Sáu Con Mèo Tranh Nhau Muốn Nuôi Ta
-
Chương 29
Giường trở thành một mảnh hỗn độn, Khang Tinh Lạc nhìn trái nhìn phải phát hiện không còn chỗ đặt chân, tuy nhìn thấy Thái Tử và Tiểu Sư Tử ở phòng mình rất là vui vẻ nhưng đi ngủ ở đâu lại thành nan đề.
Khang Lai Nhân thành tâm đề nghị: “Anh đến phòng em ngủ đi, phòng em rộng giường được đặc chế, chắc lắm sẽ không sập đâu.”
Khang Thái Tử giật mình nhanh chóng tiếp lời, quăng sự ghét bỏ căn phòng lúc nãy qua bờ bên kia Thái Bình Dương: “Phòng bé tốt hơn phòng ảnh nhiều! Vô cùng thích hợp để ôm mèo ngủ.”
Ám chỉ rõ ràng như vậy Khang Tinh Lạc xấu hổ có chút động tâm: “Thôi, không đi, anh ở lại, đây.”
Khang Lai Nhân và Khang Thái Tử nhìn nhau, hai tên đầu sỏ gây tội bò ra tự giác thu dọn đống lộn xộn.
Nguyên hình không tiện bê đồ, Khang Thái Tử và Khang Lai Nhân nhanh chóng biến thành hình thái nhân loại.
Biến thành nhân loại thì không vấn đề nhưng vấn đề là cả hai đều không mặc quần áo, lúc chiều Khang Tinh Lạc thấy Thái Tử đã bị nỗi khiếp sợ làm cho không để ý, nhưng hiện tại trong căn phòng nhỏ chật hẹp vừa nhìn liền thấy cặp mông trắng nõn của Thái Tử lượn qua lượn lại.
Khang Tinh Lạc xoay phắt đầu còn chưa kịp che mắt đã đối diện với Khang Lai Nhân thẳng thắng vô tư, giờ thì hay rồi thấy luôn mặt trước của Tiểu Sư Tử.
Chân dài ngực rộng, Khang Tinh Lạc xấu hổ bị sặc nước miếng ho khan một trận, mặt đỏ hết lên.
Khang Thái Tử: “Anh sao vậy?”
Khang Lai Nhân lặng lẽ lấy ván giường che lại vị trí quan trọng, hai mắt nhìn trời, nói thật là hắn không thấy mất thể diện gì, nhưng được Khang Tinh Lạc nhìn không hiểu sao lại thấy ngượng ngùng và một chút vui vẻ.
Khang Thái Tử ngu ngốc hoàn toàn không biết những thứ cong quẹo trong đó, cười nhạt với Lông Dài: “Anh mà cũng ngại hả, không phải lúc trước thường xuyên liếm cúc hoa trước mặt Tinh Lạc sao…”
Lời còn chưa dứt Khang Lai Nhân đã dùng ván giường đập Thái Tử lôi nhanh ra ngoài.
Khang Thái Tử méoww, Khang Lai Nhân lạnh lùng: “Anh không liếm.”
Khang Thái Tử: “Anh có liếm!”
Khang Lai Nhân: “Em liếm nhiều hơn.”
Khang Thái Tử: “Thì, thì bé liếm đó thì sao, mọi người ai mà không liếm, tóm lại là anh liếm nhiều nhất bé thấy hết!”
Khang Lai Nhân lặp lại: “Anh, không, liếm.”
Nếu dùng hình thái mèo mập bàn luận thì không sao nhưng dùng hình thái nhân loại nói ra mấy lời thế này khiến Khang Tinh Lạc vây xem quá đau trứng, y ho khan: “Mau thu dọn đi, rồi về phòng, ngủ.”
Khang Lai Nhân và Khang Thái Tử nhanh chóng dọn dẹp, mở lời đề nghị: “Ngủ cùng đi anh.”
Khang Tinh Lạc: “Cả ba chúng ta?”
Khang Lai Nhân và Khang Thái Tử khựng người một chút: “Vâng.”
Ngủ cùng rất khó nhưng để một mình đối phương ngủ cùng Tinh Lạc lại càng khó hơn, về phòng càng không có khả năng, lỡ mình về phòng đối phương quay lại thì biết làm sao!
Tâm tư hai con mèo hiếm khi giống nhau đến thế, Khang Tinh Lạc vui vẻ trải đệm dưới mặt đất nằm xuống sau cả ngày dài.
Trái phải đều có mèo, Khang Tinh Lạc ngoan ngoãn nằm giữa có chút mất tự nhiên.
Khang Lai Nhân rất nhạy cảm nhận ra tâm tư người nọ, hắn bò về trước lặng lẽ biến thành nguyên hình.
Bỗng nhiên bộ lông mềm mại thật dài xuất hiện, Khang Tinh Lạc cứng người, sau đó thả lỏng dán lên người Tiểu Sư Tử.
“Mềm quá…”
Quanh cổ Khang Lai Nhân có một vòng lông nghiêng vàng, bình thường dựng thẳng lên uy phong lẫm lẫm rất có khí thế nhưng sờ vào lại mềm mại không chịu được, đối với con sen u mê Khang Tinh Lạc mà nói đúng là hấp dẫn trí mạng.
Khang Tinh Lạc không kiềm chế được nữa.
Khang Lai Nhân dùng hai móng vuốt vòng Khang Tinh Lạc lại, mặt không đổi sắc grừ grừ grừ grừ, Khang Thái Tử trợn trắng mắt lăn một vòng biến thành nguyên hình, chọt chọt Khang Tinh Lạc.
Khang Tinh Lạc quay đầu lại, cái bụng tuyết trắng trắng của Thái Tử đang mở ra miễn phí, trái tim Khang Tinh Lạc đập bùm bùm bùm hạnh phúc chui vào.
Mặt mèo Khang Lai Nhân nhíu chặt.
Không thể trách Khang Tinh Lạc không tiền đồ được vì cái bụng trắng của Khang Thái Tử thật sự quá mức mê người, lông trên lưng Mèo Quýt nửa vàng nửa trắng nhưng cái bụng mỡ toàn là tuyết trắng vô ngần, bộ lông trong veo như nước. Tuy xúc cảm không mềm bằng Tiểu Sư Tử nhưng thịt mỡ mỡ và một mảnh tuyết trắng đã đủ khiến người mê muội.
Khang Tinh Lạc rơi vào thiên đường x2, bên trái sờ sờ Tiểu Sư Tử bên phải ôm lấy Thái Tử, hoàn toàn không nhận ra bốn con mắt mèo trên đỉnh đầu đang nẹt điện so chiêu ầm ầm.
Khang Tinh Lạc cảm thán: “Thái Tử trắng, quá…”
Khang Thái Tử sung sướng: “Ha ha ha vì em ở sạch nhất mà!”
Khang Tinh Lạc tiếp tục trầm mê trong bụng mỡ trắng, bỗng đèn đầu giường tắt ngúm, cảm xúc u mê giảm xuống phân nửa.
Khang Lai Nhân tắt đèn.
Đèn tắt không thấy bụng trắng, Khang Thái Tử hú lên một tiếng: “Anh làm gì vậy?”
Khang Lai Nhân thản nhiên: “Đi ngủ.”
Khang Thái Tử: “Bé không muốn ngủ, không thấy bé đang vui hả?”
Đèn đã tắt không ngủ được chỉ có thể nói chuyện phiếm, Khang Thái Tử: “Nói chuyện thì nói chuyện hứ! Tinh Lạc ơi chúng ta nói chuyện đi, nói tới sáng mai luôn.”
Sao có thể nói tới sáng mai được bác sĩ đã dặn nhất định phải ngủ đúng giờ, Khang Lai Nhân đang muốn ngăn Thái Tử lại ai ngờ tâm tư muốn ôn chuyện với mèo của Khang Tinh Lạc quá mức mãnh liệt: “Ừm, vừa lúc anh cũng có, chuyện, muốn hỏi em.”
Khang Thái Tử cười tủm tỉm: “Hỏi đi, hỏi cái gì cũng được tối nay thức trắng đêm luôn!”
Khang Tinh Lạc mỉm cười: “Anh, cảm thấy, sau khi biến thành người, hình như, em hoạt bát hơn, rất nhiều, lúc trước, tính cách em cũng, vậy sao?”
Khang Thái Tử: “…”
Khang Tinh Lạc hỏi nhưng không vội nghe câu trả lời: “Đúng rồi, em có biết tình huống, nhưng bé mèo khác, không?”
Mặt Khang Thái Tử cứng lại, âm thanh trong cổ họng chia thành hai nửa: “Ackk… Ừm…”
Trong phòng tối đen, Khang Tinh Lạc không thấy biểu tình của Khang Thái Tử, nhưng với thị lực ban đêm cực mạnh của Khang Lai Nhân lại thấy rõ ràng, mặt Khang Thái Tử xanh xao râu mép trên run run, cuối cùng xoay đầu qua nói linh tinh: “Nguy rồi nguy rồi tự nhiên buồn ngủ quá chừng.”
Khang Lai Nhân muốn cười ra tiếng. ” vào trang w.or.d.pr,e,ss đọc ủng hộ e-d-i-t-o-r nha mấy bạn, dù nó chỉ là 1 view nhưng đừng đọc ở trang ăn cắp là mình cảm ơn các bạn nhiều lắm rồi.
Vừa nãy còn nói thức trăng đêm không ngờ vả mặt tới nhanh như vậy, mà một con mèo ngu ngốc như nó cần mặt làm chi, Khang Thái Tử nói mệt xong lập tức nhắm mắt lại không nói tiếng nào nữa.
Một giây ngủ luôn.
Khang Tinh Lạc không nghe đáp án có chút mất mát, nhưng buồn ngủ đã lên tới não: “Tiểu Sư Tử, em ngủ rồi sao?”
Khang Lai Nhân vẫn luôn im lặng đáp lời: “Vẫn chưa ạ.”
Tạm dừng một giây, Khang Lai Nhân nói: “Anh muốn hỏi chuyện gì?”
Ngoài miệng vân đạm phong khinh nhưng trong tâm đã chuẩn bị tầng tầng, nếu Tinh Lạc hỏi tình huống những con mèo kia hắn sẽ lấy chuyện khác lấp liếm cho qua.
Nhưng Khang Tinh Lạc lại hỏi vấn đề mà hắn hoàn toàn không ngờ đến: “Hai năm nay, em sống thế, nào?”
Sống thế nào? Khang Lai Nhân: “…Được hay chăng chớ.”
Một loài tiến hóa mới vào xã hội dùng thời gian hai năm xâm chiếm ngành thương mại trở thành nhà giàu số một toàn quốc, cụm từ ‘được hay chăng chớ’ thật sự rất không hợp nhưng Khang Lai Nhân lại thật sự nghĩ như vậy.
Những ngày không có Khang Tinh Lạc hắn sống rất qua loa.
Khang Tinh Lạc không nghĩ nhiều như thế, nghe vậy không biết tư duy móc nối thế nào, thình lình hỏi tiếp: “Sao em, biết dùng thành ngữ?”
Khang Lai Nhân sửng sốt, tư duy vẫn chưa chuyển qua kịp: “Em học ạ.”
Khang Tinh Lạc cảm thấy mình học tiếng nước ngoài đã không dễ dàng mà tiếng Trung nhiều điển cố điển tích còn khó học hơn, rốt cuộc hắn đã học thế nào trong hai năm ngắn ngủi?
Đồng ý là mưa dầm thấm đất học được tiếng Trung chỉ là chuyện sớm muộn nhưng tốc độ của Khang Lai Nhân thì đúng là nhanh thật, gần như sau một ngày sau khi tiến hóa hắn đã có thể nói chuyện được, về phần học được lúc nào thì…
Khang Lai Nhân không xác định: “Có thể là… Xem ti vi?”
Khang Tinh Lạc khiếp sợ, cẩn thận nhớ lại hình như lúc trước Tiểu Sư Tử thường xuyên ngồi trước tv. Khi đó y còn nói giỡn Tiểu Sư Tử thích xem ti vi không ngờ người ta đang xem ti vi thật!
Còn xem hiểu…
Khang Tinh Lạc cực kì kinh hãi: “Chẳng lẽ lúc, đó, em xem, phim, ‘Chuyện tình yêu xx’, sao?” Nếu không thì vì sao mỗi lần tới giờ chiếu phim mèo lông dài nào đó luôn đúng giờ nắm úp sấp?
Khang Lai Nhân gật đầu: “Vâng.”
Khang Tinh Lạc: “…”
Khang Tinh Lạc hối hận: “Nếu biết sớm, anh đã không, tắt ti vi.”
Khang Lai Nhân: “Không sao ạ, từ tập đầu tiên em đã biết kết cục rồi.”
Khang Tinh Lạc: “Hả?”
Khang Lai Nhân thản nhiên nói: “Hai người thật lòng yêu nhau nhưng không có giấy vụn thì cuối cùng cũng phải chấp nhận hiện thực chia tay thôi.”
Khang Tinh Lạc: “…”
Khang Tinh Lạc mất mấy phút mới hiểu ra giấy vụn là tiền, y nhớ lại bộ dáng Tiểu Sư Tử dựa lên chân mình hoặc dựa lên ghế nghiêm túc xem ti vi cảm thấy vô cùng đáng yêu, mặc dù bề ngoài là mèo nhưng đầu óc còn thông minh hơn cả người.
Khang Tinh Lạc: “Thế gần đây, em xem cái, gì?”
Khang Lai Nhân: “Em không xem gì cả.”
Khang Tinh Lạc: “Bởi vì, rất bận sao?”
Khang Lai Nhân: “Không phải.”
Vì trên ti vi toàn là mặt ngu của Thái Tử!
Đương nhiên không thể nói ra đáp án này, Khang Lai Nhân do dự đang định tìm một lý do bỗng tiếng hô hấp bên tai trở nên đều đều: “Tinh Lạc?”
Không ai đáp lại, người nọ đã ngủ say.
Khang Lai Nhân thở ra, trong lòng có chút buồn bã, tuy lý trí biết Tinh Lạc nhất định sẽ đi ngủ đúng giờ nhưng trái tim vẫn chua xót.
Khang Lai Nhân thở dài nhắm mắt lại, chuẩn bị dán cái đầu lông mềm lên lưng Khang Tinh Lạc đi vào giấc ngủ, nhưng vừa dán lên Khang Tinh Lạc đã quay qua ôm lấy bụng mỡ Thái Tử.
Khang Lai Nhân: “…”
Khang Lai Nhân đè lại ganh tỵ trong lòng, nhẹ nhàng dùng móng mèo móc Khang Tinh Lạc trở về, ôm người chặt chẽ trong ngực nhuộm hương vị của mình lên khắp người đối phương.
Người này là của hắn.
Chẳng sợ không thể độc chiếm thì ít nhất cũng phải giữ lấy!
…
Càng nghĩ càng khó chịu, mặt mèo nhăn thành một cục, Khang Lai Nhân dùng măng cụt đen bóng xoa xoa mặt Khang Tinh Lạc: “Quỷ phong lưu, đáng ghét.”
Mới oán giận có một câu bỗng Khang Tinh Lạc bị hắn xoa mặt mở to mắt.
Bốn mắt nhìn nhau!
Khang Lai Nhân bị dọa sợ, lông lưng dựng thẳng!
Nhưng dường như Khang Tinh Lạc chỉ cảm nhận được ngoại lực mơ mơ màng màng không có ý thức, nhìn một hồi rồi nhắm mắt lại ngủ say lần nữa.
Dù hết hồn nhưng Khang Lai Nhân vẫn tiếp tục sờ mặt Khang Tinh Lạc, nhịn không được kêu hai tiếng meow meow.
Sau khi xác nhận Khang Tinh Lạc không có phản ứng, hắn cẩn thận ôm người vào ngực, ghé vào vành tai thủ thỉ: “Em nói dối đó, em thích anh, em thích anh nhất.”
Buồn ngủ chậm chạp vây quanh, Khang Lai Nhân ôm chầm chủ nhân của mình chậm rãi lâm vào mộng đẹp. Bỗng nhiên hắn mở choàng mắt, cong cơ thể lại bay qua đá bay cái bụng trắng của con Mèo Quýt nào đó.
Quýt ngu.
Cút qua một bên!
—
Một ngày mới bắt đầu.
Khang Tinh Lạc vẫn không hiểu lắm về xã hội hiện tại nhưng tâm tính đã ổn hơn nhiều.
Tính cách Thái Tử rất khác với lúc trước, mới đầu Khang Tinh Lạc không thích ứng được nhưng nhớ lại lời Tiểu Sư Tử nói cũng tự nhiên chấp nhận. Tiến hóa sẽ không biến đổi tính cách, nếu cảm thấy không giống là vì mình chưa hiểu hết Thái Tử.
Khang Tinh Lạc dằn kinh ngạc xuống dùng thái độ càng thêm dịu dàng đối xử với mèo của mình. Dù là Thái Tử hay Tiểu Sư Tử, y đều hy vọng sau này mình có thể chân chính hiểu được bọn họ.
Vội vàng ăn bữa sáng rồi trở về bệnh viện, Khang Lai Nhân, Lệ Hồng Minh và thư ký đi cùng, hai người Thái Tử thì tranh cãi ầm ĩ một hai nhất định phải đến.
Chỉ cần tình huống của Thái Tử cho phép đương nhiên Khang Tinh Lạc sẽ không từ chối, nhưng vừa đến bệnh viện không lâu Sài Khả Nại đột ngột nhận một cuộc điện thoại nói là Khang Thái Tử bỗng nhiên nhận được công tác nhất định phải đi.
Khang Tinh Lạc thông cảm: “Làm người nổi tiếng, chắc chắn rất, bận, có chuyện thì, em đi đi.”
Khang Thái Tử: “…Không đi!”
Khang Thái Tử im lặng liếc Khang Lai Nhân, gằn giọng cực thấp: “Có phải anh không! Tự nhiên công ty muốn bé ra nước ngoài quay quảng cáo, bé đã nói tháng này không ra khỏi nước chắc chắn là anh!”
Khang Lai Nhân lạnh lùng: “Không phải anh.”
Khang Thái Tử: “Không phải anh?”
Khang Lai Nhân nói tiếp: “…Không phải anh thì là ai.”
Khang Thái Tử: “…”
Khang Thái Tử muốn đánh mèo!
Một bụng lửa giận không chỗ xả, làm mèo sao có thể vô sỉ như thế!
Khang Thái Tử bổ nhào vào Khang Tinh Lạc, buồn bã: “Bé không muốn đi.”
Khang Tinh Lạc: “Anh cũng, không muốn em đi.”
Khang Thái Tử: “Meo meo meo meo meo meo vậy bé không đi.”
Sài Khả Nại nhỏ giọng nhắc nhở: “Anh à nếu anh không đi em sẽ gặp nạn đó QAQ.”
Khang Thái Tử: “Nạn gì?”
Sài Khả Nại: “Nạn bị sa thải.”
Khang Thái Tử vui vẻ: “Tức là tôi có thể đổi trợ lý á?”
Sài Khả Nại muốn khóc: “Anh! QAQ! Em là chó anh nuôi anh đừng bỏ rơi em mà!”
Khang Thái Tử: “Cút, tôi nuôi cậu khi nào!”
Cãi nhau thì cãi nhau nhưng cuối cùng cũng phải rời đi. Vì thế hắn mặt dày mặt dạn bám víu Khang Tinh Lạc không buông tay, cuối cùng bị tập thể bác sĩ y tá đuổi ra ngoài.
Khang Thái Tử: “…”
Khang Thái Tử: “Nhất định bé sẽ trở lại!”
Lệ Hồng Minh vây xem cảm thấy giá trị quan sụp đổ ầm ầm lặng lẽ hỏi Khang Tinh Lạc: “Lạc Tử, hình như Thái Tử hoàn toàn khác với trên ti vi ếy?”
Khang Tinh Lạc không biết Thái Tử trên tv như thế nào nhưng cũng rất khác với Thái Tử trong trí nhớ, mỉm cười đồng cảm: “Ừ không giống, nhưng mà…”
“Nhưng mà sao?”
Khang Tinh Lạc: “Tôi cảm thấy, rất tốt, chỉ cần mấy đứa vui vẻ, tôi cũng vui, nuôi mèo, chỉ cần như vậy.”
Lệ Hồng Minh trầm mặc so thái độ đối xử với thú cưng của Khang Tinh Lạc và của của mình, sau đó cảm thấy như tội ác tày trời.
Khang Lai Nhân: “Chỉ cần em vui vẻ anh cũng vui ạ?”
Khang Tinh Lạc hở một tiếng hỏi lại Khang Lai Nhân, hắn thản nhiên lảng sang chuyện khác: “Không có gì đâu.”
Lệ Hồng Minh rụt cổ trong chuyển chủ đề: “Đi rèn luyện thôi, thiếu gia anh đi với cưng.”
Trong lúc rèn luyện cơ thể cũng phải bổ sung tri thức xã hội, Khang Tinh Lạc cẩn thận sàng lọc, quyết định học tập từ cụm từ ‘tiến hóa’.
Nhưng vấn đề này thật sự quá mức sâu rộng, dù Khang Tinh Lạc thích đọc sách cũng không nhai nổi đống sách khoa học buồn tẻ, tìm tới tìm lui chỉ có đống sách Tiểu Sư Tử mua cho là có hứng thú.
Tác giả sách: Anh Tuấn tiên sinh.
Bộ tác phẩm trước Khang Tinh Lạc xem là văn bút kí sinh hoạt tựa tựa tiểu thuyết, lúc đó y tưởng Anh Tuấn viết tiểu thuyết, mãi khi xem các sách khác mới biết vị tác giả học rộng tài cao này cũng đề cập đến phương diện nghiên cứu khoa học.
Càng khiến người không ngờ được là… Hắn còn là loài tiến hóa.
Loài tiến hóa được phong thần trong giới văn học, tác giả lão làng mấy chục năm cũng phải cam bái hạ phong.
Nhưng thân phận loài tiến hóa không được Anh Tuấn viết ở khung giới thiệu tác giả, Khang Tinh Lạc cũng mới biết được thông qua quyển tự truyện: ‘Tôi tiến hóa như thế nào?
Khang Tinh Lạc dùng hai giờ nghỉ ngơi đọc hết tác phẩm.
—
Khang Lai Nhân thành tâm đề nghị: “Anh đến phòng em ngủ đi, phòng em rộng giường được đặc chế, chắc lắm sẽ không sập đâu.”
Khang Thái Tử giật mình nhanh chóng tiếp lời, quăng sự ghét bỏ căn phòng lúc nãy qua bờ bên kia Thái Bình Dương: “Phòng bé tốt hơn phòng ảnh nhiều! Vô cùng thích hợp để ôm mèo ngủ.”
Ám chỉ rõ ràng như vậy Khang Tinh Lạc xấu hổ có chút động tâm: “Thôi, không đi, anh ở lại, đây.”
Khang Lai Nhân và Khang Thái Tử nhìn nhau, hai tên đầu sỏ gây tội bò ra tự giác thu dọn đống lộn xộn.
Nguyên hình không tiện bê đồ, Khang Thái Tử và Khang Lai Nhân nhanh chóng biến thành hình thái nhân loại.
Biến thành nhân loại thì không vấn đề nhưng vấn đề là cả hai đều không mặc quần áo, lúc chiều Khang Tinh Lạc thấy Thái Tử đã bị nỗi khiếp sợ làm cho không để ý, nhưng hiện tại trong căn phòng nhỏ chật hẹp vừa nhìn liền thấy cặp mông trắng nõn của Thái Tử lượn qua lượn lại.
Khang Tinh Lạc xoay phắt đầu còn chưa kịp che mắt đã đối diện với Khang Lai Nhân thẳng thắng vô tư, giờ thì hay rồi thấy luôn mặt trước của Tiểu Sư Tử.
Chân dài ngực rộng, Khang Tinh Lạc xấu hổ bị sặc nước miếng ho khan một trận, mặt đỏ hết lên.
Khang Thái Tử: “Anh sao vậy?”
Khang Lai Nhân lặng lẽ lấy ván giường che lại vị trí quan trọng, hai mắt nhìn trời, nói thật là hắn không thấy mất thể diện gì, nhưng được Khang Tinh Lạc nhìn không hiểu sao lại thấy ngượng ngùng và một chút vui vẻ.
Khang Thái Tử ngu ngốc hoàn toàn không biết những thứ cong quẹo trong đó, cười nhạt với Lông Dài: “Anh mà cũng ngại hả, không phải lúc trước thường xuyên liếm cúc hoa trước mặt Tinh Lạc sao…”
Lời còn chưa dứt Khang Lai Nhân đã dùng ván giường đập Thái Tử lôi nhanh ra ngoài.
Khang Thái Tử méoww, Khang Lai Nhân lạnh lùng: “Anh không liếm.”
Khang Thái Tử: “Anh có liếm!”
Khang Lai Nhân: “Em liếm nhiều hơn.”
Khang Thái Tử: “Thì, thì bé liếm đó thì sao, mọi người ai mà không liếm, tóm lại là anh liếm nhiều nhất bé thấy hết!”
Khang Lai Nhân lặp lại: “Anh, không, liếm.”
Nếu dùng hình thái mèo mập bàn luận thì không sao nhưng dùng hình thái nhân loại nói ra mấy lời thế này khiến Khang Tinh Lạc vây xem quá đau trứng, y ho khan: “Mau thu dọn đi, rồi về phòng, ngủ.”
Khang Lai Nhân và Khang Thái Tử nhanh chóng dọn dẹp, mở lời đề nghị: “Ngủ cùng đi anh.”
Khang Tinh Lạc: “Cả ba chúng ta?”
Khang Lai Nhân và Khang Thái Tử khựng người một chút: “Vâng.”
Ngủ cùng rất khó nhưng để một mình đối phương ngủ cùng Tinh Lạc lại càng khó hơn, về phòng càng không có khả năng, lỡ mình về phòng đối phương quay lại thì biết làm sao!
Tâm tư hai con mèo hiếm khi giống nhau đến thế, Khang Tinh Lạc vui vẻ trải đệm dưới mặt đất nằm xuống sau cả ngày dài.
Trái phải đều có mèo, Khang Tinh Lạc ngoan ngoãn nằm giữa có chút mất tự nhiên.
Khang Lai Nhân rất nhạy cảm nhận ra tâm tư người nọ, hắn bò về trước lặng lẽ biến thành nguyên hình.
Bỗng nhiên bộ lông mềm mại thật dài xuất hiện, Khang Tinh Lạc cứng người, sau đó thả lỏng dán lên người Tiểu Sư Tử.
“Mềm quá…”
Quanh cổ Khang Lai Nhân có một vòng lông nghiêng vàng, bình thường dựng thẳng lên uy phong lẫm lẫm rất có khí thế nhưng sờ vào lại mềm mại không chịu được, đối với con sen u mê Khang Tinh Lạc mà nói đúng là hấp dẫn trí mạng.
Khang Tinh Lạc không kiềm chế được nữa.
Khang Lai Nhân dùng hai móng vuốt vòng Khang Tinh Lạc lại, mặt không đổi sắc grừ grừ grừ grừ, Khang Thái Tử trợn trắng mắt lăn một vòng biến thành nguyên hình, chọt chọt Khang Tinh Lạc.
Khang Tinh Lạc quay đầu lại, cái bụng tuyết trắng trắng của Thái Tử đang mở ra miễn phí, trái tim Khang Tinh Lạc đập bùm bùm bùm hạnh phúc chui vào.
Mặt mèo Khang Lai Nhân nhíu chặt.
Không thể trách Khang Tinh Lạc không tiền đồ được vì cái bụng trắng của Khang Thái Tử thật sự quá mức mê người, lông trên lưng Mèo Quýt nửa vàng nửa trắng nhưng cái bụng mỡ toàn là tuyết trắng vô ngần, bộ lông trong veo như nước. Tuy xúc cảm không mềm bằng Tiểu Sư Tử nhưng thịt mỡ mỡ và một mảnh tuyết trắng đã đủ khiến người mê muội.
Khang Tinh Lạc rơi vào thiên đường x2, bên trái sờ sờ Tiểu Sư Tử bên phải ôm lấy Thái Tử, hoàn toàn không nhận ra bốn con mắt mèo trên đỉnh đầu đang nẹt điện so chiêu ầm ầm.
Khang Tinh Lạc cảm thán: “Thái Tử trắng, quá…”
Khang Thái Tử sung sướng: “Ha ha ha vì em ở sạch nhất mà!”
Khang Tinh Lạc tiếp tục trầm mê trong bụng mỡ trắng, bỗng đèn đầu giường tắt ngúm, cảm xúc u mê giảm xuống phân nửa.
Khang Lai Nhân tắt đèn.
Đèn tắt không thấy bụng trắng, Khang Thái Tử hú lên một tiếng: “Anh làm gì vậy?”
Khang Lai Nhân thản nhiên: “Đi ngủ.”
Khang Thái Tử: “Bé không muốn ngủ, không thấy bé đang vui hả?”
Đèn đã tắt không ngủ được chỉ có thể nói chuyện phiếm, Khang Thái Tử: “Nói chuyện thì nói chuyện hứ! Tinh Lạc ơi chúng ta nói chuyện đi, nói tới sáng mai luôn.”
Sao có thể nói tới sáng mai được bác sĩ đã dặn nhất định phải ngủ đúng giờ, Khang Lai Nhân đang muốn ngăn Thái Tử lại ai ngờ tâm tư muốn ôn chuyện với mèo của Khang Tinh Lạc quá mức mãnh liệt: “Ừm, vừa lúc anh cũng có, chuyện, muốn hỏi em.”
Khang Thái Tử cười tủm tỉm: “Hỏi đi, hỏi cái gì cũng được tối nay thức trắng đêm luôn!”
Khang Tinh Lạc mỉm cười: “Anh, cảm thấy, sau khi biến thành người, hình như, em hoạt bát hơn, rất nhiều, lúc trước, tính cách em cũng, vậy sao?”
Khang Thái Tử: “…”
Khang Tinh Lạc hỏi nhưng không vội nghe câu trả lời: “Đúng rồi, em có biết tình huống, nhưng bé mèo khác, không?”
Mặt Khang Thái Tử cứng lại, âm thanh trong cổ họng chia thành hai nửa: “Ackk… Ừm…”
Trong phòng tối đen, Khang Tinh Lạc không thấy biểu tình của Khang Thái Tử, nhưng với thị lực ban đêm cực mạnh của Khang Lai Nhân lại thấy rõ ràng, mặt Khang Thái Tử xanh xao râu mép trên run run, cuối cùng xoay đầu qua nói linh tinh: “Nguy rồi nguy rồi tự nhiên buồn ngủ quá chừng.”
Khang Lai Nhân muốn cười ra tiếng. ” vào trang w.or.d.pr,e,ss đọc ủng hộ e-d-i-t-o-r nha mấy bạn, dù nó chỉ là 1 view nhưng đừng đọc ở trang ăn cắp là mình cảm ơn các bạn nhiều lắm rồi.
Vừa nãy còn nói thức trăng đêm không ngờ vả mặt tới nhanh như vậy, mà một con mèo ngu ngốc như nó cần mặt làm chi, Khang Thái Tử nói mệt xong lập tức nhắm mắt lại không nói tiếng nào nữa.
Một giây ngủ luôn.
Khang Tinh Lạc không nghe đáp án có chút mất mát, nhưng buồn ngủ đã lên tới não: “Tiểu Sư Tử, em ngủ rồi sao?”
Khang Lai Nhân vẫn luôn im lặng đáp lời: “Vẫn chưa ạ.”
Tạm dừng một giây, Khang Lai Nhân nói: “Anh muốn hỏi chuyện gì?”
Ngoài miệng vân đạm phong khinh nhưng trong tâm đã chuẩn bị tầng tầng, nếu Tinh Lạc hỏi tình huống những con mèo kia hắn sẽ lấy chuyện khác lấp liếm cho qua.
Nhưng Khang Tinh Lạc lại hỏi vấn đề mà hắn hoàn toàn không ngờ đến: “Hai năm nay, em sống thế, nào?”
Sống thế nào? Khang Lai Nhân: “…Được hay chăng chớ.”
Một loài tiến hóa mới vào xã hội dùng thời gian hai năm xâm chiếm ngành thương mại trở thành nhà giàu số một toàn quốc, cụm từ ‘được hay chăng chớ’ thật sự rất không hợp nhưng Khang Lai Nhân lại thật sự nghĩ như vậy.
Những ngày không có Khang Tinh Lạc hắn sống rất qua loa.
Khang Tinh Lạc không nghĩ nhiều như thế, nghe vậy không biết tư duy móc nối thế nào, thình lình hỏi tiếp: “Sao em, biết dùng thành ngữ?”
Khang Lai Nhân sửng sốt, tư duy vẫn chưa chuyển qua kịp: “Em học ạ.”
Khang Tinh Lạc cảm thấy mình học tiếng nước ngoài đã không dễ dàng mà tiếng Trung nhiều điển cố điển tích còn khó học hơn, rốt cuộc hắn đã học thế nào trong hai năm ngắn ngủi?
Đồng ý là mưa dầm thấm đất học được tiếng Trung chỉ là chuyện sớm muộn nhưng tốc độ của Khang Lai Nhân thì đúng là nhanh thật, gần như sau một ngày sau khi tiến hóa hắn đã có thể nói chuyện được, về phần học được lúc nào thì…
Khang Lai Nhân không xác định: “Có thể là… Xem ti vi?”
Khang Tinh Lạc khiếp sợ, cẩn thận nhớ lại hình như lúc trước Tiểu Sư Tử thường xuyên ngồi trước tv. Khi đó y còn nói giỡn Tiểu Sư Tử thích xem ti vi không ngờ người ta đang xem ti vi thật!
Còn xem hiểu…
Khang Tinh Lạc cực kì kinh hãi: “Chẳng lẽ lúc, đó, em xem, phim, ‘Chuyện tình yêu xx’, sao?” Nếu không thì vì sao mỗi lần tới giờ chiếu phim mèo lông dài nào đó luôn đúng giờ nắm úp sấp?
Khang Lai Nhân gật đầu: “Vâng.”
Khang Tinh Lạc: “…”
Khang Tinh Lạc hối hận: “Nếu biết sớm, anh đã không, tắt ti vi.”
Khang Lai Nhân: “Không sao ạ, từ tập đầu tiên em đã biết kết cục rồi.”
Khang Tinh Lạc: “Hả?”
Khang Lai Nhân thản nhiên nói: “Hai người thật lòng yêu nhau nhưng không có giấy vụn thì cuối cùng cũng phải chấp nhận hiện thực chia tay thôi.”
Khang Tinh Lạc: “…”
Khang Tinh Lạc mất mấy phút mới hiểu ra giấy vụn là tiền, y nhớ lại bộ dáng Tiểu Sư Tử dựa lên chân mình hoặc dựa lên ghế nghiêm túc xem ti vi cảm thấy vô cùng đáng yêu, mặc dù bề ngoài là mèo nhưng đầu óc còn thông minh hơn cả người.
Khang Tinh Lạc: “Thế gần đây, em xem cái, gì?”
Khang Lai Nhân: “Em không xem gì cả.”
Khang Tinh Lạc: “Bởi vì, rất bận sao?”
Khang Lai Nhân: “Không phải.”
Vì trên ti vi toàn là mặt ngu của Thái Tử!
Đương nhiên không thể nói ra đáp án này, Khang Lai Nhân do dự đang định tìm một lý do bỗng tiếng hô hấp bên tai trở nên đều đều: “Tinh Lạc?”
Không ai đáp lại, người nọ đã ngủ say.
Khang Lai Nhân thở ra, trong lòng có chút buồn bã, tuy lý trí biết Tinh Lạc nhất định sẽ đi ngủ đúng giờ nhưng trái tim vẫn chua xót.
Khang Lai Nhân thở dài nhắm mắt lại, chuẩn bị dán cái đầu lông mềm lên lưng Khang Tinh Lạc đi vào giấc ngủ, nhưng vừa dán lên Khang Tinh Lạc đã quay qua ôm lấy bụng mỡ Thái Tử.
Khang Lai Nhân: “…”
Khang Lai Nhân đè lại ganh tỵ trong lòng, nhẹ nhàng dùng móng mèo móc Khang Tinh Lạc trở về, ôm người chặt chẽ trong ngực nhuộm hương vị của mình lên khắp người đối phương.
Người này là của hắn.
Chẳng sợ không thể độc chiếm thì ít nhất cũng phải giữ lấy!
…
Càng nghĩ càng khó chịu, mặt mèo nhăn thành một cục, Khang Lai Nhân dùng măng cụt đen bóng xoa xoa mặt Khang Tinh Lạc: “Quỷ phong lưu, đáng ghét.”
Mới oán giận có một câu bỗng Khang Tinh Lạc bị hắn xoa mặt mở to mắt.
Bốn mắt nhìn nhau!
Khang Lai Nhân bị dọa sợ, lông lưng dựng thẳng!
Nhưng dường như Khang Tinh Lạc chỉ cảm nhận được ngoại lực mơ mơ màng màng không có ý thức, nhìn một hồi rồi nhắm mắt lại ngủ say lần nữa.
Dù hết hồn nhưng Khang Lai Nhân vẫn tiếp tục sờ mặt Khang Tinh Lạc, nhịn không được kêu hai tiếng meow meow.
Sau khi xác nhận Khang Tinh Lạc không có phản ứng, hắn cẩn thận ôm người vào ngực, ghé vào vành tai thủ thỉ: “Em nói dối đó, em thích anh, em thích anh nhất.”
Buồn ngủ chậm chạp vây quanh, Khang Lai Nhân ôm chầm chủ nhân của mình chậm rãi lâm vào mộng đẹp. Bỗng nhiên hắn mở choàng mắt, cong cơ thể lại bay qua đá bay cái bụng trắng của con Mèo Quýt nào đó.
Quýt ngu.
Cút qua một bên!
—
Một ngày mới bắt đầu.
Khang Tinh Lạc vẫn không hiểu lắm về xã hội hiện tại nhưng tâm tính đã ổn hơn nhiều.
Tính cách Thái Tử rất khác với lúc trước, mới đầu Khang Tinh Lạc không thích ứng được nhưng nhớ lại lời Tiểu Sư Tử nói cũng tự nhiên chấp nhận. Tiến hóa sẽ không biến đổi tính cách, nếu cảm thấy không giống là vì mình chưa hiểu hết Thái Tử.
Khang Tinh Lạc dằn kinh ngạc xuống dùng thái độ càng thêm dịu dàng đối xử với mèo của mình. Dù là Thái Tử hay Tiểu Sư Tử, y đều hy vọng sau này mình có thể chân chính hiểu được bọn họ.
Vội vàng ăn bữa sáng rồi trở về bệnh viện, Khang Lai Nhân, Lệ Hồng Minh và thư ký đi cùng, hai người Thái Tử thì tranh cãi ầm ĩ một hai nhất định phải đến.
Chỉ cần tình huống của Thái Tử cho phép đương nhiên Khang Tinh Lạc sẽ không từ chối, nhưng vừa đến bệnh viện không lâu Sài Khả Nại đột ngột nhận một cuộc điện thoại nói là Khang Thái Tử bỗng nhiên nhận được công tác nhất định phải đi.
Khang Tinh Lạc thông cảm: “Làm người nổi tiếng, chắc chắn rất, bận, có chuyện thì, em đi đi.”
Khang Thái Tử: “…Không đi!”
Khang Thái Tử im lặng liếc Khang Lai Nhân, gằn giọng cực thấp: “Có phải anh không! Tự nhiên công ty muốn bé ra nước ngoài quay quảng cáo, bé đã nói tháng này không ra khỏi nước chắc chắn là anh!”
Khang Lai Nhân lạnh lùng: “Không phải anh.”
Khang Thái Tử: “Không phải anh?”
Khang Lai Nhân nói tiếp: “…Không phải anh thì là ai.”
Khang Thái Tử: “…”
Khang Thái Tử muốn đánh mèo!
Một bụng lửa giận không chỗ xả, làm mèo sao có thể vô sỉ như thế!
Khang Thái Tử bổ nhào vào Khang Tinh Lạc, buồn bã: “Bé không muốn đi.”
Khang Tinh Lạc: “Anh cũng, không muốn em đi.”
Khang Thái Tử: “Meo meo meo meo meo meo vậy bé không đi.”
Sài Khả Nại nhỏ giọng nhắc nhở: “Anh à nếu anh không đi em sẽ gặp nạn đó QAQ.”
Khang Thái Tử: “Nạn gì?”
Sài Khả Nại: “Nạn bị sa thải.”
Khang Thái Tử vui vẻ: “Tức là tôi có thể đổi trợ lý á?”
Sài Khả Nại muốn khóc: “Anh! QAQ! Em là chó anh nuôi anh đừng bỏ rơi em mà!”
Khang Thái Tử: “Cút, tôi nuôi cậu khi nào!”
Cãi nhau thì cãi nhau nhưng cuối cùng cũng phải rời đi. Vì thế hắn mặt dày mặt dạn bám víu Khang Tinh Lạc không buông tay, cuối cùng bị tập thể bác sĩ y tá đuổi ra ngoài.
Khang Thái Tử: “…”
Khang Thái Tử: “Nhất định bé sẽ trở lại!”
Lệ Hồng Minh vây xem cảm thấy giá trị quan sụp đổ ầm ầm lặng lẽ hỏi Khang Tinh Lạc: “Lạc Tử, hình như Thái Tử hoàn toàn khác với trên ti vi ếy?”
Khang Tinh Lạc không biết Thái Tử trên tv như thế nào nhưng cũng rất khác với Thái Tử trong trí nhớ, mỉm cười đồng cảm: “Ừ không giống, nhưng mà…”
“Nhưng mà sao?”
Khang Tinh Lạc: “Tôi cảm thấy, rất tốt, chỉ cần mấy đứa vui vẻ, tôi cũng vui, nuôi mèo, chỉ cần như vậy.”
Lệ Hồng Minh trầm mặc so thái độ đối xử với thú cưng của Khang Tinh Lạc và của của mình, sau đó cảm thấy như tội ác tày trời.
Khang Lai Nhân: “Chỉ cần em vui vẻ anh cũng vui ạ?”
Khang Tinh Lạc hở một tiếng hỏi lại Khang Lai Nhân, hắn thản nhiên lảng sang chuyện khác: “Không có gì đâu.”
Lệ Hồng Minh rụt cổ trong chuyển chủ đề: “Đi rèn luyện thôi, thiếu gia anh đi với cưng.”
Trong lúc rèn luyện cơ thể cũng phải bổ sung tri thức xã hội, Khang Tinh Lạc cẩn thận sàng lọc, quyết định học tập từ cụm từ ‘tiến hóa’.
Nhưng vấn đề này thật sự quá mức sâu rộng, dù Khang Tinh Lạc thích đọc sách cũng không nhai nổi đống sách khoa học buồn tẻ, tìm tới tìm lui chỉ có đống sách Tiểu Sư Tử mua cho là có hứng thú.
Tác giả sách: Anh Tuấn tiên sinh.
Bộ tác phẩm trước Khang Tinh Lạc xem là văn bút kí sinh hoạt tựa tựa tiểu thuyết, lúc đó y tưởng Anh Tuấn viết tiểu thuyết, mãi khi xem các sách khác mới biết vị tác giả học rộng tài cao này cũng đề cập đến phương diện nghiên cứu khoa học.
Càng khiến người không ngờ được là… Hắn còn là loài tiến hóa.
Loài tiến hóa được phong thần trong giới văn học, tác giả lão làng mấy chục năm cũng phải cam bái hạ phong.
Nhưng thân phận loài tiến hóa không được Anh Tuấn viết ở khung giới thiệu tác giả, Khang Tinh Lạc cũng mới biết được thông qua quyển tự truyện: ‘Tôi tiến hóa như thế nào?
Khang Tinh Lạc dùng hai giờ nghỉ ngơi đọc hết tác phẩm.
—
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook