Sau Khi Bị Vai Ác Nghe Được Tiếng Lòng
-
Chương 1
1.
Khi ta đưa lễ vật mừng tuổi cho Bùi Tự thì hắn đang tính g.i.ế.t người.
Trong đại điện âm u, dưới ánh nến thỉnh thoảng phát ra vài tiếng đùng đùng.
Trước điện là một đám người hầu đang quỳ trên mặt đất.
"Ai đặt cái thứ ghê tởm này lên giường của ta vậy? Tự nhận thì còn được toàn t.h.â.y."
Bùi Tự vung ống tay áo lên.
Một cái túi tiền tinh xảo đột nhiên xuất hiện.
Hắn thu hồi thuật pháp với vẻ mặt ghét bỏ.
Sau đó quăng túi tiền xuống đất, túi tiền lăn theo từng bậc từng bậc thang rồi dừng ngay chân ta.
Ta đang tính xoay người lại nhặt thì Bùi Tự lập tức lớn tiếng, ngăn cản ta:
"Tiết Ngưng, nếu nàng dám đụng vào thứ đồ bẩn thỉu này, ta sẽ c.h.ặ.t tay nàng!"
Ta sợ tới mức khẽ run rẩy
Lễ vật mừng tuổi trong lòng rớt xuống đất, rồi lăn hai vòng trên đất cũng dính đầy bụi đất.
Nhìn hai cái túi tiền có kiểu dáng không khác nhau bao nhiêu.
Tôi im lặng tới mức tưởng rằng mình điếc luôn rồi.
2.
Bùi Tự cũng hiếm khi trầm mặc, sau một lúc lâu hắn nói:
"Nàng chuẩn bị à?"
Hắn hắng giọng một cái nhưng âm thanh nghe có hơi mất tự nhiên.
"Các ngươi đi ra ngoài hết đi."
Nhóm người hầu như được đại xá, họ cùng nhau lui xuống mà không hề ngẩng đầu lên, thậm chí còn rất tri kỷ, đóng cửa điện lại nữa.
Ta lập tức cũng vội vã lui theo họ, suýt chút nữa thì bị cửa đập vào sống mũi.
Đầu ngón tay Bùi Tự ngoắc một cái, túi tiền tôi chuẩn bị lập tức bay đến trước mặt hắn.
Chờ khi bụi đất trên túi tiền rơi xuống sạch hết rồi, Bùi Tự mới không kiên nhẫn mà sai ta:
"Thất thần cái gì vậy? Qua đây giúp ta đeo lên nào."
Tôi lề mà lề mề bước đến chỗ hắn, vừa phải giả bộ làm nữ nhi thẹn thùng vừa đeo túi tiền lên trên eo hắn.
"Điện hạ thích là tốt rồi, Ngưng Nhi vất vả lâu như vậy cũng rất đáng...Ai da!"
Tay ta run lên, vết kim đ.â.m trên ngón tay bị lộ ra.
Nếu không nhanh chóng cho Bùi Tự nhìn thấy thì miệng vết thương sẽ khép lại mất thôi.
Quả nhiên, ánh mắt Bùi Tự dừng lại trên đầu ngón tay trắng nõn của ta.
Hệ thống trong đầu ta vui sướng thông báo: [Chúc mừng kí chủ, hệ thống kiểm tra đo lường được phản diện đang đau lòng, giá trị công lực +1%, tổng tiến độ công lược trước mắt là 90%. Mong ký chủ tiếp tục cố gắng, cô sắp được về nhà rồi.]
3.
Sau khi bị tai nạn xe ở thế giới thực, ta xuyên sách rồi.
Còn có một hệ thống công lược xuyên sách chung với ta.
Trong sách, Bùi Tự g.i.ế.t người vô số, cực kỳ hung ác, là phản diện lớn nhất truyện.
Mà ta là tiểu sư muội được trên dưới tông môn cưng chiều, nâng niu.
Dựa theo tình tiết cốt truyện, Tiết Ngưng vô tình gặp được Bùi Tự đang bị thương, nhận ra hắn là đại ma đầu.
Lúc nàng ấy muốn ra tay g.i.ế.t hắn thì Bùi Tự tỉnh lại.
G.i.ế.t người không thành, Tiết Ngưng rơi vào kết cục c.h.ế.t không toàn thây.
Sau khi các sư huynh và sư tỷ của Tiết Ngưng biết việc này thì tới tìm Bùi Tự báo thù.
Hai bên đấu nhau tới mức người sống ta c.h.ế.t, Bùi Tự g.i.ế.t người đỏ cả mắt khiến nhân gian gặp tai họa vô cùng lớn.
m thanh hệ thống kiên định.
[Ký chủ, công lực Bùi Tự giúp thế gian tránh khỏi tai họa thì cô có thể trở về nhà một cách khỏe mạnh rồi.]
Nguyên thân của ta đang sống đời sống thực vật, sống dở c.h.ế.t dở ở trong bệnh viện.
Nhưng mà công lược thành công thì ta sẽ được sống lại.
Còn có chuyện tốt như này hả?
Người mới vừa đạt được danh hiệu nữ diễn viên chính xuất sắc nhất trước tai nạn xe như ta, bày tỏ với hệ thống rằng chuyện cỏn con này dễ như ăn bánh.
Ta lén nhặt Bùi Tự về tông môn, dốc lòng chăm sóc hắn bất kể ngày đêm.
Sau khi thương thế của Bùi Tự tốt lên rồi, hắn dẫn ta trở về địa bàn của hắn.
Vì thế ta chính thức bắt đầu hành trình công lược nhân vật phản diện.
Sau đó ta phát hiện, Bùi Tự là người mõ hỗn nhưng tính tình rất chính trực...
...Lại còn rất dễ công lược.
Lúc Bùi Tự tu luyện, ta ở bên cạnh vỗ tay khen hay, tuôn ra bao lời nịnh nọt.
Hắn thờ ơ quát ta: "Đừng làm ồn."
[Hệ thống nhắc nhở: Giá trị công lược +1%.]
Ta xuống bếp vì Bùi Tự, bàn tay phỏng tới mức bị phồng lên.
Hắn nhận lấy đồ ăn với vẻ mặt không kiên nhẫn: "Không biết làm thì lăn ra ngoài."
[Hệ thống nhắc nhở: Giá trị công lược +5%.]
[Hệ thống nhắc nhở: Giá trị công lược +3%.]
Khi Bùi Tự không vui thì giá trị công lược cũng sẽ có dao động.
Nhưng nhìn chung thì tốc độ tăng giá trị công lực vẫn rất nhiều.
Cuối cùng, sau ba năm xa xứ thì giá trị công lực của ta đã được 90%.
4.
[Hệ thống nhắc nhở: Ký chủ cần cù, chăm chỉ công lược phản diện ba năm, tấm lòng được Thiên Địa chứng giám. Vì vậy hệ thống đặc biệt khai thông thuật độc tâm cho cô, thuận tiện cho cô nắm bắt được những suy nghĩ nội tâm của phản diện, từ đó thúc đẩy quá trình công lược nhanh hơn.]
Con đường về nhà tựa như đang mở rộng trước mặt ta vậy đó.
Ánh mắt ta nhìn Bùi Tự đột nhiên tràn ngập vui sướng.
Hừm?
Hình như không có xảy ra chuyện gì cả.
Hệ thống cũng bày tỏ rằng chưa từng xuất hiện tình huống như vậy bao giờ.
Chẳng lẽ trong lòng Bùi Tự không nghĩ gì cả à?
Bỗng nhiên Bùi Tự lên tiếng, âm thanh vừa trong vừa lạnh.
"Ngươi thuận tay trái từ lúc nào thế?"
[Hả? Thuận tay trái thuận tay phải cái gì chứ, bà đây là cha mi đó!]
Nội tâm ta điên cuồng châm chọc hắn nhưng trên mặt vẫn là biểu cảm thẹn thùng.
"Điện hại nói đùa rồi, ta quen dùng tay phải."
"À..."
Bùi Tự có vẻ đăm chiêu mà kéo dài âm điệu.
"Bị kim đ.â.m tay mà ảnh hưởng tới đầu óc luôn rồi hả?"
Ta cố gắng duy trì nụ cười lễ phép.
"Điện hạ lại nói đùa."
[Suốt ngày nói ba cái lời điên khùng gì đâu, đ.â.m đ.â.m đ.â.m, sớm muộn gì bà đây cũng đ.â.m c.h.ế.t ngươi.]
Bùi Tự nở nụ cười ngoài mặt nhưng nội tâm thì khác, hắn giúp ta vén tóc mai qua mang tai.
Tuy giá trị công lược tăng lên như nước đẩy thuyền nhưng chúng ta chưa từng thân mật như vậy bao giờ.
Ta bị dọa tới mức kích động, lùi về sau một bước.
[Con bà nó! Tên nam nhân thối này đừng lại gần ta quá mà!]
5.
Vẻ mặt Bùi Tự tối sầm lại.
"Trên người ta có mùi lạ sao?"
A? Trên người phản diện làm gì có mùi hương kỳ lạ nào chứ?"
Chẳng phải vẫn là mùi hương thanh khiết của long tiên hương, bạch đàn hương và quả phật thủ sao?
Ta ngửi cũng không thèm ngửi, lại tiếp tục thể hiện biểu cảm tự nhiên và buông lời nịnh nọt Bùi Tự.
"Trên người điện hạ có mùi hương nhàn nhạt, hương thơm nhẹ nhàng thoang thoảng như nằm mộng vậy. Tựa như tiên tử rơi xuống trần gian, vừa tươi mát vừa êm dịu, cứ mãi quanh quẩn ở trong đầu, tạo cảm giác vừa lãng mạn vừa tình cảm khiến người ta vui mãi không thôi."
[Mùi của nam nhân! Khiến người ta buồn nôn c.h.ế.t đi được! Nam nhân thối, c.ú.t c.ú.t c.ú.t!]
Bùi Tự lặng yên nhìn ta.
Ta sờ má theo bản năng.
Trên mặt ta có gì sao?
Ngược lại, hắn bỗng nhiên nở nụ cười tươi sáng vô cùng.
"Tiết Ngưng, được lắm. Ta vô cùng thích lễ vật này."
Ta xấu hổ rũ mắt xuống.
"Điện hạ thích thì Ngưng Nhi cảm thấy mãn nguyện rồi."
[Má nó! Bà đây mua tới tận mười linh thạch, ngươi dám không thích thử xem nào?]
[Hu hu hu, vì giả bộ tự may mà phải lấy kim đ.â.m vào tay mình, đau c.h.ế.t c.h.a luôn nè.]
Bùi Tự nắm lấy đầu ngón tay của ta, khẽ vuốt ve miệng vết thương nhỏ trên đó.
Hắn nở nụ cười thờ ơ, túi tiền bên hông lắc tới lắc lui.
"Ngưng Nhi vất vả rồi, nàng nói xem ta nên thưởng cho nàng cái gì mới tốt?"
6.
Ta nửa tin nửa ngờ.
Bùi Tự luôn nói lời cay nghiệt, từ lúc nào mà trở nên dịu dàng vậy rồi hả?
Có gì đó sai sai...
Nhưng hệ thống nói cho ta biết rằng tất cả đều bình thường: "Ký chủ đừng lo, hệ thống kiểm tra thấy giá trị công lược chưa có bất cứ bất thường nào cả. Có lẽ cuối cùng phản diện cũng được cô cảm hóa rồi, ý thức được sự quan trọng của cô. Nhưng xin ký chủ nắm chắc cơ hội này, đây chính là thời cơ tốt để xúc tiến tình cảm đó."
Tôi lập tức rũ mắt có vẻ thẹn thùng, né tránh ánh mắt của Bùi Tự: "Ngưng Nhi không có mong cầu gì nhiều, chỉ mong điện hạ có thể để vị trí thấp nhất trong lòng cho ta."
Vừa dứt lời, trong điện đột nhiên nổi lên một cơn gió thoang thoảng, màn che lay động phấp phới.
Những tấm màn voan mỏng bay chồng chất lên nhau, ta và Bùi Tự bốn mắt nhìn nhau.
Ánh mắt của hắn vô cùng chuyên chú, trái tim ta bỗng nhiên lỡ một nhịp.
[Phải nói rằng Bùi Tự thật sự rất đẹp trai.]
Không biết Bùi Tự nghĩ gì, khóe môi bỗng nhiên cong lên một vòng cung rất nhỏ.
[Trời đất ơi, trời đất ơi, quyến rũ muốn c.h.ế.t người ta rồi. Tiếc là...]
Nụ cười của Bùi Tự chùng xuống, ánh mắt có vẻ tìm tòi nghiên cứu.
Cõi lòng ta đầy tiếc nuối: [Chỉ tiếc là nam nhân không một ai tốt cả!]
7.
Gió bỗng nhiên ngừng lại.
Ánh mắt Bùi Tự trở nên sâu thẳm: "Trước đây có ai từng làm ngươi tổn thương à?"
A?
Đầu óc ta hoàn toàn mờ mịt: "Ai tổn thương ta chứ?"
Sao đổi chủ đề nhanh quá vậy trời?
Bùi Tự trầm mặc trong khoảnh khắc rồi gằn từng chữ: "Ngươi từng tổn thương vì tình sao?"
Tổn thương vì tình?
[Ha, mắc cười quá! Có tên nam nhân nào xứng đôi với một người mỹ lệ, lương thiện lại dịu dàng như bà đây chứ?]
Ta còn chưa kịp trả lời.
Bùi Tự bỗng nhiên bật cười: "Ngươi về tẩm điện của mình trước đi, buổi tối ta sẽ phái người đưa y phục mới và trang sức đến cho nàng."
Xem ra tâm trạng hắn rất tốt.
Toàn bộ quá trình này, hình như ta chưa nói gì cả: "..."
Bỗng nhiên có cảm giác không theo kịp suy nghĩ của Bùi Tự rồi.
"Là một buổi yến tiệc rất quan trọng."
Bùi Tự không chút để ý mà thưởng thức chiếc vòng trên cổ tay ta: "Ngưng Nhi, nàng đi tham dự với ta."
8.
Cảnh ca múa mừng thái bình, đàn sáo không ngừng vang lên bên tai.
Trong bữa tiệc, mọi người ăn uống linh đình nhưng khi ta và Bùi Tự bước vào, bốn phía lập tức rơi vào im lặng.
Ta tập trung nhìn mới phát hiện những người ngồi ở đây đều là những người cầm trong mỗi một Đại Tông Môn chính phái.
Còn có không ít gương mặt quen thuộc.
Thoáng nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của đại sư huynh, ta sợ tới mức khẽ run, vội vàng trốn sau lưng Bùi Tự/
"Các vị từ xa đến, thứ lỗi Bùi Mỗ chiêu đã không chu toàn."
Bùi Tự ngoài cười nhưng trong không cười.
Yến hội này nhìn như là do Bùi Tự làm chủ nhưng thực ra là do các Đại Tông Môn mời.
Chẳng qua vì để cho Bùi Tự yên tâm nên mới quyết định địa điểm tổ chức yến hội ở quê Bùi Tự.
Bùi Tự không chút khách khí, cho mọi người đợi một lúc lâu rồi mới khoan thai đi tới.
Ta cố gắng hết sức núp sau lưng Bùi Tự, cố ý hạ thấp cảm giác tồn tại.
[Không nhìn thấy ta, không nhìn thấy ta, không nhìn thấy ta.]
Không ngờ, sợ cái gì là gặp trúng ngay cái đó.
Bùi Tự bước sang bên cạnh hai bước, mở mồm nói: "Ngưng Nhi, còn không mau ra gặp mặt người quen cũ của nàng nè."
Ta cũng men theo bước chân của hắn, cũng di chuyển sang phải hai bước
Hoàn toàn không lộ chân ra cho ai thấy.
Rốt cuộc Bùi Tự không nhịn được nữa, hắn xoay người xách ta ra.
Ánh mắt mọi người trong điện đột nhiên tập trung vào người ta, bao gồm cả vị nhìn như bình dị gần gũi nhưng lạnh lùng như ngọc, cực kỳ thù ghét cái ác, sức chiến đấu đáng kinh ngạc - Chưởng môn sư huynh.
Ta nở nụ cười gượng gạo: "Sư huynh, đã lâu không gặp."
Ánh mắt sư huynh đảo một vòng quanh ta với Bùi Tự.
Gương mặt vẫn luôn bình tĩnh của huynh ấy từ từ rạn nứt.
Cuối cùng, huynh ấy bóp nát chén trà trong tay, cầm k.i.ế.m rồi phi thân về phía trước: "Bùi Cẩu, nộp mạng đi!"
9.
Thảm rồi.
Lúc trước ta lừa gạt chưởng môn sư huynh nói muốn xuống núi du hành ba năm.
Trên thực tế là ta đi theo Bùi Tự trở về ma điện chứ có đi đâu đâu.
Vì để tăng độ tin cậy cho lời nói của ta nên ta cầu xin Bùi Tự, sai người thu thập đồ ăn và những món đồ đặc sắc khắp nơi đến cho ta, sau đó lén hắn gửi tất cả về cho sư môn.
Giờ phút này, nhìn bên hông chưởng môn sư huynh và Bùi Tự đều có cái túi tiền không khác nhau là mấy, ta liền lâm vào lặng im.
Chưởng môn sư huynh nói năng vô cùng khí phách: "Ngươi thế mà dám bắt cóc Ngưng Nhi!"
Bùi Tự đỡ k.i.ế.m của hắn, trở tay đ.â.m ngược lại: "Ngưng Nhi là tên mà ngươi có thể gọi à?"
K.i.ế.m ý lạnh như băng, trong giây lát hai người đã so được hơn mười chiêu.
"Các người! Hai người đừng đánh nữa!"
Ta khóc không ra nước mắt.
[Mẹ nó, đúng là nghiệp chướng mà, mém đ.â.m trúng bà đây mấy lần rồi nè.]
Bùi Tự bỗng nhiên thu k.i.ế.m lại.
k.i.ế.m khí của chưởng môn sư huynh tạo ra một vết thương dài hẹp trên gương mặt Bùi Tự, trong chốc lát nơi đó liền chảy ra những giọt m.á.u nhỏ mịn như hạt châu.
Sư huynh cũng không ham chiến, huynh ấy giữ chặt tay ta: "Ngưng Nhi, muội chịu khổ rồi, huynh dẫn muội về nhà."
Bùi Tự hoàn toàn không nhượng bộ, nắm chặt cổ tay ta: "Lúc trước nàng chạy trốn cùng ta, nàng đã nói gì nhớ không?"
Lúc đó ta nói gì nhỉ?
Ta trầm tư suy nghĩ.
Lúc ấy ta nói, ta đã sớm thừa nhận tình cảm của mình dành cho hắn với mọi người rồi.
Tất cả mọi người trong sư môn đều chúc phúc cho ta.
Nhưng mà chỉ e ngại lập trường trái ngược nên không dám biểu đạt mà thôi.
Bùi Tự cười lạnh rồi lau vết m.á.u trên mặt đi, lực đạo trong tay từ từ tăng thêm.
"Bọn họ...Chúc phúc cho chúng ta như thế à?"
10.
"Ai chúc phúc cho ngươi chứ! Ngươi xứng sao?"
Chưởng môn sư huynh nhìn ta một cái, thái độ huynh ấy kiểu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Khi nào về sẽ tính sổ với muội sau. Đi, chúng ta về nhà trước."
"Nơi này mới là nhà nàng."
Lực đạo trong tay Bùi Tự không giảm, âm thanh lạnh băng: "Ngưng Nhi, nàng nói cho hắn biết ở đâu mới là nhà của nàng?"
Ta nhìn sư huynh rồi lại nhìn hắn.
Trong lúc ta đang trầm mặc, âm thanh nhắc nhở của hệ thống liên tục vang lên.
[Giá trị công lược -1%].
[Giá trị công lược -3%].
[Giá trị công lược -5%].
[Cảnh cáo, cảnh cáo, kiểm tra thấy giá trị công lược liên tục giảm xuống, thỉnh ký chủ mau cứu vớt lại, nếu như giảm xuống dưới 60% thì sẽ tính là công lược thất bại.]
Nếu công lược thất bại thì về với cát bụi chắc rồi!
Tuy tôn nghiêm đáng quý nhưng sinh mệnh lại càng đáng quý hơn!"
Ta né khỏi tay sư huynh rồi nắm tay Bùi Tự, ánh mắt chan chứa đầy tình yêu: "Điện hạ ở đâu thì nhà của ta ở đó."
Sư huynh: "Ngưng...Cái đồ chỉ biết yêu đương này, hôm nay ta đánh luôn cả muội!"
Ta thốt ra: "Sư huynh đừng vội, đây chính là kim chủ của huynh đó!"
Ngoại trừ những món đồ chơi nho nhỏ, mỗi tháng Bùi Tự đều cho ta rất nhiều tiền tiêu vặt.
Sư môn ta nghèo khổ, lúc nào ta cũng gửi phần lớn số tiền tiêu vặt cho chưởng môn sư huynh.
Vị kim chủ này, danh xứng với thực.
Ta gật đầu với ánh mắt rưng rưng: "Những thứ kia và tiền bạc đều là do điện hạ đưa."
11.
Há miệng mắc quai, lấy đồ của người ta thì chùn tay.
Vị sư huynh luôn luôn được xưng là thanh liêm đột nhiên an tĩnh như thóc.
Ngược lại, sau khi Bùi Tự nghe xong thì ánh mắt dừng lại ngay túi tiền bên hông của sư huynh, ánh mắt tự như muốn g.i.ế.t người.
Hắn liếc nhìn ta với ánh mắt lành lạnh, ta nhất thời hiểu rõ ý của hắn.
Hắn đang nói là: "Đồ ta tặng cho nàng, nàng đều đưa cho người khác à?"
Tội vội vã ghé vào tai hắn, nhỏ giọng giải thích: "Điện hạ, người cũng biết lập trường của chúng ta bất đồng. Muốn bọn họ chấp nhận cũng ta là một đôi thì không nên gấp gáp. Ngày nào ngươi cũng k.i.ế.m được bạc tỷ, ta mượn danh người để tặng này kia cho bọn họ, tạo ấn tượng tốt cho bọn họ đó."
Tiếng nói của ta vừa ngừng.
[Giá trị công lược +10%].
Hửm?
Còn tăng hơn lúc trước 1% nữa luôn.
Tựa như muốn xác minh lại lời nói của ta, sư huynh thu k.i.ế.m vào vỏ, vẻ mặt không được tự nhiên: "Muội thật là, sao không nói cho ta biết sớm một chút để ta chuẩn bị tâm lý chứ."
Ta gật đầu như giã tỏi: "A, đúng đúng đúng, tất cả là lỗi của muội."
Một đợt nguy hiểm lại được giải quyết dễ dàng như thế.
Không hổ là ta, quá thông minh rồi.
Sống lại, ta đáng!
Sư huynh lại trở về tác phong nhanh nhẹn như thường hay diễn, rồi hai mắt đá qua đá lại, đánh giá ta và Bùi Tự từ trên xuống dưới.
Cuối cùng, huynh ấy nở nụ cười ôn hòa với chúng ta: "Quả thật, hai người các ngươi rất xứng đôi."
Ta: "..."
Không ngờ tiền tài có thể ăn mòn nhân cách con người một cách triệt để đến thế.
Khi ta đưa lễ vật mừng tuổi cho Bùi Tự thì hắn đang tính g.i.ế.t người.
Trong đại điện âm u, dưới ánh nến thỉnh thoảng phát ra vài tiếng đùng đùng.
Trước điện là một đám người hầu đang quỳ trên mặt đất.
"Ai đặt cái thứ ghê tởm này lên giường của ta vậy? Tự nhận thì còn được toàn t.h.â.y."
Bùi Tự vung ống tay áo lên.
Một cái túi tiền tinh xảo đột nhiên xuất hiện.
Hắn thu hồi thuật pháp với vẻ mặt ghét bỏ.
Sau đó quăng túi tiền xuống đất, túi tiền lăn theo từng bậc từng bậc thang rồi dừng ngay chân ta.
Ta đang tính xoay người lại nhặt thì Bùi Tự lập tức lớn tiếng, ngăn cản ta:
"Tiết Ngưng, nếu nàng dám đụng vào thứ đồ bẩn thỉu này, ta sẽ c.h.ặ.t tay nàng!"
Ta sợ tới mức khẽ run rẩy
Lễ vật mừng tuổi trong lòng rớt xuống đất, rồi lăn hai vòng trên đất cũng dính đầy bụi đất.
Nhìn hai cái túi tiền có kiểu dáng không khác nhau bao nhiêu.
Tôi im lặng tới mức tưởng rằng mình điếc luôn rồi.
2.
Bùi Tự cũng hiếm khi trầm mặc, sau một lúc lâu hắn nói:
"Nàng chuẩn bị à?"
Hắn hắng giọng một cái nhưng âm thanh nghe có hơi mất tự nhiên.
"Các ngươi đi ra ngoài hết đi."
Nhóm người hầu như được đại xá, họ cùng nhau lui xuống mà không hề ngẩng đầu lên, thậm chí còn rất tri kỷ, đóng cửa điện lại nữa.
Ta lập tức cũng vội vã lui theo họ, suýt chút nữa thì bị cửa đập vào sống mũi.
Đầu ngón tay Bùi Tự ngoắc một cái, túi tiền tôi chuẩn bị lập tức bay đến trước mặt hắn.
Chờ khi bụi đất trên túi tiền rơi xuống sạch hết rồi, Bùi Tự mới không kiên nhẫn mà sai ta:
"Thất thần cái gì vậy? Qua đây giúp ta đeo lên nào."
Tôi lề mà lề mề bước đến chỗ hắn, vừa phải giả bộ làm nữ nhi thẹn thùng vừa đeo túi tiền lên trên eo hắn.
"Điện hạ thích là tốt rồi, Ngưng Nhi vất vả lâu như vậy cũng rất đáng...Ai da!"
Tay ta run lên, vết kim đ.â.m trên ngón tay bị lộ ra.
Nếu không nhanh chóng cho Bùi Tự nhìn thấy thì miệng vết thương sẽ khép lại mất thôi.
Quả nhiên, ánh mắt Bùi Tự dừng lại trên đầu ngón tay trắng nõn của ta.
Hệ thống trong đầu ta vui sướng thông báo: [Chúc mừng kí chủ, hệ thống kiểm tra đo lường được phản diện đang đau lòng, giá trị công lực +1%, tổng tiến độ công lược trước mắt là 90%. Mong ký chủ tiếp tục cố gắng, cô sắp được về nhà rồi.]
3.
Sau khi bị tai nạn xe ở thế giới thực, ta xuyên sách rồi.
Còn có một hệ thống công lược xuyên sách chung với ta.
Trong sách, Bùi Tự g.i.ế.t người vô số, cực kỳ hung ác, là phản diện lớn nhất truyện.
Mà ta là tiểu sư muội được trên dưới tông môn cưng chiều, nâng niu.
Dựa theo tình tiết cốt truyện, Tiết Ngưng vô tình gặp được Bùi Tự đang bị thương, nhận ra hắn là đại ma đầu.
Lúc nàng ấy muốn ra tay g.i.ế.t hắn thì Bùi Tự tỉnh lại.
G.i.ế.t người không thành, Tiết Ngưng rơi vào kết cục c.h.ế.t không toàn thây.
Sau khi các sư huynh và sư tỷ của Tiết Ngưng biết việc này thì tới tìm Bùi Tự báo thù.
Hai bên đấu nhau tới mức người sống ta c.h.ế.t, Bùi Tự g.i.ế.t người đỏ cả mắt khiến nhân gian gặp tai họa vô cùng lớn.
m thanh hệ thống kiên định.
[Ký chủ, công lực Bùi Tự giúp thế gian tránh khỏi tai họa thì cô có thể trở về nhà một cách khỏe mạnh rồi.]
Nguyên thân của ta đang sống đời sống thực vật, sống dở c.h.ế.t dở ở trong bệnh viện.
Nhưng mà công lược thành công thì ta sẽ được sống lại.
Còn có chuyện tốt như này hả?
Người mới vừa đạt được danh hiệu nữ diễn viên chính xuất sắc nhất trước tai nạn xe như ta, bày tỏ với hệ thống rằng chuyện cỏn con này dễ như ăn bánh.
Ta lén nhặt Bùi Tự về tông môn, dốc lòng chăm sóc hắn bất kể ngày đêm.
Sau khi thương thế của Bùi Tự tốt lên rồi, hắn dẫn ta trở về địa bàn của hắn.
Vì thế ta chính thức bắt đầu hành trình công lược nhân vật phản diện.
Sau đó ta phát hiện, Bùi Tự là người mõ hỗn nhưng tính tình rất chính trực...
...Lại còn rất dễ công lược.
Lúc Bùi Tự tu luyện, ta ở bên cạnh vỗ tay khen hay, tuôn ra bao lời nịnh nọt.
Hắn thờ ơ quát ta: "Đừng làm ồn."
[Hệ thống nhắc nhở: Giá trị công lược +1%.]
Ta xuống bếp vì Bùi Tự, bàn tay phỏng tới mức bị phồng lên.
Hắn nhận lấy đồ ăn với vẻ mặt không kiên nhẫn: "Không biết làm thì lăn ra ngoài."
[Hệ thống nhắc nhở: Giá trị công lược +5%.]
[Hệ thống nhắc nhở: Giá trị công lược +3%.]
Khi Bùi Tự không vui thì giá trị công lược cũng sẽ có dao động.
Nhưng nhìn chung thì tốc độ tăng giá trị công lực vẫn rất nhiều.
Cuối cùng, sau ba năm xa xứ thì giá trị công lực của ta đã được 90%.
4.
[Hệ thống nhắc nhở: Ký chủ cần cù, chăm chỉ công lược phản diện ba năm, tấm lòng được Thiên Địa chứng giám. Vì vậy hệ thống đặc biệt khai thông thuật độc tâm cho cô, thuận tiện cho cô nắm bắt được những suy nghĩ nội tâm của phản diện, từ đó thúc đẩy quá trình công lược nhanh hơn.]
Con đường về nhà tựa như đang mở rộng trước mặt ta vậy đó.
Ánh mắt ta nhìn Bùi Tự đột nhiên tràn ngập vui sướng.
Hừm?
Hình như không có xảy ra chuyện gì cả.
Hệ thống cũng bày tỏ rằng chưa từng xuất hiện tình huống như vậy bao giờ.
Chẳng lẽ trong lòng Bùi Tự không nghĩ gì cả à?
Bỗng nhiên Bùi Tự lên tiếng, âm thanh vừa trong vừa lạnh.
"Ngươi thuận tay trái từ lúc nào thế?"
[Hả? Thuận tay trái thuận tay phải cái gì chứ, bà đây là cha mi đó!]
Nội tâm ta điên cuồng châm chọc hắn nhưng trên mặt vẫn là biểu cảm thẹn thùng.
"Điện hại nói đùa rồi, ta quen dùng tay phải."
"À..."
Bùi Tự có vẻ đăm chiêu mà kéo dài âm điệu.
"Bị kim đ.â.m tay mà ảnh hưởng tới đầu óc luôn rồi hả?"
Ta cố gắng duy trì nụ cười lễ phép.
"Điện hạ lại nói đùa."
[Suốt ngày nói ba cái lời điên khùng gì đâu, đ.â.m đ.â.m đ.â.m, sớm muộn gì bà đây cũng đ.â.m c.h.ế.t ngươi.]
Bùi Tự nở nụ cười ngoài mặt nhưng nội tâm thì khác, hắn giúp ta vén tóc mai qua mang tai.
Tuy giá trị công lược tăng lên như nước đẩy thuyền nhưng chúng ta chưa từng thân mật như vậy bao giờ.
Ta bị dọa tới mức kích động, lùi về sau một bước.
[Con bà nó! Tên nam nhân thối này đừng lại gần ta quá mà!]
5.
Vẻ mặt Bùi Tự tối sầm lại.
"Trên người ta có mùi lạ sao?"
A? Trên người phản diện làm gì có mùi hương kỳ lạ nào chứ?"
Chẳng phải vẫn là mùi hương thanh khiết của long tiên hương, bạch đàn hương và quả phật thủ sao?
Ta ngửi cũng không thèm ngửi, lại tiếp tục thể hiện biểu cảm tự nhiên và buông lời nịnh nọt Bùi Tự.
"Trên người điện hạ có mùi hương nhàn nhạt, hương thơm nhẹ nhàng thoang thoảng như nằm mộng vậy. Tựa như tiên tử rơi xuống trần gian, vừa tươi mát vừa êm dịu, cứ mãi quanh quẩn ở trong đầu, tạo cảm giác vừa lãng mạn vừa tình cảm khiến người ta vui mãi không thôi."
[Mùi của nam nhân! Khiến người ta buồn nôn c.h.ế.t đi được! Nam nhân thối, c.ú.t c.ú.t c.ú.t!]
Bùi Tự lặng yên nhìn ta.
Ta sờ má theo bản năng.
Trên mặt ta có gì sao?
Ngược lại, hắn bỗng nhiên nở nụ cười tươi sáng vô cùng.
"Tiết Ngưng, được lắm. Ta vô cùng thích lễ vật này."
Ta xấu hổ rũ mắt xuống.
"Điện hạ thích thì Ngưng Nhi cảm thấy mãn nguyện rồi."
[Má nó! Bà đây mua tới tận mười linh thạch, ngươi dám không thích thử xem nào?]
[Hu hu hu, vì giả bộ tự may mà phải lấy kim đ.â.m vào tay mình, đau c.h.ế.t c.h.a luôn nè.]
Bùi Tự nắm lấy đầu ngón tay của ta, khẽ vuốt ve miệng vết thương nhỏ trên đó.
Hắn nở nụ cười thờ ơ, túi tiền bên hông lắc tới lắc lui.
"Ngưng Nhi vất vả rồi, nàng nói xem ta nên thưởng cho nàng cái gì mới tốt?"
6.
Ta nửa tin nửa ngờ.
Bùi Tự luôn nói lời cay nghiệt, từ lúc nào mà trở nên dịu dàng vậy rồi hả?
Có gì đó sai sai...
Nhưng hệ thống nói cho ta biết rằng tất cả đều bình thường: "Ký chủ đừng lo, hệ thống kiểm tra thấy giá trị công lược chưa có bất cứ bất thường nào cả. Có lẽ cuối cùng phản diện cũng được cô cảm hóa rồi, ý thức được sự quan trọng của cô. Nhưng xin ký chủ nắm chắc cơ hội này, đây chính là thời cơ tốt để xúc tiến tình cảm đó."
Tôi lập tức rũ mắt có vẻ thẹn thùng, né tránh ánh mắt của Bùi Tự: "Ngưng Nhi không có mong cầu gì nhiều, chỉ mong điện hạ có thể để vị trí thấp nhất trong lòng cho ta."
Vừa dứt lời, trong điện đột nhiên nổi lên một cơn gió thoang thoảng, màn che lay động phấp phới.
Những tấm màn voan mỏng bay chồng chất lên nhau, ta và Bùi Tự bốn mắt nhìn nhau.
Ánh mắt của hắn vô cùng chuyên chú, trái tim ta bỗng nhiên lỡ một nhịp.
[Phải nói rằng Bùi Tự thật sự rất đẹp trai.]
Không biết Bùi Tự nghĩ gì, khóe môi bỗng nhiên cong lên một vòng cung rất nhỏ.
[Trời đất ơi, trời đất ơi, quyến rũ muốn c.h.ế.t người ta rồi. Tiếc là...]
Nụ cười của Bùi Tự chùng xuống, ánh mắt có vẻ tìm tòi nghiên cứu.
Cõi lòng ta đầy tiếc nuối: [Chỉ tiếc là nam nhân không một ai tốt cả!]
7.
Gió bỗng nhiên ngừng lại.
Ánh mắt Bùi Tự trở nên sâu thẳm: "Trước đây có ai từng làm ngươi tổn thương à?"
A?
Đầu óc ta hoàn toàn mờ mịt: "Ai tổn thương ta chứ?"
Sao đổi chủ đề nhanh quá vậy trời?
Bùi Tự trầm mặc trong khoảnh khắc rồi gằn từng chữ: "Ngươi từng tổn thương vì tình sao?"
Tổn thương vì tình?
[Ha, mắc cười quá! Có tên nam nhân nào xứng đôi với một người mỹ lệ, lương thiện lại dịu dàng như bà đây chứ?]
Ta còn chưa kịp trả lời.
Bùi Tự bỗng nhiên bật cười: "Ngươi về tẩm điện của mình trước đi, buổi tối ta sẽ phái người đưa y phục mới và trang sức đến cho nàng."
Xem ra tâm trạng hắn rất tốt.
Toàn bộ quá trình này, hình như ta chưa nói gì cả: "..."
Bỗng nhiên có cảm giác không theo kịp suy nghĩ của Bùi Tự rồi.
"Là một buổi yến tiệc rất quan trọng."
Bùi Tự không chút để ý mà thưởng thức chiếc vòng trên cổ tay ta: "Ngưng Nhi, nàng đi tham dự với ta."
8.
Cảnh ca múa mừng thái bình, đàn sáo không ngừng vang lên bên tai.
Trong bữa tiệc, mọi người ăn uống linh đình nhưng khi ta và Bùi Tự bước vào, bốn phía lập tức rơi vào im lặng.
Ta tập trung nhìn mới phát hiện những người ngồi ở đây đều là những người cầm trong mỗi một Đại Tông Môn chính phái.
Còn có không ít gương mặt quen thuộc.
Thoáng nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của đại sư huynh, ta sợ tới mức khẽ run, vội vàng trốn sau lưng Bùi Tự/
"Các vị từ xa đến, thứ lỗi Bùi Mỗ chiêu đã không chu toàn."
Bùi Tự ngoài cười nhưng trong không cười.
Yến hội này nhìn như là do Bùi Tự làm chủ nhưng thực ra là do các Đại Tông Môn mời.
Chẳng qua vì để cho Bùi Tự yên tâm nên mới quyết định địa điểm tổ chức yến hội ở quê Bùi Tự.
Bùi Tự không chút khách khí, cho mọi người đợi một lúc lâu rồi mới khoan thai đi tới.
Ta cố gắng hết sức núp sau lưng Bùi Tự, cố ý hạ thấp cảm giác tồn tại.
[Không nhìn thấy ta, không nhìn thấy ta, không nhìn thấy ta.]
Không ngờ, sợ cái gì là gặp trúng ngay cái đó.
Bùi Tự bước sang bên cạnh hai bước, mở mồm nói: "Ngưng Nhi, còn không mau ra gặp mặt người quen cũ của nàng nè."
Ta cũng men theo bước chân của hắn, cũng di chuyển sang phải hai bước
Hoàn toàn không lộ chân ra cho ai thấy.
Rốt cuộc Bùi Tự không nhịn được nữa, hắn xoay người xách ta ra.
Ánh mắt mọi người trong điện đột nhiên tập trung vào người ta, bao gồm cả vị nhìn như bình dị gần gũi nhưng lạnh lùng như ngọc, cực kỳ thù ghét cái ác, sức chiến đấu đáng kinh ngạc - Chưởng môn sư huynh.
Ta nở nụ cười gượng gạo: "Sư huynh, đã lâu không gặp."
Ánh mắt sư huynh đảo một vòng quanh ta với Bùi Tự.
Gương mặt vẫn luôn bình tĩnh của huynh ấy từ từ rạn nứt.
Cuối cùng, huynh ấy bóp nát chén trà trong tay, cầm k.i.ế.m rồi phi thân về phía trước: "Bùi Cẩu, nộp mạng đi!"
9.
Thảm rồi.
Lúc trước ta lừa gạt chưởng môn sư huynh nói muốn xuống núi du hành ba năm.
Trên thực tế là ta đi theo Bùi Tự trở về ma điện chứ có đi đâu đâu.
Vì để tăng độ tin cậy cho lời nói của ta nên ta cầu xin Bùi Tự, sai người thu thập đồ ăn và những món đồ đặc sắc khắp nơi đến cho ta, sau đó lén hắn gửi tất cả về cho sư môn.
Giờ phút này, nhìn bên hông chưởng môn sư huynh và Bùi Tự đều có cái túi tiền không khác nhau là mấy, ta liền lâm vào lặng im.
Chưởng môn sư huynh nói năng vô cùng khí phách: "Ngươi thế mà dám bắt cóc Ngưng Nhi!"
Bùi Tự đỡ k.i.ế.m của hắn, trở tay đ.â.m ngược lại: "Ngưng Nhi là tên mà ngươi có thể gọi à?"
K.i.ế.m ý lạnh như băng, trong giây lát hai người đã so được hơn mười chiêu.
"Các người! Hai người đừng đánh nữa!"
Ta khóc không ra nước mắt.
[Mẹ nó, đúng là nghiệp chướng mà, mém đ.â.m trúng bà đây mấy lần rồi nè.]
Bùi Tự bỗng nhiên thu k.i.ế.m lại.
k.i.ế.m khí của chưởng môn sư huynh tạo ra một vết thương dài hẹp trên gương mặt Bùi Tự, trong chốc lát nơi đó liền chảy ra những giọt m.á.u nhỏ mịn như hạt châu.
Sư huynh cũng không ham chiến, huynh ấy giữ chặt tay ta: "Ngưng Nhi, muội chịu khổ rồi, huynh dẫn muội về nhà."
Bùi Tự hoàn toàn không nhượng bộ, nắm chặt cổ tay ta: "Lúc trước nàng chạy trốn cùng ta, nàng đã nói gì nhớ không?"
Lúc đó ta nói gì nhỉ?
Ta trầm tư suy nghĩ.
Lúc ấy ta nói, ta đã sớm thừa nhận tình cảm của mình dành cho hắn với mọi người rồi.
Tất cả mọi người trong sư môn đều chúc phúc cho ta.
Nhưng mà chỉ e ngại lập trường trái ngược nên không dám biểu đạt mà thôi.
Bùi Tự cười lạnh rồi lau vết m.á.u trên mặt đi, lực đạo trong tay từ từ tăng thêm.
"Bọn họ...Chúc phúc cho chúng ta như thế à?"
10.
"Ai chúc phúc cho ngươi chứ! Ngươi xứng sao?"
Chưởng môn sư huynh nhìn ta một cái, thái độ huynh ấy kiểu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Khi nào về sẽ tính sổ với muội sau. Đi, chúng ta về nhà trước."
"Nơi này mới là nhà nàng."
Lực đạo trong tay Bùi Tự không giảm, âm thanh lạnh băng: "Ngưng Nhi, nàng nói cho hắn biết ở đâu mới là nhà của nàng?"
Ta nhìn sư huynh rồi lại nhìn hắn.
Trong lúc ta đang trầm mặc, âm thanh nhắc nhở của hệ thống liên tục vang lên.
[Giá trị công lược -1%].
[Giá trị công lược -3%].
[Giá trị công lược -5%].
[Cảnh cáo, cảnh cáo, kiểm tra thấy giá trị công lược liên tục giảm xuống, thỉnh ký chủ mau cứu vớt lại, nếu như giảm xuống dưới 60% thì sẽ tính là công lược thất bại.]
Nếu công lược thất bại thì về với cát bụi chắc rồi!
Tuy tôn nghiêm đáng quý nhưng sinh mệnh lại càng đáng quý hơn!"
Ta né khỏi tay sư huynh rồi nắm tay Bùi Tự, ánh mắt chan chứa đầy tình yêu: "Điện hạ ở đâu thì nhà của ta ở đó."
Sư huynh: "Ngưng...Cái đồ chỉ biết yêu đương này, hôm nay ta đánh luôn cả muội!"
Ta thốt ra: "Sư huynh đừng vội, đây chính là kim chủ của huynh đó!"
Ngoại trừ những món đồ chơi nho nhỏ, mỗi tháng Bùi Tự đều cho ta rất nhiều tiền tiêu vặt.
Sư môn ta nghèo khổ, lúc nào ta cũng gửi phần lớn số tiền tiêu vặt cho chưởng môn sư huynh.
Vị kim chủ này, danh xứng với thực.
Ta gật đầu với ánh mắt rưng rưng: "Những thứ kia và tiền bạc đều là do điện hạ đưa."
11.
Há miệng mắc quai, lấy đồ của người ta thì chùn tay.
Vị sư huynh luôn luôn được xưng là thanh liêm đột nhiên an tĩnh như thóc.
Ngược lại, sau khi Bùi Tự nghe xong thì ánh mắt dừng lại ngay túi tiền bên hông của sư huynh, ánh mắt tự như muốn g.i.ế.t người.
Hắn liếc nhìn ta với ánh mắt lành lạnh, ta nhất thời hiểu rõ ý của hắn.
Hắn đang nói là: "Đồ ta tặng cho nàng, nàng đều đưa cho người khác à?"
Tội vội vã ghé vào tai hắn, nhỏ giọng giải thích: "Điện hạ, người cũng biết lập trường của chúng ta bất đồng. Muốn bọn họ chấp nhận cũng ta là một đôi thì không nên gấp gáp. Ngày nào ngươi cũng k.i.ế.m được bạc tỷ, ta mượn danh người để tặng này kia cho bọn họ, tạo ấn tượng tốt cho bọn họ đó."
Tiếng nói của ta vừa ngừng.
[Giá trị công lược +10%].
Hửm?
Còn tăng hơn lúc trước 1% nữa luôn.
Tựa như muốn xác minh lại lời nói của ta, sư huynh thu k.i.ế.m vào vỏ, vẻ mặt không được tự nhiên: "Muội thật là, sao không nói cho ta biết sớm một chút để ta chuẩn bị tâm lý chứ."
Ta gật đầu như giã tỏi: "A, đúng đúng đúng, tất cả là lỗi của muội."
Một đợt nguy hiểm lại được giải quyết dễ dàng như thế.
Không hổ là ta, quá thông minh rồi.
Sống lại, ta đáng!
Sư huynh lại trở về tác phong nhanh nhẹn như thường hay diễn, rồi hai mắt đá qua đá lại, đánh giá ta và Bùi Tự từ trên xuống dưới.
Cuối cùng, huynh ấy nở nụ cười ôn hòa với chúng ta: "Quả thật, hai người các ngươi rất xứng đôi."
Ta: "..."
Không ngờ tiền tài có thể ăn mòn nhân cách con người một cách triệt để đến thế.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook