Sát Tương Tư
-
Chương 9
Diệp Chậm Ly nghiêng mặt, khóe mắt hoe đỏ như say, chóp mũi phát ra tiếng rên ngọt ngào, đã động tình mị thái doanh doanh, nghe thế chậm rãi nhả ra vật kia, lại dùng răng nanh bướng bỉnh gặm lấy: “Không… Ta thích thế này, ta muốn ăn ngươi, nuốt sống vào bụng…”
Tô Thác Đao kêu lên một tiếng, cắn răng cười nói: “Dâm lãng như vậy… A Ly, ngươi đúng là yêu tinh hoạt bát!”
Một tay ghì mái tóc hắn, không dung tình nữa, nâng eo từng chút một tống vào khoang miệng ấm nóng, cường trừu mãnh sáp đến gần như tàn nhẫn.
Diệp Chậm Ly khóe môi muốn nứt ra, yết hầu càng bỏng rát như lửa thiêu chùy kích, trong mắt thủy quang liễm diễm mê ly, nhưng không có nửa điểm lùi bước, chỉ kiệt lực nghênh hợp.
Hồi lâu, Tô Thác Đao sống lưng căng thẳng, hàng my dài rậm run rẩy rũ xuống, hô hấp đột nhiên nặng nề, gắt gao giữ chặt gáy hắn, đã sung sướng lâm li phóng ra.
Diệp Chậm Ly nức nở một tiếng, tuy đã nuốt hơn phân nửa, nhưng vẫn bị sặc, nhất thời kịch liệt ho khan.
Tô Thác Đao nhấc tay vuốt ve cần cổ thon dài của hắn, hắn liền ngẩng đầu mỉm cười với Tô Thác Đao, ý cười thanh thuần như lớp tuyết mới, hàng bạch trọc tràn ra bên môi theo chiếc cằm như chạm ngọc uyển chuyển chảy xuống.
Tô Thác Đao ôm lấy thắt lưng hắn, một phen kéo lại gần, hôn lên cánh môi đỏ mọng kia.
Vị đạo tanh ngọt tràn ngập trong khoang miệng, dâm mị tà ác, nhưng lại cám dỗ lòng người đến không nói nên lời.
Vừa rồi rõ ràng bất quá chỉ là một màn dâm dục hình hài phóng đãng, nhưng khi hai người ôm hôn nhau, lại có loại ôn nhu đặc biệt cực kỳ khiết tịnh.
Là trong bóng tối hướng tử cầu sinh, nương tựa nhau, che chở nhau, yêu thương nhau, từng chút một tích lũy nên, sâu nặng như núi, hương thầm dũng động.
Diệp Chậm Ly thanh âm khàn khàn bất kham: “Chân còn đau không?”
“Không đau nữa… A Ly, ta nhớ lúc nhỏ, có hai năm ta không tiện đi lại, ngươi luôn nửa đêm mò tới trù phòng, trộm xương heo còn cả da lẫn gân cho ta, nói là ăn gì bổ nấy.”
Diệp Chậm Ly nằm trên ngực hắn, nhớ đến khi đó hai người đầu đối đầu như một cặp chó con chui vào ổ chăn gặm xương, không khỏi cảm khái, lại có chút nghĩ mà sợ: “Ngươi không biết ta lo lắng thế nào đâu! Vương bát đản Sùng Quang ăn băng khen ấm ngoài mặt hay tươi cười đó, luôn tìm đủ mọi cách để hại chết ngươi, cũng may tuy ngươi đi đứng không xong, võ công tiến cảnh không có nửa phần xuống dốc, lại thêm đám người Hoàng đường chủ ít nhiều gì kiềm chế, chúng ta mới có thể sống êm thắm đến giờ.”
Tô Thác Đao nghe hắn nghiến răng nghiến lợi, không khỏi buồn cười: “Sùng Quang cung chủ rất tốt với ngươi, sẽ không giết ngươi.”
Diệp Chậm Ly nói: “Nếu hắn giết ngươi, lẽ nào ta còn có thể sống tiếp?”
Nói xong trở mình, đôi chân dài xích lõa vung lên như đuôi bọ cạp, cười nói: “Bất quá ta cũng thấy lạ, ai cũng khen ta là đứa thông minh trong đám hài tử đồng lứa chúng ta, nhưng tại sao bao năm qua võ công luyện thế nào cũng không bằng ngươi?”
Tô Thác Đao lẳng lặng nói: “Ngươi không chuyên tâm… Thông minh quá mức, nhưng lại khuyết thiếu chăm chú.”
“Khoan nói đến đủ loại tạp học, chỉ riêng bí kíp võ công, vô luận tâm pháp, quyền cước, đao kiếm ám khí, thậm chí huyễn thuật cổ độc, chỉ cần có trong Ưu Bát thư các, hoặc là Sùng Quang cung chủ đề cập với ngươi, ngươi không gì không học, nhưng cũng không gì chuyên tinh.”
Diệp Chậm Ly không phục nói: “Chỗ nào không chuyên tinh? Chỉ riêng Hóa Huyết Chậm Vũ của ta thôi, đã không thua kém Mạn Thiên Hoa Vũ của Đường Môn, còn có thuật cổ huyễn…”
Ngón tay dựng lên, lòng bàn tay liền hiện ra một con chậm điểu nho nhỏ, đường nét thoắt ảo thoắt thật, lông vũ xanh biếc màu mắt như máu, đầu thậm chí còn đang lắc nhẹ, giống như có thể vỗ cánh bay đi bất cứ lúc nào. (Chậm điểu là một loài chim có lông chứa độc tố, chữ “chậm” trong này chính là chữ “chậm” trong tên của A Ly ^^)
Diệp Chậm Ly cười giòn giã, cổ tay vừa lật, năm ngón như bút ngọc vẽ vào không khí, chậm điểu như khói tan dần, trên giường lập tức hạ một hồi đại tuyết, ẩm thấp băng lãnh tập kích da thịt, mà thân ảnh hắn cũng đột nhiên biến mất trong tuyết chẳng rõ tung tích.
Tô Thác Đao khóe môi mỉm cười, thuận tay cầm lấy Phượng Minh Xuân Hiểu đao bên gối, không chút do dự, một luồng đao quang chém thẳng vào nơi nào đó trong tuyết, chỉ nghe Diệp Chậm Ly ai nha một tiếng, chậm điểu đại tuyết, tất cả ảo giác đều thành hư vô.
Tô Thác Đao hoành đao, trên lưỡi đao là hai thi hài cổ trùng: “Chỉ là chút tài mọn, còn muốn thử nữa không?”
Diệp Chậm Ly xoa xoa cổ tay, oán giận nói: “Ta từ nhỏ đã không phải đối thủ của ngươi, nhưng độc chiêu dùng cổ dựng ảo cảnh, trên giang hồ mấy ai có thể?”
Tô Thác Đao cười nói: “Trong những đời cung chủ trước đây, có một vị mất hết võ công, chỉ với sức của một mình mình, dùng cơ quan huyễn thuật loạn tâm mê thần, giam hãm mười mấy vị cao thủ hàng đầu, đó mới là cảnh giới trang sinh hóa điệp.” (*)
Diệp Chậm Ly mâu quang lấp lánh, nói: “Ta hiểu ý ngươi, võ học rộng lớn bác đại như giang hà, ta chỉ biết vội vàng bơi từ bờ bên này qua bờ bên kia, còn đầu nguồn hướng chảy của dòng nước, cùng với rong rêu phù sa nơi đáy sông, lại lười nghiền ngẫm theo đuổi, thành thử rất dễ được liệt vào hàng cao thủ, nhưng đỉnh cao của võ đạo, chỉ có thể xa xa ngóng nhìn mà thở dài… Ngươi khác hẳn ta, ngươi thiên phú võ học vốn cao, lại thắng ở định lực chuyên chú, không bị loạn vì cành nhánh chi tiết, có đúng không? Bất quá ta trời sinh đã vậy, không sửa đổi được, làm sao bây giờ?”
Dứt lời kề sát mặt hắn, cọ cọ như mèo con, cười hì hì nói: “Làm sao bây giờ?”
Tô Thác Đao rất thích hắn thân mật không ràng buộc thế này, ngắt cằm hắn, nói: “Vậy không cần sửa! A Ly hơn người quá nhiều rồi, võ công kém một chút thì có là gì, ta cũng không mong ngươi có thể làm một Niếp Thập Tam của Thất Tinh Hồ chúng ta.”
Diệp Chậm Ly lập tức vươn lưỡi quấn lấy ngón tay hắn, răng nanh tinh nghịch nhấm nháp đầu ngón tay.
Tô Thác Đao nhãn mâu đen nhánh mà sáng suốt dị thường, mỉm cười cảnh cáo: “Dám cắn ta?”
Diệp Chậm Ly nheo mắt, mái tóc dài như dải lụa đen huyền yêu kiều gợn sóng trên lưng, hàm hồ nói: “Ta lỡ cắn rồi, cung chủ định phạt thế nào?”
Tô Thác Đao nụ cười mang theo vài phần tà khí, càng mị sắc khôn cùng, đang định đáp lời, bên ngoài đột nhiên có tiếng tay áo xao động, một thanh âm có phần non nớt vang lên: “Cung chủ, A Tây đã rời y xá, đang đi về hướng này, thuộc hạ không biết hắn định làm gì, không dám ngăn cản, xin cung chủ thị ý!”
Đêm mưa an tĩnh êm đẹp lại bị quấy nhiễu, Diệp Chậm Ly cả giận: “Cứ ném hắn vào thủy lao ở hắc thủy hồ!”
“Không cần, ta đi gặp hắn!” Tô Thác Đao đứng dậy khoác áo, bay đi.
A Tây dạ hành trong mưa, y sam ướt sũng, dán trên người vừa lạnh vừa nặng, nhịn không được rùng mình, dừng bước đưa mắt nhìn quanh, thấy sơn thủy thụ mộc ban ngày chính thái lẫm nhiên nhưng giờ lại là vô số bóng đen trùng trùng điệp điệp, vô biên vô tận, cả Thất Tinh Hồ như một con yêu thú khổng lồ, một khi đặt chân đến, sẽ bị nuốt chửng vào bụng, vĩnh viễn không thể thoát ly.
A Tây ngẩn ngơ, trước mắt lúc là đôi chân trần của Thác Đao, lúc lại là ngân xà sơn trà trên ngón tay hắn, chỉ cảm thấy cõi lòng phiêu phiêu đãng đãng vô pháp an ổn, còn ẩn ẩn sinh ra vài phần sợ hãi, mình bao năm qua bàng hoàng không chỗ dựa sống tạm bợ thấp hèn, lẽ nào chỉ là vì ý trời thanh minh dẫn tới Thất Tinh Hồ, lần thứ hai tương phùng với hắn?
Đang thả hồn theo mây, một thanh âm lạnh lùng vang lên bên tai: “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Tình tự nháy mắt trỗi lên chỉ có kinh hỉ, A Tây mãnh nhiên ngẩng đầu, lau đi giọt mưa trên lông mi: “Thác Đao?”
Thác Đao thần sắc đạm mạc, nhưng nhẹ nhàng nắm tay hắn, chạy thẳng đến cánh rừng sau y xá, chọn một gốc đại thụ đen kịt che trời, nhảy lên, hai người sóng vai ngồi trên cành cây, A Tây thân hình hơi lảo đảo, vội một tay níu lấy cánh tay Thác Đao, đuôi tóc ướt sũng quét qua mặt qua cổ hắn, lành lạnh mà nhộn nhạo.
Thác Đao trong mắt hiện lên một tia tiếu ý mơ hồ: “Ta biết ngươi muốn tìm ta, có chuyện gì nói đi!”
A Tây định thần lại, thấp giọng nói: “Trang cung chủ tại sao muốn rút gân chân của ngươi?”
Thác Đao hơi sửng sốt, dường như không ngờ câu đầu tiên hắn cư nhiên hỏi về chân mình, lập tức đáp: “Ta phạm sai lầm.”
“Hiện tại còn đau không?”
“Không sao rồi.”
“Tức là sẽ còn đau nữa? Ta phải hỏi Sở cô cô, xem có cách nào có thể trị tận gốc không.”
Thác Đao có chút mất kiên nhẫn, nói: “Ngươi nửa đêm xông vào Nội đường, thiếu chút nữa kinh động Diệp tổng quản, chỉ để hỏi mấy chuyện vặt vãnh vô vị này? Ta đưa ngươi về y xá.”
A Tây vội nói: “Đừng! Ngươi ở với ta thêm một lát!”
Thác Đao mím môi: “Mưa quá lớn, ngươi lại không có nội lực, sẽ cảm lạnh, ngày mai ta đến y xá tìm ngươi, không được sao?”
A Tây trong lòng ấm áp, bất giác cố sức nắm ngược lại tay hắn, nói: “Ta sẽ không bị cảm… Mười năm trước, có phải ngươi đã theo Trang Sùng Quang đến Việt gia ở Giang Nam?”
Thác Đao nói: “Xem ra Sở Lục Yêu thực sự rất coi trọng ngươi, ngay cả chuyện này cũng thẳng thắn kể lại… Không sai, năm đó Sùng Quang cung chủ rút gân chân ta, chính là bởi vì trong đám người Việt gia, ta đã bí mật buông tha tính mạng nhi tử độc nhất của họ.”
A Tây ngón tay run đến lợi hại, thấp giọng thì thầm: “Quả thật là ngươi…”
Chăm chú nhìn hắn, sắc mặt tái nhợt, trong khí chất xưa nay ôn nhuận khiêm nhã đã có vài phần sắc bén: “Tại sao ngươi phải theo Trang Sùng Quang đi diệt môn? Tại sao lại mềm lòng buông tha cho hài tử mất hết cha mẹ đó?”
Thác Đao chỉ cười, hai chân đẫm nước mưa, đung đưa trên cành cây: “Hài tử đó trốn trong tủ quần áo, run rẩy như một con mèo con vô ý rơi xuống hồ nước tháng chạp, rất đáng thương… Nga, lúc này ngươi cũng đang run không khác gì bộ dáng đó, A Tây, ngươi sợ lắm sao?”
A Tây trái tim như bị một bàn tay siết chặt, run giọng nói: “Ngươi…”
Thác Đao trong nhãn châu đen thuần như có mũi châm nhọn ló ra, đột nhiên vươn một ngón tay, đặt lên môi, ôn nhu cười nói: “Ngày đó ta cũng suỵt một tiếng như vậy, bảo hắn đừng lên tiếng, hài tử Việt gia rất ngoan, vừa nghe lời vừa an tĩnh.”
Trên ngón tay ngân xà xinh đẹp quấn lấy nhánh sơn trà, sống động như hồi sinh chỉ chực cắn người, tình này cảnh này, như thể mộng cũ quay lại, A Tây trong đầu một mảnh nổ vang hỗn độn, nước mắt đã tràn mi, hàng my ướt át run run, bên tai thanh âm Thác Đao êm ái ngát hương, như tơ lụa chậm rãi trải dài, rồi đột nhiên quấn lấy phần cổ yếu hại: “Hài tử kia tuy không tính là tuyệt sắc, nhưng cũng không khó coi, đặc biệt là đôi mắt, như nai tơ đi lạc, khả ái động lòng người biết bao… Ngươi nói xem, một tiểu hài tử không cha không mẹ không nhà không cửa như vậy, có thể sống sót được hay không? Có thể sống thành bộ dạng gì?”
Nụ cười của hắn toát ra ác ý thấu hiểu mọi chuyện, A Tây da đầu căng thẳng, như bị lạc thiết thích lên, không tự chủ được, bất chấp tất cả liều mạng giãy dụa: “Buông ta ra! Ngươi buông ta ra!”
Thác Đao cười lạnh, cánh tay như đai sắt ấn hắn vào lòng: “Buông ngươi ra? Để ngươi ngã xuống? Nhi tử độc nhất của Việt gia không chết dưới tay Sùng Quang cung chủ, nhưng lại bất cẩn ngã từ trên cây xuống, gãy mất cần cổ xinh đẹp như vậy, nếu truyền ra ngoài, há chẳng phải trở thành câu chuyện cười đáng tiếc đáng chê cười sao?”
Dứt lời bấu cằm hắn, buộc hắn ngẩng đầu đối diện với mình, mỉm cười nói: “Việt Tê Kiến, mười năm không gặp… Ngươi vẫn thú vị như thuở nhỏ.”
Việt Tê Kiến nhìn hắn, trong lòng đã không còn biết là tư vị gì, chỉ cảm thấy mười năm trước cùng hiện tại lồng vào nhau không kẽ hở, là duyên hay kiếp nhưng đều chỉ có thể chấp nhận, nửa ngày mới gian nan mở miệng: “Nếu ngươi đã biết ta là ai, tại sao… tại sao không báo với Diệp tổng quản, hoặc giả, dứt khoát giết ta?”
“Giết ngươi làm gì? Mười năm trước ta đã không giết ngươi, hôm nay càng không giết ngươi.” Thác Đao nhẹ nhàng đung đưa đôi chân, điềm nhiên tự đắc như lá cây cuốn theo gió: “Chỉ là ta thực sự không hiểu, ngươi ở Tang gia mười năm, không ai dạy ngươi lấy một ngày võ công, chỉ dựa vào chút da lông vụn vặt gia truyền từ nhỏ, lại dám đơn độc thâm nhập Thất Tinh Hồ? Ngươi định lấy gì để trả thù?”
——
(*) Trang sinh hóa điệp: Mộng hồ điệp hay Trang Chu mộng hồ điệp là tên người ta đặt cho một đoạn văn trong sách Trang tử của Trung Quốc. Đoạn văn này rất nổi tiếng, nó đã trở thành một điển tích thường dùng trong văn chương xưa ở Trung Quốc và Việt Nam. Có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu. Không biết phải mình là Chu nằm mộng thấy hóa bướm hay là bướm mộng thấy hóa Chu. Trong truyện ý nói những cao thủ kia bị vây trong trạng thái “mộng hồ điệp” này dưới thuật huyễn cổ lợi hại của cung chủ Thất Tinh Hồ.
Tô Thác Đao kêu lên một tiếng, cắn răng cười nói: “Dâm lãng như vậy… A Ly, ngươi đúng là yêu tinh hoạt bát!”
Một tay ghì mái tóc hắn, không dung tình nữa, nâng eo từng chút một tống vào khoang miệng ấm nóng, cường trừu mãnh sáp đến gần như tàn nhẫn.
Diệp Chậm Ly khóe môi muốn nứt ra, yết hầu càng bỏng rát như lửa thiêu chùy kích, trong mắt thủy quang liễm diễm mê ly, nhưng không có nửa điểm lùi bước, chỉ kiệt lực nghênh hợp.
Hồi lâu, Tô Thác Đao sống lưng căng thẳng, hàng my dài rậm run rẩy rũ xuống, hô hấp đột nhiên nặng nề, gắt gao giữ chặt gáy hắn, đã sung sướng lâm li phóng ra.
Diệp Chậm Ly nức nở một tiếng, tuy đã nuốt hơn phân nửa, nhưng vẫn bị sặc, nhất thời kịch liệt ho khan.
Tô Thác Đao nhấc tay vuốt ve cần cổ thon dài của hắn, hắn liền ngẩng đầu mỉm cười với Tô Thác Đao, ý cười thanh thuần như lớp tuyết mới, hàng bạch trọc tràn ra bên môi theo chiếc cằm như chạm ngọc uyển chuyển chảy xuống.
Tô Thác Đao ôm lấy thắt lưng hắn, một phen kéo lại gần, hôn lên cánh môi đỏ mọng kia.
Vị đạo tanh ngọt tràn ngập trong khoang miệng, dâm mị tà ác, nhưng lại cám dỗ lòng người đến không nói nên lời.
Vừa rồi rõ ràng bất quá chỉ là một màn dâm dục hình hài phóng đãng, nhưng khi hai người ôm hôn nhau, lại có loại ôn nhu đặc biệt cực kỳ khiết tịnh.
Là trong bóng tối hướng tử cầu sinh, nương tựa nhau, che chở nhau, yêu thương nhau, từng chút một tích lũy nên, sâu nặng như núi, hương thầm dũng động.
Diệp Chậm Ly thanh âm khàn khàn bất kham: “Chân còn đau không?”
“Không đau nữa… A Ly, ta nhớ lúc nhỏ, có hai năm ta không tiện đi lại, ngươi luôn nửa đêm mò tới trù phòng, trộm xương heo còn cả da lẫn gân cho ta, nói là ăn gì bổ nấy.”
Diệp Chậm Ly nằm trên ngực hắn, nhớ đến khi đó hai người đầu đối đầu như một cặp chó con chui vào ổ chăn gặm xương, không khỏi cảm khái, lại có chút nghĩ mà sợ: “Ngươi không biết ta lo lắng thế nào đâu! Vương bát đản Sùng Quang ăn băng khen ấm ngoài mặt hay tươi cười đó, luôn tìm đủ mọi cách để hại chết ngươi, cũng may tuy ngươi đi đứng không xong, võ công tiến cảnh không có nửa phần xuống dốc, lại thêm đám người Hoàng đường chủ ít nhiều gì kiềm chế, chúng ta mới có thể sống êm thắm đến giờ.”
Tô Thác Đao nghe hắn nghiến răng nghiến lợi, không khỏi buồn cười: “Sùng Quang cung chủ rất tốt với ngươi, sẽ không giết ngươi.”
Diệp Chậm Ly nói: “Nếu hắn giết ngươi, lẽ nào ta còn có thể sống tiếp?”
Nói xong trở mình, đôi chân dài xích lõa vung lên như đuôi bọ cạp, cười nói: “Bất quá ta cũng thấy lạ, ai cũng khen ta là đứa thông minh trong đám hài tử đồng lứa chúng ta, nhưng tại sao bao năm qua võ công luyện thế nào cũng không bằng ngươi?”
Tô Thác Đao lẳng lặng nói: “Ngươi không chuyên tâm… Thông minh quá mức, nhưng lại khuyết thiếu chăm chú.”
“Khoan nói đến đủ loại tạp học, chỉ riêng bí kíp võ công, vô luận tâm pháp, quyền cước, đao kiếm ám khí, thậm chí huyễn thuật cổ độc, chỉ cần có trong Ưu Bát thư các, hoặc là Sùng Quang cung chủ đề cập với ngươi, ngươi không gì không học, nhưng cũng không gì chuyên tinh.”
Diệp Chậm Ly không phục nói: “Chỗ nào không chuyên tinh? Chỉ riêng Hóa Huyết Chậm Vũ của ta thôi, đã không thua kém Mạn Thiên Hoa Vũ của Đường Môn, còn có thuật cổ huyễn…”
Ngón tay dựng lên, lòng bàn tay liền hiện ra một con chậm điểu nho nhỏ, đường nét thoắt ảo thoắt thật, lông vũ xanh biếc màu mắt như máu, đầu thậm chí còn đang lắc nhẹ, giống như có thể vỗ cánh bay đi bất cứ lúc nào. (Chậm điểu là một loài chim có lông chứa độc tố, chữ “chậm” trong này chính là chữ “chậm” trong tên của A Ly ^^)
Diệp Chậm Ly cười giòn giã, cổ tay vừa lật, năm ngón như bút ngọc vẽ vào không khí, chậm điểu như khói tan dần, trên giường lập tức hạ một hồi đại tuyết, ẩm thấp băng lãnh tập kích da thịt, mà thân ảnh hắn cũng đột nhiên biến mất trong tuyết chẳng rõ tung tích.
Tô Thác Đao khóe môi mỉm cười, thuận tay cầm lấy Phượng Minh Xuân Hiểu đao bên gối, không chút do dự, một luồng đao quang chém thẳng vào nơi nào đó trong tuyết, chỉ nghe Diệp Chậm Ly ai nha một tiếng, chậm điểu đại tuyết, tất cả ảo giác đều thành hư vô.
Tô Thác Đao hoành đao, trên lưỡi đao là hai thi hài cổ trùng: “Chỉ là chút tài mọn, còn muốn thử nữa không?”
Diệp Chậm Ly xoa xoa cổ tay, oán giận nói: “Ta từ nhỏ đã không phải đối thủ của ngươi, nhưng độc chiêu dùng cổ dựng ảo cảnh, trên giang hồ mấy ai có thể?”
Tô Thác Đao cười nói: “Trong những đời cung chủ trước đây, có một vị mất hết võ công, chỉ với sức của một mình mình, dùng cơ quan huyễn thuật loạn tâm mê thần, giam hãm mười mấy vị cao thủ hàng đầu, đó mới là cảnh giới trang sinh hóa điệp.” (*)
Diệp Chậm Ly mâu quang lấp lánh, nói: “Ta hiểu ý ngươi, võ học rộng lớn bác đại như giang hà, ta chỉ biết vội vàng bơi từ bờ bên này qua bờ bên kia, còn đầu nguồn hướng chảy của dòng nước, cùng với rong rêu phù sa nơi đáy sông, lại lười nghiền ngẫm theo đuổi, thành thử rất dễ được liệt vào hàng cao thủ, nhưng đỉnh cao của võ đạo, chỉ có thể xa xa ngóng nhìn mà thở dài… Ngươi khác hẳn ta, ngươi thiên phú võ học vốn cao, lại thắng ở định lực chuyên chú, không bị loạn vì cành nhánh chi tiết, có đúng không? Bất quá ta trời sinh đã vậy, không sửa đổi được, làm sao bây giờ?”
Dứt lời kề sát mặt hắn, cọ cọ như mèo con, cười hì hì nói: “Làm sao bây giờ?”
Tô Thác Đao rất thích hắn thân mật không ràng buộc thế này, ngắt cằm hắn, nói: “Vậy không cần sửa! A Ly hơn người quá nhiều rồi, võ công kém một chút thì có là gì, ta cũng không mong ngươi có thể làm một Niếp Thập Tam của Thất Tinh Hồ chúng ta.”
Diệp Chậm Ly lập tức vươn lưỡi quấn lấy ngón tay hắn, răng nanh tinh nghịch nhấm nháp đầu ngón tay.
Tô Thác Đao nhãn mâu đen nhánh mà sáng suốt dị thường, mỉm cười cảnh cáo: “Dám cắn ta?”
Diệp Chậm Ly nheo mắt, mái tóc dài như dải lụa đen huyền yêu kiều gợn sóng trên lưng, hàm hồ nói: “Ta lỡ cắn rồi, cung chủ định phạt thế nào?”
Tô Thác Đao nụ cười mang theo vài phần tà khí, càng mị sắc khôn cùng, đang định đáp lời, bên ngoài đột nhiên có tiếng tay áo xao động, một thanh âm có phần non nớt vang lên: “Cung chủ, A Tây đã rời y xá, đang đi về hướng này, thuộc hạ không biết hắn định làm gì, không dám ngăn cản, xin cung chủ thị ý!”
Đêm mưa an tĩnh êm đẹp lại bị quấy nhiễu, Diệp Chậm Ly cả giận: “Cứ ném hắn vào thủy lao ở hắc thủy hồ!”
“Không cần, ta đi gặp hắn!” Tô Thác Đao đứng dậy khoác áo, bay đi.
A Tây dạ hành trong mưa, y sam ướt sũng, dán trên người vừa lạnh vừa nặng, nhịn không được rùng mình, dừng bước đưa mắt nhìn quanh, thấy sơn thủy thụ mộc ban ngày chính thái lẫm nhiên nhưng giờ lại là vô số bóng đen trùng trùng điệp điệp, vô biên vô tận, cả Thất Tinh Hồ như một con yêu thú khổng lồ, một khi đặt chân đến, sẽ bị nuốt chửng vào bụng, vĩnh viễn không thể thoát ly.
A Tây ngẩn ngơ, trước mắt lúc là đôi chân trần của Thác Đao, lúc lại là ngân xà sơn trà trên ngón tay hắn, chỉ cảm thấy cõi lòng phiêu phiêu đãng đãng vô pháp an ổn, còn ẩn ẩn sinh ra vài phần sợ hãi, mình bao năm qua bàng hoàng không chỗ dựa sống tạm bợ thấp hèn, lẽ nào chỉ là vì ý trời thanh minh dẫn tới Thất Tinh Hồ, lần thứ hai tương phùng với hắn?
Đang thả hồn theo mây, một thanh âm lạnh lùng vang lên bên tai: “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Tình tự nháy mắt trỗi lên chỉ có kinh hỉ, A Tây mãnh nhiên ngẩng đầu, lau đi giọt mưa trên lông mi: “Thác Đao?”
Thác Đao thần sắc đạm mạc, nhưng nhẹ nhàng nắm tay hắn, chạy thẳng đến cánh rừng sau y xá, chọn một gốc đại thụ đen kịt che trời, nhảy lên, hai người sóng vai ngồi trên cành cây, A Tây thân hình hơi lảo đảo, vội một tay níu lấy cánh tay Thác Đao, đuôi tóc ướt sũng quét qua mặt qua cổ hắn, lành lạnh mà nhộn nhạo.
Thác Đao trong mắt hiện lên một tia tiếu ý mơ hồ: “Ta biết ngươi muốn tìm ta, có chuyện gì nói đi!”
A Tây định thần lại, thấp giọng nói: “Trang cung chủ tại sao muốn rút gân chân của ngươi?”
Thác Đao hơi sửng sốt, dường như không ngờ câu đầu tiên hắn cư nhiên hỏi về chân mình, lập tức đáp: “Ta phạm sai lầm.”
“Hiện tại còn đau không?”
“Không sao rồi.”
“Tức là sẽ còn đau nữa? Ta phải hỏi Sở cô cô, xem có cách nào có thể trị tận gốc không.”
Thác Đao có chút mất kiên nhẫn, nói: “Ngươi nửa đêm xông vào Nội đường, thiếu chút nữa kinh động Diệp tổng quản, chỉ để hỏi mấy chuyện vặt vãnh vô vị này? Ta đưa ngươi về y xá.”
A Tây vội nói: “Đừng! Ngươi ở với ta thêm một lát!”
Thác Đao mím môi: “Mưa quá lớn, ngươi lại không có nội lực, sẽ cảm lạnh, ngày mai ta đến y xá tìm ngươi, không được sao?”
A Tây trong lòng ấm áp, bất giác cố sức nắm ngược lại tay hắn, nói: “Ta sẽ không bị cảm… Mười năm trước, có phải ngươi đã theo Trang Sùng Quang đến Việt gia ở Giang Nam?”
Thác Đao nói: “Xem ra Sở Lục Yêu thực sự rất coi trọng ngươi, ngay cả chuyện này cũng thẳng thắn kể lại… Không sai, năm đó Sùng Quang cung chủ rút gân chân ta, chính là bởi vì trong đám người Việt gia, ta đã bí mật buông tha tính mạng nhi tử độc nhất của họ.”
A Tây ngón tay run đến lợi hại, thấp giọng thì thầm: “Quả thật là ngươi…”
Chăm chú nhìn hắn, sắc mặt tái nhợt, trong khí chất xưa nay ôn nhuận khiêm nhã đã có vài phần sắc bén: “Tại sao ngươi phải theo Trang Sùng Quang đi diệt môn? Tại sao lại mềm lòng buông tha cho hài tử mất hết cha mẹ đó?”
Thác Đao chỉ cười, hai chân đẫm nước mưa, đung đưa trên cành cây: “Hài tử đó trốn trong tủ quần áo, run rẩy như một con mèo con vô ý rơi xuống hồ nước tháng chạp, rất đáng thương… Nga, lúc này ngươi cũng đang run không khác gì bộ dáng đó, A Tây, ngươi sợ lắm sao?”
A Tây trái tim như bị một bàn tay siết chặt, run giọng nói: “Ngươi…”
Thác Đao trong nhãn châu đen thuần như có mũi châm nhọn ló ra, đột nhiên vươn một ngón tay, đặt lên môi, ôn nhu cười nói: “Ngày đó ta cũng suỵt một tiếng như vậy, bảo hắn đừng lên tiếng, hài tử Việt gia rất ngoan, vừa nghe lời vừa an tĩnh.”
Trên ngón tay ngân xà xinh đẹp quấn lấy nhánh sơn trà, sống động như hồi sinh chỉ chực cắn người, tình này cảnh này, như thể mộng cũ quay lại, A Tây trong đầu một mảnh nổ vang hỗn độn, nước mắt đã tràn mi, hàng my ướt át run run, bên tai thanh âm Thác Đao êm ái ngát hương, như tơ lụa chậm rãi trải dài, rồi đột nhiên quấn lấy phần cổ yếu hại: “Hài tử kia tuy không tính là tuyệt sắc, nhưng cũng không khó coi, đặc biệt là đôi mắt, như nai tơ đi lạc, khả ái động lòng người biết bao… Ngươi nói xem, một tiểu hài tử không cha không mẹ không nhà không cửa như vậy, có thể sống sót được hay không? Có thể sống thành bộ dạng gì?”
Nụ cười của hắn toát ra ác ý thấu hiểu mọi chuyện, A Tây da đầu căng thẳng, như bị lạc thiết thích lên, không tự chủ được, bất chấp tất cả liều mạng giãy dụa: “Buông ta ra! Ngươi buông ta ra!”
Thác Đao cười lạnh, cánh tay như đai sắt ấn hắn vào lòng: “Buông ngươi ra? Để ngươi ngã xuống? Nhi tử độc nhất của Việt gia không chết dưới tay Sùng Quang cung chủ, nhưng lại bất cẩn ngã từ trên cây xuống, gãy mất cần cổ xinh đẹp như vậy, nếu truyền ra ngoài, há chẳng phải trở thành câu chuyện cười đáng tiếc đáng chê cười sao?”
Dứt lời bấu cằm hắn, buộc hắn ngẩng đầu đối diện với mình, mỉm cười nói: “Việt Tê Kiến, mười năm không gặp… Ngươi vẫn thú vị như thuở nhỏ.”
Việt Tê Kiến nhìn hắn, trong lòng đã không còn biết là tư vị gì, chỉ cảm thấy mười năm trước cùng hiện tại lồng vào nhau không kẽ hở, là duyên hay kiếp nhưng đều chỉ có thể chấp nhận, nửa ngày mới gian nan mở miệng: “Nếu ngươi đã biết ta là ai, tại sao… tại sao không báo với Diệp tổng quản, hoặc giả, dứt khoát giết ta?”
“Giết ngươi làm gì? Mười năm trước ta đã không giết ngươi, hôm nay càng không giết ngươi.” Thác Đao nhẹ nhàng đung đưa đôi chân, điềm nhiên tự đắc như lá cây cuốn theo gió: “Chỉ là ta thực sự không hiểu, ngươi ở Tang gia mười năm, không ai dạy ngươi lấy một ngày võ công, chỉ dựa vào chút da lông vụn vặt gia truyền từ nhỏ, lại dám đơn độc thâm nhập Thất Tinh Hồ? Ngươi định lấy gì để trả thù?”
——
(*) Trang sinh hóa điệp: Mộng hồ điệp hay Trang Chu mộng hồ điệp là tên người ta đặt cho một đoạn văn trong sách Trang tử của Trung Quốc. Đoạn văn này rất nổi tiếng, nó đã trở thành một điển tích thường dùng trong văn chương xưa ở Trung Quốc và Việt Nam. Có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu. Không biết phải mình là Chu nằm mộng thấy hóa bướm hay là bướm mộng thấy hóa Chu. Trong truyện ý nói những cao thủ kia bị vây trong trạng thái “mộng hồ điệp” này dưới thuật huyễn cổ lợi hại của cung chủ Thất Tinh Hồ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook