Buổi chiều tà ở huyện thành, vừa về đến nhà, Tào Kiến Đảng đã nghe nói con dâu cả dẫn hai đứa nhỏ về nhà ngoại, thậm chí con trai cả Tào Đại Trụ cũng theo vợ về.

Nghe xong, mặt Tào Kiến Đảng liền sa sầm lại: "Sao lại thế này? Sao tự dưng lại về nhà ngoại? Cả Đại Trụ cũng theo về à?"

Vợ Tào Kiến Đảng đang chỉ đạo mấy cô em chồng và con gái nấu ăn, vừa làm vừa trả lời: "Còn vì chuyện gì nữa, đương nhiên là vì sinh con.

Hai đứa đầu là con gái, chắc chắn bọn chúng muốn sinh con trai rồi, nhưng ở trong căn nhà nhỏ thế này thì sinh thế nào được?"

Tào Kiến Đảng nhìn quanh căn phòng rộng chừng 50 mét vuông, quả thực rất chật chội.

Mà trong nhà lại có đến 16 người sinh sống.

Nhà chỉ có một gian, kê vài cái giường là hết chỗ đứng.

Giường này cách giường kia chỉ có mỗi cái rèm ngăn cách.

Nhưng rèm thì có tác dụng gì, ban đêm chỉ cần có tiếng động là cả nhà đều nghe thấy hết.

Đặc biệt là những lúc vợ chồng gần gũi, âm thanh đó rất khó che giấu.


Nhưng chuyện sinh con thì không thể không làm.

Đặc biệt khi ở quanh đó còn có chồng, anh em chồng, bố mẹ chồng, và cả ông bà chồng.

"Nếu không phải vì Thúy Bình có bầu trước thì anh nghĩ bố mẹ nó chịu gả con gái về đây à?"

"Anh nhìn xem, giờ chú em và Nhị Trụ, Tam Trụ tìm vợ khó thế nào, bà mối vừa nghe đến nhà mình là đã lắc đầu từ chối ngay”.

"Nhà cửa chật hẹp thế này, cưới vợ về thì sống ở đâu? Chẳng lẽ cứ để các cậu ấy theo vợ về nhà ngoại ở mãi, rồi con trai mình liệu có còn là của mình nữa không”.

"Anh nhìn Đại Trụ mà xem, chẳng khác nào ở rể cả”.

"Ba ngày hai bận lại bị Thúy Bình dẫn về nhà ngoại ở, nó gọi mẹ vợ còn thân thiết hơn cả gọi người mẹ như em.

Đến con trai cũng sắp chẳng phải là của mình nữa rồi”.

...


Vợ Tào Kiến Đảng cứ lải nhải mãi, nhưng Tào Kiến Đảng càng nghe càng bực bội, như thể có đàn muỗi vo ve bên tai.

"… Lần này trong xưởng các anh có chia phòng, giá mà anh cũng được chia thì tốt quá”.

"Tiếc là anh chưa làm lâu năm, chỉ là công nhân phân xưởng, dù có làm trưởng phân xưởng cũng không được chia nhà.

Nhưng anh vẫn nên cố gắng để được lên làm trưởng phân xưởng”.

Tào Kiến Đảng im lặng thêm một lát, rồi nói: "Cũng không phải là không thể”.

Ban đầu, Lư Hồng chỉ nói vu vơ như mọi khi, chẳng ngờ chồng lại đáp lại thế.

Bà ta lập tức ngẩng đầu lên, đến gần chồng và hỏi: "Cái gì không phải là không thể? Lên làm trưởng phân xưởng, hay chuyện chia nhà?"

Vì không có chỗ ngồi nên cha mẹ Tào Kiến Đảng đành ngồi trên giường, nghe thấy thế cũng lập tức tỏ ra phấn chấn.

"Đúng đó, Kiến Đảng, nghe giọng con thì có phải con sắp được chia nhà không?"

"Nếu Kiến Đảng được chia nhà thật thì tốt quá”.

Tào Kiến Đảng nhớ lại lần trước tình cờ đi ngang qua văn phòng xưởng trưởng, nghe được một chuyện.

Mấy ngày nay, chuyện này vẫn luôn ám ảnh trong lòng ông ta, giờ mới có dịp nói ra.

Cả nhà Tào Kiến Đảng nghe xong thì vui mừng khôn xiết.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương