Lúc này Mạnh Thanh Nhiên đang nằm úp sấp trên bàn, được một đám người vây quanh hỏi han ân cần.

Cô ta khó chịu trong người, mọi người đều quan tâm cô ta.

Người quan tâm cô ta nhất, đương nhiên là Bùi Vân Tiêu.

Thực tế là bạn trai của Mạnh Thanh Nhiên, nhưng đối với bên ngoài thì nói là bạn bè bình thường.

Mỗi lần thi cử, hai người bọn họ đều đứng nhất nhì, Bùi Vân Tiêu đối với người khác thì lạnh lùng, đối với Mạnh Thanh Nhiên thì rất tốt.

Trong mắt mọi người, bọn họ chính là một đôi trời sinh.

Là trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa.

Còn Thẩm Hi Vi, cô là liếm cẩu của Bùi Vân Tiêu.

Mỗi ngày tan học đều mua cơm mua nước cho Bùi Vân Tiêu.

Thấy Bùi Vân Tiêu lúc này sai bảo mình đi mua thuốc cho bạn gái đến tháng, Thẩm Hi Vi - người đã ý thức được mình được sống lại - nhìn anh ta, cảm thấy thật buồn cười.

Trước đây tại sao lại không nhận ra?
Bị sai bảo còn vui vẻ, thậm chí còn cảm thấy, đây là biểu hiện của việc mình có quan hệ tốt với anh ta.


Nếu không, tại sao anh ta không sai bảo người khác, mà chỉ sai bảo mình?
Nhưng hiện tại, sau khi chết đi sống lại, nhìn thấy bộ mặt thật của Bùi Vân Tiêu, Thẩm Hi Vi chỉ cảm thấy nực cười.

Anh ta, Bùi Vân Tiêu, dựa vào đâu mà dám coi thường cô như vậy?
Thấy cô ngẩn người, Bùi Vân Tiêu nói: "Cô bị ngốc à? Còn không mau đi mau về!"
Nói xong, anh ta đi đến bên cạnh Mạnh Thanh Nhiên, dịu dàng xoa lưng cho cô ta.

Mạnh Thanh Nhiên liếc nhìn Thẩm Hi Vi, nói với Bùi Vân Tiêu: “Để cậu ấy đi như vậy không hay lắm? Hay là mình tự đi vậy!”
"Sợ cái gì? Cô ta thích làm mấy chuyện này mà.

" Bùi Vân Tiêu nói: "Cậu không để cô ta làm, cô ta còn không vui ấy chứ! Đúng không?"
Anh ta nhìn về phía Thẩm Hi Vi.

Nếu như là trước đây, Thẩm Hi Vi nhất định sẽ cười híp mắt đáp ứng, sau đó nhanh chóng làm theo lời Bùi Vân Tiêu.

Cô rất sợ Bùi Vân Tiêu không vui.

Nếu anh ta không vui, sẽ không thèm để ý đến cô.

Mỗi lần hai người cãi nhau, nhìn thấy bộ dạng tức giận của anh ta, cô đều sẽ chủ động xin lỗi, dỗ dành anh ta.

Lúc này, nhìn Bùi Vân Tiêu vênh váo tự đắc, Thẩm Hi Vi không nhịn được nhếch mép cười.


Căng tin trường học là do bên ngoài nhận thầu, đồ ăn ngon đều là số lượng có hạn.

Mỗi lần đến giờ ăn trưa, muốn ăn ngon đều phải nhanh chân đến giành giật, đến muộn là hết.

Trước kia, mỗi lần Thẩm Hi Vi đều mua hai phần, một phần của cô, một phần của Bùi Vân Tiêu.

Bùi Vân Tiêu là học sinh giỏi, thời gian của anh ta đều dùng để học tập, không giống như cô, dù sao thì có học hay không cũng vậy.

- - Lúc đó cô vẫn luôn nghĩ như vậy.

Ngày nào cũng mua cơm cho anh ta, chiều chuộng anh ta như ông trời con.

Cứ như vậy, mọi người trong trường đều biết, cô là liếm cẩu của Bùi Vân Tiêu.

Về sau, Bùi Vân Tiêu lại thân thiết với Mạnh Thanh Nhiên.

Mỗi lần cô mua hai phần cơm đều không đủ ăn, bởi vì Bùi Vân Tiêu sẽ đưa phần của mình cho Mạnh Thanh Nhiên.

Mà Thẩm Hi Vi, đương nhiên sẽ nhường phần của mình cho Bùi Vân Tiêu, thường xuyên phải chịu đói ở trường.

Lúc này, Thẩm Hi Vi xếp hàng, mua hai phần cơm.

Bạn học bên cạnh nhìn thấy cô, cười khẩy: "Liếm cẩu, lại mua cơm cho nam thần à? Nhưng mà, cậu thiếu gia Maybach kia thích là loại người ưu tú như Mạnh Thanh Nhiên, đâu có thèm để ý đến loại người như cậu.

"
"Tôi là loại người như thế nào?" Thẩm Hi Vi tò mò hỏi.

"Chẳng phải là con gái của người giúp việc, ngày nào cũng đi học chung xe với thiếu gia, nên ảo tưởng có thể gả cho thiếu gia sao? Cô tỉnh mộng đi! Loại con gái ngu ngốc, vô dụng như cô, sau này cũng chỉ có thể làm người giúp việc cho nhà thiếu gia, giặt giũ quét dọn, thay tã cho con trai của cậu ấy!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương