Sau Khi Bị Xà Xà Chăn Nuôi FULL
-
Chương 13
Đối với hành động kiêu ngạo tặng quà của rắn lớn, Sơ Niệm không biết nên cười hay nên khóc.
Mặc dù buổi trưa nấu canh cá thất bại, nhưng buổi tối cô ăn chút đồ rồi, huống chi bây giờ là con mồi lớn như vậy, cô không ăn nổi dù chỉ một miếng.
Nhưng mà dưới sự thúc giục hết lần này đến lần khác của rắn lớn, cuối cùng Sơ Niệm chỉ lấy một mảnh da thú, còn phần thịt thì cho rắn lớn nuốt chửng.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, buổi sáng khi tỉnh dậy cô hắt hơi mấy cái, sợ tưởng mình sắp bị cảm nên vội vàng trở về hang đợi đến khi mặt trời mọc mới đi ra ngoài.
Cô giữ lại da thú là để dùng da thú giữ ấm.
Mỡ trên lớp da này rất dày, có thể thấy là do nhiệt độ giảm xuống, động vật nhỏ cũng đã bắt đầu tích mỡ.
Sơ Niệm cạo qua trên lớp da thú để lấy mỡ, sau đó đổ nước vào để ngâm.
Mặc dù da động vật mà cô làm lần trước không cứng lắm, nhưng nếu muốn mặc vào người để giữ ấm thì độ mềm mại vẫn chưa đủ.
Lần này cô nghĩ sẽ kéo dài thời gian của mỗi quy trình thêm một chút, không chừng làm như vậy có thể khiến cho tấm da thú mềm mại hơn một chút.
Trước khi đi ngủ, Sơ Niệm thường lấy sổ tay ra ghi lại hình dáng, màu sắc những thứ ăn được, có ngon không và tìm ở đâu.
Tất cả thông tin đều được ghi lại tỉ mỉ từng chút một.
Trong cuốn sổ tay của Sơ Niệm, bên trong trang bìa là thời gian được ghi lại, bên trong có ghi chú và ghi chép về các loài thực vật.
Cô không thể để mình đánh mất khái niệm về dòng chảy thời gian chỉ vì cô sống trong những vùng rừng sâu núi thẳm, không thể khiến bản thân mình trở thành người phân biết được bây giờ là khi nào.
Càng không thể để bản thân mất đi năng lực phát âm.
Vì vậy, mỗi ngày cô luôn đọc những thứ mà cô đã ghi lại vào ngày hôm trước, để không bị mất khả năng ngôn ngữ và viết chữ của mình.
Nếu không có những thứ này, cô thậm chí còn tự hỏi liệu một ngày nào đó mình có trở nên không khác gì dã nhân nếu không ai tìm thấy mình.
Ý nghĩ đó khiến cô sợ hãi.
Khi cô viết và đọc, rắn lớn sẽ ở bên cạnh cô, giống như một sinh viên chăm ngoan, chú ý lắng nghe.
Nó giống như con mèo trong trường đại học của bọn cô, cũng thích nghe âm thanh của sinh viên lúc lên lớn đọc bài khóa.
Các thầy cô giáo thường khen con mèo: “Con mèo còn thích học hơn các em.
Nếu nó nói được tiếng người, e rằng nó còn giỏi hơn các em về khoản học hành.”
Tuy nhiên, thực tế là mèo chỉ có thể kêu meo meo, mặc dù rắn có thể tạo ra tiếng “khè khè”, nhưng xét cho cùng thì chúng cũng chỉ là động vật và không thể nói được tiếng người.
Sơ Niệm đã viết sự cô đơn này trong nhật ký của mình, như thể bằng cách đó, cô sẽ không cảm thấy chỉ có một mình mình là con người.
Ngày hôm sau, Sơ Niệm dậy sớm theo đồng hồ sinh học, nhưng thay vì dậy luôn như thường lệ, cô co ro nằm trong lớp da thú ấm áp trên giường.
Mãi đến khi nhiệt độ từ từ tăng lên cô mới uể oải ngồi dậy.
Rắn lớn hôm nay từ sớm đã ra khỏi hang không biết đã đi đâu.
Sơ Niệm lấy con gao găm từ trong ba lô ra, đi tới hồ bơi phía sau, tiếp tục công việc ngày hôm qua, làm sạch da thú, sau đó chậm rãi hun khói theo cách cũ.
Bình thường những cành cây mỗi khi rắn lớn hái quả đem về đều được tích trữ lại, hun da thú cần một lương lớn.
Và nếu có thể, cô vẫn muốn làm thêm một vài chiếc da thú nữa để dự phòng.
Chiếc giường lá dưới thân đã mấy lần thay lá rồi, nhưng lần nào cũng ngủ không được mấy ngày đã trở thành một đống lá vụn.
Nếu gió thuận chiều thổi vào trong hang, sẽ cuốn vụn lá bay khắp nơi.
Nếu có nhiều da thú hơn, cô có thể gấp nó lại để nằm, vừa mềm lại còn có thể lưu trữ.
Trong trường hợp này, số lượng cành cây cần lại càng lớn.
Sơ Niệm phân vân không biết khi xuống núi có nên bẻ mấy cành mang về không.
Miếng da thú này hun khói, sau đó xát tro củi, mất cả một ngày, đến bữa cô chỉ ăn một ít hoa quả.
Làm xong xuôi thì mặt trời cũng đã sắp lặn, Sơ Niệm ngâm da thú vào nước, chuẩn bị để ngày mai thức dậy thì lấy ra phơi.
Vừa quay trở lại hang lớn, cô đã thấy rắn lớn quay lại.
Chỉ có điều lần này dường như nó đi xuống từ hướng núi.
Hôm nay rắn lớn mang về một con cá…
Con cá tưởng như còn sống, thì bị rắn lớn tát, phát ra tiếng “ba ba”.
Đây chắc hẳn là bữa tối mà rắn lớn đem về cho cô.
Thực sự không ngờ rắn lớn lại còn biết cả cách cải thiện bữa ăn, ăn no quen trên mặt đất rồi, đột nhiên hôm nay lại bơi dưới nước để bắt mồi.
Sơ Niệm cũng đã từng tự mình bắt cá.
Có cá ở các vực sâu trong hang, nhưng những con cá đó thường không lớn.
Nếu thỉnh thoảng nhìn thấy cá lớn, bọn chúng thậm chí đã bỏ chạy trước khi Sơ Niệm đến gần, không có cách nào để chạm vào chúng.
Khi cô vui vẻ đi nhặt cá thì rắn lớn lấy ra một tảng đá khác.
Hình vuông, chất liệu là thuộc cùng một loại đá với xẻng đá, kích thước có thể đặt vừa trên bếp nhỏ của cô, ở giữa khoét rỗng, giống như một cái nồi vuông.
Sơ Niệm ngạc nhiên khi thấy rắn lớn làm con cá bất tỉnh, sau đó cho vào nồi đá, rồi đưa cho cô.
“Cái này lấy ở đâu ra vậy?” Sơ Niệm theo bản năng tự hỏi.
Rắn lớn gật gật đầu, thè chiếc lưỡi phấn nộn ra, phát ra âm thanh “si si”.
Sơ Niệm lấy tay che miệng, hai mắt mở to, kinh ngạc nhìn đồng tử thẳng đứng của con rắn lớn.
Nó là đang đáp lại lời cô sao?
Nó có thể hiểu những gì cô đang nói?
“Rắn biết nơi con người sống, nên đã ăn cắp của họ sao?” Lần này rắn lớn không trả lười câu hỏi của cô.
Sơ Niệm lại chỉ vào nồi đá cùng với cá: “Là rắn bắt được à?”
Rắn lớn lại gật gật đầu.
Sơ Niệm luôn biết rằng rắn lớn có thể hiểu những câu đơn giản, giống như một con chó thông minh.
Nhưng hôm nay rắn lớn đối với cô có hỏi có đáp, có vẻ như nó đang cố gắng giao tiếp với cô, điều này nằm ngoài khả năng của một chú chó.
Thật tiếc là dù cô có hỏi thế nào đi nữa, rắn lớn cũng chỉ có thể phát ra âm thanh “si si”, cái gì cũng không trả lời nổi.
Khi chiếc xẻng đá lần trước xuất hiện, Sơ Niệm tự hỏi liệu chiếc xẻng đá có phải do rắn lớn làm ra hay không.
Nhưng điều mà cô hoài nghi hơn là sau khi nhìn thấy xẻng đá của cô, rắn lớn đã đi đến nơi có con người sinh sống và lấy trộm nó, rõ ràng là không thể kìm nén những suy nghĩ không nên có.
Nhưng hôm nay rắn lớn lại mang về một chiếc nồi đá khác, nó có hình dáng giống với hòn đá mà cô nhặt được hai ngày trước.
Điều này khiến cô vô cùng phân vân.
Bây giờ là thế kỷ 21, ai lại sử dụng một cái nồi làm bằng loại đá này.
Chẳng lẽ, hai thứ này thật sự là do rắn lớn làm ra, vậy thì chuyện này cũng quá khó tin.
Sơ Niệm không biết rốt cuộc mình đã xử lý con cá với tâm trạng gì, rồi lại làm món canh cá.
Có thể cơn đói từ trong bụng khiến đầu óc cô không thể suy nghĩ gì nữa, hoặc cũng có thể cô muốn ăn canh cá quá.
Món canh cá trắng luộc được rắc một lớp hành lá thái nhỏ trông rất ngon mắt.
Sơ Niệm không có thìa, chỉ có thể dùng xẻng sạch múc một ngụm canh, cô ngạc nhiên thú vị khi thấy canh cá có vị mặn rất nhẹ.
Đây là một bất ngờ lớn đối với Sơ Niệm đã lâu không được ăn vị muối.
Sơ Niệm cho canh cá vào chén của mình, một mình cô uống đủ, sau đó, vớt một phần của con cá, phần còn lại cho con rắn lớn xử lý.
Thịt cá rất mềm, không những không có mùi tanh mà còn có vị thơm ngon đến mức cảm giác như lưỡi sắp rơi ra.
Sau khi ăn cá xong, Sơ Niệm cầm chén nước nhấp một ngụm canh cá mặn, hai mắt híp lại hài lòng.
Tuy nhiên, mới húp được hai ngụm, cô lại ho dữ dội hai lần, gần như nghẹt thở.
Rắn lớn bị âm thanh thu hút tò mò nhìn qua.
Sơ Niệm xua tay, sau đó lắc đầu tỏ ý rằng mình vẫn ổn.
Nguyên nhân khiến cô bị sặc là do nhìn thấy cách ăn của rắn lớn.
Trước đây cô chỉ thấy rắn ăn thịt bằng cách nuốt chửng thức ăn.
Nó to như vậy, về cơ bản có thể nhét tất cả con mồi trong một lần ngoạm.
Hôm nay là lần đầu tiên cô nhìn thấy một con rắn lớn ăn thức ăn lỏng.
Nó đang dùng chiếc lưỡi rắn của chính mình, từng chút một, liếm canh vào miệng.
Giống như một con mèo đang uống nước.
Cô phát hiện, một khi bản thân chấp nhận sự thiết lập này, lưỡi của rắn lớn trông cũng khá vừa mắt.
Món canh cá này rất hợp khẩu vị của rắn lớn, nồi đá đã được liếm sạch, thịt cá cũng ăn hết, chỉ còn lại xương cá dưới đáy nồi.
Khi rửa nồi đá, trong đầu Sơ Niệm nảy ra một ý tưởng táo bạo: Giả sử rằng cái nồi bằng đá đó thực sự là rắn lớn làm, liệu cô có thể yêu cầu nó làm được nhiều thứ hơn không, chẳng hạn như thìa, bát và các vật dụng cần thiết khác.
Hoặc cô sẽ tìm cách nào đó để rắn lớn đưa cô ra ngoài xem xét.
Vào ban ngày, rắn lớn sẽ đi săn và ăn, hoặc làm việc khác, dù sao thì không phải ngày nào rắn lớn cũng ở trong hang.
Nếu cô có thể cùng rắn lớn ra ngoài một ngày, xem rắn lớn mỗi ngày làm gì, không chừng những vấn đề khó nắm bắt có thể được giải đáp.
Sau khi rắn lớn ăn xong, nó bắt đầu dọn cỏ và tro, rồi trượt vào trong bể nước, như thể ngâm mình trong nước.
Có vẻ như hôm nay rắn lớn sẽ không ra ngoài.
Sơ Niệm đã từ bỏ ý định yêu cầu rắn lớn đưa cô đi ra ngoài hôm nay, vì vậy cô chỉ có thể tìm cơ hội khác vào lần sau.
Cô mang những tấm da thú đã được kỳ cọ và rửa sạch ngày hôm qua ra cửa hang để hong khô.
Đeo ba lô của mình lên và đi xuống núi.
Mấy ngày trước, cô tìm thấy một loại cây dưới chân núi, quả trên cây nhìn rất ngon và không quá chín, cô tính toán rằng hôm nay quả sẽ chín hoàn toàn nên cô định xuống núi hái một ít để nếm thử.
Mất khoảng mười phút để đến đó, ngoại trừ một số động vật nhỏ và chim chóc dọc đường ra, thì không thấy một con quái thú nào cả.
Có lẽ đây là ý thức lãnh thổ của các loài quái thú, mỗi loài đều có vùng lãnh địa riêng.
Những mảnh đất lân cận này đều thuộc về rắn lớn.
Nó có thể nhanh chóng đến bên cạnh cô chỉ bằng một tiếng hét, và nó có thể tìm thấy cô dễ dàng cho dù cô chạy trốn ở đâu.
Đây chính là tự tin mà rắn lớn dám cho cô đi lại xung quanh.
Sơ Niệm tràn đầy niềm vui, khi cô đến bên cây ăn quả, cô thấy rằng quả thấp nhất đã bị hái mất.
Quả rõ ràng là được hái, không phải bị chim ăn, hẳn là một con vật nhỏ nào đó dáng vấp như cô, không hái được quả cao quá, mà chỉ có thể hái quả thấp.
Sơ Niệm cũng không nghĩ nhiều, xắn tay áo chuẩn bị lên cao.
Tuy có vẻ ngoài gầy gò nhưng từ nhỏ cô đã có thân thể rắn rỏi, khi còn đi học đại học, cô thường trèo cây để lấy mẫu vật.
Sau khi nhặt trái cây và một số cành cây khô, Sơ Niệm trở về hang với một giỏ thành quả.
Cô cho quả vào cái hang nhỏ để bảo quản, sắp xếp các cành cây lại cho ngay ngắn, suy nghĩ đến chuyện đi tắm vào buổi trưa khi thời tiết đẹp và nhiệt độ cao.
Vừa bước vào hang, cô đã nghe thấy một tiếng “a” trầm thấp.
Đó dường như là giọng của một người đàn ông!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook