Sau Khi Bị Vả Mặt Nữ Phụ Hốt Được Nam Chính
-
Chương 23
Ân oán giữa các trưởng bối, Mộc Trạch Tê không thể nào phán xét được, cô im lặng đi ra khỏi cửa.Mộc Trạch Tê đã sớm ngồi tàu điện ngầm đến trạm gần trường học.Mộc Trạch Tê mang theo hộp cơm mà cảm thấy nặng nề vô cùng, bởi vì nhiệm vụ mang cơm hộp này mà cô đã phải tự dán lên mặt mình thêm mười lớp da nữa.Trên đường đến trường.“Két…” Tiếng phanh xe thật lớn xé rách sự yên tĩnh của buổi sáng, Mộc Trạch Tê quay đầu lại, từ xa cô trông thấy có hai chiếc xe tải không to cũng không nhỏ đang lung lắc qua lại, mất khống chế sắp lao đến đây.“Tít…tít tít…” Tài xế không ngừng ấn còi để nhắc nhở mọi người, tất cả mọi người trên đường đều sợ hãi mà né đi hết.Mộc Trạch Tê cũng vội vàng tránh né, nhưng không ngờ cô lại trông thấy bạn cùng lớp của mình là La Nam Nam đang đứng im tại chỗ, đang trong một tư thế cứng nhắc vừa kỳ lạ vừa vặn vẹo.“La Nam Nam!”Rõ ràng đang cố giãy dụa muốn trốn thoát, nhưng lại bị cố định một chỗ.
Mộc Trạch Tê phút chốc có thể cảm nhận được cảm giác cơ thể không kiểm soát được đó của La Nam Nam.Xe tải đã lao đến trước mặt, tiếng còi xe vang lên như có thể xé rách màng nhĩ, giống như đang cảnh báo trước một bi kịch nào đó vậy.Vào lúc nguy cấp, Mộc Trạch Tê lập tức lao ra, ngoại trừ tiếng gió bên tai, cô còn nghe thấy rằng dường như La Nam Nam đang thì thầm điều gì đó.“Chó hệ thống! Lúc ta đến ngươi cũng không có nói là La Nam Nam sẽ xảy ra chuyện! Một cô gái nỗ lực chăm chỉ như vậy mà phải bị mất tay gãy chân thì mới có thể thể hiện được ý chí kiên cường bất khuất sau khi bị tàn tật của cô ấy, mới có thể thể hiện được tài năng văn học của cô ấy sao? Con mẹ ngươi, ăn theo Helen Keller à!”[Hệ thống ‘Đọc mười nghìn cuốn sách’: Lúc học lớp 11, La Nam Nam bị tai nạn xe vào một buổi sáng nọ…Thể xác và cả tinh thần đều bị tổn thương…Sau khi trải qua nhiều lần trị liệu…Cô ấy đã rời trường trung học phổ thông Hoa Thịnh khi đang học lớp 12 để ra nước ngoài, nó đã được đề cập rất nhiều lần trong cuốn sách.
Giả thiết cốt truyện đã thế rồi, hệ thống không thể nào thay đổi được.]Trước khi câu chửi thề cuối cùng của La Nam Nam kết thúc, Mộc Trạch Tê đã ôm lấy La Nam Nam, dáng người cô vừa uyển chuyển vừa mềm mại như đang tập múa, xoay eo.Chiếc xe nhanh chóng lướt ngang qua hai người.
Trong vài giây này, La Nam Nam và Mộc Trạch Tê thậm chí còn có thể cảm nhận được sức ép đến từ chiếc xe tải to lớn, sắc bén xẹt ngang qua cùng với nhiệt độ nóng bỏng của thân xe.Hai người đồng loạt bị ngã thật mạnh ra đất.“Rầm!” Chiếc xe đụng vào lan can ven đường, thân xe biến dạng rồi mới dừng lại.La Nam Nam nằm sấp trên mặt đất, cảm thấy đầu gối hơi đau, cô ấy mang theo sự sợ hãi khi vừa sống sót sau tai nạn nói: “Chó hệ thống… ta…”[Hệ thống ‘đọc mười nghìn cuốn sách’: Nhân vật trong sách đã quấy nhiễu gây ra việc thay đổi cốt truyện.
Ký chủ bị tai nạn xe cộ, bị thương, sợ hãi, cả thể xác và tinh thần đều bị tổn thương.
Cốt truyện là vậy mới đúng.]La Nam Nam lập tức nghĩ rằng, không thể thay đổi cốt truyện lớn được, nhưng một ít cốt truyện thì vẫn có thể, miễn là kết quả vẫn giống nhau, thế là tránh được rồi!La Nam Nam đặt tên cho nó là: “Tránh bị thương nhẹ”“La Nam Nam! Cậu không sao chứ?” Mộc Trạch Tê đứng dậy, cuống quýt chạy lại xem.La Nam Nam ngửa mặt thở dốc, cô ấy nằm ngửa lên nhìn trời xanh, vui vẻ cười với Mộc Trạch Tê đang lo lắng: “Tớ không sao, cảm ơn cậu nhé, nữ phụ.” Sau đó, cô lại làm ra cử chỉ chào quốc tế lên hướng bầu trời: “Đi cốt truyện khốn kiếp luôn rồi!”Mộc Trạch Tê?Xe cứu thương và cảnh sát đều đã đến.
Sau đó được xác định rằng sự cố lần này là do xe va chạm ngoài ý muốn.
Tài xế bị thương nhẹ, La Nam Nam thì bị trầy đầu gối.Sau đó không lâu, bố mẹ của La Nam Nam đều đến.
Mộc Trạch Tê nhặt hộp cơm không chút tổn hại gì trên đất lên, xác định La Nam Nam không bị sao cả mới rời đi.Vì chuyện quỹ lớp hôm thứ sáu, nên trong lớp có không ít tin đồn vớ vẩn.
Mộc Trạch Tê đi vào lớp, cả lớp đang ồn ào lập tức im bặt, mỗi người đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Mộc Trạch Tê.Mặc dù cuối tuần Mộc Trạch Tê đã tự chuẩn bị tâm lý vô số lần, nhưng khi chân chính đối mặt, cô vẫn sợ, thực sự rất sợ.
Cô khẽ siết chặt bàn tay.“Buổi sáng tốt lành.” Một giọng nói trầm thấp nhưng dịu dàng vang lên trên đỉnh đầu cô.Đánh vỡ cái cảm giác áp bức khi bị soi xét này của cô.Mộc Trạch Tê ngẩng đầu lên theo bản năng, suýt chút nữa thì đã đụng vào ngực của Nghiêm Kỷ.Mùi xà phòng thơm nhẹ và nam tính trên người thiếu niên lập tức xộc thẳng vào khoang mũi Mộc Trạch Tê….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook