Quãng thời gian tiếp theo, Mộc Trạch Tây và La Nam Nam trở thành bạn bè, hai người giữ liên lạc thông qua điện thoại và gọi điện cho nhau vào khoảng thời gian trống mỗi buổi tối hàng ngày.
La Nam Nam nằm trên giường, “Não ôn tập” lại tất cả các đoạn viết về hành trình xoay người của nữ phụ mà cô đã từng đọc.
Cũng trong thời gian này, cô đã dạy mười tám võ nghệ về "Kịch bản văn mạng" cho Mộc Trạch Tây.
Mộc Trạch Tây không vả mặt nữ chính, cũng không tẩy trắng làm mọi người thích cô ấy.
Cô ấy vẫn đi học và tan học mỗi ngày, nghe những lời đồn đãi vớ vẩn về chính mình và người khác.
Mặc dù Mộc Trạch Tây là một nữ phụ có dáng người và ngoại hình xinh đẹp, nhưng trong thế giới của cuốn sách, cô ấy cũng chỉ là một đứa trẻ trong một gia đình bình thường, không có hào quang của nữ chính, không có xuất thân từ gia đình quyền thế như nam chính Nghiêm Kỷ.
Thế giới trong sách là thế giới của cô ấy, sẽ không vì cô ấy giác ngộ mà thay đổi hoàn toàn.
Vì vậy, kế hoạch của La Nam Nam chỉ có một chữ "Ẩu", ẩu đến khi cảnh diễn của Mộc Trạch Tây kết thúc.
Bởi vì lần trước Mộc Trạch Tây đã tự ăn cơm hộp nên Vạn Dung cho rằng Nghiêm Kỷ thích ăn cơm hộp, bà vui như điên.
Về sau, bà càng bắt Mộc Trạch Tây dậy sớm và nấu ăn mỗi ngày.
Mộc Trạch Tây…
Mộc Trạch Tây thực hiện theo 『Phương pháp kéo dài câu chữ』mà La Nam Nam đã nói.
La Nam Nam nói: “Trong sách nói Lâm Thi Vũ ăn cơm hộp nhưng không nói thời điểm cụ thể là khi nào.
Chúng ta phải tiêu diệt kẻ thù từ trong trứng! Chỉ cần đảm bảo Lâm Thi Vũ không ăn một miếng cơm nào thì cốt truyện sẽ không được kích hoạt!”
Vậy mà phương pháp "Chân cách xa mặt đất, virus sẽ đóng kín" lại khá dễ sử dụng.
Cho nên mỗi lần Mộc Trạch Tây mang hai hộp cơm thì đều bị chính cô ăn sạch, bởi vì cô không thể tin người khác.
Này ha, Mộc Trạch Tây lau nước miếng, báo cáo với La Nam Nam.
Bây giờ Mộc Trạch Tây cảm thấy rất hạnh phúc, điều cô mong chờ nhất mỗi ngày chính là thời gian ăn cơm trưa.
Vạn Dung cảm thấy Nghiêm Kỷ là nam sinh sẽ ăn nhiều nên bà chuẩn bị nhiều hơn phần bình thường.
Toàn bộ niềm hạnh phúc của Mộc Trạch Tây cũng tăng lên.
Gắp một miếng thịt bò chiên, lại gắp một miếng thịt kho tàu cà tím nhiều nước, ăn kèm với một miếng cơm lớn; cơm tẻ kết hợp với nước sốt tuyệt vời ở trong miệng.
Nước ép cà tím mà cô làm hôm nay thật sự rất hoàn hảo, Mộc Trạch Tây phồng má nhai kỹ, vẻ mặt hạnh phúc.
Ngon!
Mọi người trong lớp ít nhiều đều biết Mộc Trạch Tây tập nhảy nên cực kỳ chú trọng đến dáng người, bọn họ đã bị sốc khi nhìn thấy hai hộp cơm trước mặt cô.
Lí Vi càng kinh ngạc không thôi, trực tiếp hỏi: “Mộc Trạch Tây, cậu sao thế?! Đau lòng tuyệt vọng nên ăn uống quá độ?”
Mộc Trạch Tây miệt mài với công việc, trả lời úp mở: “Cơm khô.”
Lí Vi??!
Nghiêm Kỷ ngẩng đầu uống nước, đôi mắt khép hờ không quên nhìn chằm chằm vào đôi má phồng lên của Mộc Trạch Tây, động tác nuốt nước chuyển động theo hầu kết còn trộn lẫn với những thứ khác.
Nhìn Mộc Trạch Tây ăn ngon như vậy, anh không thể nhịn cười.
Tầm mắt vô tình liếc qua nắp hộp cơm của Mộc Trạch Tây, trên tờ giấy ghi chú chưa kịp xé xuống có viết: Phần của Nghiêm Kỷ.
Nghiêm Kỷ…
Ban đầu chỉ là lời đồn thổi trong lớp; sau đó trong trường bắt đầu đồn thổi, nói có một nữ sinh sau khi thất tình, cô ấy đau lòng nên phải ăn hai hộp cơm lớn mỗi ngày để chữa lành vết thương.
Mỗi ngày khi cơm nước xong xuôi, Mộc Trạch Tây không chỉ đi dạo trong sân thể dục để tiêu hóa thức ăn mà cô còn ngồi trên xà thể dục cao hình vuông rồi trầm tư một lúc.
Bây giờ cuộc sống của cô dường như không có gì thay đổi, áp lực học tập và cuộc sống vẫn không hề nhẹ, nhưng tâm hồn cô lại cảm giác được sự nhẹ nhõm đã mất từ lâu.
Nghiêm Kỷ giữ chức ủy ban an toàn của trường, anh thường xuyên tuần tra trong khuôn viên trường, đúng lúc đi ngang qua sân thể dục không một bóng người.
Anh thấy Mộc Trạch Tây đang ngồi trên xà thể dục.
Ánh nắng rực rỡ là bảng chiếu sáng tự nhiên, Mộc Trạch Tây vốn đã trắng mịn thì giờ phút này lại như có ánh sáng trắng xoay quanh toàn thân dưới ánh mặt trời, làn tóc dài xoăn như chùm hoa khẽ bay trong gió, đôi mắt đẹp bình thường luôn ẩn chứa khói sóng lúc này lại không kìm được mà lơ đễnh thả lỏng.
Vì cô đang mặc một chiếc váy liền chữ A cổ bẻ, váy hơi ngắn để lộ một phần đùi trắng mịn.
Lại vì chiều cao của thanh xà nên phần sâu dưới váy càng khiến người ta suy nghĩ xa xôi.
“Mặc váy thì không nên ngồi quá cao.”
Mộc Trạch Tây hoàn hồn, thấy Nghiêm Kỷ đang đứng bên dưới, cánh tay anh được cột băng "năm sọc", ánh mặt trời rực rỡ cũng không thể xua tan cảm giác nặng nề trên khuôn mặt đẹp trai trơn bóng trắng mịn.
“Ngại quá, tớ sẽ cẩn thận.” Mộc Trạch Tây chuyển mông, điều chỉnh tư thế chuẩn bị xuống dưới.
Ngay khi cô vừa di chuyển, Nghiêm Kỷ với đôi mắt sắc bén thậm chí có thể nhìn thấy một miếng vải trắng nhỏ chợt lóe trong chỗ sâu giữa chân, đôi mắt sắc bén âm thầm nhíu lại.
Kể từ ngày La Nam Nam kỳ lạ lôi kéo Mộc Trạch Tây chạy đi, Mộc Trạch Tây cũng trở nên khác thường.
Mấy hôm nay cô luôn đến sân thể dục dụng cụ, thường xuyên như vậy, người không biết còn tưởng La Nam Nam đã chết nên cô đến tưởng niệm.
Nghiêm Kỷ đưa tay muốn đỡ Mộc Trạch Tây, cẩn thận đỡ cô xuống.
Không ngờ Mộc Trạch Tây lại trực tiếp nhảy xuống, thậm chí còn bị ngã dập mông.
Cô đứng dậy phủi váy, nói tạm biệt Nghiêm Kỷ rồi gần như chạy trối chết.
Nghiêm Kỷ vươn tay còn chưa kịp nói thì đã bị hành động chạy trốn của Mộc Trạch Tây dập tắt.
Nghiêm Kỷ nhìn bóng lưng Mộc Trạch Tây, ấn đường dựng thẳng, mày nhíu chặt hơn.
Trong khoảng thời gian này, Mộc Trạch Tây không quên làm theo lời La Nam Nam『Tránh xa nam nữ chính, phương pháp "ẩu đến kết cục"』
“Đừng đến gần hào quang của nam nữ chính, vai phụ bị vả mặt sẽ trở nên bất hạnh.”
“Đừng cướp người đàn ông của nữ chính, cậu sẽ trở nên bất hạnh hơn.”
Những lời dạy của La Nam Nam vang vọng bên tai cô.
Mộc Trạch Tây thật sự cách Nghiêm Kỷ và Lâm Thi Vũ rất "xa", cô không bao giờ chủ động tiếp cận họ, cô luôn duy trì khoảng cách 2 mét.
Đây là điều khó nhất.
Mộc Trạch Tây theo đuổi Nghiêm Kỷ lâu như vậy mà bây giờ bỗng bỏ cuộc, chỉ có thể rời xa, nói không buồn là tuyệt đối không thể.
Cô thường ngồi một chỗ nhìn chằm chằm dáng người ngay ngắn của Nghiêm Kỷ, thật lâu vẫn không thể bình tĩnh.
Mộc Trạch Tây biết mình là kẻ nhát gan.
Giống như khi ném một thứ gì đó xuống mặt nước, con rùa sẽ sợ đến mức thu mình vào mai rùa dưới đáy nước sâu không dám động đậy, còn muốn đào thêm đất để tự chôn mình.
Cô không có can đảm cũng không có mưu trí để có thể biến mình thành vai nữ phụ xoay người.
Mộc Trạch Tây nhìn chằm chằm hình bóng Nghiêm Kỷ và Lâm Thi Vũ; khi cô biết bọn họ là nam nữ chính và cuối cùng sẽ đến với nhau, ngược lại, cô không oán hận, không cam lòng mà chỉ có sự mất mát sâu sắc.
Mộc Trạch Tây không thể nói cụ thể là cảm giác gì, cô chỉ có thể cảm thán rằng số phận là thứ không thể nào cưỡng cầu, và sức mạnh của các nhân vật trong cuốn sách gốc là không thể lay chuyển.
Khi Nghiêm Kỷ phát hiện ánh mắt và quay đầu lại thì đúng lúc Mộc Trạch Tây nhìn sang chỗ khác, cô cúi đầu, nghiến răng biến cảm xúc thành sức mạnh để giải quyết đề bài.
Buổi chiều tan học, Nghiêm Kỷ đang đợi Mộc Trạch Tây để cùng nhau trực nhật trong văn phòng giáo viên và nhân tiện sắp xếp hồ sơ lớp.
Nhưng người đến lại là Lâm Thi Vũ.
“Lần trước Mộc Trạch Tây bị bệnh nên tớ trực nhật thay, cậu ấy nói hôm nay cậu ấy có việc nên tớ sẽ trực thay cậu ấy.” Lâm Thi Vũ nói xong còn nhìn xung quanh để xác nhận không có ai trước khi nói.
“Hình như tớ nghe ai nói gần đây Mộc Trạch Tây thiếu tiền, cậu ấy đang kiếm tiền.”
Nghiêm Kỷ cũng là vẻ mặt ngờ vực, kiếm tiền? Anh quay đầu đi tìm bóng dáng Mộc Trạch Tây, nhưng cô đã sớm biến mất trong đám đông đang đổ xô đến tàu điện ngầm.
Nghiêm Kỷ chợt nhận ra, Mộc Trạch Tây trốn anh? Thế mà cô lại trốn anh?
Đúng rồi, bây giờ cô không còn tìm anh hỏi chuyện, không còn hỏi anh vào buổi sáng với khuôn mặt tươi cười rạng rỡ.
Thậm chí cô còn cố tình giữ khoảng cách.
Nghiêm Kỷ rất hiểu lòng người, anh có thể trực tiếp phán đoán Mộc Trạch Tây không phải đang chơi trò "lạt mềm buộc chặt", cũng không phải thử lạnh lùng với anh mà là thật sự muốn rời xa anh.
Nhất thời, trong lồng ngực Nghiêm Kỷ xuất hiện một sự bồn chồn khó hiểu rất lớn cùng với sự thôi thúc muốn chà đạp.
Có một cô gái trong phòng tập nhảy đã nhận lời biểu diễn thương mại bên ngoài nhưng bởi vì cô ấy tạm thời bị bong gân, sợ bị hủy hợp đồng nên đã nhờ Mộc Trạch Tây diễn thay cho cô ấy.
Khoản phí 20.000 nhân dân tệ cũng thuộc về Mộc Trạch Tây.
Vậy nên gần đây Mộc Trạch Tây đăng tăng cường luyện tập.
Mộc Trạch Tây ngồi trên giường kéo duỗi chân tay sau khi luyện tập xong, cô nghe La Nam Nam nói về lý do tại sao Nghiêm Kỷ thích Lâm Thi Vũ.
Lúc đầu Mộc Trạch Tây có hơi chua chát khó chịu, khi còn nhỏ cô lấy lòng Nghiêm Kỷ như vậy lại không hiệu quả bằng mười mấy ngày ngắn ngủi của Lâm Thi Vũ.
Nhưng cô vẫn tò mò ngứa tâm nên kiên trì nghe hết.
“Vì mượn thân phận người khác nên Lâm Thi Vũ không nhận ra Nghiêm Kỷ?!” Mộc Trạch Tây nhớ lại, Nghiêm Kỷ không khác nhiều so với khi còn nhỏ.
Có rất ít đứa trẻ giống như anh dù là về ngoại hình hay là về tính cách, hầu như không có.
La Nam Nam ở đầu bên kia điện thoại cũng đang mát xa chân, trêu đùa.
“Hì hì hì! Cậu không biết phim truyền hình nào đó ở thế giới bọn tớ đâu.
Nữ giả nam trang thì chỉ cần dán một cái râu hoặc buộc tóc lên là được, người khác sẽ không nhận ra trừ khi có đôi mắt và chỉ số thông minh.
Nhưng râu rụng, tóc xõa tung và bị quạt gió thổi rất có tính thẩm mỹ thì người khác sẽ nhận ra.
Họ còn ngạc nhiên cảm thán một câu “Hoá ra cô là phụ nữ?!”, Chỉ cần đạo diễn nói không nhận ra thì sẽ không nhận ra.”
“Tiểu thuyết cũng giống vậy.
Cậu có thể không nhận ra Nghiêm Kỷ khi cậu ta đội mũ hoặc mặc áo hoodie che hết người.”
Mộc Trạch Tây không thể tin được, nhưng thoáng cái, cô lại cảm thấy kỳ quái vì sự chân thật nhưng cũng không chân thật của thế giới này.
Buổi tối, sự bồn chồn của Nghiêm Kỷ đã lên đến tận đỉnh, anh lướt xem một trang web đồ chơi tình dục nào đó như thường lệ.
Anh nhìn thấy một bộ trang phục cô nàng mèo cực kỳ trong sáng xen lẳng lơ.
Nghiêm Kỷ không mua theo số đo anh hay mua như những lần trước mà thay vào đó, sau khi suy nghĩ một lúc, ma xui quỷ khiến, anh lại đặt hàng theo số đo cơ thể gần đúng của Mộc Trạch Tây.
Bỗng chốc, anh cảm thấy dễ chịu hơn.
Khi lướt xuống lần nữa, anh dừng lại khi nhìn thấy một cửa hàng bán tất gợi cảm mới mở.
Không có vấn đề gì với cửa hàng bán tất, nhưng những bức ảnh về người mẫu trong cửa hàng đã đổ thêm lửa vào tâm trạng u ám của anh.
Anh lập tức nhận ra chân của người mẫu trang bìa là ai.
Cửa hàng này rất mới, nhưng thoáng cái đã được đưa lên trang đầu.
Nghiêm Kỷ ấn vào.
Anh phát hiện bên trong đang đấu giá những đôi tất được người mẫu đeo và kèm theo một đoạn video ngắn.
Các kiểu tất chỉ có hoạ tiết hoạt hoạ phim động vật nhỏ rất bình thường, nhưng đôi chân dài thẳng tắp trắng ngần gợi tính dục lại khiến cho người ta không thể nào kiềm chế.
Đong đưa theo màn ảnh, đôi chân trắng nõn như trân châu.
Chiếc tất có hình một con thỏ trắng nhỏ dễ thương đang đắm chìm trong phần thịt chân mềm mại và mịn màng, từ thịt chân vẽ ra một vòng tròn nhỏ mềm mại, lấp đầy sự thuần khiết và ham muốn trong một lần.
Làm người ta không khỏi suy nghĩ xa xôi, đôi chân đó mềm mịn bao nhiêu.
Khi người mẫu cởi đôi tất hình con thỏ màu trắng ra, Nghiêm Kỷ nhìn thấy đôi bàn chân hồng hào trắng nõn quen thuộc cuộn tròn lại vì căng thẳng, cổ chân trắng mịn.
Ngay sau đó, đôi bàn chân trắng mịn non nớt lại được giấu trong một đôi tất đen có hình con mèo màu đen.
Sự ghen tuông và tức giận trong lòng Nghiêm Kỷ rất nhanh được lấp đầy.
Chẳng lẽ đây là công việc Mộc Trạch Tây đang tìm gần đây do thiếu tiền? Tốt, rất tốt, thật sự tốt!
Uy quyền độc chiếm dục vọng trong lòng anh bị thách thức.
Giá đấu ngày càng tăng và liên tục tăng cao, nó đã lên tới hơn một nghìn.
Nghiêm Kỷ trực tiếp viết ra ba vạn.
Cuộc đấu giá tạm dừng lại, trong nháy mắt lặng ngắt như tờ.
Nghiêm Kỷ lại lướt xuống dưới, thấy cửa hàng thậm chí còn bán nhiều ảnh chụp chân của người mẫu, chỉ có thể tải xuống sau khi trả phí.
Có phải Mộc Trạch Tây muốn bán những bức ảnh này? Trong phút chốc, anh nhớ tới bức ảnh cô ôm ngực trong điện thoại, cái kia thì sao? Cũng bán? Bán cho ai?
Nghiêm Kỷ chợt nở một nụ cười, nhưng trong ánh mắt lại lạnh đến đáng sợ.
Vạn Bình Lâm trốn sau máy tính đang điên cuồng vui sướng, nghĩ tiền của một số đàn ông rất dễ kiếm, những đôi tất bình thường vài tệ chỉ cần nói được người đẹp đeo là lập tức có thể bán được mấy chục tệ.
Thậm chí cô còn nghĩ xem lần sau nên năn nỉ em họ như thế nào để chụp vài tấm kiếm thêm tiền.
Một người mẫu đấu giá hơn một ngàn.
Vừa nhìn lại, ba vạn?
Vạn Bình Lâm như bị một chiếc bánh nướng lớn từ trên trời rơi xuống đánh bất tỉnh.
Cô vốn định đợi thêm đợt khác xem có thể tăng giá hay không nhưng rồi cô nghĩ lại, không thể quá tham lam, không thì hết.
Cuộc đấu giá thành công.
Vạn Bình Lâm đang chuẩn bị vui vẻ đếm tiền thì trang web bị tấn công, trang web bị sập, trang web bị hack.
Vạn Bình Lâm!!!!
Khi Vạn Bình Lâm lướt lên một lần nữa.
Toàn bộ ảnh gốc đều bị xóa và làm trống, điều đó có nghĩa ngay cả những bức ảnh đã được bán cũng sẽ mất hiệu lực, cô phải hoàn lại tiền!
Hình ảnh người mẫu trên trang web cửa hàng cũng biến mất không một dấu vết, trong phút chốc không còn lại gì…
Vạn Bình Lâm ngạc nhiên và hoảng sợ không nói nên lời… Cô đã chọc người nào…
Thế thì tượng Phật này to quá…
Sau khi Nghiêm Kỷ làm xong mọi việc, anh dựa vào ghế nhắm mắt lại trầm tư.
Đôi mắt đào hoa thon dài chợt mở.
Anh xoay ghế, nhìn bộ quần áo gợi cảm trong tủ lớn, rốt cuộc bây giờ anh cũng hiểu tại sao gần đây anh nhìn tủ quần áo không vừa mắt, số đo không đúng, tự nhiên không vừa mắt.
Ghế dựa tiếp tục xoay, anh nhìn xung quanh các "báu vật" trong toàn bộ căn phòng.
Cuối cùng anh cũng tìm được đối tượng có thể sử dụng các "báu vật" này.
Tấm gương lớn trên tường phản chiếu khuôn mặt Nghiêm Kỷ, nụ cười u ám ngưng tụ trên mặt anh mang theo chút dữ tợn.
Anh lẩm bẩm: “Xem ra phải bỏ vài bộ quần áo, phải thêm "đồ chơi" mới vào rồi.”
Nét dữ tợn trên khuôn mặt anh biến mất, chuyển thành nụ cười nắm chắc phần thắng.
Anh lấy điện thoại ra, từ từ chỉnh sửa rồi gửi thông tin cho người bán hàng.
【Gửi tất.
Nhớ kỹ.
Nhất định phải là người mẫu đã đeo những đôi tất kia.
】
【 tác giả muốn nói: 】=> cmt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook