Sau Khi Cầm Kịch Bản Máu Chó Tôi Có Thể Nhìn Thấy Đạn Mạc
9: Anh Rể Anh Nhìn Chị Họ Em Với Quan Dự


Biên tập: Harley
Cửa hàng Mộng Chi Cảnh mở ở bên cạnh quảng trường Tinh Quang, nơi đây lượng người qua lại đông đúc, giá thuê cũng không rẻ.

Có thể mở một cửa hàng kịch bản lớn như vậy ở khu vực này, chứng tỏ cổ đông của bọn họ cũng có chút thực lực kinh tế.

Cố Âm thật sự không nghĩ ra, bọn họ có cần phải làm chuyện gây rối trong cửa hàng của cô không?
Cửa hàng kịch bản thông thường đều mở cửa vào buổi chiều và buổi tối, cho nên Cố Âm và Triệu Húc hẹn nhau buổi chiều đi Mộng Chi Cảnh.
Hôm nay Triệu Húc ăn mặc tương đối khiêm tốn, che hết hình xăm trên cánh tay.

Cố Âm cũng không mặc quần áo đầy logo, cô chọn một chiếc áo gió đặc biệt thích hợp cho mùa xuân, đeo một chiếc băng đô cùng màu.
Lúc đi tới dưới lầu Mộng Chi Cảnh, Cố Âm bỗng nhiên ngừng lại, lấy từ trong túi ra một cây bút ghi âm: "Tôi mang theo bút ghi âm, đợi lát nữa chúng ta đi vào, tôi sẽ ghi âm toàn bộ quá trình."
"Được." Triệu Húc gật đầu.
Sau khi mở máy ghi âm ra, Cố Âm vẫn không yên tâm dặn dò Triệu Húc: "Nếu lát nữa bọn họ cố ý khiêu khích cậu, cậu cũng phải ổn định.

Lúc trước tôi đã nói với cậu, trước khi làm việc hãy nghĩ đến mẹ cậu, bà ấy bây giờ cũng đã lớn tuổi rồi, nếu cậu xảy ra chuyện gì, ai sẽ chăm sóc bà ấy?"
"Tôi biết rồi." Những lời này không phải là lần đầu tiên Cố Âm nói, có đôi khi Triệu Húc nhịn không được nghĩ, Cố Âm rõ ràng lớn tuổi như hắn ta, tại sao lại thích coi mình là người lớn?
"Vậy chúng ta lên đi." Công tác chuẩn bị xong, Cố Âm cùng Triệu Húc lên lầu.
Lúc bọn họ đến cửa Mộng Chi Cảnh, trong đại sảnh đang có một số người chơi ghép xe, trò chuyện với các DJ cũng rất vui vẻ.

Sau khi Cố Âm và Triệu Húc đi vào, không khí trong tiệm rõ ràng cứng đờ.
Những người này có thể không biết Cố Âm là ai, nhưng Triệu Húc bọn họ đều biết, bình thường hắn là người phụ trách công việc trong cửa hàng.
Bởi vì cửa hàng của Cố Âm đang làm ăn rất phát đạt, trong giới có nhiều tin đồn về quản lý trưởng Triệu Húc này.


Những lời đồn đãi này thật hay giả, khó có thể phân biệt, nhưng không có chỗ nào không nói Triệu Húc là người có bao nhiêu tàn nhẫn, những trải nghiệm của Triệu Húc còn kịch tính hơn so với kịch bản khó và nguy hiểm.(?)
Cho nên lúc này vừa thấy Triệu Húc tự mình tìm tới cửa, tất cả mọi người đều đề phòng.

Các nhân viên nam đi theo quản lý cửa hàng trực tiếp bao vây bọn họ, chặn bọn họ ở cửa.
Triệu Húc thấy bọn họ bao vây, liền chắn Cố Âm ở phía sau, hắn ta cau mày nghĩ, tình huống ngày hôm nay hắn nên đến một mình.
"Các vị đại ca, đừng kích động như vậy." Cố Âm ở phía sau Triệu Húc cười cười, "Chúng tôi tới tìm mọi người nói chuyện phiếm."
Quản lý cười nhạt, nói với bọn họ: "Chúng ta không có gì để nói."
Triệu Húc nói: "Không muốn nói chuyện với chúng tôi, nếu không đi nói chuyện với cảnh sát?"
"Hừ." Quản lý nhìn Triệu Húc, cười khinh, "Ái chà! Tôi nhớ rõ cậu là người có tiền án chứ? Nếu cậu vào lại lần hai, có phải sẽ bị phạt nặng hơn không?"
Cánh tay Triệu Húc giật giật, những người này ỷ vào việc hắn ta từng có tiền án, sẽ không dễ dàng động thủ với bọn họ, vậy nên mới dám khiêu khích như vậy.
Cố Âm lấy từ trong túi ra một túi tài liệu, đưa tới trước mặt quản lý: "Hay là anh xem cái này trước?"
Quản lý cửa hàng nhìn túi tài liệu một cái, mở ra, mới vừa lấy tài liệu bên trong ra, liền thay đổi sắc mặt: "Thế nào, muốn uy hiếp tôi phải không? Vậy thì mấy người cũng đừng kinh doanh nữa!"
Hắn ném tập tài liệu "Bộp" xuống đất, bộ dạng không sợ trời không sợ đất.
Cố Âm nở nụ cười, hai mắt quan sát anh ta hỏi: "Tôi e rằng anh không phải là chủ của cửa hàng này đúng không? Có nên tiếp tục kinh doanh không? Tại sao anh không hỏi ông chủ của mình trước?"
Nghe được lời nói này của cô, quản lý của Mộng Chi Cảnh do dự trong giây lát, cửa hàng này đúng là không phải một mình hắn mở, phần lớn số tiền đều là do đàn anh của hắn góp.

Nhưng hắn nuốt không trôi cơn tức này, cửa hàng của Triệu Húc bỗng nhiên xuất hiện, cướp không ít mối làm ăn của bọn họ, bây giờ đã trở thành số một ở thành phố A, hắn đã thấy khó chịu với bọn họ đã lâu.
Có mấy người đang ăn dưa ở hiện trường, lại có người bắt đầu phát sóng trực tiếp lên group, không nghĩ tới, không ngờ sẽ có phần tiếp theo của quả dưa này, thật sự quá kích thích.
Video của bọn họ vừa đăng lên group, lập tức thu hút một đống lớn quần chúng ăn dưa, A Phi ẩn núp trên group của bọn họ cũng nhìn thấy, nhanh chóng chuyển phát đến nhóm nhỏ của cửa hàng: "Tôi thấy nhóm Mộng Chi Cảnh đăng ảnh, đối phương đông người thế mạnh, bà chủ của chúng ta và anh Húc chỉ có hai người, có bị chịu thiệt hay không?"
Tần Nhạc: ĐM, những người này nghiện bắt nạt chị họ tôi rồi đúng không? Thật sự cho rằng nhà chúng tôi không có ai?
Tần Nhạc: Bây giờ tôi lập tức hẹn 500 anh em đến bao vây cửa hàng bọn họ!

Thổ Cát: Cậu đừng nói nữa, anh Húc và bà chủ xinh đẹp hẳn là có thể giải quyết được.
Âu Hoàng: Nếu thật sự muốn đánh, bọn họ có thêm mười người cũng không phải đối thủ của anh Húc, không phải bọn họ cảm thấy anh Húc không dám động thủ trước sao!
Tần Nhạc: Càng nghĩ càng tức giận! Tôi sẽ đi tìm chị họ tôi ngay bây giờ.
Thổ Cát: – Không phải cậu còn đang đi học sao?
Tần Nhạc: Chị họ tôi xảy ra chuyện, tôi còn học hành gì nữa!
Cố Âm có không ít anh chị em, nhưng Tần Nhạc là người có quan hệ tốt nhất với cô, khi còn bé hai người cùng nhau gây rắc rối khắp nơi, cũng vì tranh đoạt đồ ăn vặt mà đánh nhau.

Nói tóm lại, tình cảm này đã trải qua nhiều khảo nghiệm.
Lúc Tần Nhạc chạy đi tìm Cố Âm, tình hình bên Mộng Chi Cảnh cũng thay đổi.

Quản lý của bọn họ nhận một cú điện thoại, sau đó thái độ liền dịu xuống, bảo Cố Âm và Triệu Húc đi vào một căn phòng trống chờ một lát, đại cổ đông sắp tới.
Cố Âm cảm thấy chắc chắn người làm kinh doanh này vẫn muốn kiếm tiền, cô cùng Triệu Húc đi qua chờ, một lúc sau, cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, Cố Âm ngẩng đầu nhìn, đứng ở đằng kia vậy mà là Quan Dự.
"Quan Dự?" Cố Âm kinh ngạc nhìn anh ta.
[Wow, tôi cũng sắp quên người nam phụ này rồi.]
[Nhìn thấy anh ta mà tôi cảm thấy đau cổ.]
"..." Cố Âm theo bản năng nhìn qua cổ Quan Dự.

Anh ta mặc âu phục nghiêm túc, cổ áo không cài khuy, nên nhìn không ra trên cổ có cái gì.
Ngẫm lại dù sao cũng đã qua lâu như vậy, cho dù thật sự có dấu vết hẳn là cũng không nhìn ra được.
"Thật ngại quá, chuyện ở đây tôi vừa mới nghe nói." Quan Dự từ ngoài cửa đi vào, xin lỗi với Cố Âm, "Cửa hàng của cô không sao chứ?"
"Vẫn tốt." Cố Âm cũng không biết rõ, "Cửa hàng này là do anh đầu tư?"

"Ừ." Anh ta gật đầu, ngồi xuống đối diện cô, "Từ Phi là đàn em thời trung học của tôi, đã từng giúp đỡ tôi.

Mấy năm trước anh ấy tìm tôi, nói muốn mở một cửa hàng kịch bản, nhưng tài chính không đủ."
"À, thì ra là thế."
Quan Dự tiếp tục nói: "Lúc trước Từ Phi có chút nổi loạn, tôi thấy cậu ấy nguyện ý nghiêm túc làm ăn thấy cũng tốt, cho nên đầu tư vào cửa hàng này.

Tôi thật không ngờ tới cậu ấy sẽ chạy đến gây sự ở cửa hàng của cô..."
Anh ta còn chưa nói xong, đã bị Triệu Húc cắt ngang: "Vậy tại sao bây giờ anh lại biết?"
Quan Dự nhìn về phía hắn ta, cười cười với hắn ta: "Tôi vừa mới nhìn thấy ảnh của Cố Âm trong nhóm chat cho nên mới gọi điện thoại cho Từ Phi hỏi tình hình."
Cố Âm cười nói: "Không sao, mọi chuyện giải thích rõ ràng là tốt rồi."
Quan Dự xin lỗi cô và nói: "Chuyện này thật sự là do Từ Phi làm sai, tôi đã nói với cậu ấy, cậu ấy sẽ không đi gây rắc rối với tiệm của mọi người nữa, mội tổn thất của cửa hàng tôi sẽ đền bù.

Còn về phần tập tài liệu kia..."
Cố Âm nói: "Hôm nay tôi tới tìm anh ta, cũng chỉ muốn tâm sự một chút, mọi người làm ăn mà, ầm ĩ lớn qúa đối với ai cũng không tốt."
Quan Dự hiểu ý của cô, cười gật gật đầu: "Tôi cũng cảm thấy như vậy, như vậy đi, để tạ lỗi, đêm nay tôi mời mọi người đi ăn cơm."
"Không có việc gì, không có việc gì." Cố Âm đang nói, thì loáng thoáng nghe thấy giọng nói của Tần Nhạc.

Cô hơi sững sốt, mở cửa đi ra ngoài nhìn thoáng qua, vậy mà thật sự nhìn thấy Tần Nhạc cùng với Từ Phi thiếu chút nữa đánh nhau.
"Tần Nhạc." Cố Âm vội vàng gọi cậu ta, "Sao cậu lại chạy tới đây? Hôm nay cậu không có tiết hả?"
Tần Nhạc nghe thấy tiếng của cô, nhanh chóng chạy tới: "Chị họ, chị không sao chứ?"
"Yên tâm đi, không có việc gì."
"Vậy là tốt rồi." Tần Nhạc nói xong, nhìn thấy Quan Dự từ trong phòng đi ra, "Quan Dự? Sao anh cũng ở đây?"
Đậu má, đừng nói anh ta là cứu binh chị họ tìm tới chứ?
Trong lòng Tần Nhạc nhất thời gió nổi mây phun, chị họ gặp phiền toái, phản ứng đầu tiên không phải gọi điện thoại cho anh rể họ, mà gọi Quan Dự tới, đây có phải nói rõ, chị ấy và Quan Dự quan hệ gì hay không?
"Chị họ, chị và Quan Dự...?" Tần Nhạc bày ra vẻ mặt ăn dưa.
Cố Âm nhìn vẻ mặt kia của cậu, đã biết cậu nghĩ bậy rồi.


Cô gõ trán Tần Nhạc, nói với cậu: "Nghĩ lung tung gì vậy? Ngài Quan là cổ đông của cửa hàng này?"
"Cái gì?!" Tần Nhạc càng thêm khiếp sợ, "Cửa hàng này là do anh ta mở? Sao em không biết?"
Quan Dự cười nói: "Cố tiểu thư mở ba cửa hàng ở thành phố A, tôi cũng vừa mới biết."
"Ha......" Cố Âm xấu hổ cười cười.

Cô căn cứ vào nguyên tắc làm giàu trong âm thầm, cô làm ăn rất khiêm tốn, lúc cửa hàng khai trương, cô cũng không gióng trống khua chiêng khoe khoang trong nhóm bạn bè.
Dù sao nếu gây dựng sự nghiệp thất bại, cũng rất mất mặt.
"Nếu Tần Nhạc cũng tới, vậy mọi người cùng đi ăn cơm đi." Quan Dự lại đề xuất chuyện ăn cơm.
Cố Âm vẫn cự tuyệt: "Tần Nhạc còn phải về trường, Triệu Húc và tôi cũng phải đi làm, lần sau đi."
Biểu cảm trên mặt Quan Dự rõ ràng có chút thất vọng, Tần Nhạc nhìn hắn ta với Cố Âm, bỗng nhiên nổi hứng lên: "Nếu không chị họ em đi đi, dù sao công ty cũng không dựa vào chị chống đỡ, một ngày không đi cũng sẽ không sao."
Cố Âm nghiêng đầu nhìn cậu, cong môi cười: "Có liên quan gì với cậu không?"
Tần Nhạc ghé sát vào tai cô, nhỏ giọng nói thầm: "Em cảm thấy Quan Dự điều kiện cũng không tệ, chị cho anh ta một cơ hội đi.

Hot search của anh rể cùng với Vương Tư Kỳ em đều nhìn thấy, chị không để mình anh ấy chọc giận chị được, chị cũng phải tìm cơ hội chọc giận ảnh!"
Cố Âm nhìn cậu không nói gì, Quan Dự ngược lại nắm lấy cơ hội, thừa thắng xông lên: "Được rồi, chúng ta vừa đi vừa nói."
"Được." Cố Âm gật đầu, cùng bọn họ đi xuống lầu.
Tần Nhạc cố ý đi ở cuối cùng, cầm di động chụp lén mấy tấm ảnh Cố Âm và Quan Dự, sau đó gửi toàn bộ cho Thẩm Niệm Lâm.
Tần Nhạc: Anh rể, anh nhìn chị họ em với Quan Dự có xứng đôi không?
[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha giật tem.]
[Em họ làm tốt lắm! Gây rắc rối gây chuyện!]
[Tiết Thanh Minh sắp đến rồi, em họ nhanh chóng chọn cho mình một miếng đất phong thủy tốt đi.]
Cố Âm: "...?"
Không đúng, tên ngốc Tần Nhạc lại làm cái gì vậy?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương