Sau Khi Con Gái Tôi Bị Tạt Axit
-
C6: Chương 6
Không dám chậm trễ, tôi chen thẳng vào đám đông, xuất trình giấy tờ tùy thân cho bảo vệ rồi bước vào trường.
Lúc này, Dương Xảo Ngọc đã bị cảnh sát khống chế.
Cổ tay cô ta còng một cái còng màu bạc, hai cánh tay lần lượt bị hai cảnh sát giữ chặt, vẻ mặt suy sụp.
Lúc này, Trương Duyệt đang tức giận trách móc cô ta.
"Xảo Ngọc, sao cô có thể làm ra chuyện như vậy? Sao cô lại nhẫn tâm ra tay độc ác với một đứa bé như vậy.”
Tim tôi đập tình thịch.
Chẳng lẽ con gái tôi vẫn bị hại.
Tim tôi chợt thắt lại, trong lòng dâng lên một nỗi hoảng loạn lớn.
"Bình Bình, Bình Bình."
Tôi nhanh chóng gọi to, tôi sợ con gái tôi xảy ra chuyện.
Lúc này, một giọng nói cực kỳ quen thuộc vang lên từ phía sau tôi.
"Mẹ!"
Tôi đột nhiên quay đầu lại.
Chỉ thấy con gái tôi vẫn xinh đẹp như ban đầu, không có những vết sẹo khủng khiếp trên mặt, chỉ có sự ngây thơ của trẻ con.
Cô bé mỉm cười buông tay cô Lục Cẩn, lập tức chạy về phía tôi.
Ôm đứa con gái đã mất nhưng đã được tìm lại trong vòng tay, tôi mừng đến bật khóc.
Nhưng tôi vẫn hơi sợ, tôi kéo con gái kiểm tra lại rất lâu, sau khi chắc chắn rằng cô bé không bị thương mới yên tâm.
Lúc này con gái mỉm cười an ủi tôi.
"Mẹ, Bình Bình không bị thương, trước khi tan học, cô Lục đã dẫn con lên lầu chơi trốn tìm trong phòng vệ sinh nên dì Dương và cô Trương không tìm thấy con."
Lục Cẩn kể cho tôi nghe toàn bộ câu chuyện.
Thì ra sau khi nhận được điện thoại của tôi, cô ấy liền nhanh chóng quyết định đưa Bình Bình ra ngoài, sau đó dẫn cô bé trốn trong phòng vệ sinh của tầng lầu khác.
Để tránh làm cô bé bị ám ảnh, cô Lục đã lừa rằng đây là chơi trốn tìm.
Không bao lâu Dương Xảo Ngọc đã vào trường học, Trương Duyệt không nói lời đã đồng ý giúp đỡ cô ta, đưa cô ta đến lớp của con gái tôi để cô ta đưa con gái tôi đi.
Nhưng sau khi họ đến, phát hiện con gái tôi không có ở đó.
Khi họ định đi chỗ khác tìm Bình Bình thì cảnh sát đã xuất hiện, trực tiếp khống chế Dương Xảo Ngọc.
Kiếp này, cuối cùng tôi đã cứu được con gái mình.
Tôi vô cùng vui mừng.
6
Lúc này, giọng nói giận dữ của Trương Duyệt lại vang lên:
"Cũng may Bình Bình không có chuyện gì, nếu không thì cô chờ ngồi tù đi!"
Dứt lời, cô ta lại ra vẻ công bằng mà nói:
“Mặc dù không có hậu quả nghiêm trọng, nhưng thiếu chút nữa cô đã dọa sợ Bình Bình rồi, nếu không nhận lỗi thì không còn lời nào để nói nữa."
Thế này đi, nhân lúc có mẹ của Bình Bình ở đây, cô nhanh chóng xin lỗi đi."
A, mù luật?
Một đời này con gái của tôi có thể tránh được xui xẻo đó là vì tôi biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra, cô Lục tốt bụng và đồng chí cảnh sát làm đúng với chức vụ và trách nhiệm.
Liên quan gì đến hung thủ hại người Dương Xảo Ngọc chứ?
Tại sao Trương Duyệt lại cho rằng để bạn thân của mình xin lỗi tôi một câu là có thể tránh khỏi phải ngồi tù thế?
Thật nực cười!
Càng nực cười hơn là Dương Xảo Ngọc đã tin.
Đôi mắt đờ đẫn của cô ta lập tức sáng lên, tựa như một người sắp c.h.ế.t đuối vớt được khúc gỗ cứu mạng, cô ta nhanh chóng muốn nắm lấy tay tôi.
Cô ta nhanh chóng quỳ xuống trước mặt tôi:
"Lý Mai, tôi xin lỗi, cô tha thứ cho tôi được không? Là tôi nhất thời hồ đồ!"
Nói xong, cô ta nhìn Bình Bình trong n.g.ự.c tôi, nhanh chóng nói:
“Tôi cũng có một đứa con gái, cũng gần bằng con gái của cô. Cô tốt bụng như vậy, nhất định sẽ không để con gái tôi mất mẹ đúng không?”
Lúc này, Dương Xảo Ngọc đã bị cảnh sát khống chế.
Cổ tay cô ta còng một cái còng màu bạc, hai cánh tay lần lượt bị hai cảnh sát giữ chặt, vẻ mặt suy sụp.
Lúc này, Trương Duyệt đang tức giận trách móc cô ta.
"Xảo Ngọc, sao cô có thể làm ra chuyện như vậy? Sao cô lại nhẫn tâm ra tay độc ác với một đứa bé như vậy.”
Tim tôi đập tình thịch.
Chẳng lẽ con gái tôi vẫn bị hại.
Tim tôi chợt thắt lại, trong lòng dâng lên một nỗi hoảng loạn lớn.
"Bình Bình, Bình Bình."
Tôi nhanh chóng gọi to, tôi sợ con gái tôi xảy ra chuyện.
Lúc này, một giọng nói cực kỳ quen thuộc vang lên từ phía sau tôi.
"Mẹ!"
Tôi đột nhiên quay đầu lại.
Chỉ thấy con gái tôi vẫn xinh đẹp như ban đầu, không có những vết sẹo khủng khiếp trên mặt, chỉ có sự ngây thơ của trẻ con.
Cô bé mỉm cười buông tay cô Lục Cẩn, lập tức chạy về phía tôi.
Ôm đứa con gái đã mất nhưng đã được tìm lại trong vòng tay, tôi mừng đến bật khóc.
Nhưng tôi vẫn hơi sợ, tôi kéo con gái kiểm tra lại rất lâu, sau khi chắc chắn rằng cô bé không bị thương mới yên tâm.
Lúc này con gái mỉm cười an ủi tôi.
"Mẹ, Bình Bình không bị thương, trước khi tan học, cô Lục đã dẫn con lên lầu chơi trốn tìm trong phòng vệ sinh nên dì Dương và cô Trương không tìm thấy con."
Lục Cẩn kể cho tôi nghe toàn bộ câu chuyện.
Thì ra sau khi nhận được điện thoại của tôi, cô ấy liền nhanh chóng quyết định đưa Bình Bình ra ngoài, sau đó dẫn cô bé trốn trong phòng vệ sinh của tầng lầu khác.
Để tránh làm cô bé bị ám ảnh, cô Lục đã lừa rằng đây là chơi trốn tìm.
Không bao lâu Dương Xảo Ngọc đã vào trường học, Trương Duyệt không nói lời đã đồng ý giúp đỡ cô ta, đưa cô ta đến lớp của con gái tôi để cô ta đưa con gái tôi đi.
Nhưng sau khi họ đến, phát hiện con gái tôi không có ở đó.
Khi họ định đi chỗ khác tìm Bình Bình thì cảnh sát đã xuất hiện, trực tiếp khống chế Dương Xảo Ngọc.
Kiếp này, cuối cùng tôi đã cứu được con gái mình.
Tôi vô cùng vui mừng.
6
Lúc này, giọng nói giận dữ của Trương Duyệt lại vang lên:
"Cũng may Bình Bình không có chuyện gì, nếu không thì cô chờ ngồi tù đi!"
Dứt lời, cô ta lại ra vẻ công bằng mà nói:
“Mặc dù không có hậu quả nghiêm trọng, nhưng thiếu chút nữa cô đã dọa sợ Bình Bình rồi, nếu không nhận lỗi thì không còn lời nào để nói nữa."
Thế này đi, nhân lúc có mẹ của Bình Bình ở đây, cô nhanh chóng xin lỗi đi."
A, mù luật?
Một đời này con gái của tôi có thể tránh được xui xẻo đó là vì tôi biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra, cô Lục tốt bụng và đồng chí cảnh sát làm đúng với chức vụ và trách nhiệm.
Liên quan gì đến hung thủ hại người Dương Xảo Ngọc chứ?
Tại sao Trương Duyệt lại cho rằng để bạn thân của mình xin lỗi tôi một câu là có thể tránh khỏi phải ngồi tù thế?
Thật nực cười!
Càng nực cười hơn là Dương Xảo Ngọc đã tin.
Đôi mắt đờ đẫn của cô ta lập tức sáng lên, tựa như một người sắp c.h.ế.t đuối vớt được khúc gỗ cứu mạng, cô ta nhanh chóng muốn nắm lấy tay tôi.
Cô ta nhanh chóng quỳ xuống trước mặt tôi:
"Lý Mai, tôi xin lỗi, cô tha thứ cho tôi được không? Là tôi nhất thời hồ đồ!"
Nói xong, cô ta nhìn Bình Bình trong n.g.ự.c tôi, nhanh chóng nói:
“Tôi cũng có một đứa con gái, cũng gần bằng con gái của cô. Cô tốt bụng như vậy, nhất định sẽ không để con gái tôi mất mẹ đúng không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook