Sao lại đột nhiên biến mất rồi?

Mấy người Cát Kinh Nghĩa vẫn còn đang chờ diễn biến tiếp theo của vụ án hái hoa tặc, nhưng giọng nói của Qua Qua và Ký chủ lại biến mất một cách khó hiểu, đợi một lúc lâu chưa thấy vang lên nữa.

Cát Kinh Nghĩa nóng lòng muốn biết chi tiết vụ án này, ông ta chắp tay: “Hoàng Thượng, có thể mời...”

“Không thể!” Thiên Hành Đế trực tiếp ngắt lời ông ta: “Cái gì cũng phải chờ người khác dâng đến tận miệng, vậy còn cần các ngươi làm cái gì?”

Cát Kinh Nghĩa không phản bác được, ngượng ngùng nói: “Hoàng Thượng nói rất đúng, lão thần đường đột rồi.”

Thiên Hành Đế khoát tay: “Cát thượng thư, vụ án hái hoa tại thành Đông giao cho Hình Bộ thẩm tra, phủ Kinh Triệu, Ngũ Thành Binh Mã tư, Đại Lý Tự toàn lực phối hợp, nhất định phải nhanh chóng bắt được hung thủ, trả lại sự bình yên cho bách tính.

Bất cứ ai dám cản trở, đều bị coi là đồng bọn, nghiêm trị không tha.”

Trong lòng Cát Kinh Nghĩa run sợ, ông ta biết Hoàng Thượng đang nhắc nhở ông ta không cần sợ quyền thế, xử lý luôn cả Đông Bình Quận Vương.

Ông ta vội vàng chắp tay nói: “Vi thần tuân chỉ.”

Thiên Hành Đế gật đầu, đang định cho họ lui xuống, thì nghe thấy tiếng của thái giám truyền từ ngoài cửa đến: “Thái Hậu nương nương giá lâm.”

Thiên Hành Đế và mấy vị đại thần vội vàng đứng lên hành lễ với Thái Hậu: “Nhi thần / vi thần bái kiến Thái Hậu nương nương.”

Phó thái hậu khoác trên mình một bộ phượng bào màu đỏ thẫm đẹp đẽ quý giá, vịn tay Liễu ma ma chậm rãi tiến vào, nhẹ giọng nói: “Đều miễn lễ đi, hoàng nhi vẫn đang nghị sự cùng với các đại nhân à?”

Thiên Hành Đế cung kính nói: “Hồi mẫu hậu, mọi việc cũng gần xong rồi ạ, mấy người Cát đại nhân đang định lui xuống.”

Cát Kinh Nghĩa biết điều nói: “Thái Hậu nương nương, Hoàng Thượng, công vụ ở nha môn bận rộn, chúng thần xin phép cáo lui trước.”

“Chậm đã.” Thái Hậu chậm rãi ngồi xuống, hai tay chắp lại đặt trên đầu gối, giọng điệu ôn hòa không mang chút công kích nào: “Cát đại nhân, đã gặp nhau rồi, ngươi giúp ai gia bình xét một việc.”

Cát Kinh Nghĩa có lẽ biết Thái Hậu muốn nói gì, bỗng thấy da đầu tê dại.

Chuyện giữa Thái Hậu và Hoàng Thượng, làm gì đến lượt ông ta bình xét lý lẽ?

Hơn nữa hôm nay Thái Hậu để cho mấy vị đại thần bọn họ đến bình xét phải trái, chẳng phải đang muốn tát thẳng vào mặt Hoàng Thượng ư?

Lúc ông ta đang khó xử thì lại nghe thấy Thiên Hành Đế cười nói: “Cát đại nhân, nếu mẫu hậu đã yêu cầu vậy thì các ngươi bỏ qua công vụ trước đã, ngồi xuống nói chuyện đi.”

Cát Kinh Nghĩa chỉ đành miễn cưỡng ngồi xuống: “Tạ Thái Hậu nương nương, Hoàng Thượng ban ngồi.

Mời Thái Hậu nương nương nói.”

Đi sang trái hay đi sang phải đều là một đao, chịu sớm một chút thì hôm nay còn có thể trở về bàn chuyện bắt lấy tên khốn Tôn Hầu kia.

Phó Thái Hậu chậm rãi gật đầu: “Cát đại nhân, theo luật pháp Đại Ung thì vô cớ đánh người phải bị tội gì?”

Quả nhiên là câu hỏi đưa người ta vào chỗ ch.ết mà.

Cát Kinh Nghĩa căng da đầu nói: “Hồi Thái Hậu nương nương, điều này còn phải xem xét thân phận của hai bên và mức độ thương tích của người bị đánh.”

Thiên Hành Đế đứng bên cạnh, một tay chống sau lưng, ôn hòa nói: “Mẫu hậu đến đây là vì chuyện biểu muội Phó gia bị đánh đúng chứ?”

Bị hắn vạch trần, Thái Hậu cũng không thèm giả vờ nữa, bà ta xụ mặt nói: “Đúng vậy, Yến Phi kiêu ngạo ương ngạnh, ra tay tàn độc, độc ác đố kỵ, không có chút đoan trang hiền thục nên có của nữ tử, không xứng làm phi.”

Thiên Hành Đế cung kính nói: “Mẫu hậu, nhi thần đã xử phạt Yến Phi rồi.

Chuyện này là do biểu muội Phó gia dĩ hạ phạm thượng, chống đối uy hiếp Yến Phi, Yến Phi tức giận nên mới ra tay.

Cả hai bên đều có lỗi, chi bằng việc lớn hóa nhỏ được không?”

Rõ ràng hắn đang bảo vệ Yến Phi.


Thái Hậu tức đến bật cười: “Hoàng nhi, nói như vậy con là không tiếc làm trái ý ai gia cũng muốn che chở nữ nhân đó đúng không?”

Thiên Hành Đế vội vàng nói: “Nhi thần không dám.

Mẫu hậu, Yến Phi là thê thiếp của nhi thần, nàng ta làm sai thì nhi thần cũng không thể trốn tránh trách nhiệm, ngài muốn phạt thì phạt nhi thần đi.”

“Giỏi lắm, giỏi lắm, giỏi lắm! Ai gia không ngờ, Hoàng Đế lại là một kẻ si tình đấy.” Thái Hậu tức giận đến mức ngực không ngừng phập phồng.

Mấy người Cát Kinh Nghĩa vội vàng cúi thấp đầu xuống, không dám thở mạnh.

Đúng lúc này, giọng nói của Đông Lai đột nhiên truyền đến: “Thái Hậu nương nương, Hoàng Thượng, Phó Quốc công cầu kiến.”

Thái Hậu liếc mắt nhìn về phía cửa: “Hắn ta tới làm gì? Cho hắn ta vào đi.”

Phó Quốc công trắng trẻo, mập mạp, lắc lư đi vào như một chú chim cánh cụt, vừa lên tiếng đã lộ vẻ vui mừng: “Vi thần tham kiến Thái Hậu nương nương, Hoàng Thượng.

Thái Hậu phượng thể khang kiện vĩnh bảo thanh xuân, Hoàng Thượng vạn phúc kim an.”

Vẻ mặt của Thái Hậu lạnh lùng: “Đứng lên đi, ngươi tới đúng lúc lắm, nữ nhi của ngươi vừa bị bắt nạt đấy, ngươi định xử lý thế nào đây!”

Phó Quốc công cười ngượng: “Thái Hậu nương nương nói đùa, có ngài che chở thì ai dám khi dễ Thiên Thiên chứ.”

Rõ ràng là hai người này kẻ xướng người hoạ, ăn nói quái gở châm chọc Hoàng Thượng.

Dư Ôn như có điều suy nghĩ.

Rõ ràng Hoàng Thượng không thích Phó gia, không muốn nữ nhi Phó gia vào cung dẫn đến việc thế lực ngoại thích càng lớn mạnh hơn.

Tuy Thái Hậu rất tức giận nhưng dù sao bọn họ cũng là mẹ con ruột, sao Thái Hậu có thể bất hòa với nhi tử vì mẫu tộc chứ?

Bây giờ ông ta bị Phó Quốc công lừa thật thê thảm, không chỉ các vụ bê bối bị vạch trần mà ông ta còn trở thành trò cười của đồng liêu.

Đến cả chuyện ông ta đ.út lót, làm việc thiên vị dẫn đến rối loạn kỉ cương cũng bị vạch trần, đừng nói đến cái mũ quan này chỉ sợ cái đầu trên cổ của ông ta sắp giữ không nổi nữa.

Muốn giữ được tính mạng thì chỉ còn cách cầu xin Hoàng Thượng khai ân.

Nhưng muốn Hoàng Thượng bảo vệ ông ta thì ông ta phải thể hiện được giá trị của mình, phân ưu vì Hoàng Thượng.

Đột nhiên Dư Ôn quỳ “phịch” xuống đất, hét lớn: “Hoàng Thượng, vi thần có việc muốn bẩm báo.”

Thiên Hành Đế liếc mắt nhìn ông ta: “Nói!”

Dư Ôn dập đầu liên tiếp ba cái, khóc lóc thảm thiết: “Hoàng Thượng, vi thần có t.ội.

Vi thần vụng trộm với Phó Quốc công, thê tử của vi thần cũng vụng trộm với Phó Quốc công.

Phu thê vi thần làm việc trái luân thường đạo lí, làm ra chuyện đại nghịch bất đạo này, xin Hoàng Thượng trách phạt.”

Mấy người Cát Kinh Nghĩa trợn mắt há hốc mồm, quả nhiên Dư Ôn là một người tàn nhẫn, ông ta không chỉ có thể bịt mũi bán m.ông mà còn có thể đánh giá tình hình và đưa ra lựa chọn tốt nhất, vì vậy ông ta cố ý để lộ khuyết điểm trong lúc này.

Phó Quốc công s.ợ ngây người, tuy ông ta chơi bời rất ph.óng t.úng, nhưng đó không phải là chuyện riêng tư à?

Gây ồn ào tới trước mặt Thái Hậu, Hoàng Thượng và các đại thần, ông ta không thể mất mặt như vậy được.

Tên Dư Ôn này bị đ.iên rồi đúng không, lại dám nói chuyện x.ấu họ làm trước mặt Hoàng Thượng, ông ta không được lợi thì Dư Ôn này có thể được lợi gì chứ?

Ông ta vội vàng phủ nhận: “Thái Hậu nương nương, Hoàng Thượng, không có chuyện đó.

Thần không biết vì sao Dư đại nhân lại vu khống vi thần như vậy, nhưng vi thần tuyệt đối không làm chuyện đó.”

Dư Ôn thản nhiên nói: “Mông trái của Phó Quốc công có một vết bớt màu xanh hình bầu dục, lớn hơn đồng tiền một chút.”

Phó Quốc công lập tức che mông lại.


Đây không phải là đang tự thú à?

Thật sự không thể nhìn nổi nữa, Thái Hậu tức giận đến mức mặt mày xanh mét, hung hăng liếc xéo Phó Quốc công một cái, nữ nhân và tiểu quan trên đời này không đủ cho ông ta chơi à? Sao cứ phải chơi trò đó với đại thần trong triều.

Sắc mặt Thiên Hành Đế lạnh lùng hơn: “Còn nữa không?”

Dư Ôn nhận được ám hiệu, chủ động nói ra hành vi x.ấu x.a của mình khi cấu kết với Phó gia: “...!Vi thần nhớ tới sự giúp đỡ của Phó Quốc công, nên khi Thất công tử Phó gia cường đoạt dân nữ...!Ngoài ra, Phó lục lão gia nhìn trúng một mảnh đất của Từ viên ngoại ở huyện Chương định xây dựng trường đua ngựa ở đó, nhưng mảnh đất đó lại nằm cạnh phần mộ tổ tiên của Từ viên ngoại, Phó lục lão gia cho rằng phần mộ tổ tiên đó không may mắn nên đã yêu cầu Từ viên ngoại dời phần mộ tổ tiên đi, Từ viên ngoại không chịu đồng ý nên Phó lục lão gia đã phái người đào bới phần mộ tổ tiên của Từ gia.

Từ viên ngoại báo lên phủ Kinh Triệu, vi thần bị mỡ heo làm mờ mắt đánh Từ viên ngoại năm mươi gậy, tịch thu gia sản sung công, nam đinh trong nhà đều bị đày đi…”

Phó Quốc công vừa s.ợ vừa bối rối, Dư Ôn không muốn sống nữa à? Ông ta dám nói ra những chuyện này.

Đạo đức cá nhân có khiếm khuyết, tuy không vẻ vang nhưng dù sao cũng chỉ là chuyện phong lưu ít người biết đến, cùng lắm là bị Hoàng Thượng khiển trách một trận, đại thần dâng vài bản tấu lên là xong chuyện.

Nhưng làm việc thiên vị làm rối kỉ cương, chuyện nhận hối lộ đút lót, coi mạng người như cỏ rác kia bị lộ ra là rơi đầu thật đấy.

Phó Quốc công nhận thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, vội vàng quỳ xuống: “Hoàng Thượng, là vi thần quản giáo không nghiêm, mới để cho con cháu trong tộc làm ra những chuyện hoang đường như thế.

Hôm nay vi thần trở về sẽ chỉnh đốn lại Phó gia, nghiêm khắc răn đe con cháu trong tộc, sẽ không để xảy ra những chuyện như thế này nữa đâu ạ.”

Thiên Hành Đế chỉ nói một câu: “Thượng bất chính hạ tắc loạn!”

Rõ ràng cũng giận lây sang cả Phó Quốc công.

Nhà mẹ đẻ gây ra chuyện mất mặt như vậy, Thái Hậu vốn định đến để chất vấn cũng đuối lý: “Hoàng nhi bớt giận, đại cữu cữu của con hồ đồ, không quản lý tốt con cháu trong tộc, phạt hắn ba tháng bổng lộc.

Tất cả những con cháu liên quan đến vụ án, đều giao cho quan phủ xử lý, hoàng nhi thấy thế nào?”

Thiên Hành Đế gật đầu: “Mẫu hậu công chính vô tư, cứ theo lời mẫu hậu mà làm.

Cát Thượng thư, việc này giao cho Hình Bộ, trong vòng ba ngày trẫm muốn nhìn thấy kết quả.”

“Vi thần tuân mệnh.” Cát Kinh Nghĩa thở phào nhẹ nhõm, vội vàng áp giải Dư Ôn lui xuống, chỉ để lại ba người Thái Hậu, Hoàng Thượng và Phó Quốc công.

Thái Hậu lại hung hăng răn dạy Phó Quốc công một trận, phất tay đuổi ông ta đi, rồi ôm ngực thở dài than vãn.

Thiên Hành Đế vội vàng đỡ lấy bà ta: “Mẫu hậu, gười thấy khó chịu ở đâu? Nhi thần cho người gọi thái y đến.”

Thái Hậu nhẹ nhàng lắc đầu: “Không cần, ai gia chỉ bị mấy người đại cữu cữu con chọc tức thôi.

Nhận được hậu ái của Tiên Đế và hoàng nhi, Phó gia vẫn luôn nhận được đãi ngộ tốt, ban ân cho họ, không ngờ họ lại làm chuyện ỷ thế hiếp người như vậy, ai gia đau lòng lắm.”

“Mẫu hậu đừng giận nữa.

Rừng to thì có chim dữ, không có gì lạ cả, đây không phải lỗi của mẫu hậu, mẫu hậu đừng tự trách mình.” Thiên Hành Đế trấn an bà ta.

Thái Hậu vui mừng nhìn hắn: “Hoàng nhi trưởng thành, hiểu lý lẽ, làm việc công chính nghiêm minh, ai gia rất là vui mừng.

Chuyện các nam nhân làm ở bên ngoài không liên quan tới nữ quyến trong phủ, Thiên Thiên là một đứa trẻ ngoan, lại rất có hiếu thuận, khi ai gia không khỏe nó đã thức cả đêm để chăm sóc ai gia.

Nghe nói con bận rộn công vụ, nó còn đích thân nấu canh bồi bổ sức khỏe cho con.”

Thiên Hành Đế đành phải gật đầu: “Mẫu hậu nói đúng.”

Thái Hậu nắm lấy tay hắn: “Con không thích Thiên Thiên thì mẫu hậu cũng không cố ép.

Tuy không thành phu thê nhưng các con vẫn là biểu huynh muội ruột thịt, hôm nay nó chịu nhiều ấm ức nên tối nay con nói khéo với nó một chút để nó ở lại trong cung bầu bạn với ta, đợi qua đông chí, ai gia sẽ sai người đưa nó về.”


Thiên Hành Đế vẫn nói: “Nhi thần đã biết, nếu mẫu hậu thích thì để nàng ta ở lại bầu bạn với ngài nhiều một chút.”

“Ai gia biết con hiếu thuận nhất.” Thái Hậu vỗ vỗ tay hắn rồi đứng dậy: “Ai gia không quấy rầy con làm việc nữa.

Cũng đừng chỉ lo chuyện trên triều đình, lúc nên nghỉ ngơi thì phải nghỉ ngơi, chú ý giữ gìn sức khỏe.”

Thiên Hành Đế tự mình đưa bà ta lên kiệu: “Mẫu hậu nói rất đúng, nhi thần xin ghi nhớ.

Mẫu hậu cũng giữ gìn sức khỏe, nhi thần sẽ đến thăm ngài sau.”

***

Thành Đông, nhà họ Trang, tiếng pháo nổ vang trời, vô cùng náo nhiệt.

Hôm nay là sinh thần thứ bảy mươi của Trang Lão thái gia, xưa nay hiếm người sống được đến bảy mươi tuổi, tổ chức đại thọ phải tổ chức thật lớn.

Không riêng gì bằng hữu thân thích, ngay cả hàng xóm láng giềng cũng tới chúc mừng.

Nhà họ Trang bày hẳn sáu mươi bàn tiệc, lại mời cả đầu bếp của Phiêu Hương Lâu tới nấu nướng, hơn nữa còn mời cả gánh hát Đại Phúc tới biểu diễn tiết mục.

Đúng giữa trưa, các quan khách ngồi vào bàn ăn uống, trên sân khấu tiếng trống vang trời, vô cùng náo nhiệt.

Một nam tử gầy gò dắt ra một con khỉ mặc áo đỏ thẫm, trên áo hắn ta thêu đầy các chữ may mắn như “Phúc”, “Thọ”.

Sau khi lên đài, nam tử dùng gậy nhỏ gõ nhẹ vào đầu con khỉ.

Con khỉ nhảy lên cái bục phía trước, rồi vái chào Trang Lão thái gia ở phía dưới rất gì và này nọ.

Vẻ ngoài ngộ nghĩnh và thông minh này chọc cho mọi người ôm bụng cười to, đám tiểu hài tử vươn cổ ra chờ xem xiếc khỉ.

Nhưng đúng lúc này, một đội nha dịch thắt lưng đeo đao, mặt lạnh tanh xông vào.

Trang Lão gia vội vàng đứng dậy đi lên nghênh đón: “Vị sai gia này, hôm nay là đại thọ 70 tuổi của gia phụ, không biết...”

“Tránh ra, chúng ta phụng mệnh của Cát đại nhân Hình bộ tới bắt nghi phạm của vụ án hái hoa, nếu các ngươi dám ngăn cản thì sẽ bị coi như đồng phạm, cùng áp giải về đại lao của Hình bộ.” Nói xong vung tay lên, một đám nha dịch nhảy lên đài bắt Tôn Hầu và những người khác, ngay cả con khỉ đang nhảy tới nhảy lui kia cũng bị trói vào: “Giải tất cả về!”

Chẳng bao lâu sau, tin tức nghi phạm trong vụ hái hoa đã bị bắt được truyền ra ngoài.

Cát Kinh Nghĩa còn chê không đủ, lại phái nha dịch đi khắp nơi tuyên truyền sự việc này: “Phái người báo tin hái hoa tặc đã bị tróc nã về quy án, sau này sẽ không có ai bị tập kích nữa, để bá tánh thành Đông yên tâm.”

Để bá tánh yên tâm là giả, khiến Đông Bình Quận Vương mất cảnh giác mới là thật.

Dù sao Đông Bình Quận Vương cũng có thân phận đặc biệt, hiện tại không có bằng chứng cụ thể, cũng không biết thủ pháp và động cơ phạm án của ông ta, Cát Kinh Nghĩa không thể tùy tiện bắt người, hay phái người đến lục xoát phủ Đông Bình Quận Vương.

Vì vậy, ông ta mới nghĩ ra một kế điệu hổ ly sơn.

Đầu tiên tung tin hái hoa tặc đã sa lưới, sau đó đợi Đông Bình Quận Vương yên tâm, lại âm thầm phái người theo dõi ông ta, đồng thời truy tra bản án cũ để tìm kiếm manh mối.

***

Ngủ trưa tỉnh dậy, Đường Thi ngồi ở dưới mái hiên Chiêu Hoa điện, vừa xem Xuân Hỉ thêu hoa vừa nghe Qua Qua tám những chuyện sau đó ở Ngự Thư Phòng.

Nghe nói Dư Ôn thực sự đứng ra thừa nhận mình có quan hệ bất chính với Phó Quốc công, suýt nữa thì Đường Thi cười lăn ra đất.

Dư Ôn thật trâu bò, ông ta dám tự thú chuyện mất mặt như vậy, lại còn làm chuyện đó trước mặt Hoàng Thượng, Thái Hậu và đồng liêu.

【Nhưng vì sao ông ta lại tự thú chứ? Có phải lương tâm đột nhiên trỗi dậy rồi đúng không? 】

Đường Thi nói xong lại tự phủ định: 【Không thể nào, nếu loại người như ông ta có chút lương tâm thì cũng thể phán những t.ội trạng vô lý đó cho người ta được.】

Qua Qua cũng không hiểu: 【Có thể ông ta bị điên rồi, dù sao thì ông ta cũng khác với Phó Quốc công.

Trước khi ngủ cùng với Phó Quốc công, ông ta chưa từng làm chuyện đó với nam nhân nào cơ mà, ngay cả sau khi có quan hệ bất chính với Phó Quốc công thì ông ta cũng chưa từng có hành vi thân mật với một nam nhân nào khác.】

【Hiểu rồi, thật ra ông ta là một thẳng nam.

Thật tàn nhẫn nha, vì thăng quan phát tài mà cố nén ghê tởm bán mông.

Người này kỳ lạ thật đấy.




Loại người như thế càng khiến người ta ghê tởm hơn, vì tiền đồ mà không từ thủ đoạn, chuyện gì cũng làm được.

May mà hôm nay bại lộ, nếu không thì không biết trên tay ông ta sẽ lây dính thêm bao nhiêu mạng người, bao nhiêu người bị oan, bao nhiêu vụ án bị phán sai nữa đây?

Ăn dưa này hơi khó chịu, Đường Thi đứng dậy hỏi Xuân Hỉ: “Đêm nay chúng ta ăn gì? Aizz, bị trừ ba tháng tiền lương, ăn đơn giản chút đi.”

“Ăn đơn giản chút là sao?” Ngoài cửa truyền đến tiếng cười khanh khách của An Tần.

Đường Thi liếc nhìn bầu trời, mặt trời sắp lặn rồi, nàng ta tích cực quá đấy.

“An Tần tỷ tỷ, thời gian còn sớm mà, bây giờ chúng ta phải qua đó luôn à?”

An Tần đi qua khoác tay Đường Thi, rồi chỉ vào hộp thức ăn mà cung nữ đang cầm: “Đi thôi đi tới Thừa Càn Cung rồi ăn, ta tự tay làm quế hoa cao đấy, lát nữa muội nếm thử xem có ngon không.

Đi nhanh đi, đừng để Thục Phi nương nương và những người khác phải chờ lâu.”

Vừa đến Thừa Càn Cung thì thấy quả nhiên mọi người đều tới rồi.

Hơn nữa ai cũng chuẩn bị đồ ăn.

Thục Phi còn mang theo hai hộp đựng thức ăn, trong đó một hộp là canh bổ cho Hoàng Thượng, hộp còn lại đựng kẹo bông* và bánh hoa hồng.

*Kẹo râu rồng hay kẹo bông Trung Quốc hay Longxusu là một nghệ thuật thủ công truyền thống của Trung Quốc.

Nó là một loại bánh kẹo truyền thống của Trung Quốc tương tự như kẹo halva hoặc kẹo bông phương Tây

Ngay cả Chu tài nhân cũng xách một hộp, bên trong đựng hạt dưa, lạc, hạt dẻ, nàng ta ngại ngùng nói: “Cung của muội không có gì đáng để mang ra, nên muội chỉ mang theo chút quả hạch, mời các vị tỷ tỷ nếm thử.”

Đường Thi hoàn toàn không chuẩn bị gì cả, không nói nên lời.

Đây đâu giống như là đưa canh sâm cho Hoàng Thượng, rõ ràng đây là tiết tấu của việc mở hội tám chuyện mà.

Nàng hơi x.ấu hổ: “Xin lỗi, trưa nay muội ngủ quên mất nên không chuẩn bị gì cả.”

Lý Chiêu dung không nói gì, Thục Phi phe phẩy quạt tròn cười nói: “Đều là tỷ muội nhà mình, không chuẩn bị thì không chuẩn bị, vừa hay chúng ta chuẩn bị nhiều, đi thôi.”

Nàng ta bảo đại cung nữ thiếp thân t tiến lên bẩm báo mục đích đến, xin thái giám thông báo một tiếng.

“Thục Phi nương nương, ngài đến không đúng lúc rồi, Hoàng Thượng đã đến Vạn Thọ Cung.” Đông Lai cười tủm tỉm nói.

Thục Phi ngạc nhiên: “Như vậy à, vừa hay bổn cung chuẩn bị canh nấm tỉnh rượu dưỡng dạ dày, tối nay Hoàng Thượng trở về uống thì không thể tốt hơn.”

Đông Lai gật đầu duỗi tay nhận lấy hộp đựng thức ăn: “Nương nương có tâm.”

“Không vội, bổn cung đi xa như vậy nên có chút mệt mỏi, cứ để chúng ta tới thiên điện ngồi nghỉ ngơi một chút.

Nếu Hoàng Thượng trở về mà không muốn gặp tỷ muội chúng ta, vậy thì tỷ muội chúng ta sẽ trở về ngay, nhất định sẽ không gây phiền toái cho Đông Lai công công đâu, mong công công giúp đỡ một chút.” Thục Phi cười nói.

Yêu cầu này không tính quá đáng.

Đông Lai cân nhắc một lát, cũng không kiên trì nữa, mời các nàng đến thiên điện ngồi.

Sau khi ngồi xuống, bọn họ bày đồ ăn lên trên bàn, Đông Lai gọi người đi pha trà.

Có ăn có uống, Đường Thi chưa ăn cơm chiều nên cũng không khách khí, sau khi cảm ơn bốn người thì bắt đầu cầm đồ lên ăn.

Nhưng chỉ có mình nàng nghiêm túc ăn uống, những người còn lại đều đang chờ bát quái ở Vạn Thọ Cung.

Đợi một lát cũng không nghe thấy giọng nói thần bí kia.

An Tần hơi sốt ruột, liếc mắt nhìn về phía cửa, lẩm bẩm: “Không biết bên phía Hoàng Thượng thế nào rồi.”

Chuyện này thì Đường Thi biết nè, bởi vì Qua Qua đang phát sóng trực tiếp cho nàng xem.

【Hành lễ, ngồi xuống ăn cơm.

Hế hế, Thái Hậu hạ thuốc ở trong bình rượu.】

【Phó Thiên Thiên rót cho Hoàng Thượng một ly rượu, Hoàng Thượng cầm ly rượu lên, Hoàng Thượng sắp trúng kế rồi hả?】

Tất cả phi tần lập tức vểnh tai lên nghe.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương