Sau Khi Bị Cắm Sừng Tôi Trùng Sinh Rồi
-
Chương 20: 20: Cá Cược
“Tôi cõng cậu về nhé”
Biểu cảm khuôn mặt Hạ Thì Lễ hơi khựng lại, ánh mắt nhìn Quý Kiều mờ mịt khó hiểu.
Chuyện của đời trước lướt qua một vòng trong đầu anh.
Trong một khoảnh khắc anh nghĩ đến rất nhiều chuyện.
Nhất thời anh nghĩ nếu như anh và Quý Kiều ở bên nhau, có phải là ăn trộm hạnh phúc của người khác hay không? Rồi lại nghĩ nếu như anh bỗng nhiên chết đi, Quý Kiều sẽ làm sao đây?
Anh không sợ mình sẽ đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng anh sợ Quý Kiều sẽ buồn…
Hàng vạn suy nghĩ cuồn cuộn lên trong đầu anh.
“Tôi…” Hạ Thì Lễ hé môi, muốn nói lại thôi.
Quý Kiều cười ngắt lời anh, giọng điệu an ủi: “Cậu yên tâm, chỉ một khoảng thời gian thôi, sẽ không lâu đâu.”
Tóm lại cũng không thể luôn bắt ép người ta làm bạn trai mình.
Kế hoạch của Quý Kiều là làm người yêu vài tháng, nếu như vẫn không tóm được Hạ Thì Lễ thì thôi.
Đợi giao ước kết thúc, cô cũng không quấn lấy anh nữa.
Hạ Thì Lễ suy nghĩ một lát, hỏi: “Nếu như cả hai chúng ta đều đoán đúng thì sao?”
“Cậu muốn đoán cùng đáp án với tôi sao?” Quý Kiều mở to mắt, cười mỉm hỏi lại.
Hạ Thì Lễ im lặng hồi lâu, khẽ gật đầu ý đã hiểu: “Được, vậy cho cậu chọn trước.”
Bản thân anh đã biết đáp án, cố tình thắng hay thua đều không thích đáng.
Vậy để kết quả giao vào tay Quý Kiều không biết gì đi.
Nếu như cô thực sự thắng…
Hạ Thì Lễ nhìn khuôn mặt vẫn luôn tươi cười của Quý Kiều, rũ mắt trầm tư.
Thái độ của cô bây giờ đối Thường Ninh Viễn khác với đời trước, cũng không cho anh nhắc đến cậu ta.
Nhưng Thường Ninh Viễn vẫn thích Quý Kiều giống như đời trước.
Có phải có cái gì không đúng không…
“Nghỉ ngơi đủ rồi, chúng ta tiếp tục thôi.”
Hạ Thì Lễ đã đồng ý cá cược, Quý Kiều cảm thấy mình lại khỏe rồi.
Nghĩ nghĩ World Cup chỉ cách còn vài tháng nữa.
Cũng có thể nói, lại thêm vài tháng nữa cô liền có bạn trai rồi!
Ánh nắng, thảm cỏ xanh, trai đẹp, thi đấu thể thao, nhiệt huyết…
Đúng là một ngày hè khiến người ta mong chờ.
Khoảng thời gian leo núi tiếp sau đó, tâm tình Quý Kiều vô cùng tốt, vẫn luôn ở trong trạng thái phấn khích.
Bọn họ thuận lợi leo lê.n đỉnh núi, tập hợp cùng mọi người.
Quý Kiều đứng trên đài ngắm cảnh, đưa mắt nhìn một màu xanh thẳm phía xa.
Trước mặt là núi non trùng điệp, nối nhau nhấp nhô, phía chân trời dường như có làn sương mờ ảo như tiên cảnh.
Quý Kiều hít thật sâu làn không khí tươi mát trên đỉnh núi, lại vươn vai một cái, cảm thấy mỏi mệt vì leo núi tiêu tan không ít, cả người thoải mái sảng khoái.
“Ở đây lúc hoàng hôn ngắm cảnh mặt trời xuống núi càng đẹp hơn.” Hạ Thì Lễ ở bên cạnh nói.
Núi Hoàng Hà là địa điểm tốt để ngắm bình minh và hoàng hôn, ráng ngũ sắc lúc chạng vạng lại càng nổi tiếng, là núi Hoàng Hà nổi tiếng nhờ ráng ngũ sắc này.
“Vậy lần sau cùng đến xem đi.” Quý Kiều nghĩ cũng không cần nghĩ liền nói.
Hạ Thì Lễ cụp mắt nhìn cô, khẽ đáp một tiếng.
“Được.”
Anh ngừng một chốc lát, lại quay sang nhìn Quý Kiều, cười hỏi: “Cậu muốn chụp ảnh không? Tôi có mang máy ảnh.”
Quý Kiều tất nhiên sẽ không từ chối lời đề nghị của phó nháy tuyệt vời này rồi, lập tức đồng ý.
Quý Kiều chỉnh lại quần áo đầu tóc, đứng trước máy ảnh chụp mấy bức liền.
Chụp xong, Quý Kiều chạy qua chỗ Hạ Thì Lễ xem ảnh.
Phó nháy Hạ rất biết tìm góc, chụp được tỉ lệ rất đẹp, khiến người gầy, chân dài, là kiểu mà không cần chỉnh sửa gì cũng có thể đăng lên vòng bạn bè luôn.
Cô nhớ đến mấy nữ sinh trên mạng hay phàn nàn bạn trai chụp ảnh xấu, lại còn các loại ảnh có tỉ lệ, góc độ kì lạ, không nhịn được cười.
Nếu như là bạn gái của Hạ Thì Lễ, chắc chắn sẽ không có những kiểu ảnh như vậy.
“Cậu chụp đẹp thật đấy.” Quý Kiều vừa xem vừa khen.
Hạ Thì Lễ cười cười, không nói gì.
Quý Kiều ngẩng đầu nhìn anh, cố ý trêu anh: “Sao cậu không nói ‘là do cậu đẹp’ nha?”
Ngón tay Hạ Thì Lễ hơi khựng lại, nhìn vào mắt cô.
Cô ngẩng mặt, ý cười trong mắt rực rỡ.
Lông mi Hạ Thì Lễ khẽ rung, biết lắng nghe trả lời: “Ừm, là do cậu đẹp.”
Giọng anh trầm thấp, ôn nhu, làm tai Quý Kiều ngứa ran.
Cô đưa mắt sang chỗ khác, làm sao lại cảm thấy mình bị anh trêu chọc cơ chứ?
Quý Kiều lập tức hơi hắng giọng, đổi chủ đề: “Vậy chúng ta chụp chung một bức đi?”
Hạ Thì Lễ gật đầu.
Anh nhờ trưởng clb chụp ảnh giúp, bản thân đứng bên cạnh Quý Kiều.
Trưởng clb ngồi xổm trên đất, hét to: “Cười một cái nào, ấy! Đứng gần một chút!”
Quý Kiều và Hạ Thì Lễ nhìn nhau, khẽ dựa vai anh, làm một động tác tay.
Theo một tiếng “được” của trưởng clb, trong máy có thêm vài bức ảnh chụp chung của hai người.
“Ấy, cái máy ảnh này tốt đấy, tốt hơn cái kia của tôi.
Chúng ta cùng đến chụp một bức đi.” Trưởng clb cầm máy ảnh đề nghị.
“Được.”
Trưởng clb đợi mọi người ăn xong, xếp mọi người thành hàng để chụp ảnh.
Lại một lúc nữa, đã gần đến 2 giờ rồi.
“Cũng đến sắp đến giờ rồi, mọi người muốn chơi thì chơi một lúc.
Xe của chúng ta muộn nhất là 5 giờ sẽ về trường, mọi người chú ý nhá, dù gì cũng đừng ở lại lâu quá.” Trưởng clb cao giọng nhắc nhở.
Trước đó mọi người cũng chơi được kha khá rồi, đáp một tiếng rồi lần lượt đi xuống.
Quý Kiều uống một ngụm nước, cũng định đi xuống cùng mọi người.
Chỉ là trước đó leo núi mệt mỏi và tinh thần hưng phấn đã tiêu hao quá nhiều thể lực của Quý Kiều, điều này trực tiếp dẫn đến tình trạng của cô khi xuống núi.
Cô lại bị rớt xuống cuối hàng, cước bộ dần dần chậm lại.
“Hay là chúng ta nghỉ một lúc?” Thấy Quý Kiều vừa đi vừa th.ở dốc, Hạ Thì Lễ đề nghị.
Quý Kiều xua xua tay: “Không nghỉ đâu.
Tôi sợ một khi dừng lại liền không muốn đi nữa.”
Cô kiên trì tiếp tục đi xuống.
Xuống đến lưng chừng núi, Quý Kiều cảm thấy chân không còn là của bản thân nữa rồi.
Bước chân nặng nề vô cùng, cô gần như là cứng ngắc đi xuống.
Lại lần nữa đi đến chỗ mà đã vịn Hạ Thì Lễ để đi lên, nhìn thềm đá vừa dốc vừa hẹp lại dài, chân Quý Kiều liền mềm nhũn, đứng không vững chút là bị ngã ngay.
Cùng lúc đó, một bàn tay khớp xương rõ ràng vững chắc nắm lấy cánh tay cô.
“Cẩn thận.” Hạ Thì Lễ cũng cau mày nhìn thềm đá phía trước.
Gần đây trời đều âm u, đường trên núi nhiều rêu, bậc đá khó tránh khỏi có chút trơn.
Quý Kiều cười cười cảm kích, bình ổn lại hơi thở.
Hạ Thì Lễ nhìn bậc đá, lại quay sang nhìn Quý Kiều.
Cuối cùng giống như đã ra quyết định, hơi mím môi, đeo balo ra trước ngực.
“Tôi cõng cậu xuống.” Anh nhanh nhẹn ngồi xuống, để cho Quý Kiều một bóng lưng rộng lớn.
Quý Kiều ngơ ngác.
Cõng cô à…
Mặc dù cô rất mệt, nhưng tự mình kiên trì xuống núi cũng không phải là không thể.
Huống hồ lúc lên núi cô đã làm chút thủ đoạn nhỏ để nắm tay anh rồi, bây giờ lại muốn lợi dụng để người ta cõng nữa sao?
Ánh mắt Quý Kiều dừng trên cần cổ trắng ngần và bờ vai dài rộng của Hạ Thì Lễ một lúc, nuốt nước bọt.
Áo khoác ngoài của anh đã cởi ra từ lâu, giờ khắc này chỉ còn lại chiếc áo hoodie màu đen vừa người, đường nét cơ thể rõ ràng.
Do dự một giây trước cơ thể tốt đẹp trẻ trung của chàng trai và sự rụt rè của con gái, Quý Kiều tức khắc chọn vế trước.
“Cảm ơn nha!”
Cô cố gắng che dấu sự phấn khích của bản thân, nhún một cái nhảy lên lưng Hạ Thì Lễ.
Hai tay vòng lên cổ Hạ Thì Lễ, đôi chân dài quấn chặt lên vòng eo thon gầy của chàng trai.
Hạ Thì Lễ không kịp đề phòng, thân hình hơi lung lay, vô thức vòng hai tay ra sau giữ chặt chân Quý Kiều.
Quý Kiều cười khẽ, tâm tình cũng tốt hơn.
“Chúng ta đi thôi!” Cô nằm lên tấm lưng rắn chắc của chàng trai, hứng thú bừng bừng nói.
Hạ Thì Lễ “ừm” một tiếng, cõng cô đứng lên, lại điều chỉnh tay, chỉ dùng cổ tay đỡ chân cô, cố gắng không để lòng bàn tay mình chạm vào chân cô.
Quý Kiều quay đầu nhìn tay Hạ Thì Lễ, lại nằm lên lưng anh.
Giáo dưỡng của người này dường như đã ngấm vào trong xương, lúc nào cũng lễ phép chu đáo.
Cho dù chỉ làm bạn của anh cũng có thể rất hạnh phúc đi?
Bước đi của Hạ Thì Lễ rất vững vàng, nhưng vì là do đang đi xuống bậc thềm nên vẫn có chút xóc nảy.
Quý Kiều nghiêng đầu, mặt dựa vào gáy Hạ Thì Lễ, đặt toàn bộ trọng lượng của bản thân lên người anh.
Hai người dựa sát vào nhau, mùi trên quần áo anh tỏa ra thanh nhã tươi mát.
Không biết anh giặt quần áo bằng cái gì, vô cùng dễ ngửi.
“Tôi có nặng không?” Quý Kiều hít một hơi, nhỏ giọng hỏi.
“Không nặng.” Hạ Thì Lễ cười đáp.
Có phải con gái đều để ý cái này hay không? Mẹ Văn Úc cũng như vậy, vô cùng để ý dáng người cảu bản thân.
“Con trai con xem mẹ có béo không?”
“Ông xã, có phải eo em to lên không?”
“Quần áo mình hình như bị chật rồi, dạo này mình sẽ không ăn tối nữa!!”
Từ nhỏ đã bị mưa dầm thấm đất từ bố mẹ, Hạ Thì Lễ tuyệt đối sẽ không nói một cô gái là béo.
“Ừm.” Quý Kiều vui vẻ đáp một tiếng.
Cô quay đầu sang, chuyển tư thế thành quay mặt vào cổ anh, nhỏ giọng khen ngợi: “ Dáng người cậu cũng rất tốt…”
Vai rộng, chân dài, eo hẹp, nếu cô không nhìn nhầm, mông anh cũng khá cong.
Nói xong không đợi Hạ Thì Lễ phản ứng, cô đã tự cười rộ lên, giống như đạt được mưu kế nhỏ.
Tiếng cười của cô gái bên tai, leng keng giống như tiếng chuông gió được gió biển thổi, sạch sẽ êm tai.
Hạ Thì Lễ vốn dĩ có chút lúng túng giờ đột nhiên liền không còn nữa.
Giống như lon coca bị mở ra sau khi lắc lên, tâm trạng vui vẻ giống như bong bóng ùng ục trào dâng.
Đáy lòng anh bỗng hiện lên một suy nghĩ đáng khinh: nếu như đoạn thềm núi này dài hơn một chút thì tốt biết mấy.
Anh một mặt để những bong bóng vui vẻ này tùy ý lên men, sục nổi trong lòng, một mặt lại âm thầm khinh bỉ bản thân trộm lấy vui vẻ từ chỗ Quý Kiều.
Trong lòng Hạ Thì Lễ, những điều vui vẻ này không nên thuộc về anh.
Anh cẩn thận thu lại bong bóng, chôn nó cẩn thận vào sâu trong tim, không muốn bị người khác nhìn thấy.
Qua đoạn thềm đá dốc này, Quý Kiều ở trên lưng muốn xuống, Hạ Thì Lễ nghe theo ngồi xuống.
Mái tóc đuôi ngựa của cô quét qua cổ anh, vừa tê lại ngứa.
“Cảm ơn nha!” Quý Kiều lại vui vẻ cảm ơn anh lần nữa, đôi mắt lấp lánh.
“Không cần cảm ơn.” Hạ Thì Lễ cũng cười.
Sau khi xuống núi, các thành viên lại cùng nhau chụp một bức ảnh dưới chân núi, rồi lên xe trở về trường.
Hai người đi bộ về từ cổng trường, phải đi qua ký túc xá nam trước.
Quý Kiều và Hạ Thì Lễ chia tay ở dưới tầng.
Lúc này đúng lúc là giờ ăn cơm, sinh viên đi qua đi lại không ít.
Thỉnh thoảng còn có một vài ánh mắt chú ý trên người bọn họ.
“Đừng quên vụ cá cược của chúng ta nhé.” Quý Kiều nhắc anh.
Hạ Thì Lễ ngừng một lúc, cong môi, gật đầu: “Sẽ không quên đâu.”
“Được.” Quý Kiều yên tâm, vẫy vẫy tay quay người rời đi.
Hạ Thì Lễ nhìn mái tóc đuôi ngựa vung vẩy của cô, lại cười nhẹ một tiếng.
Sau khi nhìn bóng lưng Quý Kiều rời đi, Hạ Thì Lễ quay người đi về phía ký túc xá.
Không may, vừa vặn đụng phải Thường Ninh Viễn và Trần Hiển ra ngoài ăn cơm.
Mặt Thường Ninh Viễn vô cảm nhìn chằm chằm anh, khóe môi mím chặt.
Hạ Thì Lễ coi nhẹ ánh mắt hung dữ của anh ta, tiếp tục đi vào trong.
Khoảnh khắc bả vai lướt qua, anh nghe thấy giọng nói lạnh lùng âm trầm của Thường Ninh Viễn: “Cậu rất vui đi?”
Trong một khoảnh khắc dường như anh có cảm giác như lúc Quý Kiều nằm trên lưng anh, sống lưng khẽ rùng mình.
Anh không trả lời, cước bộ không ngừng rảo bước về ký túc xá.
Trần Hiển nhìn bóng lưng Hạ Thì Lễ, lại nhìn Thường Ninh Viễn ở bên cạnh.
“Các cậu làm sao vậy?”
Từ sau trận đấu bóng hôm đó, hai bọn họ vẫn luôn nước sông không phạm nước giếng.
Hôm nay lại bị làm sao?
“ Từ sáng sớm cậu đã không thích hợp.” Trần Hiển bổ sung.
Sáng sớm Thường Ninh Viễn nói muốn đi mua đồ ăn sáng liền không thấy đâu, rất lâu sau cả người lạnh lẽo trở về, ngay cả bóng dáng bữa sáng cũng không thấy đâu, sắc mặt lại càng khó coi cực kì.
Thường Ninh Viễn thản nhiên liếc cậu ta một cái: “Cậu nói đi?”
Trần Hiển suy nghĩ một chút, vỗ tay mạnh một cái: “Cmn cậu không phải lại vì Quý Kiều đấy chứ?”
Thường Ninh Viễn sa sầm mặt mày, không nói gì, sải bước về hướng nhà ăn.
Đi dược hai bước, anh ta bỗng nhiên kéo vai Trần Hiển, trầm giọng nói: “Đi uống rượu cùng với tớ.”
Hai người ngồi vào nhà ăn số một trên tầng ba.
Trên bàn có mấy đĩa xào, dưới chân bàn có ấy lon bia lăn lóc.
Thường Ninh Viễn dường như không hề đụng đũa, chỉ trầm mặt uống một lon lại một lon bia.
Trần Hiển uống cùng anh ta một ít, nhìn thấy anh ta như muốn uống say, thực sự không nhịn được nữa nhắc nhở.
“Được rồi, ăn một ít đi.
Món gà quay này cũng không tồi đâu.”
Thường Ninh Viễn bướng bỉnh đáp: “Không có khẩu vị.”
“Không phải chứ.” Trần Hiển thực sự không hiểu, “Lại thế rồi sao?”
“Lần trước không phải là tặng được quà là xong chuyện rồi sao? Đã qua hơn nửa tháng rồi, sắp phải thi rồi, cậu lại làm sao?”
Thường Ninh Viễn đặt khuỷu tay lên bàn, tay lắc lắc lon bia, im lặng hồi lâu.
“Cậu tin vào vận mệnh không?” Anh ta đột nhiên hỏi.
Trần Hiển ngơ ngác, cười nhạo.
“Tớ thấy cậu bị cậu ấy ngược đến phát bệnh rồi đấy.
Cậu cmn là M* sao? Lại còn vận mệnh… Cậu cứ nói phứt ra là Nguyệt Lão trói dây tơ hồng vào tay cậu là được rồi!”
*Chủ nghĩa bạo dâm “Masochism” xuất phát từ tên của một nhà văn thế kỷ 19.
Leopold von Sacher-Masoch, cuốn tiểu thuyết nổi tiếng của ông “Venus in Furs” (Sao nữ trong lông cánh) cũng mang nhiều ảnh hưởng của chủ đề Sadism.
Những người như vậy có được cảm giác sung sướng mạnh mẽ khi họ bị lạm dụng.
“M” được lấy từ chữ cái đầu tiên của “Masochism” trong tiếng Anh và dùng để chỉ một người khổ dâm hoặc mắc chứng khổ dâm.(theo baidu)
Thường Ninh Viễn mím môi.
Lúc vừa nhập học anh đối với Quý Kiều là vừa gặp đã yêu*.
Thực ra không chỉ anh ta, anh ta biết rất nhiều nam sinh đều có thiện cảm với Quý Kiều, nhưng trong số đó, anh là người có lợi thế hơn cả.
*Gốc一见钟情: nhất kiến chung tình
Anh ta nhớ rằng, hồi đầu mối quan hệ của anh ta và Quý Kiều rõ ràng rất tốt.
Theo chiều hướng tiếp tục phát triển của hai người, Quý Kiều trở thanh bạn gái anh là chuyện sớm muộn thôi.
Nhưng sau đó bỗng nhiên có một hôm liền thay đổi.
Dường như, giống một đoàn tàu đang chạy theo quỹ đạo sẵn lại đột nhiên trật khỏi đường ray.
Quý Kiều không những đối với anh ta lãnh đạm, thậm chí còn ghét anh ta.
Anh ta không biết bản thân đã làm sai cái gì.
Quý Kiều nói cô không thích anh ta nữa.
Được, anh ta chấp nhận lý do đó.
Cô không thích anh ta nữa, không ngại anh ta theo đuổi cô đi?
Nhưng hôm nay cô lại nói cô thích nam sinh giàu có, còn bảo anh ta tự mình biết mình.
Thường Ninh Viễn nhận được sự sỉ nhục trước nay chưa từng có.
Khoảng cách địa vị gia đình, há có thể một sớm một chiều mà có thể đuổi kịp và vượt qua sao?
Thường Ninh Viễn cười khổ, dốc lon bia lên, một hơi cạn sạch.
Mùi vị lạnh lẽo đắng ngắt xuôi một đường từ miệng xuống dạ dày.
Dạ dày trỗng rỗng dần trở nên chua xót.
“Tớ muốn từ bỏ.” Thường Ninh Viễn nuốt ngụm bia, giọng điệu chua xót.
Động tác nhai đậu phộng của Trần Hiển khựng lại, mắt nhìn chăm chăm vào anh ta.
“Thật sao?” Cậu ta ngây người, nâng cốc chạm vào cốc của Thường Ninh Viễn.
“Đây mới đúng chứ! Cậu nghĩ thông là tốt rồi, đây căn bản không phải chuyện gì to tát cả! Bây giờ có phải nhẹ nhõm hơn nhiều không?”
Dù sao hai người còn chưa ở bên nhau, cảm tình có thể sâu đậm đến đâu chứ? Buông xuống thì cũng buông xuống rồi.
Sắp tới kì nghỉ đông, cậu ta cũng không tin Thường Ninh Viễn vẫn còn nhớ đến Quý Kiều.
Thường Ninh Viễn cụp mắt, mặt không biểu cảm gì lại mở một lon bia, nghiêng đầu đổ vào họng.
Trần Hiển bất đắc dĩ kêu một tiếng.
“Bây giờ cậu uống thì uống đi, tớ coi như là lần cuối cậu thất tình vì Quý Kiều.
Từ tối nay trở đi cậu đừng nhớ tới cậu ấy nữa.”
“Đàn ông mà, cầm được buông được.
Thất tình một lần thì có làm sao?!”
Trong lúc Trần Hiển vẫn cằn nhằn lải nhại, Thường Ninh Viễn lại uống một lon nữa.
Dạ dày anh ta bắt đầu đau, giống như bị cái gì đó thiêu đốt.
Thường Ninh Viễn khẽ nhếch môi: “Được, lần cuối cùng.”
“Sau này không nhớ đến cậu ấy nữa.”
Giọng anh ta rất nhỏ, không biết là nói cho Trần Hiển hay nói cho bản thân nghe.
Một khoảng thời gian sau đó, Quý Kiều có thể cảm nhận rõ ràng sự trốn tránh và xa cách của Thường Ninh Viễn với cô.
Có mấy lần, hai người đụng mặt ở nhà ăn hoặc thư viện, anh ta đều làm như không nhìn thấy cô liền đi thẳng.
Trái lại, Trần Hiển ở bên cạnh anh ta, thỉnh thoảng còn chào cô.
Đối với sự thay đổi của Thường Ninh Viễn, Quý Kiều tất nhiên vô cùng vui vẻ.
Sắp đến kì kiểm tra, Quý Kiều cũng giống như những người khác, bắt đầu tiến vào cuộc sống ngày ngày ngâm mình ở thư viện và phòng tự học.
Có lẽ là vì lý do do gia đình, gần đây thường không thấy Hạ Thì Lễ xuất hiện ở trường học.
Quý Kiều không hay gặp anh, nhưng cô bận ôn tập nhiều môn, nên cũng không để ý lắm.
Dù sao muộn nhất là đến lúc World Cup diễn ra, Hạ Thì Lễ chắc chắn là người của cô* rồi.
*Gốc囊中之物: vật trong tay
Nhưng mà, mặc dù cô vô cùng tự tin, nhưng các cô gái khác cũng không chịu thua kém.
Hôm nay, Quý Kiều và Tiền Tĩnh Tĩnh như thường lệ ôn bài ở thư viện.
Phòng tự học ở tầng âm một có rất nhiều sinh viên.
Tiếng ăn uống, gõ phím, lật sách còn cả tiếng mọi người nhỏ giọng thảo luận, ồn ào hơn nhiều so với phòng thu ở trên tầng.
“Kiều Kiều, tớ nói cho cậu một tin này.” Đột nhiên, Tĩnh Tĩnh sát lại gần tai Quý Kiều, nhỏ giọng nói.
“Cái gì?” Quý Kiều không lưu tâm, mắt vẫn dán vào đề toán cao cấp, bút vẫn không ngừng tính công thức.
“Vừa rồi Trân Ny gửi tin nhắn cho tớ, nói rằng Hạ Thì Lễ cùng với một cô gái đến nhà ăn số 1 ở tầng ba.” Tĩnh Tĩnh cẩn thận nhìn Quý Kiều, bổ sung thêm, “Lại còn mua cho cô gái ấy một cốc trà sữa, phỏng chừng sẽ cùng nhau ăn cơm.”
Ngòi bút Quý Kiều khựng lại, chau mày nhìn Tĩnh Tĩnh.
Tĩnh Tĩnh mím môi, chậm rãi gật đầu.
Biểu cảm như muốn nói: “What do you want to do?”
Quý Kiều nghĩ nghĩ, đặt đề thi vào trong sách.
“Đi, đi xem xem.”
Không được, cô phải đi do thám tình hình chút, xem xem là tiểu yêu tinh nào.
Tiền Tĩnh Tĩnh là bạn bè, lập tức nghĩa khí gập sách lại, đi cùng Quý Kiều một chuyến.
Trên đường đến nhà ăn, Quý Kiều cúi đầu nhìn quần áo mình mặc hôm nay.
Áo phao và quần jeans, quá bình thường rồi.
Cô đổi ý, quyết định quay về ký túc xá thay quần áo rồi lại đi.
Tiền Tĩnh Tĩnh không muốn lên, liền ở dưới tầng đợi cô.
“Cậu nhanh chút nha Kiều Kiều, tiện thể mang ô, nhìn trời chắc là sắp mưa đấy.”
“Được, tớ nhanh lắm!”
Quý Kiều chạy như bay lên tầng, thay một cái váy dài đến mắt cá chân, mặc thêm áo khoác, lại lôi một đôi cao gót từ dưới tủ ra đi vào.
Lúc sắp ra cửa, Quý Kiều chải lại mái tóc, lại bôi thêm một lớp son màu bánh đậu*, khiến bản thân trở thành hình tượng trong sáng xinh đẹp, ôn nhu động lòng người.
* màu bánh đậu:
Dưới tầng, Tiền Tĩnh Tĩnh nhìn thấy cô, miệng há hốc mãi không khép lại được.
“Kiều Kiều, cậu không lạnh sao?”
Bộ quần áo này đẹp thì đẹp, nhưng mùa đông như này, đi guốc hở chân không phải là lạnh lắm sao?
“Không lạnh, dù sao ăn cơm xong lại thay ra.” Quý Kiều chỉ bộ quần áo của mình, “Tớ mặc áo khoác nè, không sao.”
Là một mỹ nữ, Quý Kiều vận dụng triệt để câu “Thời trang phang thời tiết”*.
*Gốc美丽冻人: mỹ lệ đống nhân: ý chỉ các cô gái vì đẹp mà không sợ lạnh.
Lạnh là cái gì? Cô không biết.
Tiền Tĩnh Tĩnh tiếp thu kiến thức gật gật đầu.
Hai người đi thang máy lên tầng ba, nhà ăn số 1.
Sau khi vào cửa, Quý Kiều nhìn xung quanh một vòng, nhanh chóng nhìn thấy bóng dáng Hạ Thì Lễ.
Anh ngồi đối diện một cô gái có mái tóc đen dài ở vị trí bên cửa sổ.
Cô gái đang ngồi hướng đối diện cô, trên bàn đặt ba cốc đồ uống.
Ba cốc?
Quý Kiều và Tiền Tĩnh Tĩnh nhìn nhau.
Tĩnh Tĩnh vô tội lắc lắc đầu, ý là cậu ấy không biết cái gì hết.
Quý Kiều híp mắt nhìn cô gái đó, vẫn có cảm giác quen quen.
“Cô gái đó cậu gặp bao giờ chưa?” Cô quay sang hỏi Tiền Tĩnh Tĩnh.
Tĩnh Tĩnh lắc đầu: “Không quen.”
Quý Kiều khẽ chau mày, nhất thời không nhớ ra.
“Bỏ đi, đã đến rồi, chúng ta cũng gọi đồ ăn đi.”
Chuyện đến đâu thì đến*, hai đến cửa gọi đồ ăn, gọi mì rồi ngồi xuống chỗ cách Hạ Thì Lễ không xa.
*Gốc既来之则安之: thuyền đến cầu tự nhiên thẳng: mọi chuyện thuận theo tự nhiên là tốt nhất, chuyện gì đến cũng đã đến, bình tâm đối mặt, đây mới là đạo lý sống.
Tiền Tĩnh Tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ có một lúc như vậy, thế mà sắc trời bên ngoài đã tối sầm lại, mưa to tầm tã như trút nước.
“Quả nhiên mưa rồi, may mà cậu đem theo ô.”
Quý Kiều khẽ gật đầu, trong lòng có chút phiền muộn.
Cô cúi đầu nhìn đôi cao gót màu hồng nu.de dưới chân.
Cao gót 7 phân, là quà mẹ tặng cô lúc thi đại học xong.
Giá đôi cao gót không rẻ, đẹp nhưng cũng dễ hỏng, không thể ngấm mưa được.
Giống như đôi giày pha lê của cô gái Lọ Lem, Quý Kiều cũng chỉ mang đôi này lúc cần phải trang điểm ăn mặc đẹp đẽ.
Quý Kiều thở dài, hy vọng ăn xong sẽ ngớt mưa.
Lúc hai người đợi đồ ăn, một người còn lại ở bàn Hạ Thì Lễ đã đến.
….Là một nam sinh cao gầy đeo gọng kính vàng.
Tiền Tĩnh Tĩnh cười “ha ha” hai tiếng, có chút xấu hổ.
“Xem ra không có gì.
Kiều Kiều, cậu vẫn an toàn nhé.”
Quý Kiều: “…”
Tất nhiên rồi, sau World Cup bọn họ liền danh chính ngôn thuận.
Nhưng mà bây giờ vẫn chưa thể nói, phải giữ bí mật.
Cô muốn lặng lẽ yêu đương, sau đó khiến tất cả mọi người ngạc nhiên.
Nghĩ như vậy, Quý Kiều liền cảm thấy cơn mưa bên ngoài không còn đáng ghét như vậy nữa.
Cùng lắm thì đến lúc đó cởi giày đi chân đất trở về, dù sao cũng không xa lắm.
Lúc ăn mì, Quý Kiều thỉnh thoảng nhìn về phía bàn Hạ Thì Lễ.
Xem ra ba người họ chỉ là mối quan hệ bạn học bình thường, cử chỉ cũng không thân thiết.
Nếu như vậy, cô cũng không qua đó làm phiền nữa.
Ăn cơm xong, mưa vẫn chưa ngớt.
Quý Kiều và Tiền Tĩnh Tĩnh xuống tầng, tức khắc gió liền luồn qua quần áo.
Mây đen đầy trời, gió lớn lồng lộng bốn phía, mưa như trút nước.
Người đi từ ngoài vào nhà ăn khó tránh khỏi sẽ bị ướt một chút.
Hai cô gái đứng trước cửa một lúc, mưa không hề có xu thế nhỏ đi tí nào.
“Dự báo thời tiết nói là mưa rào đấy.” Tiền Tĩnh Tĩnh phàn nàn.
“Chúng ta về ký túc xá trước đi.
Đợi mưa nhỏ chút lại đi thư viện.” Quý Kiều đề nghị.
Từ nhà ăn đến thư viện xa hơn nhiều so với về ký túc xá.
Hai người bọn họ chỉ có một cái ô này, đến được thư viện không chừng sẽ bị ướt thành cái dạng gì.
Tiền Tĩnh Tĩnh chau mày nhìn mưa bay đầy trời, khẽ gật đầu đồng ý.
“Đợi tớ chút, tớ cởi giày ra.” Quý Kiều nói xong, bám vào bả vai Tĩnh Tĩnh, cởi giày ra cầm trên tay.
Chân vừa chạm đất, cái lạnh thấu xương từ lòng bàn chân truyền đến.
Quý Kiều hít một hơi lạnh, một tay che giày cho vào trong áo, tay còn lại vòng qua cánh tay Tiền Tĩnh Tĩnh.
“Đi!”
Tiền Tĩnh Tĩnh chỉ cảm thấy lạnh, nhanh chóng mở ô chuẩn bị trở về.
Ngay lúc này, đằng sau liền truyền đến âm thanh kinh hãi lo lắng của nam sinh.
“Quý Kiều!”
Hai người đồng thời quay đầu, chỉ nhìn thấy Hạ Thì Lễ cau mày nhìn chân Quý Kiều, bên cạnh là hai người nam nữ vừa dùng bữa cùng anh.
“Cậu đang làm gì? Mau đi giày vào đi!”
Hiếm khi Hạ Thì Lễ nói kiểu mệnh lệnh như này.
Quý Kiều ngơ ngác, vô thức thả giày xuống, đi vào.
“Cậu định làm gì?” Anh đi đến, khó hiểu hỏi.
“Về ký túc xá nha.” Quý Kiều co co chân, muốn trở về sớm chút.
“Chân trần?”
“Ừm.” Quý Kiều gật đầu, “Giày của tôi không thế dính mưa được.”
Hạ Thì Lễ ngây người, dường như không ngờ cô còn có thể nói năng hùng hồn như vậy.
Quý Kiều cảm thấy bạn anh cũng đang nhìn cô, có chút không được tự nhiên khi bị quan sát như vậy, dù sao bộ dạng vừa nãy của cô cũng không đẹp mắt cho lắm.
“Không có gì thì tôi đi đây.” Cô nhấc chân, định cởi giày ra lần nữa.
“Quý Kiều.” Hạ Thì Lễ bắt lấy cánh tay cô không cho cô động đậy.
Quý Kiều ngước mắt, ánh mắt hoang mang: “Ừm?”
“Nếu như cậu không để ý…” Hạ Thì Lễ ngừng một chút, cuống họng khẽ lăn, “Tôi cõng cậu về ký túc xá nhé.”
Vừa dứt lời, tám con mắt kinh ngạc đồng loạt nhìn về phía anh.
Hạ Thì Lễ giống như không hề cảm nhận được, lại ôn hòa xác nhận lại lần nữa với Quý Kiều.
“Được không?”
------oOo------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook