Hùng hài tử trở nên ngoan ngoãn cũng rất đáng yêu 2
Đường Thư Nghi nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của ba đứa chúng nó, bỗng nhiên cảm thấy có ba hài tử cũng không tệ.
Một nhà bốn người dùng bữa tối vô cùng hòa thuận, ăn cơm xong, Đường Thư Nghi gọi Tiêu Ngọc Thần vào thư phòng, nói với hắn chuyện phát sinh trên triều đình hôm nay. Tiêu Ngọc Thần nghe xong, sắc mặt trở nên trắng bệch, hắn không nghĩ tới chuyện lại nghiêm trọng như vậy, thế nhưng đã náo ngay lúc lâm triều rồi.
“Những lời ta nói với con ở từ đường khi trước cũng không phải là dọa con.” Đường Thư Nghi nhìn Tiêu Ngọc Thần nói.
“Nhi tử... nhi tử đã biết.” Tiêu Ngọc Thần nghĩ mà sợ, tay lại bắt đầu run.
Đường Thư Nghi dùng tay ấn nhẹ vai hắn, nói: “Sau này làm gì cũng phải thận trọng từ lời nói tới hành động, đi một bước tính ba bước, thậm chí là mười bước. Lúc phụ thân con còn sống, trong tay hắn có binh quyền, có thể áp chế một số người. Nhưng nhà ta bây giờ chỉ có một cái tước vị bỏ không, không có quyền hành, có thể nói là lung lay sắp đổ. Chúng ta có thể dựa vào ngoại công một ngày hai ngày, một năm hai năm, có thể dựa vào ông ấy cả đời sao? Lại nói đặt quyền lợi vào tay người khác sao có thể yên tâm bằng việc tự mình nắm giữ.”
“Mẫu thân...” Nội tâm Tiêu Ngọc Thần ngũ vị tạp trần, muốn nói gì đó nhưng lại không nói nên lời.
Đường Thư Nghi lại vỗ vai hắn, nói vài lời thâm sâu: “Chỉ cần là người thì đều phạm sai lầm, mấu chốt là phạm sai lầm rồi có chịu tiếp thu giáo huấn, sửa đổi để tiến bộ không. Ngọc Thần, con là trưởng tử, gánh vác sự hưng thịnh của phủ Vĩnh Ninh hầu là trách nhiệm của con. Nhưng con cũng đừng cảm thấy áp lực quá lớn, ta và đệ muội của con sẽ nỗ lực cùng con.”
Cuối cùng Tiêu Ngọc Thần cũng không nhịn được mà rơi nước mắt. Hai ngày này, cảm giác tự trách, áy náy, sợ hãi, vô thố, bao vây lấy hắn, hắn thậm chí còn phủ nhận bản thân. Lại nghĩ tới trách nhiệm của trưởng tử Hầu phủ đè nặng trên người, hắn cảm thấy bản thân hít thở không thông.
Mười bảy năm qua, hắn chưa bao giờ cảm thấy gian nan như hai ngày này. Hiện tại mẫu thân nói với hắn, ngài ấy và đệ muội sẽ cố gắng cùng hắn, hắn vừa cảm động vừa cảm thấy bản thân tràn trề năng lượng.
“Mẫu thân, con sẽ nỗ lực.” Tiêu Ngọc Thần chảy nước mắt nghiêm túc nói.
Đường Thư Nghi cầm khăn lau nước mắt cho hắn, dịu dàng nói: “Tốt, chúng ta cùng nhau nỗ lực.”
Tiêu Ngọc Thần gật đầu thật mạnh.
Đường Thư Nghi đứng dậy rót cho hắn ly trà, đặt vào tay hắn rồi nói: “Hôm nay Lương gia gửi bái thiếp cho nhà ta, ngày mai Lương Kiện An cùng Lương lão thái thái, Lương nhị phu nhân sẽ đến bái phỏng.”
“Bọn họ... bọn họ tới làm gì?” Đầu óc Tiêu Ngọc Thần còn chưa tỉnh táo sau cơn kích động vừa rồi.
Đường Thư Nghi: “Con cảm thấy bọn họ tới đây làm gì? Nghĩ kĩ thử xem.”
Tiêu Ngọc Thần yên lặng thở một hơi, ổn định cảm xúc, sau đó cúi đầu nhíu mày tự hỏi. Một lát sau lại nói: “Bọn họ tới đây cầu hòa.”
Đường Thư Nghi ném cho hắn một ánh mắt trẻ nhỏ dễ dạy, mở miệng nói: “Ta cũng nghĩ vậy. Ngày mai con tới tiền viện tiếp đãi Lương Kiện An, ta tiếp đãi Lương lão thái thái và Lương nhị phu nhân. Con về nghĩ thử xem ngày mai nên ứng phó với Lương Kiện An như thế nào.”
Tiêu Ngọc Thần nghiêm túc gật đầu: “Con sẽ suy nghĩ nghiêm túc.”
Đường Thư Nghi vui mừng cười: “Được, con về nghĩ cho kĩ đi.”
Đường Thư Nghi nói xong bèn đứng dậy, mẫu tử hai người rời khỏi thư phòng. Bên ngoài, Tiêu Ngọc Minh đã không thấy đâu, Tiêu Ngọc Châu đang ngồi bên cạnh Thúy Trúc xem nàng ấy thắt vòng tay. Tiêu Ngọc Thần cáo từ rời đi, Tiêu Ngọc Châu thấy Đường Thư Nghi thì vội vàng dựa vào: “Nương, con muốn ngủ với nương.”
Đường Thư Nghi sờ đầu con bé: “Được.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook