Âm thanh này rất gần với cô, Sơ Niệm men theo âm thanh đi tìm, nhìn về phía đống trứng.
Dường như nghe thấy tiếng bước chân của cô, âm thanh bên kia đống trứng dừng lại.
Bước chân của Sơ Niệm cũng dừng lại.
Rõ ràng, âm thanh xuất phát từ đống trứng này.
Nhưng bây giờ mùa này không phải là mùa trứng nở.

Hơn nữa lúc trước cô vì phòng ngừa những quả trứng này nở ra đồ kỳ quái gì đó không cách nào ăn được, thường xuyên trữ những quả trứng này ở một kho nhỏ có nhiệt độ tương đối thấp.
Vì đề phòng ngộ nhỡ là thú dữ loại nhỏ vụng trộm xông vào hang người, Sơ Niệm lại xoay người đi phòng củi chọn một nhánh cây dài để phòng thân.
Cô lại tới gần, đống trứng vẫn không có bất kỳ âm thanh nào.
Sơ Niệm dùng cành cây đẩy mấy quả trứng ngoài cùng ra, lúc tiếp tục đẩy quả trứng tiếp theo ra, phát hiện một quả trứng vậy mà lại có chân dài, bốn móng vuốt nhỏ bé duỗi ra, lại bắt đầu xuất hiện thanh âm gầm gừ.
Không có sự ngăn cản của những quả trứng bên ngoài, lần này âm thanh gầm gừ này vô cùng rõ ràng, giống như ăn khoai tây chiên giòn vậy.
Sơ Niệm đang định dùng cành cây mở vỏ trứng ra, nhìn đỉnh vỏ trứng rắc rắc một tiếng, xuất hiện vết nứt, một cái mỏ chim nhọn từ trong vết nứt chui ra, chậm rãi vây quanh miệng ra khỏi vết nứt, gặm ra một cái lỗ hổng vừa cho cái đầu chui ra.
Sinh vật khó hiểu này bây giờ chỉ thò ra một cái đầu, và hai chân, phần còn lại của cơ thể được bao bọc bởi vỏ trứng màu vàng sữa, trông vụng về và đáng yêu.
Đôi mắt của nó được bao phủ bởi một lớp màng trắng, nửa ngày sau mới mở ra một đôi mắt to bằng hạt đậu xanh, yếu ớt kêu: “Chít chít …”
Sơ Niệm: “…”
Rất rõ ràng, đây là một quả trứng chim kiên cường, không bị lạnh chết vì nhiệt độ thấp trong kho, còn chui ra ngoài.
Sau tiếng chít chít hướng về phía cô, con chim tiếp tục gặm nhấm vỏ trứng của mình.

Gặm nhấm một lúc rồi nghỉ một lúc, trông rất khó khăn.

Sơ Niệm vẫn luôn đứng ở bên cạnh quan sát, nhịn kí.ch thích tiến lên giúp nó.
Cô nhớ, một số loài phải thông qua những nỗ lực của riêng mình để chui ra khỏi lớp vỏ trứng, rồi sau đó ăn vỏ của mình để bổ sung sức mạnh thể chất.


Đây là con đường phải đi qua để có thể chào đời.
Sau khi nó ăn hết tất cả vỏ trứng, Sơ Niệm cuối cùng cũng thấy rõ toàn bộ diện mạo của nó.
Toàn thân nó ướt sũng, nhưng có thể thấy rất rõ ràng, nó vừa nở ra nhưng đã có một tầng lông tơ mịn màng, chứ không phải loại chim nhỏ bình thường sau khi nở chỉ trơ trụi đỏ rực nhăn nhúm.

Cái miệng nhỏ bé của nó vừa nhọn vừa nhỏ, trông rất sắc bén.

Trên chân có móng vuốt dài.
Đây đều là những đặc điểm của ác điểu.
Đó là lý do tại sao nó vẫn có thể nở ở nhiệt độ thấp.
Nó trời sinh đã có điều kiện sinh tồn đầy đủ, dưới tình huống như vậy có thể nhìn ra tính công kích ẩn nấp.
Lúc Sơ Niệm quan sát nó, nó đã khôi phục sức lực, chậm rãi nhảy lên cành cây trong tay Sơ Niệm, nhảy nhảy leo lên cánh tay cô, cuối cùng treo trên cánh tay, lại nhỏ giọng “chít” một cái, sau đó an nhiên ngủ thiếp đi.
Xem ra nhóc con này rất tín nhiệm cô.
Sơ Niệm nghi ngờ, sẽ có tình huống chim non nhận con vật đầu tiên nó nhìn thấy là mẹ.
Nhóc con kia sau khi ngủ thiếp đi cũng rất đáng yêu, cô có thể tưởng tượng được, chờ sau khi những sợi lông tơ ướt sũng này đều khô đi, con chim nhỏ này sẽ đáng yêu biết bao.
Đây là sinh mệnh mới đầu tiên mà cô nhìn thấy kể từ khi bước vào thế giới này.
Yếu ớt, nhỏ bé và đáng yêu.
Sơ Niệm nhìn nhóc con thật lâu, cũng không nỡ đánh thức nó.
Nhưng cô nhanh chóng nghĩ đến một vấn đề khác.
Một lát sau rắn lớn trở về, cô sẽ giải thích với hắn như thế nào về chuyện mình “ấp” ra một con chim nhỏ.
Trong phòng bếp còn có nửa con cừu non đã tẩm ướp gia vị, đây là bữa trưa mà rắn lớn mang về cho cô vào buổi sáng, nhưng buổi trưa cô ăn thịt khô, nên giữ lại.
Ngoài ra còn có một miếng thịt ba chỉ giống như thịt lợn, cũng đã được ướp gia vị.
Ngay cả khi thời tiết đã vào mùa đông, Sơ Niệm vẫn có thói quen ướp thịt ăn không hết với muối, tránh bất kỳ khả năng lãng phí nào.
Bây giờ những thứ này vừa vặn phát huy tác dụng.

Cô bôi một lớp mật ong lên mặt da sườn cừu, rồi đứng trên bậc thềm đá bên cạnh lò nướng, bỏ thịt dê vào lò nướng, dùng lửa nhỏ nướng từ từ.
Chú chim nhỏ đu trên cánh tay cô, chỉ cần cô vừa động đậy sẽ đong đưa theo động tác của cô, nhất là lúc vừa rồi đặt đồ vào lò nướng, nó xém chút nữa đã rơi vào trong lò tự nướng mình.
Sơ Niệm không thể không kéo nó lại, bỏ vào mũ áo của mình.
Chiếc mũ này là do cô làm theo kiểu dáng có mũ bảo hộ, vì sau này sau khi thời tiết lạnh, lúc đi ra ngoài có thể bảo vệ tai và mặt mình khỏi bị tê cóng.
Bây giờ lại thành chỗ ở cho nhóc con này, toàn bộ cơ thể chú chim nhỏ trực tiếp rơi vào trong túi ngủ lông xù và ấm áp, thật là thích hợp.
Sắp xếp ổn thỏa cho nó, Sơ Niệm rửa sạch rau khô đã ngâm cả ngày nay, cho vào chảo dùng một ít dầu thêm hành hoa gia vị xào thơm, đặt vào một cái đĩa đá trải phẳng.

Các món khô được xào như vậy sẽ thơm hơn một chút.
Sau đó cô dùng đao cắt thịt ba chỉ béo ngậy thành lát mỏng, trải lên trên rau khô, đổ toàn bộ nước canh ướp thịt lên trên.
Khi ướp thịt ba chỉ, Sơ Niệm thêm mật ong, hơi ngọt như vậy chính là khẩu vị yêu thích nhất của rắn lớn.
Cô còn nấu một nồi canh cá, đợi thịt cá trong canh cá đã nấu nhừ, chỉ để lại canh cá trắng đậm, vớt xương cá bên trong ra, trước khi ra khỏi nồi rắc thêm một lớp hành hoa khô.

Chỉ đáng tiếc là không có đậu phụ, nếu không đậu phụ non mềm hút đầy mùi thơm của canh cá sẽ càng ngon hơn một chút.
Những món ăn này đều cần thời gian nấu, nhất là rau khô hầm thịt, thời gian hấp càng lâu, thịt heo càng mềm và thấm gia vị.
Cô tính toán thời gian, ở nhà đợi rắn lớn đi săn trở về.
Lúc nhìn thấy rắn lớn, cô có chút chột dạ hỏi: “Cửu Di, hôm nay đi đâu vậy, săn bắn vẫn thuận lợi chứ?”
Đây đơn thuần là không có gì để nói.
Nói xong cô cũng xấu hổ thay cho mình.
Nhưng rắn lớn nghiêm túc trả lời: “Hôm nay đi về phía nam, bắt được một con mồi lớn.”
Kể từ sau khi bước vào mùa đông, rất ít con mồi hoạt động bên ngoài.

Rắn lớn bình thường không săn bắt trong lãnh địa của mình, đều là đi nơi rất xa, có đôi khi hai ngày cũng không nhất định là có thể bắt được con mồi cỡ lớn nào.

Hôm nay xem như là một ngày thắng lợi trở về của rắn lớn, thoạt nhìn tâm trạng cũng khá tốt.

Tuy rằng Sơ Niệm cũng không biết làm sao cô có thể nhìn ra tâm trạng hắn đang khá tốt từ trên gương mặt không có biểu cảm gì của hắn.
“Cửu Di thật là giỏi.” Sơ Niệm cũng nghiêm túc khen ngợi.
Rắn lớn trả lời: “Niệm Niệm lại làm món gì ngon vậy, thơm quá.”
Sơ Niệm đưa tay ra sau lưng, “Chờ ăn xong tôi sẽ nói với Cửu Di một chuyện.”
“Được.”
Đồ ăn tối nay làm đều là những món rắn lớn thích ăn, nhất là món rau khô hầm thịt heo làm lần đầu tiên, thịt thái lát mềm, vào miệng là tan.

Rau khô hấp trong một thời gian dài, hút đầy nước dùng của thịt hầm, ăn ngon hơn cả thịt heo hầm.
Rắn lớn luôn thích ăn thịt cũng tò mò hỏi: “Niệm Niệm, đây là loại thịt gì vậy.”
Sơ Niệm cười nói: “Đây là rau khô trong món rau khô hầm thịt heo, chỉ là hấp thời gian dài, nên có mùi thịt.”
Sau khi ăn thịt xong, bên cạnh còn có củ cải tím dồi dào mọng nước, vừa vặn giải ngấy, rồi ăn canh cá thơm ngon, ăn đến mức trên trán cũng lấm tấm mồ hôi.
Sau khi ăn cơm tối xong, màn đêm đã kéo xuống, cả hang chỉ còn lại dạ minh châu tỏa ra quang mang yếu ớt.
Rắn lớn đang dùng chổi quét dọn vệ sinh, Sơ Niệm sắp xếp gọn gàng bộ đồ ăn đã rửa sạch sẽ ở một bên tủ đá.
Khi trở về phòng ngủ, thông thường thì một người một rắn sẽ học tập với nhau một lúc sẽ ngủ.
Nhưng tối nay Sơ Niệm lại có chút đứng ngồi không yên.
Một lát sau rắn lớn đi tới, cô phải giới thiệu sự tồn tại của con chim nhỏ như thế nào đây…
Dẫu sao chim và rắn trời sinh đã là đối thủ một mất một còn, mà bây giờ con chim nhỏ rất dính cô.
Khi cô còn chưa nghĩ ra lý do, rắn lớn cũng đã đi ra.
Lúc học tập mỗi tối, là thời gian để Sơ Niệm gần gũi nhất với hắn.

Vì vậy, rắn lớn rất vui mừng, trực tiếp ngồi bên cạnh Sơ Niệm, chuẩn bị để tiếp tục tiến hành học tập của riêng mình.
Theo sự an bài của hôm nay, cô muốn thăm dò một chút trong mắt rắn lớn có khái niệm màu sắc hay không, nếu có, sẽ nói với rắn lớn một chút về phân loại màu sắc.
Rắn lớn ngồi bên cạnh cô, cô chột dạ hoảng sợ.
Lúc này, trong mũ sau lưng cô cũng có cái gì đó bị quấy nhiễu động đậy một chút.
Nguy rồi, cô vẫn đang suy nghĩ giải thích thế nào về sự tồn tại của chim nhỏ, lại quên giấu chim nhỏ trước, nếu lát nữa rắn lớn tức giận ăn luôn chim nhỏ, cô cũng không có cách nào cả.

Nhúc nhích sau lưng Sơ Niệm cũng khiến cho rắn lớn chú ý, hắn đưa tay kéo cô lại gần mình, bàn tay hơi xẹt qua, Sơ Niệm cảm thấy sau lưng lạnh lẽo.
Chiếc mũ mang theo con chim nhỏ bên trong của mình rớt cả xuống đất.
Con chim nhỏ từ bên trong chui ra, thân thể lảo đảo một vòng, mới tìm được phương hướng đối diện với Sơ Niệm, hiển nhiên là ngã có chút hoa mắt đầu váng.

Cũng may có mũ da thú hoãn lại, nên là ngã không quá nghiêm trọng.
Nó hướng về phía Sơ Niệm “chít” một tiếng, lại vui mừng nhảy nhót muốn tìm “mẹ”.
Động tác này khiến Sơ Niệm sợ hãi không thôi.

Cô đã từng thấy rắn lớn giết chết rất nhiều loài động vật, ngoại trừ mình là ngoại lệ, các loài động vật khác trong mắt rắn lớn đều tương đương với thức ăn.
Sơ Niệm sợ rắn lớn sẽ lập tức đánh chết chim nhỏ, vội vàng nói: “Cửu Di, đừng giết nó, đây là con chim nhỏ của tôi.”
Cánh tay cô ôm chặt lấy cổ rắn lớn, hai chân quấn quanh thắt lưng hắn, cả người giống như một con gấu không đuôi bám vào trên người rắn lớn.
Cô chỉ có thể tận lực làm cho rắn lớn không động đậy được trước, kiên nhẫn nghe cô giải thích.

Sức của cô khẳng định không thể ngăn cản rắn lớn, chỉ cần hắn dùng sức là có thể vùng ra.
Nhưng cô cũng không muốn rắn lớn giết chim nhỏ.
“Trước tiên đừng giết nó, được không?” Sơ niệm nhỏ giọng năm nỉ.
Cô nhận thấy thân thể người đàn ông bị mình quấn lấy trong nháy mắt đã căng thẳng, cứng ngắc giống như khúc gỗ, thậm chí hô hấp cũng đình trệ trong nháy mắt, hồi lâu mới mở miệng, giọng nói đứt đoạn, gian nan hỏi: “Niệm Niệm, con chim này, là ngươi ấp ra sao?”
Sơ Niệm gật gật đầu, rồi lại lắc lắc đầu, “Đây là từ đống trứng anh mang về, hôm nay tôi nghe có động tĩnh, rồi thấy tên nhóc này bò ra.

Nó vẫn còn nhỏ, đừng giết nó được không?”
Vì để rắn lớn mềm lòng, cô cố ý mềm giọng, mang theo ý khẩn cầu, giống như mèo con tùy ý cọ cọ trên người, mềm mại đáng yêu.
Cô biết rắn lớn cũng có thể phân biệt thiện ác, nghe ra lời khẩn cầu của cô.
Chỉ nghe thấy tiếng vải bị xé rách vang lên.
Cô nhìn xuống phía dưới, vị trí dưới thắt lưng rắn lớn đã biến thành đuôi rắn phủ đầy vảy màu vàng.
Chóp đuôi của hắn giống như leo mọt cách lộn xộn, lạnh lẽo trèo lên từ sau lưng cô, một đường sinh trưởng lan tràn, nở ra một đóa hoa màu hồng kim ở cổ.
“Niệm Niệm, đừng cử động lộn xộn.” Rắn lớn nhấn chìm ý đồ tiếp tục nói những lời tốt đẹp của cô..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương