Đường đến hồ nước mặn mất khoảng hơn ba tiếng đồng hồ, điều này đối với rắn lớn chỉ thường săn thú tại lãnh địa xung quanh đúng là một nơi rất xa.
Từ xa xa nhìn lại chỉ có thể nhìn thấy một mảng màu trắng, mặt hồ nhìn như một hồ băng, bên hồ gần như không có bất kỳ loài động vật nào, thi thoảng có vài con chim lượn qua trên bầu trời cũng là vội vàng bay đi.
Rắn lớn mang theo cô bay qua mặt hồ, dừng tại một vị trí có địa thế cao.
Trên mặt hồ giống như một tấm gương lớn, phản chiếu bóng dáng của cô và rắn lớn, bầu trời xanh thẳm, những đám mây trắng và ánh nắng chói chang, tỏa sáng lấp lánh, hoang vu thần bí, mỹ lệ dị thường.
Khu vực đất khô cạn ở bên rìa hồ nước mặn thậm chí đã xuất hiện các hạt muối kết tinh tự nhiên, lan rộng vào bên trong theo vòng tròn, cuối cùng hòa tan thành một màu trong suốt lóng lánh như nước tuyết.
Màu trắng như tuyết đến mức này, chứng tỏ hồ nước này có độ mặn cực cao.

Có thể đây chính là nguyên nhân khiến động vật không hề muốn tiếp cận nơi này.
Túi đeo của Sơ Niệm có mang theo xẻng quân dụng và cốc nước, vốn chỉ nghĩ là sau khi tìm được hồ nước mặn sẽ nhặt một vài cành cây hay thứ gì đó để đun ra chút muối tinh.

Nhưng với tình huống trước mắt như này, nhìn xung quanh gần như không có một ngọn cỏ nào để hái, cô cũng đỡ phải mất công tinh chế, trực tiếp dùng xẻng chọn một vài chỗ sạch sẽ chứa đầy một cốc nước.
Cô thậm chí còn để trống túi xách của mình ra, chuẩn bị toàn bộ để đựng tinh thể muối.
Ngay lúc cô đang bận rộn làm việc thì nghe thấy tiếng ‘vù vù’ rất to.
Không biết từ lúc nào, rắn lớn đã bay đến trung tâm hồ nước mặn, nước bắn tung tóe rất lâu chưa thể bình ổn lại, từ giữa hồ tạo ra từng vòng từng vòng gợn sóng.
Lại đợi một lúc lâu, mới thấy rắn lớn vọt ra từ trong đáy hồ.

Nó bắt được hai con cá to tầm hai cân, chính là loại cá có vị mặn mà Sơ Niệm từng nếm qua.
Loại cá có vị mặn cô ăn mấy lần này cũng không to, chắc hẳn là do môi trường có nồng độ muối cao như này tạo nên việc thiếu đồ ăn, cho nên cá không thể nào lớn hơn được, số lượng tính ra cũng rất thưa thớt.


Ngay cả rắn lớn mò xuống một lượt cũng chỉ có thể tóm lên được hai con.
Nhưng mà loại cá mặn này cũng có rất ít xương, ngoại trừ mấy cái xương chính cơ hồ không có xương gì khác, rất dễ ăn.
Sau khi rắn lớn trở lại, Sơ Niệm lại cất thêm mấy xẻng tinh thể muối, nhét đầy cái túi của mình rồi mới kéo khóa lại.
Rắn lớn dường như không hiểu vì sao cô lại phải thu thập cái thứ vật thể màu trắng mà động vật bình thường cũng không muốn tới gần này, nhưng nếu là Sơ Niệm muốn, nó sẽ chiều theo mong muốn của cô.
Thu thập xong tinh thể muối rồi bọn họ cũng không hề dừng lại, rắn lớn trực tiếp mang theo cô đi đến khu rừng rậm bên cạnh.
Sơ Niệm nhặt một chút cành lá khô héo trên mặt đất, hai con cá đều làm thành cá nướng.

Phương pháp nguyên thủy nhất lưu giữ được hương vị thuần túy của đồ ăn một cách tối đa, hiện tại chỉ cần có thể ăn thứ gì đó có vị mặn cô đã vô cùng thỏa mãn rồi.

Lại nghĩ đến túi xách phía sau của mình chứa toàn bộ đều là muối, cô lập tức vui vẻ giống như đang nằm mơ vậy.
Đống tinh thể muối này cũng không thể trực tiếp ăn, cần mang về loại bỏ tạp chất trong đó xong mới có thể để cho người ăn được.
Cho dù là như thế, nhiều tinh thể muối như vậy chiết xuất ra cũng đủ cho cô ăn trong một thời gian rất dài.
Hai con cá nướng, cô ăn một con, một con khác bị rắn lớn trực tiếp nuốt chửng luôn không thèm nhai.
Đi tới đi lui đến hồ nước mặn cũng mất thời gian gần một ngày trời, cuối cùng một người một rắn ăn xong hai con cá thì trở về, như vậy tính ra ngày hôm nay cũng đã sống quá mức xa xỉ rồi.
Sau khi trở về, rắn lớn không trực tiếp mang Sơ Niệm trở về hang, mà lại đi ra phía mặt sau của hang.
Lần đầu tiên Sơ Niệm nhìn thấy toàn cảnh thác nước, từ trên núi đổ xuống trông giống như một tấm màn che khổng lồ, tiếng nước ào ào ầm vang không ngừng, đổ xuống ven hồ nước bên dưới.
Rắn lớn đặt cô trên một tảng đá cực lớn, Sơ Niệm mới từ trên thân rắn lớn đi xuống chợt phát hiện một chuyện.
Trên lớp vảy màu vàng sạch sẽ xinh đẹp của rắn lớn xuất hiện rất nhiều vết gợn lấm tấm màu trắng với hình dạng bất thường, giống như bệnh sởi ở con người, che kín toàn thân của nó.

Sau khi chui vào hồ nước, rắn lớn lập tức bơi đến trong thác nước lăn lộn vài vòng, đến lúc đi ra, những gợn lấm tấm trên thân đã hoàn toàn biến mất.
Sơ Niệm bừng tỉnh đại ngộ, dấu vết vừa nãy hẳn là sau khi bơi vào hồ bị dính nước mặn, nước muối bị bay hơi đọng lại thành các vệt muối.
Có lẽ chính bởi vì như vậy nên rắn lớn mới kháng cự hồ nước mặn, nó không thích cảm giác bị muối dính lên da, cũng không muốn lớp vảy sạch sẽ của mình bị bẩn.
Rắn lớn bơi qua bơi lại bên trong hồ nước, Sơ Niệm thấy nó chơi vui vẻ, cũng cởi đôi giày thể thao của mình ra để đến chỗ nước không thể bắn đến, xắn ống quần da thú lên, dùng ngón chân trắng muốt thử thử nhiệt độ nước, xác nhận không quá lạnh mới đi xuống chỗ nước nông.
Bên cạnh mấy tảng đá chỗ nước nông có rất nhiều ốc bươu, nhìn qua cũng khá to béo.

Bản năng ăn hàng khiến cho cô không cách nào buông tha mỹ thực dâng đến miệng được.
Cô tay đỡ dựa vào bên tảng đá lớn để tránh việc bị té ngã do dẫm phải đá trơn trượt dưới làn nước, tay kia thì bắt lấy mấy con ốc đang bám vào thành tảng đá ném lên bờ, một lát nữa lên bờ có thể tìm thứ gì đó đựng chúng mang về để tối ăn.
Có muối, vậy cái gì cũng đều có thể nấu ra càng nhiều hương vị.

Thậm chí cô đã tưởng tượng ở trong đầu các món ngon với đủ các loại khẩu vị chua cay, món cay ngọt, siêu cay vân vân.
Trong lúc cô đang vui vẻ mò cua bắt ốc, đột nhiên có nước từ trên cao bắn đến, giống như giọt mưa rơi xuống cạnh thân thể cô.
Sơ Niệm quay đầu nhìn, thấy rắn lớn đang ở phía sau cô cách không quá xa, cái đuôi thi thoảng đong đưa, bắt chước động tác của cô, thậm chí còn giúp cô cùng nhau nhặt ốc.
Nghe nói động vật đều có năng lực bắt chước động tác của con người, càng là động vật có trí thông minh cao thì năng lực bắt chước càng mạnh.
Cô đã sớm nhận ra rắn lớn luôn quan sát mọi hành động của cô, thậm chí còn cố ý bắt chước hành động của cô, rất nhiều lúc còn có thể học rất ra dáng luôn nha.
Sơ Niệm thử một chút, dùng tay vốc một ít nước hất về phía thân thể của nó.
Rắn lớn không chút nhúc nhích, dường như nó cũng biết không có gì cần tránh cả.
Trong ý thức của nó, loại động tác này của Sơ Niệm không có chút tính công kích nào, không thể gây thương tổn cho nó, cho nên không cần trốn tránh.

Sơ Niệm lại hất nước lên nó thêm vài lần nữa, nó dường như mới nhận ra đây là một trò chơi, vươn cái chóp đuôi bị dính chút nước hất về phía cô.
Khi cô còn tưởng nó sẽ vẫn hờ hững bất động, nó rốt cuộc cũng học được.
Lâu lắm rồi Sơ Niệm không tương tác cùng với ai, cô thích lúc sáng sớm rắn lớn dùng lưỡi nhẹ nhàng đáp lại, cũng thích hiện tại rắn lớn dùng chóp đuôi cùng cô chơi té nước.
Điều này khiến cho cô cảm thấy giống như có một người khác cùng cô sinh hoạt tại nơi này.
Mặc dù rắn lớn rất linh hoạt, nhưng dù sao thân hình của nó cũng quá ớn, tỷ lệ trúng mục tiêu của Sơ Niệm cao hơn rất nhiều so với bị nhắm trúng.
Cuối cùng cả người cô cũng không có bị ướt nhiều lắm, ngược lại rắn lớn động tác chậm chạp vụng về, làm cho cô nhớ đến cụm từ ‘hố đen trò chơi’.
Cô lại không nhận ra một điều, kỳ thật rắn lớn vẫn luôn tránh không để cho bọt nước bắn lên người nhân loại nhỏ bé.
Cô quá yếu ớt, cũng dễ dàng bị thương, còn mỏng manh hơn cả chỗ bảy tấc của nó, thật sự là rất cần được chăm sóc cẩn thận.
Niềm vui sướng khi giành thắng lợi trong trận chiến té nước khiến tiếng cười của Sơ Niệm vang vọng khắp quanh hồ, cô chơi rất vui vẻ.

Thậm chí bởi vì quá mức hưng phấn mà trượt chân, ngã thẳng vào trong nước, rồi lại được rắn lớn vớt ra.
Cả hai đều ướt sũng như chuột lột.

Nhưng bởi vì có mái tóc dài, nên trông cô càng thảm hơn đối phương.
Sơ Niệm đột nhiên bật cười, cô vậy mà lại có cảm giác cô cùng rắn lớn là đồng loại.
Nhìn thấy đồng tử dựng thẳng đứng của rắn lớn, cô bất chợt cúi đầu, nhỏ giọng nỉ non: “Rắn lớn, cảm ơn ngươi.

Cảm ơn ngươi cùng ta…”
Sơ Niệm cả người ướt sũng đi đến ven hồ hái được một loại lá cây rất lớn giống lá sen, cô dùng lá này để gói chỗ đống ốc hôm nay nhặt được thành hai bọc lớn.
Trên mặt lá sen còn nở một loại hoa màu hồng tím nhạt, những cánh hoa xếp chồng lên nhau, rất thơm.
Nhưng mà ba lô trên lưng cô đã chật chỗ, hai tay cũng cầm đầy đồ, không còn thừa chỗ nào ra để hái đóa hoa vừa to vừa thơm này.
Cô đành phải đưa hoa qua cho rắn lớn, muốn nhờ nó hỗ trợ.

Ngay lúc Sở Niệm còn đang nghĩ nên nhờ giúp đỡ bằng cách nào, rắn lớn đã há miệng nuốt chửng luôn đóa hoa rồi.
Hình như nó nghĩ này là để cho nó ăn.
Sơ Niệm cười hỏi: “Ăn có ngon không?”
Rắn lớn đương nhiên là không thể trả lời, cùng lắm chính là cái hiểu cái không mà lắc đầu.
Sơ Niệm cười khúc khích, lại hái thêm một đóa hoa đặt lên đỉnh đầu rắn lớn, cùng với dáng vẻ hung mãnh của nó đối lập quá mãnh liệt, nhưng cũng vô cùng thú vị.
Có lẽ rắn lớn cũng cho rằng đây là một trò chơi, đến tận khi mang Sơ Niệm trở về tới hang đều không để cho hoa trên đỉnh đầu bị rơi xuống.
Cuối cùng vẫn là Sơ Niệm cảm thấy quá buồn cười mới lấy bông hoa to kia xuống, sợ rắn lớn buồn, cô cũng không quan tâm rắn lớn có hiểu hay không bắt đầu giải thích: “Đây là hoa, rất thơm, cần cắm vào trong lọ nhỏ, đổ thêm chút nước là có thể tỏa hương rất nhiều ngày.

Không phải để ăn nha.”
Cô đặt hoa sen cùng cỏ sao ở đầu giường của mình.
Bày xong hoa sen, cô mở ba lô của mình lấy cái cốc đựng tinh thể muối ra.
Trong đống tinh thể muối này còn chứa lượng lớn cát bụi cùng với bùn nước, chưa kể tinh thể muối có kích thước thô to, nếu để ăn luôn thì quá khó, trực tiếp dùng để đun nấu chắc chắn là không thể ăn được.
Cô chỉ có thể nghĩ biện pháp dùng những thí nghiệm hóa học nhỏ thú vị từng làm trong lớp hóa hồi trung học để thử tiến hành chiết xuất muối.
Sơ Niệm đổ toàn bộ tinh thể muối trong cốc nước vào trong nồi đá, lại lấy thêm một phần từ trong ba lô ra, nhóm lửa rồi cho thêm thật nhiều nước sạch vào, một lần nữa làm cho muối hòa tan với nước.
Bởi vì không có than hoạt tính, cô đành phải dùng than củi đốt đến gần trong suốt, sau đó dập tắt để tự chế ra thứ có công hiệu giống với than hoạt tính.
Tranh thủ lúc trời còn chưa tối, đi đến bờ sông lấy một ít cát về.
Cứ vậy mọi thứ đã chuẩn bị xong, dựa vào khả năng lọc bỏ và hấp thụ chất bẩn của than hoạt tính cùng với cát, cho nước muối lọc sạch nhiều lần, đến khi được nước muối sạch sẽ lại cho vào nồi đá đun cạn, cuối cùng cũng làm ra được chút muối có thể ăn.
Sau khi hoàn thành, Sơ Niệm thử một ít, quả đúng là hương vị mặn mặn quen thuộc.
Đúng lúc gặp phải rắn lớn đi vào, cô kích động nhảy bổ lên ôm chặt nó: “Rắn lớn ơi, tôi thành công rồi! Rắn thực sự quá tuyệt, hì hì! Không có rắn thì hiện tại tôi đã không được ăn muối rồi!”
Một cái ôm này khiến toàn bộ hoa sen tím nhạt mà rắn lớn đang ngậm trong miệng đều ‘xoạch xoạch’ rơi hết xuống mặt đất..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương