Sau Khi Bị Bắt Chơi Tình Nhiều Tay, Tôi Bỏ Chạy
-
Chương 63
Trên bàn, khí nóng tỏa ra từ hai ly hồng trà.
Đỗ Hữu nhìn chằm chằm đám khói trắng đến ngu người.
Vừa rồi Tần Qua lên lầu, nói là đi đổi cái áo sơ mi dính máu, giờ còn chưa xuống.
Vì vậy anh đang ngẩn người.
Mà lúc Đỗ Hữu đang ngẩn tò te đó, thì Tần Qua đang vào phòng tắm trên lầu hai.
Trong phòng khá rộng, mở đèn lên, ánh sáng nhàn nhạt như nước rọi đến tay cậu, ánh lên ngón tay với khớp xương rõ ràng của cậu trai.
Tay Tần Qua giữ cúc áo, sau đó một cúc hai cúc cởi ra.
Áo sơ mi được kéo ra, trong lớp áo đó là một cơ thể với cơ bắp rõ ràng.
Màu da vẫn tái nhợt như cũ, dưới ánh sáng mờ thì càng thêm nhợt nhạt.
Cậu cởi sơ mi, rồi gỡ bao tay đen, cuối cùng ném cả hai vào sọt rác.
Sau đó xoay người nhìn về phía gương, hạ tầm mắt.
Trên bụng dính mấy chấm đỏ li ti, là máu người.
Trong mắt cậu không có bất cứ cảm xúc gì khác.
Lấy một cái khăn lông, rồi nhúng ướt nó, bắt đầu chà lau vết máu đó.
Một lần rồi thêm nữa, gần như cậu muốn chà rách luôn làn da của mình vậy.
Sau đó thì ném khăn vào thùng rác.
Cái thùng lay động vài cái rồi ngã trên đất.
Không lâu sau, Đỗ Hữu nghe thấy phía thang lầu truyền đến tiếng bước chân, anh theo tiếng nhìn qua.
Tần Qua đổi một áo lông màu đen cổ cao.
Mặc chiếc áo này, da cậu nhìn càng nhợt nhạt hơn.
Bàn tay trơn nhẵn nơi tay áo dài lại không mang bao như trước.
Đây là lần đầu tiên Đỗ Hữu thấy bàn tay trần của đối phương, tầm mắt không khỏi dừng lại trên đôi tay ấy.
Tần Qua chú ý, không tránh né, "Bao tay ném rồi, tạm thời không có cái để mang."
Cậu nói rồi đi đến đứng trước mặt Đỗ Hữu, cúi đầu nhìn anh, mặt mày hơi cong,
"Nhưng nơi này chỉ có anh thôi.
Không sao hết."
Đỗ Hữu nhớ lý do Tần Qua mang bao tay là để tránh tiếp xúc với người khác.
Anh không hỏi nhiều: "Ngồi đi."
Tần Qua ngồi xuống một ghế sô pha đơn.
Đỗ Hữu đi thẳng vào vấn đề, "Lần này tới tìm cậu là vì Tiêu Điền Điền."
Tuy không rõ lý do tại sao Tần Qua giết Tiêu Điền Điền, nhưng điều này làm anh ý thức được một chuyện —— đó là có thể hợp tác với Tần Qua.
Không phải người thường như Vưu Hạo Vũ hay Thẩm Thần, hoặc kẻ chịu sự khống chế như Ryan.
Tần Qua và anh giống nhau, đều không chịu ảnh hưởng của "Sửa lỗi cốt truyện".
Tuy tạm thời Tiêu Điền Điền đã chết, nhưng không biết sau bao lâu sẽ sống lại, vì vậy không được thiếu cảnh giác.
Từ nay về sau chuyện như thế này sẽ còn xảy ra nữa, lần này có lẽ là vừa đúng lúc Tần Qua có mặt, nên mới tránh được kết cục xấu nhất.
Để tránh sau này Tiêu Điền Điền làm ra chuyện còn xấu hơn thì trước tiên cần phải bàn đối sách cái đã, để còn tùy cơ ứng biến nữa.
Anh lời ít ý nhiều nói mục đích chuyến này, cuối cùng chốt lại: "Vì vậy, có thể là cậu đã giết Tiêu Điền Điền rồi, nhưng người cũng chưa thật sự chết.
Chúng ta cần tìm biện pháp khác để giải quyết."
Trong lúc nói chuyện, Tần Qua không nói chen vào câu nào, cũng không ngạc nhiên về năng lực sống lại của Tiêu Điền Điền, cậu chỉ lẳng lặng nghe.
Đợi Đỗ Hữu nói xong câu cuối cùng, mới nói: "Em biết."
Đỗ Hữu: "Cái gì?"
"Chuyện chết rồi sống lại thì em biết rồi." Tần Qua nhìn chăm chú vào Đỗ Hữu, "Không cần lo lắng.
Lúc này đây cậu ta sẽ không sống lại nữa đâu."
Sẽ không sống lại nữa?
Đỗ Hữu khó hiểu.
Dựa theo cách nói của hệ thống, chuyện Tiêu Điền Điền "Sống lại" là không thể phá được.
Rốt cuộc Tần Qua đã làm cái gì mới có thể nói như vậy?
Hệ thống sau khi nghe Tần Qua biết "Tiểu thụ có thể sống lại", liền khẩn cấp triển khai công cuộc tìm kiếm.
Thông qua việc lật xem cuốn truyện rất dài 《 Sống lại nơi tận thế …… 》—— nó đã tìm ra được nguyên nhân.
Trong thiết lập của quyển truyện này, tiểu thụ vì muốn hấp dẫn sự chú ý của X, ngay từ đầu đã vay mượn năng lực sống lại.
Lúc trước hệ thống chỉ tóm tắt đơn giản đặc tính nhân vật của cuốn truyện này thôi, căn bản không tính đọc.
Hiện giờ tìm được lời giải đáp, đang định báo cho ký chủ thì nghe Tần Qua nói: "Em giết chết Tiêu Điền Điền".
Nó trợn mắt.
Nó nhờ họa được phúc liên tiếp lấy được chỗ tốt từ hệ thống chủ, thế mà giờ nó mới biết chuyện tiểu thụ cần phải sử dụng tích phân để dùng kỹ năng.
Bởi vì nó chỉ là một hệ thống gà mờ được phân hóa từ hệ thống chủ, ngay cả năng lực xuyên qua duy nhất cũng là mượn của hệ thống chủ, hơn nữa dùng hai lần liền mất đi hiệu lực.
Quan hệ giữa nó và ký chủ trong trong sạch sạch, hoàn toàn không có vụ dùng tích phân đổi gì đó.
Vậy thì người này làm sao biết được.
Tần Qua: "Mỗi lần chết đều dừng ở con số nhất định, sau mỗi lần như thế thằng đó sẽ biến mất một khoảng thời gian." Bởi vậy có thể suy đoán rằng, khả năng sống lại của Tiêu Điền Điền chắc chắn bị hạn chế.
Tổng cộng năm lần.
Sau lần thứ năm Tần Qua giết Tiêu Điền Điền, miệng vết thương của đối phương ngừng khép.
Ngay sau đó cơ thể hóa thành bột phấn, theo gió bay đi.
Nếu đến tình trạng như vậy mà còn có thế sống lại thì so với xác sống còn đáng sợ hơn.
Nghe xong lời giải thích, Đỗ Hữu im lặng.
Nói cách khác Tần Qua không chỉ biết Tiêu Điền Điền có thể sống lại, cậu còn nghĩ ra biện pháp tốt nhất, nhanh chóng hành động, xử lý phiền phức lớn nhất.
Kết quả này ập đến quá bất thình lình, lại ngoài dự đoán.
Đỗ Hữu đang trong quá trình tiêu hóa nó.
Cho nên lúc sau không cần lo lắng "Sửa lỗi cốt truyện", không cần lo "Hợp thành một thể".
Cũng sẽ không có tiểu công khác vì Tiêu Điền Điền mà đến.
Vậy là anh có thể chuyên tâm làm một tổng tài bá đạo rồi!
Đỗ Hữu tiêu hóa xong.
Tiếp theo đứng dậy, nói với Tần Qua: "Vậy thì không có việc gì nữa rồi, cậu đi nghỉ sớm nha."
Lúc đầu còn tính lại đây họp lấy ý kiến.
Nếu vấn đề đã giải quyết, anh chuẩn bị về nhà tắm rồi ngủ thôi.
Hai ly hồng trà trên bàn rất mau đã lạnh, chúng cũng không còn tỏa khói trắng.
Còn chưa đi, Đỗ Hữu liền nghe cậu hỏi:
"Anh không còn chuyện gì nói với em nữa sao?"
Bước chân anh dừng lại, cúi đầu nhìn qua.
Tần Qua vẫn ngồi trên sô pha, cậu ngẩng đầu nhìn anh.
Khóe miệng vẫn treo nụ cười như trước, nhưng ánh mắt lại đen tối một cách kỳ lạ.
Tại nhà Đỗ Hữu.
Trong phòng khách, người thú nằm dưới đất chậm rãi mở mắt.
Trong bóng đêm, đôi mắt xanh đậm như được tẩm ánh trăng.
Ánh vào mi mắt chính là khung cảnh vừa quen vừa lạ.
Đầu y hỗn loạn, thân thể cũng trầm xuống đến lợi hại.
Muốn đứng dậy, nhưng một ngón tay cũng chả nâng được.
Hơn nữa từ trên xuống dưới, xương cốt gãy thành từng khúc, cơ bắp nhức mỏi.
Rất yên tĩnh, không nghe thấy tiếng động nào.
Chỉ có một mình y.
Ryan chợp mắt lần nữa.
Qua một hồi lâu cũng rõ ràng hơn một chút.
Y nghĩ tới, sáng nay ra cửa vốn là vì tìm vợ, nhưng lại bị mấy người không hiểu nổi chộp được.
Người nọ nói có thể dẫn y đi tìm người, cho nên y đi theo luôn.
Sau đó.
Đầu Ryan bỗng đau nhức, mày không khỏi nhăn chặt.
Lại chờ một hồi lâu mới bắt đầu nhớ lại.
Y đã làm mấy chuyện không thể hiểu nổi.
Bởi vì tập tính người thú, nên trước nay y rất quyết đoán trong việc theo đuổi bạn đời.
Chỉ cần nhìn trúng người nào đó thì sẽ không màng tất cả mà theo đuổi; mà chỉ cần từ bỏ thì sẽ không bao giờ quay đầu.
Nhưng khi đó Ryan như là bị khống chế, lần thứ hai say mê Tiêu Điền Điền.
Sau đó tới một tòa nhà bị bỏ hoang, coi Đỗ Hữu là kẻ thù, rồi bắt đầu tấn công mãnh liệt.
Lần thứ hai trong mấy phút đồng hồ nhớ lại mọi chuyện, tất cả như đang nằm mơ, chân tay cũng không theo ý mình.
Vì sao lại thành như vậy?
Chỉ bằng năng lực lý giải của Ryan thì còn lâu mới hiểu được.
Việc tự hỏi làm y càng thêm đau đầu.
Y nức nở một tiếng, lần thứ hai nhắm mắt lại, muốn giảm bớt phần đau đớn này.
Gió chợt lớn hơn, bức màn bị thổi bay lên cao rồi rớt cái phạch xuống.
Nghe Tần Qua nói, Đỗ Hữu im lặng.
Chuyện khác muốn nói à?
Anh cảm thấy chuyện nên nói thì đã nói, còn có chuyện nào dính tới Tần Qua cần phải nói sao?
Đỗ Hữu thật sự không nghĩ ra.
Nhưng hệ thống của Đỗ Hữu là một cậu chàng lanh lợi, nghe một cái đã hiểu.
Khó trách đêm nay cảm xúc của Tần Qua sai sai, chẳng lẽ đã biết chuyện của Vưu Hạo Vũ rồi?
Tuy rằng không rõ lắm làm sao cậu ta biết.
Nhưng nếu mặc kệ thì có khi chuyện khủng bố sẽ xảy ra.
Nó quơ quơ đầu, quăng mấy suy nghĩ không tốt đó đi.
Thấy ký chủ còn đang suy tư…… Hoặc là đang ngẩn người, tóm lại vì muốn mau chóng đánh vỡ tình huống bế tắc, nó nhắc nhở:
【 ký chủ, buổi sáng, buổi sáng đó! 】
Buổi sáng?
Hệ thống: 【 có phải anh làm gì đó với người nào đó không? 】
Một khi nhận được lời chỉ dẫn, Đỗ Hữu liền bừng tỉnh đại ngộ.
Chuyện Tần Qua nhắc chỉ có vụ đó thôi.
Nhưng anh vẫn không tin lắm mà hỏi một câu: "Chuyện sáng nay trong phòng khách sao?"
Tần Qua có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới Đỗ Hữu có thể nghe ra ngụ ý của cậu.
Trước nay ảnh ngu lắm, cậu còn tưởng phải nói thêm một lúc lâu.
Vụ hồi sáng này làm cậu canh cánh trong lòng.
Nghe sơ thì tưởng anh chịu quen tên kia.
Sau đó cậu chỉnh video cho rõ thêm chục lần nữa thì mới nghe được hoàn chỉnh cuộc đối thoại đó.
Tuy rằng không tính chính thức, nhưng ……
Quen thử?
Dựa vào đâu!
Cái loại bình thường này không xứng với ảnh!
Đỗ Hữu thấy Tần Qua không phản bác, anh mới tin phỏng đoán vừa nãy của mình, nói: "Cậu ta không biết dùng đồ điện trong nhà nên anh dạy."
Tần Qua: "……"
Đồ điện?
Đỗ Hữu còn gật đầu.
Trải qua thời gian dài như vậy, anh cảm thấy bản thân đã hiểu một số chuyện đối nhân xử thế.
Tần Qua hẳn là không vui vì hành động sáng nay của anh.
Rốt cuộc thì cậu trông rất không thích Ryan.
Mà ở trong mắt Tần Qua, anh và cậu là anh em, giữa anh và em hẳn là thế này.
Nhưng anh không chỉ tay cầm tay dạy Ryan sử dụng TV, còn đem 《 Học bá bá đạo kia ơi, đừng chạy nữa》 trân quý cho người ta mượn.
Đây gọi là ghen ghét nè.
Tuy anh muốn phủi sạch quan hệ anh em, nhưng căn cứ vào phản ứng lần trước của Tần Qua, thì trong khoảng thời gian ngắn không làm được đâu.
Vậy nên anh hiểu.
Hệ thống che mắt.
Nó trăm triệu không nghĩ tới lời nhắc nhở của mình có thể khiến ký chủ đẻ ra cái kết luận này.
Tuy rằng phán đoán về mặt tình cảm không sai, nhưng nội dung sai bét rồi.
Nhưng cũng không phải không thể hiểu, lúc Vưu Hạo Vũ thổ lộ thì Tần Qua không ở, ký chủ tự nhiên cho rằng Tần Qua là hỏi chuyện này.
Tần Qua im lặng.
Quả nhiên nói chuyện với anh thì cần phải huỵch toẹt ra.
Cậu muốn trực tiếp dò hỏi chuyện "Quen nhau", muốn hỏi kết quả.
Nhưng một khi nói thì xác suất việc theo dõi bị lộ là rất lớn.
Cho nên cậu có ý muốn anh chủ động nói ra, kết quả là thất bại.
Câu hỏi quá mơ hồ là không được rồi.
"……"
Tần Qua bất giác nâng tay lên.
Đỗ Hữu không chú ý hành động của đối phương.
Sau khi giải thích chuyện sáng nay thì nghĩ thầm đã đi được rồi.
Kết quả là tay bị nắm chặt, anh nhìn xuống theo.
Đầu ngón tay đối phương lạnh lẽo vô cùng, năm ngón túm chặt.
Sức lực rất lớn, gần như muốn để lại vết ứ trên da anh.
Hơn nữa cậu vẫn ngồi như cũ, cúi đầu không nói gì.
Tầm mắt Đỗ Hữu lia lên, "Còn có việc sao?"
Không có tiếng trả lời, chỉ nghe thấy tiếng gió phất qua lá ở ngoài nhà.
Bóng tối bỗng tràn đến chặn ánh trăng.
Từ góc độ của Đỗ Hữu thì không nhìn thấy vẻ mặt Tần Qua, cho nên anh không biết đối phương suy nghĩ cái gì, tính rút tay lại.
"Không được đi."
Lúc này, là lần hiếm hoi Tần Qua không nhìn anh nói chuyện.
"Anh, đêm nay ở lại được không?"
Cậu cần làm một số việc.
Nếu không làm thì cảm xúc âm u lắng đọng dưới đáy lòng sẽ kềm không được nữa mất.
Cậu hy vọng Đỗ Hữu có thể ở lại.
Chỉ có nhìn anh, chỉ có chạm vào anh càng nhiều, mớ cảm xúc như bùn lầy đen tối kia mới ngừng bao phủ cậu.
Đỗ Hữu nghe vậy, trả lời: "Nhà tôi ở đối diện."
【 từ từ, không phải chuyện đó! 】
Ngay cả hệ thống cũng nhận ra Tần Qua không giống bình thường: 【 ở một đêm cũng không có gì đâu.
Hòa khí sinh tài, hòa khí sinh tài*.
】
(*): Ý là lấy sự tận tình chu đáo để thu hút người khác đến với mình.
Đỗ Hữu: 【 nhưng tôi muốn về nhà ngủ.
】
Hệ thống: 【 ký chủ! 】
Nhưng cho dù bị từ chối, Tần Qua vẫn chưa buông tay ra, ngược lại sức lực càng lúc càng mạnh.
Khuỷu tay hơi kéo về phía mình.
Đỗ Hữu bị kéo tới, dưới chân hơi lảo đảo một chút rồi đầu gối của hai người đụng nhau.
Nhưng đối phương dường như chưa nhận ra, cậu chỉ bướng bỉnh nắm chặt anh, không chịu buông ra.
Gió từ ngoài nhà thổi vào, vén lên sợi tóc nâu của Tần Qua.
Chúng bay nhẹ trong gió.
Đỗ Hữu đưa hình ảnh đó vào ánh mắt của mình, bất giác duỗi tay chặn lại tóc đối phương.
Thân mình thanh niên cứng đờ, giương mắt nhìn lại, trong mắt cậu tràn đầy kinh ngạc.
Đỗ Hữu: "……"
Anh cũng có chút khó hiểu về động tác của mình, nó gần như là làm theo bản năng.
Mà động tác này hình như cũng không phải lần đầu tiên.
Là chuyện anh đã quên sao?
Ở lúc anh tạm thời còn là con người, hồi ở Sở thực nghiệm cũng có tình huống thế này rồi sao?
Bốn phía là màu trắng chói mắt, vẫn là căn phòng không có bất cứ vật trang trí nào.
Thiếu niên như thường lệ ngồi ở trên giường tưởng tượng.
Hôm nay khó có lúc em trai không đến làm phiền cậu, cho nên giờ cậu mới có nhiều thời giờ để nghĩ đến thế giới bên ngoài.
Bỗng nhiên, ngoài phòng vang lên tiếng bước chân quen thuộc, cửa đột nhiênbị đẩy ra.
"Anh!" Là giọng của em trai.
Trong lòng thiếu niên thở dài một hơi, trợn mắt nhìn, lại không khỏi ngơ ngẩn.
Trong tay đối phương ôm một con gà mái.
Hình thể của gà mái khá khủng, cọng lông xinh đẹp, tròng mắt vừa đen vừa tròn.
Nó nằm trong ngực em trông rất ngoan ngoãn.
Hai người vẫn luôn sinh hoạt ở phòng thí nghiệm, trừ con người thì chưa từng gặp sinh vật nào khác.
Nếu không phải thiếu niên từng xem trộm sách thì chỉ sợ cũng không thể nhận ra cái thứ toàn thân lông dài đứng bằng hai chân này là gì.
"Nhóc lấy ở đâu?"
Em trai không trả lời, chỉ đưa gà tới, "Cái này, có thể làm gà nướng sao?"
Nghe thấy lời này, thiếu niên bỗng nhiên nhớ tới trước đó không lâu từng nói với đối phương chuyện này rồi, nói muốn tưởng tượng ra gà nướng.
Nhưng không nghĩ tới vậy mà thật sự mang đến cho cậu.
Thiếu niên duỗi tay cầm lấy, nhiệt độ cơ thể của gà rất cao.
Khác với con người, vuốt ở tay đâm khá đau, mà bé gà hoàn toàn không biết chính mình sắp sửa gặp vận rủi.
Nguyên liệu nấu ăn có rồi, nhưng nên làm như thế nào?
Một ngày bọn họ chỉ ăn một bữa cơm, mỗi bữa đều được các thầy định lượng chính xác.
Một chén chất lỏng dính dính màu trắng và một cục cứng ngắc đen xì.
Vì vậy thiếu niên chỉ có thể dựa vào miêu tả ít ỏi trong sách mà làm gà.
Làm gà nướng đầu tiên phải có lửa.
Nhưng con gà này còn sống, thậm chí còn nguyên một bộ lông, không có chút gì giống như gà nướng trong sách.
Cho nên việc đầu tiên bọn họ phải làm là….
Thiếu niên: "Nhổ lông trước."
Em trai: "Dạ."
Nhưng mà còn chưa làm gì thì ngoài phòng lại truyền đến tiếng bước chân dồn dập, mấy người đàn ông mặc áo blouse trắng chạy tới.
Vừa rồi em trai chạy vào quên mất một việc, đó là đóng cửa.
Các thầy chạy đến trước cửa, liếc mắt một cái thấy con gà mái trong tay thiếu niên thì không khỏi dừng bước.
Hình như muốn lại đây, nhưng thấy em trai còn đang đứng trước giường, lại có chút do dự.
Mấy người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng người đàn ông đứng ở trước mở miệng.
Ông tiến lên một bước: "Đỗ Hữu, đem cái kia cho tao."
Vừa dứt lời, ông liền cảm giác cổ chợt lạnh, phảng phất như bị tầm mắt nào đó nhìn xuyên qua người.
Sau đó bả vai bị bạn mình kéo một phen.
"Cẩn thận!"
Nhưng lại không bị công kích như trong dự đoán.
Bởi trước đó Đỗ Hữu đã xuống giường đứng trước người nhóc kia rồi.
Anh đi đến trước mặt thầy, đưa gà qua, "Cái này sao?"
Người đàn ông thở một hơi nhẹ nhõm: "Ừ.".
||||| Truyện đề cử: Hợp Đồng Bao Dưỡng: Ôm Đùi Tổng Tài Đi Lên |||||
Từ tận thế tới nay, những quái vật bị biến dị sẽ không bỏ qua bất kì một sinh vật sống nào, dù là người hay súc vật, đều bị chúng nó gặm đến không còn gì.
Nhưng khác ở một chỗ là người sẽ bị đồng hóa thành quái vật.
Mà súc vật sau khi bị ăn sẽ chết thẳng cẳng.
Một con gà mái này là tổ săn thú ngoài ý muốn phát hiện.
Dù là dùng clone hay thủ đoạn nào, bọn họ nhất định phải khiến nó tiếp tục sinh sản.
Người đàn ông vừa định cầm, liền nghe một giọng nói non nớt vang lên: "Bỏ tay ra."
Tay ông cứng đờ, không tự chủ được nhìn qua.
Thực nghiệm thể được bọn họ đặt tên "Tần Qua" kia, mặt nó không có bất cứ cảm xúc nào mà trừng mắt với bọn họ.
Đặt tên cho thực nghiệm thể là nghe theo ý kiến của các vị chuyên gia.
Nếu vẫn luôn gọi người bằng số, sẽ làm thực nghiệm thể sinh ra cảm giác bị cô lập rất lớn, sẽ không thể suy nghĩ như con người.
Mà một cái "Tên" thì luôn mang đến một loại tình cảm rất lớn, có thể làm thực nghiệm thể càng thêm cam tâm tình nguyện để bọn họ sở dụng.
Điều này đã được kiểm chứng trên người "Đỗ Hữu".
Mà khi bọn họ dùng phương pháp tương đồng đối đãi với "Tần Qua", lại hoàn toàn không có hiệu quả.
Rốt cuộc, người được gọi là chuyên gia kia lại chết trong tay thực nghiệm thể đó.
"Bỏ tay ra."
Nhóc con lặp lại một lần nữa.
Bị cặp mắt không mang theo cảm tình nhìn chằm chằm, hai chân người đàn ông nhũn ra, ông rất muốn trực tiếp chạy luôn.
Khi phát hiện con gà trăm cay ngàn đắng mang về biến mất, bọn họ trước tiên cảm thấy đây là chuyện do "Đỗ Hữu" làm.
Tên thực nghiệm thể này có sự khát khao không gì sánh được với thế giới bên ngoài.
Cho nên bọn họ chạy tới mà vẫn chưa hề nghĩ đến mình sẽ gặp phải chuyện này.
Lúc người đàn ông đang rơi vào hoảng loạn, thì thấy Đỗ Hữu quay đầu nhìn qua, nói: "Lại đây."
Rốt cuộc tầm mắt của thằng nhóc cũng rời khỏi người bọn họ, tiếp theo đi tới.
Mỗi một bước đối phương tới gần, trái tim của người nọ như bị đè ép, ông ngừng thở.
Cuối cùng nhóc đứng yên, dính sát vào Đỗ Hữu.
Tay Đỗ Hữu để trên vai đối phương, như là đè xuống, tiện đà đem gà mái đưa tới.
Dù như thế nào thì hành động của Đỗ Hữu cũng cho người nọ sự an tâm.
Ông cũng không nhìn tới thằng nhóc, cúi người nhận liền đi.
Vài người cũng vội vàng đi tới, bọn họ cũng không muốn ở đây lâu.
Nhìn những người đó đi xa, em trai có chút không cam lòng: "Tại sao?"
Nhóc muốn anh trai vui.
Kết quả là món đồ kia lại bị cầm đi, thậm chí chính anh còn đưa cho.
Lúc này, đầu nhóc bị sờ một chút.
Nhóc ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với tầm mắt Đỗ Hữu.
"Chờ chúng ta lớn lên, nhất định sẽ có cơ hội đi ra ngoài." Đỗ Hữu nói: "Đến lúc đó, anh đi bắt cho nhóc ăn."
Em trai: "..."
Chấp niệm về đồ ăn của nhóc không lớn như anh, thậm chí không ra ngoài cũng hoàn toàn không vấn đề gì.
Nhưng lúc này được vuốt đầu, được hứa hẹn, tâm tình tức khắc cũng tốt lên.
"Dạ."
Đỗ Hữu là lần đầu tiên sờ đầu em trai.
Không giống tóc mình, tóc của nhóc rất mềm mại, lại thêm xoăn tự nhiên, vuốt rất thoải mái.
Cậu không khỏi xoa nhẹ mấy cái.
"Anh, anh ơi?"
Nghe thấy lời gọi mang theo nghi hoặc, Đỗ Hữu lúc này mới hoàn hồn.
Bỏ tay xuống, im lặng nhìn đầu tóc đối phương bị mình làm loạn.
Nhóc thấy anh trai có hứng thú với tóc mình, bèn nâng tay anh lên để lên đầu mình, "Anh muốn thì sờ đi nè."
Đỗ Hữu nhớ tới nội dung trong sách lúc trước mình xem, cậu liền hiểu được tâm tình hiện tại của mình.
Cậu hẳn là muốn sờ tóc đó mà.
Hồi ức hiện lên trong đầu.
Đỗ Hữu nhìn về phía Tần Qua, vẻ kinh ngạc của đối phương trôi đi, giờ nó lại trở nên phức tạp.
Đỗ Hữu vừa muốn rút tay, lại bị bắt lấy.
Tần Qua nhìn anh, giọng nói khó có lúc mà hơi run: "…… Anh?"
Đỗ Hữu: "Xin lỗi, sờ theo bản năng thôi."
Tần Qua im lặng trong chốc lát, buông tay: "Không sao mà." Cậu rũ mi mắt, "Anh muốn làm thế nào thì làm đi."
Đỗ Hữu suy nghĩ, nửa ngồi xổm xuống.
Tần Qua ngồi ở trên sô pha, thân muốn so với anh còn cao hơn một chút.
Khi ngồi xổm xuống thì chỉ có thể ngửa đầu nhìn đối phương.
Đỗ Hữu: "Lúc ở Sở thực nghiệm tôi hứa với cậu điều gì sao?"
Nghe vậy, Tần Qua sửng sốt.
"Rất nhiều chuyện tôi đều đã quên, chỉ có thể nhớ được một chút." Đỗ Hữu nói: "Tuy rằng không phải anh em.
Nhưng nếu làm bạn thì tôi có thể làm những chuyện đó với cậu."
"Tiêu Điền Điền cũng đã giải quyết, chúng ta có thể tiếp tục sống ở nơi này."
Ở trong mắt Đỗ Hữu, hết thảy đều rất tốt đẹp.
Không khí của nơi này chưa bị ô nhiễm, trời xanh mênh mông vô bờ, đồ ăn ngon ăn không hết.
Trên mặt mọi người đều tràn đầy hạnh phúc, mỗi người đều rất vui vẻ dễ gần.
Sẽ không vì một bình nước mà vung tay đánh nhau, vì một miếng bánh quy trở mặt thành thù.
Con người là động vật quần cư, rời khỏi đồng bạn thì không cách nào sinh tồn.
Nhưng mỗi phút mỗi giây đều đề phòng bị đồng bạn phản bội.
—— đây đều là những chuyện mà Đỗ Hữu tận mắt thấy.
Cho nên anh muốn sống ở đây.
Tần Qua nhìn chăm chú vào đôi mắt son sắc kia của Đỗ Hữu, như hắc diệu thạch, chúng thuần túy trong suốt.
Mà ảnh ngược nơi đáy mắt là khuôn mặt không một giọt máu của cậu, trắng bệch như một cỗ thi thể.
Cậu không thích ứng được với quy tắc của xã hội.
Dù tất cả mọi thứ ở tận thế đều xấu xí, nhưng đó là nơi ràng buộc giữa anh và cậu.
Huống chi, nơi đó cũng không có đám người mơ ước anh ấy.
Nếu chỉ thế này thì cũng thôi đi.
Nhưng nếu một ngày nào đó, Đỗ Hữu thật sự thích một người —— Cậu tuyệt đối không thể khống chế chính mình, làm ra chuyện khiến anh tức giận.
"……"
Tần Qua hỏi: "Anh có thể thực hiện hứa hẹn đó với em không?"
Đỗ Hữu gật đầu.
Anh hiểu bản thân mình.
Khi đó bị nhốt ở phòng thí nghiệm, hứa hẹn nhiều nhất chắc là dẫn người đi ăn gì đó.
Tần Qua im lặng trong chốc lát, tiện đà cười cười, "Như vậy thì anh nên bắt đầu đi thôi.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook