Ngày nào rắn lớn mang trái cây về, nó đều sẽ mang về cả cành cây, sao cho trái càng tươi càng tốt.
Những chiếc lá được gom lại thành đệm rơm để ngủ, cành tích tụ thành đống.
Hôm nay cô chỉ sử dụng hai hoặc ba cành cây chắc chắn để phơi quần áo, những cành còn lại thực sự có thể được sử dụng tốt.
Ví dụ, làm củi đun sôi nước.
Cô chưa được uống một ngụm nước nóng nào từ khi đến đây, không thể tiếp tục như thế này được.
Thời tiết ngày càng mát mẻ, vài ngày nữa là đến kỳ kinh nguyệt của cô rồi.

Ngay cả trong mùa hè nóng nực nhất, cô cũng không dám cho phép mình uống nước lạnh, nếu không khi tới kỳ kinh nguyệt nhất định sẽ rất đau.
Nghĩ đến đây, Sơ Niệm lại bắt đầu lo lắng chuyện khác.
Khi con gái đến kỳ kinh nguyệt, trên cơ thể luôn có mùi máu tanh.

Đến lúc đó, đôi mắt của rắn lớn sẽ đỏ hoe, sau đó trực tiếp nuốt chửng nàng vì ham muốn.
Đây là tin xấu nhân đôi.
Tất nhiên, một trong những câu hỏi hóc búa hiện tại là làm thế nào để nhóm lửa.
Thay vì nghĩ quá xa, tốt hơn hết là nên nghĩ xem bây giờ có thể uống nước nóng như thế nào.
Trước đây trong giờ học có một vị giáo sư từng nói về loại gỗ có thể tăng tỷ lệ thành công khi khoan gỗ để tạo lửa.
Trước hết, cô cần có một chiếc que quay và một mảnh gỗ, loại bùi nhùi có thể dễ dàng châm lửa.
Ngòi lấy lửa có thể được thay thế bằng giấy vệ sinh, que xoay và đế xoay cần được lựa chọn cẩn thận.
Sơ Niệm đi đến chỗ cành cây chất đống trong góc hang, chọn một loại gỗ mềm làm cây quay và một cây linh sam làm bệ.
Sau khi chọn được cành cây ưng ý, Sơ Niệm lấy dao găm từ trong ba lô ra, cắt những cành cây mỏng thành hình đầu bút rồi làm phẳng một bề mặt gỗ đã được cắt làm đế để dễ quay hơn.
Nhưng sau khi mọi thứ đã sẵn sàng, cô nhìn vào số ít giấy vệ sinh ít ỏi còn lại thì quyết định sẽ dùng một ít lá khô.
Giấy vệ sinh dễ cháy nhưng lại cháy rất nhanh, chi bằng lấy một lượng nhỏ giấy vệ sinh đốt đốm lửa nhỏ.

Sau khi làm xong tất cả các công đoạn chuẩn bị, Sơ Niệm ngồi trên mặt đất, dùng chân cố định cây linh sam trên giá đỡ, bắt đầu xoay cây gậy xoay trong tay một cách nhanh và mạnh.
Sau khi xoay vài phút, cô không biết gỗ có nóng không, nhưng lòng bàn tay cô đã bắt đầu đau.
Rõ ràng khi giáo sư biểu diễn trong lớp, ông ấy dễ dàng xoay ra một đốm lửa nhỏ.
Lúc Sơ Niệm đang thất vọng, một con rắn lớn trườn đến.
Sơ Niệm lúc đầu quá tập trung, nhất thời quên mất mình đang ở trong hang cùng con rắn lớn, giờ bất ngờ nhìn thấy rắn tới vẫn giật mình lùi lại một bước.
Rắn lớn có vẻ tò mò về những gì cô đang làm.
Khoan gỗ tạo lửa không phải là điều cô có thể diễn đạt rõ ràng bằng cách lắc đầu gật đầu hoặc chỉ tay vào đó.
Sơ Niệm cũng không giải thích, dù sao chỉ cần con rắn không xen vào việc của cô là được.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Sơ Niệm rất kiên trì, tiếp tục xoay cây gậy trong tay.
Quay được một lúc sau, trên bề mặt cắt của cành gốc đã xuất hiện những vệt màu đen, đó giống như một dấu hiệu của sự thành công.
Cô vui mừng tăng tốc và cọ xát mạnh mẽ.

Cuối cùng, một số tia lửa bén vào giấy vệ sinh bên cạnh, và giấy vệ sinh được bắt lửa nhanh chóng.
Sơ Niệm cẩn thận bảo vệ lớp bùi nhùi, tiếp tục bổ sung từng chiếc lá.
Cô thực sự đã thành công.
Dường như nhận ra Sơ Niệm rất hạnh phúc khi châm lửa thành công, con rắn lớn ngoáy ngoáy cái đuôi, dập luôn ngọn lửa vừa được thắp lên.
Nhìn ngọn lửa bản thân thắp lên lại bị dập tắt trong phút chốc, dường như niềm tin mà cô tích góp được cuối cùng cũng bị dập tắt theo.
Cô không thể kiềm chế được nữa, bắt đầu khóc gục xuống.
“Tại sao lại cứ luôn dọa tôi, tôi thật sự rất sợ.”
“Rắn có biết tôi chỉ muốn làm một luận văn tốt nghiệp cho tốt, không biết bằng cách nào mà tự nhiên lại ở nơi này.

Tôi không cố ý.”
“Ngọn lửa này không dễ dàng gì mới thắp lên được.


Bởi vì nó, lòng bàn tay của tôi cũng bị rách rồi, rất đau.”
“Rắn chỉ cần một miếng nuốt chửng tôi đi là được, đừng hành hạ tôi như vậy.”
Nỗi sợ hãi, căng thẳng và tuyệt vọng bị đè nén bấy lâu nay đều trút hết vào lúc này.
Một người mất liên lạc với đoàn du lịch, bị quái vật truy đuổi, cuối cùng được con rắn lớn mang về hang làm thức ăn dự trữ.
Tất cả khiến cô cảm thấy như một giấc mơ, một cơn ác mộng mà cô không thể tỉnh lại.
Sau khi kiên trì lâu như vậy, Sơ Niệm rốt cuộc nhịn không được phá vỡ tuyến phòng thủ tâm lý của mình, cô khóc đến mức nước mắt chảy ròng ròng, thân thể run lên, như thể phải chịu nỗi ấm ức rất lớn.
Ngay cả khi con rắn lớn trước mặt phun lửa, khiến ngọn lửa vừa được dập tắt bùng cháy mạnh hơn, thì cô vẫn không thể ngừng được.
Nhìn thấy ngọn lửa đã được nhóm lại, Sơ Niệm vẫn không ngừng khóc, con rắn lớn lại cuộn cô lại.
“Thả tôi ra! Con rắn hôi hám!” Sơ Niệm vật lộn với những cú đấm và đá, uốn éo cơ thể, cố gắng thoát khỏi xiềng xích của nó.
Cô không bao giờ muốn lại gần con rắn lớn này nữa.
Trong lúc giằng co, rắn lớn nhìn thấy lòng bàn tay bị sờn của cô, đồng tử thẳng đứng khẽ lắc lư, lúc đầu cuộn lên tứ chi không thành thật, sau đó dùng lưỡi rắn nhẹ nhàng liếm lòng bàn tay đẫm máu của cô.
Lúc nãy Sơ Niệm xoay gỗ làm lửa, bị mấy mảnh dằm nhỏ chọc vào da, hiện tại bị con rắn lớn liếm liếm, vừa đau vừa nóng rát.
Sơ Nhiệm không thể động đậy, chỉ có thể để nó thu dọn hết mảnh dằm nhỏ, sau đó mới thả cô xuống.
Sau khi làm xong, rắn lớn trườn về phía bức tường đá và biến mất.
Sơ Niệm đã khóc quá lâu và quá nhiều, không còn sức lực nằm co ro trong góc, cảm thấy cơ thể mình đã bị di tản vì tiếng khóc.
Không lâu sau, rắn lớn quay lại, đút cho cô ăn một ít trái cây xanh.
Sau lần trước chân cô bị bong gân và lần này tay bị thương, Sơ Niệm đoán rằng đây có thể là một loại thuốc.
Khi động vật trong tự nhiên bị bệnh, chúng sẽ tự tìm thuốc chữa bệnh.

Về phần quả xanh này, có lẽ nó là một loại thần dược chữa trị chấn thương.
Sau khi ăn trái cây xanh, tác dụng phụ ập đến, Sơ Niệm rất nhanh đã mơ mơ hồ hồ, mí mắt chập vào nhau rồi ngủ thiếp đi.

Khi cô tỉnh lại, mặt trời đã xuống núi, chỉ có thể nhìn thấy ráng chiều còn xót lại nhuộm đỏ cả bầu trời.
Sơ Niệm vừa cử động, rắn lớn đã di chuyển.

Nó lăn qua con thú đang sống dở chết dở bị bỏ lại trong góc.

Trước mặt Sơ Niệm, nó thực hiện kỹ năng đốt than của mình, nướng một con dã thú.
Sơ Niệm cuối cùng cũng biết món thịt nướng chín mà cô đang ăn có nguồn gốc như thế nào.
Đôi mắt cô mở to, thật lâu không thể tin được.
Cô vẫn luôn nghe rằng thú dữ sợ lửa, khi chúng nhìn thấy lửa, chúng sẽ rút lui.
Đây là lần đầu tiên cô thấy động vật biết phun lửa, lại còn là một con rắn lớn thích ngâm mình trong nước.
Sau khi nướng chín con mồi, rắn lớn khéo léo mở ba lô của Sơ Niệm, lấy dao găm ra, cắt thịt thành từng miếng nhỏ, đưa cho Sơ Niệm một phần, sau đó ăn hết phần còn lại.
Sơ Niệm vẫn luôn chìm trong chấn động, hồi lâu không thể hồi phục.

Mãi cho đến khi rắn lớn sắp bắt đầu cho cô ăn, cô mới vội vàng chủ động ăn thịt.
Ăn xong, rắn lớn từ trong góc cuốn mấy cành cây lên đặt trước mặt cô rồi phun lửa đốt cành cây.
Lòng bàn tay cô bị rách chỉ để thắp một chút tia lửa, nhưng con rắn lại có thể dễ dàng đốt cháy cành cây.
Sơ Niệm lần đầu tiên cảm thấy sự bất tiện trong giao tiếp giữa các loài.
Nếu cô biết tiếng rắn, hoặc con rắn có thể nói tiếng người, vậy cô có thể bớt rất nhiều việc.

Cô cần gì tốn sức khoan gỗ, chỉ cần vài câu bảo rắn phun ra lửa là được rồi.
Nhưng cô cũng biết, điều đó là không thể.
Người là người, rắn là rắn.

Dù chỉ số thông minh của con rắn lớn này cao đến đâu, thì rắn cũng sẽ không trở thành người hay nói được tiếng người.
Giải quyết xong vấn đề nhóm lửa, Sơ Niệm lấy từ trong ba lô ra cốc nước và một cái xẻng quân dụng nhỏ.

Đây là những gì cô đã sử dụng khi thu thập mẫu thực vật, và bây giờ cô muốn sử dụng nó như một công cụ để đun sôi nước uống.

Sơ Niệm từ mấy ngày trước khi không có việc gì đã lau rửa đồ dùng rất sạch sẽ, nhưng cô vẫn để trên đống lửa và đốt một lúc, khử trùng toàn bộ.
Lần đầu tiên nước sôi sủi bọt cô không uống, cô chậm rãi chờ nước trên đó bay hơi gần hết, Sơ Niệm lại đổ nước sạch trong cốc ra ngoài.
Sau khi nước lần này sôi, Sơ Niệm mới cho tất cả nước nóng vào cốc, đợi nguội rồi mới uống.
Sơ Niệm cuối cùng cũng được uống nước nóng lại bắt đầu nhớ vị muối.

Nước trắng rửa sạch nhờn trong miệng, lại càng cảm thấy vô vị.
Cô uống hết nước nóng rồi nhìn sang con rắn lớn bên cạnh.
Có lẽ chính vì hôm nay cô khóc đã khiến nó sợ hãi, rắn lớn vẫn luôn bên cạnh cô, bảo vệ cô từng chút.
Sơ Niệm không biết làm cách nào để thuyết phục rắn lớn cho phép cô nhìn ra thế giới bên ngoài.
Ngoại trừ một lần trốn thoát, cô đã không rời khỏi hang động trong tám ngày.

Nếu cứ tiếp tục như thế này, cô nhất định sẽ phát điên mất.
Bởi vì ban ngày ăn trái cây xanh và ngủ cả buổi chiều, vì vậy cho dù đã đến đêm, Sơ Niệm vẫn không thấy buồn ngủ.
Cô nằm trên chiếc giường lá do mình làm, dưới thân không còn những viên đá cứng, khiến người ta tìm thấy cảm giác sung sướng đã mất từ ​​lâu.
Cô lật người mở ba lô, muốn tổng kết một chút vật tư, nhìn vào đột nhiên thấy ánh sáng như những con đom đóm, giống như những ngôi sao trong đó.
Cô chạm vào, phát hiện là lọ cỏ sao.
Trước đây cô còn suy nghĩ cỏ sao là thực vật, tại sao có thể phát sáng nhưng bây giờ cô đã đoán được có lẽ trên cây cỏ sao có khoáng chất, không phải thực vật phát sáng mà là khoáng chất trên đó phát sáng.
Nếu ánh sáng mạnh hơn, có lẽ loại cỏ này có thể được sử dụng làm đèn chiếu sáng.

Chỉ là bây giờ còn lâu mới đủ, ban đêm chỉ có thể dùng làm vật trang trí, hơn nữa còn mờ hơn cả đèn ngủ.
Cuối cùng Sơ Niệm đặt lọ cỏ sao có ánh sáng mờ vào trong góc, thủy tinh có độ bền cao, cô không cần lo khi lật người sẽ làm vỡ nó.
Sau khi trang trí, hang tối cuối cùng cũng có một chút sinh khí, không còn lạnh lẽo nữa.

Cô nghĩ rằng mình sẽ có thể ngủ một giấc thật ngon vào đêm nay.
Ở phía sau cô không nhìn thấy, con rắn lớn cũng đang trầm ngâm nhìn thứ phát sáng này..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương