Sát Tương Tư
-
Chương 78
Hà Vũ Sư xông lại gần, cương quyết nói: “Lâu chủ, thuộc hạ liều mạng…”
Việt Tê Kiến luôn biết thức thời, nhất tiếu định phong ba: “Ngươi không cần liều mạng, Tạ tiền bối nếu muốn giết ta, đã động thủ từ lâu… Có đúng không, Tạ tiền bối?”
Tạ Thiên Bích mất kiên nhẫn, quát khẽ: “Cút!”
Việt Tê Kiến ôm quyền nói: “Vãn bối mạn phép hỏi thêm một câu, Tạ tiền bối xuất sơn, chỉ để làm khó vãn bối một lần này? Hay là ngày sau tiếp tục đối địch với bổn tọa?”
Tạ Thiên Bích im lặng chốc lát, lạnh lùng nói: “Tạ mỗ đã quy ẩn.”
Việt Tê Kiến lĩnh hội, cười nói: “Hiện nay thế sự khó lường, chốn giang hồ chỉ còn tà dương, không còn trăng sáng, phóng mắt nơi nơi, nhưng chẳng thấy một đấng anh hùng một trang hào kiệt… Tiền bối không phiền chuyện trước mắt, thật quý không gì bằng.”
Nói xong cúc cung hành lễ, tay áo vải rũ xuống, vừa vặn phủ lên một mũi Thanh Phong Câu mà vừa rồi Đường Sửu dùng Tiểu Trọng Sơn bắn ra, sau đó phất tay dẫn thủ hạ rời đại đường.
Hắn tuy rút lui, phong độ không mất, thần sắc càng không có nửa phần thất bại chán nản.
Ra khỏi Linh Thứu tự, Việt Tê Kiến dừng bước, vươn tay, Hà Vũ Sư dâng lên một chiếc khăn lụa trắng tinh, lại ngập ngừng nói: “Lâu chủ…”
“Sợ cái gì?” Việt Tê Kiến ung dung lau đi vết bẩn lẫn rượu dính trên ngón tay, thản nhiên nói: “Đường gia bảo chúng ta đắc tội chắc rồi, Thiết Sa Lôi Chấn Tử một khi nổ tung, trong phương viên ba trượng tuyệt không còn gì tồn tại, cái mạng quèn của Đường Sửu Đường Ly… phải xem ý trời.”
Hà Vũ Sư tiếp lời: “Lâu chủ, thứ thuộc hạ nói thẳng, Lôi Chấn Tử căn bản không lấy được mạng Tạ Thiên Bích.”
Việt Tê Kiến trong mắt tràn ngập quyết tuyệt ngoan lệ, cười nói: “Thế thì đã sao? Tạ Thiên Bích sẽ vì hai nhi tử của Đường gia mà trả thù ta? Đừng quên, Tô Tiểu Khuyết của hắn nợ sinh mệnh cả nhà ta… Cho dù hắn muốn giết ta, chẳng lẽ chúng ta không có năng lực liều mạng?”
Tô Thác Đao nghiêng tai nghe tiếng bước chân xa dần, lại lẳng lặng chờ thêm một lát, mới thở phào nhẹ nhõm, cả người liền ngã xuống đất.
Ngàn dặm bôn ba không ngừng không nghỉ, rốt cuộc không bỏ lỡ lần thứ hai.
Cách đó không xa trong tiếng hít thở khẽ khàng của Đường Ly, dòng sông thời gian êm ả uốn lượn, chảy ngược dưới chân.
Thật tốt quá, vẫn còn vô số, bao la, dư thừa thời gian, có thể cho hắn tiếp tục ngây thơ thuần khiết, cho hắn tiếp tục vô lý gây sự.
Một phen giằng co không đến một tuần trà ngắn ngủi, Tô Thác Đao đã cảm thấy dầu cạn đèn tắt ngũ tạng hư nhược, suy yếu tới cực điểm.
Nguyên bản kinh mạch chưa khỏi hẳn, tu vi nội lực cũng không đủ để dọa Việt Tê Kiến, Tô Thác Đao dứt khoát phong bế sáu đường trong kỳ kinh bát mạch, chỉ chừa hai mạch Nhâm Đốc có thể dùng nội lực xung kích, cường hành thúc đẩy mỗi một phân tiềm lực.
Trong lòng càng thấm thía cảm kích Tạ Thiên Bích, nếu không nhờ ân sư từng lấy yếu quyết ‘khí như triều tịch chí, uông dương hội tụ lai’ trong Thái Nhất tâm kinh chỉ điểm truyền thụ, phen này cực đoan liều mạng cưỡng bức chân khí, đã sớm khiến đan điền như nhà hoang, chân tức toàn thân cũng thành nước không nguồn điên cuồng tháo rút.
Nhất thời không dám lỗ mãng, ngưng thần thể ngộ phần cảm thụ kỳ diệu chân tức như cạn mà chưa cạn, suối nguồn vẫn còn này, chạm tới cực hạn tự hư mà thực, tân lực đứt rồi lại nối, hầu như có thể nghe thấy tiếng từng giọt từng dòng ồ ạt tái sinh, liên miên tuần hoàn.
Đường Ly vèo một cái từ trên giường bật dậy, chạy thẳng đến bên cạnh Tô Thác Đao, co chân đá đá: “Này, ngươi chết chưa?”
Tô Thác Đao hữu khí vô lực, nhưng thật cao hứng, nói: “Chưa chết… Chết rồi ngươi đá ai?”
Đường Ly khinh thường nói: “Sẵn có Sửu ca… còn sợ ta đá không được? Mau trả y phục lại cho ta!”
Tô Thác Đao thực sự lười nhúc nhích, thấy khóe miệng hắn trễ xuống như thế, môi trên hơi cong ra một đường vòng cung duyên dáng sinh động, môi dưới lại có chút thịt mọng, màu môi là sắc hồng tươi non, mang một tia thủy quang bóng loáng mà ngay cả sương mai cũng không có, tâm tư nhất thời như lá liễu trong hồ nước xuân, chỉ bồng bềnh trôi nổi không thể tự chủ, nói: “Ngươi hầu ta cởi đi.”
Đường Ly lườm hắn, hứ một tiếng, nhưng lại chần chờ vươn tay qua, cư nhiên thật sự giúp hắn cởi đai lưng.
Đường Ly đang mặc ti bào đen của Tô Thác Đao, có vẻ hơi rộng một chút, tay áo xắn lên hai vòng, lộ ra cổ tay băng cơ ngọc cốt, nổi bật dưới hắc bào, mấy đường hồng ngân trên đó càng xúc mục kinh tâm.
Tô Thác Đao tình nan tự cấm, trong lòng đau khôn xiết, đột nhiên cúi đầu, môi run run, nhẹ nhàng hôn lên vết sẹo của hắn.
Khí tức nóng hổi phà thẳng vào da thịt, Đường Ly nhạy cảm đến rùng mình một cái, da đầu cũng một mảnh tê dại, cuống quýt né tránh, sừng sộ nói: “Ngươi tự mặc đi, ta không lo nữa!”
Đường Sửu nhịn không được, chỉ điểm: “Oa nhi này dữ quá, A Ly ngươi một cái bánh bao cũng phải thành gấu a! Bằng không mặt mũi của Đường gia sẽ bị ngươi đánh mất hết! Đừng nói ngươi để hắn tự cởi chứ!”
Đường Ly thẹn quá hóa giận: “Cởi cái rắm! Sửu ca huynh mắc kinh phong xen vào làm gì?”
Hầm hừ xong lại chuyển trọng tâm câu chuyện: “Việt Tê Kiến quả nhiên lợi hại… Ban nãy trong tay đệ một nắm ám khí, vậy mà vẫn tìm không ra nửa điểm thời cơ xuất thủ. Sửu ca, huynh đừng bày bộ mặt đưa đám nữa, tuy rằng huynh ăn cây táo rào cây sung, cũng may chỉ mới rào một nửa, tốt xấu vẫn còn là hán tử Đường gia ăn phải ăn cơm sống tiện phải tiện phân đặc (!)… Cha chắc sẽ không đánh chết huynh đâu, cùng lắm đánh gãy xương sườn, cho huynh an nhàn bán thân bất toại.”
Đường Sửu bất giác ủ dột, thấp giọng nói: “Là lỗi của ta… Thân làm huynh trưởng, lại có ý đố kỵ Chuyết đệ, nên mới dẫn tới Việt Tê Kiến tính kế.”
Dứt lời cũng còn không mặt mũi nhìn Đường Ly, xoay người nhặt Thanh Phong câu Tam Lăng châm đống ám khí vương vãi dưới đất.
Đường môn ám khí đứng đầu thiên hạ, một là nhờ thủ pháp siêu tuyệt, hai là nhờ bản thân ám khí.
Mỗi một kiện ám khí xuất từ Đường gia, thảy đều được tỉ mỉ chế tạo, đảm bảo tinh tế mọi mặt, khiến uy lực của bản thân ám khí phát huy đến cực hạn, do đó phi thường trân quý, chẳng hạn như Đoạn Hồn Sa của Đường Phi Hùng, hoàng kim song bội cũng không đổi được.
Bởi vậy sau khi chiến đấu phàm nếu có thể thu hồi, quyết sẽ không vứt bỏ.
Đường Ly cảnh giác nhìn Tô Thác Đao nửa ngày, phát hiện hắn không còn lá gan chó dám phi lễ mình nữa, có lẽ là bị chấn động bởi hào khí ngút trời của mình lúc đối phó Đường Sửu, lập tức đắc ý dạt dào ngồi xuống trước mặt hắn, trêu chọc chọt chọt ngực hắn, nói: “Ngươi sắp bó rách y sam của ta rồi! Bất quá ngươi giả làm Tạ Thiên Bích cũng giống lắm, thảo nào Việt Tê Kiến không dám chính diện giao phong, y như thỏ đế đỏ mắt ba chân bốn cẳng tháo chạy.”
Tô Thác Đao có chút xuất thần: “Hắn không phải thỏ.”
Đường Sửu sắp sửa chạm tới một nhánh Thanh Phong Câu, vị trí của mũi câu đó chính là nơi Việt Tê Kiến trước khi đi vái chào tay áo buông xuống.
Tô Thác Đao trong đầu đột nhiên sáng lên một tia lửa, linh quang chợt lóe!
Trên đời nếu có người hiểu biết sơ lược về thủ đoạn hành sự tâm tính trí mưu của Việt Tê Kiến, người này ắt là Tô Thác Đao, mà chút tri âm diệu thưởng này phải lộn một vòng từ tử sang sinh mới khôn ngoan ngộ được năm ba phần như vậy.
Lập tức lớn tiếng quát: “Đừng nhúc nhích!”
Tuốt một tiếng Trường An đao rời vỏ bay đi, khoảnh khắc ấy, Đường Sửu đầu ngón tay đã đụng tới Thanh Phong Câu, một tiếng vang khẽ như sợi tóc căng quá mức bị đứt đoạn.
Trường An đao mang theo Thanh Phong Câu lẫn một viên cầu cực nhỏ dưới câu, hóa thành một luồng sáng sắc bén xé toạt không khí, bay thẳng hướng ngoài phòng.
Song song đó, trên Thanh Phong Câu phụp một tiếng trầm đục, bạo liệt nổ tung, không trung nhất thời hỏa quang thiết sa bắn tung toé, trong phương viên ba trượng mọi thứ đều bốc khói đen.
Kinh biến đột ngột như hỏa dược như sấm sét, Tô Thác Đao chỉ kịp phi thân nhào tới, gắt gao che Đường Ly dưới người mình.
Bức bình phong tử đàn lung lay trong khí lưu, rồi nặng nề đổ ập xuống lưng Tô Thác Đao, sau đó lại bị bão táp hung hãn chấn thành vô số mảnh vỡ.
Tô Thác Đao đau đến rên một tiếng: “A Ly…”
Có máu âm ấm từ sau lưng chảy xuống, thấm ướt y sam lẫn da thịt Đường Ly.
Đường Ly cũng đau đến như bị nướng sống, mờ mịt nhìn lại, chỉ thấy không khí điên cuồng vặn vẹo như sóng trên mặt hồ, còn phủ một tầng ám quang quỷ dị xanh ngắt, nháy mắt đầu như bị thú dữ dùng nanh vuốt tách ra, phảng phất lại trở về thời khắc thân thể tan tác rơi xuống hồ, không chịu đựng nổi, vô thức cất giọng gào thét.
Tô Thác Đao dùng hết khí lực toàn thân, mới áp chế được Đường Ly giãy dụa, má áp sát má hắn, chỉ cảm thấy một mảnh ướt át, trong lòng trỗi lên một loại ôn nhu trước giờ chưa từng có, không ngừng nỉ non dỗ dành: “A Ly đừng khóc, có ta ở đây…”
Thiết Sa Lôi Chấn Tử đính bên dưới Thanh Phong Câu một khi chạm đến, Đường Sửu vốn đứng mũi chịu sào đáng lý sẽ bị nổ thành thịt băm, nhưng Trường An đao bay ngang qua, đã ngăn ra một khe hở, Đường Sửu hành động như báo săn, tung người nhảy theo phương hướng tương phản, chỉ cảm thấy bên tai ầm ầm trước mắt tối sầm, đợi khi rơi xuống đất, một cánh tay luôn vai đã đứt lìa, đến chừng khí lưu bình định, cả người cũng không biết bị găm bao nhiêu thiết sa, cũng may tính mạng không đáng ngại.
Giữa một mảnh hỗn độn thảm liệt hoàn hồn lại, Đường Sửu cắn răng phong bế huyệt đạo cầm máu, thở hổn hển mấy hơi, mới thấy Tô Thác Đao cùng Đường Ly úp sấp lên nhau, vô thanh vô tức, không có nửa điểm động tĩnh.
Vội lê lại gần, nói: “Hai người… hai người có bị gì không?”
Đợi hồi lâu, chỉ nghe Đường Ly hỏi: “Thác Đao, ngươi chết rồi sao?”
Tuy có tiếng nấc nghẹn, nhưng nhu hòa tĩnh mà đạm định.
Nghĩ đến Tô Thác Đao đã kiệt sức, Đường Ly dễ dàng rút tay ra vươn hai cánh tay ôm cổ hắn, dán vào mặt hắn, hàm răng nhẹ nhàng cắn cắn vành tai hắn, cảm giác hơi lạnh, bèn cẩn cẩn dực dực hà hơi, nhỏ giọng lặp lại: “Ngươi chết rồi sao?”
Việt Tê Kiến luôn biết thức thời, nhất tiếu định phong ba: “Ngươi không cần liều mạng, Tạ tiền bối nếu muốn giết ta, đã động thủ từ lâu… Có đúng không, Tạ tiền bối?”
Tạ Thiên Bích mất kiên nhẫn, quát khẽ: “Cút!”
Việt Tê Kiến ôm quyền nói: “Vãn bối mạn phép hỏi thêm một câu, Tạ tiền bối xuất sơn, chỉ để làm khó vãn bối một lần này? Hay là ngày sau tiếp tục đối địch với bổn tọa?”
Tạ Thiên Bích im lặng chốc lát, lạnh lùng nói: “Tạ mỗ đã quy ẩn.”
Việt Tê Kiến lĩnh hội, cười nói: “Hiện nay thế sự khó lường, chốn giang hồ chỉ còn tà dương, không còn trăng sáng, phóng mắt nơi nơi, nhưng chẳng thấy một đấng anh hùng một trang hào kiệt… Tiền bối không phiền chuyện trước mắt, thật quý không gì bằng.”
Nói xong cúc cung hành lễ, tay áo vải rũ xuống, vừa vặn phủ lên một mũi Thanh Phong Câu mà vừa rồi Đường Sửu dùng Tiểu Trọng Sơn bắn ra, sau đó phất tay dẫn thủ hạ rời đại đường.
Hắn tuy rút lui, phong độ không mất, thần sắc càng không có nửa phần thất bại chán nản.
Ra khỏi Linh Thứu tự, Việt Tê Kiến dừng bước, vươn tay, Hà Vũ Sư dâng lên một chiếc khăn lụa trắng tinh, lại ngập ngừng nói: “Lâu chủ…”
“Sợ cái gì?” Việt Tê Kiến ung dung lau đi vết bẩn lẫn rượu dính trên ngón tay, thản nhiên nói: “Đường gia bảo chúng ta đắc tội chắc rồi, Thiết Sa Lôi Chấn Tử một khi nổ tung, trong phương viên ba trượng tuyệt không còn gì tồn tại, cái mạng quèn của Đường Sửu Đường Ly… phải xem ý trời.”
Hà Vũ Sư tiếp lời: “Lâu chủ, thứ thuộc hạ nói thẳng, Lôi Chấn Tử căn bản không lấy được mạng Tạ Thiên Bích.”
Việt Tê Kiến trong mắt tràn ngập quyết tuyệt ngoan lệ, cười nói: “Thế thì đã sao? Tạ Thiên Bích sẽ vì hai nhi tử của Đường gia mà trả thù ta? Đừng quên, Tô Tiểu Khuyết của hắn nợ sinh mệnh cả nhà ta… Cho dù hắn muốn giết ta, chẳng lẽ chúng ta không có năng lực liều mạng?”
Tô Thác Đao nghiêng tai nghe tiếng bước chân xa dần, lại lẳng lặng chờ thêm một lát, mới thở phào nhẹ nhõm, cả người liền ngã xuống đất.
Ngàn dặm bôn ba không ngừng không nghỉ, rốt cuộc không bỏ lỡ lần thứ hai.
Cách đó không xa trong tiếng hít thở khẽ khàng của Đường Ly, dòng sông thời gian êm ả uốn lượn, chảy ngược dưới chân.
Thật tốt quá, vẫn còn vô số, bao la, dư thừa thời gian, có thể cho hắn tiếp tục ngây thơ thuần khiết, cho hắn tiếp tục vô lý gây sự.
Một phen giằng co không đến một tuần trà ngắn ngủi, Tô Thác Đao đã cảm thấy dầu cạn đèn tắt ngũ tạng hư nhược, suy yếu tới cực điểm.
Nguyên bản kinh mạch chưa khỏi hẳn, tu vi nội lực cũng không đủ để dọa Việt Tê Kiến, Tô Thác Đao dứt khoát phong bế sáu đường trong kỳ kinh bát mạch, chỉ chừa hai mạch Nhâm Đốc có thể dùng nội lực xung kích, cường hành thúc đẩy mỗi một phân tiềm lực.
Trong lòng càng thấm thía cảm kích Tạ Thiên Bích, nếu không nhờ ân sư từng lấy yếu quyết ‘khí như triều tịch chí, uông dương hội tụ lai’ trong Thái Nhất tâm kinh chỉ điểm truyền thụ, phen này cực đoan liều mạng cưỡng bức chân khí, đã sớm khiến đan điền như nhà hoang, chân tức toàn thân cũng thành nước không nguồn điên cuồng tháo rút.
Nhất thời không dám lỗ mãng, ngưng thần thể ngộ phần cảm thụ kỳ diệu chân tức như cạn mà chưa cạn, suối nguồn vẫn còn này, chạm tới cực hạn tự hư mà thực, tân lực đứt rồi lại nối, hầu như có thể nghe thấy tiếng từng giọt từng dòng ồ ạt tái sinh, liên miên tuần hoàn.
Đường Ly vèo một cái từ trên giường bật dậy, chạy thẳng đến bên cạnh Tô Thác Đao, co chân đá đá: “Này, ngươi chết chưa?”
Tô Thác Đao hữu khí vô lực, nhưng thật cao hứng, nói: “Chưa chết… Chết rồi ngươi đá ai?”
Đường Ly khinh thường nói: “Sẵn có Sửu ca… còn sợ ta đá không được? Mau trả y phục lại cho ta!”
Tô Thác Đao thực sự lười nhúc nhích, thấy khóe miệng hắn trễ xuống như thế, môi trên hơi cong ra một đường vòng cung duyên dáng sinh động, môi dưới lại có chút thịt mọng, màu môi là sắc hồng tươi non, mang một tia thủy quang bóng loáng mà ngay cả sương mai cũng không có, tâm tư nhất thời như lá liễu trong hồ nước xuân, chỉ bồng bềnh trôi nổi không thể tự chủ, nói: “Ngươi hầu ta cởi đi.”
Đường Ly lườm hắn, hứ một tiếng, nhưng lại chần chờ vươn tay qua, cư nhiên thật sự giúp hắn cởi đai lưng.
Đường Ly đang mặc ti bào đen của Tô Thác Đao, có vẻ hơi rộng một chút, tay áo xắn lên hai vòng, lộ ra cổ tay băng cơ ngọc cốt, nổi bật dưới hắc bào, mấy đường hồng ngân trên đó càng xúc mục kinh tâm.
Tô Thác Đao tình nan tự cấm, trong lòng đau khôn xiết, đột nhiên cúi đầu, môi run run, nhẹ nhàng hôn lên vết sẹo của hắn.
Khí tức nóng hổi phà thẳng vào da thịt, Đường Ly nhạy cảm đến rùng mình một cái, da đầu cũng một mảnh tê dại, cuống quýt né tránh, sừng sộ nói: “Ngươi tự mặc đi, ta không lo nữa!”
Đường Sửu nhịn không được, chỉ điểm: “Oa nhi này dữ quá, A Ly ngươi một cái bánh bao cũng phải thành gấu a! Bằng không mặt mũi của Đường gia sẽ bị ngươi đánh mất hết! Đừng nói ngươi để hắn tự cởi chứ!”
Đường Ly thẹn quá hóa giận: “Cởi cái rắm! Sửu ca huynh mắc kinh phong xen vào làm gì?”
Hầm hừ xong lại chuyển trọng tâm câu chuyện: “Việt Tê Kiến quả nhiên lợi hại… Ban nãy trong tay đệ một nắm ám khí, vậy mà vẫn tìm không ra nửa điểm thời cơ xuất thủ. Sửu ca, huynh đừng bày bộ mặt đưa đám nữa, tuy rằng huynh ăn cây táo rào cây sung, cũng may chỉ mới rào một nửa, tốt xấu vẫn còn là hán tử Đường gia ăn phải ăn cơm sống tiện phải tiện phân đặc (!)… Cha chắc sẽ không đánh chết huynh đâu, cùng lắm đánh gãy xương sườn, cho huynh an nhàn bán thân bất toại.”
Đường Sửu bất giác ủ dột, thấp giọng nói: “Là lỗi của ta… Thân làm huynh trưởng, lại có ý đố kỵ Chuyết đệ, nên mới dẫn tới Việt Tê Kiến tính kế.”
Dứt lời cũng còn không mặt mũi nhìn Đường Ly, xoay người nhặt Thanh Phong câu Tam Lăng châm đống ám khí vương vãi dưới đất.
Đường môn ám khí đứng đầu thiên hạ, một là nhờ thủ pháp siêu tuyệt, hai là nhờ bản thân ám khí.
Mỗi một kiện ám khí xuất từ Đường gia, thảy đều được tỉ mỉ chế tạo, đảm bảo tinh tế mọi mặt, khiến uy lực của bản thân ám khí phát huy đến cực hạn, do đó phi thường trân quý, chẳng hạn như Đoạn Hồn Sa của Đường Phi Hùng, hoàng kim song bội cũng không đổi được.
Bởi vậy sau khi chiến đấu phàm nếu có thể thu hồi, quyết sẽ không vứt bỏ.
Đường Ly cảnh giác nhìn Tô Thác Đao nửa ngày, phát hiện hắn không còn lá gan chó dám phi lễ mình nữa, có lẽ là bị chấn động bởi hào khí ngút trời của mình lúc đối phó Đường Sửu, lập tức đắc ý dạt dào ngồi xuống trước mặt hắn, trêu chọc chọt chọt ngực hắn, nói: “Ngươi sắp bó rách y sam của ta rồi! Bất quá ngươi giả làm Tạ Thiên Bích cũng giống lắm, thảo nào Việt Tê Kiến không dám chính diện giao phong, y như thỏ đế đỏ mắt ba chân bốn cẳng tháo chạy.”
Tô Thác Đao có chút xuất thần: “Hắn không phải thỏ.”
Đường Sửu sắp sửa chạm tới một nhánh Thanh Phong Câu, vị trí của mũi câu đó chính là nơi Việt Tê Kiến trước khi đi vái chào tay áo buông xuống.
Tô Thác Đao trong đầu đột nhiên sáng lên một tia lửa, linh quang chợt lóe!
Trên đời nếu có người hiểu biết sơ lược về thủ đoạn hành sự tâm tính trí mưu của Việt Tê Kiến, người này ắt là Tô Thác Đao, mà chút tri âm diệu thưởng này phải lộn một vòng từ tử sang sinh mới khôn ngoan ngộ được năm ba phần như vậy.
Lập tức lớn tiếng quát: “Đừng nhúc nhích!”
Tuốt một tiếng Trường An đao rời vỏ bay đi, khoảnh khắc ấy, Đường Sửu đầu ngón tay đã đụng tới Thanh Phong Câu, một tiếng vang khẽ như sợi tóc căng quá mức bị đứt đoạn.
Trường An đao mang theo Thanh Phong Câu lẫn một viên cầu cực nhỏ dưới câu, hóa thành một luồng sáng sắc bén xé toạt không khí, bay thẳng hướng ngoài phòng.
Song song đó, trên Thanh Phong Câu phụp một tiếng trầm đục, bạo liệt nổ tung, không trung nhất thời hỏa quang thiết sa bắn tung toé, trong phương viên ba trượng mọi thứ đều bốc khói đen.
Kinh biến đột ngột như hỏa dược như sấm sét, Tô Thác Đao chỉ kịp phi thân nhào tới, gắt gao che Đường Ly dưới người mình.
Bức bình phong tử đàn lung lay trong khí lưu, rồi nặng nề đổ ập xuống lưng Tô Thác Đao, sau đó lại bị bão táp hung hãn chấn thành vô số mảnh vỡ.
Tô Thác Đao đau đến rên một tiếng: “A Ly…”
Có máu âm ấm từ sau lưng chảy xuống, thấm ướt y sam lẫn da thịt Đường Ly.
Đường Ly cũng đau đến như bị nướng sống, mờ mịt nhìn lại, chỉ thấy không khí điên cuồng vặn vẹo như sóng trên mặt hồ, còn phủ một tầng ám quang quỷ dị xanh ngắt, nháy mắt đầu như bị thú dữ dùng nanh vuốt tách ra, phảng phất lại trở về thời khắc thân thể tan tác rơi xuống hồ, không chịu đựng nổi, vô thức cất giọng gào thét.
Tô Thác Đao dùng hết khí lực toàn thân, mới áp chế được Đường Ly giãy dụa, má áp sát má hắn, chỉ cảm thấy một mảnh ướt át, trong lòng trỗi lên một loại ôn nhu trước giờ chưa từng có, không ngừng nỉ non dỗ dành: “A Ly đừng khóc, có ta ở đây…”
Thiết Sa Lôi Chấn Tử đính bên dưới Thanh Phong Câu một khi chạm đến, Đường Sửu vốn đứng mũi chịu sào đáng lý sẽ bị nổ thành thịt băm, nhưng Trường An đao bay ngang qua, đã ngăn ra một khe hở, Đường Sửu hành động như báo săn, tung người nhảy theo phương hướng tương phản, chỉ cảm thấy bên tai ầm ầm trước mắt tối sầm, đợi khi rơi xuống đất, một cánh tay luôn vai đã đứt lìa, đến chừng khí lưu bình định, cả người cũng không biết bị găm bao nhiêu thiết sa, cũng may tính mạng không đáng ngại.
Giữa một mảnh hỗn độn thảm liệt hoàn hồn lại, Đường Sửu cắn răng phong bế huyệt đạo cầm máu, thở hổn hển mấy hơi, mới thấy Tô Thác Đao cùng Đường Ly úp sấp lên nhau, vô thanh vô tức, không có nửa điểm động tĩnh.
Vội lê lại gần, nói: “Hai người… hai người có bị gì không?”
Đợi hồi lâu, chỉ nghe Đường Ly hỏi: “Thác Đao, ngươi chết rồi sao?”
Tuy có tiếng nấc nghẹn, nhưng nhu hòa tĩnh mà đạm định.
Nghĩ đến Tô Thác Đao đã kiệt sức, Đường Ly dễ dàng rút tay ra vươn hai cánh tay ôm cổ hắn, dán vào mặt hắn, hàm răng nhẹ nhàng cắn cắn vành tai hắn, cảm giác hơi lạnh, bèn cẩn cẩn dực dực hà hơi, nhỏ giọng lặp lại: “Ngươi chết rồi sao?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook