Sát Tương Tư
-
Chương 75
Bên tai chợt nghe Tạ Thiên Bích truyền âm nhập mật: “Không cần nghe Tiểu Khuyết dạy hư… Thích A Ly, đừng ngại dùng thủ đoạn, cướp về cũng được gạt về cũng được, dù sao hắn đã nửa ngốc nửa khờ, thế nào cũng phải khiến hắn cam tâm tình nguyện đi theo ngươi, đừng quên, ngươi là đệ tử của Tạ mỗ, là truyền nhân của Trường An đao!”
—–
Đảo mắt đông đi xuân đến, trấn Đậu Tử phảng phất chỉ trong một đêm băng chảy tuyết tan, gió dương liễu phất má không lạnh.
Tô Thác Đao ôm một vò rượu từ hầm rượu đi ra, quét mắt liền thấy trong viện hoa đào không ngờ đã nở vài đóa, mảnh mai run rẩy, nhưng màu sắc tươi tắn đầy sức sống khiến người trước mắt sáng ngời.
Tô Thác Đao lẳng lặng đứng ngắm, chỉ cảm thấy một trận lơ đãng, xuân tới sớm như vậy, bao nhiêu tháng ngày đã âm thầm trôi đi không thể níu kéo trở về?
Hơn nửa năm qua, đại sự giang hồ không gì ngoài hai chuyện, một là Thất Tinh Hồ quật khởi thế như chẻ tre, giết lưỡng môn tam bang thất phái Giang Nam chỉ còn một bang ba phái bấp bênh sóng gió nguy cơ trùng trùng, cư nhiên vẫn có dư lực điều ra một nhánh kì binh đi yểm trợ, thuận tay diệt tuyệt một mạch tà đạo Anh Thành, mà Việt Tê Kiến lại nhàn hạ đến Thiếu Lâm lễ phật đi Võ Đang luận hoàng đình, phong thần tú triệt, khiến người người kính sợ.
Vị cung chủ tân nhiệm này của Thất Tinh Hồ, tự chính phi chính, tự tà phi tà, lại mơ hồ siêu thoát bên ngoài chính tà, luôn hàm chứa một mạt ý cười mờ ảo như sương khói.
Từ bi cùng lãnh khốc, ưu nhã cùng máu tanh, hoàn mỹ dung hợp trên người hắn mà không chút nào gượng gạo, hành sự là lôi oanh điện xế đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, nhưng đôi hài thanh đằng không bám một hạt bụi, nhất ngôn nhất tiếu ôn nhã nội hàm.
Việt Tê Kiến gần như đã là giang hồ đệ nhất nhân.
Đại sự thứ hai ắt tại Đường gia bảo.
Hồi tháng giêng này chưởng môn Đường gia Đường Nhất Tinh chính thức lập con thứ Đường Chuyết làm thiếu chủ, đồng thời thu một nghĩa tử, sau Đường Sửu Đường Chuyết bỗng dưng có thêm một Đường gia tam thiếu Đường Ly.
Nguyên bản trong giang hồ tiền bối hễ coi trọng hiền tài có ý dẫn dắt vãn bối, hoặc thu làm đồ đệ, hoặc nhận làm thân quyến, đều chẳng mấy hy hữu, nhưng nghĩa tử này của Đường Nhất Tinh lại thu đến đặc biệt, có nề có nếp phá lệ trịnh trọng, còn mở cả tông từ ghi vào gia phả, mà vị Đường Ly này, cư nhiên không ai biết được thân thế, võ công, sư thừa thậm chí tướng mạo, nhất thời một mảnh huyên náo, tin đồn sục sôi, đủ loại đoán non đoán già, không gì không có.
Duy chỉ Việt Tê Kiến không chút bất ngờ nghe Hà Vũ Sư bẩm xong, nghiêng người nhìn đàn cá chép gấm lượn quanh trong hồ, cười nhạt một tiếng, nói: “A Ly luôn may mắn được trời ưu ái như vậy, người ngoài có ước ao cỡ nào, cũng ước ao không tới.”
Hà Vũ Sư nghĩ nghĩ nói: “Thuộc hạ còn nghe được, Đường Ly không bị móc mắt, cũng không hề mất hết thần trí, thậm chí dung mạo không bị hủy, chẳng lẽ Đường gia có thể giải độc Bích La Chướng?”
Việt Tê Kiến bình thản nói: “Bích La Chướng chỉ có thay máu, bằng không vô pháp hóa giải, trùng hợp Thiên Ma Giải Thể trọng tâm là tháo hết huyết nhục toàn thân, vừa vặn giảm bớt độc tính… Nhưng không biết là ai chịu đổi một thân máu cho hắn?”
Dứt lời ném thức ăn trong tay cho cá dưới hồ, nhìn lòng bàn tay sạch sẽ như bạch ngọc của mình, khẽ cười nói: “Dù sao luôn có người nguyện ý cứu hắn… Nhưng có người nguyện ý, tất có người không nguyện ý, không phải sao?”
Nghe Vô Tướng bẩm báo đại sự của Đường gia, Tô Tiểu Khuyết lập tức liếc hướng Tạ Thiên Bích: “Trường An đao vô luận đao pháp hay đao ý, ngươi đều đã truyền hết cho Thác Đao, chuyện Diệp Chậm Ly chưa chết… ngươi còn định giấu hắn đến bao giờ?”
Tạ Thiên Bích thoáng trầm ngâm, hỏi: “Kinh mạch hắn khôi phục thế nào rồi?”
Tô Tiểu Khuyết nhướn mày cười nói: “Hài tử này thể trạng như cầm thú, y hệt ngươi trước kia, từ lâu đã không còn gì đáng ngại, qua chừng nửa năm nữa, Lô gian thiết thảo sẽ hoàn toàn dung hợp với kinh mạch, đến lúc đó sẽ càng mạnh mẽ linh hoạt hơn cả dĩ vãng.”
Tạ Thiên Bích nhìn cây xanh lao xao cùng hoàng oanh ngoài cửa sổ, nói: “Tiểu Khuyết có hứng thú cùng ta đi xa, ngắm Thục Trung xuân sắc?”
Tô Tiểu Khuyết cười không ngớt, lại phụng phịu quát hắn: “Nói tiếng người đi.”
Tạ Thiên Bích nhịn cười, ôm eo hắn, ghé bên tai hắn trầm thấp mà bá đạo nói: “Chúng ta vứt đứa con ghẻ Tô Thác Đao này cho Đường môn, để hắn ăn cơm Đường gia, giành luôn nhi tử của Đường gia!”
Tô Tiểu Khuyết nhất châm kiến huyết: “Khinh môn đoạt tử? Coi chừng nữ nhân Đường gia tống ngươi đến nha môn.”
Tạ Thiên Bích trấn định phản bác: “Không, chúng ta đây là đưa rể tới tận cửa.”
Vì vậy Tô Thác Đao mắt tròn mắt dẹt, một đường bị dụ lôi vào Đường gia bảo.
Nói dụ kỳ thực cũng không thích hợp, trên thực tế Tạ Thiên Bích chỉ lệnh một câu: “Thác Đao, theo chúng ta đi xa một chuyến.”
Tô Thác Đao cũng không hỏi nhiều, thu gom chút hành lý đơn giản, đeo Trường An đao liền lên ngựa.
Đến ngoại ô Đường gia bảo, Tô Tiểu Khuyết còn cố ý quan sát hắn từ đầu xuống chân vài lần, chỉ thấy vóc người cao ráo đĩnh đạc, như ngọc thụ lâm phong, đoạn cánh tay lộ ra đường cong cũng tôi luyện rắn rỏi, khuôn mặt càng khỏi cần phải nói, hoa mỹ tuyệt diễm, nhân thần cộng phẫn, phóng mắt khắp giang hồ, bao gồm cả Đường Nhất Tinh, mặt tiếp mặt chất thành một đống cũng không sánh kịp.
Không khỏi vừa kiêu ngạo vừa bất bình, trong lòng thầm nghĩ, một chàng trai trẻ đầy hứa hẹn vừa dễ nhìn vừa hữu dụng như vậy, thắp đèn lồng đi tứ xứ cũng tìm không ra, Đường Nhất Tinh nếu còn không xem trọng, thì thật sự hổ thẹn với nhãn lực của một bậc thầy ám khí.
Khách quý lần thứ hai gõ cửa, Đường Nhất Tinh không thể tiếp tục tránh né không gặp, đành phải rước họ vào sảnh đường, đen mặt lệnh hạ nhân dâng trà đãi khách.
Với thanh danh địa vị của Đường Nhất Tinh, hoàn toàn có thể hỉ nộ ra sắc, cho nên một bên uống trà một bên xụ mặt cho Tạ Tô hai người xem.
Chỉ bất quá ba người phe đối diện, Tạ Thiên Bích thì xưa nay không nhìn sắc mặt người khác, Tô Tiểu Khuyết thì không bao giờ để ý sắc mặt người khác, còn Tô Thác Đao đứng sau Tạ Thiên Bích, tay chắp Trường An đao, như đi vào cõi thần tiên thiên ngoại, căn bản chẳng ngó ngàng gì tới sắc mặt của Đường Nhất Tinh, trong lòng chỉ có một loại hoảng hốt vô danh, mơ hồ bồn chồn, giống như ngày cuối đông bỗng nhiên cận xuân, lại càng sợ một đợt rét tháng ba, mọi thứ đều lạnh giá.
Đường Chuyết đứng nghiêm ở một bên, lễ nghĩa chu toàn, thậm chí còn mỉm cười với Tô Thác Đao.
Tạ Thiên Bích tiện tay buông chung trà, tiên phong mở miệng: “Nghe nói Đường huynh thu được nghĩa tử, Tạ mỗ cố ý đến bái phỏng một phen.”
Đường Nhất Tinh mí mắt cũng không nhấc trực tiếp cự tuyệt: “Khuyển tử bệnh tình chưa khỏi, không tiện gặp khách.”
Tạ Thiên Bích cười nói: “Bệnh tình chưa khỏi? Vậy càng tốt, Tiểu Khuyết y thuật cao minh, nguyện chẩn mạch cho tam thiếu.”
Tô Tiểu Khuyết thấy Đường Nhất Tinh mâu quang lạnh đi, vội hòa nhã nói: “Đường nhị ca… Chúng đệ không có ác ý.”
Đường Nhất Tinh nhìn hắn, thần sắc cũng nhu hòa hơn, thở dài: “Ngươi là huyết mạch Đường gia ta, nhưng ngươi đã không có ý định nhận tổ quy tông, gia phả Đường gia cũng sẽ không ghi tên ngươi, hiện tại A Ly tuy không phải thân sinh của ta, nhưng trong gia phả có nó, nó chính là người của Đường gia… Đường gia bảo xưa nay bao che khuyết điểm, tuyệt không có đạo lý vì người ngoài để người nhà chịu thiệt thòi… Tiểu Khuyết, ngươi hiểu chứ?”
Nghe tới hai chữ A Ly, Tô Thác Đao đôi môi mím chặt thoáng chốc mất hết huyết sắc, nhưng cặp mắt lại sáng đến đáng sợ, cực nhỏ giọng hỏi: “Tiền bối nói… A Ly?”
Hỏi xong không nghe được lời đáp, bèn quay sang Tạ Thiên Bích, có chút nghi hoặc lại có chút khẩn cầu: “Tạ sư, ông ta nói chính là A Ly, người cũng nghe thấy mà, đúng không?”
Tạ Thiên Bích không đếm xỉa hắn, lãnh đạm nói: “Đường gia bảo thật oai phong… Bất quá Đường huynh không cho tam thiếu gặp người, nhưng tam thiếu chưa hẳn không muốn gặp người.”
Đường Nhất Tinh đảo mắt một vòng, đột nhiên cười nói: “Vậy sao?”
Tạ Tô hai người trong lòng chợt động, mơ hồ thấy không ổn.
Đường Nhất Tinh đã phân phó Đường Chuyết: “Gọi Đường Ly ra đây, bái kiến hai vị tiền bối cao nhân.”
Ngụ ý, xem Tô Thác Đao là không khí.
Sảnh đường ấm áp, dưới mái ngói có chim én mổ bùn líu ríu liên thanh, nhưng lòng bàn tay lẫn sau lưng Tô Thác Đao toàn mồ hôi lạnh.
Đường Ly? Đường Ly là ai? Ai là Đường Ly?
Cũng không biết qua bao lâu, một bóng người từ trong nắng xuân xuất hiện.
Khinh sam như tuyết, đi lại nhanh nhẹn, hai chân như bước trên dòng nước chảy, diện mạo cũng dần dần rõ ràng.
Đây là Đường Ly?
Không, Đường Ly nào chứ, đây rành rành là Diệp Chậm Ly!
Đôi mắt không có nửa điểm thay đổi, trong mắt cất giữ một hài đồng không chịu lớn, còn có quang hoa ngây thơ của một con thú nhỏ bé. Dung nhan tinh khôi như sương mai, tựa hồ hà hơi liền tan chảy, hắn vĩnh viễn là A Ly của mình, bốc đồng hoang dã, tạo hóa chung linh, một A Ly cả đời chỉ mang dáng dấp ấy.
Tô Thác Đao thất tình lục dục nhất tề trỗi lên, khàn giọng gọi: “A Ly!”
Ngữ khí cẩn cẩn dực dực trân trọng tới cực điểm, nghe ra trái lại tràn ngập ý vị hung hãn của tuyệt xứ phùng sinh.
Đường Ly đôi mắt thu thủy long lanh nhìn quanh, trên hàng mi rải rác dương quang tinh tế, nhung nhung lấp lánh, nhãn thần sáng suốt trong trẻo, tròng trắng mắt thậm chí nhiễm chút màu xanh vỏ trứng nhàn nhạt, Tô Thác Đao nhất thời nín thở, chỉ nghe Đường Ly hỏi: “Ngươi là ai?”
Một thanh lạc thiết cháy đỏ hừng hực thích vào ngực, Tô Thác Đao ánh mắt tích tắc tan vỡ.
Tạ Thiên Bích nhịn không được cười ra tiếng, vỗ tay tán thưởng: “Đường huynh quả nhiên thu được con ngoan, hay cho một Đường gia tam thiếu… Thật thú vị!”
Tô Tiểu Khuyết lại sầu muộn không đành, hỏi: “Tam thiếu mắc chứng mất trí nhớ?”
Đường Ly thản nhiên nói: “Đúng vậy, ta trúng Bích La Chướng, chẳng những mất trí nhớ, còn thỉnh thoảng đần đần độn độn.”
Đường Chuyết ở một bên bổ sung: “A Ly từ nhỏ đã quen lăn lộn trong đống độc trùng, đối với độc dược có sức đề kháng mạnh hơn người thường, lại được ăn Tị độc đan của Đường gia, thành thử độc thương tuy kéo dài khá lâu, nhưng may mắn chưa tổn hại toàn bộ thần trí, cũng không cần phải móc mắt mới sống sót.”
Tô Tiểu Khuyết gật đầu: “Cũng đúng, Thiên Ma Giải Thể vừa vặn bức ra hết máu độc, nhưng không biết là ai thay một thân huyết dịch cho tam thiếu?”
Đường Ly hào hứng nói: “Tiền bối đoán xem!”
Tô Tiểu Khuyết cười khổ: “Đoán không ra.”
Đường Ly cười tủm tỉm nói: “Vậy đừng uống trà nữa, đứng dậy đi về nhà, dọc đường từ từ mà đoán!”
Tạ Thiên Bích cười nói: “Tam thiếu đây là đang đuổi khách?”
Đường Ly không hề nhân nhượng: “Tiền bối đây là đang dương oai?”
Tạ Thiên Bích mục quang lãnh liệt, đột nhiên hỏi thẳng: “Ngươi còn nhớ mình vốn là Thất Tinh Hồ Diệp Chậm Ly không?”
Đường Chuyết nụ cười lễ phép mà lạnh nhạt, che chở nghĩa đệ nói: “Bệnh của xá đệ, không liên quan đến tiền bối.”
Đường Ly lại níu tay áo hắn, nghiêm mặt nói: “Ta không nhớ gì cả… Chỉ biết sau khi tỉnh lại mình chính là Đường Ly.”
Đoạn nhoẻn miệng tươi cười: “Ta thích làm Đường Ly, có từ phụ, có huynh trưởng, có thân nhân, có mái ấm… Làm Diệp Chậm Ly, ngoại trừ Thiên Ma Giải Thể, còn có cái gì?”
Hắn hữu ý vô ý, luôn né tránh ánh mắt của Tô Thác Đao.
Tạ Thiên Bích mỉm cười, trường thân ngọc lập, đẩy Tô Thác Đao qua: “Ngươi có hắn.”
Dứt lời ôm quyền, nói: “Đường huynh, Thác Đao giao cho Đường gia bảo xử trí, ta và Tiểu Khuyết xin cáo từ trước.”
Đường Nhất Tinh bị dọa không nhẹ, đen mặt hung hăng cự tuyệt: “Đường gia bảo với vị Tô công tử này không có quan hệ gì đáng kể, không dám xử trí, kính nhờ hai vị mang đi.”
Tạ Thiên Bích nói: “Đã đưa ra tất miễn hoàn trả, Đường huynh nếu không biết xử trí, vậy cứ an trí.”
Đường Nhất Tinh cả giận nói: “Ngươi tốt xấu cũng từng là tôn chủ một phái, phải biết nói lý lẽ một chút chứ!”
“Tạ mỗ cùng Đường huynh, mấy mươi năm giao tình, có thể nói là quá quen rồi, không cần câu nệ lễ tiết.”
Tô Tiểu Khuyết mặc bọn họ đấu khẩu, kéo Tô Thác Đao sang một bên, nhỏ giọng căn dặn: “Ngươi với Diệp Chậm Ly suýt nữa sinh tử tương ly, hôm nay tuy hắn đã quên ngươi, nhưng nếu ngươi thật sự thích hắn, đừng tổn thương hắn lừa gạt hắn nữa, cho dù trong lòng hắn muốn làm Đường Ly, ngươi cũng đừng cưỡng hắn bức hắn, sẽ phạm sai lầm nghiêm trọng… Tương lai nếu ngươi có thể đoạt lại Thất Tinh Hồ, không nên giết hài tử Việt gia đó… Đưa đến chỗ ta, để ta quản thúc chiếu cố là được.”
Tô Thác Đao lẳng lặng lắng nghe, thấy trên cổ và mu bàn tay Diệp Chậm Ly, vài đường chỉ máu mỏng manh giăng ngang giăng dọc, trong lòng chỉ nghĩ, A Ly từ nhỏ luôn sợ đau, lúc đó làm sao chịu đựng cho qua được?
Bên tai chợt nghe Tạ Thiên Bích truyền âm nhập mật: “Không cần nghe Tiểu Khuyết dạy hư… Thích A Ly, đừng ngại dùng thủ đoạn, cướp về cũng được gạt về cũng được, dù sao hắn đã nửa ngốc nửa khờ, thế nào cũng phải khiến hắn cam tâm tình nguyện đi theo ngươi, đừng quên, ngươi là đệ tử của Tạ mỗ, là truyền nhân của Trường An đao!”
Tô Thác Đao mâu quang khẽ động, nhìn hướng Tạ Thiên Bích, chỉ thấy hắn một tay ôm Tô Tiểu Khuyết, tay áo tung bay, đã phiêu nhiên rời đi.
Xoay người lại thấy Diệp Chậm Ly đứng gần đó vài thước, nguyên nguyên vẹn vẹn, bất giác tâm thần ngưng định, nói: “Đa tạ Đường sư bá thu nhận chiếu cố… Ta ở đâu trong Đường gia?”
Có sư phụ mặt dày vô lại, tất nhiên sẽ có đồ đệ lưu manh vô sỉ, Đường Nhất Tinh giận cực phản cười: “Tô hiền điệt muốn ở chỗ nào?”
Tô Thác Đao còn ngượng ngùng suy nghĩ một lát, nói: “A Ly ở đâu, ta ở đó.”
Đường Nhất Tinh giơ tay bóp trán, nhắm mắt phân phó: “Dẫn hắn tới phòng khách xa nhất.”
—-
Thế là bạn Thác Đao lại chuyển hộ khẩu ~~
—–
Đảo mắt đông đi xuân đến, trấn Đậu Tử phảng phất chỉ trong một đêm băng chảy tuyết tan, gió dương liễu phất má không lạnh.
Tô Thác Đao ôm một vò rượu từ hầm rượu đi ra, quét mắt liền thấy trong viện hoa đào không ngờ đã nở vài đóa, mảnh mai run rẩy, nhưng màu sắc tươi tắn đầy sức sống khiến người trước mắt sáng ngời.
Tô Thác Đao lẳng lặng đứng ngắm, chỉ cảm thấy một trận lơ đãng, xuân tới sớm như vậy, bao nhiêu tháng ngày đã âm thầm trôi đi không thể níu kéo trở về?
Hơn nửa năm qua, đại sự giang hồ không gì ngoài hai chuyện, một là Thất Tinh Hồ quật khởi thế như chẻ tre, giết lưỡng môn tam bang thất phái Giang Nam chỉ còn một bang ba phái bấp bênh sóng gió nguy cơ trùng trùng, cư nhiên vẫn có dư lực điều ra một nhánh kì binh đi yểm trợ, thuận tay diệt tuyệt một mạch tà đạo Anh Thành, mà Việt Tê Kiến lại nhàn hạ đến Thiếu Lâm lễ phật đi Võ Đang luận hoàng đình, phong thần tú triệt, khiến người người kính sợ.
Vị cung chủ tân nhiệm này của Thất Tinh Hồ, tự chính phi chính, tự tà phi tà, lại mơ hồ siêu thoát bên ngoài chính tà, luôn hàm chứa một mạt ý cười mờ ảo như sương khói.
Từ bi cùng lãnh khốc, ưu nhã cùng máu tanh, hoàn mỹ dung hợp trên người hắn mà không chút nào gượng gạo, hành sự là lôi oanh điện xế đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, nhưng đôi hài thanh đằng không bám một hạt bụi, nhất ngôn nhất tiếu ôn nhã nội hàm.
Việt Tê Kiến gần như đã là giang hồ đệ nhất nhân.
Đại sự thứ hai ắt tại Đường gia bảo.
Hồi tháng giêng này chưởng môn Đường gia Đường Nhất Tinh chính thức lập con thứ Đường Chuyết làm thiếu chủ, đồng thời thu một nghĩa tử, sau Đường Sửu Đường Chuyết bỗng dưng có thêm một Đường gia tam thiếu Đường Ly.
Nguyên bản trong giang hồ tiền bối hễ coi trọng hiền tài có ý dẫn dắt vãn bối, hoặc thu làm đồ đệ, hoặc nhận làm thân quyến, đều chẳng mấy hy hữu, nhưng nghĩa tử này của Đường Nhất Tinh lại thu đến đặc biệt, có nề có nếp phá lệ trịnh trọng, còn mở cả tông từ ghi vào gia phả, mà vị Đường Ly này, cư nhiên không ai biết được thân thế, võ công, sư thừa thậm chí tướng mạo, nhất thời một mảnh huyên náo, tin đồn sục sôi, đủ loại đoán non đoán già, không gì không có.
Duy chỉ Việt Tê Kiến không chút bất ngờ nghe Hà Vũ Sư bẩm xong, nghiêng người nhìn đàn cá chép gấm lượn quanh trong hồ, cười nhạt một tiếng, nói: “A Ly luôn may mắn được trời ưu ái như vậy, người ngoài có ước ao cỡ nào, cũng ước ao không tới.”
Hà Vũ Sư nghĩ nghĩ nói: “Thuộc hạ còn nghe được, Đường Ly không bị móc mắt, cũng không hề mất hết thần trí, thậm chí dung mạo không bị hủy, chẳng lẽ Đường gia có thể giải độc Bích La Chướng?”
Việt Tê Kiến bình thản nói: “Bích La Chướng chỉ có thay máu, bằng không vô pháp hóa giải, trùng hợp Thiên Ma Giải Thể trọng tâm là tháo hết huyết nhục toàn thân, vừa vặn giảm bớt độc tính… Nhưng không biết là ai chịu đổi một thân máu cho hắn?”
Dứt lời ném thức ăn trong tay cho cá dưới hồ, nhìn lòng bàn tay sạch sẽ như bạch ngọc của mình, khẽ cười nói: “Dù sao luôn có người nguyện ý cứu hắn… Nhưng có người nguyện ý, tất có người không nguyện ý, không phải sao?”
Nghe Vô Tướng bẩm báo đại sự của Đường gia, Tô Tiểu Khuyết lập tức liếc hướng Tạ Thiên Bích: “Trường An đao vô luận đao pháp hay đao ý, ngươi đều đã truyền hết cho Thác Đao, chuyện Diệp Chậm Ly chưa chết… ngươi còn định giấu hắn đến bao giờ?”
Tạ Thiên Bích thoáng trầm ngâm, hỏi: “Kinh mạch hắn khôi phục thế nào rồi?”
Tô Tiểu Khuyết nhướn mày cười nói: “Hài tử này thể trạng như cầm thú, y hệt ngươi trước kia, từ lâu đã không còn gì đáng ngại, qua chừng nửa năm nữa, Lô gian thiết thảo sẽ hoàn toàn dung hợp với kinh mạch, đến lúc đó sẽ càng mạnh mẽ linh hoạt hơn cả dĩ vãng.”
Tạ Thiên Bích nhìn cây xanh lao xao cùng hoàng oanh ngoài cửa sổ, nói: “Tiểu Khuyết có hứng thú cùng ta đi xa, ngắm Thục Trung xuân sắc?”
Tô Tiểu Khuyết cười không ngớt, lại phụng phịu quát hắn: “Nói tiếng người đi.”
Tạ Thiên Bích nhịn cười, ôm eo hắn, ghé bên tai hắn trầm thấp mà bá đạo nói: “Chúng ta vứt đứa con ghẻ Tô Thác Đao này cho Đường môn, để hắn ăn cơm Đường gia, giành luôn nhi tử của Đường gia!”
Tô Tiểu Khuyết nhất châm kiến huyết: “Khinh môn đoạt tử? Coi chừng nữ nhân Đường gia tống ngươi đến nha môn.”
Tạ Thiên Bích trấn định phản bác: “Không, chúng ta đây là đưa rể tới tận cửa.”
Vì vậy Tô Thác Đao mắt tròn mắt dẹt, một đường bị dụ lôi vào Đường gia bảo.
Nói dụ kỳ thực cũng không thích hợp, trên thực tế Tạ Thiên Bích chỉ lệnh một câu: “Thác Đao, theo chúng ta đi xa một chuyến.”
Tô Thác Đao cũng không hỏi nhiều, thu gom chút hành lý đơn giản, đeo Trường An đao liền lên ngựa.
Đến ngoại ô Đường gia bảo, Tô Tiểu Khuyết còn cố ý quan sát hắn từ đầu xuống chân vài lần, chỉ thấy vóc người cao ráo đĩnh đạc, như ngọc thụ lâm phong, đoạn cánh tay lộ ra đường cong cũng tôi luyện rắn rỏi, khuôn mặt càng khỏi cần phải nói, hoa mỹ tuyệt diễm, nhân thần cộng phẫn, phóng mắt khắp giang hồ, bao gồm cả Đường Nhất Tinh, mặt tiếp mặt chất thành một đống cũng không sánh kịp.
Không khỏi vừa kiêu ngạo vừa bất bình, trong lòng thầm nghĩ, một chàng trai trẻ đầy hứa hẹn vừa dễ nhìn vừa hữu dụng như vậy, thắp đèn lồng đi tứ xứ cũng tìm không ra, Đường Nhất Tinh nếu còn không xem trọng, thì thật sự hổ thẹn với nhãn lực của một bậc thầy ám khí.
Khách quý lần thứ hai gõ cửa, Đường Nhất Tinh không thể tiếp tục tránh né không gặp, đành phải rước họ vào sảnh đường, đen mặt lệnh hạ nhân dâng trà đãi khách.
Với thanh danh địa vị của Đường Nhất Tinh, hoàn toàn có thể hỉ nộ ra sắc, cho nên một bên uống trà một bên xụ mặt cho Tạ Tô hai người xem.
Chỉ bất quá ba người phe đối diện, Tạ Thiên Bích thì xưa nay không nhìn sắc mặt người khác, Tô Tiểu Khuyết thì không bao giờ để ý sắc mặt người khác, còn Tô Thác Đao đứng sau Tạ Thiên Bích, tay chắp Trường An đao, như đi vào cõi thần tiên thiên ngoại, căn bản chẳng ngó ngàng gì tới sắc mặt của Đường Nhất Tinh, trong lòng chỉ có một loại hoảng hốt vô danh, mơ hồ bồn chồn, giống như ngày cuối đông bỗng nhiên cận xuân, lại càng sợ một đợt rét tháng ba, mọi thứ đều lạnh giá.
Đường Chuyết đứng nghiêm ở một bên, lễ nghĩa chu toàn, thậm chí còn mỉm cười với Tô Thác Đao.
Tạ Thiên Bích tiện tay buông chung trà, tiên phong mở miệng: “Nghe nói Đường huynh thu được nghĩa tử, Tạ mỗ cố ý đến bái phỏng một phen.”
Đường Nhất Tinh mí mắt cũng không nhấc trực tiếp cự tuyệt: “Khuyển tử bệnh tình chưa khỏi, không tiện gặp khách.”
Tạ Thiên Bích cười nói: “Bệnh tình chưa khỏi? Vậy càng tốt, Tiểu Khuyết y thuật cao minh, nguyện chẩn mạch cho tam thiếu.”
Tô Tiểu Khuyết thấy Đường Nhất Tinh mâu quang lạnh đi, vội hòa nhã nói: “Đường nhị ca… Chúng đệ không có ác ý.”
Đường Nhất Tinh nhìn hắn, thần sắc cũng nhu hòa hơn, thở dài: “Ngươi là huyết mạch Đường gia ta, nhưng ngươi đã không có ý định nhận tổ quy tông, gia phả Đường gia cũng sẽ không ghi tên ngươi, hiện tại A Ly tuy không phải thân sinh của ta, nhưng trong gia phả có nó, nó chính là người của Đường gia… Đường gia bảo xưa nay bao che khuyết điểm, tuyệt không có đạo lý vì người ngoài để người nhà chịu thiệt thòi… Tiểu Khuyết, ngươi hiểu chứ?”
Nghe tới hai chữ A Ly, Tô Thác Đao đôi môi mím chặt thoáng chốc mất hết huyết sắc, nhưng cặp mắt lại sáng đến đáng sợ, cực nhỏ giọng hỏi: “Tiền bối nói… A Ly?”
Hỏi xong không nghe được lời đáp, bèn quay sang Tạ Thiên Bích, có chút nghi hoặc lại có chút khẩn cầu: “Tạ sư, ông ta nói chính là A Ly, người cũng nghe thấy mà, đúng không?”
Tạ Thiên Bích không đếm xỉa hắn, lãnh đạm nói: “Đường gia bảo thật oai phong… Bất quá Đường huynh không cho tam thiếu gặp người, nhưng tam thiếu chưa hẳn không muốn gặp người.”
Đường Nhất Tinh đảo mắt một vòng, đột nhiên cười nói: “Vậy sao?”
Tạ Tô hai người trong lòng chợt động, mơ hồ thấy không ổn.
Đường Nhất Tinh đã phân phó Đường Chuyết: “Gọi Đường Ly ra đây, bái kiến hai vị tiền bối cao nhân.”
Ngụ ý, xem Tô Thác Đao là không khí.
Sảnh đường ấm áp, dưới mái ngói có chim én mổ bùn líu ríu liên thanh, nhưng lòng bàn tay lẫn sau lưng Tô Thác Đao toàn mồ hôi lạnh.
Đường Ly? Đường Ly là ai? Ai là Đường Ly?
Cũng không biết qua bao lâu, một bóng người từ trong nắng xuân xuất hiện.
Khinh sam như tuyết, đi lại nhanh nhẹn, hai chân như bước trên dòng nước chảy, diện mạo cũng dần dần rõ ràng.
Đây là Đường Ly?
Không, Đường Ly nào chứ, đây rành rành là Diệp Chậm Ly!
Đôi mắt không có nửa điểm thay đổi, trong mắt cất giữ một hài đồng không chịu lớn, còn có quang hoa ngây thơ của một con thú nhỏ bé. Dung nhan tinh khôi như sương mai, tựa hồ hà hơi liền tan chảy, hắn vĩnh viễn là A Ly của mình, bốc đồng hoang dã, tạo hóa chung linh, một A Ly cả đời chỉ mang dáng dấp ấy.
Tô Thác Đao thất tình lục dục nhất tề trỗi lên, khàn giọng gọi: “A Ly!”
Ngữ khí cẩn cẩn dực dực trân trọng tới cực điểm, nghe ra trái lại tràn ngập ý vị hung hãn của tuyệt xứ phùng sinh.
Đường Ly đôi mắt thu thủy long lanh nhìn quanh, trên hàng mi rải rác dương quang tinh tế, nhung nhung lấp lánh, nhãn thần sáng suốt trong trẻo, tròng trắng mắt thậm chí nhiễm chút màu xanh vỏ trứng nhàn nhạt, Tô Thác Đao nhất thời nín thở, chỉ nghe Đường Ly hỏi: “Ngươi là ai?”
Một thanh lạc thiết cháy đỏ hừng hực thích vào ngực, Tô Thác Đao ánh mắt tích tắc tan vỡ.
Tạ Thiên Bích nhịn không được cười ra tiếng, vỗ tay tán thưởng: “Đường huynh quả nhiên thu được con ngoan, hay cho một Đường gia tam thiếu… Thật thú vị!”
Tô Tiểu Khuyết lại sầu muộn không đành, hỏi: “Tam thiếu mắc chứng mất trí nhớ?”
Đường Ly thản nhiên nói: “Đúng vậy, ta trúng Bích La Chướng, chẳng những mất trí nhớ, còn thỉnh thoảng đần đần độn độn.”
Đường Chuyết ở một bên bổ sung: “A Ly từ nhỏ đã quen lăn lộn trong đống độc trùng, đối với độc dược có sức đề kháng mạnh hơn người thường, lại được ăn Tị độc đan của Đường gia, thành thử độc thương tuy kéo dài khá lâu, nhưng may mắn chưa tổn hại toàn bộ thần trí, cũng không cần phải móc mắt mới sống sót.”
Tô Tiểu Khuyết gật đầu: “Cũng đúng, Thiên Ma Giải Thể vừa vặn bức ra hết máu độc, nhưng không biết là ai thay một thân huyết dịch cho tam thiếu?”
Đường Ly hào hứng nói: “Tiền bối đoán xem!”
Tô Tiểu Khuyết cười khổ: “Đoán không ra.”
Đường Ly cười tủm tỉm nói: “Vậy đừng uống trà nữa, đứng dậy đi về nhà, dọc đường từ từ mà đoán!”
Tạ Thiên Bích cười nói: “Tam thiếu đây là đang đuổi khách?”
Đường Ly không hề nhân nhượng: “Tiền bối đây là đang dương oai?”
Tạ Thiên Bích mục quang lãnh liệt, đột nhiên hỏi thẳng: “Ngươi còn nhớ mình vốn là Thất Tinh Hồ Diệp Chậm Ly không?”
Đường Chuyết nụ cười lễ phép mà lạnh nhạt, che chở nghĩa đệ nói: “Bệnh của xá đệ, không liên quan đến tiền bối.”
Đường Ly lại níu tay áo hắn, nghiêm mặt nói: “Ta không nhớ gì cả… Chỉ biết sau khi tỉnh lại mình chính là Đường Ly.”
Đoạn nhoẻn miệng tươi cười: “Ta thích làm Đường Ly, có từ phụ, có huynh trưởng, có thân nhân, có mái ấm… Làm Diệp Chậm Ly, ngoại trừ Thiên Ma Giải Thể, còn có cái gì?”
Hắn hữu ý vô ý, luôn né tránh ánh mắt của Tô Thác Đao.
Tạ Thiên Bích mỉm cười, trường thân ngọc lập, đẩy Tô Thác Đao qua: “Ngươi có hắn.”
Dứt lời ôm quyền, nói: “Đường huynh, Thác Đao giao cho Đường gia bảo xử trí, ta và Tiểu Khuyết xin cáo từ trước.”
Đường Nhất Tinh bị dọa không nhẹ, đen mặt hung hăng cự tuyệt: “Đường gia bảo với vị Tô công tử này không có quan hệ gì đáng kể, không dám xử trí, kính nhờ hai vị mang đi.”
Tạ Thiên Bích nói: “Đã đưa ra tất miễn hoàn trả, Đường huynh nếu không biết xử trí, vậy cứ an trí.”
Đường Nhất Tinh cả giận nói: “Ngươi tốt xấu cũng từng là tôn chủ một phái, phải biết nói lý lẽ một chút chứ!”
“Tạ mỗ cùng Đường huynh, mấy mươi năm giao tình, có thể nói là quá quen rồi, không cần câu nệ lễ tiết.”
Tô Tiểu Khuyết mặc bọn họ đấu khẩu, kéo Tô Thác Đao sang một bên, nhỏ giọng căn dặn: “Ngươi với Diệp Chậm Ly suýt nữa sinh tử tương ly, hôm nay tuy hắn đã quên ngươi, nhưng nếu ngươi thật sự thích hắn, đừng tổn thương hắn lừa gạt hắn nữa, cho dù trong lòng hắn muốn làm Đường Ly, ngươi cũng đừng cưỡng hắn bức hắn, sẽ phạm sai lầm nghiêm trọng… Tương lai nếu ngươi có thể đoạt lại Thất Tinh Hồ, không nên giết hài tử Việt gia đó… Đưa đến chỗ ta, để ta quản thúc chiếu cố là được.”
Tô Thác Đao lẳng lặng lắng nghe, thấy trên cổ và mu bàn tay Diệp Chậm Ly, vài đường chỉ máu mỏng manh giăng ngang giăng dọc, trong lòng chỉ nghĩ, A Ly từ nhỏ luôn sợ đau, lúc đó làm sao chịu đựng cho qua được?
Bên tai chợt nghe Tạ Thiên Bích truyền âm nhập mật: “Không cần nghe Tiểu Khuyết dạy hư… Thích A Ly, đừng ngại dùng thủ đoạn, cướp về cũng được gạt về cũng được, dù sao hắn đã nửa ngốc nửa khờ, thế nào cũng phải khiến hắn cam tâm tình nguyện đi theo ngươi, đừng quên, ngươi là đệ tử của Tạ mỗ, là truyền nhân của Trường An đao!”
Tô Thác Đao mâu quang khẽ động, nhìn hướng Tạ Thiên Bích, chỉ thấy hắn một tay ôm Tô Tiểu Khuyết, tay áo tung bay, đã phiêu nhiên rời đi.
Xoay người lại thấy Diệp Chậm Ly đứng gần đó vài thước, nguyên nguyên vẹn vẹn, bất giác tâm thần ngưng định, nói: “Đa tạ Đường sư bá thu nhận chiếu cố… Ta ở đâu trong Đường gia?”
Có sư phụ mặt dày vô lại, tất nhiên sẽ có đồ đệ lưu manh vô sỉ, Đường Nhất Tinh giận cực phản cười: “Tô hiền điệt muốn ở chỗ nào?”
Tô Thác Đao còn ngượng ngùng suy nghĩ một lát, nói: “A Ly ở đâu, ta ở đó.”
Đường Nhất Tinh giơ tay bóp trán, nhắm mắt phân phó: “Dẫn hắn tới phòng khách xa nhất.”
—-
Thế là bạn Thác Đao lại chuyển hộ khẩu ~~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook