Sau Khi Bị Thú Nhân Câm Điếc Nhặt Về Nhà
-
Chương 25
Khóe môi nhếch lên, ánh mắt của Zelcius trở nên lạnh lùng, không biểu cảm bước ra khỏi rừng cây.
Chiếc chân tàn tật bên trái không ảnh hưởng đến bước đi vững vàng của y, y tiến về phía Tô Lạc Lạc, như thể những rễ cây quấn quanh dưới chân y là quý tộc đang cúi mình, con đường tuyết trơn trượt là con đường gai đầy máu mà y phải đi qua trước khi đăng quang.
Tô Lạc Lạc đang đôi co không dứt với Thạch Tuyết Chu và những thú nhân khác, mắt thấy sắp bị ép đưa đi, đang tuyệt vọng, bỗng nhiên từ xa nhìn thấy thú nhân tàn tật bên cạnh với khuôn mặt âm trầm trở về.
Tô Lạc Lạc thấy y không chỉ không bị thiếu tay thiếu chân vì mất kiểm soát, mà còn mặc một bộ da thú đỏ máu mới được lột từ con mồi, lập tức mừng rỡ.
Cô không màng đến những thú nhân khác nghĩ gì mà lập tức hướng về phía y gọi: "Chồng ơi!"
Giọng nói trầm bổng, đầy tình cảm và rất rõ ràng.
Bước chân của Zelcius ngừng lại.
Zelcius quay lưng bỏ đi.
Đêm tuyết rơi tĩnh mịch, tiếng gọi "chồng ơi" của Tô Lạc Lạc vang lên như tiếng sấm giữa trời quang khiến tất cả những thú nhân đứng trước động đá đều sững sờ, sức công phá vô cùng lớn.
Giữa những thú nhân và giống cái có rất nhiều cách gọi nhau.
Những người không quen thì gọi thẳng tên, dù là bạn đời thì phần lớn cũng chỉ gọi là "người nhà ta", "bạn đời của ta", "thú nhân của ta, vợ ta".
Cách gọi như "chồng vợ" thường chỉ được dùng khi thú nhân và giống cái kết giao với nhau, là một cách gọi rất riêng tư và thân mật.
Thạch Thanh và mấy thú nhân khác vô thức nhìn theo ánh mắt của Tô Lạc Lạc, phát hiện ra chỉ có một thú nhân tàn tật toàn thân nhuốm máu đứng cách đó không xa, vẻ mặt của họ trở nên vô cùng kỳ quặc.
Cái gì đây? Cái quái gì vậy?
Tai họ không bị gì đấy chứ?
Tô Lạc Lạc lại gọi thú nhân lang thang kia là chồng sao? Ngay trước mặt Thạch Tuyết Chu luôn cơ à?
Thạch Thanh và Hắc Sơn nhìn nhau rồi liếc nhanh về phía Thạch Tuyết Chu và những thú nhân khác, ánh mắt nhìn xuống đất, không ai dám mở miệng nói lời nào.
Hôm nay, ngoài hai người bọn họ ra thì còn có ba thú nhân khác trong đội săn của Thạch Tuyết Chu đến cùng, họ ít nhiều đều biết về chuyện giữa Thạch Tuyết Chu và Tô Lạc Lạc.
Người thú thường thẳng thắn, tôn trọng và trân trọng giống cái, nhưng trước một giống cái như Tô Lạc Lạc, kẻ mà giẫm chân trên nhiều con thuyền cùng lúc, bọn họ tuy không nói ra nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khinh bỉ, coi thường và không đồng tình với việc Thạch Tuyết Chu đến tìm cô.
Họ vốn tưởng rằng Tô Lạc Lạc luôn tỏ vẻ kính cẩn, ngoan ngoãn trước mặt đội trưởng, yêu thương gã đến chết đi sống lại, khi gặp đội trưởng ít nhất cũng sẽ rơi nước mắt cảm kích.
Nhưng không ngờ cô lại dám gọi một thú nhân khác là "chồng" trước mặt bọn họ.
Nhân thú đó mà mạnh mẽ, phong trần thì thôi cũng đành, ít nhất còn đỡ làm đội trưởng khó xử.
Nhưng đằng này người đó lại là một thú nhân tàn tật, yếu ớt, không có nổi một vết thú văn, cơm ăn cũng là vấn đề, là một thú nhân đã điếc còn bị câm.
Đây không phải chỉ là làm mất mặt đội trưởng, mà là đạp thẳng mặt đội trưởng xuống bùn.
Biểu cảm trên mặt Thạch Tuyết Chu cũng trở nên khó coi, gã không ngờ chỉ trong vài ngày ngắn ngủi không gặp mà thái độ của Tô Lạc Lạc đối với gã lại thay đổi nhiều đến thế.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook