Sau Khi Bị Vả Mặt Nữ Phụ Hốt Được Nam Chính
-
Chương 17
Chất lỏng đỏ tươi còn đang chậm rãi chảy ra, trên đôi chân non nớt trắng nõn đều là vết máu, ngay cả đôi tất trắng trên chân cũng nhiễm một màu đỏ tươi.
Những vết máu chằng chịt giống như mạng nhện, ở trên đôi chân trắng ngần chói mắt và rõ ràng.Mộc Trạch Tê kiệt sức co quắp dựa vào trong lồng ngực Nghiêm Kỷ, cô phút chốc nhớ ra rằng kỳ sinh lý của mình luôn không đều, hình như là đến sớm.Có nhiều chuyện liên tiếp xảy ra khiến cô hoảng sợ và kinh hãi gần như muốn sụp đổ, trong đầu cô rối bời.Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộc Trạch Tê tái nhợt, phát ra vài âm thanh nức nở : “Cô Vương… hình như là em đến kỳ sinh lý…”“Nhanh! Mau đưa đến phòng y tế!”Vương Khiết còn có một cuộc họp giáo viên chủ nhiệm các lớp, còn Lâm Thi Vũ phải đến phòng giáo vụ để nộp quỹ lớp.Cuối cùng chỉ có Nghiêm Kỷ đi cùng với Mộc Trạch Tê đến phòng y tế.Mấy chuyện xấu hổ như thế này, Mộc Trạch Tê kiên quyết từ chối, nói rằng cô có thể tự mình đi.Nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng bệch như tờ giấy trắng, hai chân dính đầy máu đỏ tươi, khiến cho người ta vô cùng sợ hãi.
Vương Khiết càng sợ cô sẽ xảy ra chuyện gì, nên khăng khăng nói Nghiêm Kỷ nhất định phải đi cùng cô.Bác sĩ Trần là bác sĩ của trường, đảm nhận nhiệm vụ trong phòng y tế, bà là một nữ bác sĩ Trung Y ấm áp.
Bà rất vui tính và hài hước, bà không cảm thấy mình già, sau khi nghỉ hưu thì được mời về làm bác sĩ của trường, bà rất trẻ trung, rất hoạt bát và sôi nổi nên vô cùng hòa hợp với các bạn học sinh.Bác sĩ Trần nhìn khuôn mặt tái nhợt của Mộc Trạch Tê nói : “Khí huyết không đủ, bị thiếu dinh dưỡng.” Sau đó, bà kéo tay Mộc Trạch Tê, bắt mạch nói : “Kinh nguyệt không đều, thể hàn, suy nhược cơ thể.”Tiếp theo bàn tay bắt mạch xiết chặt, bà nhăn đôi mày lại : “Bạn học nhỏ, vấn đề này của cháu có chút nghiêm trọng, sau này sẽ không dễ mang thai.”“Nếu có thời gian, cháu nên đến bệnh viện chụp CT thử xem, để kê đơn thuốc phù hợp, điều trị cho tốt.
Bằng không, sau này cháu mang thai sẽ chịu khổ nhiều đấy.”“Cháu còn trướng ngực, tức ngực đúng không?”Nghiêm Kỷ đi cùng Mộc Trạch Tê, tuy rằng anh tránh đi, đứng ở ngoài cửa phòng y tế, nhưng vẫn có thể nghe thấy hết.
Mộc Trạch Tê lén nhìn thoáng qua ngoài cửa, nhỏ giọng "Dạ" một tiếng.“Này cô gái nhỏ, nhìn cháu khá gầy, nhưng ngực phát triển rất tốt.
Cháu bị tức ngực là do mặc áo lót quá chặt, nên đổi đi, chọn áo lót vừa vặn, đừng xấu hổ khi ngực lớn.
Cũng đừng sợ bị một số học sinh nam không hiểu chuyện bàn tán và cười nhạo.
Nếu thật sự có, cháu nhớ kỹ mặt mấy đứa nó rồi đến nói cho bác biết.
Bác sẽ tăng cường ngoại khóa giáo dục giới tính, phải cho mấy đứa nó một bài học.”Bác sĩ Trần vừa kê đơn thuốc vừa nói với Mộc Trạch Tê : “Những lần đau bụng kinh này, sinh con xong sẽ đỡ hơn rất nhiều.
Cháu đau ngực, sau này có chồng hay bạn trai giúp xoa bóp sẽ tốt hơn rất nhiều.
Ha ha ha, thật ra cháu cũng có thể tự mình xoa bóp, chẳng qua là ngực cháu hơi đầy đặn, tay đàn ông cũng to và thô hơn nên xoa bóp sẽ dễ hơn.”Những lời nói của bác sĩ Trần đã xua tan đi sự căng thẳng và lo lắng của Mộc Trạch Tê.
Cô rất cảm động với những gì bác sĩ Trần nói với mình.
Thế nhưng mà… Nghiêm Kỷ ở…Mộc Trạch Tê ở tuổi này rất nhạy cảm và ngượng ngùng, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô dần ửng đỏ, nói : “Bác sĩ Trần, ở đây có học sinh nam, cháu…”Bác sĩ Trần không quay đầu, dùng lời lẽ chính đáng nói: “Có học sinh nam ở đây thì làm sao? Bất kể là con trai hay con gái đều phải học giáo dục giới tính.
Không chỉ là học về giới tính của mình, mà còn phải học về cả hai giới tính!”Mộc Trạch Tê chỉ có thể nghe những gì bà nói, gật đầu như giã tỏi.Đến khi cô mang thuốc ra thấy Nghiêm Kỷ vẫn còn đang chờ mình, cô cũng không biết anh nghe được bao nhiêu.
Mộc Trạch Tê xin lỗi vì đã làm mất thời gian của anh.Nghiêm Kỷ nở một nụ cười nhẹ nhàng, vẫn không nói gì.Bỗng nhiên điện thoại có cuộc gọi đến, sau khi Nghiêm Kỷ nghe xong.
Anh quay lại nói với Mộc Trạch Tê: “Tôi đi đến phòng giáo vụ trước.”Mộc Trạch Tê cảm thấy rất áy náy với Lâm Thi Vũ và xấu hổ về bản thân mình vì những chuyện xảy ra ngày hôm nay, cô nghẹn ngào nói: “Cậu đi đi, tớ tự đi về được.
Lần sau tớ sẽ xin lỗi Lâm Thi Vũ.”Nghiêm Kỷ cúi đầu nhìn bộ dạng sắp khóc của Mộc Trạch Tê, biết rằng hôm nay cô đã bị dọa sợ.
Chiếc nơ bươm bướm dài nhỏ trên đầu cô gái có hơi lỏng lẻo, vài lọn tóc rủ xuống chiếc cổ trắng sứ mảnh khảnh, mang một cảm giác quyến rũ và mong manh.Bốn chữ ‘Mời người phạm tội’ lập tức ùa ra khỏi tâm trí Nghiêm Kỷ.Bỗng nhiên Nghiêm Kỷ nảy sinh ra một loại cảm giác bá đạo độc chiếm, anh không cho phép người khác nhìn thấy Mộc Trạch Tê như vậy….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook