Đường Thư Nghi suy nghĩ một lúc rồi nói: "Lương gia tư sấm dân trạch, phá cửa nhà ta, huỷ hòn non bộ trong trạch tử, làm chết cá của ta. Những viên đá trong hòn non, được chuyển tử Phổ Đà Sơn tới, mỗi một viên đều được cao tăng khai quang.”
“Còn những con cá kia, là cá Xích Lân, mỗi một con đáng giá ngàn vàng. Còn cả những gia cụ danh quý kia, nếu tính ra… ba nghìn lượng chúng ta cũng rất thiệt thòi. Nhưng chúng ta cũng không phải là người tính toán chi li, chịu chút thiệt cũng được, ba nghìn lượng đi."
Trong phòng một mảnh yên tĩnh....
Tiêu Ngọc Thần: Hóa ra chuyện này còn có thể làm như vậy!
Triệu quản gia: Thật sự không ngờ tới phu nhân lại là phu nhân như vậy.
Thuý Vân Thuý Trúc vẻ mặt sùng bái.
"Nô tài đi an bài." Triệu quản gia hành lễ, vén rèm đi ra ngoài, bước đi như gió. Phu nhân thật sự đã khác rồi, nếu phu nhân có thể tiếp tục như thế này, Hầu phủ nhất định sẽ không đổ.
"Lão thiên gia phù hộ, lão Hầu gia, Hầu gia phù hộ." Trong miệng Triệu quản gia không ngừng lẩm bẩm, nhưng toàn thân tràn đầy năng lượng.
Bên này, Đường Thư Nghi dựa vào ghế gấm nói với Tiêu Ngọc Thần: "Quay về viện của ngươi rồi phục bàn lại chuyện này."
"Phục bàn?" Tiêu Ngọc Thần không hiểu ý nghĩa của từ này.
Đường Thư Nghi sững người, nhất thời không cẩn thận nói ra từ ngữ hiện đại. Sắc mặt nàng bình tĩnh giải thích, "Chính là suy nghĩ chuyện này từ đầu đến cuối, nhìn xem chỗ nào làm tốt, còn có thể làm tốt hơn hay không, chỗ nào làm không tốt, tại sao lại không tốt, nên làm như thế nào."
Tiêu Ngọc Thần suy nghĩ một hồi, "Mẫu thân dùng từ xảo diệu, phục bàn đi phục bàn lại."
Đường Thư Nghi phất phất tay ý bảo hắn ra ngoài, Tiêu Ngọc Thần ngồi yên không nhúc nhích, "Ta ăn cơm với người."
Đường Thư Nghi nhìn canh giờ, quả nhiên đã gần đến bữa trưa, liền bảo hắn ở lại cùng nhau ăn cơm. Một lúc sau, Tiêu Ngọc Châu và Tiêu Ngọc Minh cũng trở về, một nhà bốn người ngồi ăn cùng nhau.
Tiêu Ngọc Châu và Tiêu Ngọc Minh thỉnh thoảng vẫn cãi nhau, Tiêu Ngọc Thần ra dáng trưởng huynh, bầu không khí cũng không tệ. Đường Thư Nghi nhìn bọn họ, cảm thấy cứ tiếp tục như vậy là tốt rồi.
Kiếp trước, phụ mẫu nàng ly hồn từ khi nàng còn nhỏ, sau đó lại tái hôn. Nàng sống với gia gia nãi nãi, sau này gia gia nãi nãi mất, nàng liền sống một mình. Khoảnh khắc gia đình quây quần bên nhau, đối với nàng đã là ký ức xa vời.
Đang đau buồn về kiếp trước, Tiêu Ngọc Châu đột nhiên cầm một đĩa đồ ăn hất lên người Tiêu Ngọc Minh, sau đó Tiêu Ngọc Minh giơ tay đẩy Tiêu Ngọc Châu xuống đất.
Tiêu Ngọc Châu oà một tiếng rồi khóc lên, sau đó đứng dậy vừa khóc vừa cầm đĩa thức ăn trên bàn lên hất vào người Tiêu Ngọc Minh, lần này, Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Thần đều bọ nước đồ ăn bắn lên người.
Tiêu Ngọc Minh vốn đã hỗn độn rồi, làm sao có thể chịu thiệt, hắn giơ bàn tay lên muốn đánh Tiêu Ngọc Châu.
Hiện trường nhất thời trở nên hỗn loạn không chịu nổi.
Đường Thư Nghi tức đến mặt phiếm hồng, cầm cái bát trong tay lên ném rầm một tiếng xuống đất, căn phòng đột nhiên rơi vào im lặng.
Nàng sai rồi, từ ấm áp này, không có chút liên quan gì đến cái nhà này, nhà bọn họ chỉ có gà bay chó sủa!
"Tại sao?" Đường Thư Nghi nhìn Tiêu Ngọc Châu và Tiêu Ngọc Minh, lạnh lùng hỏi.
"Ca cứ muốn giành tôm của ta." Tiêu Ngọc Châu chỉ vào Tiêu Ngọc Minh mà khóc, Tiêu Ngọc Minh siết chặt nắm đấm nói: "Đĩa đồ ăn đó cũng không phải của một mình muội. tại sao ta không thể ăn."
"Sáng nay ta chọn món đó, nó chính là của ta."
"Của ngươi thì đã làm sao, tiểu gia muốn ăn liền ăn."
"Ca không thể ăn đồ ăn của ta."
"Ta cứ ăn."
........
Đường Thư Nghi chưa từng thấy huynh muội có thể đánh nhau thành bộ dáng như thế này, nàng hít sâu một hơi, nhịn xuống xúc động muốn đánh hùng hài tử, nàng nói: "Ba người các ngươi, về chép năm lần đệ tử quy, đọc mười lần."
Tiêu Ngọc Thần vẻ mặt khó hiểu, "Ta cũng phải chép?"
"Ba người các ngươi đều từ một mẹ sinh ra, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu." Đường Thư Nghi nói xong câu này, đi vào phòng trong, chưa đi được mấy bước liền dừng lại, xoay người nói: "Không được tắm gội, cứ để thế này mà chép."
Đúng là một ngày không đánh liền muốn lật nóc nhà!
Đường Thư Nghi đi vào phòng trong thay y phục, Thuý Vân dẫn ba người Tiêu Ngọc Thần đến thư phòng. Thư phòng của Đường Thư Nghi rất rộng rãi, bàn làm việc cũng không nhỏ, ba người ngồi xuống cũng dư dả.
"Phu nhân hai ngày qua rất mệt mỏi, hầu như không nghỉ ngơi một khắc nào." Thuý Vân vừa nói vừa giúp ba người họ chuẩn bị bút lông và nghiên mực: "Chuyện to chuyện nhỏ trong phủ đều do phu nhân lo liệu, công tử tiểu thư các ngài chắc chắn cũng đau lòng phu nhân, đúng không?"
Tiêu Ngọc Thần bị nói đến đỏ mặt, mẫu thân vì chuyện của hắn mà lao tâm khổ tứ. Tiêu Ngọc Minh lăn lộn yết hầu không nói chuyện, Tiêu Ngọc Châu mím môi nhỏ rơi nước mắt.
Thuý Vân không nói gì thêm, xoay người đi ra khỏi thư phòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook