"Yêu sâu đậm, khó buông bỏ..."
Giang Nặc mở to mắt, quay người muốn bỏ chạy, nhưng bị Tùy Hành tóm lại.
Tùy Hành bảo Thập Phương ra ngoài, sau đó ôm đứa nhỏ vào lòng, tự mình cởi quần của nhóc.
Tiếp đến, Tùy Hành sửng sốt.
Bởi vì trên phần mông trắng nõn của đứa nhỏ quả thực có một vết bớt màu đỏ ở bên trái.
Chẳng lẽ vật nhỏ này thật sự là...
Lúc Tùy Hành đang ngơ ngác, cánh tay bỗng nhói lên, cúi đầu thì thấy nhóc con đang cắn mạnh vào tay hắn.
Vật nhỏ dù hung dữ đến đâu cũng không có bao nhiêu sức lực.
Chỉ là thói quen thích cắn người này giống hệt với ai kia.
Tùy Hành bật cười, ôm lấy vật nhỏ đặt lên đùi, tò mò nhìn chằm chằm vào mắt, mũi, miệng của nhóc, sau đó búng tay nói: "Cười cái coi."
Giang Nặc không thèm cười, thậm chí còn cắn người cha đáng ghét này một cái.
Tùy Hành cũng không để ý.
"Biết cắn thì thế nào."
"Biết cắn thì cũng phải gọi cô một tiếng cha."
"Về sau dám không nghe lời, cô tét mông ngươi."
Bé con lại giận dữ trừng to mắt, như thể nghe hiểu được tiếng người.
Tùy Hành ngắm đứa nhỏ trong lòng, thầm nghĩ, quả nhiên là nhóc con của hắn, đẹp trai như vậy.
Hắn lại búng tay, nhưng vẻ mặt vật nhỏ vẫn vô cảm như cũ.
Tùy Hành đặt nhóc lên giường, nói: "Tối nay cô cho phép ngươi ngủ trên giường cô, thế nào?"
Nhóc con liếc hắn một cái, ngạo nghễ quay đầu lại, sau đó bò ra khỏi giường lớn, lạch bạch lạch bạch chạy tới chiếc giường nhỏ của mình.
Tùy Hành: "..."
Nhìn thấy vật nhỏ ngoan ngoãn nằm xuống, Tùy Hành mới chắp tay sau lưng, bước ra khỏi lều.
Hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra, chuyện nào chuyện nấy đều khó tin, hắn cần phải bình tĩnh lại một chút.
Thập Phương vẫn đợi ở bên ngoài, chờ đón Giang Nặc về.

Bây giờ để tiện chăm sóc, tiểu Giang Nặc đã được chuyển đến ngủ chung với tiểu quận vương Tùy Chương.
Thập Phương nghĩ, lúc này chắc điện hạ đang rối rắm lắm, bởi vì nhóc con đó là tiểu hoàng tôn Giang quốc, còn Thái tử Giang quốc xấu xí trong lời đồn lại là tiểu lang quân mất tích hai năm.
Thập Phương vì chuyện này mà sốc cả ngày trời.
Điện hạ yêu thương tiểu lang quân như thế, mà tiểu lang quân lại có con với người khác.

Nửa đêm điện hạ đột nhiên sai hắn mang nhóc con qua đây, vẻ mặt còn khó coi.

Thập Phương lo lắng, sợ điện hạ thẹn quá hóa giận, trực tiếp bóp chết đứa nhỏ.
Nhìn thấy Tùy Hành đi ra, Thập Phương lập tức cẩn thận bước tới hỏi ý.
Tùy Hành nói: "Không sao, cứ để nó ngủ trong lều cô đi.

Từ hôm nay trở đi không cần phải bế về nữa."
Thập Phương sửng sốt.
Bởi vì điện hạ chẳng những không tức giận, trái lại còn mỉm cười tủm tỉm, gương mặt như mới tắm trong gió xuân.
Thập Phương ù ù cạc cạc, nhất thời không thể hiểu nổi, Thái tử Giang quốc có con với người khác, nhóc con lại là một đứa bé đáng yêu xinh đẹp, điện hạ vui cái gì?
Tùy Hành chắp tay sau lưng bước đi.
Từ Kiều đang mơ màng ngủ thì đột nhiên cảm thấy vai mình bị ai đó đẩy nhẹ.

Lúc mở mắt, ông nhìn thấy có người đứng ở bên giường, im lặng như hồn ma xuất hiện lúc nửa đêm, nhìn chằm chằm vào ông.
Từ Kiều suýt thót tim mà chết, vội vàng mặc quần áo ngồi dậy, thắp đèn nhìn vị khách không mời mà đến trước mặt, kinh ngạc hỏi: "Điện hạ có chuyện gì cứ trực tiếp cho người gọi thuộc hạ là được, sao lại đích thân đến đây?"
Tùy Hành chậm rãi ngồi xuống sau bàn, nói: "Lòng cô có tâm sự, không biết giãi bày cùng ai, chỉ có thể tìm ngươi."
Từ Kiều: "..."
Từ Kiều thụ sủng nhược kinh, "kinh" trong "kinh hãi".
Ông liếc nhìn băng gạc trên tay Tùy Hành, thận trọng hỏi: "Điện hạ lén đến doanh trại Giang quốc rồi?"
Tùy Hành nhàn nhạt liếc ông một cái.
"Lén cái gì?"
"Cô quang minh chính đại đi vào, y còn đặc biệt để cửa cho cô."
"Xem như y mời cô vào."
"..."
Từ Kiều không ngờ Tùy Hành lại đi thật, đường đường là Thái tử, chủ soái tam quân, uy danh vang khắp Giang Bắc, còn thống lĩnh doanh trại Thanh Lang nổi tiếng là "huyết đồ", thế mà nửa đêm nửa hôm lại lén chạy tới trại địch, chuyện này mà truyền ra ngoài, còn ra thể thống gì nữa?
Từ Kiều đành phải khuyên nhủ.
"Thần biết điện hạ nhớ nhung...!khụ, cố nhân, nhưng trước mắt hai quân giao chiến, tình hình căng thẳng, thân phận điện hạ tôn quý, lần này hành động liều lĩnh như vậy, lỡ như xảy ra chuyện gì bất trắc thì phải làm sao?"
Tùy Hành nghĩ bụng, hắn cũng không muốn đi, nhưng nếu không đi, sợ là hắn sẽ điên mất.

Có trời mới biết, hôm nay lúc thấy Giang Uẩn mặc y phục màu xanh, tư thế ung dung xuất hiện trước cổng thành Mộ Vân Quan, còn đích thân nói với hắn y chính là Giang Dung Dữ, Tùy Hành đã kinh sợ và hoảng hốt đến cỡ nào.

Khoảnh khắc đó, kể cả biết y là Giang Dung Dữ, Tùy Hành vẫn không nhịn được muốn siết chặt eo y, ôm y vào lòng.

Nếu không phải hai quân đang giao chiến, trước ánh mắt nhiều người, buộc phải chú ý đến ảnh hưởng, có lẽ hắn sẽ làm ra chuyện như vậy thật.
Cứ vậy mà bỏ về, sao hắn cam tâm cho được.
"Yên tâm, sau này cô sẽ cố gắng không đi nữa."
Tùy Hành trả lời qua loa.
Từ Kiều không quá tin tưởng hai từ "cố gắng" này của hắn, nhưng Tùy Hành đã nói vậy rồi, ông cũng không còn cách nào phản bác.
Từ Kiều ngồi xuống đối diện, rót cho mỗi người một chén trà.
Lúc này lẽ ra phải uống rượu mới hợp, nhưng doanh trại Thanh Lang có quy định, lúc hành quân chiến đấu không được chạm vào rượu.

Bọn họ một người là chủ soái, một người là tướng quân, đương nhiên phải làm gương, nghiêm túc tuân thủ quy định.
Từ Kiều hỏi: "Không biết điện hạ có tâm sự gì?"
Kỳ thực không cần Tùy Hành nói ra, Từ Kiều cũng đoán được, chắc chắn là có liên quan đến Thái tử Giang quốc.
Đến cả người ngoài cuộc như ông còn cảm thấy kinh ngạc, huống hồ là gì điện hạ.
Tùy Hành chạm vào chén trà, nhàn nhã nhấp một ngụm rồi nói: "Nếu có người lừa dối ngươi, không chỉ lừa thân thể mà còn lừa gạt trái tim ngươi, coi ngươi như kẻ ngốc.

Nhưng bỗng một ngày, đột nhiên y nói mình đã sinh cho ngươi một đứa con trai xinh đẹp đáng yêu, ngươi sẽ làm thế nào?
Nói xong, Tùy Hành chặn lời: "Đương nhiên, cô chỉ nêu ví dụ, ngươi chớ suy nghĩ lung tung."
"..."
Vẻ mặt Từ Kiều có chút kỳ quái: "Điện hạ có con trai?"
Tùy Hành cố nhịn lại nét cười trên mặt, vẫn làm ra bộ dạng nghiêm túc: "Cô nói chưa?"
"Ngươi bớt đoán già đoán non, trả lời cô trước, nếu là ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?"
Từ Kiều lập tức nói: "Đương nhiên ta rất vui."
"Tại sao vui?"
"Điện hạ thử nghĩ xem.

Ở thời đại này, sinh con là chuyện nguy hiểm biết bao, một nữ tử nếu bằng lòng sinh con cho điện hạ, nhất định là đối phương đã yêu điện hạ sâu đậm, khó lòng buông bỏ."
"Yêu sâu đậm, khó buông bỏ..."

Tùy Hành nhẩm đi nhẩm lại mấy từ này, nói: "Ngươi nói đúng lắm."
Tùy Hành lại hỏi: "Vậy nếu người này là nam thì sao?"
Từ Kiều: "..."
Từ Kiều kinh sợ không thôi: "Thái tử Giang quốc sinh con cho điện hạ?"
Tùy Hành liếc ông một cái: "Cô nói chưa?"
"Chưa, chưa, thuộc hạ chỉ đoán bừa."
"Thuộc hạ thắc mắc, nam sao có thể sinh con được?"
Tùy Hành nói: "Chuyện này cô cũng không hiểu, có điều, y đã giải thích hợp lý với cô, cô cũng đích thân kiểm tra vết bớt trên người nhóc con."
Từ Kiều: "Cho nên, tiểu hoàng tôn Giang quốc, thật sự là con trai của điện hạ?"
Tùy Hành nhìn ông.
Từ Kiều tưởng rằng hắn sẽ phủ nhận, nhưng nào ngờ Tùy Hành đột nhiên cười đắc ý, hỏi: "Sao, thấy đẹp không?"
Từ Kiều: "..."
Từ Kiều lập tức tỉnh táo, không buồn ngủ nữa.
"Điện hạ nói thật không? Điện hạ...!thực sự có con trai? Chuyện, chuyện, chuyện này...!lớn như vậy, phải chăng nên thông báo cho bệ hạ và hoàng hậu nương nương?"
Tùy Hành nghiêm mặt nhìn ông.
"Nếu ngươi dám nói nhảm, cô lập tức tiễn ngươi đi phương Bắc."
Từ Kiều hỏi: "Vậy điện hạ định thế nào?"
Nếu tiểu hoàng tôn thật sự là con trai của điện hạ và Thái tử Giang quốc, vậy trận này định đánh kiểu gì? Ba mươi vạn quân đã sẵn sàng chiến đấu, nếu không ra trận thì phải thu dọn thế nào?
"Nếu cô đã nghĩ được thì đến tìm ngươi làm gì."
Vẻ mặt Tùy Hành trở nên sắc bén, nhanh chóng khôi phục lại thái độ bình tĩnh thường ngày.
Tuy đây là chuyện vui, nhưng thân phận nhóc con khá đặc biệt, hắn phải xử lý tốt tình hình trước mắt, lên kế hoạch kỹ lưỡng.
Từ Kiều nói: "Không thể đánh, cũng không thể nhận thua, vậy chỉ có thể nghị hòa."
Tùy Hành lập tức phủ nhận: "Không được.

Chỉ khi một bên thua trận mới tiến hành nghị hòa.

Trong tình huống này, sao có thể đột nhiên nghị hòa? Ngươi muốn ai ra mặt trước? Cho dù trận này không đánh, cô cũng không thể mang ba mươi vạn quân ra làm trò đùa.

Nhưng cô không muốn ép y ra mặt trước, cô không muốn y chịu thiệt."
Huống chi, nếu thật sự nghị hòa, một nam một bắc, xa cách ngàn dặm, lẽ nào điện hạ định ở góa?
Từ Kiều cũng không biết phải làm sao.
"Vậy điện hạ tính thế nào? Tiếp tục chiến đấu?"
"Nhưng mà, điện hạ nỡ sao?"
Tùy Hành lập tức không vui: "Sao cô lại không nỡ? Là y lừa gạt chơi đùa cô trước."

Từ Kiều nghĩ bụng.
Ngài mà nỡ thì hôm nay đã không lui binh.
Tùy Hành nói: "Việc này không thể trì hoãn được, ngươi mau lật sách vở, tìm kiếm những trường hợp tương tự trong quá khứ để tham khảo."
Từ Kiều: "Vậy còn điện hạ?"
"Cô ra ngoài đi dạo bình tĩnh một lát, nói không chừng có thể nghĩ ra cách giải quyết."
"..."
Giang Uẩn uống nước nóng, đọc sách xong rồi lại nằm xuống, chuẩn bị ngủ một lát, đợi trời sáng.
Nào ngờ, vừa nhắm mắt chưa được bao lâu thì chợt cảm giác có người đến từ phía sau.

Giang Uẩn không khỏi ngạc nhiên, quay đầu lại, quả nhiên thấy Tùy Hành đang đứng trước giường.
"..."
Giang Uẩn cho rằng ít nhất hắn cũng phải cầm cự đến ngày mai.
Y chợt nghĩ tới điều gì đó, hỏi: "Điện hạ kiểm tra chưa?"
Tùy Hành lạnh lùng gật đầu, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu cho Giang Uẩn nhích vào trong.
Giang Uẩn nghe lời làm theo, Tùy Hành lập tức nằm xuống, chống tay ở bên ngoài, tiện thể kéo nửa tấm chăn của Giang Uẩn qua, đắp lên người mình.
Giang Uẩn quan sát vẻ mặt hắn, hỏi: "Ngươi kiểm tra thế nào rồi?"
Tùy Hành không trả lời mà nhướng mày hỏi: "Còn ngươi kiểm điểm thế nào rồi?"
Giang Uẩn không nói nên lời.
Rõ ràng hắn mới rời đi chưa đầy một giờ.
Tùy Hành cau mày: "Lẽ nào ngươi không kiểm điểm được chút nào?"
Hắn hừ lạnh một tiếng, uy hiếp: "Gia pháp của cô rất nghiêm, nếu ngươi dám qua loa như vậy, bây giờ cô phải trừng phạt ngươi.

Đánh vài cái trước, thế nào?"
Giang Uẩn sợ hắn làm thật, vội nói: "Kiểm điểm được chút chút."
"Ồ?"
Tùy Hành hứng thú nhướng mày.
"Kiểm điểm được những gì?"
Giang Uẩn đứng dậy, không đợi Tùy Hành kịp phản ứng, y đã nhẹ nhàng hôn lên trán hắn, nói: "Lẽ ra ta nên sớm nói thật với điện hạ mới phải."
"Rốt cuộc điện hạ kiểm tra thế nào rồi?"
Tùy Hành vẫn còn ngẩn ra đó.
Bởi vì đã lâu chưa được hưởng thụ loại tiếp xúc thân mật này, nhưng hắn vẫn nghiêm mặt, nói: "Vết bớt quả thật không giả, có điều, ngươi mưu mô lắm, đợi khi trời sáng cô phải tìm y quan kiểm tra, kẻo ngươi lại dùng thủ đoạn lừa gạt cô."
Giang Uẩn không ngạc nhiên khi Tùy Hành nghi ngờ như vậy.
Giang Uẩn càng lo lắng cho nhóc con hơn, vội hỏi: "Ngày thường ngươi cho nó ăn cái gì?".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương