Lâm Lộc cúi đầu, nước mắt trực trào rơi xuống.

Nhưng Ninh Trí Viễn cũng không thèm nhìn tới cậu, xoay người đi đến phòng khách.

Kết quả dưới chân vang lên tiếng răng rắc, lại là tiếng thủy tinh.

Cúi đầu vẫn thấy mảnh vỡ của bình hoa.

Sắc mặt hắn càng trầm xuống: "Tại sao lại còn rác rưởi ở đây?"
"Em...Em còn nấu cơm chưa kịp dọn sạch...Em mới tỉnh, nghĩ là nấu cơm trước."
Âm thanh Lâm Lộc lí nhí: "Em sẽ đi dọn dẹp sạch sẽ."
Dứt lời, cậu đi lấy thùng rác, đi vào trong phòng khách.

Ninh Trí Viễn đeo cà vạt, hiện rõ trên mặt vẻ không vui.

Hắn đứng ở trước đống thủy tinh hôm qua, Lâm Lộc căn bản không dám gọi hắn tránh ra.


Ở dưới ánh mắt lãnh ám của Ninh Trí Viễn, cậu cong lưng rời đi.

Nhưng đêm qua bị hung hăng chà đạp quá mức, eo Lâm Lộc sớm đã không làm được việc nặng.

Chỉ là một động tác khom lưng xuống, đau nhức tự dưới thân thẳng thắn xộc lên.

Mồ hôi trên lưng toát ra, áo ở phía sau dán vào.

Chỉ mới quét vài cái, hai chân Lâm Lộc đã mềm nhũn, trực tiếp ngã xuống.

Không xong...!
Trong lòng Lâm Lộc cả kinh.

Lần này té xuống như vậy, chỉ sợ đầu gối muốn quỳ xuống đống mảnh vỡ thủy tinh đầy đất kia, nếu thật sự chân bị thương, không biết bao lâu mới có thể múa lại! Hôm nay còn muốn đi dạy cho học viên, cuộc thi đã ở trước mắt rồi....!
Lại không nghĩ nữa, đầu gối cậu lại đè lên thứ gì đó, thế nhưng không bị mảnh thủy tinh đâm trúng.

Lâm Lộc ngẩn người, cúi đầu, mới phát hiện Ninh Trí Viễn đã vươn chân ra, chình mình quỳ lên giày da của hắn.

Hai người gần nhau đến thân cận, chóp mũi Lâm Lộc cọ vào đùi của Ninh Trí Viễn.

Quần tây phẳng phỉu thẳng tắp, bao lấy cơ dùi rắn chắc của Ninh Trí Viễn.

Tính toán không động đậy, Lâm Lộc vẫn cảm giác được cơ bắp lực lưỡng của người nam nhân như cũ, ở sườn mặt cậu tản ra độ ấm.

"Trí Viễn ca..."
"Phế vật."
Tay Ninh Trí Viễn ôm ngực, từ trên cao nhìn xuống Lâm Lộc: "Lâm Lộc, làm việc thì dùng đầu óc.

Tôi dưỡng cậu là để cậu hầu hạ tôi, không phải kêu cậu làm hầu gái! Không thể gọi người tới làm sao? Bữa sáng không thể kêu tiệm cơm đưa tới sao? Còn tự mình làm? Làm lại không tốt, cậu có thể linh động hơn một chút không?"
"Chính là..."
"Không có chính là.


Lâm Lộc, ưu điểm duy nhất cửa cậu chính là nghe lời và bớt lo lại, không tìm thêm phiền toái cho tôi.

Hy vọng về sau cậu cứ tiếp tục, đừng làm ra loại chuyện như thế này phá hư tâm tình của tôi.

Hiểu chưa?"
Nói xong, ánh mắt hắn chán ghét đảo qua đống hỗn độn, lại trách cứ một câu: "Còn không đứng dậy? Muốn ở trên người tôi đến khi nào?"
"Em lập tức đứng lên đây."
Lâm Lộc thấp giọng trả lời, cố hết sức chống lên mặt đất, chậm rãi nâng eo lên.

Lòng bàn tay toàn vết bỏng rộp không thể không đè lên đống thủy tinh sắc nhọn, từng đợt đau đớn xuyên tim.

Nhưng cậu bất chấp làm điều này, một lòng chỉ nghĩ nhanh đứng dậy, đừng làm Ninh Trí Viễn tức giận.

"Tay chân vụng về."
Ninh Trí Viễn ánh mặt lạnh lùng nhìn động tác của Lâm Lộc, biểu tình ghét bỏ không sót chút nào.

Lâm Lộc mới đứng dậy, hắn liền nhấc chân rời đi.

Lâm Lộc lảo đảo, lại lần nữa quỳ xuống mặt đất.

Nhưng bước chân Ninh Trí Viễn vội vàng, không hề lưu luyến, phanh một tiếng đóng cửa lại, cũng không có quay đầu lại nhìn một cái.


.

truyện ngôn tình
Trong nhà chỉ còn có một mình Lâm Lộc.

Cậu chậm rãi đỡ sofa ngồi xuống.

Rõ ràng là một tháng chỉ mong gặp mặt...Cuối cùng cùng kết thúc như vậy.

Thật sự đều là cậu sai sao? Tay chân vụng về, người cũng không linh động...Là bởi vì cậu chỉ là một phế vật, quá vô dụng, cho nên Trí Viễn ca mới khinh thường hắn như vậy? Nếu thật sự đóng cửa phòng làm việc, Trí Viễn ca sẽ đối với mình tốt hơn một chút sao?
Mới nổi lên ý niệm này, trong lòng Lâm Lộc đã dâng lên một trận khó chịu.

Cậu đã nghỉ học, lại không có cơ hội tham gia diễn xuất.

Nếu phòng làm việc đóng cửa, vũ đạo thứ cậu yêu nhất cuộc đời này...Liền thật sự sẽ không liên quan một chút nào nữa?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương