Giang Vân Biên và Chu Điệt ngồi vào bàn, lúc đối diện với Hứa Trạm thì không hiểu sao có loại cảm giác bị bắt gian trên giường vô cùng mãnh liệt.

Nhưng rõ ràng là cái gì cũng chưa làm.

Hứa Trạm ngồi cách bọn họ một cái bàn, lần đầu tiên có cảm giác đau đớn của bậc làm cha mẹ.

Đặc biệt là đầu sỏ gây tội - Chu Điệt còn ngồi dựa lưng vào ghế, vẻ mặt lười biếng chưa tỉnh ngủ, thật sự không hề có bộ dáng của một người phạm sai lầm.

"Lúc trước tôi đã loáng thoáng cảm thấy hai cậu có chút vấn đề..." Đôi tay Hứa Trạm đan xen đặt trước môi, vẻ mặt nghiêm túc, "Nhưng tôi chỉ nghĩ rằng hai người có vấn đề thôi, mà không thể ngờ là hai người các cậu đã đến với nhau luôn rồi!"

Giang Vân Biên cảm giác cậu ta lập tức sẽ đập bàn đứng lên, chỉ vào mũi cậu rồi mắng "Thằng nhóc, mày dám".


"Không, không phải cái vấn đề kia." Đầu Giang Vân Biên còn đau hơn so với khi say rượu đêm qua, ngừng lại một chút mới phản ứng kịp, "Cái gì gọi là mơ hồ cảm thấy chúng tôi có vấn đề?"

Cậu nhìn thoáng qua mèo lớn đang sắp dựa đến đây để tìm pheromone, rồi mới nhìn chằm chằm Hứa Trạm đối diện.

Hứa Trạm nghĩ rằng cậu còn muốn bao biện: "Ra ngoài ăn cơm thì hai cậu đi trước, hội thao giúp cậu che nắng, viết sẵn bản thảo để cậu lên sân khấu đọc, Giang Vân Biên, Chu Điệt, từng án tử... không phải, từng cái búa gõ xuống đều không phải đang nói hai người đã sớm lén lút với nhau sao?"

Nhắc đến những việc này, trong đầu Giang Vân Biên chỉ mơ hồ không nhớ rõ, vẻ mặt cậu nghi ngờ quay sang nhìn Chu Điệt để xác nhận.

Đây không phải là hành vi bình thường giữa anh em tốt à?


Chu Điệt nâng mắt, thành thật tự thú: "Lời cậu ta nói đều đúng."

Giang Vân Biên: "... Hai cậu đến chỗ này dạy tấu nói* à?"

*nguyên văn [相声] là một loại khúc nghệ của Trung Quốc, dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để phê phán thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.

Cửa ký túc xá bị khẩn cấp đóng lại, Hứa Trạm ngồi một hồi lâu mới ngửi được hương tuyết tùng như có như không hòa quyện với vị bạc hà trong không khí.

Cậu ta không còn tâm tình nào để nói giỡn nữa: "Giang Vân Biên, cậu... đến kỳ mẫn cảm à?"

Alpha đến kỳ mẫn cảm sẽ tiết ra pheromone, nhưng lúc đồng loại ngửi được đều sẽ thấy nôn nóng, bực bội. Hứa Trạm cũng không ngoại lệ.

Gặp được đồng loại đang trong kỳ mẫn cảm, Alpha đều sẽ lựa chọn lảng tránh, cố gắng không để pheromone kíƈɦ ŧɦíƈɦ mình.


Thế nhưng hương tuyết tùng này lại là chuyện gì đây?

"Hứa Trạm." Giang Vân Biên nhận ra không giấu được nữa, thở dài: "Nói cho cậu một chuyện, cậu đừng căng thẳng."

Hứa Trạm: "Giờ tôi bắt đầu căng thẳng rồi nè."

"Là, chuyện của tôi và..."

"Tôi là Enigma." Chu Điệt cắt ngang giọng nói không được tự nhiên của Giang Vân Biên, nhẹ giọng nói: "Tôi ảnh hưởng đến em ấy, em ấy đến kỳ mẫn cảm đều cần pheromone của tôi."

Không có thêm mắm dặm muối, cũng không có bẻ cong sự thật.

Giang Vân Biên hạ mắt xuống, ngồi bên cạnh như một đứa bé đang chờ ba mẹ dạy bảo.

Hứa Trạm: "..."

Hứa Trạm duỗi tay tự véo mặt mình một cái, những gì giáo viên sinh lý nói về kiến thức sinh lý của Enigma tuôn trào trong đầu, cậu ta xoay mặt nhìn Giang Vân Biên: "Cho nên là, cậu bị cậu ấy đánh dấu?"
Giang Vân Biên ho nhẹ: "Hai lần, là đánh dấu tạm thời."

Hứa Trạm hít sâu một hơi, cảm thấy choáng váng như đầu bị đập vào tường.

Sau khi hàng loạt cảm xúc đấu tranh cùng lý trí, trong đầu cậu ta chỉ dư lại một câu cuối cùng: Chúng ta cùng nhau chúc mừng cặp đôi mới nào.

"Hai cậu bắt đầu từ khi nào vậy?" Khi nói ra những lời này cậu ta cảm giác được đầu óc mình giống như còn đang lơ lửng.

Cho hỏi, làm sao để tiếp thu được sự thật là anh em tốt của mình bị anh em tốt dự bị bắt cóc?

Rất gấp, online chờ!

"Tuần thứ hai sau khai giảng." Giang Vân Biên thừa nhận.

Thay đổi về sinh lý thật sự là bắt đầu từ khi đó.

Hứa Trạm khiếp sợ: "Sớm như vậy sao? Khi đó hai cậu không phải là còn đang đối chọi gay gắt à?"

Chẳng lẽ đây là bên ngoài đối chọi gay gắt, bên trong môi răng... trong truyền thuyết sao.
Chu Điệt nhìn con ngươi run rẫy của Hứa Trạm, không giấu được ý cười.

Hai vị này hoàn toàn không ở cùng một kênh.

Mình còn chưa kịp giải thích phải trái, Giang Vân Biên đã làm loạn hết cả lên.

"Khi đó là hiểu lầm." Giang Vân Biên gãi gãi tóc, trong thời gian ngắn không biết bắt đầu nói từ đâu, "Dù sao vấn đề cũng là ở tôi."

Hứa Trạm che môi, âm thanh run rẫy: "Thế mà lại là cậu ra tay trước sao?"

Không hiểu sao Chu Điệt nhìn ra loại cảm giác bi thương, đau khổ của người cha già bất ngờ phát hiện con gái bỏ trốn với người khác, lúc tìm về được, con gái còn u mê không tỉnh nói muốn bên nhau cả đời với người ta.

"Pheromone của tôi và Giang Vân Biên có độ phù hợp cao, cho nên làm em ấy xảy ra thay đổi. Đã sắp xếp trị liệu phản ứng giới đoạn, em ấy vẫn là Alpha, cũng sẽ không trở thành..." Chu Điệt dừng một chút, cất giấu vẻ tiếc nuối cực nhỏ, "Omega độc quyền của tôi."
Giang Vân Biên vội vàng gật đầu: "Tôi vẫn là Alpha, không thay đổi, cậu hiểu ý tôi không?"

Hứa Trạm: "Tôi có hiểu hay không, có thể thay đổi được gì sao?"

Giang Vân Biên sửng sốt.

Chu Điệt ngồi thẳng dậy, thu lại vẻ ngoài lười biếng vừa rồi, nhìn Hứa Trạm: "Tôi là thật lòng thích Giang Vân Biên."

Hứa Trạm, Giang Vân Biên: "..."

Vì sao người này lại tạo ra cảm giác giống như muốn nói "Xin hãy giao con gái của ngài cho tôi" vậy nè!

"Chậc, có thể đừng nói chuyện khiến người khác hiểu lầm như vậy được không!" Giang Vân Biên đẩy hắn một chút: "Tôi và cậu ấy chỉ là..."

"Giang Vân Biên." Hứa Trạm cắt ngang, "Cậu đừng có nói với tôi là, cậu ấy che nắng cho cậu, đàn piano đệm nhạc cho cậu, đánh dấu tạm thời cho cậu, cậu cho cậu ấy ngủ trên giường cậu, đắp chăn của cậu, sau đó hai người chỉ là quan hệ bạn bè?"
Giang Vân Biên: "... Đúng vậy."

Hứa Trạm xém chút nữa bị hai chữ này của cậu làm phun ra một ngụm máu, đây là lời mà sinh vật cacbon có thể nói ra à?

"Enigma có quyền khống chế tuyệt đối đối với Alpha." Hứa Trạm nhìn thoáng qua Chu Điệt, không định kiêng dè gì: "Thật sự là do cậu tự nguyện à?"

Giang Vân Biên: "... Đúng vậy."

Hứa Trạm: "Hai người như vậy mà không phải người yêu thì là cái gì?"

Chu Điệt: "Thật sự không phải."

Dừng chốc lát, hắn mới chậm rãi bổ sung: "Hôm qua vừa mới tỏ tình, em ấy còn chưa trả lời tôi."

Hứa Trạm: "..."

Thật sự là Giang Vân Biên không nghĩ tới người này còn dám làm trò trước mặt Hứa Trạm, mặt không đổi sắc thúc giục cậu nhanh cho hắn đáp án.

"Không phải tôi đã nói là tôi uống say, trạng thái không tốt sao!" Sao người này hối thúc so với lúc giám khảo gom bài thi còn muốn gấp hơn nữa vậy.
Chu Điệt vẻ mặt vô tội: "Tôi chỉ đang trả lời câu hỏi thôi mà."

Giang Vân Biên: "Cậu cảm thấy tôi còn chưa tỉnh rượu có đúng không?"

Hứa Trạm ngồi trên ghế sửng sốt một hồi, nhìn bộ dạng phản bác, giải thích của Giang Vân Biên, bỗng nhiên hiểu ra được gì đó.

Nếu Giang Vân Biên không thích, thì cho dù đang ở trạng thái như thế nào, cậu cũng đều sẽ từ chối ngay lập tức, chưa bao giờ làm phí thời gian và công sức của người khác.

Cậu ta vẫn luôn cảm thấy Giang Vân Biên ở điểm này vừa quyết đoán lại vô tình..

Nhưng bây giờ cậu lại nói muốn suy nghĩ... Chẳng lẽ là bởi vì động lòng mà không nhận ra, cho nên mới không nhanh chóng cắt đứt giống như quá khứ à?

Hứa Trạm bỗng nhiên nhớ đến câu nói ngày đó của Chu Điệt "Chiều hư rồi, thì sẽ không chạy theo người khác".
Giang Vân Biên thật sự hư rồi.

Cuối cùng Hứa Trạm không nhớ rõ làm sao mình đi ra khỏi phòng 707, quay về ký túc xá thì có cảm giác hoảng hốt như hồn phách bị rút cạn.

Trịnh Tinh Lẫm ngồi nhìn cậu ta dựa vào cửa, mặt dại ra nhìn lên không trung, theo bản năng cảm thấy có chút không thích hợp: "Hứa ca? Làm sao vậy?"

Hứa Trạm quay đầu nhìn lại: "Thế giới này thật là kỳ diệu."

Trả lời không đâu vào đâu, Trịnh Tinh Lẫm nhìn cửa phòng 707, bỗng nhiên sinh ra dự cảm không tốt.

Nhưng cậu ta chỉ nhấp môi chứ không hỏi, kiềm chế ánh mắt của mình.

Có một số việc, không hỏi thì tốt hơn.

...

Ngủ cả ngày, mặc dù là mùa đông Giang Vân Biên cũng chịu không nổi, tìm quần áo rồi đi phòng tắm rửa mặt.

Dòng nước ấm áp rửa sạch cảm giác mệt mỏi, cậu ngửa đầu cảm thụ hơi nước bốc lên bên cạnh, thả lỏng đầu óc.
Thay quần áo xong đi ra ngoài, Chu Điệt đã không còn ở trong ký túc xá.

May là không có ở đây, nếu không cậu không biết đối mặt với hắn như thế nào.

Lau tóc xong mới thấy một ít đồ vật rơi dưới bàn mình, cậu cúi xuống nhặt, bỗng nhặt lên cái chăn màu đỏ.

... Tối hôm qua Chu Điệt dùng cái chăn này bọc cậu lại, còn gọi cậu là bé khăn đỏ.

Đệt, ai là bé khăn đỏ chứ!

Mặt Giang Vân Biên vừa hạ nhiệt lại nhanh chóng nóng lên, cậu bất đắc dĩ che mặt mình lại, hơn nửa ngày mới thở dài một câu: "Tiêu rồi."

Cậu nói không thể trả lời ngay lập tức, là muốn cho Chu Điệt có thời gian suy nghĩ lại, để hắn không vì bộ dạng tối qua của mình mà sinh ra tình cảm đáng thương gì gì đó, sau đó lại nhầm tình cảm này là thích.

Nhưng thời gian càng dài, đầu óc cậu càng tỉnh táo, càng nhớ rõ được nhiều chi tiết.
Dường như cậu cảm nhận được cảm giác được che chở, được thích.

Loại cảm giác này quá mới lạ, Giang Vân Biên không biết xử lý như thế nào, bó tay đứng tại chỗ.

Thậm chí chỉ nhặt tấm chăn này lên đã làm cậu thấy ngại.

Tại sao cậu có thể không kiêng nể gì mà uống say rồi quậy người khác như đêm qua vậy.

Cạch.

Âm thanh mở khóa truyền đến, Giang Vân Biên nhanh chóng đứng lên, nhặt tấm chăn lên thì thấy không ổn, nên ném trở lại xuống đất.

Khi Chu Điệt đẩy cửa vào, nhìn thấy bộ dạng hoảng loạn muốn nhặt lại không nhặt của cậu.

Hắn đặt cơm chiều lên bàn, cúi người nhặt đồ vật Giang Vân Biên không dám đụng vào lên.

"Tôi mang nó đi giặt sạch, tìm thời gian đi trả lại."

"Cậu..." Giang Vân Biên phát ra một chữ, lại không biết nói tiếp cái gì, chỉ muốn tìm một chỗ nào đó chui vào tự giấu mình đi.
Cậu chỉ nhớ rõ có một đoạn ngắn, cũng cảm thấy xấu hổ và tức giận muốn chết, rất khó tưởng tượng Chu Điệt tỉnh táo cả đêm nhìn trạng thái điên cuồng của cậu.

Cậu sống mười bảy năm, chưa từng có lúc nào uất ức như vậy.

Chu Điệt quan sát vẻ mặt cậu, sau đó nhẹ nhàng cười: "Tấm chăn giúp tôi bao bọc Alpha trở về, tôi sẽ giặt thật sạch sẽ."

Giọng điệu của một vị vua đang khen ngợi đại thần có công.

Bây giờ Giang Vân Biên không còn muốn giấu mình nữa, mà cậu chỉ muốn chôn Chu Điệt thôi.

"Thay quần áo xong thì đi ăn cơm đi, cả ngày nay em chưa ăn gì rồi." Chu Điệt không trêu chọc cậu nữa, xách cái chăn đến ban công đặt vào thau giặt.

Thiếu gia ngay cả quần áo cũng không biết giặt thế mà bây giờ lại thật sự đi giặt chăn.

Giang Vân Biên khẽ cắn môi, bỗng cảm thấy mình như vậy có hơi không phân biệt phải trái.
"Chu Điệt." Cậu theo đến cửa ban công.

Chu Điệt xắn tay áo lên, đang đổ nước giặt vào thau, không quay đầu lại: "Mặc thêm áo khoác vào, cơm nước xong thì nhớ uống thuốc đấy."

"Tôi là Alpha." Giang Vân Biên nói.

Nước đổ đầy, Chu Điệt đổ xong nước giặt thì bắt đầu khuấy, "Tôi biết."

"Alpha không có sự mềm mại của Omega, cấu tạo sinh lý cũng khác nhau, có thể mang đến cho bạn đời..." Giang Vân Biên nói có hơi thiếu logic.

Trước kia cậu cũng từng cùng với bạn bè thảo luận dáng vẻ của bạn đời tương lai.

Alpha mà cậu quen đều nói nhất định sẽ tìm một Omega có độ phù hợp pheromone, ngoại trừ những lời nói linh tinh, Giang Vân Biên ấn tượng sâu nhất là câu "Alpha càng cao cấp nếu không tìm được Omega xứng đôi, thì thật là lãng phí gen".

Cậu chưa từng có ý nghĩ tương lai mình nhất định phải tìm Omega, cậu cho rằng chỉ cần là người mình thích, dù là Beta cũng có thể cùng nhau trải qua cả đời.
Nhưng Chu Điệt thì không giống vậy.

Nhà họ Chu là gia đình quyền quý, có lẽ yêu cầu Omega môn đăng hộ đối như Từ Chiêu Nhược vậy.

Cậu nhất định không phải là người phù hợp để chọn.

"Tôi cảm thấy có khả năng cậu sẽ càng thích hợp với..."

"Giang Vân Biên." Chu Điệt rửa sạch bọt dính đầy trên tay, không có ngẩng đầu, giọng nói mang theo chút khó hiểu, "Sao em lại cổ hủ như vậy chứ?"

Giang Vân Biên: "..."

Hắn từ tốn ngâm chăn, sau đó đi lấy khăn giấy lau tay: "Ở phương diện này, ông nội của tôi còn cởi mở hơn so với em."

Giang Vân Biên: "."

Giang Vân Biên cảm thấy người này đang vô cớ gấy rối: "Cậu cảm thấy đây là vấn đề của tôi hả? Cậu là Enigma vô cùng hiếm thấy đó! Cậu biết nếu tìm được một bạn đời có độ phù hợp cao, đối với cậu có bao nhiêu lợi ích không?"
Chu Điệt bình tĩnh phản bác: "Theo như em nói, vậy tôi nên chọn đối tượng ở kho gen, chứ không nên nảy sinh tình cảm với người bình thường có phải không?"

"Cho dù bây giờ cậu nghĩ như vậy, nhưng người nhà cậu..."

"Ồ," Chu Điệt nhướng mày, "Có người còn chưa đáp ứng tôi, mà đã nghĩ đến chuyện nhà tôi rồi."

Dường như hắn nghiêm túc suy nghĩ, tính toán lợi và hại, chân thành nói: "Nhà họ Chu trước mắt chỉ có tôi là người thừa kế, chỉ cần đầu óc tôi không có vấn đề gì, thì cho dù tôi tệ đến đâu cũng có thể kế thừa gia nghiệp. Bảo vệ em một đời cơm áo không lo, tôi vẫn có thể làm được."

"Nếu em không vừa ý, tôi vẫn có thể tiếp tục cố gắng để cuộc sống em tốt hơn nữa."

Giang Vân Biên: "... Có đến mức phải nói như vậy không!"

"Được, tôi không nói nữa." Chu Điệt ngoan ngoãn ngồi xuống ghế nhìn cậu, "Nhưng mà Giang Vân Biên, tôi không cho rằng độ phù hợp quyết định hết tất cả, hay là nói do em muốn Omega mềm mại, kháng cự Enigma?"
Tại sao người này luôn dùng lý lẽ của người khác để làm vũ khí phản bác lại vậy?

Giang Vân Biên bó tay rồi.

"Chuyện mà em nói, tôi đều nghiêm túc suy nghĩ qua, nhưng tôi thích em là nghiêm túc." Chu Điệt chống cằm lên tay, hạ mắt xuống, "Tôi sẽ không quyết định chuyện gì một cách qua loa như vậy đâu."

Ban đầu hắn định từ từ mà tiến, chậm rãi chiếm một vị trí trong lòng Giang Vân Biên, sau đó lại loại trừ hết những băn khoăn của cậu, rồi mới thản nhiên bày tỏ.

Nhưng đêm qua nhìn cậu khổ sở như vậy, mọi kế hoạch của Chu Điệt đều loạn hết lên.

Nhìn dáng vẻ mất mát của hắn, Giang Vân Biên bỗng nhiên cảm thấy mình có tội.

"Tôi, có lẽ tôi," Cậu dựa vào cửa, cúi đầu nhìn chân mình, giọng nói lần đầu tiên không có tự tin, "Chắc là tôi, cũng đối với cậu..."

Cậu cảm nhận được Chu Điệt ngồi thẳng người dậy.
Nhưng cái này không phải đáp án.

"Chỉ là một chút, chỉ một chút." Lúc Giang Vân Biên nói ra, cảm giác giống như đang bị lăng trì.

Đến từ lương tâm khiển trách.

"Tôi không có cách nào phân rõ bây giờ mình là như thế nào, là cảm kích vì đêm qua cậu giúp tôi, hay là..." Giang Vân Biên thật sự là lần đầu tiên gặp phải loại chuyện này.

Cậu biết nguyên nhân nảy sinh tình cảm có rất nhiều loại, cũng từng nghe nói qua ai đó vì cảm động mà đồng ý ở bên nhau, cuối cùng lại rơi vào kết cục ghét nhau như chó với mèo không muốn nhìn mặt.

Lúc trước cậu hoàn toàn không nhận ra tâm ý của Chu Điệt, sau đó bị hắn thẳng thắn nói cho trở tay không kịp, nói không rối loạn là không có khả năng.

Nhưng nhất thời cảm động sẽ không chống đỡ được một đoạn cảm tình.

Cậu thật sự cần thời gian.
"Tôi biết." Chu Điệt dịu giọng trả lời cậu, "Là tôi nóng vội, xin lỗi em."

Hắn khách sáo, ngược lại làm Giang Vân Biên không quen: "Không có, là tôi quá do dự..."

Chu Điệt cười khẽ, nhìn cậu: "Tôi cho chúng ta thời gian."

Bản chất thật sự của Giang Vân Biên là dịu dàng, dưới bề ngoài lạnh lùng, kiêu ngạo là một trái tim ấm áp, nhiệt tình.

Người khác đối tốt với cậu một phần, cậu liền muốn trả lại người ta hai phần.

Chu Điệt tin tưởng chỉ cần mình lộ ra vẻ tủi thân, giả vờ đáng thương thật nhiều, Giang Vân Biên chắc chắn sẽ chiều theo đồng ý với hắn.

Nhưng đấy lại là một loại ràng buộc khác, loại thiết bị giả tưởng mà ban đầu hắn theo dõi, còn có hai pheromone có độ phù hợp cao với hắn.

Hắn không muốn Giang Vân Biên chịu uất ức.

"Bây giờ thật sự không phải thời điểm nên nói cái này, tương lai còn nhiều thời gian để lựa chọn." Chu Điệt hơi dựa vào cánh tay mình, ánh mắt hơi hạ xuống, giống như mèo con đang chờ chủ nhân vuốt ve, "Nhưng nếu tôi làm cái gì đó có thể tăng thêm điểm trong lòng em, em có thể nói với tôi không?"
Giang Vân Biên nhìn hắn, mái tóc vừa mới sấy khô hơi rối loạn dưới ánh nắng, nhìn rất đẹp.

"Tôi muốn nỗ lực một chút, làm em thích tôi."

...

Giang Vân Biên cẩn thận phân tích thành phần tình cảm của mình, lúc này mới nhận thấy cậu đối với Chu Điệt quá mức phức tạp.

Có cảm kích, yêu mến giữa bạn bè, thật lòng bội phục, còn có chút áy náy không biết bắt nguồn từ đâu.

Cậu muốn nghiên cứu, tìm tòi rõ ràng nơi phát ra cảm tình, nhưng bởi vì ở chung một phòng ngủ với Chu Điệt, được pheromone của hắn xoa dịu, sau khi Giang Vân Biên tắt đèn, suy nghĩ được năm phút thì ngủ đến hừng đông.

Buổi sáng hôm sau, cảm giác tội lỗi càng trầm trọng.

Khi Giang Vân Biên đến lớp học, cũng không dám nhìn mặt Chu Điệt.

Tiết tự học buổi sáng kết thúc, cậu lấy hết can đảm định nói vài câu với bạn bàn sau, thì lớp trưởng giao bài tập xong lại đến gõ gõ bàn cậu.
"Vân Biên, chủ nhiệm gọi cậu đến văn phòng một chuyến."

Giang Vân Biên đáp lời, tìm tòi trong bàn học một lát, lấy ra một viên kẹo.

Là bọn họ để lại lúc chơi trò chơi trong phòng học hôm tiệc tối Nguyên Đán.

Có một viên vị bạc hà, Giang Vân Biên đứng dậy đặt lên mặt bàn Chu Điệt: "Chờ tôi quay lại."

Chu Điệt nhướng mày, đây là lần đầu tiên Giang Vân Biên đưa cho hắn kẹo bạc hà.

Lúc Giang Vân Biên định đi, hắn dùng ngón tay nhéo góc áo cậu, bị vỗ nhẹ một cái.

Chu Điệt định ngồi chờ Giang Vân Biên về, nên xé kẹo ra ăn.

Nhưng đợi đến cuối tiết, chủ nhiệm lớp quay về, câu đầu tiên nói với lớp trưởng là: "Giang Vân Biên có việc cá nhân, xin nghỉ từ hôm nay đến thi cuối kỳ."

Trong lớp yên tĩnh một lát, sau đó mọi người bắt đầu thì thầm to nhỏ.

Hứa Trạm trực tiếp đứng lên: "Thưa thầy? Giang Vân Biên xin nghỉ ạ?"
"Ừ, trong nhà có chút chuyện, đã về rồi." Chủ nhiệm lớp thở dài, vẻ mặt không được tự nhiên lắm, "Biết các em nhớ mong em ấy, nhưng mà người ta đã về nhà xử lý chút chuyện rồi, lo lắng cho học bá còn không bằng tự lo cho bản thân các em đi, còn ba tuần nữa là thi cuối kỳ rồi đấy." Nhắc đến câu cuối cùng, người trong lớp lúc này mới ý thức được cái gì gọi là mình còn chưa lo cho mình xong.

Hứa Trạm sửng sốt hồi lâu, lấy điện thoại nhắn tin cho Giang Vân Biên, nhưng mãi đến tan học vẫn không có trả lời.

Trước khi tan học, Hứa Trạm quay đầu lại nhìn Chu Điệt: "Cậu có nhắn tin cho Giang Vân Biên không?"

"Có nhắn." Chu Điệt hơi nhíu mi, nhìn ra ngoài cửa sổ, "Không trả lời."

Hứa Trạm do dự một lát, vẫn ngăn cản lớp trưởng đang chuẩn bị đi ăn cơm.

"Lúc tôi đi nộp bài tập trong tiết tự học, không lưu ý là chuyện như thế nào... Nhưng mà chủ nhiệp lớp lúc đó hình như đang gọi điện thoại cho người nhà Giang Vân Biên thì phải? Cậu ấy thật sự là bận chuyện trong nhà."
Chuyện nhà, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có buổi tối ngày hôm đó.

"Lúc trước cũng từng xảy ra tình huống này, nhưng mà khi đó Giang Vân Biên tự xử lý tốt." Hứa Trạm có hơi đau đầu, đè giữa mi tâm, "Lúc đó tôi cũng không liên lạc được cậu ấy."

Học sinh tản ra đi ăn cơm, Cao Tử Ninh và Dương Hữu còn đang chờ hai người đi nhà ăn.

"Nếu Giang Vân Biên trả lời tin nhắn cậu thì nói với tôi một tiếng."

Chu Điệt ngồi trên chỗ ngồi, sau khi mọi người đi hết, phòng học an tĩnh lại, ánh sáng ngoài cửa sổ rơi xuống mặt bàn, chiếu lên bút và vở tạo ra cái bóng nhàn nhạt.

Hắn ghé vào trên mặt bàn, thu lại mất mát trong mắt, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoay viên kẹo bạc hà.

...

Giang Mộ tự mình đến trường học đón người.

Lúc Giang Vân Biên ở văn phòng nhìn thấy ông ta, toàn bộ tâm tình sáng giờ đều biến mất.
Dường như trở về ba năm trước, ba cậu cũng đứng trong văn phòng trường như vậy, mặt lạnh nhìn cậu: "Vân Biên, theo ba về nhà."

"Chuyện con đánh nhau ba đã xử lý thay con, học sinh Ninh Hạ kia là bạn học lúc trước của con à?"

Giang Vân Biên ngồi phía sau lười biếng nhìn ra cửa sổ, không trả lời.

Giang Mộ nhìn từ kính chiếu hậu: "Là bởi vì chuyện đánh nhau năm đó? Không phải con nói giải quyết xong rồi sao?"

Giang Vân Biên rút tay nghe trong túi ra mang lên tai, lúc chọn nhạc thì nghe được lời xin lỗi của ba cậu.

"Tối hôm đó là ba nói nặng lời, chỉ vì ba quá mức sốt ruột."

Giang Vân Biên có chút buồn cười, nhưng vẫn nhịn xuống.

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên ba cậu nói xin lỗi sau nhiều năm như vậy.

Xe ngừng trước cửa bệnh viện, trước khi Giang Vân Biên xuống xe đã nghe thấy ba cậu thở dài.
"Đợi lát nữa ngoan ngoãn lên xin lỗi dì Bạch của con, chuyện kia ba sẽ xem như chưa xảy ra." Vào thang máy, Giang Vân Biên kiên nhẫn nhớ lại ký ức trong quá khứ một lần, ba cậu vì một người đàn bà mà ăn nói khép nép như vậy dường như chỉ có một lần vừa rồi.

Xem ra là thật sự để ý nha.

Mà quý cô Bạch bây giờ đang nằm trong phòng bệnh, đợi câu 'thật xin lỗi' của Giang Vân Biên.

Ánh mắt Giang Vân Biên hơi hạ xuống, trước khi bước vào phòng bệnh, cậu nghe được một giọng nói khác.

"Vân Biên." Kỷ Mặc từ một thang máy khác đi ra, đến trước mặt cậu.

Giang Vân Biên hơi kinh ngạc, sao mẹ lại ở chỗ này?

"Chuyện hôm đó Vân Dĩ đã nói với mẹ rồi." Kỷ Mặc duỗi tay ôm cậu vào lòng mình, sờ sờ gáy cậu an ủi, "Sao ngày đó về nhà lại không nói cho mẹ?"

Giọng nói Giang Vân Biên hơi khàn, trong thời gian ngắn không biết nên nói cái gì.
"Người khác đâu rồi?" Người mà Kỷ Mặc đang hỏi đến chính là ba cậu.

"Đi đỗ xe ạ, chắc là sắp lên rồi." Giang Vân Biên nhẹ giọng đáp.

Rõ ràng cậu chỉ thuận theo mà hạ mắt, nhưng ở trong mắt Kỷ Mặc lại là chịu uất ức to bằng trời.

Thế mà lại bảo con trai của bà đi xin lỗi tiểu tam à.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương