Phó Tiêu Tiêu căng thẳng đến nỗi mất ngủ cả đêm, vừa rồi lại nghiêm túc biểu diễn trên sân khấu, tinh thần căng thẳng đến mức tiêu hao quá nhiều năng lượng, dẫn đến việc sau khi Tô Hoài Minh bế cậu bé xuống sân khấu, giúp cậu bé cởi bộ đồ biểu diễn, Phó Tiêu Tiêu vẫn chưa tỉnh.
Tô Hoài Minh thấy Phó Tiêu Tiêu ngủ say đến vậy, không nỡ đánh thức cậu bé, liền nói với Quý Minh Triết một tiếng, rồi bế Phó Tiêu Tiêu về phòng.
Tối hôm qua, cậu bị Phó Tiêu Tiêu giày vò đến nỗi cũng không ngủ ngon giấc, Tô Hoài Minh thấy trời còn sớm, liền muốn nằm trên giường một lát, không ngờ bản thân cũng ngủ mất tiêu.
Hai bố con ngủ say sưa, bù lại giấc ngủ thiếu hụt của tối hôm qua, mãi đến khi trời tối dần, hai người mới mơ màng tỉnh dậy.
Tô Hoài Minh liếc nhìn thời gian, vội vàng thay quần áo cho Phó Tiêu Tiêu, rồi dắt tay cậu bé ra ngoài.
Không ngờ vừa mở cửa đã thấy Quý Minh Triết và Vu Duệ Thành đứng ở hành lang.
Hai người dùng ánh mắt đánh giá Tô Hoài Minh một lượt, rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
"Trưa nay gõ cửa, cậu không trả lời, mặc dù biết hai người đang ngủ, nhưng thời gian quá lâu, vẫn có chút lo lắng." Quý Minh Triết cười nói.
Tô Hoài Minh ngượng ngùng gãi đầu, "Xin lỗi, tôi ngủ say quá."
Khi Tô Hoài Minh và Quý Minh Triết đang trò chuyện, Phó Tiêu Tiêu đột nhiên nhớ ra điều gì đó, dùng bàn tay mũm mĩm gãi đầu, khóe miệng trề xuống, vẻ mặt trông rất đau khổ.
Vu Duệ Thành thấy cảnh này, liền hỏi: "Tiêu Tiêu, em có chuyện gì không?"
Phó Tiêu Tiêu gật đầu, ngẩng khuôn mặt trắng trẻo lên, khó hiểu hỏi: "Bố ơi, tại sao con không biết mình về phòng bằng cách nào vậy?"
Tô Hoài Minh: "..." Bởi vì con ngủ trên sân khấu rồi.
Cậu biết Phó Tiêu Tiêu là đứa trẻ sĩ diện, nếu biết mình ngủ trên sân khấu trước bao nhiêu người, chắc chắn sẽ rất buồn, nên đã thiện ý nói dối: "Con tự đi về, không nhớ sao?"
Phó Tiêu Tiêu không nghi ngờ, chu môi nghiêm túc nhớ lại, nhưng đầu óc trống rỗng, không tìm được một chút manh mối nào.
Trong vấn đề này, Phó Tiêu Tiêu đặc biệt cố chấp, dùng tay giật giật góc áo Tô Hoài Minh, nài nỉ cậu kể chi tiết hơn.
Tô Hoài Minh vốn đã nói dối, càng nói càng dễ bại lộ, có chút đau đầu.
Quý Minh Triết thấy vậy, liền giúp Tô Hoài Minh giải vây: "Sau khi con biểu diễn xong rất vui, đã nói rất nhiều chuyện với chú và Duệ Thành, Duệ Thành, cậu nói xem có đúng không?"
Thấy Quý Minh Triết ra hiệu với mình, Vu Duệ Thành liên tục gật đầu, khẳng định: "Đúng vậy."
Phó Tiêu Tiêu dù có thông minh đến mấy cũng không đấu lại được ba người lớn, hoàn toàn bị lừa, vô cùng chắc chắn rằng mình đã tự đi về, còn về ký ức...
Phó Tiêu Tiêu đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, mắt sáng lên: "Con biết rồi, chắc chắn là con bị mất trí nhớ rồi!"
Tô Hoài Minh ngẩn người vài giây, vừa buồn cười vừa bất lực: "Con còn biết mất trí nhớ là gì cơ à."
"Tất nhiên là con biết rồi." Phó Tiêu Tiêu hừ mũi hai tiếng, rất không hài lòng nói: "Con lớn rồi, biết nhiều lắm, đừng có coi thường con!"
Quý Minh Triết xoa đầu Phó Tiêu Tiêu, nói: "Đúng vậy, Tiểu Tiêu của chúng ta giỏi lắm."
Phó Tiêu Tiêu ngượng ngùng cười khúc khích, cười tít cả mắt, ngốc nghếch nhưng lại vô cùng đáng yêu.
Dỗ dành Phó Tiêu Tiêu xong, Tô Hoài Minh mới đưa cậu bé đi ăn tối.
Buổi biểu diễn vô cùng hoàn hảo, đoàn làm phim đã đặc biệt chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn cho mọi người, để họ ăn mừng.
Tôn Tư Nguyên lại muốn uống rượu, nhưng trước mặt nhiều trẻ em như vậy, dễ làm hư các bé, Tôn Tư Nguyên đành phải kìm chế bản tính của mình, giả vờ đáng tin cậy và nghiêm túc, vẻ ngoài lừa được không ít trẻ em.
Ăn cơm xong, đạo diễn còn công bố nhiệm vụ mới: "Tiếp theo, các bạn sẽ lên kế hoạch cho một hoạt động, có thể khiến các bé tham gia nhiệt tình, để lại cho các bé những kỷ niệm đẹp."
Đoàn làm phim không phải lần đầu tổ chức hoạt động như thế này, Quý Minh Triết và những người khác đều đã quen, gật đầu đồng ý.
Trước Tôn Tư Nguyên biết mình đã phải mất mặt, muốn lấy lại hình tượng, liền chủ động nhảy ra nói: "Giao nhiệm vụ này cho tôi đi, tôi sẽ phụ trách lên kế hoạch, mọi người không cần lo gì cả, cứ nghỉ ngơi đi, đến lúc đó tôi sẽ thông báo cho mọi người."
Đây là hành động chưa từng có của Tôn Tư Nguyên, Tô Hoài Minh và Quý Minh Triết vô cùng ngạc nhiên, nhìn nhau không biết nên nói gì.
Nhưng Chu Hàm Diến thì không đồng ý.
Trước mặt thần tượng, sao có thể để người khác cướp mất sự chú ý, đặc biệt là Tôn Tư Nguyên đáng ghét này!
"Cậu thôi đi, từ nhỏ đến lớn cậu làm được mấy chuyện ra hồn, không làm phiền người khác đã là tốt lắm rồi!" Chu Hàm Diễn hùng hồn nói: "Giao nhiệm vụ này cho tôi, tôi nhất định sẽ hoàn thành tốt hơn cậu!”
Tôn Tư Nguyên khinh thường: "Cậu mơ đẹp quá nhỉ, sao cậu có thể giỏi hơn tôi được?"
Hai người lại sắp bắt đầu một cuộc tranh cãi vô nghĩa, Phó Tiêu Tiêu và Jameel thấy cảnh này thì khoanh tay, thở dài mệt mỏi, động tác giống hệt nhau.
Vu Hiên Hiên không muốn thấy bất kỳ ai cãi nhau, giống như đang nhìn đứa trẻ không hiểu chuyện nhà mình, lập tức nhảy ra, chống nạnh nghiêm túc giáo huấn: "Mọi người đều là bạn tốt, phải hòa thuận với nhau, sao các anh lại cãi nhau thế?"
Thân phận phụ huynh và con cái lại một lần nữa bị đảo ngược, Tôn Tư Nguyên và Chu Hàm Diễn đều đang tức giận, nhưng khi nghe Vu Hiên Hiên nói vậy, không giữ được mặt mũi, chỉ có thể trừng mắt nhìn đối phương rồi miễn cưỡng ngồi xuống.
Tô Hoài Minh vốn không muốn xen vào, nhưng không ngờ Tôn Tư Nguyên lại hướng ánh mắt về phía cạu.
????
Cậu đột nhiên có một linh cảm không lành, vừa định chạy trốn thì nghe Tôn Tư Nguyên nói: "Hoài Minh, cậu nói xem giao việc này cho ai thì tốt hơn?"
Nghe thấy tên Tô Hoài Minh, Chu Hàm Diễn cũng đồng loạt nhìn sang.
Hai gã này giống như những chú chó lớn đang tranh giành sự sủng ái, tuy mặt mày dữ tợn nhưng ánh mắt lại rất dịu dàng, đầy mong đợi nhìn Tô Hoài Minh, hy vọng cậu có thể làm chủ cho mình.
Tô Hoài Minh miễn cưỡng bị kéo vào đấu trường tu la này, đầu to như hai cái búa, trong lòng khóc không thành tiếng.
Khi Tôn Tư Nguyên và Chu Hàm Diễn cãi nhau, giống như hai đứa trẻ to xác, chỉ số thông minh gần như bằng không, không thể nói lý với chúng.
Tô Hoài Minh không muốn thiên vị bất kỳ ai, nên đã chọn một cách công bằng: "Các anh chơi kéo búa bao đi, ai thắng thì người đó phụ trách nhiệm vụ này."
Tôn Tư Nguyên: "..."
Chu Hàm Diễn: "..."
Hai người suy nghĩ vài giây, chấp nhận cách này, đầy khí thế nhìn nhau, trong mắt bùng cháy ngọn lửa hừng hực, đều muốn giành chiến thắng cuối cùng.
Quý Minh Triết không đứng ngoài xem náo nhiệt, chủ động làm trọng tài, nói: "Ba ván hai thắng, ai thắng cuối cùng thì sẽ phụ trách nhiệm vụ này."
Phó Tiêu Tiêu tự nhận mình là nam tử hán, đặc biệt thích những hoạt động máu lửa như thế này, lập tức chạy tới, mắt không chớp nhìn tay của Tôn Tư Nguyên và Chu Hàm Diễn.
"Anh Tư Nguyên cố lên!" Phó Tiêu Tiêu vô tình chọn phe cho mình.
"Anh Hàm Diễn cố lên!" Jameel chọn đứng sau Chu Hàm Diên.
Những người ủng hộ hòa nhau một chọi một, họ đều không muốn thua, lập tức hướng ánh mắt về phía Quý Du Du và Vu Hiên Hiên.
Quý Du Du chọn Chu Hàm Diễn, Vu Hiên Hiên chọn Tôn Tư Nguyên.
Đội cổ vũ của cả hai bên đã sẵn sàng, chỉ chờ trận đấu bắt đầu.
Quý Minh Triết nhìn cảnh này, càng thấy giống một trận đấu chính thức, vừa buồn cười vừa bất lực nói: "Ván đầu bắt đầu!"
Giọng nói đó vừa dứt, bốn đứa trẻ đã hét lớn, tranh nhau cổ vũ cho người mình ủng hộ.
Rõ ràng chỉ có bốn người, nhưng lại hô to như thể có một trăm linh tám người có mặt ở đây.
Tôn Tư Nguyên và Chu Hàm Diễn vốn đã đối đầu nhau, không muốn thua đối phương, giờ lại có sự ủng hộ của đoàn hậu viện, đấu chí càng tăng.
Chỉ là một trò chơi kéo búa bao đơn giản, trong mắt hai người họ, nó còn nặng hơn cả trận chiến sống còn.
Quý Minh Triết nổi tiếng từ khi còn trẻ, một bước giành được danh hiệu ảnh đế, lúc này bị cảm xúc của họ lây nhiễm, không kìm được mà nhập cuộc, dùng diễn xuất của mình để nâng tầm cho màn hình.
Vu Duệ Thành ngồi trong góc, nhìn phong cách hoàn toàn khác nhau của hai bên, cả người ngây ra, không biết tại sao mọi chuyện lại phát triển đến mức như vậy.
Anh và Tô Hoài Minh lại co rúm vào góc, sợ bị liên lụy.
Cuộc đấu tranh bên kia đã đến mức gay cấn, theo tiếng ra lệnh của Quý Minh Triết, hai người ánh mắt kiên định, tay giơ cao rồi mạnh mẽ hạ xuống.
Tôn Tư Nguyên ra bao, Chu Hàm Diễn ra búa
Không khí như ngưng đọng, thời gian cũng trở nên vô cùng chậm chạp, có thể thấy rõ từng chi tiết trong vẻ mặt thay đổi của bốn đứa trẻ.
Mặt Chu Hàm Diễn tái mét, môi run rẩy, mất đi màu máu, kịp thời dùng tay chống lên bàn, mới không ngã xuống đất.
Tôn Tư Nguyên nắm chặt hai tay, kích động hét lên một tiếng, cả khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt cũng sáng lạ thường, phấn khích muốn chạy quanh sân ba vòng.
Những đứa trẻ chia làm hai phe cũng đặc biệt nhập tâm, vẻ mặt đứa nào cũng khoa trương hơn đứa nào, mắt Jameel đã ngấn lệ.
Tô Hoài Minh/Vu Duệ Thành: "..."
Cái này... cái này... cái này... có đến nỗi đó không?!
Họ không thể hiểu nổi cảnh tượng này, mơ hồ cảm thấy nếu không phải thế giới này điên rồi thì chính họ đã điên rồi.
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cũng đều ngây người.
【Vãi chưởng, có chuyện gì xảy ra vậy?! Tôi mới vào, ai có thể giải thích cho tôi không?】
【Anh bạn ở trên, họ chỉ chơi kéo búa bao, Tôn Tư Nguyên thắng một ván thôi mà】
【... Không ngờ diễn xuất của Tôn Tư Nguyên và Chu Hàm Diễn lại tốt đến vậy, đề nghị họ đi tranh giải ảnh đế】
【Quá đỉnh, Tôn Tư Nguyên và Chu Hàm Diễn cùng nhau làm thay đổi cả phong cách】
【Ha ha ha ha, mọi người mau xem phản ứng của Hoài Minh và Duệ Thành kìa, tôi thấy họ đang diễn tôi】
Tôn Tư Nguyên và Chu Hàm Diễn đều đắm chìm trong suy nghĩ của mình, bỏ qua mọi thứ bên ngoài, Chu Hàm Diễn đã điều chỉnh lại cảm xúc, đầy tham vọng nhìn Tôn Tư Nguyên, muốn gỡ lại một ván.
Tôn Tư Nguyên không chịu thua, ánh mắt hai người giao nhau trên không trung, như thể có đao kiếm chớp nhoáng.
Ván thứ hai, Chu Hàm Diễn thắng.
Chu Hàm Diễn giành được chiến thắng then chốt, phản ứng còn khoa trương hơn cả Tôn Tư Nguyên vừa rồi, liên tục kêu gào như khỉ.
Tôn Tư Nguyên thì đau khổ tột cùng, đập mạnh vào bàn, không ngừng thở dài.
Phó Tiêu Tiêu cũng nhập cuộc, biểu hiện còn xuất sắc hơn cả Tôn Tư Nguyên.
Quý Minh Triết nắm bắt chính xác tâm lý của mọi người, khi cảm xúc của họ lên đến đỉnh điểm, anh đột nhiên chuyển giọng, bắt đầu ván thứ ba.
Trước đó hòa một một, đây là ván quan trọng nhất, Tôn Tư Nguyên và Chu Hàm Diễn đều rất coi trọng, căng thẳng đến nỗi vô thức nín thở.
Bốn đứa trẻ cũng vậy, Tô Hoài Minh thấy Phó Tiêu Tiêu ngốc nghếch, nín thở đến mức trợn cả mắt, mệt mỏi thở dài, tiến lên vỗ lưng Phó Tiêu Tiêu.
Phó Tiêu Tiêu hoàn hồn, há to miệng, tham lam hít thở không khí, cảm giác mê man mới từ từ tan biến.
Tô Hoài Minh chống trán, ánh mắt nhìn Phó Tiêu Tiêu đầy lo lắng.
Đứa trẻ này sao lại ngốc đến vậy, cậu thực sự lo một ngày nào đó Phó Tiêu Tiêu sẽ tự mình nín thở đến chết.
Sau sự cố nhỏ này, bầu không khí vẫn sôi nổi và phấn khích.
Tô Hoài Minh không muốn bị liên lụy, trở nên kém thông minh, kịp thời lui ra, nhường sân cho Tôn Tư Nguyên và Chu Hàm Diễn.
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cũng bị lây nhiễm, nín thở chờ đợi kết quả cuối cùng.
Dưới sự chú ý của mọi người, động tác trên tay của Tôn Tư Nguyên và Chu Hàm Diễn trở nên vô cùng chậm rãi, chiến thắng đến cũng không phải không có điềm báo.
Ván cuối cùng, Tôn Tư Nguyên ra kéo, Chu Hàm Diễn ra bao, Tôn Tư Nguyên một lần nữa giành chiến thắng!!
Không khí im lặng một giây, Phó Tiêu Tiêu phản ứng đầu tiên, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, reo hò nhảy nhót không ngừng.
Tôn Tư Nguyên không phấn khích như tưởng tượng, vẻ mặt phức tạp, đồng tử hơi run rẩy, hồi lâu không nói nên lời.
Chu Hàm Diễn thì như mất hồn, mắt đờ đẫn nhìn bàn tay mình, vẫn chưa thể chấp nhận sự thật rằng mình đã thất bại.
Tô Hoài Minh thấy cảnh này, mặt không cảm xúc lùi lại một bước, không muốn nhìn thêm nữa.
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp bắt được cảm xúc nhỏ của Tô Hoài Minh, không thương tiếc vạch trần cậu.
【Hahaha, Tô Tô ghét bỏ Tôn Tư Nguyên và những đứa trẻ khác quá đi】
【Tô Hoài Minh: Làm ơn đừng lây bệnh ngốc cho tôi】
【Cõi đời này xô bồ, tôi chỉ thấy họ ồn ào】
【Tôi hơi hiểu Tô Hoài Minh, nhìn thấy bất cứ điều gì kỳ lạ nào trong chương trình tạp kỹ này, tôi đều thấy bình thường, hút thuốc lá.jpg】
【Mặc dù hơi khoa trương, nhưng phải nói rằng diễn xuất của Tôn Tư Nguyên và Chu Hàm Diễn thực sự tốt]】
Có người đã cắt các đoạn này thành video và đăng lên mạng, nhanh chóng lọt vào top tìm kiếm.
Nhưng từ khóa không liên quan gì đến chương trình tạp kỹ dành cho trẻ em, mà là #Sách giáo khoa về diễn xuất#.
Những khán giả không hiểu gì đã nhấp vào, tưởng là quảng cáo cho một bộ phim truyền hình nào đó, do dự mở video, nhưng tâm trí dần bị Tôn Tư Nguyên và Chu Hàm Diễn thu hút, cảm xúc được khơi dậy, lo lắng về kết quả cuối cùng.
【Diễn xuất thực sự có gì đó, không phải là đánh bại những diễn viên trẻ tuổi cùng tuổi sao!】
【Đây mới là diễn viên thực thụ, diễn xuất quá tuyệt!! Nhưng hơi lạ, đề nghị mời hai người họ đóng phim nhiều hơn.】
【Đây là phim truyền hình gì vậy, đột nhiên muốn xem】
Những cư dân mạng hiểu biết khi thấy hướng đi của chủ đề, chỉ sợ thiên hạ không loạn, càng làm cho mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.
【Trả lời người trên, đây là một bộ phim truyền hình tên là chương trình tạp kỹ dành cho trẻ em, mặt chó.jpg】
【Hai diễn viên này tên là Tôn Tư Nguyên và Chu Hàm Diễn, đề nghị đạo diễn tìm hai người họ đóng phim, nhớ mời thêm vài nhân viên bảo vệ, hai diễn viên chính này sẽ đánh nhau sống chết trên phim trường. Mặt chó.jpg】
【Chỉ là một trò chơi kéo búa bao, nhưng hai người đã diễn ra khí thế của một trận chiến sinh tử, đây chính là cảm giác tin tưởng của diễn viên, thật đáng kính ngưỡng. Mặt chó.jpg】
【Không chỉ Tôn Tư Nguyên và Chu Hàm Diễn, bốn diễn viên quần chúng nhỏ được mời cũng rất xuất sắc, tôi xin giới thiệu lại bộ phim này đến mọi người, rất đáng xem. Mặt chó.jpg】
Nhìn khắp nơi, hầu như tất cả các bình luận đều mang biểu tượng cảm xúc mặt chó này, phong cách thống nhất đến kỳ lạ.
Tôn Tư Nguyên và Chu Hàm Diễn trong miệng họ đã trở thành những ngôi sao nhỏ có diễn xuất tuyệt vời nhưng không được coi trọng, truyền miệng, những cư dân mạng không biết gì thực sự tin tưởng, liên tục mong đợi họ tạo ra những tác phẩm tốt hơn.
Tôn Tư Nguyên và Chu Hàm Diễn không biết những điều này, vẫn đắm chìm trong cảm xúc hiện tại.
Tô Hoài Minh thấy trò hề này không thể kết thúc, bỏ qua cảm xúc của Tôn Tư Nguyên và Chu Hàm Diễn, mặt không cảm xúc nói: "Được rồi, vậy nhiệm vụ này sẽ giao cho Tôn Tư Nguyên phụ trách, nếu mọi người không còn việc gì nữa thì về nghỉ ngơi đi."
Vu Duệ Thành và Quý Minh Triết bế trẻ con trong lòng, không ngoảnh lại mà đi về phía trước.
Đợi mọi người đều tản đi, Tôn Tư Nguyên và Chu Hàm Diễn mới dần bình tĩnh lại.
Nhớ lại biểu hiện của họ vừa rồi, cả hai đều rất đau đầu, xấu hổ không muốn gặp ai.
Họ rất ăn ý đổ lỗi cho đối phương, một người hừ lạnh, một người nhìn nhau hận thù, nhưng không cãi nhau nữa, mà nhanh chóng chuồn khỏi nơi thị phi này.
****
Tôn Tư Nguyên giành lấy nhiệm vụ này, muốn làm cho hoàn hảo, tuyệt đối không thể để Chu Hàm Diễn cười nhạo mình, mấy ngày sau bận rộn như con quay, không có thời gian nói chuyện với mọi người.
Đến giờ hẹn, Tôn Tư Nguyên bí mật bảo mọi người theo mình ra ngoài, biểu cảm khá tự tin, rõ ràng rất hài lòng với hoạt động mình chuẩn bị.
Hình ảnh của Tôn Tư Nguyên trong lòng Tô Hoài Minh quá mức nhảy nhót, là một đứa trẻ to xác, cậu cũng rất tò mò không biết Tôn Tư Nguyên sẽ mang đến bất ngờ gì.
Càng đi ra ngoài, Tô Hoài Minh càng cảm thấy không ổn, khi nhìn thấy sân bóng trước mắt, cả người đều ngây ngốc.
Không thể nào... giống như cậu nghĩ chứ.
Nhưng Tôn Tư Nguyên lại chắc chắn rằng những người có mặt nhất định sẽ thích, hai tay dang rộng, như đang ôm sân bóng sau lưng, "Mấy ngày nay trời nắng, rất thích hợp để đá bóng, đổ mồ hôi ở đây, rèn luyện sức khỏe, tiện thể còn có thể nhiệt huyết một phen, đây không phải là một hoạt động rất tốt sao!"
Tô Hoài Minh: "..."
Trời đúng là rất đẹp, cậu chỉ đứng đây mười phút, da đầu đã nóng ran, ước tính đá một trận bóng, cả người cậu sẽ khô quắt.
Tôn Tư Nguyên hoàn toàn không hiểu được tâm trạng của Tô Hoài Minh, còn chủ động gợi chuyện với cậu, chỉ thiếu mỗi việc viết "xin khen ngợi" lên mặt: "Hoài Minh, cậu có thích môn thể thao này không?"
Tô Hoài Minh: "..." Tôi không thích này, tôi thích chết.
Cậu giật giật khóe miệng, nói bóng gió: "Tôi không có năng khiếu về thể thao, sức lực có hạn, không giỏi đá bóng lắm."
Nhưng Tôn Tư Nguyên lại cho rằng Tô Hoài Minh đang khiêm tốn.
Họ đã cùng nhau ghi hình một vài chương trình tạp kỹ, bất kể gặp phải vấn đề gì, Tô Hoài Minh đều có thể giải quyết hoàn hảo, khiến Tôn Tư Nguyên vô thức cảm thấy cậu là người toàn năng, không có gì không giỏi.
Anh ta tùy tiện vẫy tay, "Không sao, cậu thông minh như vậy, lại có khả năng học tập rất mạnh, chỉ cần nửa tiếng, cậu nhất định có thể đá bóng rất tốt."
Tô Hoài Minh ngây người, hoàn toàn không biết Tôn Tư Nguyên lấy tự tin từ đâu ra.
Nhìn Tôn Tư Nguyên vô cùng nhiệt tình, cậu còn muốn giãy giụa một chút, liên tục giải thích: "Tôi không khiêm tốn đâu, tôi thực sự không giỏi bất kỳ môn thể thao nào, hơn nữa..."
Tô Hoài Minh còn chưa nói hết lời, Tôn Tư Nguyên đã giống như một chú chó ngốc nghếch, đi đến sau lưng Tô Hoài Minh, đẩy cậu về phía trước.
Sức lực của Tô Hoài Minh không thể so với Tôn Tư Nguyên, bị đẩy thẳng đến giữa sân bóng.
Những người khác đã định xong chuyện, cũng theo lên.
Tôn Tư Nguyên lập tức lấy bóng đá, qua loa giảng giải cho mọi người một vài quy tắc, rồi hào hứng muốn đá bóng.
Tôn Tư Nguyên rất thích những môn thể thao đổ mồ hôi, Chu Hàm Diễn cũng không kém cạnh, còn muốn so tài cao thấp với anh ta, Vu Duệ Thành tuổi tác tương đương với họ, lập tức tham gia vào hàng ngũ của họ.
Chỉ còn Tô Hoài Minh và Quý Minh Triết chậm chạp bước theo sau.
Quả nhiên như Tô Hoài Minh đoán, sân bóng không có vật che chắn, ánh nắng gay gắt chiếu vào người họ. Chỉ một lúc sau, một lớp mồ hôi mỏng đã đổ ra, vải vóc dính vào người, mắt cũng bị ánh sáng chói đến không mở ra được.
Tô Hoài Minh mang một khuôn mặt không còn gì luyến tiếc, rất muốn chạy trốn, nhưng Tôn Tư Nguyên lại có kỳ vọng đặc biệt với cậu, thấy Tô Hoài Minh tụt lại phía sau, nhất định phải kéo cậu chạy cùng.
Chu Hàm Diễn cảm thấy thần tượng của mình là người giỏi nhất thế giới, mắt sáng rực nhìn cậu, như thể giây tiếp theo, Tô Hoài Minh không có kinh nghiệm gì cũng có thể biểu diễn một phép màu.
Ngoài hai người này ra, những người có mặt tại hiện trường và khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đều nhìn ra được sự bất lực và tuyệt vọng của Tô Hoài Minh.
【Ha ha ha ha Tôn Tư Nguyên, anh có thù gì với Hoài Minh vậy, sao lại hành hạ anh ấy như vậy!】
【Tô Hoài Minh, cuối cùng cũng đến lượt anh rồi! Cảm giác như anh ấy sắp hét lên cứu mạng, khóc ẳng ẳng một tiếng. Đầu chó jpg]】
【Tôn Tư Nguyên làm sao có thể chọn chính xác một môn thể thao mà Tô Hoài Minh không giỏi trong số rất nhiều môn như vậy?】
【Thương bà xã, nhưng bà xã thở hổn hển trông thật quyến rũ, ha ha ha jpg】
【Vẻ ngoài của Tô Tô giống như một con cá ướp muối bị phơi khô dưới nắng, còn phải chạy và đổ mồ hôi, thảm quá hu hu hu】
Nhưng Tôn Tư Nguyên vì đeo kính lọc quá dày nên hoàn toàn không để ý, chủ động đá bóng vào chân Tô Hoài Minh, nói: "Hoài Minh, cậu chuyền bóng cho tôi."
Tô Hoài Minh bị ánh nắng làm cho mê man, nghe vậy theo bản năng giơ chân lên, nhưng bóng đá đã sớm sượt qua người cậu.
Tôn Tư Nguyên: "..."
Anh ta chỉ cảm thấy đây là ngoài ý muốn, nên không sợ mệt chạy tới, tìm lại bóng: "Không sao, thử lại lần nữa, khi cậu thấy bóng bay tới, cậu hãy giơ chân lên trước, như vậy cậu có thể đá chính xác."
Nói xong, anh ta không đợi Tô Hoài Minh trả lời, lại đá bóng về phía cậu.
Lần này kết quả vẫn như vậy, bóng lướt qua Tô Hoài Minh, nhưng không đá được.
Tôn Tư Nguyên ngây người, khó hiểu nhìn Tô Hoài Minh, “Cậu không giơ chân lên trước sao?"
"Tôi đã giơ lên trước rồi." Tô Hoài Minh vô lực nói.
Tôn Tư Nguyên không tin tà, lại đá bóng chậm hơn một chút, đồng thời luôn quan sát động tác của Tô Hoài Minh.
Tô Hoài Minh thực sự đã giơ chân lên trước, chỉ là góc hơi lệch, mũi chân quệt vào bóng, nhưng không đá trúng.
Không khí yên tĩnh một giây, Chu Hàm Diễn trừng mắt nhìn Tôn Tư Nguyên, cảm thấy là do anh ta dạy không tốt, chủ động tiến đến trước mặt Tô Hoài Minh nói: "Cậu cứ như thế này... rồi như thế kia, rồi như thế kia, sau đó cậu sẽ đá trúng bóng!"
Nghe Chu Hàm Diễn nói một đống nhảm nhí, tất cả mọi người có mặt đều im lặng.
Tô Hoài Minh không đành lòng phụ lòng mong đợi của Chu Hàm Diễn, đành phải liều lĩnh thử thêm một lần nữa, nhưng vẫn không đá trúng bóng.
"Sao lại không đá trúng được nhỉ?" Chu Hàm Diễn đau khổ suy nghĩ một lúc, "Hay là do quả bóng có vấn đề?”
Tô Hoài Minh: "..."
Không phải lỗi của quả bóng, mà là phản xạ của tôi thực sự không theo kịp!
Anh là fan giả, sao lại không biết chút chuyện này chứ!!
Tôn Tư Nguyên và Chu Hàm Diễn coi Tô Hoài Minh là công cụ để ganh đua, đều muốn dạy cậu đá bóng trước, Tô Hoài Minh bị giày vò rất lâu, nhưng chỉ đá trúng bóng một lần.
Ba người đồng loạt im lặng.
Đến nửa giờ mà Tôn Tư Nguyên đã nói, Tô Hoài Minh không những không nắm được kỹ thuật đá bóng, mà còn mệt đến nỗi chỉ còn thở thoi thóp.
Tôn Tư Nguyên ngây người, mơ hồ nhận ra điều gì đó, không tiếp tục dây dưa với Tô Hoài Minh nữa, rất muốn sống nên để cậu sang bên cạnh nghỉ ngơi.
Tô Hoài Minh đi đến dưới bóng cây, trực tiếp ngồi trên ghế nằm.
Lá cây che khuất ánh nắng gay gắt, làn da lộ ra bên ngoài không còn bỏng rát, gió nhẹ thổi qua, mồ hôi dính trên người dần biến mất.
Tô Hoài Minh cuối cùng cũng tìm lại được chút thư thái, lười biếng nằm trên ghế, hai tay khoanh trước ngực, khóe miệng không tự chủ được mà cong lên.
【... Sao Tô Hoài Minh lại có vẻ bình thản như đã buông bỏ mọi thứ thế kia】
【Nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, bên tai tôi vang lên một câu hát: Anh vẫn giết tôi đi】
【Cần gì phải làm khó một người lười như vậy chứ, xem Tô Hoài Minh bị giày vò thành ra sao kìa!】
【Ha ha ha ha cảm giác từ nay về sau, Tô Hoài Minh sẽ đưa bóng đá vào danh sách đen】
Tô Hoài Minh nghỉ ngơi một lúc lâu, lúc này mới bình tĩnh lại, cậu nhìn Tôn Tư Nguyên và những người khác đang đổ mồ hôi dưới trời nắng, trong lòng hít một hơi lạnh, thề tuyệt đối sẽ không qua đó nữa.
Chỉ là mong muốn của cậu đã không thành hiện thực.
Phó Tiêu Tiêu chạy đến, cơ thể mũm mĩm tiến đến gần Tô Hoài Minh, hai mắt sáng rực nhìn cậu.
Tô Hoài Minh quá quen thuộc với ánh mắt này của Phó Tiêu Tiêu, đột nhiên có một dự cảm không lành, vừa định chuồn đi, thì cảm thấy Phó Tiêu Tiêu nắm chặt lấy cánh tay cậu nũng nịu lắc lắc, "Bố ơi, bố có thể đi chơi bóng với con không?"
Tô Hoài Minh: "..."
Tô Hoài Minh: "..."
Tô Hoài Minh: "..."
Cậu không ngờ mình vẫn chưa thoát khỏi vận rủi, nhìn khuôn mặt thiên thần của Phó Tiêu Tiêu, Tô Hoài Minh không mềm lòng, kiên quyết từ chối: "Bố mệt rồi, không muốn đi đá bóng nữa."
Phó Tiêu Tiêu nghiêng đầu, nhìn cậu khó hiểu, "Nhưng bố chỉ đá nửa tiếng thôi mà, không mệt đâu."
Vào lúc này, Tô Hoài Minh không quan tâm đ ến sự sĩ diện và tôn nghiêm của người làm bố nữa, chuẩn bị thành thật nói rằng thể lực của mình rất kém, phản xạ cũng không tốt, thì thấy Phó Tiêu Tiêu dùng ánh mắt sùng bái nhìn cậu, tâng bốc không ngớt, "Bố siêu lợi hại, cái gì cũng làm được, còn lợi hại hơn cả siêu nhân, sao có thể mệt được chứ!"
"..." Tô Hoài Minh khó khăn nói: "Bố không lợi hại như vậy đâu."
"Không phải đâu." Vẻ mặt Phó Tiêu Tiêu nghiêm túc, đếm ngón tay nói: "Bố có thể giúp con làm quần áo, còn có thể làm nước dừa cho con, hát cũng rất hay, hôm đó con nghe bà nói bố rất thông minh, siêu lợi hại, còn nói sẽ giao quần áo của bà cho bố nữa.
Tô Hoài Minh: "..." Là y phục chứ.
Phó Tiêu Tiêu hóa thân thành cỗ máy nịnh nọt, nói không ngừng, miệng lưỡi rất lưu loát, hầu như không vấp.
Tô Hoài Minh trong lời khen ngợi của cậu bé, dần dần đánh mất chính mình...
Không không không, cậu không có, cậu không làm được!!
Tô Hoài Minh tìm lại được lý trí, cố gắng giải thích rõ ràng với Phó Tiêu Tiêu, nhưng phát hiện Phó Tiêu Tiêu hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình, tin sái cổ.
Không thể so đo với trẻ con, Tô Hoài Minh chỉ còn cách nghĩ ra biện pháp khác.
Nếu cậu giả vờ không khỏe, với tính cách của Phó Tiêu Tiêu, chắc chắn sẽ ân cần hỏi han, làm quá mọi chuyện, đến lúc đó những người khác cũng sẽ bị thu hút, cảnh tượng sẽ rất khó coi.
Ngoài ra, chỉ còn một cách.
Hơn nữa đối với Phó Tiêu Tiêu đặc biệt hữu hiệu, chỉ có điều lại tổn hại đến thể diện của cậu.
Tô Hoài Minh lại nghĩ đến trải nghiệm đá bóng dưới trời nắng, dần dần kiên định ý nghĩ.
Thể diện có ăn được đâu, dù chết ông đây cũng không đá bóng nữa.
Dưới ánh mắt trong trẻo của Phó Tiêu Tiêu, Tô Hoài Minh hít một hơi thật sâu, vành tai đã đỏ ửng.
“Bố không muốn đi." Tô Hoài Minh nằm thẳng cẳng, mặt không cảm xúc nhìn lên bầu trời, sự xấu hổ khiến cậu không thể thêm động tác cơ thể, vô hồn nói: "Không đi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook