, trốn sau lưng:

“Nô tỳ chỉ thấy mỗi lần hoàng thượng gấp cái này cho tiểu thư, tiểu thư sẽ vui mừng, là nô tỳ gấp không khéo, lại không thông minh đến mức ngay cả nó là cái gì cũng không biết..."

"Đây là...Pikachu."

Ta lắc đầu

“Ta thực sự không biết nó là gì.”

Trước đây khi ta không vui, Bùi Thanh sẽ gấp đủ thứ kỳ lạ để lấy lòng ta và Pikachu là thứ hắn ta yêu thích nhất.

Có lần, tiên hoàng tuyên bố rằng ta sẽ vào cung một mình để nói chuyện về một hoàng tử. Hoàng tử nổi tiếng lúc bấy giờ là Bùi Thanh.

Người bảo ta nhìn vết mực còn ướt trên bàn rồi viết:

"Ngũ hoàng tử Bùi Thanh đã kết bè phái vì lợi ích cá nhân và cực kỳ tham vọng. Nó nên đến nhà tù để ổn định tâm tình và ghi lại những sai lầm của mình."

Tiên hoàng hất cằm nhìn ta:

"Trong triều truyền tin đồn hai người các ngươi định kết hôn để tranh đoạt ngai vàng. Ngươi là con gái duy nhất của tướng quân, đồng thời cũng là công chúa. Ngươi nghĩ thế nào?"

Ta đập đầu xuống đất mạnh đến nỗi máu chảy xuống má, ướt đẫm quần áo, không dám dừng lại, ta cứ lẩm bẩm:


"Ngũ hoàng tử trung thành với hoàng đế, không có ác ý."

Tiên đế không tức giận mà còn tự hào:

"Thật sao? Nhưng chiếu chỉ này trẫm đã viết rồi, ngươi có muốn trẫm thu hồi lại không?"

Vừa nghe xong, ta lập tức lao tới, đưa mảnh giấy tỏa ra mùi mực nồng nặc vào miệng, nuốt khan:

"Thần nữ chưa bao giờ nhìn thấy bất kỳ sắc lệnh nào."

Tiên hoàng không thể nói hài lòng, mà là bất mãn, người chỉ vào một đống giấy dày:

"Công chúa thích ăn, cứ ăn hết những thứ này đi."

Ta không thể nhớ mình đã sống sót qua đêm đó như thế nào.

Những tờ giấy thô ráp đó theo thực quản của ta và lần lượt ép vào bụng ta, giống như Bùi Thanh ép ta ăn bánh hấp khô.

Ta muốn nôn nhưng nó nghẹn trong cổ họng và takhông thể đi xuống hay thoát ra được.

Sau đó, ta được tiên hoàng ra lệnh phải quỳ trước cửa cung điện suốt sáu tiếng đồng hồ.

Mọi người đều biết rằng nếu giết gà để dọa khỉ, giết tôi cũng là lời cảnh cáo đối với Bùi Thanh và cha tôi.

Ta quỳ từ sáng sớm đến trưa, khi Bùi Thanh đưa ta về nhà, hắn ta dùng kiếm vẽ một vòng tròn lên nơi ta quỳ:

"Ta sẽ khiến nàng trở thành người tốt nhất trong tất cả mọi người, không ai có thể sỉ nhục nàng."


Trên chiếc ghế kiệu, ta rúc vào vòng tay hắn và nhắc lại:

"Bùi Thanh, giấy có vị rất tệ."

"Không bao giờ có chuyện đó nữa, không bao giờ nữa."

Hắn ôm ta thật chặt và dúi vào tay ta một vật giống như con chuột màu vàng được gấp giấy và nói rằng nó tên là Pikachu.

Hắn ta cũng nói rằng ở một thế giới khác, Pikachu bảo vệ người triệu hồi của mình và không bao giờ rời bỏ người đó dù người đó có trải qua điều gì đi chăng nữa.

Bùi Thanh thường làm điều này, nói về những điều ta không hiểu, chẳng hạn như chiến lược hệ thống và chuyển hóa trong sách.

Nhưng lần này ta hiểu được câu cuối cùng của hắn:

"Giống như, ta sẽ luôn bảo vệ nàng. Dịch Nhi, chúng ta về nhà thôi."

Tôi nói được.

Sau này khi phế truất ta làm hoàng hậu, hắn cũng nói với Hoa Sương điều tương tự.

Khuôn mặt của Bùi Thanh bắt đầu mờ đi trong tâm trí tôi.

Tôi giật lấy nó từ tay Ân Viễn, giơ tay lên và xé con Pikachu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương